Số đào hoa của Hứa Đại Chí theo gió xuân thổi tới, càng ngày càng rực rỡ.
Ba ngày sau, Hứa Đại Chí bị Trần Béo chặn xe trên đường đi làm. Trần Béo gõ cửa xe, cười tít mắt bảo: “Đại Chí à, tối nay phải đến quán tôi uống rượu đấy. Có chuyện muốn nói với cậu.” Đầu anh ta khẽ rướn lên: “Liên quan đến em Tuyết Doanh nhà tôi.”
Hứa Đại Chí như nghe được tiên nhạc chiếu thư, lâng lâng cả một ngày. Buổi chiều vừa tan làm, gã đã nhảy lên con Jeep phóng một lèo về nhà như đi bắt cướp.
Tần Tri Nghi nằm trên giường, chắc là đang ngủ bù.
Hứa Đại Chí lật tung tủ quần áo để tìm mấy bộ quần áo vừa mắt.
“Cậu nói xem Trần Béo mời tôi ăn cơm nói chuyện Tuyết Doanh, tôi nên mặc kiểu thoải mái hay nghiêm chỉnh nhỉ?”
Tần Tri Nghi vẫn nằm bẹp trên giường không đáp.
Ngủ say đến thế? Hai ngày nay khổ quá rồi.
Hứa Đại chí cầm quần áo đắn đo. Không chừng là nói chuyện đính hôn của mình với Tuyết Doanh, có lẽ còn có cha mẹ Béo nữa. Mặc nghiêm chỉnh một chút thì hơn.
“Này, Tần Tri Nghi, cho tôi mượn thêm chiếc cà vạt nữa nhé. Này này!”
Mẹ nó! Ngủ say như chết! Hứa Đại Chí lật chăn của Tần Tri Nghi ra: “Tần Tri Nghi, Tuyết Doanh mời tôi ăn cơm, cho tôi mượn cà vạt dùng tạm nhé! Này! Ôi mẹ ơi!!!”
Tần Tri Nghi ậm ừ hai tiếng nhưng mắt vẫn nhắm chặt, mặt mũi đỏ bừng. Hứa Đại Chí thò tay đặt vào trán của hắn.
Quào quào, phát sốt rồi!
Sốt thì đi truyền dịch chứ đi ngủ làm cái gì! Lúc này một ngọn lửa vô danh bùng lên trong người Hứa Đại Chí. Mấy hôm trước mũi sụt sịt thì không chịu uống thuốc. Giờ thì hay rồi? Thành thế này đây!
Hứa Đại Chí lôi Tần Tri Nghi dậy, vác hắn đi ra ngoài. Tần Chi Nghi gượng mở mắt: “Làm gì thế?”
“Làm gì hả? Qua chỗ bác sĩ Hồ truyền dịch!” Hứa Đại Chí điên tiết đến mức nghiến răng kèn kẹt, “Cậu đã làm gì hả? Sốt một cái thôi mà sống dở chết dở, ẻo lả như đám đàn bà! Nhớ năm xưa Hứa Đại Chí tôi sốt cao 39 độ C vẫn vi vu khắp nơi đấy! Mau xỏ giầy vào đi.”
Đây là cách cư xử với bệnh nhân sao? Tần Tri Nghi tỉnh táo hơn một chút: “Nếu không … một mình tôi đi. Anh mới nãy không phải bảo là em Tuyết Doanh mời anh ăn cơm sao? Cà vạt ở trong tủ anh tự đi mà tìm.”
“Cậu tự đi được?” Hứa Đại Chí “hừ” một cái qua lỗ mũi, “Cái tướng tá cỏn con này của cậu còn đứng vững được sao? Không có bản lĩnh thì đừng ra vẻ. Nếu cậu ngã nhào đâu đấy có mệnh hệ gì, bố mẹ Nho Chấn ca ca của cậu cùng chém giết tới đây ông cũng không ngăn nổi. Ngoan ngoãn theo ông đây đi truyền dịch mau!”
Mẹ kiếp nhà nó, đại sự đời tôi!
Em Tuyết Doanh nói quả không sai, dịch cúm hoành hoành. Người khám bệnh trong phòng khám của bác sĩ Hồ đông như mắc cửi. May thay vẫn còn giường trống để truyền dịch.
“Người mắc cảm cúm nhiều nhưng cũng ít người sốt kinh khủng thế này. Thức đêm phải không?” Y tá của bác sĩ Hồ đứng trước Tần Tri Nghi nhỏ nước miếng ròng ròng, mũi kim tiêm ống dẫn dịch chọc hai lần vẫn đâm chệch mạch máu, Tần Tri Nghi đau đến mức nghiến răng, bi thương gửi ánh mắt cầu cứu tới Hứa Đại Chí.
Hứa Đại Chí hiểu ý: “Bác sĩ Hồ, hay là bác sĩ đích thân làm được không.”
Túi dịch cuối cùng đã treo được lên, Tần Tri Nghi truyền được một nửa thì ngủ say. Hứa Đại Chí đành ngồi trên ghế chăm nom cho hắn.
8 giờ… 9 giờ… Trần Béo đang đợi để gả em Tuyết Doanh cho mình đấy!
Tần Tri Nghi hít thở thông thuận, ngủ cực kỳ ngon giấc.
Ba ngày sau, Hứa Đại Chí bị Trần Béo chặn xe trên đường đi làm. Trần Béo gõ cửa xe, cười tít mắt bảo: “Đại Chí à, tối nay phải đến quán tôi uống rượu đấy. Có chuyện muốn nói với cậu.” Đầu anh ta khẽ rướn lên: “Liên quan đến em Tuyết Doanh nhà tôi.”
Hứa Đại Chí như nghe được tiên nhạc chiếu thư, lâng lâng cả một ngày. Buổi chiều vừa tan làm, gã đã nhảy lên con Jeep phóng một lèo về nhà như đi bắt cướp.
Tần Tri Nghi nằm trên giường, chắc là đang ngủ bù.
Hứa Đại Chí lật tung tủ quần áo để tìm mấy bộ quần áo vừa mắt.
“Cậu nói xem Trần Béo mời tôi ăn cơm nói chuyện Tuyết Doanh, tôi nên mặc kiểu thoải mái hay nghiêm chỉnh nhỉ?”
Tần Tri Nghi vẫn nằm bẹp trên giường không đáp.
Ngủ say đến thế? Hai ngày nay khổ quá rồi.
Hứa Đại chí cầm quần áo đắn đo. Không chừng là nói chuyện đính hôn của mình với Tuyết Doanh, có lẽ còn có cha mẹ Béo nữa. Mặc nghiêm chỉnh một chút thì hơn.
“Này, Tần Tri Nghi, cho tôi mượn thêm chiếc cà vạt nữa nhé. Này này!”
Mẹ nó! Ngủ say như chết! Hứa Đại Chí lật chăn của Tần Tri Nghi ra: “Tần Tri Nghi, Tuyết Doanh mời tôi ăn cơm, cho tôi mượn cà vạt dùng tạm nhé! Này! Ôi mẹ ơi!!!”
Tần Tri Nghi ậm ừ hai tiếng nhưng mắt vẫn nhắm chặt, mặt mũi đỏ bừng. Hứa Đại Chí thò tay đặt vào trán của hắn.
Quào quào, phát sốt rồi!
Sốt thì đi truyền dịch chứ đi ngủ làm cái gì! Lúc này một ngọn lửa vô danh bùng lên trong người Hứa Đại Chí. Mấy hôm trước mũi sụt sịt thì không chịu uống thuốc. Giờ thì hay rồi? Thành thế này đây!
Hứa Đại Chí lôi Tần Tri Nghi dậy, vác hắn đi ra ngoài. Tần Chi Nghi gượng mở mắt: “Làm gì thế?”
“Làm gì hả? Qua chỗ bác sĩ Hồ truyền dịch!” Hứa Đại Chí điên tiết đến mức nghiến răng kèn kẹt, “Cậu đã làm gì hả? Sốt một cái thôi mà sống dở chết dở, ẻo lả như đám đàn bà! Nhớ năm xưa Hứa Đại Chí tôi sốt cao 39 độ C vẫn vi vu khắp nơi đấy! Mau xỏ giầy vào đi.”
Đây là cách cư xử với bệnh nhân sao? Tần Tri Nghi tỉnh táo hơn một chút: “Nếu không … một mình tôi đi. Anh mới nãy không phải bảo là em Tuyết Doanh mời anh ăn cơm sao? Cà vạt ở trong tủ anh tự đi mà tìm.”
“Cậu tự đi được?” Hứa Đại Chí “hừ” một cái qua lỗ mũi, “Cái tướng tá cỏn con này của cậu còn đứng vững được sao? Không có bản lĩnh thì đừng ra vẻ. Nếu cậu ngã nhào đâu đấy có mệnh hệ gì, bố mẹ Nho Chấn ca ca của cậu cùng chém giết tới đây ông cũng không ngăn nổi. Ngoan ngoãn theo ông đây đi truyền dịch mau!”
Mẹ kiếp nhà nó, đại sự đời tôi!
Em Tuyết Doanh nói quả không sai, dịch cúm hoành hoành. Người khám bệnh trong phòng khám của bác sĩ Hồ đông như mắc cửi. May thay vẫn còn giường trống để truyền dịch.
“Người mắc cảm cúm nhiều nhưng cũng ít người sốt kinh khủng thế này. Thức đêm phải không?” Y tá của bác sĩ Hồ đứng trước Tần Tri Nghi nhỏ nước miếng ròng ròng, mũi kim tiêm ống dẫn dịch chọc hai lần vẫn đâm chệch mạch máu, Tần Tri Nghi đau đến mức nghiến răng, bi thương gửi ánh mắt cầu cứu tới Hứa Đại Chí.
Hứa Đại Chí hiểu ý: “Bác sĩ Hồ, hay là bác sĩ đích thân làm được không.”
Túi dịch cuối cùng đã treo được lên, Tần Tri Nghi truyền được một nửa thì ngủ say. Hứa Đại Chí đành ngồi trên ghế chăm nom cho hắn.
8 giờ… 9 giờ… Trần Béo đang đợi để gả em Tuyết Doanh cho mình đấy!
Tần Tri Nghi hít thở thông thuận, ngủ cực kỳ ngon giấc.
Danh sách chương