Danh vọng, địa vị, và quyền lực, một khi đã chạm tay vào nó, rất khó để một người bình thường có thể dễ dàng buông bỏ.

Lăng gia lão tổ cũng không phải là kẻ ngoại lệ, sâu trong thâm tâm lão vẫn ôm một hoài bão, hy vọng có một ngày giành lại quyền lực, và địa vị tôn quý của Hoàng Thất Thương Quốc.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, lão chọn nhường một nước cờ, chờ thời cơ thích hợp mới.

Ít nhất trong suy nghĩ lão, chừng nào Lăng Mộng Nhi còn được sủng ái thì chừng đó Lăng gia vẫn còn được an toàn.

Hai ngày sau, Lăng Mộng Nhi nhận được tin từ lão tổ Bối gia đã móc nối được với người của Đại Hãn, nàng liền truyền tin cho thủ hạ ở bên ngoài Hoàng Đô tiến vào bên trong Hoàng Cung, tiến hành thương thảo việc Đại Hãn mà Tần Vũ giao phó.

Lão tổ Bối gia cùng với một số quan lại có mối quan hệ và hiểu biết về Đại Hãn cũng được triệu tập để nghị sự.

Bộ tộc Đại Hãn nắm giữ địa giới kéo dài hơn vạn dặm, trong đó có một phần tiếp giáp với biên giới Thương Quốc.

Giữa Đại Hãn và Thương Quốc từ lâu đã đạt thành hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau, do vậy mà mấy trăm năm gần đây hầu như không có xảy ra xung đột ở biên giới.

Đó cũng là một trong những lý do mà Tần Vũ lựa chọn bộ tộc Đại Hãn cho đại kế.

Hơn nữa, nhờ vào bí thuật Luyện Thể, và Xạ Thuật mà bộ tộc Đại Hãn đã trở thành một bộ tộc thiện chiến nhất vùng thảo nguyên phía Nam Trung Nguyên.

Lúc này, một vị quan nhất phẩm, cẩn trọng nói.

- Thiên Hậu, bộ tộc Đại Hãn ngạo khí rất cao, nếu chúng ta đề cập đến việc phụ thuộc Tần gia với bọn họ, e là có chút khó khăn!

Lăng Mộng Nhi khẽ mỉm cười, nàng nói:

- Ta cho rằng các khanh đã hiểu nhầm ý của phu quân ta, ý của Tần thế tử không phải là yêu cầu bọn họ phụ thuộc vào Tần gia, mà là Tần gia tài trợ tài nguyên, vũ khí, cũng như đan dược và phù lục cho bọn họ, để bọn họ có thể thống nhất các bộ tộc du mục ở Thảo Nguyên phía nam. Đổi lại, bọn họ chỉ cần tuân thủ chặt chẽ hiệp nghị không xâm phạm với Thương Quốc, cũng như Tần gia.

Nàng nói xong, không ít quan lại trở nên ngẩn người, cái này có chút không đúng, nhưng bọn họ cũng không biết phải nói như thế nào? Với góc nhìn của bọn họ đều cho rằng sự việc này chẳng phải là nối giáo cho giặc ư?

Nhưng đối với Tần Vũ, đây là kích động bạo loạn ở khu vực tự trị, mài mòn lực lượng của các bộ tộc du mục ở vùng Thảo Nguyên phía Nam.

Thứ mà Tần thế gia thu được chính là tài nguyên quý hiếm của vùng Thảo Nguyên phía Nam thông qua trao đổi với bộ tộc Đại Hãn, và sự suy yếu dần của các bộ tộc du mục.

Một khi đại quân của Tần gia đánh đến đây, thứ mà Tần thế gia cần đối phó, chỉ còn lại Đại Hãn, cùng với các bộ tộc du mục sớm đã suy yếu và bất mãn.

Nếu cần, hắn có thể tài trợ cho một bộ tộc tham vọng khác trong vùng, để cho bộ tộc này quyết tử với Đại Hãn, rồi hắn ung dung thu một mẻ lưới lớn.

Bởi với Tần Vũ mà nói những kẻ có tham vọng, là những kẻ dễ bị điều khiển nhất!

Nhưng những thứ này, hắn không cần phải giải thích với đám người bên dưới.

Lão tổ Bối gia chậm rãi nói.

- Hẳn là Tần thế tử có dụng ý của người, chúng ta cứ tiến hành theo ý của thế tử, việc liên lạc, ti thần xin phép được đảm nhiệm.

Lão có mối giao hảo không tệ với một số người có quyền lực ở bên trong Đại Hãn, lại lợi dụng việc lão đã móc nối liên lạc với người của Đại Hãn thành công, lão liền muốn tranh thủ lập công trước nàng và Tần Vũ.

Cho nên, lần này lão liền xung phong, hy vọng đưa Bối gia trở thành gia tộc công thần trong đại kế lần này của Tần gia.

- Được, vậy phiền Tể Tướng!

- Tạ Thiên Hậu, ti thần lĩnh chỉ!

Đám quan lại ở xung quanh không khỏi tiếc ngẩn ngơ, cơ hội tốt như vậy lại bị lão hớt tay trên, trong lòng có chút bực bội.

Nhưng nói gì thì nói, bọn họ cũng biết được một số thông tin tối mật, trong đó có cả việc trước đây, Tần Vũ đã sử dụng Bối gia để lập Mộng Nhi thành Thiên Hậu.

E là Bối gia bây giờ, đã trở thành Thiên Lôi của Tần gia.

...

Đại Hãn, Thảo Nguyên phía Nam Trung Nguyên.

- Khởi bẩm Đại Vương, mấy ngày trước, Tể Tướng Thương Quốc có nhờ hạ thần chuyển lời đến Đại Vương.

- Có chuyện gì?

Âm thanh của Hãn Vương tuy không quá lớn, nhưng hữu lực, hữu quyền, ánh mắt của y sắc như đại bàng, nhìn xuống quần thần bên trong lều.

- Bẩm Đại Vương, Thiên Hậu Thương Quốc muốn thay mặt Tần thế gia bàn chuyện với Đại Hãn chúng ta.

Lão vừa nói dứt lời, bên dưới bắt đầu có vài tiếng xì xào bàn tán.

Ánh mắt của Hãn Vương tỏ vẻ thú vị, cùng tò mò, hắn nói.

- Bàn chuyện với Đại Hãn? Muốn chúng ta phục tùng hắn? hay là Thương Quốc?

- Bẩm Đại Vương, chuyện không phải là như vậy.

- Ồ? Vậy ngươi nói ta nghe xem.

Tướng lĩnh Mộc Chân chậm rãi kể chi tiết sự tình cho Hãn Vương nghe những gì mà lão tổ Bối gia truyền đạt cho lão.

- Có chuyện tốt như vậy?

- Bẩm Đại Vương, nghe nói Tần thế gia rất cần khoáng vật này, cho nên mới trao đổi với chúng ta.

- Các ngươi có ý kiến như thế nào?

Một vị tướng lĩnh lập tức đứng ra nói.

- Bẩm Đại Vương, chuyện này tuyệt đối là chuyện tốt, chúng ta thiếu nhất là vũ khí và đan dược tinh phẩm, nếu có thể dùng những thứ mà Mộc tướng lĩnh nói để trao đổi với Tần gia, quả thực chúng ta không thiệt.

- Đúng vậy thưa Đại Vương, đưới thiết luật của Tam Đại Thiên Triều, việc sản xuất và trao đổi vũ khí với Thập Quốc là vô cùng khó khăn, điều đó kiềm hãm Đại Hãn chúng ta phát triển, mong đại vương suy xét.

Cả hai người tướng lĩnh vừa nói này, đều là người đã nhận được thành ý của lão tổ Bối gia, cho nên bây giờ cũng bỏ ra một chút công phu miệng lưỡi.

Về phía Hãn Vương, đương nhiên y đã có quyết định của bản thân, chỉ là y muốn nghe thêm ý kiến của các vị tướng lĩnh bên dưới.

Có sự đồng thuận của ba vị tướng lĩnh Mộc Chân, y cũng tự tin hơn hẳn.

Bởi trong lòng của Mộc Duy Hãn Vương cũng có tham vọng thống trị vùng Thảo Nguyên rộng lớn này từ lâu.

Chỉ là chưa có cơ hội mà thôi, lời đề nghị này của Tần gia, quả thực, vô cùng hấp dẫn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện