Trên đường đến phủ của Đại Học Sĩ Doãn Châu, Ngạo Dương liền nhận thức được có kẻ khác theo đuôi hắn.

Dường như nhất cử nhất động của đội ngũ Tần Mộ Uyển đều bị một thế lực nào đó giám sát chặt chẽ.

Ngạo Dương đến phủ của Doãn Châu gõ cửa mãi chẳng thấy ai ra mở cửa, hắn đứng đó thở dài ngao ngán rồi trở về.

Trước khi về cũng không quên nhét tờ bái thiếp vào khe cửa, nó cứ bấp bênh theo từng cơn gió thổi qua.

Đợi Ngạo Dương rời xa, lập tức có kẻ tiến lên lấy bái thiếp rồi lẩn đi mất, một lát sau hắn lại quay lại, nhét bái thiếp về chỗ cũ.

Ngạo Dương thông qua thần thức, nắm được động tĩnh ở phủ của Doãn Châu.

Ngạo Dương trong lòng cười lạnh không thôi, quả nhiên mọi việc đều như Tần Mộ Uyển dự đoán, trong lòng có quỷ, thì bọn họ tất phải trông giữ phủ Doãn Châu "thật cẩn thận".

Ngạo Dương trở về lập tức thuật lại toàn bộ sự việc cho Mộ Uyển nghe.

Lúc này nàng đã có thể khẳng định bảy thành tam đại gia tộc có liên quan đến cái chết của Doãn Châu, năm thành liên quan đến tổ chức Ám Thiên.

- Tối nay phái hai Địa cấp Sát Thủ lẻn vào phủ Doãn Châu thu thập manh mối ở bên trong, chú ý đến đồ đạc và bài trí trong nhà giúp ta!

Mộ Uyển lên tiếng phân phó.

- Vâng, thưa Long Đầu đại nhân!

...

Ở một mật thất tối tăm và lạnh lẽo.

- Đại nhân, chỉ là một bái thiếp thông thường, sư phụ của ả ta muốn ả đến thăm Doãn Châu, đồng thời xin chữ để lĩnh ngộ hạo nhiên chính khí.

- Không có gì bất thường? - Tạm thời là như vậy thưa đại nhân!

- Hừ đừng lơ là, Doãn Châu là người của Hồng Lâu, mà Dao Trì Thánh Điện là thông gia với Tần gia, có lẽ bọn chúng muốn mượn danh phận này che mắt chúng ta để thu thập chứng cứ, trước khi gia chủ đột phá, chúng ta không thể để xảy ra sơ sót.

- Đại nhân, ngọc giản đó chúng ta đã phá hủy, bọn chúng không thể nào tìm ra.

- Cẩn thận là tốt nhất!

Kẻ được gọi là đại nhân kia khẽ rùng mình, ngày đó nếu không phải Ám Thiên Sứ Giả hoài nghi, bọn họ cũng không tài nào nghĩ đến Doãn Châu là mật thám của Tần gia.

"Không có chứng cứ, Tần gia không thể ra tay, khà khà, Tần gia à Tần gia, các ngươi làm sao có thể so với Thượng giới gia tộc như bọn họ chứ!"

...

Sáng hôm sau,

Tần Mộ Uyển dùng ý niệm ghi vào ngọc giản.

"Phủ của Doãn Châu đã bị người lục soát! Tam đại gia tộc khó thoát khỏi liên can, tuy vậy cần phải điều tra thêm!"

Doãn Châu đột ngột mất tích, theo lẽ thường, đồ đạc trong nhà khó mà có thể ngăn nắp, ấy vậy mà đêm hôm trước Địa cấp Sát Thủ lẻn vào bên trong lại phát hiện ra ở bên trong vô cùng sạch sẽ, không hề có dấu vết bị lục lọi.

Điểm này vốn dĩ không có gì để nghi ngờ, nhưng chính Bắc Nguyên Thành đã tố cáo bọn họ.

Bắc Nguyên Thành là nơi long ngư hỗn tạp, trộm cướp khắp nơi, Doãn Châu mất tích mấy ngày, tất phải có kẻ để ý mà lẻn vào trộm cắp.

Nhưng lạ thay mọi thứ đều ngăn nắp, chứng tỏ có người trông chừng Doãn phủ rất kỹ lưỡng, đến nỗi không có trộm tiến vào. Vậy đồ đạc bên trong hẳn là do đám người này lục soát qua một lần, rồi lại cẩn thận sắp xếp về chỗ cũ.

Sau đó lại phái người canh giữ ngày đêm, hễ có kẻ nào tiến vào đây lấy "mật báo" lập tức vây sát, đảm bảo "mật báo" an toàn là chuyện thứ nhất. Thứ hai là truy lùng những kẻ mật thám còn sót lại.

Có lẽ họ đã lầm tưởng những mật thám còn lại đều có tu vi như Doãn Châu, là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, cho nên chỉ phái ra Kết Đan kỳ tu sĩ để theo dõi.

- Vậy chúng ta nên làm thế nào?

Ngạo Dương hỏi nàng.

- Đến Doãn phủ, gõ cửa đòi ngươi, sau lại báo án, xem thái độ của tam đại gia tộc!

- Được!

Tần Mộ Uyển mang theo người đến Doãn phủ ầm ĩ cả một buổi sáng không thấy Doãn Châu đi ra, lập tức xông vào bên trong tìm người.

Bởi Doãn Châu "mất tích", Tần Mộ Uyển lập tức báo án lên phủ thành chủ.

- Tề cô nương, Doãn Châu chưa hẳn là mất tích, có thể hắn đi ra ngoài mấy hôm lại về cũng không chừng. Nhưng mà đột nhiên xông vào phủ người khác, có chút không đúng, lỡ hắn trở về bọn ta cũng khó mà ăn nói, dẫu sao hắn cũng là Đại Học Sĩ của Bắc Nguyên Thành.

Tên này nói không chớp mắt, lời nói vô cùng thật thà, có lẽ tiểu tốt không biết chân tướng bên trong, được bên trên mang ra đối phó nàng.

- Xin ngài thứ lỗi, đúng là tiểu nữ có chút đường đột, lần này ra ngoài sư phụ giao phó cho việc xin chữ, đem hạo nhiên chính khí của Doãn Học Sĩ tham ngộ, sớm ngày luyện thành kiếm quyết, cho nên có chút gấp gáp!

- Được rồi, thế này đi, ta sẽ phái người đi tìm hắn ở xung quanh xem sao, Tề cô nương cứ về khách điếm nghỉ ngơi, thấy người ta lập tức cho thủ hạ đến báo tin.

- Vậy tiểu nữ xin đa tạ tiền bối!

Phủ Thành chủ đứng lầu cao nhìn xuống bên dưới, thấy Tần Mộ Uyển rời đi mới dời ánh mắt đi chỗ khác.

- Hừ! Con ranh!

- Chủ nhân, có cần ...

- Không cần, Doãn Châu chết là đủ, chứng cứ không có, dù Tần thế tử có đến đây cũng không làm gì được chúng ta! Tần gia bây giờ là Thống Lĩnh Quân Bảo An của Tiên Minh không thể tàn sát bừa bãi như ngày trước!

- Chủ nhân anh minh!

- Đợi phụ thân ta đột phá Độ Kiếp kỳ, Tần gia đến đây cũng có thể chống đỡ một hồi chờ viện binh! Ha ha, gia tộc chúng ta sẽ sớm phi thăng thượng giới ha ha ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện