Lý Bạch ẩn cư chi địa,

Lý Chính Thắng cầm thanh kiếm trong tay, lẳng lặng đứng trên cao nguyên đầy nắng và gió, hẳn chỉ đứng đó im lặng mà nhìn xa xăm.

Hắn khẽ siết chặt thanh kiếm trong tay, hồi tưởng lại chuyện ở Vu Tộc Tổ Địa, hắn càng lúc càng cảm thấy bị Tần Vũ bỏ lại ở phía sau.

Nghĩ đến lời của sư phụ hắn khi trước, hắn cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, Tần Vũ bây giờ cự nhiên có thể cầm cự với Vu Lão Tổ lâu đến như vậy, đổi lại là hắn, liệu có thể cầm cự được bao lâu.

Chưa kể đến, Tần Vũ còn trợ giúp Thanh Long Kiếm Tiên Tiên Trưởng cùng sư nương đả bại Thân Ngoại Hóa Thân của Cường Lương Tổ Vu, chiến tích vang dội bát phương! Hắn cầm kiếm nhưng lại không nhấc nổi kiếm lên để xuất chiêu, bởi kiếm trong tay hắn "nặng"!

Lý Bạch ngồi ở nhà trúc, nhìn về phía Lý Chính Thắng, khẽ nhấp ngụm trà, rồi nói với phu nhân của lão.

- Hy vọng Thắng nhi có thể suy nghĩ thông suốt!

Liễu Ngưng Sương khẽ gật đầu.

- Nếu Thắng nhi vượt qua được chuyện này, tương lai tiền đồ vô lượng, nhưng nếu hắn để lại tâm ma, e là cả đời này không cách nào vượt qua cái bóng của Tần Vũ ... nhưng cũng không thể không nói, Vũ nhi, tên đồ đệ này của huynh thực sự sở hữu thiên phú siêu việt, so với Vũ Đế ngày trước, cũng là một chín một mười.

Lý Bạch đặt ly trà xuống bàn đá, nhớ lại chuyện xưa, ngày trước, lão và Thanh Long Tiên Trưởng cũng giống như Tần Vũ và Lý Chính Thắng bây giờ, cả hai đều sở hữu kiếm thuật đỉnh cao, cùng nhau tranh đoạt vị trí Kiếm Tiên.

Chỉ là sau này, lão đặt nhiều tâm tư lên giải cứu Ngưng Sương mà lùi bước về sau để cho đối phương thành tựu Kiếm Tiên trước lão.

Nhưng đối với lão, bất quá chỉ là sớm muộn, lão lần nữa sẽ vượt qua đối thủ, tâm của lão bây giờ đã không còn điều gì vướng bận.

- Chàng nói xem, liệu Vũ nhi có thể sống sót trở ra sau khi tiến vào chỗ kia!

Ngưng Sương nhẹ giọng hỏi, người nắm Thiên Dụ trong tay, bắt buộc phải tiến vào cỗ thi thể kia, thay thượng giới phong ấn Hắc Ám Cổ Ma Thần, nhưng từ xưa đến nay, người tiến vào bên trong đều là một đi không trở lại, đều chung kết cục Mệnh Hồn Ngọc Bài vỡ nát.

- Hắn đoạt được truyền thừa của Hồng Hoang Thiên Đế, có thể có khả năng sống sót, bất quá theo ta tính toán, không vượt quá bốn thành, trừ phi hắn còn chiêu bài khác, hoặc được vị kia giúp đỡ.

Ngưng Sương khẽ gật đầu, nghĩ đến Liễu Thần, nàng lại nói.

- Vị kia, không biết có tính toán gì, nhưng theo thiếp thấy quá nửa là đang trốn cường địch! Khả năng ra tay giúp hắn cũng không quá cao ...

Lý Bạch khẽ cười, lão nói.

- Không, ta ngược lại cảm thấy vị kia sẽ ra tay giúp hắn sống sót, hắn sẽ là quân cờ ở thượng giới của vị kia, cho nên trước khi hắn rời đi, Tần thế gia dưới sự bảo hộ của vị kia nhất định sẽ nắm giữ vị thế độc tôn ở Thiên Huyền Đại Lục.

Liễu Ngưng Sương khẽ trầm ngâm, nàng lại nói.

- Trước đó, Thạch thôn hình như cũng không được vị kia trợ giúp phát triển bao nhiêu ...

- Ha ha ... nàng nghĩ quá đơn giản rồi, ở Thông Thiên Địa Cung, Vũ nhi đoạt được Sinh Mệnh Chi Tuyền, quá nửa là dùng để hồi phục cho vị đó, mà bậc cao nhân như vậy tất sẽ không để lại nhân quả quá sâu, nhất là nhân quả nợ ân tình kẻ khác, cho nên sẽ ra tay để lại ân tình cho Tần gia, để bọn họ phải mang ơn, cho nên vị thế phải khác với Thạch thôn lúc trước.

Liễu Ngưng Sương như được đả thông suy nghĩ, khẽ gật đầu.

- Nói như vậy, chuyện Tiên Minh cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Lý Bạch gật đầu, lão lại chậm rãi rót trà, cười như không cười mà nói.

- Giao thương bên dưới các đại thế lực, đều do Tần gia và Trịnh gia nắm giữ, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ bị phụ thuộc vào hắn.

- Thiếp nghĩ bọn họ cũng sẽ nghĩ cách đối phó với Tần gia.

Lý Bạch lại nói.

- Thượng cổ Gia tộc đang muốn mượn thời cơ loạn lạc lần nữa xuất thế, nếu đám người kia chậm chạp, ta e là sẽ mất tiên cơ, Gia Cát gia tộc lại càng là đệ nhất trí gia trong thiên hạ, sợ là lần này Tiên Minh thật sự sẽ độc tôn ở Nhân Tộc Vực.

Ngưng Sương khẽ gật đầu.

Ban đầu mấy lão cáo già kia mượn tay Tần Vũ để phá cục, nay lại bị hắn tính toán lại, con cá chép mà bọn họ nuôi, rất có khả năng sẽ hóa rồng!

Lý Bạch trầm ngâm nói.

- Vũ nhi và Vũ Đế đều có một điểm chung, bọn họ đều biết rằng mình là quân cờ của kẻ khác, nên không ngừng tạo thế để phá vỡ bàn cờ, thế này của Vũ nhi đã là thế không thể cản. Bọn họ có tính cũng tính không ra biến số Triệu gia, và Liễu Thần. Đám cáo già kia bây giờ muốn lật thuyền e là cũng không đủ lực nhấc nổi sóng gió, cho nên mới im lặng trì hoãn chờ đợi Hạ gia ra tay, nhân lúc Tần thế gia tổn thương nguyên khí mà lần nữa chèn ép, đưa quân cờ về đúng vị trí của nó.

- Vị kia gần đây ra tay không ít lần, e là đã không còn kiêng kỵ chuyện thương thế nữa, lần này Hạ gia hạ giới trả thù, thiếp nghĩ cũng chỉ là dã tràng se cát mà thôi.

Các thế lực lớn cũng cùng chung suy nghĩ với hai người bọn họ, chỉ là đám người kia vẫn âm thầm thúc đẩy thế lực tà phái, ma đạo can thiệp vào trận chiến giữa Tần gia và Hạ gia, đem Tần gia kéo xuống vũng bùn.

Tần gia nhắm đến thiên hạ, cả thiên hạ cũng nhìn chằm chằm Tần gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện