“Em sợ anh bóp gãy cổ con gà của em.”

Việc để người khác phục vụ đi vệ sinh như này, thật ra thời gian lâu như vậy Hạng Tây cũng đã gần quen rồi, mỗi lần động tác của chị Tôn rất nhuần nhuyễn nhanh chóng xử lý tốt, cứ như cậu không phải là người vậy, chỉ là một thứ gì đó, cũng không đợi cậu xấu hổ thì đã thu dọn xong.

Nhưng mà á, chuyện này chuyển qua cho Trình Bác Diễn làm cảm thấy không giống thế.

Không nói cái khác chứ, chỉ riêng cái mục trình độ động tác nhuần nhuyễn thôi thì đã có cách một trời một vực rồi.

Mặc dù trình độ lúc Trình Bác Diễn lau mặt cho cậu khá cao, nhưng trạng thái giờ một tay cầm cái bô một tay vén chăn lên thật giống như động tác tiếp theo sẽ là nhéo mũi đổ hết vô miệng cậu.

“Để em……cởi đã,” Hạng Tây nghiêng mặt đi, sợ lỡ đâu Trình Bác Diễn không kiểm soát được bệnh sạch sẽ làm nó phát tác không chừng anh sẽ ném thẳng vào mặt cậu, tay cậu cử động được rồi nhưng không được linh hoạt cho lắm, bình thường chị Tôn không đợi cậu đưa tay ra đã làm xong rồi, bây giờ cậu dùng ngón tay móc cái quần cả ngày trời cũng không xong, nhịn không được thở dài, “Đụ…….”

“Để tôi,” Trình Bác Diễn cau mày, đưa tay ra kéo quần cậu xuống, sau đó đưa cái bô tới, “Được rồi đó, tiểu đi.”

“Được cái gì chứ, anh dùng sức mạnh hơn chút nữa thì sau này em không dùng bô được luôn,” Hạng Tây nhìn anh một cái, có hơi bất đắc dĩ, “Hơn nữa, anh nghĩ cái đó của em có chức năng tìm đường tự động hả……..”

Trình Bác Diễn nhìn xuống dưới, đang định đưa tay ra, Hạng Tây nhấc tay lên cản anh lại: “Để em để em, cái này dễ hơn cởi quần, em sợ anh bóp gãy cổ con gà của em.”

“Cậu có thể im lặng được không?” Trình Bác Diễn thấy cậu chuẩn bị xong rồi thì kéo chăn qua che cậu lại.

Hạng Tây còn rất nghe lời nữa, Trình Bác Diễn nói câu đó xong cậu cũng không nói thêm.

Trình Bác Diễn đứng bên giường chờ cả buổi, Hạng Tây nằm đó trừng mắt nhìn trần nhà không nói không động, anh gõ thành giường: “Xong chưa thế?”

“Xong lâu rồi.” Hạng Tây nói.

“Xong lâu rồi sao không nói?” Trình Bác Diễn cạn lời, vén chăn lên.

“Không phải anh bảo em im lặng hả.” Hạng Tây cười cười.

Trình Bác Diễn đang định lấy cái bô thì dừng lại, đắp lại cái chăn lên người cậu: “Cậu cứ nằm đó chơi với nó đi.”

“Ế?” Hạng Tây ngu người, nhanh chóng giật giật chân, “Đừng đừng đừng mà, anh ơi, em sai rồi sai rồi sai rồi…….”

Trình Bác Diễn đứng im không nhúc nhích nhìn cậu, cái tên nhóc lưu manh thật là…….Cũng không biết nên nói là da mặt dày hay sao, lúc cầu xin tha thứ giống hệt lúc lừa gạt người ta, mở miệng ra là nói được ngay.

Trình Bác Diễn vén chăn lên cầm bô đi đổ, Hạng Tây cọ qua cọ lại kéo cái quần lên, lại nằm trên giường coi TV một lúc, Trình Bác Diễn vẫn ở trong nhà vệ sinh.

Hạng Tây nhìn đồng hồ, lần này rửa được năm phút rồi.

“Bác sĩ Trình,” Hạng Tây thở dài, “Anh ơi, anh?”

“Cái gì.” Trình Bác Diễn ở trong nhà vệ sinh đáp một tiếng.

“Anh rửa trắng cả xương luôn rồi, cũng được rồi đó chứ.” Hạng Tây chậc hai tiếng, “Anh đang đứng trước mặt em đó, tổn thương lòng tự trọng quá đi.”

Rốt cuộc Trình Bác Diễn tắt vòi nước, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

“Đến mức đó không,” Hạng Tây nhìn anh giơ tay, “Bệnh sạch sẽ của anh cũng nghiêm trọng quá nhỉ?”

“Tôi chỉ nghiện rửa tay thôi,” Trình Bác Diễn cười cười, vẩy nước trên tay xuống, “Cái khác thì xong rồi.”

“Hình như tay anh vô cùng trắng,” Hạng Tây híp mắt lại nhìn chằm chằm tay anh, “Rửa nhiều quá nên trắng cả tay à?”

“Cậu có còn cần cái gì không?” Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường, chị Tôn chắc cũng sắp đến rồi, hôm nay hiếm lắm được nghỉ, buổi chiều muốn về nhà ngủ một lúc rồi đọc sách.

“Sắp đi hả?” Hạng Tây đang nằm thư thái trên giường, vừa nghe thấy vậy liền nhạy cảm xoay đầu qua, “Không đợi chị Tôn đến sao?”

“Chắc cô ấy cũng sắp đến rồi,” Trình Bác Diễn nhìn thấy cái bộ dạng này của Hạng Tây, do dự một chút rồi lại ngồi xuống, “Cô ấy tới thì tôi đi.”

“Anh,” Hạng Tây như thở phào một hơi, cái đầu chậm rãi xoay trái xoay phải, “Buổi chiều anh có việc phải không?”

“Không có việc gì hết, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.” Trình Bác Diễn nói.

“Vậy…….” Hạng Tây ngẩn người, “Vậy anh về ngủ đi, chỗ em không cần gì nữa đâu, anh giúp em nâng giường đi, em ngồi một chút.”

Trình Bác Diễn nâng giường lên, lấy cái gối lót sau lưng Hạng Tây, nghĩ ngơi rồi đặt quyển tạp chí vào tay cậu: “Chán quá thì xem hình đi.”

“Ừm.” Hạng Tây ngại ngùng cười lên.

“Vậy tôi đi đây,” Trình Bác Diễn cố nhịn không ngáp trước mặt Hạng Tây, “Tôi buồn ngủ lắm rồi.”

“Ừm,” Hạng Tây gật gật đầu, “Mau về ngủ đi, em biết bác sĩ mấy anh toàn không ngủ đủ giấc.”

Trình Bác Diễn tiện tay kéo chăn trên giường cậu, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc đóng cửa lại anh lại nhìn thoáng qua cửa kính, Hạng Tây đã xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giường cậu gần cửa sổ, hôm nay ánh nắng rất tốt, y tá kéo rèm cửa ra, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng cao, có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng cùng dãy núi.

Dưới phông cảnh có ánh nắng sáng rực chiếu vào một mảnh vàng rực rỡ, phản chiếu rõ khuôn mặt xinh đẹp của Hạng Tây, nhưng lại lộ ra nỗi cô đơn không tương xứng với tuổi tác.

Thật ra cảm giác cô đơn ấy, không phải cứ gọi đại một người ngồi xuống như thế, thì sẽ có được, Trình Bác Diễn cảm thấy cái này với khí chất khác trên người Hạng Tây…….Ví như mở mồm ra là không nói thật, tôi không muốn chết, một giây trước tôi còn đang dữ dằn một giây sau lại cười lên vui vẻ, là bẩm sinh, hay là nói, Hạng Tây lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp mà âm u mới có được.

Hoàn cảnh lớn lên phức tạp mà âm u? Trình Bác Diễn nhíu mày, vậy mà cứ thế tin tưởng mấy lời nói của Hạng Tây?

Có phải mình dễ lừa quá không……..

“Cậu…….” Trình Bác Diễn lại đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn Hạng Tây, “Có còn gì muốn ăn hay muốn dùng thứ gì thường xuyên không? Ngày mai lúc tôi tới mang cho cậu.”

“Thịt với gương.” Hạng Tây xoay đầu trả lời không cần suy nghĩ.

“Gương?” Trình Bác Diễn thấy câu trả lời này có chút vượt qua dự đoán của anh, “Cậu muốn soi gương à?”

“Ừm,” Hạng Tây gật đầu, “Hiện giờ em không có tóc, nếu có tóc em sẽ nhờ anh mang lược, còn có keo xịt tóc……”

Trình Bác Diễn không đợi cậu nói xong liền đóng cửa phòng lại.

Lúc anh ở trong siêu thị chọn gương cho Hạng Tây, Trình Bác Diễn có chút cảm giác khó nói, cảm thấy mình như tên thần kinh.

Ngày đó nói chuyện về Hạng Tây với Lâm Hách, Lâm Hách cũng không cách nào tin tưởng “thân thế” thần kỳ của Hạng Tây, nhưng hắn hỏi Trình Bác Diễn một câu, làm Trình Bác Diễn cả bửa ngày cũng không trả lời được.

“Cậu theo bản năng cứu sống một người thương sắp chết, hay là ảo giác thằng nhóc lưu manh kia là Trình Bác Dư?”

Câu hỏi này Trình Bác Diễn nghĩ cả một đêm cũng không cho ra được một đáp án phù hợp.

Cứu người là đương nhiên, nhưng nếu nói đây là tất cả, cũng không đúng, lần đầu tiên nhìn thấy Hạng Tây, tiếng “anh” thuận miệng gọi của cậu đã làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bình thường không có ai gọi anh là “anh ơi”, đám em trai em gái họ trong nhà cũng gọi thẳng tên luôn, ngoại trừ cháu gái nhỏ Tiểu Khê gọi “anh” ra, mấy năm gần đây người gọi anh là “anh ơi” cũng chỉ có mỗi Hạng Tây.

Xưng hô đã từng thuộc về Trình Bác Dư.

Sau khi tăng tiền cho chị Tôn thì chị cũng không nhắc lại chuyện không muốn làm nữa, còn chăm sóc cho Hạng Tây rất tốt, Trình Bác Diễn mua cho Hạng Tây một cái gương hoa hướng dương nên cũng không cần lo cái gì nữa, mỗi ngày kiểm tra phòng bệnh nhìn thấy Hạng Tây hồi phục rất nhanh, cảm thấy cũng mập lên một chút.

Cái gương dành cho trẻ em có tay cầm, mỗi lần Trình Bác Diễn đến phòng bệnh, hầu như lúc nào Hạng Tây cũng cầm cái gương soi tới soi lui.

“Tóc em cũng mọc ra khá dài rồi đó, anh ơi, anh thấy không?” Cánh tay Hạng Tây đã tháo nẹp, bây giờ mỗi ngày không có chuyện gì làm đều nhờ chị Tôn dìu cậu xuống đất đi dạo.

“Ừ,” Trình Bác Diễn nhìn các loại xét nghiệm với báo cáo của cậu, “Buổi chiều chân cậu có thể tháo thạch cao rồi, bảo y tá lấy cái nạng cho cậu………”

“Khỏi đi,” Hạng Tây vung tay lên, “Em đi được mà, đừng nói là tháo thạch cao, không tháo em cũng đi rất nhanh đó.”

Trình Bác Diễn nhìn cậu: “Bảo cậu hoạt động một chút là do sợ cậu nằm trong thời gian dài khó chịu, không có bảo cậu đi nhanh.”

“Cứ chạy vậy thôi.” Hạng Tây xoa cái mũi, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em sắp xuất viện rồi ha?”

“Làm gì?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

“Thì, ra sớm được một chút thì ra thôi,” Hạng Tây vẫn nói rất nhỏ, “Viện phí có thể ít đi một chút, nếu không em không có đủ tiền.”

“Buổi chiều đi chụp phim để tôi xem tình hình rồi hẵng nói.” Trình Bác Diễn nói.

Buổi chiều y tá đẩy Hạng Tây ngồi xe lăn đi chụp phim, chụp xong rồi lúc ngang qua cửa sổ sát đất trên hành lang, Hạng Tây nhờ y tá đẩy mình đến bên cửa sổ.

“Chị ơi để em ở đây một chút nha,” Cậu nhìn cái cây đã nhú mầm non ngoài cửa sổ, “Để em hít thở không khí ngắm phong cảnh, tí nữa em sẽ tự về phòng bệnh.”

“Đừng ở đây lâu quá nhé, lát nữa cậu còn thuốc phải uống đấy.” Y tá nhắc nhở cậu.

“Ưm.” Hạng Tây đáp lại.

Sau khi y tá rời đi, cậu nhích xe lăn tới gần cửa sổ, để cả người mình chìm vào trong ánh nắng.

Ở trong bệnh viện được hai ba tháng, dù có hơi khó chịu nhưng có thể coi đây quãng thời gian yên tĩnh nhất cuộc đời cậu, không cần lo bị đánh, cũng không ai mắng cậu, không phải chạy trốn, không cần lén la lén lút, không cần bắt ai xông vào ai phạm lỗi…….

Sau khi ra viện sẽ sống như thế nào, Hạng Tây chưa từng nghĩ tới, cậu cũng cảm thấy không cần phải suy nghĩ, cuộc sống nào cậu cũng sống được, chỉ cần không có chú Bình và Nhị Bàn, coi như cậu ở mua mây tre đan châu chấu ngoài vỉa hè, cũng chẳng sao.

Trình Bác Diễn ước chừng thời gian, định đến phòng Hạng Tây xem phim chụp, từ văn phòng ra ngoài hành lang đã thấy Hạng Tây ngồi trên xe lăn quay lưng lại với anh.

Áo khoác bên ngoài bộ quần áo bệnh nhân của Hạng Tây vẫn là cái áo lông đó, quần áo trước đó dính toàn bùn và máu, chị Tôn có giặt cho rồi, nhưng vì đã quá cũ nên giặt xong nhìn vẫn bẩn thỉu lắm.

Cũng đã bạc màu gần hết, Trình Bác Diễn đi qua chỗ Hạng Tây, nghĩ lúc xuất viện thì mua cho cậu hai bộ quần áo.

Vẫn còn đang nghĩ ngợi bỗng thấy Hạng Tây phía trước bỗng có một làn khói bốc lên, sau đó anh lại ngửi thấy mùi khói.

Trình Bác Diễn tiến lên lắc cái xe lăn, Hạng Tây ngồi trên ghế cũng bị lắc theo một vòng, điếu thuốc ngậm trong miệng mém rớt lên quần áo.

“Đệt mợ,” Hạng Tây vừa bị lắc cả mặt không kiên nhẫn chửi một câu, nhướng mắt lên thấy Trình Bác Diễn thì sửng sốt, trong nháy mắt đổi thành nụ cười tươi, “Anh hả? Anh định đi kiểm tra phòng à?”

“Lấy đâu ra!” Trình Bác Diễn giật điếu thuốc trên miệng cậu xuống, giơ lên trước mặt cậu.

“Lấy……lấy đâu ra? Đúng đó đâu ra vậy,” Hạng Tây cả buổi mới chỉ ra sau lưng, “Hỏi ông chú đó.”

Trình Bác Diễn nhìn sau lưng cậu, ông chú cùng phòng bệnh với Hạng Tây đang cúi đầu vứt thuốc lá xuống đất, còn muốn dùng chân đá đầu thuốc sang một bên.

“Chú,” Trình Bác Diễn đành chịu nói, “Tôi đã dặn chú là trong giai đoạn chữa trị thì không được hút thuốc mà đúng không? Chú trộm hút mấy lần rồi hả? Còn phát thuốc cho trẻ con nữa à?”

“Chú……về phòng đây về phòng đây……..” Ông chú giả vờ không nghe thấy, thẳng người dậy rồi chạy vùn vụt về phòng bệnh.

“Em hỏi chú ấy đó, không phải chú ấy phát cho em đâu.” Hạng Tây muốn giải vây cho ông chú đó.

“Cậu im miệng.” Trình Bác Diễn cúi người chống tay trên tay vịn xe lăn chỉ cậu, “Tôi có nói không được hút thuốc không?”

“Chắc….có nói.” Hạng Tây thật sự không nhớ rõ, rủ mắt nhỏ giọng nói.

“Chắc?” Trình Bác Diễn nâng cao giọng.

“Có nói.” Hạng Tây thở dài, Trình Bác Diễn có nói chưa cậu không nhớ rõ thật, nhưng chị Tôn có nói qua một lần, nói trong giai đoạn trị liệu gãy xương không được hút thuốc.

“Lại để tôi phát hiện một lần nữa,” Trình Bác Diễn mở điện thoại ra mở ghi chép sổ sách, “Tôi thêm số 2 vào chỗ này, không đủ tiền thì cậu đến nhà xác lau dọn cho bệnh viện.”

“Đừng đừng đừng!” Hạng Tây nghe xong liều mạng khoát tay, “Em không hút nữa không hút nữa, đừng bắt em đi, em lau dọn chỗ nào cũng được nhưng đừng bắt em đi đến đó, em sợ ma.”

Trình Bác Diễn không nói thêm, quay người đi về phía phòng bệnh, Hạng Tây tranh thủ chậm rãi đẩy xe lăn đi sau anh, cánh tay cậu mới khỏi chưa lâu nên không dám dùng nhiều sức.

Đi được mấy bước, chắc là Trình Bác Diễn chê cậu quá lề mề, quay người lại đẩy cậu nhanh chóng về phòng bệnh.

Kết quả kiểm tra hồi phục của Hạng Tây không tệ, nếu như muốn ra viện về nhà tĩnh dưỡng cũng được rồi.

Nhưng trước đó hình như Hạng Tây vội muốn ra viện, nhưng lúc Trình Bác Diễn nói nếu như cậu muốn ra viện thì lúc nào ra lúc nào cũng được, cậu lại ngẩn người một lúc: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả?” Trình Bác Diễn cũng bị cậu hả cho sửng sốt, “Không phải cậu nói muốn ra viện sao?”

“À đúng, vậy,” Hạng Tây ngượng ngùng gãi đầu, “Đúng, đúng, em muốn ra viện, nếu không ra thì không đủ tiền.”

“Không cần tiền vội,” Trình Bác Diễn nói, “Có rồi trả cũng được, cậu ra viện rồi có điều kiện nghỉ ngơi cho tốt không?”

“Điều kiện……..gì cơ?” Hạng Tây bị anh hỏi ngẩn người.

“Điều kiện nghỉ ngơi cho tốt,” Trình Bác Diễn cúi người ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Có phải cậu còn đi ăn vạ không?”

“Anh ơi,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Lời này là anh nói đó!”

“Vậy cậu ra viện có thể nghỉ ngơi cho tốt không?” Trình Bác Diễn lại hỏi.

“Có thể!” Hạng Tây gật đầu.

“Có người chăm sóc cậu không?” Trình Bác Diễn nhìn chân cậu, mặc dù với cái chân này ra viện được rồi, nhưng bình thường phải ít hoạt động lại, có người chăm sóc là tốt nhất.

“Có!” Hạng Tây lại gật đầu.

Trình Bác Diễn nhìn cậu: “Vậy được rồi, cậu muốn ra viện khi nào?”

“Thì……” Hạng Tây nằm xuống giường, “Ngày mai đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện