Ngữ văn tiểu học? Toán học tiểu học? Tiếng Anh tiểu học?

Trình Bác Diễn nằm trên giường, đèn đã tắt, trong phòng rất an tĩnh, sau khi kéo rèm cửa sổ, bầu không khí trong phòng rất thích hợp nằm xuống là ngủ.

Nhưng anh không buồn ngủ, gối lên cánh tay, còn đang suy nghĩ.

Bắt đầu nhớ từ nét mặt Hạng Tây tối nay, cái kiểu nửa say rượu khởi binh vấn tội như thế, là thích, hay là dục vọng chiếm hữu bị xâm phạm như mấy mèo nhỏ chỏ con bị cướp đồ chơi.

Chuyện khó nói.

Không chắc được.

Nghĩ chưa được bao lâu, suy nghĩ của anh đã chạy lệch rồi.

Tuy hôm nay Hạng Tây toàn mùi rượu, còn phát điên nữa, nhưng chung quy anh cũng lấy gel bôi trơn ra rồi, sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, chỉ định dọa Hạng Tây tí thôi, nhưng vẫn có suy nghĩ bốc lên đầu.

Trình Bác Diễn nhắm mắt, đúng là ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, lúc anh đưa tay vào trong quần quả thực nghĩ như thế…….

Khi điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, Trình Bác Diễn còn chưa hưởng thụ được dục vọng cao trào đã bị hết hồn sắp phun trào cả ra.

“Ôi!” Anh cáu kỉnh hô lên một tiếng, lấy điện thoại sang nhìn, Lâm Hách.

Anh không nhận điện thoại, ném điện thoại lên giường, chạy vào phòng tắm.

Tắm rửa thay đồ xong, anh thấy đồ Hạng Tây ném trên kệ, thở dài một hơi, lấy đồ bỏ vào máy giặt, lại rửa tay lần nữa.

Về đến phòng ngủ, điện thoại yên lặng nằm trên giường, Lâm Hách không gọi tiếp cuộc thứ hai.

Anh cầm điện thoại gọi lại cho Lâm Hách: “Nửa đêm rồi còn làm gì thế hả?”

“Nói gì thế, cậu mời khách được nửa đường rồi chạy mất tôi còn chưa trách cậu đâu, còn chê tôi nữa,” Lâm Hách khó chịu, “Chúng tôi đổi chỗ rồi, cậu còn đến đây không?”

“Không đâu, lúc tôi đi không phải đã nói rồi sao?” Trình Bác Diễn nằm lên giường.

“Vội vàng về làm gì thế?” Lâm Hách chậc một tiếng, “Không dễ gì mới được ra ngoài một lần.”

“Không làm gì cả, có làm gì thì cũng bị cậu gọi phá rối rồi.” Trình Bác Diễn duỗi tay ra nằm xuống.

“Ôi da!” Lâm Hách hô lên, “Cậu đang làm gì đó à? Tôi sai rồi, hay là tôi cúp nhé.”

“Muộn rồi, cậu mà còn thêm gọi hai cuộc như thế thì tôi chỉ còn con đường liệt dương cô đơn có thể đi thôi.” Trình Bác Diễn nói.

“Không phải chứ, Bác Diễn à, gần đây cậu không đúng nha,” Lâm Hách đè thấp giọng nói, “Tần suất có phải hơi cao không?”

“Cậu ngốc à,” Trình Bác Diễn nói, “Với cái tần suất này không phải là đang đi trên đường đến lãnh cảm à?”

“Cút đi, tôi gọi hai lần thì gặp trúng hai lần rồi,” Lâm Hách cười, “Với tần suất của cậu thì đã đến mức tôi gọi lần nào thì gặp trúng lần đó rồi có được không!”

Trình Bác Diễn cười cười: “Thả lỏng một chút thả lỏng một chút.”

“Không phải lúc trước cậu thả lỏng đều nghe mấy cái video ngoáy tai hả,” Lâm Hách cười hỏi, “Bây giờ đổi thói quen rồi à?”

“Không phải các cậu phải đổi chỗ sao, đổi nhanh đi.” Trình Bác Diễn ngáp một cái.

“Được được được, cậu tiếp tục?” Lâm Hách nói.

“Cậu quan tâm à, hay là cậu đến đây tham quan đi?” Trình Bác Diễn chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp xuống.

“Ngủ ngon!” Lâm Hách cười rồi cúp điện thoại.

“Ngủ ngon.” Sau khi Trình Bác Diễn cúp máy cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, đặt điện thoại lên tủ đầu giường định nằm xuống, nghĩ ngợi lại xuống giường, cầm điện thoại, kéo Đôi chân dài trên QQ và weibo vào sổ đen.

Vì để an toàn, anh không muốn Hạng Tây lại đến đây vì lý do đó nữa.

Sáng nay Hạng Tây dậy muộn hơn bình thường một chút, nghe thấy bên ngoài có tiếng động cậu mới bật giường ngồi dậy.

Chạy ra ngoài thấy Vu Bảo Toàn, mới thở phào: “Đậu mòe, làm tôi hết hồn, tôi ngủ quên, còn sợ Tống ca đến chứ.”

“Chắc là uống nhiều rồi đấy!” Vu Bảo Toàn cười nói, đưa cho cậu một cái túi, “Đồ ăn sáng.”

“Ơ? Còn mua đồ ăn sáng cho tôi nữa à?” Hạng Tây nhận lấy nhìn xem, là một nắm cơm rất to.

“Không phải mua đâu, mẹ tôi làm đó, tôi đem theo cho mỗi người một nắm,” Vu Bảo Toàn đắc ý nói, “Thử xem, cơm nắm mẹ tôi làm không phải ngon bình thường đâu.”

Hạng Tây nhìn vẻ mặt của hắn, có hơi ngưỡng mộ, bữa sáng mẹ làm nè.

Cậu chạy đi rửa mặt, cầm cơm nắm vẫn còn nóng lên cắn một miếng, thật ra vị cũng bình thường, nhưng cậu lại ăn rất ngon miệng, không chỉ là ngưỡng mộ, trong lòng còn có cảm giác vui sướng, đây là bữa sáng đồng nghiệp mang tới đó, ý nghĩa biết bao!

Hôm nay không biết vì do ngủ quá mười phút, hay là vì chuyện tới hôm qua……Không, phải là lời Trình Bác Diễn nói đêm qua, Hạng Tây cảm thấy tâm tình rất tốt, cũng không còn thẫn thờ lúc làm việc nữa.

Đó là nếu không nghĩ nhiều thế mà mình lại vì bị Trình Bác Diễn đè lên bàn mà……lên.

Chuyện này cậu không dám nghĩ nhiều, luôn cảm thấy vừa mới nghĩ xem chuyện này là vì sao, Đàm Tiểu Khang tự nhiên nhảy ra hét với cậu, còn mắng tao biến thái! Mày á cũng không phải thế à!

Nhưng chuyện này không giống thế, Hạng Tây sắp xếp lại hàng hóa lộn xộn ở trên kệ, chỉ là cùng một chuyện, Đàm Tiểu Khang là biến thái, Trình Bác Diễn không phải, đương nhiên mình càng không phải.

Gần đến giờ nghỉ trưa, Trương Hân cầm mấy tờ thực đơn, Hạng Tây ở đang nghĩ xem mình nên đánh dấu món nào, chữ trên thực đơn cậu biết gần hết, nhưng không học từ “tài liệu”, mà là nghiêm túc học thuộc cái tờ thực đơn này.

Sau khi cơm được giao tới, mấy người họ ăn trong phòng thay đồ, Vu Bảo Toàn thì vừa ăn vừa cầm sách đọc.

“Đọc gì thế?” Trương Hân cầm sách hắn nhìn xem, “Tiếng Anh hả? Bây giờ cậu đang học tiếng Anh à?”

“Đọc thử xem, em có đăng ký một lớp,” Vu Bảo Toàn ngại ngùng cười, “Hai buổi tối nay bắt đầu lên lớp rồi, rảnh thì đọc xem, còn có bài tập nữa.”

“Được đấy nha,” Trương Hân cười nói, “Chị không có chịu khó đến thế đâu, cuối tuần chị chỉ đi học cắm hoa.”

“Đăng ký gì thế?” Hạng Tây ở bên cạnh hỏi một câu.

“Lớp bồi dưỡng thôi, nhiều lắm,” Trương Hân nói, gắp cục thịt trong chén mình vào chén Hạng Tây, “Chị đang giảm cân, em ăn giúp chị cục này đi, gầy thế này thì cần phải bồi bổ.”

“Lớp bồi dưỡng? Ai cũng đăng ký được à?” Hạng Tây ăn cục thịt, lại hỏi một câu.

“Đúng thế, ai cũng đăng ký được, sao thế? Cậu cũng muốn đăng ký à?” Vu Bảo Toàn sáp lại gần cậu, “Hay là cậu cũng đăng ký lớp tiếng Anh đi, tôi chỉ đăng ký lớp sơ cấp thôi, cậu cũng ghi một lớp, hai ta có thể làm bạn……”

“Tôi không được,” Hạng Tây cười lên, “Tôi……học không nổi.”

Để gõ được chữ nên cậu mới hiểu phiên âm tàm tạm, đối với cậu mà nói thì tiếng Anh đúng là quá xa vời, nhưng mà……

“Còn có lớp khác không? Trừ tiếng Anh cắm hoa ra ấy?” Hạng Tây lại hỏi.

“Có chứ, rất là nhiều luôn, hay là cậu đi xem đi, ở cung văn hóa ấy, cực nhiều,” Trương Hân nói, “Người đến đông lắm.”

“Người đông lắm ạ?” Hạng Tây cúi đầu ăn một miếng cơm.

“Đúng thế, ít nhiều gì cũng có thể nâng cao bản thân mà.” Vu Bảo Toàn nói, lại cầm sách lên đọc.

Bình thường Hạng Tây ăn rất chậm, vừa nói vừa ăn, hôm nay lại ăn rất nhanh, lùa mấy miếng vào miệng là xong, đi ra thay Hà Tiểu Như đang đứng ở quầy thu ngân.

Đứng sau quầy, cậu thờ thẫn như đang trên trời.

Lớp bồi dưỡng? Có thể học tiếng Anh có thể học cắm hoa còn có thể học rất nhiều thứ khác?

Ai cũng có thể đăng ký?

Vậy mình cũng có thể đi?

Mình học cái gì giờ?

Ngữ văn tiểu học? Toán học tiểu học? Tiếng Anh tiểu học?

Hay là đi xem thử?

Cả một buổi chiều, Hạng Tây đắm chìm trong nỗi hứng thú nhưng lại căng thẳng bất an.

Cậu không biết phương hướng của chính mình, trừ tiến về phía trước.

Nhưng Vu Bảo Toàn nói câu “nâng cao bản thân” làm cậu không kìm được kích động, trừ tiến về phía trước, thẳng về phía trước, cậu còn cần phải “nâng cao”.

Nhưng nâng cao làm sao, nâng cao cái gì?

Nếu còn là trước kia, cậu rất rõ mình cần nâng cao cái gì, kỹ thuật móc túi, kỹ thuật lừa người, kỹ thuật chạy trốn, kỹ thuật trốn cảnh sát……Nhiều lắm đấy.

Nhưng bây giờ lại có chút mơ hồ.

Sau khi tan làm cậu đến quán mì nhỏ bên cạnh ăn một tô mì, về kho siêu thị kiểm kê hàng hóa một lần, sau đó ra ngoài đi dạo, đi vòng vòng con đường cây xanh ở tiểu khu bên cạnh, gặp phải người dắt chó đi dạo thì đùa chó, nhìn thời gian đã qua chín giờ rưỡi, cậu gọi điện cho Trình Bác Diễn.

Mỗi tối Trình Bác Diễn đều đọc sách, các loại sách, còn có rất nhiều tài liệu, lúc trước cậu cảm thấy Trình Bác Diễn đúng là một bác sĩ giỏi, bây giờ nghĩ lại, cái này là đang nâng cao, cậu nghĩ có lẽ Trình Bác Diễn có thể cho cậu biết cậu nên nâng cao cái gì.

“Alo?” Trình Bác Diễn nhận điện thoại, bên anh có tiếng hỗn loạn.

“Anh đang bận hả? Nếu bận thì lát em gọi lại cho anh.” Hạng Tây lập tức nói, sau lần mình gọi đúng lúc Trình Bác Diễn đang ở trong phòng phẫu thuật lúc trước, cậu rất sợ cuộc gọi này không hợp thời.

“Không sao, hơi bận thôi, chốc nữa tôi gọi cho em.” Trình Bác Diễn nói.

“À.” Hạng Tây đáp lại, Trình Bác Diễn cúp điện thoại rất nhanh.

Hạng Tây lại đi dạo con đường nhỏ thêm hai vòng nữa, lúc sắp về đến siêu thị, Trình Bác Diễn gọi tới.

“Em không biết anh đang bận,” Hạng Tây nhận điện thoại, “Không làm trễ việc gì chứ?”

“Không,” Trình Bác Diễn cười cười, “Cũng không phải chuyện gì gấp cả, làm sao thế?”

“Em cũng không có chuyện gì gấp……Em chỉ muốn hỏi,” Hạng Tây vò đầu, “Anh thấy em, làm sao để nâng cao bản thân đây?”

“Nâng cao?” Trình Bác Diễn ngây người, “Là sao?”

“Thì trừ nhận mặt chữ ra, em có cần học thêm gì không?” Hạng Tây ngập ngừng, “Đồng nghiệp của em đang học, nói là nâng cao bản thân, một người học cắm hoa một người học tiếng Anh.”

“Thế à,” Trình Bác Diễn cười lên, “Vậy em muốn học cái gì?”

“Sao em biết được,” Hạng Tây thở dài, “Hình như em không biết cái gì cả, giống như người đã từng đọc rất nhiều sách, anh hỏi người ta thích sách gì, cậu ta nói không được, một người không biết chữ, anh hỏi chuyện sách với người ta, cậu ta biết mới lạ.”

Trình Bác Diễn cười cả buổi: “Vậy sao họ học thế nào, ghi danh à?”

“Đúng thế,” Hạng Tây lập tức nói, “Ở cung văn hóa, nghe nói có rất nhiều lớp bồi dưỡng, ai cũng đăng ký được.”

“Hay là thế này đi,” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi, “Thứ bảy tôi rảnh, đi đến đó xem, xem có lớp gì rồi xem muốn đăng ký lớp nào?”

“Anh đi với em hả?” Hạng Tây nghe thấy liền ngẩng đầu lên, cậu định đi một mình, lại sợ mình không hiểu, Trình Bác Diễn nói thế, cậu lập tức chắc lòng.

“Ừ, tôi còn sợ em đọc chữ không hiểu.” Trình Bác Diễn nói.

“Cũng nhận được không ít rồi, đừng nói với ba…..mẹ đi siêu thị, có đi trung tâm mua sắm cũng không thành vấn đề.” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.

Sau khi xác định lại thứ bảy đi cung văn hóa, mấy ngày liên tiếp Hạng Tây đều suy ngẫm về vấn đề nâng cao này.

Trương Hân và Vu Bảo Toàn, hai người đăng ký hai lớp khác nhau, cậu cảm thấy chuyện đăng ký cũng chia ra nhiều loại khác nhau, một loại là như Trương Hân, chủ yếu vì hứng thú, thích cắm hoa, có thời gian thì đi học.

Một loại là như Vu Bảo Toàn, học chút này nọ có thể dễ tìm công việc tốt hơn.

Hạng Tây cảm thấy chắc là mình thuộc loại như Vu Bảo Toàn, bây giờ cậu còn chưa tới mức học vì hứng thú chơi chơi, tuy đối với cậu mà nói thì công việc ở siêu thị đã tốt lắm rồi, nhưng cậu vẫn mong mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn, phòng ốc xe hơi gì đó cậu không dám nghĩ tới, ít nhất cũng phải trả hết tiền cho Trình Bác Diễn, có thể mua được cái máy tính mới, thuê được cái phòng thoải mái, lúc lại đến sinh nhật Trình Bác Diễn thì có thể tặng anh một phần quà đắt hơn cây kẹo mút.

Nhớ tới cây kẹo mút……..Không biết cây kẹo mút lần trước mình tặng cuối cùng được trôi vào bụng hay đã ném đi rồi.

Nghĩ chuyện này thế mà cũng nghĩ hết cả một ngày.

Sáng thứ bảy Trình Bác Diễn lái xe đến, cậu nhảy lên xe câu đầu tiên không nhịn được mà hỏi một câu: “Cây kẹo mút lần trước em tặng anh…….Tay anh làm sao thế!”

Cánh tay trái của Trình Bác Diễn quấn băng vải, Hạng Tây ngạc nhiên, lúc cậu nằm viện Trình Bác Diễn cũng từng bị thương ở tay, lần này là lần thứ hai rồi, rõ ràng còn nghiêm trọng hơn lần trước, mắt cậu trợn tròn: “Tay anh làm sao thế! Hả? Xảy ra chuyện gì rồi hả!”

“Kẹo mút còn ở trong tủ lạnh.” Trình Bác Diễn cười rồi trả lời, quay đầu xe.

“Ai hỏi anh cây kẹo mút chứ hả! Em hỏi tay anh mà!” Hạng Tây hét.

“Em vừa mới hỏi đó,” Trình Bác Diễn thở dài, “Nghe cái giọng này xem, còn tĩnh lặng nữa chứ……..”

“Anh bị té hay là bị người ta đánh đấy?” Hạng Tây nhỏ giọng lại hỏi.

“Không sao, không nghiêm trọng đâu,” Trình Bác Diễn nói rất nhẹ, “Lúc trực ban có người đánh nhau đến cấp cứu, tôi qua đó, chạy nhanh quá không chú ý đến người đó có cầm dao, bị vạch một phát.”

“Vết thương sâu không?” Hạng Tây cau mày, nghĩ ngợi lại trợn mắt lên, “A! Không phải cái hôm em gọi cho anh đấy chứ!”

“Cũng gần thế, lúc đó đang chuẩn bị khâu vết thương.” Trình Bác Diễn cười nói.

“Còn bị khâu nữa à……Trước đó em không thấy thế, giờ mới phát hiện nghề các anh quá nguy hiểm rồi, suốt ngày bị thương,” Hạng Tây nhìn tay anh, thở dài hết sức, “Ôi! Người nhà bệnh nhân kích động thì anh bị thương, đánh nhau ở khoa cấp cứu anh cũng bị thương…….”

“Đều là ngoài ý muốn thôi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Đến thẳng cung văn hóa à?”

“Anh thế này còn đi được không?” Hạng Tây hơi lo lắng.

“Đã mấy ngày rồi,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Tôi cũng không trồng cây chuối qua đó.”

Cung văn hóa cuối tuần rất náo nhiệt, đây là lần đầu tiên Hạng Tây đến đây, cửa sau còn có phố ăn vặt, cũng bán rất nhiều đồ.

Chỗ đăng ký lớp bồi dưỡng ở tòa trong cùng, người rất đông, người đến xem, người lên lớp gì có hết, lầu một có vài lớp học đều là các bé nhỏ, học nhảy, học vẽ, còn có lớp to giọng đọc tiếng Anh.

“Sao toàn là trẻ con thế?” Hạng Tây đứng chỗ cửa sổ nhìn một lúc.

“Trên lầu còn có nữa, bên kia cũng có kìa, mấy tòa đều thế,” Trình Bác Diễn kéo cánh tay cậu, chỉ cái bảng thông báo rất lớn bên cạnh, “Qua đó xem trước đi.”

Quảng cáo lớp học đều dán hết trên bảng thông báo, bên cạnh còn có vài thương hiệu.

Nội dung quá nhiều, Hạng Tây thấy trong mắt toàn là chữ, nhìn cả nửa ngày mà đọc không hiểu cái nào, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình đây học nhận chữ vô ích rồi hầy.”

“Tôi đọc cho em nhé?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Em tự đọc,” Hạng Tây đến đứng trước bảng thông báo, “Em đọc hiểu từng cái một, chỉ là mắt em bận quá thôi.”

Cậu từ từ đến đó nhìn, nhiều lớp tiếng Anh nhất, còn có tiếng Đức tiếng Pháp, các loại học thêm bổ túc tiểu học cấp hai, sau đó thấy gì mà làm tráng miệng, nấu ăn, thiết kế thời trang, vẽ kỹ thuật trên máy tính, trang điểm, còn có lớp cắm hoa Trương Hân nói, cuối cùng cậu còn thấy nhiếp ảnh.

“Còn có nhiếp ảnh kìa,” Cậu phấn khởi quay đầu nói với Trình Bác Diễn, “Là chụp ảnh á hả?”

“Đây là chụp ảnh kết hôn,” Trong tay Trình Bác Diễn cầm một xấp tờ rơi, “Không giống với cái bình thường em hay chụp, có hứng thú hả?”

“Anh lấy đâu ra vậy?” Hạng Tây nhìn tờ rơi trong tay anh, “Chỉ có chút thời gian này mà anh cầm được một xấp đủ để dán tường luôn rồi……..”

“Người ta đưa cho tôi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Lúc về có thể xem kỹ hơn mà.”

“Sao người ta không đưa cho em?” Hạng Tây lập tức khó chịu, phát tờ rơi còn phải nhìn người à.

“Đưa em rồi mà, không phải em đọc chăm chú quá sao, tôi nhận thay em,” Trình Bác Diễn vỗ xấp tờ rơi trong tay, “Tích cực quá rồi, tôi đoán là người ta tưởng tôi là người thu bán giấy vụn.”

“Lớp nhiếp ảnh này…….” Hạng Tây đến cạnh anh, vừa lúc thấy được tờ trên cùng, là ảnh cưới, “Học xong rồi thì đến studio hả?”

“Ừ, chắc thế.” Trình Bác Diễn gật đầu.

Hạng Tây không nói gì, cúi đầu cầm tờ rơi nhìn xem, trên đó có không ít tác phẩm của học viên, cậu xem được một lúc, rất khác với kiểu ảnh cậu thích chụp thường ngày.

“Muốn đi tìm hiểu không? Lầu ba sau cái tòa đó.” Trình Bác Diễn hỏi cậu.

“Để em xem còn lớp gì khác không,” Hạng Tây thấy dù là nhiếp ảnh gì, đối với cậu mà nói quá cao thâm, cảm thấy dùng nghề này kiếm tiền còn không trực tiếp bằng nấu cơm hay gì đó, “Em so sánh một chút.”

“Được.” Trình Bác Diễn cười lật từng tờ rôi cho cậu xem.

“Hay là anh cũng để ý giúp em chút đi,” Hạng Tây cau mày, “Em thật sự…….”

“Em nói xem vì sao em muốn đăng ký lớp học? Vì nâng cao? Giết thời gian, hay là học một nghề thành thạo?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Thành thạo một nghề chứ, học nghề có thể kiếm tiền một cách thành thạo,” Hạng Tây cắn môi, vừa nghĩ vừa nói, “Anh nói xem, bây giờ em không biết gì cả, công việc ở siêu thị, có là ai thì cũng có thể làm được, nếu không phải nhờ Tống Nhất, thì lúc nào em cũng có thể bị người khác thay thế.”

Trình Bác Diễn nhìn cậu không lên tiếng, một lát sau mới vỗ vai cậu: “Đúng là em nghĩ rất nhiều.”

“Không nghĩ không được mà, điều kiện của em bày cả ra đó rồi.” Hạng Tây ngượng ngùng.

“Vậy đi dạo quanh xem, xem còn gì khác không,” Trình Bác Diễn đi về phía lớp học, “Tôi giúp em suy nghĩ, đừng quyết định vội vàng.”

“Ừm.” Hạng Tây theo sau.

Hai người dạo vài tòa nhà, không phải tất cả các lớp bồi dưỡng đều ở đây, có vài lớp thì đặt bàn ở đây, chiêu được học sinh rồi thì lên lớp ở chỗ khác.

Hạng Tây đều nhìn hết từng lớp học từng cái bàn, cầm một xấp tờ rơi quảng cáo.

“Để em về rồi xem kỹ hơn.” Lúc cậu xuống lầu còn lật tới lật lui nhìn, trong lòng có cảm giác vui sướng không nói thành lời.

“Được,” Trình Bác Diễn xem giờ, “Hay là đi ăn trước…….”

“Ơ?” Hạng Tây ở đằng sau hô một tiếng, say đó lại đè thấp giọng lại, “Trời đất!”

“Sao thế?” Trình Bác Diễn quay đầu lại.

“Em……” Nụ cười trên mặt Hạng Tây biến thành rầu rĩ, kéo tay Trình Bác Diễn bước nhanh xuống lầu, vừa đi vừa nhỏ giọng nói, “Không được không được không được, vẫn là quên đi thôi.”

“Làm sao thế?” Trình Bác Diễn bị cậu kéo xuống lầu, lại kéo đến cổng cung văn hóa, chẳng hiểu mô tê gì.

“Tiền đó! Tiền! Anh thấy chưa!” Hạng Tây vẫn kéo anh đi trên đường, mới lấy ngón trỏ gõ vào tờ rơi, “Nãy giờ em không để ý đến học phí! Thế mà em cứ tưởng là số máy lẻ chứ! Ít nhất cũng mấy trăm một kỳ đó!”

“Không đủ tiền à?” Trình Bác Diễn nhìn học phí, mấy cái học phí anh vẫn luôn nhìn đến, Hạng Tây không đề cập, anh cũng không nói gì, bây giờ cũng không dám nói thẳng ra là không đủ tiền thì để tôi trả.

“Nếu mà nói đủ, thì cũng đủ,” Hạng Tây cau mày lại, “Nhưng mà phải lấy ra hết, em mới gửi tiền vào thẻ còn chưa nóng mà.”

“Vậy em…….cân nhắc thêm một chút?” Trình Bác Diễn không biết nên nói làm sao.

“Ừm em……” Hạng Tây nói được một nửa, thì bị một trận ồn ào cách đó không xa ngắt lời.

“Có trộm! Bắt lấy tên trộm!” Một người phụ nữ hét lên.

Vì ở đây có phố ăn vặt, lại còn đang giờ cơm, người rất nhiều, bà ta vừa hét lên, người xung quanh loạn hết cả loạn, mọi người đều nhìn bốn phía.

“Trộm kìa!” Người phụ nữ bỗng chỉ một hướng hét lên, vừa hét vừa đuổi theo, “Là nó đó!”

Trình Bác Diễn nhìn theo hướng bà ta chỉ, người nhiều quá nhìn không rõ, chỉ thấy một bóng người lướt qua rất nhanh, chạy vào một lối rẽ nhỏ.

Anh chưa kịp nói gì, Hạng Tây đột nhiên quăng tờ rơi lên người anh, vắt chân lên đuổi qua đó.

“Hạng Tây!” Trình Bác Diễn chụp tờ rơi sửng sốt, không nghĩ nhiều, anh ném tờ rơi lên sạp bán đồ chơi bên cạnh, cũng chạy theo.

Hạng Tây chạy tương đối nhanh, Trình Bác Diễn mới đuổi theo được vài bước, đã thấy cậu chạy vào lối rẽ nhỏ kia.

“Hạng Tây!” Anh lại hét một tiếng, đúng là không ngờ Hạng Tây lại đột nhiên đuổi bắt trộm, càng không ngờ đến Hạng Tây chạy nhanh như vậy.

Cái tốc độ này!

Còn cần bồi dưỡng gì chứ, trực tiếp tham gia thi đấu cho rồi!

Lúc Trình Bác Diễn đuổi qua đó, đã không còn thấy bóng dáng Hạng Tây, mấy người giúp bắt trộm bên cạnh với người phụ nữ bị trộm đã hoàn toàn không còn phương hướng.

Khi thấy trộm thì đã trễ rồi, lúc này muốn đuổi cũng không đuổi kịp.

Trình Bác Diễn liếc hai bên con đường nhỏ này một chốc đếm không xuể con ngõ nhỏ, bắt đầu lo lắng, vừa chạy về phía trước, vừa móc điện thoại ra.

Số thì vẫn gọi được, nhưng Hạng Tây không bắt máy.

Trình Bác Diễn hỏi thăm cả nửa ngày, mới nghe được từ sạp bán thuốc lá ven đường nói có thấy hai người trẻ tuổi một trước một sau chạy vào một con ngõ.

“Là chỗ đó.” Ông chủ sạp thuốc chỉ.

“Cảm ơn.” Trình Bác Diễn nhanh chóng chạy vào con ngõ đó.

Ngõ không dài mấy, đã được cải tạo rồi, con ngõ này cũng chỉ có hai trăm mét là đã ra một con phố nhỏ, người đến xe đi, đừng nói là một tên trộm, có là một đám trộm thì ra đến đây cũng lẫn vào dòng người trong nháy mắt.

Trình Bác Diễn nôn nóng cầm điện thoại, lúc đang định quay số, khóe mắt liếc thấy một người dựa dưới thân cây bên cạnh, vừa nhìn lại, là Hạng Tây.

“Em làm gì vậy!” Trình Bác Diễn rống lên một tiếng, đi qua đó bắt lấy cánh tay cậu kéo lại, “Lên cơn điên à!”

Hạng Tây cúi đầu không nói gì, chắc là mới dừng lại, thở rất gấp, Trình Bác Diễn lập tức đau lòng, giúp bắt trộm chẳng phải việc sai trái gì……Anh mềm giọng lại: “Em bắt trộm cũng phải xem tình huống chứ, trộm chạy xa thế rồi em còn ngu ngốc đuổi theo, xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”

“Em không bắt trộm,” Hạng Tây ngẩng đầu, “Không phải em đuổi bắt trộm.”

Trình Bác Diễn ngạc nhiên thấy mắt Hạng Tây hơi đỏ, giọng nói cũng run rẩy, anh cau mày hỏi: “Sao vậy?”

“Là Màn Thầu,” Hạng Tây nắm ngược lại tay anh, dùng rất nhiều sức, “Là Màn Thầu, chắc chắn là Màn Thầu…….Em đuổi không kịp…….Cậu ấy gặp phải chuyện gì rồi……Em chỉ muốn biết rốt cuộc cậu ấy ra sao thôi……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện