“Đồ lưu manh! Biến thái!” Trình Bác Diễn nhéo cổ họng nói một câu.
Gọi điện thoại chưa được mấy phút đã cúp máy, Trình Bác Diễn nói hơi mệt, đọc sách thêm lát nữa rồi đi ngủ.
Hạng Tây thấy Trình Bác Diễn đúng là một người kỳ lạ, đã vừa buồn ngủ vừa mệt thế mà còn phải đọc sách, cậu tiện tay lấy truyện của mình, lật hai trang đã ngáp hết cái này đến cái khác.
Bỏ sách xuống thì tinh thần lại được nâng lên gấp trăm lần, thế là cầm sách lên lật ra, lại ngáp một cái suýt nữa trật khớp cằm……Người với người đúng là không thể so sánh được!
Hạng Tây từ bỏ suy nghĩ đọc sách, nằm trên giường nhắm mắt lại nghe TV.
Không biết TV mở kênh nào mà lại đang chiếu phim hài Hồng Kông hồi xưa, năm đó lúc mới ra phim này cậu còn ngồi coi với chú Bình.
Chú Bình cười đến đứt hơi, cậu ngồi xổm một bên ngây ra không biết chỗ nào buồn cười, chỉ cảm thấy người trong phim rất ngu xuẩn, cuối cùng vì không cười với chú Bình, bị chú Bình đuổi ra khỏi cửa đứng một giờ hơn một tiếng giữa ngày đông lạnh giá.
Bây giờ đã qua nhiều năm thế rồi, lại thấy phim này, cậu bỗng cảm thấy rất buồn cười, nhân vật vẫn ngu xuẩn như thế, không, là càng ngu hơn, nhưng kỳ lạ là cậu thấy buồn cười, nhắm mắt lại vừa nghe vừa cười.
Cười đến mức mình có chút chịu không nổi nữa.
Tâm tình sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, tuy Hạng Tây không muốn thừa nhận với tâm tình rằng coi phim ngu thế này còn cười được như thế, nhưng vẫn phải chấp nhận bây giờ cậu rất muốn cười.
Vì ngăn bản thân không được cười ngu nữa, cậu đổi sang kênh khác, đang chiếu tin tức tuyển dụng trong thành phố.
Cậu xoay đầu xem TV, có rất nhiều tin, cậu nhận được hết chữ, phát hiện bây giờ làm cái gì cũng cần bằng cấp, xào rau thôi cũng cần bằng cấp hai.
Người đến bằng mầm non còn không có như cậu………
Hạng Tây vẫn luôn suy nghĩ chuyện đăng ký lớp bồi dưỡng, cậu tự xác nhận vị trí của mình khá thấp, bước đầu tiên là học vài thứ phổ thông, có thể có chút kỹ năng, không phải lúc nào cũng có thể bị thay thế là được.
Lúc Trình Bác Diễn nói về trà với cậu ngay từ đầu, não cậu có tải không kịp, lúc sau mới từ từ hiểu ra, ý Trình Bác Diễn chắc là muốn bảo cậu học trà đạo? Trà đạo có cần bằng cấp không?
Có phải mình cách thứ này quá xa rồi không?
Sợi gân nào của Trình Bác Diễn bị thắt bím rồi sao còn muốn cậu thử cái này?
Cậu bỗng thấy sợ hãi, đối với chuyện bản thân không cách nào hiểu rõ đều làm cậu sợ hãi, dù coi như là khiêu chiến, cũng cần phải có sức mạnh.
Nhưng hôm sau đi làm, nghe Trương Hân và Vu Bảo Toàn nói chuyện, cậu đột nhiên không còn sợ như vậy nữa.
“Bây giờ một tháng một hai vạn thoải mái lắm, còn phải hẹn trước nữa,” Trương Hân vừa chỉnh giá tiên trên kệ vừa nói, “Khâm phục chị ấy thật, người ta chịu học lắm.”
“Cái gì thế?” Hạng Tây nghe thấy tiền liền vô cùng hứng khởi, lập tức ghé đến gần hỏi một câu.
“Nói tới chị họ xa của cô ấy, không học bao nhiêu, nhưng dựa vào năng lực của bản thân mà bây giờ một tháng kiếm được một hai vạn thoải mái lắm,” Vu Bảo Toàn cũng rất cảm khái, “Tôi thấy chị ấy nắm bắt được cơ hội, lúc không có ai làm thì mình làm đầu tiên.”
“Làm gì mà kiếm được nhiều thế?” Hạng Tây truy hỏi.
“Giúp việc bà đẻ ở cữ,” Trương Hân nói, “Trước kia làm bảo mẫu cho người ta, tiền ít việc nhiều, sau này đi học, đừng thấy chị ấy không có bằng cấp gì, nhưng người ta chịu bỏ công sức, chăm sóc bà đẻ ở cữ sao cho khoa học, mạch lạc rõ ràng, tính cách lại tốt, chủ gia đình rất thích chị ấy, bây giờ khách hàng của chị ấy đặt hẹn tới sắp hết cuối năm luôn rồi.”
“Chăm sóc bà đẻ ở cữ?” Hạng Tây ngệt ra, công việc này cậu không làm được rồi.
Nhưng mà mấy từ cơ hôi, bằng cấp và chịu bỏ công sức thì cậu nghe lọt, vịn kệ hàng suy nghĩ thật lâu.
“Nghĩ gì thế hả?” Có người sau lưng vỗ vai cậu.
Hạng Tây giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Trương Hân, hơi ngại mà cười: “Em……”
“Hăng hái lên nào,” Trương Hân cười nói, “Hôm nay Tống ca nói muốn đổi quán khác ăn thử, không có số điện thoại, chúng ta đồng ý bốc thăm, bốc trúng ai thì người đó đi một chuyến.”
“Để em đi cho,” Hạng Tây nói, “Khỏi bốc nữa.”
“Nếu phải đi xa ấy,” Trương Hân nghĩ nghĩ, đưa tiền cho cậu, “Cậu lấy xe của chị mà đi.”
“Em lái xe của Vu Bảo Toàn, lái xe màu hồng của chị em thấy ngại lắm.” Hạng Tây cười cười cầm lấy tiền, đi mượn chìa khóa Vu Bảo Toàn.
“Sẵn mua hộp thuốc cho Tống ca luôn nhé, anh ấy bị viêm mũi rồi,” Trương Hân lại đưa một tờ giấy cho cậu, trên đó viết tên thuốc, “Ở trong phòng làm việc hắt xì cả buổi sáng, vừa hắt vừa mắng.”
“Được thôi.” Hạng Tây nhìn vào tờ giấy, có bốn chữ, chữ đầu tiên cậu không biết, nhanh chóng nhét giấy vào túi, chạy ra ngoài.
Khu này tập trung rất nhiều dân cư, nhưng quán cơm gì đó lại tập trung ở con phố khác, Hạng Tây lái xe điện nhỏ của Vu Bảo Toàn đi theo hướng gió.
Mặt trời hôm nay nắng gắt, chẳng qua gió cũng lớn, Hạng Tây bị nắng rọi vào cũng không thấy quá nóng, trong đầu toàn nghĩ đến cơ hội, bỏ công sức……
Sau khi dừng xe, cậu cảm thấy mình không cần nghĩ quá nhiều, Trình Bác Diễn hiểu nhiều hơn cậu, nhìn cũng xa hơn cậu, nếu Trình Bác Diễn thấy cậu có thể thử, thì cậu có thể thử, mình chỉ cần xem xét chuyện bỏ công sức thôi.
Trước khi mua cơm, Hạng Tây vào hiệu thuốc trước để mua thuốc cho Tống Nhất.
“Mua thuốc gì?” Người bán thuốc hỏi cậu.
“Thuốc viêm mũi…….để tôi xem nào…..” Hạng Tây lấy tờ giấy ra, muốn đọc tên thuốc, “Cái gì…….Lôi định……Không, tha……không, lôi tha định?”
“Lục lôi tha định *?” Người bán cười nói, “Bên này.”
*Phiên âm của Loratadine – một thuốc kháng histamin H1 thế hệ 2 được sử dụng để điều trị dị ứng, có công thức hóa học là C22H23ClN2O2.
“Ừ, lục lôi tha định.” Hạng Tây lặp lại một lần, sẵn ghi nhớ luôn, chữ này đọc là Lục.
Chữ nào có liên quan tới thuốc thì kỳ quặc vô cùng, Hạng Tây thấy mình nên mua quyển với ba đi hiệu thuốc mới đúng.
Mua thuốc rồi đi ra, cậu rẽ vào con đường nhỏ đầy quán cơm, quán ăn rất nhiều, cậu muốn tìm một quán làm nhiều món một chút, phải có hết mấy món như cơm rau nè mì xào nè gì đó, quán cũ chỉ làm mỗi món Tứ Xuyên thôi.
Đang dạo vòng, Hạng Tây ngẩng đầu lên thì thấy một quán nhỏ đông người vây quanh, đồ hấp Hồ Nam? Cậu lập tức hào hứng, nhanh chân bước qua đó, người nhiều thế này, chắc chắn là vị rất ngon…….
“Chen hàng bà à? Má nó tôi có chen trước mặt bà hả!” Một người đàn ông rống lên.
Hạng Tây sửng sốt, thì ra là đang cãi nhau?
“Anh chen vào sau tôi cũng là chen,” Một người phụ nữ từ tốn nói, “Tôi đứng trước không có nghĩa là tôi không thể trách anh.”
Giọng nói này làm bước chân đang chuẩn bị đi của Hạng Tây khựng lại, nghe có hơi quen tai.
“Liên quan gì tới bà? Tôi làm đúng hay sai cần bà phán xét à? Bà là mẹ tôi hay là vợ tôi hả!” Người đàn ông tiếp tục rống lên, “Người đằng sau cũng có nói gì đâu!”
“Không ai nói không có nghĩa là anh đúng,” Người phụ nữ vẫn từ tốn, “Nếu tôi là mẹ anh, hôm nay anh cũng không thể chen hàng ở đây mà còn rống lên với người ta được đâu, là vợ thì càng không phải, anh có muốn cũng cưới không nổi.”
Là trưởng khoa Hứa.
Hạng Tây ngạc nhiên thấy người phụ nữ bình tĩnh đang tranh luận với người đàn ông, không sai, chính là mẹ của Trình Bác Diễn, chính là trưởng khoa Hứa.
“Đệt cả tổ tông nhà bà! Má nó bà có tin là tôi đánh bà không?” Người đàn ông đó chỉ vào trưởng khoa Hứa.
“Nếu anh đúng thật,” Trưởng khoa Hứa nhìn người đàn ông một cái, “Thì còn cần động thủ đánh người à?”
Người đàn ông không nói gì, trực tiếp vung cánh tay lên.
“Ông làm gì thế!” Hạng Tây gào lên một tiếng, “Mẹ nó ông còn dám động thủ?”
Hạng Tây vẫn luôn không thấy giọng mình lớn bao nhiêu, Trình Bác Diễn luôn nói với cậu, cậu cũng không thấy gì, có điều hôm nay sau khi cậu hét lên tiếng này, tất cả mọi người xung quanh giật nảy mình quay đầu lại, thậm chí trưởng khoa Hứa quay đầu còn bị dọa đến mức phải hơi khom người xuống……..Giọng mình to thế thật à?
Người đàn ông cũng bị cậu gào cho dừng lại, Hạng Tây chỉ gã đi qua đó: “Ông đã chen hàng mà còn dám vênh cái mặt ra chửi người ta à?”
Chuyện này nếu là trước kia, gặp phải chuyện thế này, Hạng Tây đương nhiên sẽ không thèm quan tâm, cùng lắm là tìm một chỗ mát mẻ bên cạnh ngồi xuống xem náo nhiệt, mà cái chuyện chen hàng cậu làm không có ít đâu.
Nhưng hôm nay cậu bắt buộc phải quan tâm, đây là mẹ ruột của Trình Bác Diễn, hơn nữa người này cành khô lá héo, nhìn là biết kiểu miệng hùm gan sứa, khua môi múa mép nói không lại được một phụ nữ mà còn bị mắng lại, nếu muốn động thủ đã ra tay từ sớm rồi.
“Liên quan cái rắm gì đến mày?” Người đàn ông trừng cậu, đẩy trưởng khoa Hứa ra, đi đến chỗ cậu, “Má mày là cái thá gì chứ, Phong Lôi à?”
Hạng Tây không nói gì, thấy người này vứa đến vừa xắn tay áo lên, xắn tay áo ngắn thành không có tay, lộ ra hình xăm trên bắp tay phải.
“Ông quản tôi là thá gì à? Cả nhà tôi không ai lại đi cãi nhau với phụ nữ cả, người liếm khe chân như ông thì hung với chả hăng cái gì?” Hạng Tây nhìn gã, lúc nói ra câu này khóe mắt cậu liếc thấy trưởng khoa Hứa lấy điện thoại ra, đoán chừng là muốn báo cảnh sát, đây là pháp bảo gia truyền à? Không biết trưởng khoa Hứa có phải mở ảnh động 110 ra không…….
Người đàn ông này đúng là không dám động thủ, nhưng vẫn hung hăng đẩy vai Hạng Tây một cái, Hạng Tây hơi tránh ra, gã không đẩy trúng, xoay người định đẩy tiếp.
Hạng Tây biết, nếu lúc này cậu đẩy với gã này, với cái tính nóng nảy của gã, có khi tiếp theo hai người họ biểu diễn cho một người xem một trận Thái Cực Quyền đẩy tay mất.
Mày đẩy tao một cái, tao đẩy mày một cái, mày đẩy lại, tao đẩy tiếp, cái trò này năm tuổi cậu đã không còn chơi rồi, muốn thì đánh, không thì chạy, đâu ra nhiều bước ở giữa đến vậy.
Mà hành vi của người đàn ông này, cuối cùng cũng tạo nên bất mãn của quần chúng vây xem, đẩy hai cái không trúng Hạng Tây, lúc gã chuẩn bị nhấc chân lên, có mấy người đến kéo gã ra, bắt đầu nhao nhao chỉ trích.
“Cảnh sát!” Lúc này trưởng khoa Hứa bỗng vẫy tay, “Bên này! Bên này!”
Hạng Tây sững sờ, quay đầu lại thấy đúng là xe 110, cậu hoảng hốt, trưởng khoa Hứa báo cảnh sát thật!
“Anh không được đi,” Trưởng khoa Hứa kéo người đàn ông muốn bỏ đi, “Không phải anh nói rất có lý sao, anh lấy lý của anh nói cho cảnh sát nghe đi.”
Hạng Tây lại kinh hồn thêm lần nữa, trưởng khoa Hứa quá thẳng thắn rồi, người này đã muốn lui rồi, thì để người ta lui đi, vậy mà còn kéo lại?
“Cút mẹ mày đi.” Người đàn ông hất mạnh tay ra.
Trưởng khoa Hứa bị gã hất lảo đảo, đứng không vững, bị trẹo một cái, lập tức nhíu mày lại.
Hạng Tây nhìn thấy liền tức lên, vọt qua đó vung một quyền vào sau eo người đàn ông, người đàn ông không có phòng bị, che eo la một tiếng, Hạng Tây nắm lấy cổ tay gã vặn về sau, rồi nhấc lên, lôi gã đến xe cảnh sát: “Hôm nay ông không thoát được đâu!”
Hạng Tây cũng không biết hôm nay mình làm sao thế, dũng mãnh như vậy, thậm chí còn quên mất chuyện gặp cảnh sát thì phải đi đường vòng.
Cho tới khi kéo người đàn ông này đến trước mặt cảnh sát, cảnh sát cau mày lại giáo huấn người này một trận, sau khi để gã đi, Hạng Tây mới đột nhiên hoàn hồn.
Thấy cảnh sát thì chân sắp không bước đi được nữa rồi.
“Cảm ơn cậu nhé, chàng trai.” Trưởng khoa Hứa ở bên cạnh nói một câu.
“A……Không……có gì,” Hạng Tây phát hiện hình như trưởng khoa Hứa không nhận ra cậu là ai, đang nghĩ trí nhớ của trưởng khoa Hứa kém quá đi, xoay mặt một cái liền thấy cảnh sát, cậu lập tức muồn quỳ xuống chân cảnh sát, “Chú cảnh sát……cháu đi được chưa?”
“Đi đi,” Cảnh sát bị câu hỏi của cậu chọc cười, “Cậu còn muốn lên xe đi chung với chúng tôi à?”
“Không không không không không,” Hạng Tây nói nhanh, “Cháu……tiễn các chú bằng mắt là được.”
Sau khi cảnh sát lái xe rời đi, Hạng Tây sờ trán mình một cái, mồ hôi đầy cả đầu rồi.
“Cảm ơn,” Trưởng khoa Hứa cười với cậu, “Sau này lúc giúp người thì không thể nói thế được, hung hăng quá, dễ gặp phiền toái.”
“A cháu có chú ý, cháu thấy dì báo cảnh sát rồi, nên cháu mới tranh thủ hung hăng một chút.” Hạng Tây gật đầu lia lịa, nghĩ thầm dì đây không hung hăng, mà là uy hiếp……..
“Vậy cũng không nên.” Trưởng khoa Hứa cười cười.
“A…….d…….” Hạng Tây muốn gọi dì ạ, nhưng lại thấy trưởng khoa Hứa đúng là nhìn trẻ thật, muốn gọi là chị lại thấy dù có trẻ thì cũng là mẹ Trình Bác Diễn, xoắn xuýt cả nửa ngày, “Dì ạ, cháu thật sự không ngờ dì lại báo cảnh sát.”
“Tôi sợ các cậu đánh nhau, nên mới gọi cảnh sát trước, đánh nhau rồi mà mới gọi thì muộn mất.” Trưởng khoa Hứa cười cười, xoay người vào hàng người lúc trước.
Ầm ĩ một trận xong, Hạng Tây cũng ngại mua cơm trưa ở quán đồ hấp này cho đồng nghiệp, xoay người đi ra con đường phía trước.
Cũng may con đường này vẫn còn mấy quán hấp khác, Hạng Tây nhìn xem, cảm thấy nhìn qua thì rất ngon, thế là vào một quán cơm biểu thị có giao đồ ăn lấy thực đơn, lại đóng gói mấy món khác nhau, xách về siêu thị.
Lúc đầu muốn gọi điện cho Trình Bác Diễn, nói cho anh biết trưởng khoa Hứa đúng là một trưởng khoa chính trực, nghĩ ngợi lại không gọi, trưởng khoa Hứa không nhận ra cậu, chuyện này cậu cũng không giúp được gì…….
Lúc vào phòng làm việc đưa thuốc cho Tống Nhất, Tống Nhất đang nằm gục xuống bàn, mặt hướng xuống đất hắt xì mấy cái, vừa hắt xì vừa mắng: “Tao đậu tổ tông…..mày!”
“Tống ca,” Hạng Tây nhanh chân qua đó đặt thuốc lên bàn, “Em mua thuốc về rồi nè.”
“Hạng Tây hả?” Tống Nhất không ngẩng đầu lên, lại hắt xì xuống đất, sau đó phất tay, giọng còn mang theo âm mũi, “Đi ăn cơm đi, đừng tham quan nữa.”
Hạng Tây cười cười, ra khỏi phòng làm việc.
“Hạng Tây,” Vu Bảo Toàn vừa ăn vừa bật ngón tay cái với cậu, “Cậu chọn quán này được đấy.”
“Mình cũng thấy thế,” Hà Tiểu Như ở bên nói nhẹ nhàng, “Rất ngon, chị Hân nói sau này có thể đặt ở đây.”
“Điện thoại thực đơn tôi cầm về rồi,” Hạng Tây đặt tờ thực đơn lên bàn, “Quán đó chia ra hai bên, cũng bán mì và bánh bao gì đó.”
“Mình rất thích ăn cơm quán này, mềm lắm,” Hà Tiểu Như cúi đầu vừa ăn vừa nói, lại giương mắt lên nhìn Hạng Tây, “Cậu thấy sao?”
“Tôi còn chưa ăn nữa,” Hạng Tây lấy hộp cơm ăn hai miếng, “Tôi ăn thấy cũng thấy bình thường mà, có phải răng cậu không tốt không?”
Hà Tiểu Như không nói gì, ngại ngùng ăn tiếp.
“Hạng Tây cái cậu này…..” Vu Bảo Toàn ngồi bên cạnh cười lên, lại nhìn Hà Tiểu Như, “Cậu gầy thế này có phải vì chỉ ăn cơm không ăn đồ ăn không thế, tụi tôi đều xem đồ ăn có ngon không, chỉ có cậu xem cơm có ngon hay không.”
Hà Tiểu Như cười cười, vẫn không lên tiếng.
Cơm nước xong xuôi, Hà Tiểu Như ra ngoài thay Trương Hân vào ăn cơm.
“Hạng Tây cậu cũng quá gì gì rồi,” Vu Bảo Toàn vừa chùi miệng vừa vỗ vai Hạng Tây, “Có ai nói chuyện như cậu không, làm Tiểu Như nói không nên lời luôn rồi.”
“Cậu ấy làm sao thế?” Trương Hân hỏi, “Bình thường miệng lưỡi Hạng Tây trơn tru lắm mà.”
“Không hiểu phong tình thôi, làm gì có liên quan đến trơn tru hay không,” Vu Bảo Toàn nhỏ giọng nói, “Người ta nói cơm này mềm lắm ăn ngon ghê, hỏi cậu ấy có thích không, cậu ấy đáp lại có phải răng cậu không tốt không……”
“Ôi chao,” Trương Hân nghe thế thì cười lên, “Hạng Tây cậu thật…….Cậu không thấy gì à? Tiểu Như đối với cậu rất…….”
“Không,” Hạng Tây lập tức nhớ tới cái hộp socola hình trái tim màu hồng bị Trình Bác Diễn ăn hết, nhanh chóng khoát tay, “Em với cô ấy không có…..”
“Ai nói cậu với cô ấy,” Trương Hân chép miệng, “Là cô ấy đối với cậu……..”
“Cậu không thích cô ấy?” Vu Bảo Toàn nhìn Hạng Tây kinh ngạc, khoác vai Hạng Tây, thấp giọng nói, “Đậu xanh, cậu không thích cô ấy?”
“À,” Hạng Tây bị hỏi chảy cả mồ hôi, “Tôi coi cô ấy như cậu thôi, là……đồng nghiệp.”
“Mắt nhìn cậu cao thế à?” Vu Bảo Toàn nắm vai cậu lắc lắc, “Tiểu Như xinh đẹp thế, tính cách cũng tốt nữa, thế mà cậu không thích?”
Mắt nhìn cao?
Trước giờ Hạng Tây chưa nghĩ tới vấn đề này, trước kia cậu căn bản còn chưa từng nghĩ đến vấn đề có thích hay không, con gái bên cạnh cũng không tính là ít, nhưng hình như cậu chưa từng nghĩ kỹ càng, cho tới khi…..
Đối với Trình Bác Diễn có tính là thích không?
Tính không?
Tính nhỉ?
Vậy mắt nhìn cao hả?
Nếu là Trình Bác Diễn……Vậy đúng là có thể mặt dày nói một câu mắt nhìn cao rồi.
Nghĩ đến đây, Hạng Tây nhịn không được cười lên, cười ngu ha ha ha ha cả nửa ngày.
“Cậu không sao chứ?” Vu Bảo Toàn nhìn chòng chọc vào cậu.
“Phát bệnh rồi,” Trương Hân cười rồi đá cậu một cái, “Cười ngu gì hả, đi làm việc đi, chiều hai cậu đi chỉnh lại kệ hàng, không phải hôm qua đã nói là chuyển đồ dụng hằng ngày đến bên kia sao, chiều người ít thì chuyển đi.”
“Được.” Hạng Tây gật đầu, cười ha ha ra khỏi phòng thay đồ.
Từ sau cái hôm làm ra socola vị cháy ở nhà Trình Bác Diễn, Hạng Tây thấy có một số việc không giống trước kia nữa, trừ tâm tình rất tốt ra, còn phát hiện hóa ra Trình Bác Diễn bận như vậy.
Lúc trước không gặp mặt nhiều, một hai ngày thì gọi điện một lần, bây giờ cậu đột nhiên phát hiện, Trình Bác Diễn thường bận đến mức không nhận điện thoại được, thời gian về nhà thì chẳng xác định được, lâu lâu mới được đúng giờ, trễ một tiếng cũng là chuyện thường tình.
Hóa ra bác sĩ Trình bận thế à.
Thứ năm Trình Bác Diễn nói tối thứ sáu sẽ đi đến trà trang, thứ sáu lại không đi được, có ca phẫu thuật làm trễ giờ tan làm, thế là nói thứ bảy đi, kết quả thứ bảy cũng không đi được, lại nói là chủ nhật được nghỉ có thể đi, Hạng Tây thở dài: “Anh lái xe đến cửa siêu thị rồi nói cho em đi, không phải hôm nay anh trực ban sao, ngày mai không phải ngủ cả ngày à.”
“Chưa có khi nào tôi ngủ cả ngày đâu,” Trình Bác Diễn cười nói, “Vậy ngày mai tôi lái xe đến cửa siêu thị các em rồi gọi lại cho em sau.”
“Được,” Hạng Tây cười cười, “Có cần em lấy đồ ăn cho anh không?”
“Ăn dã ngoại à?” Trình Bác Diễn nói, “Đợt này tôi không vận động nhiều, không ăn vặt nữa, phải khống chế cân nặng một chút.”
“Trời ơi, mỗi ngày anh mệt như Tôn Tử vậy, còn cân nặng để khống chế à?” Hạng Tây chậc một tiếng.
“Có còn cân nặng để khống chế hay không thì em có thể thử xem,” Trình Bác Diễn cười cười, “Được rồi không nói chuyện với em nữa, tôi còn một chồng bệnh án phải viết, em chờ điện thoại của tôi đi.”
Sau khi cúp máy, Hạng Tây cầm điện thoại ngẫn ra cả buổi mới đột nhiên hiểu được câu cuối cùng của Trình Bác Diễn có nghĩa gì, cảm thấy lửa từ trên mặt lập tức cháy xuống cả lồng ngực luôn rồi.
Mảnh nhỏ tỉnh táo đầu óc lướt qua trước mắt cậu, cậu nhịn không được nhỏ giọng mắng một tiếng: “Biến thái!”
Trưa chủ nhật, Hạng Tây đang giúp một ông lão thu phế phẩm cột đống thùng giấy lại ở trước cửa, sau lưng vang lên tiếng bíp bíp, cậu quay đầu lại, thấy xe Trình Bác Diễn và nửa khuôn mặt anh thò ra ngoài cửa sổ xe.
Đẹp trai thật.
Cậu đứng thẳng eo cười với Trình Bác Diễn, nhưng đồng thời lại nhớ tới cái câu kia ngày hôm qua, nụ cười trên mặt lập tức bị thiêu đốt.
“Đợi em một chút!” Cậu hét.
Trình Bác Diễn gật đầu, đóng cửa sổ lại.
Hạng Tây vào căn phòng nhỏ thay quần áo, lúc đi ra thì trưởng ca này nhét vào tay cậu hai chai sữa chua uống thử: “Đi chơi với bạn hả?”
“Dạ, đi……uống trà,” Hạng Tây nhận lấy sữa chua, “Cảm ơn ạ.”
“Cảm ơn gì chứ, dù sao là đồ uống thử mà,” Trưởng ca cười cười, “Còn đi mấy hoạt động tao nhã như uống trà nữa.”
“Chơi thôi ạ.” Hạng Tây cầm chai sữa chua chạy ra ngoài siêu thị.
Hoạt động tao nhã?
Nếu không nhờ Trình Bác Diễn, cả đời này của cậu chắc hoạt động tao nhã duy nhất được tiếp xúc chính là nhìn chú Bình bưng ấm trà làm màu thôi.
“Không phải đã nói là đừng lấy đồ ăn rồi sao?” Trình Bác Diễn nhìn chai sữa chua trong tay cậu.
“Cũng không cần tiền, nhân viên quảng cảo để trong siêu thị để uống thử đó,” Hạng Tây cười cười, đưa một chai cho anh, “Không phải anh rất thích uống sữa sao, sữa chua cũng có dinh dưỡng ha?”
“Ừ,” Trình Bác Diễn uống một ngụm, “Bây giờ còn có thể chiếm tiện nghi trong siêu thị rồi, tốt thế.”
Hạng Tây cười hi hi một lúc, chiếm tiện nghi chẳng phải chuyện gì tốt, nhưng cậu lại rất vui, vì cậu có công việc này, có quan hệ với đồng nghiệp rất tốt, mới có thể chiếm được cái tiện nghi này, chiếm tiện nghi mang theo cảm giác hạnh phúc, cảm giác mình là người bình thường.
“Có phải còn thay đồ không thế?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Ừm.” Hạng Tây gật đầu, uống sữa chua.
“Cũng không phải mặc đồng phục, thay làm gì.” Trình Bác Diễn nói.
“Không phải là vì anh sao,” Hạng Tây chẹp miệng một tiếng, “Sáng em giúp đồng nghiệp, cả người toàn mồ hôi, lỡ đâu em ngửi thấy mùi trên người em rồi ném em vào hồ khử trùng thì làm sao.”
“Bây giờ không còn mùi à?” Trình Bác Diễn nói rồi dựa đến gần, mặt kề tai cậu, như thì thầm nói một câu, “Tôi ngửi xem nào.”
Hạng Tây nắm chai sữa chua, trong miệng còn ngậm một ngụm, lúc Trình Bác Diễn đến gần cậu rất căng thẳng.
Xe còn chưa lái đi đâu!
Xe còn đậu ngoài cửa siêu thị nữa chứ!
Trong siêu thị có ba đồng nghiệp lận!
Ở cửa còn có một ông lão thu phế phẩm đang cột đống thùng giấy lại!
Trình Bác Diễn cứ thế mà sáp đến.
Hạng Tây rất lo lắng, nhưng lại không động đậy, cậu…….không nỡ động.
Cậu thích Trình Bác Diễn ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, thích cảm giác thoải mái muốn duỗi người khi hơi thở Trình Bác Diễn lướt qua trên mặt trên cần cổ cậu.
Môi Trình Bác Diễn nhẹ nhàng đáp xuống vành tai cậu.
Tay Hạng Tây run nhè nhẹ, sau đó vừa mới giương mắt lên đã thấy một đồng nghiệp đi ra từ siêu thị.
Đậu!
Cậu lập tức bị giật bay hồn phách, lúc định mở miệng mới nhận ra trong miệng còn ngậm sữa chua, há miệng ra liền sặc một cái, phun một ngụm sữa chua ra, còn có một ít bọt sữa chua văng lên trên tay Trình Bác Diễn.
Toi rồi!
Kẻ cuồng sạch sẽ không phải sẽ chán ghét đến ngất xỉu chứ!
Cậu luống cuống muốn đẩy Trình Bác Diễn ra, lúc tay vung lên Trình Bác Diễn cũng nhìn thấy đồng nghiệp, đang định dựa về ghế lái, một chưởng của Hạng Tây đập lên mũi anh.
Bộp một tiếng.
Hạng Tây vừa nghe thấy tiếng này liền ngây ngẩn cả người, giơ tay lên nhìn anh chằm chằm.
Muốn tát thì tát, tát thật xinh đẹp. Trong lòng Hạng Tây không hiểu sao lại xướng lên một câu như vậy.
“Có cần mắng thêm một câu không?” Trình Bác Diễn bị cái tát này đập xém nữa rớt nước mắt, cau mày che mũi.
“Hả?” Hạng Tây nhìn anh.
“Đồ lưu manh! Biến thái!” Trình Bác Diễn nhéo cổ họng nói một câu.
Gọi điện thoại chưa được mấy phút đã cúp máy, Trình Bác Diễn nói hơi mệt, đọc sách thêm lát nữa rồi đi ngủ.
Hạng Tây thấy Trình Bác Diễn đúng là một người kỳ lạ, đã vừa buồn ngủ vừa mệt thế mà còn phải đọc sách, cậu tiện tay lấy truyện của mình, lật hai trang đã ngáp hết cái này đến cái khác.
Bỏ sách xuống thì tinh thần lại được nâng lên gấp trăm lần, thế là cầm sách lên lật ra, lại ngáp một cái suýt nữa trật khớp cằm……Người với người đúng là không thể so sánh được!
Hạng Tây từ bỏ suy nghĩ đọc sách, nằm trên giường nhắm mắt lại nghe TV.
Không biết TV mở kênh nào mà lại đang chiếu phim hài Hồng Kông hồi xưa, năm đó lúc mới ra phim này cậu còn ngồi coi với chú Bình.
Chú Bình cười đến đứt hơi, cậu ngồi xổm một bên ngây ra không biết chỗ nào buồn cười, chỉ cảm thấy người trong phim rất ngu xuẩn, cuối cùng vì không cười với chú Bình, bị chú Bình đuổi ra khỏi cửa đứng một giờ hơn một tiếng giữa ngày đông lạnh giá.
Bây giờ đã qua nhiều năm thế rồi, lại thấy phim này, cậu bỗng cảm thấy rất buồn cười, nhân vật vẫn ngu xuẩn như thế, không, là càng ngu hơn, nhưng kỳ lạ là cậu thấy buồn cười, nhắm mắt lại vừa nghe vừa cười.
Cười đến mức mình có chút chịu không nổi nữa.
Tâm tình sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, tuy Hạng Tây không muốn thừa nhận với tâm tình rằng coi phim ngu thế này còn cười được như thế, nhưng vẫn phải chấp nhận bây giờ cậu rất muốn cười.
Vì ngăn bản thân không được cười ngu nữa, cậu đổi sang kênh khác, đang chiếu tin tức tuyển dụng trong thành phố.
Cậu xoay đầu xem TV, có rất nhiều tin, cậu nhận được hết chữ, phát hiện bây giờ làm cái gì cũng cần bằng cấp, xào rau thôi cũng cần bằng cấp hai.
Người đến bằng mầm non còn không có như cậu………
Hạng Tây vẫn luôn suy nghĩ chuyện đăng ký lớp bồi dưỡng, cậu tự xác nhận vị trí của mình khá thấp, bước đầu tiên là học vài thứ phổ thông, có thể có chút kỹ năng, không phải lúc nào cũng có thể bị thay thế là được.
Lúc Trình Bác Diễn nói về trà với cậu ngay từ đầu, não cậu có tải không kịp, lúc sau mới từ từ hiểu ra, ý Trình Bác Diễn chắc là muốn bảo cậu học trà đạo? Trà đạo có cần bằng cấp không?
Có phải mình cách thứ này quá xa rồi không?
Sợi gân nào của Trình Bác Diễn bị thắt bím rồi sao còn muốn cậu thử cái này?
Cậu bỗng thấy sợ hãi, đối với chuyện bản thân không cách nào hiểu rõ đều làm cậu sợ hãi, dù coi như là khiêu chiến, cũng cần phải có sức mạnh.
Nhưng hôm sau đi làm, nghe Trương Hân và Vu Bảo Toàn nói chuyện, cậu đột nhiên không còn sợ như vậy nữa.
“Bây giờ một tháng một hai vạn thoải mái lắm, còn phải hẹn trước nữa,” Trương Hân vừa chỉnh giá tiên trên kệ vừa nói, “Khâm phục chị ấy thật, người ta chịu học lắm.”
“Cái gì thế?” Hạng Tây nghe thấy tiền liền vô cùng hứng khởi, lập tức ghé đến gần hỏi một câu.
“Nói tới chị họ xa của cô ấy, không học bao nhiêu, nhưng dựa vào năng lực của bản thân mà bây giờ một tháng kiếm được một hai vạn thoải mái lắm,” Vu Bảo Toàn cũng rất cảm khái, “Tôi thấy chị ấy nắm bắt được cơ hội, lúc không có ai làm thì mình làm đầu tiên.”
“Làm gì mà kiếm được nhiều thế?” Hạng Tây truy hỏi.
“Giúp việc bà đẻ ở cữ,” Trương Hân nói, “Trước kia làm bảo mẫu cho người ta, tiền ít việc nhiều, sau này đi học, đừng thấy chị ấy không có bằng cấp gì, nhưng người ta chịu bỏ công sức, chăm sóc bà đẻ ở cữ sao cho khoa học, mạch lạc rõ ràng, tính cách lại tốt, chủ gia đình rất thích chị ấy, bây giờ khách hàng của chị ấy đặt hẹn tới sắp hết cuối năm luôn rồi.”
“Chăm sóc bà đẻ ở cữ?” Hạng Tây ngệt ra, công việc này cậu không làm được rồi.
Nhưng mà mấy từ cơ hôi, bằng cấp và chịu bỏ công sức thì cậu nghe lọt, vịn kệ hàng suy nghĩ thật lâu.
“Nghĩ gì thế hả?” Có người sau lưng vỗ vai cậu.
Hạng Tây giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Trương Hân, hơi ngại mà cười: “Em……”
“Hăng hái lên nào,” Trương Hân cười nói, “Hôm nay Tống ca nói muốn đổi quán khác ăn thử, không có số điện thoại, chúng ta đồng ý bốc thăm, bốc trúng ai thì người đó đi một chuyến.”
“Để em đi cho,” Hạng Tây nói, “Khỏi bốc nữa.”
“Nếu phải đi xa ấy,” Trương Hân nghĩ nghĩ, đưa tiền cho cậu, “Cậu lấy xe của chị mà đi.”
“Em lái xe của Vu Bảo Toàn, lái xe màu hồng của chị em thấy ngại lắm.” Hạng Tây cười cười cầm lấy tiền, đi mượn chìa khóa Vu Bảo Toàn.
“Sẵn mua hộp thuốc cho Tống ca luôn nhé, anh ấy bị viêm mũi rồi,” Trương Hân lại đưa một tờ giấy cho cậu, trên đó viết tên thuốc, “Ở trong phòng làm việc hắt xì cả buổi sáng, vừa hắt vừa mắng.”
“Được thôi.” Hạng Tây nhìn vào tờ giấy, có bốn chữ, chữ đầu tiên cậu không biết, nhanh chóng nhét giấy vào túi, chạy ra ngoài.
Khu này tập trung rất nhiều dân cư, nhưng quán cơm gì đó lại tập trung ở con phố khác, Hạng Tây lái xe điện nhỏ của Vu Bảo Toàn đi theo hướng gió.
Mặt trời hôm nay nắng gắt, chẳng qua gió cũng lớn, Hạng Tây bị nắng rọi vào cũng không thấy quá nóng, trong đầu toàn nghĩ đến cơ hội, bỏ công sức……
Sau khi dừng xe, cậu cảm thấy mình không cần nghĩ quá nhiều, Trình Bác Diễn hiểu nhiều hơn cậu, nhìn cũng xa hơn cậu, nếu Trình Bác Diễn thấy cậu có thể thử, thì cậu có thể thử, mình chỉ cần xem xét chuyện bỏ công sức thôi.
Trước khi mua cơm, Hạng Tây vào hiệu thuốc trước để mua thuốc cho Tống Nhất.
“Mua thuốc gì?” Người bán thuốc hỏi cậu.
“Thuốc viêm mũi…….để tôi xem nào…..” Hạng Tây lấy tờ giấy ra, muốn đọc tên thuốc, “Cái gì…….Lôi định……Không, tha……không, lôi tha định?”
“Lục lôi tha định *?” Người bán cười nói, “Bên này.”
*Phiên âm của Loratadine – một thuốc kháng histamin H1 thế hệ 2 được sử dụng để điều trị dị ứng, có công thức hóa học là C22H23ClN2O2.
“Ừ, lục lôi tha định.” Hạng Tây lặp lại một lần, sẵn ghi nhớ luôn, chữ này đọc là Lục.
Chữ nào có liên quan tới thuốc thì kỳ quặc vô cùng, Hạng Tây thấy mình nên mua quyển với ba đi hiệu thuốc mới đúng.
Mua thuốc rồi đi ra, cậu rẽ vào con đường nhỏ đầy quán cơm, quán ăn rất nhiều, cậu muốn tìm một quán làm nhiều món một chút, phải có hết mấy món như cơm rau nè mì xào nè gì đó, quán cũ chỉ làm mỗi món Tứ Xuyên thôi.
Đang dạo vòng, Hạng Tây ngẩng đầu lên thì thấy một quán nhỏ đông người vây quanh, đồ hấp Hồ Nam? Cậu lập tức hào hứng, nhanh chân bước qua đó, người nhiều thế này, chắc chắn là vị rất ngon…….
“Chen hàng bà à? Má nó tôi có chen trước mặt bà hả!” Một người đàn ông rống lên.
Hạng Tây sửng sốt, thì ra là đang cãi nhau?
“Anh chen vào sau tôi cũng là chen,” Một người phụ nữ từ tốn nói, “Tôi đứng trước không có nghĩa là tôi không thể trách anh.”
Giọng nói này làm bước chân đang chuẩn bị đi của Hạng Tây khựng lại, nghe có hơi quen tai.
“Liên quan gì tới bà? Tôi làm đúng hay sai cần bà phán xét à? Bà là mẹ tôi hay là vợ tôi hả!” Người đàn ông tiếp tục rống lên, “Người đằng sau cũng có nói gì đâu!”
“Không ai nói không có nghĩa là anh đúng,” Người phụ nữ vẫn từ tốn, “Nếu tôi là mẹ anh, hôm nay anh cũng không thể chen hàng ở đây mà còn rống lên với người ta được đâu, là vợ thì càng không phải, anh có muốn cũng cưới không nổi.”
Là trưởng khoa Hứa.
Hạng Tây ngạc nhiên thấy người phụ nữ bình tĩnh đang tranh luận với người đàn ông, không sai, chính là mẹ của Trình Bác Diễn, chính là trưởng khoa Hứa.
“Đệt cả tổ tông nhà bà! Má nó bà có tin là tôi đánh bà không?” Người đàn ông đó chỉ vào trưởng khoa Hứa.
“Nếu anh đúng thật,” Trưởng khoa Hứa nhìn người đàn ông một cái, “Thì còn cần động thủ đánh người à?”
Người đàn ông không nói gì, trực tiếp vung cánh tay lên.
“Ông làm gì thế!” Hạng Tây gào lên một tiếng, “Mẹ nó ông còn dám động thủ?”
Hạng Tây vẫn luôn không thấy giọng mình lớn bao nhiêu, Trình Bác Diễn luôn nói với cậu, cậu cũng không thấy gì, có điều hôm nay sau khi cậu hét lên tiếng này, tất cả mọi người xung quanh giật nảy mình quay đầu lại, thậm chí trưởng khoa Hứa quay đầu còn bị dọa đến mức phải hơi khom người xuống……..Giọng mình to thế thật à?
Người đàn ông cũng bị cậu gào cho dừng lại, Hạng Tây chỉ gã đi qua đó: “Ông đã chen hàng mà còn dám vênh cái mặt ra chửi người ta à?”
Chuyện này nếu là trước kia, gặp phải chuyện thế này, Hạng Tây đương nhiên sẽ không thèm quan tâm, cùng lắm là tìm một chỗ mát mẻ bên cạnh ngồi xuống xem náo nhiệt, mà cái chuyện chen hàng cậu làm không có ít đâu.
Nhưng hôm nay cậu bắt buộc phải quan tâm, đây là mẹ ruột của Trình Bác Diễn, hơn nữa người này cành khô lá héo, nhìn là biết kiểu miệng hùm gan sứa, khua môi múa mép nói không lại được một phụ nữ mà còn bị mắng lại, nếu muốn động thủ đã ra tay từ sớm rồi.
“Liên quan cái rắm gì đến mày?” Người đàn ông trừng cậu, đẩy trưởng khoa Hứa ra, đi đến chỗ cậu, “Má mày là cái thá gì chứ, Phong Lôi à?”
Hạng Tây không nói gì, thấy người này vứa đến vừa xắn tay áo lên, xắn tay áo ngắn thành không có tay, lộ ra hình xăm trên bắp tay phải.
“Ông quản tôi là thá gì à? Cả nhà tôi không ai lại đi cãi nhau với phụ nữ cả, người liếm khe chân như ông thì hung với chả hăng cái gì?” Hạng Tây nhìn gã, lúc nói ra câu này khóe mắt cậu liếc thấy trưởng khoa Hứa lấy điện thoại ra, đoán chừng là muốn báo cảnh sát, đây là pháp bảo gia truyền à? Không biết trưởng khoa Hứa có phải mở ảnh động 110 ra không…….
Người đàn ông này đúng là không dám động thủ, nhưng vẫn hung hăng đẩy vai Hạng Tây một cái, Hạng Tây hơi tránh ra, gã không đẩy trúng, xoay người định đẩy tiếp.
Hạng Tây biết, nếu lúc này cậu đẩy với gã này, với cái tính nóng nảy của gã, có khi tiếp theo hai người họ biểu diễn cho một người xem một trận Thái Cực Quyền đẩy tay mất.
Mày đẩy tao một cái, tao đẩy mày một cái, mày đẩy lại, tao đẩy tiếp, cái trò này năm tuổi cậu đã không còn chơi rồi, muốn thì đánh, không thì chạy, đâu ra nhiều bước ở giữa đến vậy.
Mà hành vi của người đàn ông này, cuối cùng cũng tạo nên bất mãn của quần chúng vây xem, đẩy hai cái không trúng Hạng Tây, lúc gã chuẩn bị nhấc chân lên, có mấy người đến kéo gã ra, bắt đầu nhao nhao chỉ trích.
“Cảnh sát!” Lúc này trưởng khoa Hứa bỗng vẫy tay, “Bên này! Bên này!”
Hạng Tây sững sờ, quay đầu lại thấy đúng là xe 110, cậu hoảng hốt, trưởng khoa Hứa báo cảnh sát thật!
“Anh không được đi,” Trưởng khoa Hứa kéo người đàn ông muốn bỏ đi, “Không phải anh nói rất có lý sao, anh lấy lý của anh nói cho cảnh sát nghe đi.”
Hạng Tây lại kinh hồn thêm lần nữa, trưởng khoa Hứa quá thẳng thắn rồi, người này đã muốn lui rồi, thì để người ta lui đi, vậy mà còn kéo lại?
“Cút mẹ mày đi.” Người đàn ông hất mạnh tay ra.
Trưởng khoa Hứa bị gã hất lảo đảo, đứng không vững, bị trẹo một cái, lập tức nhíu mày lại.
Hạng Tây nhìn thấy liền tức lên, vọt qua đó vung một quyền vào sau eo người đàn ông, người đàn ông không có phòng bị, che eo la một tiếng, Hạng Tây nắm lấy cổ tay gã vặn về sau, rồi nhấc lên, lôi gã đến xe cảnh sát: “Hôm nay ông không thoát được đâu!”
Hạng Tây cũng không biết hôm nay mình làm sao thế, dũng mãnh như vậy, thậm chí còn quên mất chuyện gặp cảnh sát thì phải đi đường vòng.
Cho tới khi kéo người đàn ông này đến trước mặt cảnh sát, cảnh sát cau mày lại giáo huấn người này một trận, sau khi để gã đi, Hạng Tây mới đột nhiên hoàn hồn.
Thấy cảnh sát thì chân sắp không bước đi được nữa rồi.
“Cảm ơn cậu nhé, chàng trai.” Trưởng khoa Hứa ở bên cạnh nói một câu.
“A……Không……có gì,” Hạng Tây phát hiện hình như trưởng khoa Hứa không nhận ra cậu là ai, đang nghĩ trí nhớ của trưởng khoa Hứa kém quá đi, xoay mặt một cái liền thấy cảnh sát, cậu lập tức muồn quỳ xuống chân cảnh sát, “Chú cảnh sát……cháu đi được chưa?”
“Đi đi,” Cảnh sát bị câu hỏi của cậu chọc cười, “Cậu còn muốn lên xe đi chung với chúng tôi à?”
“Không không không không không,” Hạng Tây nói nhanh, “Cháu……tiễn các chú bằng mắt là được.”
Sau khi cảnh sát lái xe rời đi, Hạng Tây sờ trán mình một cái, mồ hôi đầy cả đầu rồi.
“Cảm ơn,” Trưởng khoa Hứa cười với cậu, “Sau này lúc giúp người thì không thể nói thế được, hung hăng quá, dễ gặp phiền toái.”
“A cháu có chú ý, cháu thấy dì báo cảnh sát rồi, nên cháu mới tranh thủ hung hăng một chút.” Hạng Tây gật đầu lia lịa, nghĩ thầm dì đây không hung hăng, mà là uy hiếp……..
“Vậy cũng không nên.” Trưởng khoa Hứa cười cười.
“A…….d…….” Hạng Tây muốn gọi dì ạ, nhưng lại thấy trưởng khoa Hứa đúng là nhìn trẻ thật, muốn gọi là chị lại thấy dù có trẻ thì cũng là mẹ Trình Bác Diễn, xoắn xuýt cả nửa ngày, “Dì ạ, cháu thật sự không ngờ dì lại báo cảnh sát.”
“Tôi sợ các cậu đánh nhau, nên mới gọi cảnh sát trước, đánh nhau rồi mà mới gọi thì muộn mất.” Trưởng khoa Hứa cười cười, xoay người vào hàng người lúc trước.
Ầm ĩ một trận xong, Hạng Tây cũng ngại mua cơm trưa ở quán đồ hấp này cho đồng nghiệp, xoay người đi ra con đường phía trước.
Cũng may con đường này vẫn còn mấy quán hấp khác, Hạng Tây nhìn xem, cảm thấy nhìn qua thì rất ngon, thế là vào một quán cơm biểu thị có giao đồ ăn lấy thực đơn, lại đóng gói mấy món khác nhau, xách về siêu thị.
Lúc đầu muốn gọi điện cho Trình Bác Diễn, nói cho anh biết trưởng khoa Hứa đúng là một trưởng khoa chính trực, nghĩ ngợi lại không gọi, trưởng khoa Hứa không nhận ra cậu, chuyện này cậu cũng không giúp được gì…….
Lúc vào phòng làm việc đưa thuốc cho Tống Nhất, Tống Nhất đang nằm gục xuống bàn, mặt hướng xuống đất hắt xì mấy cái, vừa hắt xì vừa mắng: “Tao đậu tổ tông…..mày!”
“Tống ca,” Hạng Tây nhanh chân qua đó đặt thuốc lên bàn, “Em mua thuốc về rồi nè.”
“Hạng Tây hả?” Tống Nhất không ngẩng đầu lên, lại hắt xì xuống đất, sau đó phất tay, giọng còn mang theo âm mũi, “Đi ăn cơm đi, đừng tham quan nữa.”
Hạng Tây cười cười, ra khỏi phòng làm việc.
“Hạng Tây,” Vu Bảo Toàn vừa ăn vừa bật ngón tay cái với cậu, “Cậu chọn quán này được đấy.”
“Mình cũng thấy thế,” Hà Tiểu Như ở bên nói nhẹ nhàng, “Rất ngon, chị Hân nói sau này có thể đặt ở đây.”
“Điện thoại thực đơn tôi cầm về rồi,” Hạng Tây đặt tờ thực đơn lên bàn, “Quán đó chia ra hai bên, cũng bán mì và bánh bao gì đó.”
“Mình rất thích ăn cơm quán này, mềm lắm,” Hà Tiểu Như cúi đầu vừa ăn vừa nói, lại giương mắt lên nhìn Hạng Tây, “Cậu thấy sao?”
“Tôi còn chưa ăn nữa,” Hạng Tây lấy hộp cơm ăn hai miếng, “Tôi ăn thấy cũng thấy bình thường mà, có phải răng cậu không tốt không?”
Hà Tiểu Như không nói gì, ngại ngùng ăn tiếp.
“Hạng Tây cái cậu này…..” Vu Bảo Toàn ngồi bên cạnh cười lên, lại nhìn Hà Tiểu Như, “Cậu gầy thế này có phải vì chỉ ăn cơm không ăn đồ ăn không thế, tụi tôi đều xem đồ ăn có ngon không, chỉ có cậu xem cơm có ngon hay không.”
Hà Tiểu Như cười cười, vẫn không lên tiếng.
Cơm nước xong xuôi, Hà Tiểu Như ra ngoài thay Trương Hân vào ăn cơm.
“Hạng Tây cậu cũng quá gì gì rồi,” Vu Bảo Toàn vừa chùi miệng vừa vỗ vai Hạng Tây, “Có ai nói chuyện như cậu không, làm Tiểu Như nói không nên lời luôn rồi.”
“Cậu ấy làm sao thế?” Trương Hân hỏi, “Bình thường miệng lưỡi Hạng Tây trơn tru lắm mà.”
“Không hiểu phong tình thôi, làm gì có liên quan đến trơn tru hay không,” Vu Bảo Toàn nhỏ giọng nói, “Người ta nói cơm này mềm lắm ăn ngon ghê, hỏi cậu ấy có thích không, cậu ấy đáp lại có phải răng cậu không tốt không……”
“Ôi chao,” Trương Hân nghe thế thì cười lên, “Hạng Tây cậu thật…….Cậu không thấy gì à? Tiểu Như đối với cậu rất…….”
“Không,” Hạng Tây lập tức nhớ tới cái hộp socola hình trái tim màu hồng bị Trình Bác Diễn ăn hết, nhanh chóng khoát tay, “Em với cô ấy không có…..”
“Ai nói cậu với cô ấy,” Trương Hân chép miệng, “Là cô ấy đối với cậu……..”
“Cậu không thích cô ấy?” Vu Bảo Toàn nhìn Hạng Tây kinh ngạc, khoác vai Hạng Tây, thấp giọng nói, “Đậu xanh, cậu không thích cô ấy?”
“À,” Hạng Tây bị hỏi chảy cả mồ hôi, “Tôi coi cô ấy như cậu thôi, là……đồng nghiệp.”
“Mắt nhìn cậu cao thế à?” Vu Bảo Toàn nắm vai cậu lắc lắc, “Tiểu Như xinh đẹp thế, tính cách cũng tốt nữa, thế mà cậu không thích?”
Mắt nhìn cao?
Trước giờ Hạng Tây chưa nghĩ tới vấn đề này, trước kia cậu căn bản còn chưa từng nghĩ đến vấn đề có thích hay không, con gái bên cạnh cũng không tính là ít, nhưng hình như cậu chưa từng nghĩ kỹ càng, cho tới khi…..
Đối với Trình Bác Diễn có tính là thích không?
Tính không?
Tính nhỉ?
Vậy mắt nhìn cao hả?
Nếu là Trình Bác Diễn……Vậy đúng là có thể mặt dày nói một câu mắt nhìn cao rồi.
Nghĩ đến đây, Hạng Tây nhịn không được cười lên, cười ngu ha ha ha ha cả nửa ngày.
“Cậu không sao chứ?” Vu Bảo Toàn nhìn chòng chọc vào cậu.
“Phát bệnh rồi,” Trương Hân cười rồi đá cậu một cái, “Cười ngu gì hả, đi làm việc đi, chiều hai cậu đi chỉnh lại kệ hàng, không phải hôm qua đã nói là chuyển đồ dụng hằng ngày đến bên kia sao, chiều người ít thì chuyển đi.”
“Được.” Hạng Tây gật đầu, cười ha ha ra khỏi phòng thay đồ.
Từ sau cái hôm làm ra socola vị cháy ở nhà Trình Bác Diễn, Hạng Tây thấy có một số việc không giống trước kia nữa, trừ tâm tình rất tốt ra, còn phát hiện hóa ra Trình Bác Diễn bận như vậy.
Lúc trước không gặp mặt nhiều, một hai ngày thì gọi điện một lần, bây giờ cậu đột nhiên phát hiện, Trình Bác Diễn thường bận đến mức không nhận điện thoại được, thời gian về nhà thì chẳng xác định được, lâu lâu mới được đúng giờ, trễ một tiếng cũng là chuyện thường tình.
Hóa ra bác sĩ Trình bận thế à.
Thứ năm Trình Bác Diễn nói tối thứ sáu sẽ đi đến trà trang, thứ sáu lại không đi được, có ca phẫu thuật làm trễ giờ tan làm, thế là nói thứ bảy đi, kết quả thứ bảy cũng không đi được, lại nói là chủ nhật được nghỉ có thể đi, Hạng Tây thở dài: “Anh lái xe đến cửa siêu thị rồi nói cho em đi, không phải hôm nay anh trực ban sao, ngày mai không phải ngủ cả ngày à.”
“Chưa có khi nào tôi ngủ cả ngày đâu,” Trình Bác Diễn cười nói, “Vậy ngày mai tôi lái xe đến cửa siêu thị các em rồi gọi lại cho em sau.”
“Được,” Hạng Tây cười cười, “Có cần em lấy đồ ăn cho anh không?”
“Ăn dã ngoại à?” Trình Bác Diễn nói, “Đợt này tôi không vận động nhiều, không ăn vặt nữa, phải khống chế cân nặng một chút.”
“Trời ơi, mỗi ngày anh mệt như Tôn Tử vậy, còn cân nặng để khống chế à?” Hạng Tây chậc một tiếng.
“Có còn cân nặng để khống chế hay không thì em có thể thử xem,” Trình Bác Diễn cười cười, “Được rồi không nói chuyện với em nữa, tôi còn một chồng bệnh án phải viết, em chờ điện thoại của tôi đi.”
Sau khi cúp máy, Hạng Tây cầm điện thoại ngẫn ra cả buổi mới đột nhiên hiểu được câu cuối cùng của Trình Bác Diễn có nghĩa gì, cảm thấy lửa từ trên mặt lập tức cháy xuống cả lồng ngực luôn rồi.
Mảnh nhỏ tỉnh táo đầu óc lướt qua trước mắt cậu, cậu nhịn không được nhỏ giọng mắng một tiếng: “Biến thái!”
Trưa chủ nhật, Hạng Tây đang giúp một ông lão thu phế phẩm cột đống thùng giấy lại ở trước cửa, sau lưng vang lên tiếng bíp bíp, cậu quay đầu lại, thấy xe Trình Bác Diễn và nửa khuôn mặt anh thò ra ngoài cửa sổ xe.
Đẹp trai thật.
Cậu đứng thẳng eo cười với Trình Bác Diễn, nhưng đồng thời lại nhớ tới cái câu kia ngày hôm qua, nụ cười trên mặt lập tức bị thiêu đốt.
“Đợi em một chút!” Cậu hét.
Trình Bác Diễn gật đầu, đóng cửa sổ lại.
Hạng Tây vào căn phòng nhỏ thay quần áo, lúc đi ra thì trưởng ca này nhét vào tay cậu hai chai sữa chua uống thử: “Đi chơi với bạn hả?”
“Dạ, đi……uống trà,” Hạng Tây nhận lấy sữa chua, “Cảm ơn ạ.”
“Cảm ơn gì chứ, dù sao là đồ uống thử mà,” Trưởng ca cười cười, “Còn đi mấy hoạt động tao nhã như uống trà nữa.”
“Chơi thôi ạ.” Hạng Tây cầm chai sữa chua chạy ra ngoài siêu thị.
Hoạt động tao nhã?
Nếu không nhờ Trình Bác Diễn, cả đời này của cậu chắc hoạt động tao nhã duy nhất được tiếp xúc chính là nhìn chú Bình bưng ấm trà làm màu thôi.
“Không phải đã nói là đừng lấy đồ ăn rồi sao?” Trình Bác Diễn nhìn chai sữa chua trong tay cậu.
“Cũng không cần tiền, nhân viên quảng cảo để trong siêu thị để uống thử đó,” Hạng Tây cười cười, đưa một chai cho anh, “Không phải anh rất thích uống sữa sao, sữa chua cũng có dinh dưỡng ha?”
“Ừ,” Trình Bác Diễn uống một ngụm, “Bây giờ còn có thể chiếm tiện nghi trong siêu thị rồi, tốt thế.”
Hạng Tây cười hi hi một lúc, chiếm tiện nghi chẳng phải chuyện gì tốt, nhưng cậu lại rất vui, vì cậu có công việc này, có quan hệ với đồng nghiệp rất tốt, mới có thể chiếm được cái tiện nghi này, chiếm tiện nghi mang theo cảm giác hạnh phúc, cảm giác mình là người bình thường.
“Có phải còn thay đồ không thế?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Ừm.” Hạng Tây gật đầu, uống sữa chua.
“Cũng không phải mặc đồng phục, thay làm gì.” Trình Bác Diễn nói.
“Không phải là vì anh sao,” Hạng Tây chẹp miệng một tiếng, “Sáng em giúp đồng nghiệp, cả người toàn mồ hôi, lỡ đâu em ngửi thấy mùi trên người em rồi ném em vào hồ khử trùng thì làm sao.”
“Bây giờ không còn mùi à?” Trình Bác Diễn nói rồi dựa đến gần, mặt kề tai cậu, như thì thầm nói một câu, “Tôi ngửi xem nào.”
Hạng Tây nắm chai sữa chua, trong miệng còn ngậm một ngụm, lúc Trình Bác Diễn đến gần cậu rất căng thẳng.
Xe còn chưa lái đi đâu!
Xe còn đậu ngoài cửa siêu thị nữa chứ!
Trong siêu thị có ba đồng nghiệp lận!
Ở cửa còn có một ông lão thu phế phẩm đang cột đống thùng giấy lại!
Trình Bác Diễn cứ thế mà sáp đến.
Hạng Tây rất lo lắng, nhưng lại không động đậy, cậu…….không nỡ động.
Cậu thích Trình Bác Diễn ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, thích cảm giác thoải mái muốn duỗi người khi hơi thở Trình Bác Diễn lướt qua trên mặt trên cần cổ cậu.
Môi Trình Bác Diễn nhẹ nhàng đáp xuống vành tai cậu.
Tay Hạng Tây run nhè nhẹ, sau đó vừa mới giương mắt lên đã thấy một đồng nghiệp đi ra từ siêu thị.
Đậu!
Cậu lập tức bị giật bay hồn phách, lúc định mở miệng mới nhận ra trong miệng còn ngậm sữa chua, há miệng ra liền sặc một cái, phun một ngụm sữa chua ra, còn có một ít bọt sữa chua văng lên trên tay Trình Bác Diễn.
Toi rồi!
Kẻ cuồng sạch sẽ không phải sẽ chán ghét đến ngất xỉu chứ!
Cậu luống cuống muốn đẩy Trình Bác Diễn ra, lúc tay vung lên Trình Bác Diễn cũng nhìn thấy đồng nghiệp, đang định dựa về ghế lái, một chưởng của Hạng Tây đập lên mũi anh.
Bộp một tiếng.
Hạng Tây vừa nghe thấy tiếng này liền ngây ngẩn cả người, giơ tay lên nhìn anh chằm chằm.
Muốn tát thì tát, tát thật xinh đẹp. Trong lòng Hạng Tây không hiểu sao lại xướng lên một câu như vậy.
“Có cần mắng thêm một câu không?” Trình Bác Diễn bị cái tát này đập xém nữa rớt nước mắt, cau mày che mũi.
“Hả?” Hạng Tây nhìn anh.
“Đồ lưu manh! Biến thái!” Trình Bác Diễn nhéo cổ họng nói một câu.
Danh sách chương