Kể từ khi nghe được chuyện tình bi kịch của Tần Tri Nghi, trong lòng Hứa Đại Chí đã sản sinh chủ nghĩa nhân đạo và lòng cảm thông với nó.

Dễ dàng sao? Không phải là yêu đương đồng tính thôi sao? Hai người lưỡng tình tương duyệt không ăn trộm không cướp của, sống sờ sờ ra đấy lại thành uyên ương bị chia rẽ, thật là đáng thương.

Có điều, vẫn có chỗ nào đó cảm thấy cực kỳ không đúng, ngày đó mấy câu dở dở ương ương của bà tám Hàn càng khiến thứ cảm giác này mãnh liệt hơn, rốt cuộc thì là gì? Trong mấy ngày nghỉ phép này, Hứa Đại Chí nửa đêm ngồi xổm trên sô pha uống bia ăn lạc rang xem ti vi còn Tần Tri Nghi thì ngủ vùi trong phòng mình. Hứa Đại Chí nhìn chằm chằm màn hình ti vi nghĩ ngợi rốt có chỗ nào không đúng.

Trên ti vi đang chiếu bộ phim tình cảm kinh điển trong khung giờ vàng của Đài Loan N năm về trước. Sắp tới đoạn cao trào, nữ chính chia tay với nam phụ để trở lại vòng tay của nam chính.

Đối diện với khuôn mặt đờ đẫn của nam phụ, nước mắt nữ chính tuôn trào như suối: “Xin lỗi, xin lỗi A Luân! ~~ Em biết anh rất tốt với em, nhưng em không thể đáp lại tình yêu của anh, một người không thể cùng lúc yêu hai người, hãy tha thứ cho em! Tha thứ cho em!”

Đúng thế, Hứa Đại Chí đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.

Tần Tri Nghi không phải nhất kiến chung tình với mình sao? Hắn móc gan móc ruột chạy đến ở chung với mình không phải bởi vì đổ rầm rầm trước mị lực của Hứa Đại Chí mình, không có cách nào giải thoát liền nảy sinh ý đồ lâu ngày sinh tình sao?

Nhưng tối hôm đó chính miệng Tần Tri Nghi nói rằng hắn ta vẫn rất yêu Lý Nho Chấn. ….. ~~~~~

Tần Tri Nghi yêu Hứa Đại Chí, Tần Tri Nghi yêu Lý Nho Chấn. Tần Tri Nghi đã cảm mến mình lại còn thích Lý Nho Chấn…

Một người không thể cùng lúc yêu hai người, Hứa Đại Chí chau mày ném một hạt lạc vào mồm, Tần Tri Nghi có ý gì?

“Vì sao!” Khuôn mặt của nam phụ vừa vặn vẹo vừa co giật, một cách tay ôm chặt lồng ngực, “Vì sao! Tất cả chuyện này là vì cớ gì! Lúc đầu rõ ràng cô nói yêu tôi, bây giờ lại nói cô vẫn yêu hắn. Nếu cô yêu hắn, tại sao lúc đầu còn tìm tôi? Nếu đã yêu tôi rồi, tại sao bây giờ lại muốn đi tìm hắn! Đây rốt cuộc là vì sao!”

Nữ chính ngã xuống tấm thảm trên sàn khóc nức nở: “Em xin lỗi, đều là lỗi của em! Em không dám xin anh tha thứ! ~~~ Bởi vì em đã lừa dối anh! ~~~ Có trách chỉ trách chúng ta không gặp nhau sớm hơn ~~~ Em yêu anh ấy trước, sau đó chia tay, đành lợi dụng anh để quên đi anh ấy, nhưng em không làm được! Không thể thay đổi việc yêu một người, trước đây em nói yêu anh chính là lừa dối anh~~~ Em xin lỗi ~~~ Em xin lỗi ~~~ Anh không cần tha thứ cho em ~~~ Không cần tha thứ cho em ~~~ Em chỉ lợi dụng anh, lợi dụng anh để quên đi anh ấy ~~~ Em xin lỗi ~~~”

“Áu!” Nam phụ rống lên một tiếng, ôm chặt ngực mình, “Áu! Uyển Như cô thật tàn nhẫn thật tàn nhẫn thật tàn nhẫn!”

Quào quào!

Hứa Đại Chí quẳng bia xuống đất, tắt ti vi rồi lao như bay vào phòng ngủ; gã một nhát xốc chăn của Tần Tri Nghi lên.

“Này này, Tần Tri Nghi! Dậy đi, dậy đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu! Này này!”

Tần Tri Nghi mắt tèm nhèm chống nửa người dậy: “Chuyện gì?”

“Tôi hỏi cậu,” Trong bóng đêm như mực, âm thanh của Hứa Đại Chí vang lên vô cùng trịnh trọng, “Cậu ở chỗ tôi rốt cuộc là vì lý do gì?”

Tần Tri Nghi đặt một tay lên vai Hứa Đại Chí: “Anh hỏi chuyện này?”

“Thôi đi!” Hứa Đại Chí hất tay Tần Tri Nghi xuống, “Nghe rõ rồi thì thành thật trả lời ông. Cậu có phải vì không quên được Lý Nho Chấn nên lấy Hứa Đại Chí tôi để giải sầu không? Hay là giống như mụ đàn bà ngốc trong phim, chờ Nho Chấn ca ca của cậu đến tìm cậu rồi sẽ lôi tôi ra làm lá chắn để gã hết hi vọng, sau đó gã lại đến tìm cậu lần nữa, rồi làm lành, kiếm tìm niềm vui trong quá trình đó?”

Không ngờ lại nghĩ ra. Cho dù nghĩ ra rồi.Trong đêm tối nhập nhèm, Tần Tri Nghi lặng im chốc lát, sau đó chậm rãi nói: “Nếu không thì ngày mai tôi chuyển đi.”

Hứa Đại Chí khẽ run giọng hai cái: “Nói vậy là tôi đoán đúng rồi?”

Tần Tri Nghi không trả lời.

Ông đệch! Phong thủy chuyển dời, vai diễn nát bét ấy lại rơi xuống đầu ông mày, Hứa Đại Chí đây thế mà lại còn là tấm đệm lưng cho hắn.

Hứa Đại Chí vỗ vỗ thành giường, bật cười ha ha: “Đệch! Cậu không nói sớm!”

Tần Tri Nghi quay đầu tròn mắt nhìn Hứa Đại Chí.

Hứa Đại Chí đứng dậy, đi đi lại lại hai lượt quanh phòng, sau đó ngã vào chiếc giường gấp đặt tại góc tường, mỗi từ thốt ra đều kích động: “Rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi! Cậu không biết chứ, vụ này khiến tôi không sao ngủ yên được. Mỗi ngày nghĩ cậu yêu tôi rồi thì phải làm sao. Sớm biết cậu tính thế này, tôi đã không cần phải ngày ngày lo âu nữa.”

“Cậu đã nói thật rồi, anh em nào lại không giúp đỡ nhau! Ai dà! Chuyện tình của cậu tôi nghe cũng cảm động chết đi được. Nói hết ra dễ làm việc, mọi người quen được nhau thì đã là bạn bè. Cậu cứ tạm sống ở đây đi, nói không chừng Lý Nho Chấn không muốn kết hôn nữa sẽ đến tìm cậu, hoặc không thì cậu từ từ tìm chỗ yên ổn sống tiếp. Cũng đừng nản lòng quá, có nhiều việc, ai cũng không nói trước được.”

Tần Tri Nghi dựa vào đầu giường, không biết nên khóc hay nên cười.

Chuyện ở đời thật sự không ai nói trước được điều gì.

Lúc hắn chia tay Chấn, thế giới vẫn chẳng hề biến đổi, thu dọn hành lý trở về nước rồi đến thành phố này chỉ là một loạt quá trình máy móc. Chủ quán Pure Time là người quen của hắn từ hồi bên Anh. Mỗi tối ngồi ngâm trong quán bar nhìn những kẻ khác phân li tái hợp giống như hắn và Chấn, vẫn không gợi lên nổi chút cảm giác chân thực nào cả. Nhưng ông trời đã quen đùa cợt người khác, thế là tặng cho hắn một cái gậy rồi quẳng xuống miếng bánh. Ngay tại lúc Tần Tri Nghi cho rằng vốn chẳng có gì khác biệt giữa tồn tại và không tồn tại, chiếc xe Jeep của Hứa Đại Chí đã đỗ lại trước cửa chính Pure Time. Dưới ngọn đèn đường màu vàng cam, tấm biển đỏ của tòa soạn chèn trên kính chắn gió trông cực kỳ chói mắt.

Bộ dáng Hứa Đại Chí nhảy xuống xe cứ như thể con Jeep rách nát của gã chính là Ferrari[6] đời mới nhất. Tần Tri Nghi chưa từng nhìn thấy sinh vật như thế trong hơn hai mươi năm cuộc đời đầy chất nghệ của hắn, thế là bất giác sinh ra hứng thú quan sát, thậm chí lần đầu tiên muốn bật cười trong suốt nhiều tháng qua.

Thực ra lý do chân chính của tôi chỉ có một, Tần Tri Nghi trở người nằm xuống giường, lắng tai nghe tiếng ngáy pho pho hạnh phúc của Hứa Đại thầm nói: tìm kiếm một thú vui mà thôi.

Mọi chuyện ổn thỏa rồi, tâm tình thật thư thái! Hứa Đại Chí vì mức độ hạnh phúc khi không vướng vào yêu đương đồng tính đã chiến thắng mức độ ngạc nhiên khi Tần Tri Nghi không thích mình mà ngủ một giấc ngon lành hết cỡ, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy mở mồm ngáp một cái đầy mỹ mãn. Quả nhiên cuộc sống từ giờ đã vào nề nếp rồi, ngay cả bầu không khí ngửi vào mũi cũng đã khác xưa.

Khác xưa… Giề giề? Hứa Đại Chí hắt xì, sao lại có mùi sữa thế này?

Tần Tri Nghi ngồi trong phòng khách, trét sữa đặc lên bánh mỳ như đang đơm hoa: “Tôi không cho đường vào trong cháo đâu.”

Nề nếp! Nề nếp cái quỷ! Đến khi nào tháng ngày này mới kết thúc đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện