- Tiền bối thứ tội
Hai người trung niên vội vàng khom người thỉnh tội, Công tử áo xanh trong lòng tuy có hận ý ngập trời nhưng cũng e ngại mà che dấu đi.
Lúc trước bọn hắn cho rằng Khương Dự chỉ là một đệ tử bình thường trong Thiên Chú thành, thanh danh Đại công tử nhà mình đủ để trấn trụ, sau đó không chừng còn đi trả thù, mới không không sợ hãi.
Bây giờ gặp tình cảnh kỳ dị này, còn chỗ nào không rõ, bọn hắn đã gặp phải một đại nhân vật. Thậm chí không cẩn thận còn để cho Đại công tử nhà mình gặp phiền toái.
Mặc dù thân ảnh này mìn như không già nua, nhưng đối với những đại nhân vật như vậy mà nói, trẻ con, thanh niên, lão già… tất cả chỉ là một ý niệm.
Nơi xa, nhìn thấy thành công lừa được hai người trung niên, nội tâm Khương Dự cuối cùng cũng thả lỏng một chút, vừa rồi tay hắn run rẩy không thôi.
Không thể không nói, lá gan của hắn gần đây ngày càng to ra, trước kia tuyệt đối không dám làm sự tình này đấy, một khi bị lộ ra cái mạng nhỏ này liền khó giữ rồi.
Bất quá, mình trời sinh có khí thế đặc biệt, tạm thời lừa gạt được mấy người này.
- Các ngươi lá gan thật lớn nhỉ, đã quên quy củ của Thiên Chú thành rồi sao?
Khương Dự nói một cách từ tốn, cố gắng giả tạo ra âm thanh đạm mạc.
Hai người trung niên trong lòng lộp bộp một tiếng, bọn hắn sao lại không biết quy củ Thiên Chú thành, nhưng đây là quy củ bên ngoài đấy, trong tối sao lại không có vết đen cơ chứ, chỉ cần xử lý sạch sẽ, cùng có người chống lưng là được.
Trong đó một người trung niên linh cơ khẽ động, thở một hơi nói ra:
- Tiền bối, thật oan uổng ah, thiết nữ này là một nha hoàn trong phủ đệ của Đại công tử nhà chúng ta. Nàng trộm đồ trong phủ đệ, Đại công tử ra lệnh cho chúng ta tới bắt nàng về.
- Đúng vậy, chúng ta chẳng qua tới đây bắt nha hoàn của phủ đệ thôi…
Một người trung niên khác liền phụ họa
Ta kháo, lại còn lừa gạt ta, Khương Dự trong lòng khó chịu.
- Đã như vậy, nha hoàn này đưa cho ta đi, các ngươi mang theo cái thằng tứ chi không trọn vẹn kia cút đi đi.
Đã là giả bộ trang bức, chính là càng bá đạo càng tốt, Khương Dự ra vẻ tiền bối, âm thanh đạm mạc nói ra.
Công tử áo xanh kia nghe được năm chữ “tứ chi không trọn vẹn”, hận ý đè nén khuất phục có xu hướng bộc phát, nhưng vẫn bị hắn gắt gao khắc chế, phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đến ngất đi.
- Cái này…
Hai người trung niên liếc nhìn nhau, cuối cùng cắn răng lựa chọn mang theo Công tử áo xanh rời đi.
Trước thực lực tuyệt đối, bọn hắn không có tư cách cò kè mặc cả.
Một lúc sau, thấy bọn người Công tử áo xanh đi xa, Khương Dự vẫn giữ tư thế tiêu sái lập tức co lại, vuốt vuốt thân thể đã chết lặng, sau đó lại gỡ xuống hai thấu kính pha lê nhỏ trong mắt, thấu kính nhỏ ở dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng, hắn nháy nháy mắt, nước mắt chảy ra ào ạt
Nhức chết đi được, quả nhiên giả trang bức phải trả giá lớn ah.
Nhưng trong lòng hắn lại đang bội phục sự cơ trí của mình, giải Oscar thiếu ta giải thưởng diễn vên xuất sắc nha.
Tốt rồi, việc đã xong, xuống cây cứu người đã.
Khương Dự hướng mặt đất bò xuống, tại ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, tán cây lờ mờ, giống như vực sâu không đáy.
Hắn liếm môi một cái, đột nhiên nghĩ đến, mình không xuống được.
Lúc trèo lên còn không có vấn đề gì, nhưng khi trèo xuống, nhìn độ cao này Khương Dự một trận choáng váng.
Lần này làm sao đây, ta đường đường là một người xuyên việt lại bị cái cây bắt làm con tin, Khương Dự hiện vẻ mặt đau khổ.
Ngay khi Khương Dự nghĩ đến làm sao xuống cây, ở xa thân thể Thiếu nữ tóc lam lúc trước hôn mê bỗng cử động, trong miệng phát ra tiếng nói mớ:
- Cha, mẹ, tỷ tỷ…Thanh nhi thực xin lỗi mọi người
Vừa nói mớ, nước mắt nàng cũng chảy xuống ào ào.
Trong mơ hồ, trong đầu nàng hiện lên từng đoạn ký ức…
Nàng một đường trốn tránh, đi vào Thiên Chú thành, hàng ngày vất vả tìm kiếm Nguyệt thúc, còn con kiến màu đỏ, thiếu niên áo đen, công tử áo xanh, có người cuối cùng kia tùy lúc muốn cướp lấy hi vọng cuối cùng của nàng.
Trước kia nàng tại Thu gia là một tiểu thư vô lo vô nghĩ, thật sự không thể đối phó được nhiều người như vậy
Nhưng nàng lại nghĩ tới cha, mẹ cùng tỷ tỷ lúc rời đi.
Đầu tiên là cha để mẹ mang theo các nàng trốn đi, ở lại ngăn chặn địch nhân, nói sau một lúc sẽ tìm được các nàng. Sau đó mẹ lại để cho tỷ tỷ mang theo nàng trốn đi, một mình ở lại, cuối cùng tỷ tỷ cũng ở lại, để nàng một mình trốn đi.
Tất cả đều nói sẽ tìm nàng, nhưng cuối cùng không có ai quay lại, chỉ còn nàng một mình đi vào Thiên Chú thành này.
Đã phát thề qua, nàng cả đời sẽ không ngã xuống, vì bọn họ mà báo thù.
Hai mắt Thiếu nữ tóc lam đẫm lệ như mưa, chẳng biết từ lúc nào, thân thể nàng tưởng như chết lặng lại từ từ đứng lên, dựa vào một chân, thân thể nàng lảo đảo hướng chỗ rừng rậm chạy tới.
“Này, đừng có chạy ah, ngươi đang bị thương đó” lúc này Khương Dự còn đang bị “bắt cóc” trên cây lại gấp muốn chết.
Thiếu nữ tóc lam đang mơ mơ màng màng, trong miệng đang lẩm bẩm “Chạy mau”, dường như nàng lại trở về thời gian lúc chạy trốn trước kia. Nàng tuy có một chân bị thương, nhưng tốc độ càng càng ngày càng nhanh, ép ra lực lượng cuối cùng của thân thể.
Thấy cảnh này, Khương Dự càng nóng vội
Nhìn thoáng qua dưới gốc cây, bỗng nhiên hắn quyết định nhắm mắt lại, trực tiếp nhảy từ trên cây xuống.
Trong không trung, tốc độ càng ngày càng nhanh, Khương Dự cố nhịn không thét lên.
Thời điểm sắp rơi xuống đất, Quang ảnh tráo khởi động, một tấm màn sáng màu cam xuất hiện dưới người hắn.
Khương Dự mở mắt ra, an toàn tiếp đất rồi.
Sau đó vội vàng hướng Thiếu nữ tóc lam đuổi theo, nhưng hắn không hề có tu vi gì trong người, nên Thiếu nữ tóc lam dù trọng thương, tốc độ cũng vượt hắn rất xa, con kiến nhảy múa dùng sáu cái chân nhỏ càng khỏi phải hi vọng.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nhìn vào rừng rậm đen sì một hồi bất đắc dĩ.
Xoay người nhìn chỗ khác, Khương Dự thấy được một đám thi thể, gồm Lão giả áo vải cùng thiếu niên áo đen với khuôn mặt dữ tợn. Trong lòng hắn không khỏi chột dạ, định rời khỏi, nhưng nhìn thấy trên ngón tay bọn họ đều có một cái nhẫn.
- Tu di giới…
Khương Dự ánh mắt sáng lên.
Cổ vũ lòng mình một phen, lớn gan đi tới bên cạnh hai cỗ thi thể lấy xuống.
Còn có bốn bộ thi thể khác, ôm chờ mong tìm tòi một phen, nhưng chẳng có gì cả.
Khương Dự cười khẩy, quả nhiên là diễn viên quần chúng, đánh chết rồi à ngay cả trang bị đều không có rớt cái nào.
Quay đầu lại nhìn phương hướng Thiếu nữ tóc lam rời đi, trời tối như vậy, hắn muốn tìm cũng bất lực.
- Chạy gì mà nhanh như vậy, ta cũng không phải sói xám, được rồi, hi vọng ngươi không sao đi
Lẩm bẩm một tiếng, nghĩ thầm lần sau phải làm ra mấy cái đèn pin mới được,
….
Thiếu nữ tóc lam mơ mơ màng màng chạy vào trong rừng rậm, cuối cùng thể lực nàng cũng hao hết, thương thế càng ngày càng nặng, máu thịt xung quanh chỗ đầy gối dần dần chuyển thành màu đen, thân thể cũng dần nóng lên.
Nhưng nàng vẫn cứ một mực chạy về phía trước, cuối cùng té lăn trên đất, nhưng vẫn cố gắng bò đi
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ mảnh đất này.
Ở một nơi ở Thiên Chú thành, cạnh một hồ nhỏ, bên hồ có một thạch đình, một lão ông mặc áo tơi khoanh chân trong đình, cầm bình rượu uống một hớp, mùi rượu bay ra bốn phía, tràn ra cả hồ nhỏ. Bên cạnh là một ngọn đèn nhỏ tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, tựa như một mặt trăng nhỏ rơi xuống thế gian.
Tay phải hắn cầm một cây cần câu khẽ nhấp, trên cánh tay hắn có một cái bớt mặt trăng lưỡi liềm màu đỏ, hai mắt hắn nhìn nghiêng nghiêng, nhưng cũng không nhìn thẳng vào hồ nước.
Bỗng nhiên, tay phải hắn mạnh mẽ nâng cần câu lên, một con cá chép lớn màu đỏ dài hơn trượng từ trong hồ bay ra.
Trong mắt cá chép tỏ ra rất linh tính, lúc bay lên, liếc ngang liếc dọc, cả hồ nước nhộn nhạo, kích động hẳn lên.
Ông lão áo tơi khẽ cười một tiếng, một giọt rượu trong bầu rơi xuống trong hồ, sóng lớn biến mất, cả mặt hồ lại tĩnh lặng như gương.
- Khá lắm Ngư Vương, năm trước chưa câu được ngươi, năm nay cuối cùng cũng đạt được mong ước rồi.
Hắn cười hặc hặc rất thoải mái, tựa như một ông lão bình thường câu được con cá to vậy.
- Đáng tiếc, năm nay Thu lão đệ không tới, bằng không thì….
Ông lão áo tơi thở dài, nhưng lập tức lại cười hắc hắc nói:
- Không tới càng tốt, bằng không thì con cá này lại chia cho hắn một nửa.
Hắn mím môi một cái, con Ngư Vương này hóa ra là dùng để làm thức ăn nhắm rượu
- A, có người tới…
Ông lão áo tơi đưa mắt nhìn tới một nơi.
Thiếu nữ tóc lam không phân biệt được phương hướng, tiếp tục bò về phía trước.
Nàng đang bò đi, liền đụng vào một khối đá, nàng ngửa lên, ngã xuống bên trên tảng đá.
Lúc này ánh trăng chiếu xuống, trên tảng đá ẩn ẩn lộ ra mấy vết khắc không trọn vẹn: Nguyệt hồ
Phía trước tảng đá phản chiếu ra một vòng trăng lưỡi liềm, ông lão thả câu thân hình khẽ động, xuất hiện ở trước mặt Thiếu nữ tóc lam, sắc mặt ông lập tức hoảng hốt.
Ông ôm lấy Thiếu nữ tóc lam bay thẳng hướng đỉnh núi Thiên Chú Sơn. Ngư Vương giãy giụa ra khỏi lưỡi câu, nhảy vào hồ nước, nhấc lên sóng lớn.
Hai người trung niên vội vàng khom người thỉnh tội, Công tử áo xanh trong lòng tuy có hận ý ngập trời nhưng cũng e ngại mà che dấu đi.
Lúc trước bọn hắn cho rằng Khương Dự chỉ là một đệ tử bình thường trong Thiên Chú thành, thanh danh Đại công tử nhà mình đủ để trấn trụ, sau đó không chừng còn đi trả thù, mới không không sợ hãi.
Bây giờ gặp tình cảnh kỳ dị này, còn chỗ nào không rõ, bọn hắn đã gặp phải một đại nhân vật. Thậm chí không cẩn thận còn để cho Đại công tử nhà mình gặp phiền toái.
Mặc dù thân ảnh này mìn như không già nua, nhưng đối với những đại nhân vật như vậy mà nói, trẻ con, thanh niên, lão già… tất cả chỉ là một ý niệm.
Nơi xa, nhìn thấy thành công lừa được hai người trung niên, nội tâm Khương Dự cuối cùng cũng thả lỏng một chút, vừa rồi tay hắn run rẩy không thôi.
Không thể không nói, lá gan của hắn gần đây ngày càng to ra, trước kia tuyệt đối không dám làm sự tình này đấy, một khi bị lộ ra cái mạng nhỏ này liền khó giữ rồi.
Bất quá, mình trời sinh có khí thế đặc biệt, tạm thời lừa gạt được mấy người này.
- Các ngươi lá gan thật lớn nhỉ, đã quên quy củ của Thiên Chú thành rồi sao?
Khương Dự nói một cách từ tốn, cố gắng giả tạo ra âm thanh đạm mạc.
Hai người trung niên trong lòng lộp bộp một tiếng, bọn hắn sao lại không biết quy củ Thiên Chú thành, nhưng đây là quy củ bên ngoài đấy, trong tối sao lại không có vết đen cơ chứ, chỉ cần xử lý sạch sẽ, cùng có người chống lưng là được.
Trong đó một người trung niên linh cơ khẽ động, thở một hơi nói ra:
- Tiền bối, thật oan uổng ah, thiết nữ này là một nha hoàn trong phủ đệ của Đại công tử nhà chúng ta. Nàng trộm đồ trong phủ đệ, Đại công tử ra lệnh cho chúng ta tới bắt nàng về.
- Đúng vậy, chúng ta chẳng qua tới đây bắt nha hoàn của phủ đệ thôi…
Một người trung niên khác liền phụ họa
Ta kháo, lại còn lừa gạt ta, Khương Dự trong lòng khó chịu.
- Đã như vậy, nha hoàn này đưa cho ta đi, các ngươi mang theo cái thằng tứ chi không trọn vẹn kia cút đi đi.
Đã là giả bộ trang bức, chính là càng bá đạo càng tốt, Khương Dự ra vẻ tiền bối, âm thanh đạm mạc nói ra.
Công tử áo xanh kia nghe được năm chữ “tứ chi không trọn vẹn”, hận ý đè nén khuất phục có xu hướng bộc phát, nhưng vẫn bị hắn gắt gao khắc chế, phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đến ngất đi.
- Cái này…
Hai người trung niên liếc nhìn nhau, cuối cùng cắn răng lựa chọn mang theo Công tử áo xanh rời đi.
Trước thực lực tuyệt đối, bọn hắn không có tư cách cò kè mặc cả.
Một lúc sau, thấy bọn người Công tử áo xanh đi xa, Khương Dự vẫn giữ tư thế tiêu sái lập tức co lại, vuốt vuốt thân thể đã chết lặng, sau đó lại gỡ xuống hai thấu kính pha lê nhỏ trong mắt, thấu kính nhỏ ở dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng, hắn nháy nháy mắt, nước mắt chảy ra ào ạt
Nhức chết đi được, quả nhiên giả trang bức phải trả giá lớn ah.
Nhưng trong lòng hắn lại đang bội phục sự cơ trí của mình, giải Oscar thiếu ta giải thưởng diễn vên xuất sắc nha.
Tốt rồi, việc đã xong, xuống cây cứu người đã.
Khương Dự hướng mặt đất bò xuống, tại ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, tán cây lờ mờ, giống như vực sâu không đáy.
Hắn liếm môi một cái, đột nhiên nghĩ đến, mình không xuống được.
Lúc trèo lên còn không có vấn đề gì, nhưng khi trèo xuống, nhìn độ cao này Khương Dự một trận choáng váng.
Lần này làm sao đây, ta đường đường là một người xuyên việt lại bị cái cây bắt làm con tin, Khương Dự hiện vẻ mặt đau khổ.
Ngay khi Khương Dự nghĩ đến làm sao xuống cây, ở xa thân thể Thiếu nữ tóc lam lúc trước hôn mê bỗng cử động, trong miệng phát ra tiếng nói mớ:
- Cha, mẹ, tỷ tỷ…Thanh nhi thực xin lỗi mọi người
Vừa nói mớ, nước mắt nàng cũng chảy xuống ào ào.
Trong mơ hồ, trong đầu nàng hiện lên từng đoạn ký ức…
Nàng một đường trốn tránh, đi vào Thiên Chú thành, hàng ngày vất vả tìm kiếm Nguyệt thúc, còn con kiến màu đỏ, thiếu niên áo đen, công tử áo xanh, có người cuối cùng kia tùy lúc muốn cướp lấy hi vọng cuối cùng của nàng.
Trước kia nàng tại Thu gia là một tiểu thư vô lo vô nghĩ, thật sự không thể đối phó được nhiều người như vậy
Nhưng nàng lại nghĩ tới cha, mẹ cùng tỷ tỷ lúc rời đi.
Đầu tiên là cha để mẹ mang theo các nàng trốn đi, ở lại ngăn chặn địch nhân, nói sau một lúc sẽ tìm được các nàng. Sau đó mẹ lại để cho tỷ tỷ mang theo nàng trốn đi, một mình ở lại, cuối cùng tỷ tỷ cũng ở lại, để nàng một mình trốn đi.
Tất cả đều nói sẽ tìm nàng, nhưng cuối cùng không có ai quay lại, chỉ còn nàng một mình đi vào Thiên Chú thành này.
Đã phát thề qua, nàng cả đời sẽ không ngã xuống, vì bọn họ mà báo thù.
Hai mắt Thiếu nữ tóc lam đẫm lệ như mưa, chẳng biết từ lúc nào, thân thể nàng tưởng như chết lặng lại từ từ đứng lên, dựa vào một chân, thân thể nàng lảo đảo hướng chỗ rừng rậm chạy tới.
“Này, đừng có chạy ah, ngươi đang bị thương đó” lúc này Khương Dự còn đang bị “bắt cóc” trên cây lại gấp muốn chết.
Thiếu nữ tóc lam đang mơ mơ màng màng, trong miệng đang lẩm bẩm “Chạy mau”, dường như nàng lại trở về thời gian lúc chạy trốn trước kia. Nàng tuy có một chân bị thương, nhưng tốc độ càng càng ngày càng nhanh, ép ra lực lượng cuối cùng của thân thể.
Thấy cảnh này, Khương Dự càng nóng vội
Nhìn thoáng qua dưới gốc cây, bỗng nhiên hắn quyết định nhắm mắt lại, trực tiếp nhảy từ trên cây xuống.
Trong không trung, tốc độ càng ngày càng nhanh, Khương Dự cố nhịn không thét lên.
Thời điểm sắp rơi xuống đất, Quang ảnh tráo khởi động, một tấm màn sáng màu cam xuất hiện dưới người hắn.
Khương Dự mở mắt ra, an toàn tiếp đất rồi.
Sau đó vội vàng hướng Thiếu nữ tóc lam đuổi theo, nhưng hắn không hề có tu vi gì trong người, nên Thiếu nữ tóc lam dù trọng thương, tốc độ cũng vượt hắn rất xa, con kiến nhảy múa dùng sáu cái chân nhỏ càng khỏi phải hi vọng.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nhìn vào rừng rậm đen sì một hồi bất đắc dĩ.
Xoay người nhìn chỗ khác, Khương Dự thấy được một đám thi thể, gồm Lão giả áo vải cùng thiếu niên áo đen với khuôn mặt dữ tợn. Trong lòng hắn không khỏi chột dạ, định rời khỏi, nhưng nhìn thấy trên ngón tay bọn họ đều có một cái nhẫn.
- Tu di giới…
Khương Dự ánh mắt sáng lên.
Cổ vũ lòng mình một phen, lớn gan đi tới bên cạnh hai cỗ thi thể lấy xuống.
Còn có bốn bộ thi thể khác, ôm chờ mong tìm tòi một phen, nhưng chẳng có gì cả.
Khương Dự cười khẩy, quả nhiên là diễn viên quần chúng, đánh chết rồi à ngay cả trang bị đều không có rớt cái nào.
Quay đầu lại nhìn phương hướng Thiếu nữ tóc lam rời đi, trời tối như vậy, hắn muốn tìm cũng bất lực.
- Chạy gì mà nhanh như vậy, ta cũng không phải sói xám, được rồi, hi vọng ngươi không sao đi
Lẩm bẩm một tiếng, nghĩ thầm lần sau phải làm ra mấy cái đèn pin mới được,
….
Thiếu nữ tóc lam mơ mơ màng màng chạy vào trong rừng rậm, cuối cùng thể lực nàng cũng hao hết, thương thế càng ngày càng nặng, máu thịt xung quanh chỗ đầy gối dần dần chuyển thành màu đen, thân thể cũng dần nóng lên.
Nhưng nàng vẫn cứ một mực chạy về phía trước, cuối cùng té lăn trên đất, nhưng vẫn cố gắng bò đi
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ mảnh đất này.
Ở một nơi ở Thiên Chú thành, cạnh một hồ nhỏ, bên hồ có một thạch đình, một lão ông mặc áo tơi khoanh chân trong đình, cầm bình rượu uống một hớp, mùi rượu bay ra bốn phía, tràn ra cả hồ nhỏ. Bên cạnh là một ngọn đèn nhỏ tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, tựa như một mặt trăng nhỏ rơi xuống thế gian.
Tay phải hắn cầm một cây cần câu khẽ nhấp, trên cánh tay hắn có một cái bớt mặt trăng lưỡi liềm màu đỏ, hai mắt hắn nhìn nghiêng nghiêng, nhưng cũng không nhìn thẳng vào hồ nước.
Bỗng nhiên, tay phải hắn mạnh mẽ nâng cần câu lên, một con cá chép lớn màu đỏ dài hơn trượng từ trong hồ bay ra.
Trong mắt cá chép tỏ ra rất linh tính, lúc bay lên, liếc ngang liếc dọc, cả hồ nước nhộn nhạo, kích động hẳn lên.
Ông lão áo tơi khẽ cười một tiếng, một giọt rượu trong bầu rơi xuống trong hồ, sóng lớn biến mất, cả mặt hồ lại tĩnh lặng như gương.
- Khá lắm Ngư Vương, năm trước chưa câu được ngươi, năm nay cuối cùng cũng đạt được mong ước rồi.
Hắn cười hặc hặc rất thoải mái, tựa như một ông lão bình thường câu được con cá to vậy.
- Đáng tiếc, năm nay Thu lão đệ không tới, bằng không thì….
Ông lão áo tơi thở dài, nhưng lập tức lại cười hắc hắc nói:
- Không tới càng tốt, bằng không thì con cá này lại chia cho hắn một nửa.
Hắn mím môi một cái, con Ngư Vương này hóa ra là dùng để làm thức ăn nhắm rượu
- A, có người tới…
Ông lão áo tơi đưa mắt nhìn tới một nơi.
Thiếu nữ tóc lam không phân biệt được phương hướng, tiếp tục bò về phía trước.
Nàng đang bò đi, liền đụng vào một khối đá, nàng ngửa lên, ngã xuống bên trên tảng đá.
Lúc này ánh trăng chiếu xuống, trên tảng đá ẩn ẩn lộ ra mấy vết khắc không trọn vẹn: Nguyệt hồ
Phía trước tảng đá phản chiếu ra một vòng trăng lưỡi liềm, ông lão thả câu thân hình khẽ động, xuất hiện ở trước mặt Thiếu nữ tóc lam, sắc mặt ông lập tức hoảng hốt.
Ông ôm lấy Thiếu nữ tóc lam bay thẳng hướng đỉnh núi Thiên Chú Sơn. Ngư Vương giãy giụa ra khỏi lưỡi câu, nhảy vào hồ nước, nhấc lên sóng lớn.
Danh sách chương