Ý trời, tất cả đều là ý trời! Mẹ nó ông trời chết bằm cản trở ông mày!
Phim đã chụp xong, X-quang cũng làm xong. Bác sĩ dùng khẩu khí vui vẻ chuyên nghiệp tuyên bố đồng chí Hứa Đại Chí hoàn toàn lành lặn, có thể xuất viện về nhà. Hứa Đại Chí chân như đeo hai quả tạ 25 kg, từng bước đi về phía trước.
2 giờ chiều theo giờ Bắc Kinh.
Tần Tri Nghi có lẽ đã dạo phố lớn của Hongkong với Nho Chấn ca ca cũng nên.
Không đúng, Tần Tri Nghi thích ngủ trưa. Bây giờ chắc hẳn đang ngủ trên giường khách sạn.
Trái tim Hứa Đại Chí bị bóp chặt.
Hơn nữa là đang ngủ cùng với tên Lý Nho Chấn khốn kiếp kia nữa!
Tim gan, lá lách, dạ dày, túi mật của Hứa Đại Chí nhộn nhạo trong cơ quan ngũ tạng.
10 rưỡi sáng ngày kia máy bay cất cánh, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Không bao giờ trở về nữa. Không bao giờ trở về nữa ~~~
Con dao bạc rành rành đâm vào, con dao bạc đầm đìa máu rút ra.
Tần Tri Nghi và Lý Nho Chấn đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Hứa Đại Chí nhắm nghiền mắt, ôm chặt lấy đầu: Mình là thằng ngốc!
Cậu bạn đồng nghiệp Tiểu Đinh đứng bên cạnh nhìn gã bằng ánh mắt thông cảm. Suy cho cùng là bị xe đụng, cổ chắc hẳn đau lắm. “Ai dà Đại Chí, nếu không thì chúng ta đi mua mấy miếng dán giảm đau cầm máu nhé? Ấy ấy, giờ đừng vội đi ra ngoài. Đồ đạc nè, người ta thấy đồ đạc của cậu còn ở trong phòng bệnh nè.”
Trên tủ đầu giường đùn một đống như tòa lô cốt. Bà tám Hàn nhấc từng thứ lên cho Hứa Đại Chí xem.
“Hoàng X hợp tác[1], của tổng biên tập cho cậu đấy. Một cân táo, của Tiểu Trương; một cân quýt, của Tiểu Đinh; một cân táo, của Tiểu Lưu; một cân táo này, tôi mua. Ồ ồ, cái này là, Não X Kim[2], của mẹ bé Bắc Kinh cảm ơn cậu.”
Hứa Đại Chí chia một ánh mắt ra ngó ngó: “Mẹ kiếp, cứ như ông đây là người già mất trí ấy?”
“Một thùng sữa tươi một giỏ trứng gà, của các chị em đồng nghiệp ‘Dốc bầu tâm sự’ tặng cậu. Phì, đây còn có một tấm thiệp nữa. Chúc chóng lành bệnh, Tần. Tần? Chỗ chúng ta có ai họ Tần à…”
Giữa bầu trời mây mù bỗng hiện lên một ánh chớp lóe, một cánh tay duỗi ra chộp lấy tờ giấy. Hàn Tư Hồng quái dị nhướn mày: “Hứa Đại Chí cậu bị điện giật à! Tay run cái giề!”
Hứa Đại Chí nắm chặt tấm thiệp, mắt nhìn thẳng: “Tấm thiệp này, viết, lúc nào?!”
Đám đồng nghiệp bị vẻ mặt dữ tợn của Hứa Đại Chí dọa khiếp đảm, 10 cặp mắt cùng nhìn tổng biên tập.
Mái đầu của Hứa Đại Chí từ từ kề sát tổng biên tập, tổng biên tập hiếm thấy không bị hoảng loạn, cười vô cùng hiền hòa: “Ha ha, tấm thiệp này ấy hả, có cậu thanh niên đến đây thăm cháu. Đúng lúc cháu đi chụp X-quang, cậu bảo với cậu ta cháu không bị thương, cậu ta để lại tấm thiệp rồi đi. Là bạn cháu à?”
Mồ hôi từ trán Hứa Đại Chí rơi xuống lách tách: “Chụp X-quang? Lúc nào?”
“Cái này ~~ khoảng 1 giờ hơn.”
“1 giờ?” Khuôn mặt Hứa Đại Chí từ từ trở nên méo mó, “Cậu có chắc không?”
Tổng biên tập lau mắt kính: “Có lẽ, tầm đấy…”
Hứa Đại Chí đứng yên tại chỗ nhìn trân trân 3 giây, rồi gã duỗi tay vỗ bả vai tổng biên tập: “Cho cháu mượn xe dùng tạm nhé.”
Phim đã chụp xong, X-quang cũng làm xong. Bác sĩ dùng khẩu khí vui vẻ chuyên nghiệp tuyên bố đồng chí Hứa Đại Chí hoàn toàn lành lặn, có thể xuất viện về nhà. Hứa Đại Chí chân như đeo hai quả tạ 25 kg, từng bước đi về phía trước.
2 giờ chiều theo giờ Bắc Kinh.
Tần Tri Nghi có lẽ đã dạo phố lớn của Hongkong với Nho Chấn ca ca cũng nên.
Không đúng, Tần Tri Nghi thích ngủ trưa. Bây giờ chắc hẳn đang ngủ trên giường khách sạn.
Trái tim Hứa Đại Chí bị bóp chặt.
Hơn nữa là đang ngủ cùng với tên Lý Nho Chấn khốn kiếp kia nữa!
Tim gan, lá lách, dạ dày, túi mật của Hứa Đại Chí nhộn nhạo trong cơ quan ngũ tạng.
10 rưỡi sáng ngày kia máy bay cất cánh, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Không bao giờ trở về nữa. Không bao giờ trở về nữa ~~~
Con dao bạc rành rành đâm vào, con dao bạc đầm đìa máu rút ra.
Tần Tri Nghi và Lý Nho Chấn đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Hứa Đại Chí nhắm nghiền mắt, ôm chặt lấy đầu: Mình là thằng ngốc!
Cậu bạn đồng nghiệp Tiểu Đinh đứng bên cạnh nhìn gã bằng ánh mắt thông cảm. Suy cho cùng là bị xe đụng, cổ chắc hẳn đau lắm. “Ai dà Đại Chí, nếu không thì chúng ta đi mua mấy miếng dán giảm đau cầm máu nhé? Ấy ấy, giờ đừng vội đi ra ngoài. Đồ đạc nè, người ta thấy đồ đạc của cậu còn ở trong phòng bệnh nè.”
Trên tủ đầu giường đùn một đống như tòa lô cốt. Bà tám Hàn nhấc từng thứ lên cho Hứa Đại Chí xem.
“Hoàng X hợp tác[1], của tổng biên tập cho cậu đấy. Một cân táo, của Tiểu Trương; một cân quýt, của Tiểu Đinh; một cân táo, của Tiểu Lưu; một cân táo này, tôi mua. Ồ ồ, cái này là, Não X Kim[2], của mẹ bé Bắc Kinh cảm ơn cậu.”
Hứa Đại Chí chia một ánh mắt ra ngó ngó: “Mẹ kiếp, cứ như ông đây là người già mất trí ấy?”
“Một thùng sữa tươi một giỏ trứng gà, của các chị em đồng nghiệp ‘Dốc bầu tâm sự’ tặng cậu. Phì, đây còn có một tấm thiệp nữa. Chúc chóng lành bệnh, Tần. Tần? Chỗ chúng ta có ai họ Tần à…”
Giữa bầu trời mây mù bỗng hiện lên một ánh chớp lóe, một cánh tay duỗi ra chộp lấy tờ giấy. Hàn Tư Hồng quái dị nhướn mày: “Hứa Đại Chí cậu bị điện giật à! Tay run cái giề!”
Hứa Đại Chí nắm chặt tấm thiệp, mắt nhìn thẳng: “Tấm thiệp này, viết, lúc nào?!”
Đám đồng nghiệp bị vẻ mặt dữ tợn của Hứa Đại Chí dọa khiếp đảm, 10 cặp mắt cùng nhìn tổng biên tập.
Mái đầu của Hứa Đại Chí từ từ kề sát tổng biên tập, tổng biên tập hiếm thấy không bị hoảng loạn, cười vô cùng hiền hòa: “Ha ha, tấm thiệp này ấy hả, có cậu thanh niên đến đây thăm cháu. Đúng lúc cháu đi chụp X-quang, cậu bảo với cậu ta cháu không bị thương, cậu ta để lại tấm thiệp rồi đi. Là bạn cháu à?”
Mồ hôi từ trán Hứa Đại Chí rơi xuống lách tách: “Chụp X-quang? Lúc nào?”
“Cái này ~~ khoảng 1 giờ hơn.”
“1 giờ?” Khuôn mặt Hứa Đại Chí từ từ trở nên méo mó, “Cậu có chắc không?”
Tổng biên tập lau mắt kính: “Có lẽ, tầm đấy…”
Hứa Đại Chí đứng yên tại chỗ nhìn trân trân 3 giây, rồi gã duỗi tay vỗ bả vai tổng biên tập: “Cho cháu mượn xe dùng tạm nhé.”
Danh sách chương