Sau khi nói với lão thêm mấy câu, Lăng Mộng Nhi liền rời đi.

Lão tổ Bối gia vẫn nghiêng mình cúi đầu tiễn đưa nàng.

Thủ hạ đi sau lưng nàng bất chợt quay lại, nhìn lão bằng một ánh mắt lạnh lẽo, một cỗ uy áp cường đại lập tức phủ xuống thân lão, làm lão không nhịn được mà khẽ run rẩy.

Trán lão cũng lấm tấm mồ hôi, ánh mắt sợ hãi nhìn thủ hạ có dung mạo bình thường kia ở sau lưng nàng.

"Độ Kiếp kỳ cường giả! Tin đồn kia, quả nhiên là thật!"

Lão nuốt xuống một ngụm nước bọt, cái nuốt nước bọt của kẻ sợ hãi.

Khóe miệng Lăng Mộng Nhi khẽ mỉm cười, ánh mắt của nàng thoáng động, như hồ nước yên ả mùa thu, thoáng động rồi liền trở lại dáng vẻ yên tĩnh ban đầu, sâu không thấy đáy.

"Chiêu bài này của phu quân, thật là lợi hại!"

Nàng khẽ nghĩ ngợi, rồi bước lên Phi Liễn mà rời đi.

Lăng Mộng Nhi rời khỏi Bối gia được một lúc lâu, lão tổ Bối gia mới dám thở hắt ra một hơi.

Sống cùng với cọp, quả nhiên không dễ dàng gì.

Lão ngồi phịch xuống ghế, cười khổ, ánh mắt toan tính không thôi.

...

Hoàng cung, Thương Quốc.

- Gia gia, Nhi nhi thỉnh an gia gia.

Lão tổ hoàng thất Thương Quốc nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, ký ức như thể tua nhanh trong đầu lão, không nghĩ đến có một ngày, toàn bộ Hoàng Quyền lại nằm trong tay của Lăng Mộng Nhi, một nữ nhi Hoàng Tộc như nàng.

Lão lại nhìn đến thủ hạ ở sau lưng này, ánh mắt khẽ động, tâm tư dồn nén trong lòng cũng vội dằn xuống.

"Vậy mà lại là một tên Độ Kiếp kỳ!"

Lão tự nhủ, nở một nụ cười hòa ái nhìn chất nữ của lão trước mặt.

Hoàng Tộc Thương Quốc, Hoàng Thất họ Lăng liệu có ngày trở mình? - Con về rồi à? Mau đến đây ...

Lão khẽ vẫy tay, gọi Mộng Nhi đến bên cạnh.

- Gia gia, người vẫn khỏe chứ?

Lão gật đầu, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mộng Nhi, lão nói.

- Ta vẫn khỏe, chỉ là dạo này hay suy nghĩ nhiều một chút.

Lăng Mộng Nhi nghe ra phiền não trong giọng nói của lão, nàng cũng rõ lão nghĩ gì, chỉ là nàng bây giờ, xuất giá tòng phu, ý của hắn nàng không dám bàn cãi.

Nhưng nàng thân là người họ Lăng, làm sao không thể không nghĩ cho nhà họ Lăng.

Việc hắn tìm Liễu Mi thay thế nàng ở Thương Quốc, thay vì lập một vị Hoàng Đế mới cũng đã cho thấy dụng ý của hắn, hắn chưa tin tưởng Hoàng Thất họ Lăng.

Mộng Nhi ngồi xuống bên bàn trà, nàng khẽ nói.

- Gia gia, ngày trước chúng ta phụ thuộc Tam Đại Thiên Triều, cũng là cúi đầu xưng vương, nay chúng ta cúi đầu trước Tần gia cũng không có gì là khác biệt. Ngược lại, Nhi nhi thấy, ở dưới trướng Tần gia, Thương quốc phát triển vô cùng mạnh mẽ, Lăng gia chúng ta cũng được lợi không ít, so với Tam Đại Thiên Triều, chỉ có hơn không có thiệt. Vậy nên, Nhi nhi nghĩ, nếu thuyền đã không thể ngược dòng, chi bằng thuận thế mà xuôi dòng.

Lão khẽ thở dài, đạo lý này chẳng lẽ lão nghĩ không ra, chính yếu là mệnh của lão nằm trong tay kẻ khác, hoàn toàn không giống trước đây.

Mộng Nhi liền hiểu được tâm tư lão, nàng nói:

- Gia gia, chỉ cần Lăng gia ta biểu đạt đầy đủ thành ý, tiểu chất sẽ có cách lấy lại tinh huyết bản mệnh cho gia gia.

Lời này của nàng chính là lời lão muốn nói, lão cười hòa ái, xoa xoa cái đầu nàng, rồi nói.

- Đúng là chỉ có Nhi nhi mới hiểu được ý ta! Phải rồi, Tần gia dạo này, đã phát triển đến trình độ nào rồi a?

Mộng Nhi hai tay ôm lấy chung trà, nàng như tự sự mà nói.

- Tần gia mấy chục năm qua tập trung phát triển mọi mặt, binh lực và tài lực bây giờ so với ngày trước chính là một trời một vực. E là đã sáng ngang với các thế lực thượng cổ.

Lão hít vào một ngụm khí lạnh, thượng cổ thế lực, lão biết rõ nó là tồn tại biến thái cỡ nào, nhưng Tần gia trải qua trăm năm phát triển (tính từ lúc có Tần Vũ) đã phát triển đến mức độ này, chính là vô tiền khoáng hậu, chỉ có một!

Mộng Nhi lại nói tiếp.

- Cho nên, gia gia, người nhất định phải nghĩ thông, việc Tần gia bá chủ thiên hạ chỉ là sớm hay muộn, Tam Đại Thiên Triều đã là con sói già không nanh, mà Tần gia bây giờ không khác gì mãnh hổ đang trưởng thành. Chúng ta theo sói, sớm muộn gì cũng bị con hổ nuốt chửng, người đừng nghĩ đến chuyện cầu viện Tam Đại Thiên Triều nữa.

Tâm lão khẽ động, vô ý tỏa ra một chút khí tức, thủ vệ của nàng lập tức tản ra khí tức đối chọi với lão, làm lão phải nhanh chóng thu liễm.

Xem ra, tên họ Tần kia, thật sự xem nàng là người nhà của hắn!

Thấy vậy, lão càng an tâm.

Đã là người một nhà, lão cũng nghĩ thoáng hơn một chút.

Mộng Nhi thấy ánh mắt lão đã thả lỏng, cộng thêm một cái gật đầu này của lão, tâm tư liền vui lên không ít.

Rốt cục, nàng đã thuyết phục được gia gia.

- Gia gia người an tâm, có Nhi nhi ở đây, phu quân nhất định sẽ không làm khó dễ người.

Lão nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến, xem như lão cũng có một chất nữ hiểu chuyện.

- Chúng ta không nói đến chuyện này nữa, Mộng Nhi, Tần thế tử muốn Lăng gia ta giúp hắn như thế nào?

- Hì hì, đúng là không có chuyện gì qua mắt được gia gia!

Mộng Nhi cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay của lão mà nịnh lão.

Đoạn, nàng thuật lại kế hoạch lần này của Tần Vũ cho lão nghe.

Lão nghe xong, liền đứng dậy, đi đi lại lại một hồi, chốc chốc lại tặc lưỡi.

- Thôi được rồi, chuyện này cứ giao lại cho ta! Khi nào đám người đó đến, liên hệ với ta, ta sẽ cùng bọn họ đến gặp Hãn Vương của bọn chúng.

- Dạ, gia gia ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện