Mắt Hạng Tây trợn tròn lên, hôn….hôn môi hả!

Trình Bác Diễn luôn cảm thấy Hạng Tây mạnh mẽ đến nước mắt cũng không có, nhưng gần đây lại liên tiếp hai lần thấy Hạng Tây khóc, làm anh có chút không biết phải làm sao.

Hạng Tây nhìn thấy những bức ảnh kèm theo lời văn đó sẽ không dễ chịu, điểm này anh đã nghĩ tới, lại không ngờ sẽ không dễ chịu tới mức này.

Anh chần chừ muốn đi qua, hay là vờ như không thấy mà rời đi.

Trong lúc do dự, bỗng thấy hai cái chân trần của Hạng Tây, anh sững người.

Chân Hạng Tây rất thẳng, cũng rất dài, vì hơi gầy nên nhìn càng dài hơn, nhìn chằm chằm một lúc sau anh mới nhịn không nổi nói một cậu: “Quần cậu đâu?”

“Á! Anh ra rồi hả?” Hạng Tây như bị dọa giật mình, bỗng đưa tay lên xoa mắt, lại cúi đầu nhìn chân mình, “Em cởi quần rồi, nếu em mặc cái quần đi ở ngoài cả ngày trời ngồi ở đây anh lại không dùng dịch khử trùng dìm chết em à.”

“Tôi lấy cái quần cho cậu.” Trình Bác Diễn thu hồi ánh mắt xoay người chuẩn bị đi vào phòng ngủ.

“Đừng lấy, cứ thế này đi, em đến một lần thì anh lấy một cái à, mặc rồi anh có chê không sạch sẽ không cần nữa tặng em không?” Giọng Hạng Tây mang theo chút âm mũi, “Lần sau đến em tự mang theo quần.”

“Không tặng cậu, giặt là được.” Trình Bác Diễn vào phòng ngủ lấy cái quần ném lên người Hạng Tây.

“Không cần thật mà,” Hạng Tây cầm cái quần, nhưng vẫn ngồi yên trên ghế, “Thế này cũng tốt rồi…….Bây giờ em không muốn động.”

Hạng Tây nói được một nửa thì thấp giọng xuống, Trình Bác Diễn khong nói gì, rót ly nước đặt lên trên bàn máy tính, rất chú ý mà vẫn luôn đứng sau màn hình.

Nhưng giọng Hạng Tây và vành mắt đỏ của Hạng Tây quá rõ tàng, nếu anh không hỏi một câu thì quá giả, thế là anh hỏi một câu: “Xem gì thế? Còn khóc thế này rồi?”

“Xem web đen đó.” Hạng Tây mở miệng nói, nói xong lại xoa mắt, sau đó nhếch miệng cười với anh.

“Bình chọn mười đại nữ tú AV diễn cảm động nhất trên web đen hả?”Trình Bác Diễn nói, “Coi cậu cảm động chưa kìa.”

“Đệt,” Hạng Tây cúi đầu, nghĩ lại vui vẻ, sau khi cười hai tiếng thì lại không lên tiếng, qua một lúc cậu mới nhẹ nhàng nói, “Anh ơi, em kể cho anh một chuyện nha.”

Sau khi kể chuyện Trình Bác Dư với Hạng Tây, Hạng Tây không còn gọi anh là ‘anh’ nữa, bây giờ tiếng gọi ‘anh’ này bỗng thốt ra, tay Trình Bác Diễn run nhè nhẹ.

“Chuyện gì thế?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Là Phương Dần, cái người thợ chụp ảnh em từng kể với anh ấy,” Hạng Tây nhìn anh một cái, nhấc chân lên ghế ôm, gác cằm lên đầu gối, “Trước đó chú ta có tìm em, nói muốn chụp chuyên đề gì đó, muốn chụp em.”

“Ừ.” Trình Bác Diễn đến cạnh cậu, dựa vào mép bàn nhìn cậu.

“Lúc đầu em không thấy hứng thú, sau đó chú ta nói cho em tiền, một ngày năm mươi, em liền……đáp ứng luôn,” Hạng Tây lại nhìn anh một cái, rất nhanh rũ mắt xuống, “Chụp được một thời gian rồi, chú ta…..luôn đi theo chụp em.”

“Sau đó thì sao?” Trình Bác Diễn nhẹ giọng hỏi.

“Hôm nay chú ta đột nhiên nói với em, bảo em xem mấy bức ảnh này,” Hạng Tây nói đến đây giọng nói bắt đầu phát run, ngừng một chút nhìn màn hình, “Em xem rồi.”

Trình Bác Diễn không nói gì, nghiêng người ngó thử về phía trước, thấy Hạng Tây không cản anh, anh xoay màn hình hướng về mình.

Trên trang dừng tại hai bức ảnh, bức đầu tiên là cửa quán cơm niêu, bóng lưng Hạng Tây đưa cơm cho khách xong vừa đi vào trong quán vừa lau mồ hôi trên mặt.

Nhân công trong quán chỉ có một mình Tiểu Z, trừ đưa thức ăn lên, cậu ấy còn phụ trách thu dọn và mấy việc vặt khác, quét sàn, đổ rác, rửa chén, lúc nhiều người đưa đồ ăn lên chậm, cậu ấy sẽ bị khách mắng, dọn bàn chậm, cậu ấy sẽ bị khách mắng, rất nhiều lúc cậu ấy bị mắng.

Nhưng bình thường cậu ấy sẽ im lặng.

Ở giữa vẫn còn mấy hàng chữ, Trình Bác Diễn không đọc kỹ, trực tiếp xem bức hình bên dưới, bức này không có Hạng Tây, chỉ có ông bà chủ ở trong quán cùng bóng lưng mơ hồ của mấy người mà bọn họ đang lôi kéo.

Sau khi mấy người này đập vỡ mấy cái niêu trong quán, Tiểu Z gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi báo cảnh sát, sau đó cậu ấy không còn xuất hiện ở trong quán nữa.

Cậu ấy mất công việc rồi.

“Đều là như thế đó,” Hạng Tây nhắm mắt lại, “Người ngoài cuộc đọc câu chuyện, người này chạy khỏi Triệu Gia Diêu rồi, sau đó thì sao, sau đó cậu ấy bị bệnh rồi, sau đó thì sao, sau đó cậu mang theo bệnh mà đi tìm việc, sau đó thì sao, sau đó cậu bị rắc rối tìm đến cửa, mất công việc……..À, thế à, thảm quá…….Em cố gắng ra sao, cố gắng ra sao, cố gắng ra sao cũng không có tác dụng, không có ai biết, cũng không có ai muốn biết, vì chuyện này căn bản không liên quan đến họ.”

Hạng Tây nhắm mắt lại, quay đầu đi, Trình Bác Diễn vẫn thấy được lông mi ướt đẫm của cậu, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, đi qua lệ chí, cuối cùng rơi xuống chân.

“Cậu cố gắng như vậy, cố gắng như vậy, cố gắng như vậy,” Trình Bác Diễn theo lời cậu nói, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lệ chí của cậu, “Tôi biết.”

Hạng Tây không nói gì, nắm lấy tay anh đặt lên đôi mắt mình.

Lòng bàn tay nháy mắt bị ướt đẫm, nước mắt nóng bỏng của Hạng Tây thiêu đốt lòng bàn tay anh, Trình Bác Diễn đứng im không nhúc nhích.

“Màn Thầu không chạy trốn, em vẫn cho rằng cậu ấy đã về nhà rồi, nhưng cậu ấy còn ở đây, cậu ấy không chạy thoát,” Cổ họng Hạng Tây hơi khàn, “Em thấy cậu ấy trên tin tức, làm việc ở trong ổ phi pháp làm rượu giả, hôm nay em đi xem, nghe nói cậu ấy vẫn luôn bị ông chủ đánh…….”

Cuối cùng Trình Bác Diễn cũng biết vì sao mấy ngày Hạng Tây nằm viện đều xem tin tức trên TV chằm chằm.

“Không có ai quan tâm đến cậu ấy, nếu em không đến hỏi một câu, người ta cũng không nhớ tới cậu ấy,” Giọng nói Hạng Tây hơi run, “Ai sẽ quan tâm cậu ấy chứ, đến câu chuyện cũng không có ai xem, cậu ấy từ đâu đến, muốn đi nơi nào, vì sao lại dừng lại ở nơi này, ai muốn quan tâm ai muốn biết chứ!”

“Em cũng thế đấy!” Hạng Tây dùng sức nắm tay Trình Bác Diễn, đầu ngón tay bấm vào da anh, giọng nói khàn khàn, “Em đến từ đâu! Muốn đi đâu! Em đang làm cái gì! Cuối cùng người đọc câu chuyện cũng không muốn biết! Bọn họ ai muốn biết chứ! Bọn họ muốn xem chính là người thế đấy! Cậu ta đang đánh lộn! Cậu ta có bò thế nào cũng không lên được!”

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn cúi người xuống, rút bàn tay vẫn đang đặt trên mắt cậu, sờ trán cậu, nhìn vào đôi mắt cậu, “Cậu đến từ đâu ai cũng không cần biết, cậu muốn đi đâu cậu đang làm gì muốn làm gì, tôi biết hết, thật đó, tôi biết.”

Mắt Hạng Tây đo đỏ, trừng lớn mắt, nhìn anh rất lâu mới nói một câu: “Anh sẽ đi sao? Kịch tàn rồi cũng đi mất.”

Trình Bác Diễn khẽ thở dài, thẳng người dậy, tay đặt trên đầu Hạng Tây vò nhẹ: “Không đâu.”

Hạng Tây không nói tiếp, duỗi tay ôm chặt lấy eo anh, chôn mặt vào bụng anh.

Trình Bác Diễn không động đậy, đứng tại chỗ, Hạng Tây không lên tiếng gì cả, chỉ là vẫn không nhúc nhích ôm lấy anh, anh không đoán ra đây đây là đang khóc hay là không khóc.

“Hôm nay tôi ăn sủi cảo, bác sĩ Lưu trực ban, vợ anh ấy làm rồi đưa tới bệnh viện, tôi cướp một ít,” Trình Bác Diễn cứ xoa đầu cậu lên xuống, “Ăn nhanh quá, hình như nhai không nát lắm, cậu nghe xem, có nghe thấy tiếng lật qua lại không?”

Hạng Tây không nói gì, qua một lúc mới giọng nói nghèn nghẹt cười ha ha hai tiếng, tay buông lỏng anh ra.

“Khóc xong rồi à?” Trình Bác Diễn cúi đầu nhìn quần áo của mình, chỗ bụng có hai chỗ bị ướt.

“Thực ra em không thích khóc, sau khi quen anh mới luôn khóc thế,” Hạng Tây duỗi chân, dựa vào lưng ghế ngửa đầu, vành mắt vẫn còn đỏ, nhưng trên mặt đã mang theo nụ cười, “Trước kia em cảm thấy khóc lên vô cùng ngốc, đặc biệt là lúc chú Bình luôn nói muốn xóa nốt lệ chí của em, em càng không muốn khóc.”

“Là công tắc sao?” Trình Bác Diễn ấn ấn nốt lệ chí nơi khóe mắt cậu, “Khóc.”

“Bị điên.” Hạng Tây ngửa mặt cười ha ha.

Trình Bác Diễn cười cười không nói gì, Hạng Tây cười rộ lên rất đẹp,đôi mắt cong lại, khóe miệng cũng nhếch lên, lúc cười lên mới thấy được cậu là một cậu bé tuổi không lớn.

Tay anh ấn ở nốt lệ chí từ từ dịch xuống khóe miệng Hạng Tây, xuôi theo khóe miệng nhẹ nhàng phác thảo đôi môi.

Khi Trình Bác Diễn cúi người tới gần Hạng Tây, cậu vẫn còn cười, lúc môi Trình Bác Diễn chạm vào trên môi cậu, cậu mới chợt dừng lại.

Tay nắm tay vịn, cả người cứng lại ở trên ghế.

Môi Trình Bác Diễn ướt át mà mềm mại, hô hấp rất nhẹ, mang theo hơi ấm phả vào mặt cậu.

Hạng Tây chỉ cảm thấy xung quanh đầu cậu toàn là âm thanh, cũng phân không rõ vang trong đầu cậu hay tai mình nghe được, trước mắt cái gi cũng không thấy, chỉ thấy được một mảnh mơ hồ.

Đây là……đang làm gì thế? Mắt Hạng Tây trợn tròn lên, hôn….hôn môi hả!

Không đợi cậu phản ứng lại, Trình Bác Diễn đã rời môi, chờ cậu chỉnh lại tiêu cự xong, vừa lúc nhìn thấy Trình Bác Diễn xoay người đi vào phòng tắm.

Cậu vẫn duy trì tư thế hai tay nắm chặt tay vịn, lưng thẳng tắp, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Mấy phút, hoặc là mấy giây, có thể dài hơn cũng có thể ngắn hơn, túm lại là lúc Trình Bác Diễn ra khỏi phòng tắm, cậu vẫn ngồi im với tư thế này.

“Anh…….” Cậu nhìn Trình Bác Diễn, cả người cứng ngắc hỏi một câu, “Đi rửa miệng rồi hả?”

Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, sờ miệng mình: “…..Không.”

“Vậy anh rửa cái gì thế?” Hạng Tây cảm thấy mình có hơi chập mạch.

“Chẳng rửa cái gì cả,” Trình Bác Diễn bị cậu hỏi rất bất đắc dĩ, “Tôi đi vệ sinh.”

“À,” Hạng Tây vẫn còn cứng, “Vậy anh đi vệ sinh xong không rửa tay hả?”

Trình Bác Diễn cầm cái ly định đi rót nước, nghe thấy lời này thì thở dài, xoay đầu nhìn cậu: “Cậu…….”

“Em chỉ……hỏi thôi,” Hạng Tây vẫn cứng ngắc, “Tùy tiện……hỏi thôi.”

Trình Bác Diễn nhìn cậu một lúc, bỗng sải hai bước tới, dùng lực đặt cái ly lên bàn, sau đó nắm cằm cậu hôn lên.

Lần này cuối cùng Hạng Tây có thể xác định được, đây chính là……..hôn môi.

Trình Bác Diễn hôn lần này rất dùng sức, đè chặt môi cậu, lúc rời đi đầu lưỡi thậm chí còn lướt qua môi cậu.

Cuối cùng cái hôn này cũng làm Hạng Tây hoàn toàn phản ứng lại, lúc Trình Bác Diễn xoay người cầm lấy cái ly, cậu nhảy vọt ra khỏi ghế.

Sau đó mới phát hiện bản thân còn chưa mặc quần, lập tức cảm thấy ngại ngùng quá mức, nhảy lên cầm lấy cái quần Trình Bác Diễn đưa định mặc vào, nhưng rất nhanh lại ném ra.

Trình Bác Diễn đứng một bên nhìn cậu chạy đến tủ đồ cạnh cửa mở ra lấy cái quần của mình, nhanh chóng mặc vào, lại xoay hai vòng tại chỗ.

“Hạng Tây.” Trình Bác Diễn làm thanh cổ họng.

“Em.…còn chưa ăn cơm,” Hạng Tây xoay xong vòng thứ ba mới nhớ tới mình phải mang giày vào, mở tủ giày ra lấy giày, va vấp tất cả các đôi bên cạnh, cậu cũng không thèm thu dọn, mang giày mình lên thì mở cửa ra, “Em đói rồi em đi ăn đây.”

Trình Bác Diễn không nói gì, nhìn Hạng Tây ra khỏi cửa, cửa bị đóng rầm một tiếng.

Anh nhíu mi tâm, đang do dự giữa đi qua dọn giày rớt dưới đất và ngồi lên sofa thở dài, cuối cùng anh đến sofa ngồi lên, nhắm mắt thở thật dài.

Sau đó đứng lên qua kia thu dọn giày trên đất vào tủ giày.

Sau khi Hạng Tây chạy khỏi nhà Trình Bác Diễn còn có hơi mơ hồ, lên xe bus về đến “ổ tặc”, trước lúc lên lầu cậu mơ mơ màng màng vẫn không quên mua cho mình một lồng sủi cảo hấp.

Vì sao lại mua sủi cảo hấp……..Chắc là Trình Bác Diễn nói anh ấy ăn sủi cảo?

Cậu ôm hộp sủi cảo hấp về phòng, ngồi trên giường thẫn thờ rất lâu, sau đó lúc rửa tay chuẩn bị ăn sủi cảo thì phát hiện hộp đã trống trơn.

“Đậu má?” Hạng Tây trừng cái hộp, ăn hết lúc nào vậy?

Cậu sờ bụng mình, chẳng thấy gì cả, không thấy đói, cũng không thấy no…….Cầm cái hộp đến thùng rác ở cửa vứt, hai người phòng bên không biết đang tám cái gì, cô gái cười như cành hoa run rẩy, cành run sắp gãy luôn rồi.

Cậu vào phòng, đóng cửa lại, lại dựa vào cửa không muốn nhúc nhích.

Trình Bác Diễn hôn một một cái, không, là hôn cậu hai cái, còn hôn ở miệng nữa……Bây giờ cậu coi như là đã tỉnh lại rồi, nhưng lại có cảm giác nói không thành lời.

Đàm Tiểu Khang sờ cậu mấy cái cậu đã chán ghét tới muốn cầm dao bổ luôn rồi, nhưng hai cái hôn của Trình Bác Diễn cậu lại không muốn cầm dao, mà thấy choáng

Cảm giác có trợn tròn cả mắt cũng nhìn không rõ thứ gì cả.

Choáng ghê gớm.

Sợ đến ngu rồi?

Cậu dựa vào cửa đứng một lúc thì mệt, vết mổ phẫu thuật trên chân còn chưa khỏi hẳn, đứng lâu sẽ bị phình ra, cậu cau mày, nằm lên giường.

Nằm được hai phút lại đứng dậy cởi đồ trên người, thay sang đồ ở nhà, lại nằm về giường.

Mệt, cũng có chút buồn ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại.

Cảm giác vững vàng lúc cậu ôm eo Trình Bác Diễn chôn mặt vào bụng anh vẫn còn đây.

Cảm giác ấm áp lúc Trình Bác Diễn nhìn vào mắt cậu nói tôi biết vẫn còn đây.

Cảm giác thoải mái lúc tay Trình Bác Diễn nhẹ nhàng xoa đầu cậu vẫn còn đây.

Cảm giác chóng mặt kỳ diệu lúc đôi môi mềm mại Trình Bác Diễn chạm vào môi cậu……cũng còn đây.

“A……”Hạng Tây trở người, ôm cái gối chôn mặt vào hét một tiếng.

Sao lại thành thế này?

Trình Bác Diễn đây là đang làm gì thế?

An ủi?

Uống say à?

Hay là……..thích?

Không không không không, không thể nào là thích được……

Hạng Tây lại trở người, nghĩ tới cái thích này, cậu lại nhớ tới lúc trước lúc hỏi câu vì sao kia, xấu hổ và ngại ngùng bỗng lan ra, làm mặt cậu nóng rực.

Điện thoại vang lên.

Hạng Tây bỗng chống tay dậy, trừng điện thoại bị ném một bên.

Điện thoại hiển thị tên Trình Bác Diễn.

Mấy ngày trước sau khi cậu học được cách viết tên Trình Bác Diễn cậu đã đổi mã số của anh từ 1 sang ba chữ Trình Bác Diễn.

Cậu nhìn chằm chằm vào ba chữ này, có chút không dám nhận điện thoại.

Điện thoại vang lên một lúc thì dừng lại.

Trong phòng yên tĩnh lại.

Hạng Tây đột nhiên hối hận không tiếp điện thoại, cậu cầm điện thoại, ngập ngừng có nên gọi lại không, điện thoại lại vang lên, dọa cậu giật mình, thiếu chút nữa là ném điện thoại đi.

Sau khi hít vào một hơi, cậu nhận điện thoại: “Alo?”

“Ăn cơm chưa?” Giọn Trình Bác Diễn nghe rất bình tĩnh.

“Ăn sủi cảo rồi,” Hạng Tây nhớ tới cái hộp trống không một cách kỳ lạ, “Chắc là ăn rồi.”

“Hả?” Trình Bác Diễn sửng sốt, lúc sau mới nói một câu, “Tôi đang ở giao lộ chỗ các em, em ra không, dẫn em đi ăn.”

“Cái gì?” Hạng Tây từ nằm sấp nảy lên đổi thành khoanh chân, “Anh đang ở đâu?”

“Giao lộ, cái chỗ bình thường tôi chở em về dừng xe.” Trình Bác Diễn nói.

“Anh chạy đến đây làm gì vậy!” Hạng Tây hét một tiệng, cậu không ngờ tối đêm thế này rồi Trình Bác Diễn còn chạy qua đây, lập tức băn khoăn.

“Ai dà đừng hét,” Trình Bác Diễn thở dài, “Tôi sợ em….Nếu em không muốn ra ngoài thì thôi, tôi chỉ hỏi em xem về chưa thôi.”

“Em ăn rồi,” Hạng Tây do dự, bây giờ cậu không dám mặt đối mặt với Trình Bác Diễn, thời gian gọi điện thoại nói mấy câu cậu chảy hết mồ hôi, “Em…..ăn rồi.”

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn thanh giọng, “Chuyện là, vừa nãy xin lỗi, tôi…….”

“Không không không không không!” Hạng Tây vừa nghe “vừa nãy” lập tức cả mặt cháy lên, “Em không sao không sao không sao, không có gì không có gì…….Em…….Anh nhanh vể đi em không sao.”

“……..À,” Trình Bác Diễn dừng lại, “Vậy em nghỉ sớm đi, tôi về đây.”

“Ừm!” Hạng Tây đáp một tiếng, còn ra sức gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, Hạng Tây cầm điện thoại bất động, khoanh chân ngồi trên giường, luôn cảm thấy vết thương hơi đau, cậu mới nằm xuống duỗi chân ra.

Trình Bác Diễn không yên tâm cậu, chạy qua đây.

Hạng Tây rất hối hận lúc mình rời đi hoảng như thế, lời cũng chưa nói xong đã chạy mất tiêu.

Hại Trình Bác Diễn đã tối đêm rồi còn chạy một chuyến.

Cậu lật mình nằm sấp.

Trình Bác Diễn đã chạy đến đây rồi, thế mà mình lại bảo anh về!

Thế này quá……không thích hợp rồi nhỉ?

Hạng Tây lại ngồi dậy.

Lúc cậu hỏi Trình Bác Diễn anh sẽ đi sao, Trình Bác Diễn cho cậu câu trả lời chắc chắn lại cảm động đang vang lên bên tai.

Không đâu.

Trình Bác Diễn nói không đâu.

Bây giờ thì sao?

Hạng Tây bỗng hơi lo lắng, bây giờ thì sao?

Sẽ đi sao?

Đi rồi thì làm gì đây?

Hạng Tây cầm lấy điện thoại, cảm giác không có Trình Bác Diễn bên cạnh cậu cậu không dám nghĩ nhiều, chỉ mới tùy tiện nghĩ như thế, cậu đã bắt đầu thấy sợ.

Cậu gọi vào số Trình Bác Diễn, bên kia rất nhanh đã nhận.

“Anh đi rồi hả!” Hạng Tây hét.

“Ôi đừng hét,” Trình Bác Diễn nói, “Còn chưa đi đâu.”

Hạng Tây sửng sốt: “Anh đang ở đâu?”

“Giao lộ đó.” Trình Bác Diễn trả lời.

“Đừng đi đừng đi đừng đi! Anh đừng đi!” Hạng Tây nhảy xuống giường, thay giày mở cửa chạy ra ngoài, “Em ra ngoài rồi, anh đợi em!”

Lúc Trình Bác Diễn cúp điện thoại vẫn thấy tai vang lên ong ong, tiếng hét to rõ của Hạng Tây làm anh luôn cảm thấy điện thoại sắp nổ rồi.

Anh tắt động cơ, mở cửa xuống xe, dựa vào đầu xe nhìn con đường tối tăm không có đèn đường đối diện.

Lúc Hạng Tây chạy đến còn rất bắt mắt, trên người mặc áo thun hồi cấp ba của anh, trên ngực có một bức tranh phản quang, ánh lên trong bóng tối.

Lúc còn cách anh mấy mét, Hạng Tây chậm bước chân lại, hình như có hơi xấu hổ, đi đường thẳng tắp.

“Rốt cuộc em ăn rồi hay là chưa ăn?” Trình Bác Diễn nói.

“Chắc là ăn rồi,” Hạng Tây vò đầu, “Em mua hộp sủi cảo, về nghỉ ngơi một lát, lúc muốn ăn thì thấy trống không……Chắc là ăn mất rồi.”

“Còn đói không?” Trình Bác Diễn cười cười.

“Không biết nữa, chẳng cảm thấy gì cả.” Hạng Tây đi đến trước mặt anh, cúi đầu xoa mũi.

Cậu không dám nhìn Trình Bác Diễn, tuy cậu rất thích nhìn Trình Bác Diễn cười, lúc Trình Bác Diễn cười lên luôn nhếch mép bên trái trước, trong đứng đắn bật lên cảm giác không đứng đắn.

Bình thường thấy anh cười lên như nhìn thấu được gì đó, hiện tại trong đầu còn đang rối, cảm thấy trên vai không phải đang gánh cái đầu, mà là một lọ hồ dán, cậu không dám nhìn Trình Bác Diễn, dù cậu thấy mình còn chưa nghĩ ra cái gì, cậu vẫn sợ Trình Bác Diễn nhìn ra được gì đó.

“Gần chỗ các em có chỗ nào ăn không?” Trình Bác Diễn hỏi cậu.

“Không có,” Hạng Tây cúi đầu nghĩ, “Toàn là mấy chỗ anh ăn một miếng liền muốn dùng dịch khử trùng rửa miệng.”

“…….Em mua sủi cảo ở đâu vậy?” Trình Bác Diễn cười cười, “Đến chỗ đó ăn chút gì đi.”

“Ồ,” Hạng Tây nghiêng đầu chỉ chỉ, “Quán Sa Huyện bên đó đó.”

Giờ này, quán Sa Huyện đã không còn ai, ông chủ đang dọn dẹp, bàn trong phòng cũng đã dọn hết, chỉ còn một cái bàn ở ngoài cửa.

Hạng Tây đặt mông xuống ngồi cạnh bàn, Trình Bác Diễn cũng ngồi xuống theo cậu, Hạng Tây cảm thấy lúc anh ngồi xuống có hơi chần chừ.

“Ghế còn sạch đấy.” Hạng Tây nhấc mông lau ghế nhỏ giọng nói.

“…….Tôi chưa nói dơ.” Trình Bác Diễn cũng nhỏ giọng nói.

Giọng Trình Bác Diễn đè thấp xuống rất hay, Hạng Tây đột nhiên thấy hơi mất tập trung, nhanh chóng quay đầu hét với ông chủ: “Ông chủ, cho cái lồng sủi cảo hấp, thêm mì xào, còn canh không?”

“Còn, đợi chút.” Ông chủ đáp.

“Anh muốn cái gì?” Hạng Tây xoay mặt hỏi Trình Bác Diễn, sau khi đụng trúng ánh mắt lại nhanh chóng dời đi.

“Bánh bao canh.” Trình Bác Diễn nói.

“Vậy là đủ rồi à?” Hạng Tây hỏi, “Mì xào cũng ngon đó anh thử xem?”

“Không đâu,” Trình Bác Diễn dùng tay che miệng nhỏ giọng nói, “Tôi luôn cảm thấy mì dùng tay bốc…..”

Hạng Tây vừa nghe thấy liền cười, cúi đầu cười một lúc: “Vậy ăn canh nhé? Chén nhỏ thôi, dù có dùng tay bốc cũng bị đun lên rồi.”

“Ừ.” Trình Bác Diễn cười gật đầu.

Động tác của ông chủ rất nhanh chóng, chưa tới vài phút đã đưa đồ lên cho bọn họ.

Hạng Tây vẫn còn rất ngại, cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn.

Trình Bác Diễn gắp một cái bánh bao canh ăn chậm rãi, nhìn cậu một lúc rồi mở miệng: “Bức hình đó.”

“Hả?” Hạng Tây cắn nửa cái sủi cảo hấp ngẩng đầu.

“Nếu em thấy khó chịu,” Trình Bác Diễn nói, “Thì nói với Phương Dần, không muốn chụp nữa.”

“À,” Hạng Tây lại cúi đầu, nghĩ tới hôm nay đến chỗ Trình Bác Diễn vì xem hình, xem hình xong còn rất khó chịu, kết quả toàn bị Trình Bác Diễn hôn hai cái choáng váng, xém nữa quên mất chuyện này, cậu nuốt sủi cảo xuống, “Thật ra…..em cũng không biết……Một ngày năm mươi tệ đó, nếu không chụp thật em còn thấy khó chịu số tiền kia.”

“Em đồng ý chụp cũng chỉ vì chút tiền đó thôi à?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Ừm, một tháng cũng không ít mà.” Hạng Tây uống ngụm canh.

“Vậy nếu có con đường khác cho em kiếm được năm mươi tệ đó, em có còn chụp không?” Trình Bác Diễn nghĩ.

“Không chụp đâu,” Hạng Tây nhíu mày, “Nếu em kiếm được tiền này theo cách khác, em mới không thèm chụp, em vừa nghĩ tới mấy cái đó thì thấy phiền, bên dưới còn có bình luận nữa, em không nhận hết mặt chữ cũng không xem mấy dòng……cũng không muốn xem nữa…….không dễ chịu.”

“Thế này đi,” Trình Bác Diễn đặt đũa xuống, “Tôi tìm em làm việc riêng cho tôi.”

“Cái gì?” Hạng Tây sửng sốt.

“Ngày mai tôi đưa máy ảnh cho em,” Trình Bác Diễn không nhanh không chậm nói, “Mỗi ngày em chụp ba bức ảnh, chụp nhiều hơn cũng được, hôm nào không muốn chụp cũng được, mỗi ngày tôi đưa em năm mươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện