Một tháng sau,

Nắng xuyên qua tầng lá rọi lên mặt sân, xen kẽ với bóng râm do lá cây tạo thành từng mảng màu vàng xám loang lỗ.

Trên bầu trời, mây trôi lững lỡ theo cơn gió thoảng qua như bèo trôi vô định trên sông.

Dưới tán cây lộng gió, Ngạo Dương chải mái tóc cho kiều thê của hắn, vừa chải, hắn vừa ân cần nói.

- Đợi lần này ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, liền hướng Tần thế tử xin một mai đan dược dưỡng thai cho nàng.

- Ân, chàng nhất định phải cẩn thận!

- Nàng đừng lo, sau lưng ta là Bách Quỷ Quân Doanh, và Ám Dạ Hành đội ngũ, làm sao có thể có nguy hiểm được chứ!

Kiều thê của hắn chỉ khẽ gật đầu, nàng có cảm giác bất an khó nói thành lời, là trực giác của phụ nữ.

"Có lẽ ta đã nghĩ nhiều rồi!"

Nghe phu quân của nàng nói như vậy, Tề Mạn Nhu tự nhủ.

Nàng lấy hai tay ôm cái bụng nhỏ của nàng, sớm thôi nhi tử của nàng và Ngạo Dương sẽ chào đời, cả hai vì chuẩn bị tương lai cho đứa nhỏ, mà ra sức cống hiến cho Tiên Minh và Tần gia, đổi lấy thần đan diệu dược dưỡng thai.

- Lần trước đan dược Tần thế tử ban cho rất tốt, thiếp cảm nhận được sức sống của nhi tử chúng ta mạnh mẽ hơn lúc trước gấp bội.

- Ha ha, Tần thế tử chưa từng bạc đãi ta, đan dược ngài ấy ban tặng, làm sao có thể tầm thường được.

Tề Mạn Nhu ánh mắt vô cùng vui vẻ và tự hào, nhu thuận gật đầu.

Ngạo Dương, phu quân nàng theo Tần thế tử lập nghiệp từ thuở ban đầu, đến bây giờ cũng gọi là có danh có phận trong hàng ngũ tướng lĩnh dưới trướng Tần Vũ, nhận ân sủng không ít.

Thậm chí khi nàng đột phá đến Luyện Hư kỳ cũng được cao thủ của Tần gia hỗ trợ ổn định căn cơ vững chắc, đặt nền tảng cho đột phá về sau.

Nàng chỉ hy vọng nhi tử trong bụng được thiên đạo che chở, ban cho thiên phú siêu cường, có thể trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa như phụ thân nó vậy.

Bỗng họ nghe từ bên ngoài đại môn có tiếng gõ cửa.

Ngạo Dương khẽ nhíu mày, rồi nhanh chân đi về phía trước, hắn kéo đại môn về phía sau, để lộ ra thân ảnh của một nữ tử ở trước mặt.

- Lý cô nương, có việc gì cần phân phó? Lý Nguyệt Nga khẽ gật đầu, nhìn hắn nói:

- Đã có manh mối, thế tử lệnh cho ngươi lập tức dẫn binh lên đường, không được chậm trễ!

Ngạo Dương ngoái lại nhìn Mạn Nhu một thoáng, trong ánh mắt thập phần không nỡ rời xa, thấy nàng nhìn hắn đầy lo lắng, hắn liền nở một nụ cười hiền hòa mà trấn an nàng.

- Được, ta thu xếp trong vòng một khắc, lập tức lên đường!

- Tốt! Đừng chậm trễ đại sự của thế tử! Ta còn có việc khác, ngày sau lại nói!

- Lý cô nương đi thong thả! Ngày sau tái ngộ!

Ngạo Dương khách khí đáp lời Nguyệt Nga.

Đợi Ngạo Dương đóng đại môn, Mạn Nhu mới đứng dậy đi về phía hắn, vừa đi vừa hỏi.

- Chàng phải đi rồi ư?

- Là lệnh của thế tử, ta thu xếp một chút rồi lên đường, chỗ này có một ít Tiên Minh Tệ, nàng cầm lấy mà dùng, mấy hôm nữa ta trở về, liền sẽ được thưởng thêm không ít, cũng không cần phải quá tiết kiệm, lo tốt cho thai nhi.

Mạn Nhu không có đón lấy túi vải đựng Tiên Minh Tệ bên trong, chỉ nắm chặt tay hắn không nỡ buông, ánh mắt có chút ướt mà nói.

- Nhất định phải cẩn thận, nhi tử chúng ta còn đợi chàng về đặt tên!

Ngạo Dương cảm động cầm lấy tay nàng an ủi.

- Nàng an tâm, ta nhất định sẽ trở về!

Nói rồi, hắn xoay người phi hành rời đi, đến chỗ tập trung nhân mã.

Mạn Nhu nhìn theo bóng lưng hắn không rời, tay xoa cái bụng nhỏ, khẽ lẩm nhẩm.

- Phu quân, thiếp đợi chàng!

...

Cực chí Đông Bắc Nhân Tộc Vực, giáp ranh Trung Nguyên.

Địa hình nơi này thật làm người ta khó mà miêu tả, đang sâm lâm ngút ngàn liền chuyển sang sơn mạch liên miên không dứt, rồi đột nhiên thoải xuống, dần dần đi đến đất bằng mênh mông.

Dãy sơn mạch này như thể thành lũy phân chia hai vùng sâm lâm và thảo nguyên vậy.

Cách đó không xa, là một thành trì cỡ trung của nhân loại.

So Bắc Nguyên Thành với U Lâm Thành vẫn là lớn hơn gấp đôi.

Sỡ dĩ nó phát triển như vậy là do Tần gia đã thông thương với Trung Nguyên, Bắc Nguyên thành nằm trên con đường giao thương này đương nhiên được hưởng lợi, phát triển nhanh chóng trong mấy chục năm qua.

Ngạo Dương từ trên đỉnh núi cao nhìn xuống Bắc Nguyên thành, ánh mắt sắc như Thiên Ưng.

"Người của Ám Thiên xuất hiện ở Bắc Nguyên Thành!"

Hồng Lâu đưa đến mật báo vỏn vẹn chỉ có bấy nhiêu, Ngạo Dương hắn mang theo nhiệm vụ tìm ra kẻ liên lạc với Ám Thiên ở Bắc Nguyên thành trở về phục mệnh.

Ngạo Dương quay sang nhìn nữ tử ở bên cạnh, Tần Mộ Uyển (*), Long Đầu Cửu Phẩm, chờ nàng ra chỉ thị tiếp theo.

Tần Mộ Uyển xem xong địa đồ, liền lên tiếng:

- Các ngươi tự phong tu vi, theo ta vào thành, đừng để lộ thân phận!

- Rõ thưa đại nhân.

Ngạo Dương cẩn trọng đáp lời, xét về cấp bậc, hắn thua nàng hai bậc.

Đối với Tần Vũ, lời nói của mưu sĩ nặng tựa thái sơn, quân trong doanh, nhất định phải tuân thủ.

Tần Mộ Uyển nhìn Ngạo Dương, trong lòng không khỏi cảm phục chủ tử của nàng, tướng lĩnh dưới trướng ai nấy cũng đều có cốt khí.

Nàng không có thiên phú tu luyện, nhưng đổi lại có trí tuệ siêu việt hơn người, liền được lựa chọn để đào tạo thành Long Đầu.

Đừng nhìn tu vi Kết Đan Hậu Kỳ của nàng mà khinh thường, lời của nàng có thể hiệu triệu Địa Cấp Sát Thủ của Ám Dạ Hành.

Đủ để thấy địa vị của nàng dưới trướng Tần Vũ cao như thế nào.

(*) Tần Mộ Uyển là cô nhi được Lăng Thống Lĩnh mua về huấn luyện, họ đặt theo họ của Tần gia, tên được ban ngẫu nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện