Hạng Tây bỏ bút ghi âm vào trong túi áo, hít sâu một hơi, mở vòng tay ra ôm lấy Trình Bác Diễn.
Nếu Trình Bác Diễn không đi ăn với bạn bè thì rất ít ra ngoài ăn, không tốt cho sức khỏe, chủ yếu là cũng mệt, tự mình làm chút đồ ăn là được, thế nên gần chỗ anh có gì ăn không anh căn bản không hề biết.
Trái lại Hạng Tây biết rất rõ, dẫn anh đến cửa đông của một quán lẩu xương sườn lớn, cửa đông tây nam bắc của tiểu khu, trên đường có gì cậu biết hết, Trình Bác Diễn có chút nghĩ không ra cậu ở đây vài ngày, còn bị bệnh nữa, sao làm được hay vậy.
Vậy mà mới mấy ngày? Trình Bác Diễn cứ ở một người mãi, quen về nhà thì một mình vận động ăn cơm đọc sách, Hạng Tây bỗng đi vào cuộc sống của anh, bộ dáng tùy tiện cẩu thả không thích vệ sinh anh vẫn chưa thích ứng được, cứ cảm thấy đã qua rất lâu rồi.
Bây giờ nhìn Hạng Tây ngồi đối diện mình chống cằm nghe phục vụ nói món ăn, anh lại bỗng phát hiện thực ra thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chợp mắt Hạng Tây đã sắp chuyển đi rồi, ước pháp tam chương hình như vẫn còn chưa hiểu rõ.
“Món này anh có thể xem……..” Phục vụ lật thực đơn đặt trước mặt Hạng Tây.
“Không xem,” Hạng Tây vẫn chống cằm, ngón tay gõ môi, “Xem không hiểu.”
“Để tôi xem,” Trình Bác Diễn cười cười, cầm thực đơn lật ra, “Tôi trực tiếp gọi nhé?”
“Được.” Hạng Tây gật đầu.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đổi sang giới thiệu cho Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn nhìn rồi gọi một nồi và mấy đĩa thức ăn ăn kèm.
“Muốn gọi rượu không ạ?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“Muốn.” Hạng Tây cau mày, không chống cằm nữa.
“Hồng Tinh Nhị Oa Đầu,” Trình Bác Diễn nói, “Thêm……”
“Uống Nhị Oa Đầu à?” Hạng Tây hơi bất ngờ nhìn anh, nghĩ một chút lại nói, “Được thôi, lâu rồi em chưa uống Nhị Oa Đầu.”
“Gọi một chai Nhị Oa Đầu phải không ạ?” Nhân viên phục vụ hỏi lại.
“Gọi hai…….” Hạng Tây muốn sửa lời nhân viên phục vụ, chưa nói xong đã bị Trình Bác Diễn ngắt lời.
“Một bình, thêm một chai sữa dinh dưỡng.” Trình Bác Diễn nói xong nhìn cậu một cái.
Hồng Tinh Nhị Oa Đầu
Sữa dinh dưỡng Nutri Express
“Được ạ.” Nhân viên phục vụ rời đi.
“Ý gì vậy?” Hạng Tây chống tay lên bàn trừng mắt nhìn Trình Bác Diễn, “Một bình Nhị Oa Đầu, một chai sữa dinh dưỡng?”
“Ừ, rượu tôi uống,” Trình Bác Diễn cầm lấy ly uống một ngụm trà, “Sữa là của cậu.”
Hạng Tây không nói gì, trừng mắt nhìn anh cả buổi mới mở miệng: “Anh uống Nhị Oa Đầu?”
“Hôm nay cũng không lái xe.” Trình Bác Diễn nói.
“Không phải, ý em là, hôm qua anh còn uống rượu vang nữa cơ, giả vờ cao cấp cái gì,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Hôm nay vừa ngẩng đầu vậy mà uống Nhị Oa Đầu rồi?”
“Cậu quản tôi à,” Trình Bác Diễn cười cười, dựa vào lưng ghế, “Cậu uống sữa đó.”
“À đúng nhỉ, sao em lại phải uống sữa dinh dưỡng chứ! Em cũng không lái xe, em còn không có xe!” Hạng Tây giờ mới nhớ trọng điểm của mình.
“Bác sĩ không nói với cậu là bây giờ cấm thuốc lá với rượu à?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“………..Nói rồi,” Hạng Tây thở dài một hơi, nằm nhoài lên bàn, “Em không hút thuốc mà, bây giờ đã đỡ rồi nhỉ, uống vài ngụm rượu cũng không được sao?”
“Đừng nằm nhoài lên bàn, có thấy bẩn không,” Trình Bác Diễn cau mày, “Cậu nghiện rượu cũng nặng đấy.”
“Khá sạch mà, em dựa vào cũng không nằm được đâu……” Hạng Tây bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy, “Từ nhỏ em đã uống mấy ly với chú Bình rồi, không giống nghiện rượu đâu, đôi lúc uống hai ngụm thôi, em thấy anh mới nghiện nặng ấy, Nhị Oa Đầu, có phải anh uống khá được không?”
“Chưa từng say bao giờ.” Trình Bác Diễn nhếch môi cười cười.
“Yo,” Hạng Tây híp mắt lại, “Khẩu khí lớn thật, vậy đợi em khỏi rồi chúng ta uống vài trận.”
“Ừ, được.” Trình Bác Diễn nói.
Tìm được công việc, nhìn ra được Hạng Tây rất vui, lúc ăn cơm Trình Bác Diễn không nói gì nhiều, vừa ăn vừa nghe Hạng Tây nói không dứt.
Nửa thật nửa giả lại mang theo chút khoa trương, Trình Bác Diễn cảm thấy mình không tìm được điểm bắt đầu để nói chuyện.
Chỗ bán đồ chơi chắc chắn là ổ phi pháp, còn trang bị mấy tên côn đồ cầm xẻng, rượt cậu mấy con phố, đế giày chạy tròn luôn rồi.
Quán cơm cũng không tồi, làm ăn rất tốt, vợ chồng ông chủ là hai người mập như hai anh em vậy, người cũng tốt, còn cho cậu thời gian tìm phòng, tiền cũng đưa không ít, còn bao hai bữa cơm.
Tìm phòng cũng đặc biệt thuận lợi, một căn một phòng đơn, dùng chung với nhà bếp, hàng xóm đều là học sinh, cũng tốt lắm……..
“Đã quyết định ở đó làm trước thì làm cho tốt,” Trình Bác Diễn nói với Hạng Tây lúc cậu ngửa đầu uống sữa cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, “Làm cái gì cũng có thu hoạch, dù có bê gạch cũng sẽ có thu hoạch.”
“Thu hoạch gì cơ?” Hạng Tây nhìn anh, có chút mờ mịt.
“Làm sao bê ít lực nhất, tư thế nào không dễ tổn thương eo,” Trình Bác Diễn uống một ngụm rượu, “Đó đều là kinh nghiệm thu hoạch.”
“Ừm, em cảm thấy em có thể học làm sao để nấu cơm niêu rồi.” Hạng Tây cười nói.
“Còn có thể xem xem ông bà chủ mỗi ngày làm cái gì,” Trình Bác Diễn nói rồi lại muốn một ngụm, “Mở quán làm ăn làm sao mới tốt, lỡ đâu sau này cậu cũng mở một quán cơm niêu thì sao.”
“Đúng thật là,” Hạng Tây cười lên, nhìn bình trong tay Trình Bác Diễn lại ngẩn người, “Á đậu anh uống một lần nửa bình à?”
“Đến khoa mắt bệnh viện chúng tôi khám đi, khoa mắt top 3 của tỉnh.” Trình Bác Diễn nói.
“Ngốc thật,” Hạng Tây chẹp miệng, “Uống gấp thế này mà chưa từng say……….Ôi uống rượu thế này không tốt cho sức khỏe đâu!”
“Lâu lâu một lần,” Trình Bác Diễn nhìn bình rượu, “Giống hôm qua tôi ăn cái trứng chiên cháy kia.”
Hạng Tây cười nửa ngày, xoa xoa mũi: “Đừng nhắc nữa, đúng là không ngờ thật, đợi em học tài nghệ xong ở quán cơm niêu đi, lại làm cho anh thêm lần nữa.”
Ăn cơm xong Hạng Tây kéo Trình Bác Diễn lượn tiểu khu hai vòng lớn nói là ăn nhiều quá phải đi tiêu thực, Trình Bác Diễn không phản đối, theo cậu lượn gần một tiếng mới về nhà.
“Anh say rồi hả?” Hạng Tây vào cửa thay quần áo hỏi một câu.
“Không cảm thấy,” Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ, “Cậu đi tắm trước đi, rồi thu dọn đồ đạc.”
“Ừm.” Hạng Tây đáp một tiếng, ngồi trên sofa bất động.
“Đồ của cậu tối tôi tan làm giúp cậu cầm qua, cậu đừng chạy tới chạy lui nữa.” Trình Bác Diễn lại nói.
“Ồ.” Hạng Tây lại đáp một tiếng, vẫn ngồi trên sofa bất động, mắt dán vào cái TV.
Trình Bác Diễn qua đó bật TV lên, ném điều khiển cạnh cậu: “Vậy tôi tắm trước đây.”
“Được.” Hạng Tây gật đầu.
Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, quay người vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Hạng Tây vẫn ngồi trên sofa, co chân lên ôm lại, nhìn TV thất thần.
Trình Bác Diễn nhìn TV, cũng chưa đổi kênh.
“Sao thế?” Anh đến trước mặt Hạng Tây, “Ngày mai đi làm nên trong lòng thấy không vững à?”
“……..Không biết nữa,” Hạng Tây ôm cái gối, đặt cầm lên gối cứ gật xuống, “Thật ra em chưa từng không thấy vững chuyện này, lần đầu tiên em theo chú Bình kiếm sống cũng chưa từng hoảng thế này.”
“Cái đó không giống.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Đúng thế,” Hạng Tây cau mày, “Em cảm thấy à, lúc rời khỏi Triệu Gia Diêu, cảm thấy trước mặt là đường đi, chân đã đặt xuống rồi vẫn còn tối, anh nói bước đi là được, em cũng nghĩ thế, chỉ là lúc bước tới cứ sợ lọt phải hố vậy.”
Trình Bác Diễn nhìn cậu, qua một lúc mới cười: “Thế nên mới phải từng bước ổn định, có thể chậm rãi, không thể gấp.”
“Anh là đèn.” Hạng Tây nói.
“Cái gì?” Trình Bác Diễn không nghe rõ.
“Đèn,” Hạng Tây ngẩng đầu cười cười, “Lúc đứng cạnh anh thì sáng rực, đi ra xa thì lại tối đen.”
Trình Bác Diễn há miệng nói không ra lời, Hạng Tây duỗi eo, đứng dậy, “Hai ngày này bị bắt phải suy nghĩ cuộc đời khá nhiều, lời nói ra cũng không đúng rồi.”
“Cậu không có gì làm có thể viết gì đó,” Trình Bác Diễn nói, nói xong lại nghĩ, “À cậu không biết viết……….”
Hạng Tây cười không nói gì.
Trình Bác Diễn quay người vào phòng ngủ, qua một lúc cầm cái hộp vuông nhỏ màu đen trong tay đưa cho cậu: “Tặng cậu chơi đấy, đây là lúc trước tôi dùng để ghi bệnh án.”
“Ghi âm hả?” Hạng Tây nhìn, hơi giống cái Phương Dần cầm, “Em ghi cái gì giờ? Khẩu cung à.”
“Chơi thôi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Con người thì cần phải dốc bầu tâm sự, nói ra, viết ra, cảm giác sẽ không giống thế.”
“Anh cũng dốc bầu tâm sự sao?” Hạng Tây hỏi.
Trình Bác Diễn ôm cánh tay nhìn cậu, rất lâu sau mới cười, không nói gì.
“Vậy thì em cứ cầm thôi, cảm ơn,” Hạng Tây nhìn bút ghi âm, nghĩ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Trình Bác Diễn, “Cảm ơn anh.”
“Gần được rồi,” Trình Bác Diễn chậc một tiếng, “Trạng thái của cậu để lâu hơn tí nữa có phải còn ôm đầu khóc rống lên hay không?”
Hạng Tây bỏ bút ghi âm vào trong túi áo, hít sâu một hơi, mở vòng tay ra ôm lấy Trình Bác Diễn.
Trình Bác Diễn đứng yên ngây người.
“Anh không giống em, anh không biết cảm giác có người đưa tay ra kéo lên là thế nào,” Hạng Tây ôm lấy anh, nhỏ giọng nói,” Em thấy anh là muốn dập ba đầu bái chín lạy, muốn nói cảm ơn.”
“……..Vậy à?”Trình Bác Diễn do dự một chút, cũng ôm lấy cậu, “Vậy lần sau cứ trực tiếp đập đầu đi, không sao đâu.”
Hạng Tây ôm lấy anh cười nửa ngày cũng không bỏ tay ra.
Trình Bác Diễn cũng không nhúc nhích, vỗ nhẹ lên lưng cậu hai cái.
Ôm là loại cảm giác như thể lâu lắm không gặp.
Hạng Tây gầy, ôm trong lòng như Trình Bác Dư mấy phần, đương nhiên là cả đời này của anh chắc chỉ ôm Trình Bác Dư đúng một lần, cũng có thể không giống, dáng Hạng Tây cao, Trình Bác Dư còn chưa cao được như Hạng Tây.
Hơn nữa sau khi ngày hôm đó nói chuyện Trình Bác Dư với Hạng Tây xong, Hạng Tây cũng không gọi anh là ‘anh ơi’ nữa, có chút cảm giác đã bắt đầu không xác định.
“Em còn chưa tắm đâu,” Hạng Tây nói, “Ôm xong cái này có phải anh lại về tắm lại lần nữa không thế?”
Trình Bác Diễn cười cười không nói gì, giọng nói Hạng Tây nhẹ nhàng lướt qua tai anh, bỗng mang đến cho anh chút khác biệt……..
Xúc động, hoặc là cái gì đó khác.
Trình Bác Diễn đẩy Hạng Tây ra, đoạn tóc ngắn của Hạng Tây cọ lên mặt anh trong phút chốc tăng sâu cảm giác, Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan thanh tú có thể coi là tinh xảo…….
“Tôi đi…….tắm đây,” Trình Bác Diễn quay người đi đến phòng tắm, “Không, rửa cái mặt………thôi khỏi rửa tay thôi.”
“Anh chẳng chắc chắn gì cả.” Hạng Tây vui vẻ trong phòng khách.
“Không chắc chắn,” Trình Bác Diễn đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước ra nhìn, “Muốn rửa thì rửa, rửa cho thật đẹp, đẹp trai vậy đó.”
“Đồ thần kinh,” Hạng Tây dựa vào cạnh cửa, “Bác sĩ Trình, quán cơm niêu cũng khá gần bệnh viện các anh đó, ngày mai anh qua đó nhớ đường đi, lúc không rảnh nấu cơm thì qua đó, em làm cho mình anh………Nhưng mà phải qua một đoạn thời gian nữa, em phải học trước.”
“Được.” Trình Bác Diễn tắt nước.
“Anh không rửa tay à?” Hạng Tây nhìn tay anh.
“À quên mất.” Trình Bác Diễn quay người lại mở nước, rửa tay.
Lúc Trình Bác Diễn tan làm cầm balo của Hạng Tây rời khỏi bệnh viện, balo rất nhẹ, lúc Hạng Tây dọn anh có xem, hai bộ quần áo anh mua cho, đồ dùng vệ sinh, còn có một cái hộp sắt nhỏ, bên trong không biết chứa bảo bối gì của Hạng Tây, trừ mấy cái đó ra thì hết rồi.
Cầm theo cái balo, anh có thể hiểu được những hoảng loạn của Hạng Tây, chắc chắn cậu không chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống hỗn loạn trong quá khứ, mà là toàn bộ.
Những cuộc sống đó là toàn bộ của cậu, một khi rời khỏi, cậu chỉ còn cái balo này, nếu không có ánh đèn là mình đây, đến cái balo này cậu cũng không có, chỉ còn lại cái hộp.
Thật ra trên người Hạng Tây không chỉ có loại kiên cường giãy dụa cực lực, mà còn có dũng cảm.
Quán cơm niêu ở giữa một đống quán ăn vặt, mặt cửa không rõ, nhưng trước đó Hạng Tây có nói với anh, không cần nhìn bảng hiệu, nhìn người, quán nào nhiều người nhất thì là chính nó.
Bây giờ đang là giờ cơm, Trình Bác Diễn vừa nhìn thấy quán đông người nhất, bàn còn được sắp ra ngoài đường rồi, kín hết, cũng nhìn thấy Hạng Tây càm cầm hai nồi cơm niêu bước chạy đưa cho khách, mấy ngày cần mặc áo khoác thì cậu chỉ mặc mỗi áo thun, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi.
Anh lái xe qua đó, mở cửa sổ xe xuống, ấn còi bíp bíp.
Hạng Tây ngẩng đầu lên thì thấy anh, lập tức cười lên vẫy tay, lại hét một tiếng: “Bây giờ đang bận! Anh tìm chỗ dừng xe rồi đợi em một chút!”
Trình Bác Diễn gật đầu, lái xe về phía trước tìm chỗ dừng.
Con đường này đối diện mấy con đường thương nghiệp, nhưng mặt bằng có hạn, thế nên chưa được cải tạo, đường rất hẹp, lại tụ tập mấy quán ăn vặt, các quán ăn cũ đều đã hơn mười năm, người đến ăn cũng tương đối nhiều.
Trình Bác Diễn đi bốn phía xoay một vòng, vậy mà không tìm được bãi đậu xe.
Lúc lại đi ngang qua quán cơm niêu một lần nữa, Hạng Tây nhìn thấy anh, lại vẫy tay, hét: “Sao anh còn ở đây thế! Tìm chỗ đậu xe đi!”
“Tôi…….” Trình Bác Diễn muốn nói tôi đi tìm cả một vòng rồi, nhưng Hạng Tây đã quay người chạy vào trong quán, anh lại thở dài, tiếp tục lái xe đi.
Lúc vòng thứ hai xong Hạng Tây xoay lưng nên không thấy anh, vòng thứ ba thì Hạng Tây vừa lúc cầm túi rác đi đến đổ thùng rác bên kia đường, nhìn thấy xe anh, đôi mắt trợn tròn lên: “Anh làm gì vậy!”
“Cậu tưởng tôi muốn à!” Trình Bác Diễn mở cửa sổ xuống, gào lên, “Cái chỗ tồi gì đây tôi vòng hết cả xăng rồi!”
Đang định tiếp tục đi vòng tiếp thì cái xe trước mặt sáng đèn, Hạng Tây nhảy dựng lên chạy qua đó, vừa chạy vừa hét: “Đến đến đến đến đến đến! Chỗ này!”
Xe tìm bãi đậu rất nhiều, đoán chừng chắc không ít xe vòng ba vòng mãi rồi, cái xe này vừa ra khỏi bãi đậu, lập tức có ba cái xe chen lên qua đó.
“Á đậu!” Hạng Tây trực tiếp nhảy lên đường, chặn đường mấy cái xe kia, chỉ chừa chỗ trống cho xe Trình Bác Diễn, “Bãi đậu đầy rồi!”
Trình Bác Diễn đậu xe phía sau Hạng Tây, nghe thấy một cô gái ngồi ghế phó lái của một xe nói một câu: “Mẹ ơi, bây giờ quán cơm niêu có nhân viên cướp chỗ đậu xe rồi hả?”
“Đợi em năm phút,” Hạng Tây vịn vào cửa sổ xe nói nhanh, “Còn có bốn người, lượt này bận xong thì sẽ rảnh thôi! Anh ở trong xe hay vào trong quán………Trong quán chắc không……..”
“Được rồi đừng lo cho tôi nữa,” Trình Bác Diễn nói, “Nhanh làm việc của cậu đi.”
“Đợi em đó!” Hạng Tây đập cửa xe, xoay người chạy vào torng quán.
Trình Bác Diễn nhìn bóng lưng cậu, vẫn còn gầy lắm, nhưng mập hơn lần mới gặp không ít, chạy tới chạy lui bận mãi nhìn còn có sức sống.
Đói rồi, Trình Bác Diễn tắt động cơ xe, lấy hộp sữa ở ghế sau ra uống.
Mấy quán ăn nhỏ ở bên dường, vệ sinh và dinh dưỡng đều làm người ta không dám khen, nhưng hương vị cơm rau thì rất tốt, hôm nay anh bận cả ngày, bữa trưa mới ăn được vài miếng thì có bệnh nhân đến khám khẩn cấp, anh bỏ chén cơm cứ bận mãi đến lúc tan làm, bây giờ ngửi thấy mùi cơm niêu đúng là giày vò.
Khách đã ăn xong rồi, bây giờ tạm thời không có khách mới đến, Hạng Tây cầm hai hộp cơm chạy qua, mở cửa xe ra, ngồi xuống ghế phó lái.
“Ôi! Bận chết em rồi, bận đến thúi luôn,” Hạng Tây vừa nói vừa đưa hộp cơm cho anh, “Em nói với ông chủ của em là, bạn em đang đợi, thế là ông chủ làm thêm phần cho anh, anh muốn thử không? Em bảo ông ấy thêm thức ăn thanh đạm chút, bỏ ít dầu lại.”
“Bao nhiêu tiền?” Trình Bác Diễn không nói có ăn không, nhận lấy hộp cơm.
“Cho không đấy, nghe nói là bạn em, còn là bác sĩ của bệnh viện lớn bên cạnh, ông chủ thiếu chút nữa là tự mình đưa qua luôn rồi,” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, “Em nghĩ chắc là anh không ăn được, nhưng vẫn cầm lấy, ông chủ cũng tốt lắm.”
“Thay tôi cảm ơn ông ấy,” Trình Bác Diễn cười cười, “Lát nữa tôi ăn……..Balo cậu ở phía sau đấy, bây giờ tôi đưa qua đó hay là……”
“Đưa qua đâu?” Hạng Tây hỏi.
“Chỗ cậu thuê.” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“……..À, không cần! Không cần!” Hạng Tây nhanh chóng nói, “Không cần, để trong quán là được, tối em tắm ở trong quán, tiết kiệm chút tiền điện nước.”
“Ờ.” Trình Bác Diễn cầm hộp sữa đưa cho cậu, “Cậu còn chưa ăn cơm à?”
“Chưa nữa, ông chủ nói đám khách này đi rồi thì ăn, chắc chín giờ.” Hạng Tây cúi đầu uống hộp sữa, uống rất vui.
“Uống sữa từ từ thôi, có lợi cho việc hấp thu.” Trình Bác Diễn nhìn mồ hôi trên chóp mũi và trán cậu.
“Không từ từ được, em khát chết mất,” Hạng Tây dùng tay lau mồ hôi sau lưng, lau xong cậu nhìn thấy mắt Trình Bác Diễn nhìn tay mình, thế là nhấc tay lên, “Làm sao đây?”
“Chùi lên người đi.” Trình Bác Diễn thở dài một hơi.
“Thật ra trên người em toàn là mồ hôi và dầu không à,” Hạng Tây chùi lên quần mình, “Đã dính lên xe anh rồi.”
“Im miệng!” Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây uống xong hộp sữa, vứt hộp sữa ra ngoài cửa xe, Trình Bác Diễn cau mày muốn nói, hộp sữa đã rơi chính xác vào thùng rác cách đó hai mét.
“Mệt không?” Anh hỏi Hạng Tây.
“Cũng được, chỉ bận lúc này à, không phải giờ cơm cũng không có việc làm,” Hạng Tây cười cười, “Qua chín giờ là hết việc, con gái nhà ông bà chủ sắp thi đại học, buổi tối không làm cơm khuya, về nhà hầu hạ con gái.”
“Ừ, vậy tối cậu ngủ sớm đi, sức khỏe cậu chưa khỏe hẳn đâu,” Trình Bác Diễn dặn dò, “Đừng quên uống thuốc đấy.”
Hạng Tây gật đầu mãi, sau khi im lặng một lúc mới vò đầu, “Vậy em……đi làm việc đây.”
“Đi đi.” Trình Bác Diễn nói.
“Ngày mai anh có đến không?” Hạng Tây xuống xe hỏi một câu.
Trình Bác Diễn sửng sốt, không không đợi anh nói gì đã cười: “Em chỉ thuận mồm thôi.”
“Qua mấy ngày nữa cậu đến bệnh viện một chuyến đi,” Trình Bác Diễn nói, “Chụp phim xem tình hình chân cậu.”
“Được!” Hạng Tây lập tức gật đầu, đóng cửa xe lại dính lên cửa sổ, “Tối em có thể gọi điện cho anh không? Ý em là, buổi tối không có TV chán lắm.”
“Đừng trễ quá! Qua mười giờ tôi phải đọc sách.” Trình Bác Diễn nói.
“Được hoi!” Hạng Tây lùi xuống hai bước, khá vui vẻ, “Em biết rồi.”
Danh sách chương