xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài truyenwiki1.com @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Khi Hoằng Quang nói như vậy, hắn thật sự bỏ tay xuống, cười tủm tỉm nhìn sang, một bộ dạng lưu manh đùa giỡn, không có ý tốt nâng thắt lưng lên một chút, nhếch khóe miệng, kéo dài âm, nửa đùa nửa thật làm nũng nói: "Thầy Minh, giúp tớ đi mà~"
—— Rõ ràng trên mặt đỏ bừng vì du͙ƈ vọиɠ, nhưng lại hứng thú, đôi mắt sáng ngời hơn bình thường, còn liếm môi, cố ý làm ra dáng vẻ hạ lưu xấu xa, vô tình để lộ những chiếc răng nanh thường được giấu kĩ, không biết nên nói là khiêu gợi hay là ngây thơ.
Mặt Minh Thần đỏ bừng.
Não bộ đều là hình ảnh Ngũ Lăng* quần là áo lượt pha trò tranh luận, lúc thì "xuân phong đắc ý*(1)", lúc thì "ngọc thụ lâm phong*(2)". Nửa năm nay Hoằng Quang đều ở trường học, không đến công trường, làn da so với trước kia trắng hơn không ít, bớt đi dáng vẻ quê mùa, dần dần trở thành công tử xứng với gia tài nhà mình... Không biết có phải là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không, mà Minh Thần chỉ cảm thấy hắn quá đẹp trai, vượt qua sức chịu đựng của trái tim, bị nhìn chằm chằm như vậy, tim cũng muốn nổ tung luôn rồi.
(*Ngũ Lăng: một phép ẩn dụ cho một anh hùng trẻ tuổi.)
(*: chỉ sự thành công trong sự nghiệp, sự mỹ mãn trong tình yêu, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng "xuân phong đắc ý" để hình dung.)
(*:'Cây ngọc đón gió', ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.)
Hoằng Quang cố tình vươn tay ra so đo với bàn tay cậu: "A, tay của thầy Minh thật nhỏ nha, chẳng trách bảo cậu bắt bóng nửa ngày cũng không bắt được, phải hai tay thì mới có thể cầm, đáng yêu quá đi."
Hai tai Minh Thần đỏ rực.
Nghĩ thầm thẳng nam bây giờ sao lại như vậy chứ! Một chữ cũng không nói được.
Ngược lại Hoằng Quang thấy cậu không nói lời nào, sợ chính mình nói gì đó quá đáng, một tay nắm lấy cổ tay cậu lắc lắc: "Tớ đùa thôi, thầy Minh đừng giận.Thần Thần? Nếu cậu mất hứng thì đừng lộng nữa..."
Số lần Hoằng Quang gọi "Thần Thần" rất ít. Về cơ bản chỉ khi nào liên tục giải sai đề hay không tập trung bị Minh Thần ký đầu mới gọi thế để cầu xin sự khoan hồng.
Minh Thần biết Hoằng Quang thật sự hoảng, cậu có chút dở khóc dở cười: "Tớ không mất hứng... Cậu, cái người này làm sao thế nhỉ... Thân trên với thân dưới của cậu tách nhau ra rồi sao? Lúc nào rồi mà còn để ý xem tớ có cao hứng hay không, không có phản ứng nào khác ngoài đỏ mặt hả?"
"Nếu không thì sao?" Hoằng Quang nới lỏng lực tay đang nắm cổ tay cậu, nhướng mi, một bộ dạng đương nhiên, "Nếu cậu không vui mà tớ còn ép cậu làm cái này, chẳng phải sẽ giống như Thường Kiến à."
"Mới không phải." Minh Thần nghe hắn nói như vậy thì thấy không vui, "Cậu đang so kiểu gì với anh ta vậy, tớ không mất hứng, chỉ là tớ đang suy nghĩ..."
"Suy nghĩ?"
Minh Thần âm thầm hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ tinh thần: Cố lên Minh Thần, mày cong, không thể bại dưới tay thẳng nam được...
Minh Thần học theo hành động liếm môi của Hoằng Quang, để lộ đầu lưỡi nhỏ ra ngoài, cố gắng nói bằng giọng điệu quyến rũ nhất có thể.
"Cậu có muốn tớ liếm không?"
Một khắc im lặng.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng Minh Thần lập tức hối hận, trai thẳng sẽ nói kiểu vậy sao? Nếu Hoằng Quang phát hiện tâm tư xấu xa của cậu thì phải làm sao bây giờ? Nếu Hoằng Quang cảm thấy ghê tởm thì nên làm thế nào...
Chỉ nghĩ đến đây thôi, mồ hôi lạnh đã thi nhau túa ra.
Cậu gấp gáp muốn tìm cái gì để nói cho qua chuyện, nhưng lại không biết nên nói gì. Đúng lúc này, cậu cảm giác bên má mình hơi tê tê, sau đó nghe thấy tiền cười "hì hì" của Hoằng Quang. Hóa ra Hoằng Quang đang nhéo hai má cậu: "Học được câu này ở đâu đây? Ngay cả sách báo khiêu d*m tớ cũng không thấy cậu xem, có phải do đám Thường Kiến kia dạy không? Cái này không phải chuyện tốt gì, đừng có nói linh tinh với người khác đấy."
Nói xong liền kéo Minh Thần vào lòng, ấn đầu Minh Thần vào hõm cổ mình: "Không ức hiếp cậu nữa, tớ sẽ không nhìn."
Không đợi Minh Thần mở miệng, đã thổi khí vào tai Minh Thần: "Vất vả rồi, cảm ơn thầy Minh."
(1)Xuân phong đắc ý mã đề tật: là một câu thơ trong bài [Sau khi đỗ] của Mạnh Giao.
(2)Kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền: cả câu là [Cử trường bạch nhãn vọng thanh thiên, hiệu như ngọc thụ lâm phong tiền], xuất phát từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.