Lam Tịch mơ mơ màng màng, cố gắng mở mắt ra nhưng cơn đau khiến cô như váng đi.
Rồi từ từ cô ngửi được mùi hôi tanh tưởi như xộc vào mũi.
Lam Tịch tỉnh dậy, đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, một bóng đen bỗng nhào về phía cô, những móng tay sắc nhợn đang bấu chặt vai cô. Lợi dụng ánh sáng yếu ớt, Lam Tịch nhìn thấy một khuôn mặt mặt xanh đen, nửa bên mặt đã bị thối rửa, một con mắt bị lồi ra ngoài, cái miệng rộng với đầy máu me, những chiếc răng nhọn hoắt đang cố xông tới ngoạm vào cổ cô.
Wtf?! Xác sống?
Vừa đến thôi mà, có cần kịch tính vậy không? Bản cô nương rất sợ máu nhaaa!
Xác sống ghì chặt lấy người Lam Tịch, toan muốn ngoạm ngay của cô một miếng thịt thì bị cô từ dưới tung lên một cú đạp trúng hạ bộ. Nếu tên xác sống này mà còn là con người thì có lẽ sẽ cảm nhận được nỗi đau thấu trời xanh.
Chỉ tiếc nó đã là xác chết, đau quái nào được.
Xác sống bị đạp lui về phía sau, miệng phát ra mấy tiếng gừ gừ khó nghe.
- Gừ gừ, ô a ô a.
Ô a cái gì? Tập đánh vần sao?!
Xác sống cứ thế lại lao vào người Lam Tịch, cô nhận ra mình đang trong phòng thay đồ của nữ, không khỏi lấy làm lạ, nhưng chẳng còn thời gian suy nghĩ, cô lộn hai vòng đạp luôn cái tủ đựng đồ bên cạnh về phía xác sống.
Xác sống vẫn chẳng hề gì mà giãy ra, lại lao về phía cô, Lam Tịch cả giận mắng:
- Cẩu hệ thống, mau đem Huyết Sương đây cho taaaaa!
- [ Hihi, bản hệ thống là đang muốn xem Tiểu Tịch Tịch tay đôi với xác sống có K.O hay không.]
Âm thanh chọc tức của 2305 vang lên, Lam Tịch liền thấy Huyết Sương đã nằm trong tay mình.
Huyết Sương một thân trường kiếm, giữa thân kiếm là một rãnh phát ra huyết quang đỏ rực.
Lam Tịch chém một kiếm, đầu của xác sống văng lên tường, bắn ra hàng hàng vệt máu.
Máu vương trên kiếm như bị hút về phía rãnh đỏ, khiến thanh kiếm càng đỏ tươi hơn.
Mất đầu, thân thể bị hủy hoại của xác sống cũng ngã đùng ra đất.
Lam Tịch thở hổn hển, đi tới một góc sạch sẽ nhất trong căn phòng ngồi nghỉ.
Tiếp nhận cốt truyện:
Đây đích thực là tận thế, một thế giới chết chóc.
Nữ chính là An Tước Vũ, trước mạt thế là cháu gái của Phúc bá- quản gia tại Lam gia.
Từ nhỏ đã nhận được nhiệm vụ hầu hạ và chăm sóc nguyên chủ- cũng chính là đại tiểu thư của Lam gia.
Nguyên chủ rất để ý đến An Tước Vũ, thường xuyên gọi cô ta tới chơi cùng bạn bè mình nhưng An Tước Vũ luôn luôn hiểu lầm nguyên chủ có ý nhục mạ cô với những người bạn là cô chiêu cậu ấm của mình.
Mạt thế tới, dịch xác sống tràn lan khắp lục địa, sau 2 tháng đổ bộ, số người bị cắn lên tới hàng triệu, lúc này loài người nhận ra trên cơ thể họ có những phản ứng kì lạ, dị năng đã xuất hiện.
Loài người sở hữu dị năng đã dần cân bằng lại cuộc chiến sinh tồn này.
An Tước Vũ và nguyên chủ sau hai tháng đều không thấy sự xuất hiện của dị năng, hết lần này tới lần khác đều phải trốn chạy đi tị nạn ở khắp các căn cứ quân đội của chính phủ.
Một lần trên đường di tản, đoàn người tị nạn bị xác sống tấn công, đành phải lánh vào một thị trấn nhỏ. An Tước Vũ đi lấy nước cho đoàn thì bị xác sống đột kích, cô ta bỏ chạy nhưng đã bị cắn, lúc này nguyên chủ đi ngang qua thấy vậy quá kinh hãi mà bỏ chạy, thực chất là đi tìm người cứu giúp, nhưng An Tước Vũ cho là nguyên chủ thấy chết không cứu, cứ như vậy mà chết trong căm thù.
Nữ chính trọng sinh lại 1 năm trước, khi mạt thế sắp sửa bắt đầu, mang theo lòng thù hận với nguyên chủ.
Việc đầu tiên đó là bỏ nguyên chủ lại trường học rồi đi tị nạn.
Ở trường học, nguyên chủ không được lòng mọi người, khi xe của quân đội vừa đến đón sinh viên đi thì nguyên chủ bị một đám nữ sinh hư hỏng đánh ngất rồi bỏ vào phòng thay đồ.
Theo đúng kịch bản thì nguyên chủ bị xác sống cắn nhưng ngay sau đó được người trong quân đội cứu.
Lũ người này nhận thấy không có bất cứ thứ gì phát sinh trên cơ thể cô nhận ra cô có khả năng kháng virus xác sống nên biến nguyên chủ trở thành vật thí nghiệm nhằm tìm ra thuốc giải.
Điều này có thể giải thích vì sao đời trước nguyên chủ mãi cũng không thấy dị năng xuất hiện, căn bản không phải không xuất hiện, mà cho dù có xuất hiện cũng không thể biết nổi.
Những ngày tháng sau đó của nguyên chủ là bị nhốt tại phòng thí nghiệm chịu đủ thứ hành hạ, bị rút máu, bị kích điện, bị đem ra cho xác sống cắn thử nhiều lần.
Lại nói về An Tước Vũ kia sau khi sống đã sở hữu dị năng điều trị và dị năng hệ thủy, đây có thể nói là hai dị năng khan hiếm và quý giá nhất lúc bấy giờ do thiếu nguồn nước trầm trọng.
An Tước Vũ trở thành quý nhân mà mọi căn cứ và tổ chức mời gọi, sau đó cô ta chọn về với căn cứ F, là một căn cứ do nam chính Lăng Tiêu chỉ huy.
Lí do vốn dĩ không phải là ở nam chính, mà là tại nguyên chủ. Phải vậy, căn cứ của nam chính chỉ huy chính là nơi đem nguyên chủ thành chuột bạch thí nghiệm.
An Tước Vũ tới căn cứ F tham gia vào cuộc nghiên cứu kia, khi vắc xin chống dịch bệnh đã được điều chế ra, tưởng chừng nguyên chủ sẽ được giải thoát thì An Tước Vũ đã lén tới phòng thí nghiệm giết chết nguyên chủ.
Vắc xin được điều chế, thế giới được cứu, An Tước Vũ và Lăng Tiêu trở thành người hùng của nhân loại.
Tiếp nhận xong cốt truyện thì Lam Tịch cũng đã hồi được sức, lúc này cô mới nhận thấy trên trán mình có một vết bị đập, máu cũng đã đóng vảy, hẳn là vết đánh ngất của mấy con hàng hư hỏng kia.
- 2305, cầu thuốc chữa trị.
- [ Hệ thống thương thành luôn luôn mở cửa]
- Thương thành cái gì, chẳng lẽ cậu không thể free cho tôi được sao?
- [ … Tôi không có quyền hạng đó, dù sao cô cũng đâu có cảm thấy đau, cứ để trớt vậy đi.]
Lam Tịch làm mặt nghiêm túc:
- Không được, vậy xấu lắm. Bản cô nương còn phải đi gặp lão công nữa!
- [… Thôi được]
Vừa dứt lời một luồng ánh sáng xuất hiện bao lấy người Lam Tịch, tất cả vết sẹo vết trầy trên người cô thoáng cái biến mất, bộ dáng của một thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện. Bộ đồng phục trên người Lam Tịch cũng biến thành một bộ quần áo da đen bó sát.
[ Bản hệ thống biết cô sợ máu nên đã chuẩn bị cho cô một bộ trang phục đặc biệt, máu không thể dính vào ]
- Ồ cảm ơn nhé.- Lam Tịch bâng quơ nói.
- […] – Cô cảm ơn thành tâm một chút đi.
Lam Tịch đứng dậy muốn đi ra khỏi phòng thay đồ.
Vừa mở cửa liền thấy một đám xác sống tầm sáu bảy con đang “ nghoe nguẩy” trước cửa.
- SẦM!
Lam Tịch đóng phắt cửa vào thở ra một hơi, âm thanh làm cho đám xác sống chú ý tới căn phòng, lao như điên tới đấm thùm thụp vào cửa.
Sau khi đã bình tĩnh và điều tiết nỗi sợ máu đang lan tỏa mọi ngóc ngách trên người mình, Lam Tịch hét lên một tiếng, đem cửa phòng đạp đổ, Ngọc Tình không biết từ bao giờ xuất hiện trên tay cô.
Phất một cái! Một ngàn lá trúc đỏ tươi sắc nhọn còn hơn dao phi tới tấp về phía bầy xác sống. Đầu, cánh tay, ngón tay, chân của chúng không dưng mà đứt lìa. Một đống thịt thối rữa nằm ngổn ngang trên đất, máu chảy lênh láng trên sàn.
Lam Tịch nhảy lên Huyết Sương vút một cái phi qua.
Không bao lâu sau khi Lam Tịch bay đi, một đoàn người tiến tới.
Nhìn thấy hiện trường quá mức kinh tởm không khỏi chợm mửa, nam nhân anh tuấn cao lớn tỏa ra khí chất lạnh lùng tích chữ vàng khẽ nhíu mày, một chàng trai đứng bên cạnh hắn ngạc nhiên nói:
- Cái quỷ gì? Lăng Tiêu, anh xem, là ai mà có thể khiến cho cái lũ xác sống này tơi tả như vậy?
Nam nhân tên Lăng Tiêu lạnh như băng phun ra hai chữ:
- Dùng kiếm.
Chàng trai nọ tên Phó Vĩ bấy giờ mới quan sát kĩ hơn:
- Đúng thật nè, vết chém rõ ràng, không lẽ là hội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo trong trường đại học?
Lăng Tiêu không nói gì, quay người một hướng khác mà đi, đoàn người cứ thế cũng biên mất.
Rồi từ từ cô ngửi được mùi hôi tanh tưởi như xộc vào mũi.
Lam Tịch tỉnh dậy, đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, một bóng đen bỗng nhào về phía cô, những móng tay sắc nhợn đang bấu chặt vai cô. Lợi dụng ánh sáng yếu ớt, Lam Tịch nhìn thấy một khuôn mặt mặt xanh đen, nửa bên mặt đã bị thối rửa, một con mắt bị lồi ra ngoài, cái miệng rộng với đầy máu me, những chiếc răng nhọn hoắt đang cố xông tới ngoạm vào cổ cô.
Wtf?! Xác sống?
Vừa đến thôi mà, có cần kịch tính vậy không? Bản cô nương rất sợ máu nhaaa!
Xác sống ghì chặt lấy người Lam Tịch, toan muốn ngoạm ngay của cô một miếng thịt thì bị cô từ dưới tung lên một cú đạp trúng hạ bộ. Nếu tên xác sống này mà còn là con người thì có lẽ sẽ cảm nhận được nỗi đau thấu trời xanh.
Chỉ tiếc nó đã là xác chết, đau quái nào được.
Xác sống bị đạp lui về phía sau, miệng phát ra mấy tiếng gừ gừ khó nghe.
- Gừ gừ, ô a ô a.
Ô a cái gì? Tập đánh vần sao?!
Xác sống cứ thế lại lao vào người Lam Tịch, cô nhận ra mình đang trong phòng thay đồ của nữ, không khỏi lấy làm lạ, nhưng chẳng còn thời gian suy nghĩ, cô lộn hai vòng đạp luôn cái tủ đựng đồ bên cạnh về phía xác sống.
Xác sống vẫn chẳng hề gì mà giãy ra, lại lao về phía cô, Lam Tịch cả giận mắng:
- Cẩu hệ thống, mau đem Huyết Sương đây cho taaaaa!
- [ Hihi, bản hệ thống là đang muốn xem Tiểu Tịch Tịch tay đôi với xác sống có K.O hay không.]
Âm thanh chọc tức của 2305 vang lên, Lam Tịch liền thấy Huyết Sương đã nằm trong tay mình.
Huyết Sương một thân trường kiếm, giữa thân kiếm là một rãnh phát ra huyết quang đỏ rực.
Lam Tịch chém một kiếm, đầu của xác sống văng lên tường, bắn ra hàng hàng vệt máu.
Máu vương trên kiếm như bị hút về phía rãnh đỏ, khiến thanh kiếm càng đỏ tươi hơn.
Mất đầu, thân thể bị hủy hoại của xác sống cũng ngã đùng ra đất.
Lam Tịch thở hổn hển, đi tới một góc sạch sẽ nhất trong căn phòng ngồi nghỉ.
Tiếp nhận cốt truyện:
Đây đích thực là tận thế, một thế giới chết chóc.
Nữ chính là An Tước Vũ, trước mạt thế là cháu gái của Phúc bá- quản gia tại Lam gia.
Từ nhỏ đã nhận được nhiệm vụ hầu hạ và chăm sóc nguyên chủ- cũng chính là đại tiểu thư của Lam gia.
Nguyên chủ rất để ý đến An Tước Vũ, thường xuyên gọi cô ta tới chơi cùng bạn bè mình nhưng An Tước Vũ luôn luôn hiểu lầm nguyên chủ có ý nhục mạ cô với những người bạn là cô chiêu cậu ấm của mình.
Mạt thế tới, dịch xác sống tràn lan khắp lục địa, sau 2 tháng đổ bộ, số người bị cắn lên tới hàng triệu, lúc này loài người nhận ra trên cơ thể họ có những phản ứng kì lạ, dị năng đã xuất hiện.
Loài người sở hữu dị năng đã dần cân bằng lại cuộc chiến sinh tồn này.
An Tước Vũ và nguyên chủ sau hai tháng đều không thấy sự xuất hiện của dị năng, hết lần này tới lần khác đều phải trốn chạy đi tị nạn ở khắp các căn cứ quân đội của chính phủ.
Một lần trên đường di tản, đoàn người tị nạn bị xác sống tấn công, đành phải lánh vào một thị trấn nhỏ. An Tước Vũ đi lấy nước cho đoàn thì bị xác sống đột kích, cô ta bỏ chạy nhưng đã bị cắn, lúc này nguyên chủ đi ngang qua thấy vậy quá kinh hãi mà bỏ chạy, thực chất là đi tìm người cứu giúp, nhưng An Tước Vũ cho là nguyên chủ thấy chết không cứu, cứ như vậy mà chết trong căm thù.
Nữ chính trọng sinh lại 1 năm trước, khi mạt thế sắp sửa bắt đầu, mang theo lòng thù hận với nguyên chủ.
Việc đầu tiên đó là bỏ nguyên chủ lại trường học rồi đi tị nạn.
Ở trường học, nguyên chủ không được lòng mọi người, khi xe của quân đội vừa đến đón sinh viên đi thì nguyên chủ bị một đám nữ sinh hư hỏng đánh ngất rồi bỏ vào phòng thay đồ.
Theo đúng kịch bản thì nguyên chủ bị xác sống cắn nhưng ngay sau đó được người trong quân đội cứu.
Lũ người này nhận thấy không có bất cứ thứ gì phát sinh trên cơ thể cô nhận ra cô có khả năng kháng virus xác sống nên biến nguyên chủ trở thành vật thí nghiệm nhằm tìm ra thuốc giải.
Điều này có thể giải thích vì sao đời trước nguyên chủ mãi cũng không thấy dị năng xuất hiện, căn bản không phải không xuất hiện, mà cho dù có xuất hiện cũng không thể biết nổi.
Những ngày tháng sau đó của nguyên chủ là bị nhốt tại phòng thí nghiệm chịu đủ thứ hành hạ, bị rút máu, bị kích điện, bị đem ra cho xác sống cắn thử nhiều lần.
Lại nói về An Tước Vũ kia sau khi sống đã sở hữu dị năng điều trị và dị năng hệ thủy, đây có thể nói là hai dị năng khan hiếm và quý giá nhất lúc bấy giờ do thiếu nguồn nước trầm trọng.
An Tước Vũ trở thành quý nhân mà mọi căn cứ và tổ chức mời gọi, sau đó cô ta chọn về với căn cứ F, là một căn cứ do nam chính Lăng Tiêu chỉ huy.
Lí do vốn dĩ không phải là ở nam chính, mà là tại nguyên chủ. Phải vậy, căn cứ của nam chính chỉ huy chính là nơi đem nguyên chủ thành chuột bạch thí nghiệm.
An Tước Vũ tới căn cứ F tham gia vào cuộc nghiên cứu kia, khi vắc xin chống dịch bệnh đã được điều chế ra, tưởng chừng nguyên chủ sẽ được giải thoát thì An Tước Vũ đã lén tới phòng thí nghiệm giết chết nguyên chủ.
Vắc xin được điều chế, thế giới được cứu, An Tước Vũ và Lăng Tiêu trở thành người hùng của nhân loại.
Tiếp nhận xong cốt truyện thì Lam Tịch cũng đã hồi được sức, lúc này cô mới nhận thấy trên trán mình có một vết bị đập, máu cũng đã đóng vảy, hẳn là vết đánh ngất của mấy con hàng hư hỏng kia.
- 2305, cầu thuốc chữa trị.
- [ Hệ thống thương thành luôn luôn mở cửa]
- Thương thành cái gì, chẳng lẽ cậu không thể free cho tôi được sao?
- [ … Tôi không có quyền hạng đó, dù sao cô cũng đâu có cảm thấy đau, cứ để trớt vậy đi.]
Lam Tịch làm mặt nghiêm túc:
- Không được, vậy xấu lắm. Bản cô nương còn phải đi gặp lão công nữa!
- [… Thôi được]
Vừa dứt lời một luồng ánh sáng xuất hiện bao lấy người Lam Tịch, tất cả vết sẹo vết trầy trên người cô thoáng cái biến mất, bộ dáng của một thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện. Bộ đồng phục trên người Lam Tịch cũng biến thành một bộ quần áo da đen bó sát.
[ Bản hệ thống biết cô sợ máu nên đã chuẩn bị cho cô một bộ trang phục đặc biệt, máu không thể dính vào ]
- Ồ cảm ơn nhé.- Lam Tịch bâng quơ nói.
- […] – Cô cảm ơn thành tâm một chút đi.
Lam Tịch đứng dậy muốn đi ra khỏi phòng thay đồ.
Vừa mở cửa liền thấy một đám xác sống tầm sáu bảy con đang “ nghoe nguẩy” trước cửa.
- SẦM!
Lam Tịch đóng phắt cửa vào thở ra một hơi, âm thanh làm cho đám xác sống chú ý tới căn phòng, lao như điên tới đấm thùm thụp vào cửa.
Sau khi đã bình tĩnh và điều tiết nỗi sợ máu đang lan tỏa mọi ngóc ngách trên người mình, Lam Tịch hét lên một tiếng, đem cửa phòng đạp đổ, Ngọc Tình không biết từ bao giờ xuất hiện trên tay cô.
Phất một cái! Một ngàn lá trúc đỏ tươi sắc nhọn còn hơn dao phi tới tấp về phía bầy xác sống. Đầu, cánh tay, ngón tay, chân của chúng không dưng mà đứt lìa. Một đống thịt thối rữa nằm ngổn ngang trên đất, máu chảy lênh láng trên sàn.
Lam Tịch nhảy lên Huyết Sương vút một cái phi qua.
Không bao lâu sau khi Lam Tịch bay đi, một đoàn người tiến tới.
Nhìn thấy hiện trường quá mức kinh tởm không khỏi chợm mửa, nam nhân anh tuấn cao lớn tỏa ra khí chất lạnh lùng tích chữ vàng khẽ nhíu mày, một chàng trai đứng bên cạnh hắn ngạc nhiên nói:
- Cái quỷ gì? Lăng Tiêu, anh xem, là ai mà có thể khiến cho cái lũ xác sống này tơi tả như vậy?
Nam nhân tên Lăng Tiêu lạnh như băng phun ra hai chữ:
- Dùng kiếm.
Chàng trai nọ tên Phó Vĩ bấy giờ mới quan sát kĩ hơn:
- Đúng thật nè, vết chém rõ ràng, không lẽ là hội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo trong trường đại học?
Lăng Tiêu không nói gì, quay người một hướng khác mà đi, đoàn người cứ thế cũng biên mất.
Danh sách chương