Lão tổ Hoàng Thất đang nói chuyện cùng hai cao thủ Đại Thừa kỳ, lúc này lão tức giận lên tiếng nói:
- Các người đừng ép người quá đáng!
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ nhị trọng thiên lên tiếng:
- Ép người quá đáng? Đây không phải là giao dịch thông thường, ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Lão tổ Hoàng Thất liên tục chửi rủa:
- Khốn kiếp, thế gia các ngươi đây là muốn nô dịch bọn ta.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên bấy giờ mới lên tiếng:
- Đây không phải là nô dịch, chỉ là thế lực phụ thuộc, nào có nô dịch chư hầu như các ngươi chứ.
Lão tổ Hoàng Thất lớn tiếng nói:
- Nói thì hay lắm, nhưng khác gì với chư hầu.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ nhị trọng thiên cáu gắt nói:
- Này, ngươi khinh thường Liệt thế gia Tây Vực chúng ta quá rồi đấy.
Được thì nói một câu, không được thì nói một câu, nhiễu sự.
Hừ!
Lão tổ Hoàng Thất trầm ngâm một giây lát rồi nói:
- Hừ, hy vọng các ngươi nói được làm được.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên khinh khỉnh nói:
- Hắn chỉ có 2 cao thủ cảnh giới Đại Thừa kỳ, chúng ta tính cả ngươi là 3 người, ngươi sợ cái gì chứ.
Chỉ hy vọng ngươi cầm chân tên Tần Vũ để chúng ta có thời gian hạ con Giao Long kia cùng với con nhóc bên cạnh hắn.
Lão tổ Hoàng Thất cười lớn nói:
- Chỉ là một cái Luyện Hư kỳ nhỏ nhoi, ỷ vào bảo vật mà thôi, ta vẫn tự tin có thể giết được hắn.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên khinh thường lão rồi nói:
- Ngươi cũng chỉ là Đại Thừa kỳ nhất trọng thiên, cẩn thận không lại lật thuyền trong mương, mất công bọn ta phải trợ giúp, haha!
Lão tổ Hoàng Thất tức giận, chỉ tay vào hắn:
- Ngươi … ngươi …!
Tên này lại nói:
- Này, ngươi nên nhớ, bây giờ ngươi là thế lực phụ thuộc của Liệt thế gia, luận về bối phận ta vẫn hơn ngươi một bậc, chú ý hành động và lời nói của ngươi một chút!
Nói rồi hai tên cao thủ của Liệt thế gia cười ha hả rồi bỏ đi.
Lão tổ Hoàng Thất thở dài một hơi, Đông Tấn Quốc thành lập chưa được bao lâu, tích lũy chưa được thâm hậu bằng thế gia Nhân Tộc vực, Đông Bắc Nhung Tộc tràn xuống, Tây Nam Tần thế tử đánh lên, lão bị kiềm kẹp ở giữa, khó khăn chồng chất.
..
Bên này Cực Châu Thành, Tần Vũ đang cho quân sĩ hạ trại nghỉ ngơi, hồi phục thương thế, đồng thời kiểm kê thương vong, tu sĩ thuê từ bên ngoài tử thương hơn 400 người, còn thủ hạ Tần Vũ tử thương 50 người.
Nhìn số liệu báo cáo liền thấy rõ sự khác biệt của quân đội được đào tạo bài bản và lính đánh thuê tuyển mộ tay ngang.
Dân chúng trong thành mấy ngày đầu vô cùng hoảng sợ, bọn họ lo rằng Tần Vũ sẽ cho tu sĩ tản ra tàn sát, hà hiếp bá tính thường dân.
Nhưng mấy ngày vừa qua, Bách Quỷ quân doanh của Tần Vũ cực kỳ quy củ, chỉ tập trung ở trung tâm thành hạ trại, nghỉ ngơi điều tức, bọn họ không hề tràn ra cướp bóc hay hãm hiếp phụ nữ như những bộ lạc Trung Nguyên hay làm.
Trong thành bây giờ, người trẻ tuổi chỉ là phần nhỏ, phần đa là người già yếu, trẻ nhỏ và phụ nữ bị bỏ lại, bọn họ thấy quân doanh của Tần Vũ hành động như vậy cũng thở ra một hơi.
Nhưng cứ như thế này, bọn họ cũng không còn cầm cự được bao lâu, thương nhân đã bỏ đi hết, kho lương cũng bị những gia tộc lớn vơ vét mang đi.
Mấy năm gần đây Đông Tấn Quốc vơ vét của cải trong các thế lực chư hầu, từ tài nguyên thế tục cho đến tài nguyên tu chân, người dân đói khổ vạn phần, nay lại chiến tranh loạn lạc, bọn họ như rơi vào cùng cực.
Giữa một đống đổ nát bừa bộn, một lão bà đang quỳ trên mặt đất cầu xin lão thiên thương xót cho Cực Châu thành, hy vọng cho bọn họ con đường sống, cầm cự qua được kiếp nạn này.
Bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng la lớn vui mừng của mấy người phụ nữ trung niên:
- Gia Cát thế gia phát lương ở đầu thành, mau mau đến nhận!
Gia Cát Thường Hi, lần trước đột phá thất bại, liền quyết tâm không đột phá nữa, đi theo sau lưng Tần Vũ, trợ giúp hắn thu phục thiên hạ nhân tâm.
Nàng mấy ngày trước vừa đến nơi, đi một vòng quanh thành, liền phát hiện những người còn sót lại chẳng còn chống đỡ được bao lâu, hơn nữa đa số là phụ nữ, người già yếu và trẻ nhỏ.
Nàng liền lệnh cho thủ hạ, trở về những thành trấn ở Đông Vực phụ cận, thu mua lương thảo mang đến đây phân phát cho bá tính.
Thường Hi đứng ở trên đài cao quan sát xuống bên dưới, người dân trong thành sớm đã tụ tập lại đây đông đến một mảng.
Thủ hạ của thượng cổ gia tộc Gia Cát phải chia nhau ra ổn định trật tự, một tên tu sĩ hét lớn:
- Xếp hàng ngay ngắn vào, ai cũng có phần!
Trai tráng thì được phát gạo, còn phụ nữ, người già và trẻ em được phát màn thầu và cháo để ăn trước, đợi trai tráng đưa gạo về nhà.
Mấy đứa trẻ nhận được màn thầu cảm ơn thủ hạ Gia Cát cổ gia rối rít, thủ hạ của Thường Hi liền nói:
- Người ngươi phải cảm ơn là Gia Cát tiểu thư!
Mấy đứa trẻ cũng thành thật nói theo:
- Cảm ơn Gia Cát tiểu thư.
Rồi cứ như vậy, những người đến sau nhận xong phần mình cũng rối rít nói lời cảm ơn Gia Cát tiểu thư.
Dần dà thường dân trú ẩn bên trong rừng rậm, nghe đến chuyện này mà cũng quay trở lại Cực Châu Thành, dẫu sao đây cũng là nhà bọn họ, hơn nữa Bách Quỷ quân doanh cũng đã ngừng tay.
Thường Hi hôm nay đi vi hành xung quanh thành, mọi người thấy nàng, liền quỳ sụp xuống đất, cảm tạ nàng:
- Cảm tạ Gia Cát tiểu thư.
Nàng lúc này đỡ mấy lão giả đứng dậy rồi nhẹ nhàng nói:
- Đây là hảo ý của Tần thế tử, ngài ấy muốn thống nhất thiên hạ Trung Nguyên, trợ giúp bá tính an cư lạc nghiệp.
Giọng nàng không lớn nhưng vang vọng khắp nơi xung quanh, mấy người này nghe xong có người hiểu có người không, bỗng chốc bọn họ từng mảng nói lớn:
- Đa tạ đại ân đại ức của Tần thế tử.
- Đa tạ Tần thế tử cứu khổ cứu nạn.
…
Tần Vũ ở đằng xa quan sát đến đây cũng thở dài một hơi, mấy nàng vẫn là quá lương thiện đi.
Nói đoạn, hắn trở lại bên trong quân doanh, xem xét ngọc giản tình báo và chiến lược chuẩn bị tiến quân đánh Ung Châu Thành.
Quân sĩ đã được bổ sung nhanh chóng, lần này tiến công quy môn lớn, nên Tần thế gia lão tổ gửi thêm 30 cao thủ Hợp Thể kỳ cảnh giới, 200 Luyện Hư kỳ thủ hạ, và 500 Nguyên Anh kỳ đệ tử đến chi viện cho Tần Vũ.
Quân doanh bây giờ tập hợp hơn 5000 người, chia thành 5 thập bách phu đoàn, do 5 thập bách phu trưởng quản lý, mỗi thập bách phu trưởng quản lý 10 bách phu trưởng, mỗi bách phu trưởng quản lý 10 đội trưởng, mỗi đội trưởng quản lý 10 người.
Dùng cách này quản lý và truyền xuống mệnh lệnh cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa Tần Vũ sử dụng cờ ký hiệu để phát lệnh chỉ huy.
Do Long Đầu phụ trách quan sát từ xa, phất lên cờ hiệu và truyền âm cho các vị trí quản lý trong quân doanh, để bọn họ đồng loạt nhận lệnh.
Mấy ngày nay, cũng là dừng lại để đợi cho binh sĩ chi viện nắm rõ hiệu lệnh và lệnh kỳ trước khi lần nữa tiến quân.
Tình báo và chiến lược cũng đã nắm rõ trong tay, chỉ chờ binh sĩ sẵn sàng là sẽ lập tức xuất phát.
Trung Nguyên địa thế bằng phẳng, chủ yếu là đồng bằng, ít chỗ mai phục, nên tương đối dễ bị tấn công.
Nhưng Tần Vũ vẫn không chủ quan, mỗi khi đánh xong, liền dừng lại nghỉ ngơi, thu thập tình báo kỹ lưỡng trước khi tiến quân, tránh xung động mà rơi vào mai phục của địch nhân.
Tần Vũ đang mãi nghĩ ngợi thì Thường Hi từ từ tiến vào, nàng nhẹ nhàng nói với hắn:
- Ngày mai, huynh sẽ đánh Ung Châu Thành sao?
Tần Vũ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Hai canh giờ nữa sẽ lập tức xuất phát!
Nàng hiểu ý định của hắn, Tần Vũ là muốn tiến công bất ngờ để địch nhân không kịp trở tay, nàng nói:
- Muội chúc huynh trăm trận trăm thắng!
Nói rồi nàng nhẹ nhàng lại gần Tần Vũ, thơm nhẹ lên má hắn một cái, Tần Vũ thấy vậy, lấy hai tay bẹo má của nàng rồi nói:
- Cực Châu Thành giao lại cho nàng.
Thường Hi nhẹ nhàng gật đầu.
- Ân.
Nàng lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài, nàng cũng cất bước đi theo, trong lòng thầm cầu mong hắn bình an khải hoàn trở về.
Bên ngoài 5000 người, đứng thành 500 đội ngũ, chia làm 50 hàng đều tăm tắp.
Đứng đầu hàng ngũ là 50 đội Bách Quỷ binh, 500 người đồng loạt đeo lên mặt nạ Bách Quỷ, bỗng chốc trung tâm Cực Châu Thành sát khí tăng lên ngùn ngụt.
Cả quân doanh đồng thanh nói lớn:
- THẾ TỬ VẠN TUẾ!
Tần Vũ từ từ lăng không, Tam Long đang cuộn mình nằm ở một góc từ từ uốn lượn đến bên chỗ hắn.
Tần Vũ vận hết khí lực rồi nói:
- Tàn sát Ung Châu thành!
Cả quân doanh đồng loạt hô lớn:
- SÁT, SÁT, SÁT …
Bá tính Cực Châu Thành bị động tĩnh này dọa sợ, trốn vào hết bên trong nhà, chỉ có một vài cái tiểu hài đồng bạo gan hiếu kỳ đứng từ xa quan sát sang đây.
Tần Vũ nhảy lên lưng Tam Long, ầm ầm lao đi trên không trung, 500 đội ngũ phi hành theo hàng lối lao theo phía sau lưng hắn, khí thế bức nhân.
Lão nhũ mẫu của Gia Cát Thường Nhi thấy một màn này cũng phải tán thưởng Tần Vũ, lão nói với Thường Hi:
- Đời này thiên kiêu, hắn là đỉnh tiêm thiên hạ.
Thường Hi nghe được lời này, lòng nàng vui vẻ ấm áp lạ thường, người nàng thích, không ngờ lại là đại trượng phu bậc này.
…
- Cấp báo, Bách Quỷ binh đoàn tấn côngggggg!
Tên do thám hoảng hốt truyền tin về thành, cả Ung Châu thành trên dưới lo lắng không thôi, lúc này Lão tổ hoàng thất từ xa vận khí lực nói lớn:
- Không việc gì phải sợ, toàn thành theo ta chặt đầu cẩu tiểu tử Tần Vũ.
Toàn thành Ung Châu, khí thế bừng bừng, lão tổ Hoàng Thất đã hiện thân, bọn họ liền không còn sợ hãi nữa, bây giờ hừng hực chiến ý, muốn hạ sát Bách Quỷ quân đoàn, từng đợt hô lớn:
- Sát, sát, sát …
- Các người đừng ép người quá đáng!
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ nhị trọng thiên lên tiếng:
- Ép người quá đáng? Đây không phải là giao dịch thông thường, ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Lão tổ Hoàng Thất liên tục chửi rủa:
- Khốn kiếp, thế gia các ngươi đây là muốn nô dịch bọn ta.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên bấy giờ mới lên tiếng:
- Đây không phải là nô dịch, chỉ là thế lực phụ thuộc, nào có nô dịch chư hầu như các ngươi chứ.
Lão tổ Hoàng Thất lớn tiếng nói:
- Nói thì hay lắm, nhưng khác gì với chư hầu.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ nhị trọng thiên cáu gắt nói:
- Này, ngươi khinh thường Liệt thế gia Tây Vực chúng ta quá rồi đấy.
Được thì nói một câu, không được thì nói một câu, nhiễu sự.
Hừ!
Lão tổ Hoàng Thất trầm ngâm một giây lát rồi nói:
- Hừ, hy vọng các ngươi nói được làm được.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên khinh khỉnh nói:
- Hắn chỉ có 2 cao thủ cảnh giới Đại Thừa kỳ, chúng ta tính cả ngươi là 3 người, ngươi sợ cái gì chứ.
Chỉ hy vọng ngươi cầm chân tên Tần Vũ để chúng ta có thời gian hạ con Giao Long kia cùng với con nhóc bên cạnh hắn.
Lão tổ Hoàng Thất cười lớn nói:
- Chỉ là một cái Luyện Hư kỳ nhỏ nhoi, ỷ vào bảo vật mà thôi, ta vẫn tự tin có thể giết được hắn.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên khinh thường lão rồi nói:
- Ngươi cũng chỉ là Đại Thừa kỳ nhất trọng thiên, cẩn thận không lại lật thuyền trong mương, mất công bọn ta phải trợ giúp, haha!
Lão tổ Hoàng Thất tức giận, chỉ tay vào hắn:
- Ngươi … ngươi …!
Tên này lại nói:
- Này, ngươi nên nhớ, bây giờ ngươi là thế lực phụ thuộc của Liệt thế gia, luận về bối phận ta vẫn hơn ngươi một bậc, chú ý hành động và lời nói của ngươi một chút!
Nói rồi hai tên cao thủ của Liệt thế gia cười ha hả rồi bỏ đi.
Lão tổ Hoàng Thất thở dài một hơi, Đông Tấn Quốc thành lập chưa được bao lâu, tích lũy chưa được thâm hậu bằng thế gia Nhân Tộc vực, Đông Bắc Nhung Tộc tràn xuống, Tây Nam Tần thế tử đánh lên, lão bị kiềm kẹp ở giữa, khó khăn chồng chất.
..
Bên này Cực Châu Thành, Tần Vũ đang cho quân sĩ hạ trại nghỉ ngơi, hồi phục thương thế, đồng thời kiểm kê thương vong, tu sĩ thuê từ bên ngoài tử thương hơn 400 người, còn thủ hạ Tần Vũ tử thương 50 người.
Nhìn số liệu báo cáo liền thấy rõ sự khác biệt của quân đội được đào tạo bài bản và lính đánh thuê tuyển mộ tay ngang.
Dân chúng trong thành mấy ngày đầu vô cùng hoảng sợ, bọn họ lo rằng Tần Vũ sẽ cho tu sĩ tản ra tàn sát, hà hiếp bá tính thường dân.
Nhưng mấy ngày vừa qua, Bách Quỷ quân doanh của Tần Vũ cực kỳ quy củ, chỉ tập trung ở trung tâm thành hạ trại, nghỉ ngơi điều tức, bọn họ không hề tràn ra cướp bóc hay hãm hiếp phụ nữ như những bộ lạc Trung Nguyên hay làm.
Trong thành bây giờ, người trẻ tuổi chỉ là phần nhỏ, phần đa là người già yếu, trẻ nhỏ và phụ nữ bị bỏ lại, bọn họ thấy quân doanh của Tần Vũ hành động như vậy cũng thở ra một hơi.
Nhưng cứ như thế này, bọn họ cũng không còn cầm cự được bao lâu, thương nhân đã bỏ đi hết, kho lương cũng bị những gia tộc lớn vơ vét mang đi.
Mấy năm gần đây Đông Tấn Quốc vơ vét của cải trong các thế lực chư hầu, từ tài nguyên thế tục cho đến tài nguyên tu chân, người dân đói khổ vạn phần, nay lại chiến tranh loạn lạc, bọn họ như rơi vào cùng cực.
Giữa một đống đổ nát bừa bộn, một lão bà đang quỳ trên mặt đất cầu xin lão thiên thương xót cho Cực Châu thành, hy vọng cho bọn họ con đường sống, cầm cự qua được kiếp nạn này.
Bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng la lớn vui mừng của mấy người phụ nữ trung niên:
- Gia Cát thế gia phát lương ở đầu thành, mau mau đến nhận!
Gia Cát Thường Hi, lần trước đột phá thất bại, liền quyết tâm không đột phá nữa, đi theo sau lưng Tần Vũ, trợ giúp hắn thu phục thiên hạ nhân tâm.
Nàng mấy ngày trước vừa đến nơi, đi một vòng quanh thành, liền phát hiện những người còn sót lại chẳng còn chống đỡ được bao lâu, hơn nữa đa số là phụ nữ, người già yếu và trẻ nhỏ.
Nàng liền lệnh cho thủ hạ, trở về những thành trấn ở Đông Vực phụ cận, thu mua lương thảo mang đến đây phân phát cho bá tính.
Thường Hi đứng ở trên đài cao quan sát xuống bên dưới, người dân trong thành sớm đã tụ tập lại đây đông đến một mảng.
Thủ hạ của thượng cổ gia tộc Gia Cát phải chia nhau ra ổn định trật tự, một tên tu sĩ hét lớn:
- Xếp hàng ngay ngắn vào, ai cũng có phần!
Trai tráng thì được phát gạo, còn phụ nữ, người già và trẻ em được phát màn thầu và cháo để ăn trước, đợi trai tráng đưa gạo về nhà.
Mấy đứa trẻ nhận được màn thầu cảm ơn thủ hạ Gia Cát cổ gia rối rít, thủ hạ của Thường Hi liền nói:
- Người ngươi phải cảm ơn là Gia Cát tiểu thư!
Mấy đứa trẻ cũng thành thật nói theo:
- Cảm ơn Gia Cát tiểu thư.
Rồi cứ như vậy, những người đến sau nhận xong phần mình cũng rối rít nói lời cảm ơn Gia Cát tiểu thư.
Dần dà thường dân trú ẩn bên trong rừng rậm, nghe đến chuyện này mà cũng quay trở lại Cực Châu Thành, dẫu sao đây cũng là nhà bọn họ, hơn nữa Bách Quỷ quân doanh cũng đã ngừng tay.
Thường Hi hôm nay đi vi hành xung quanh thành, mọi người thấy nàng, liền quỳ sụp xuống đất, cảm tạ nàng:
- Cảm tạ Gia Cát tiểu thư.
Nàng lúc này đỡ mấy lão giả đứng dậy rồi nhẹ nhàng nói:
- Đây là hảo ý của Tần thế tử, ngài ấy muốn thống nhất thiên hạ Trung Nguyên, trợ giúp bá tính an cư lạc nghiệp.
Giọng nàng không lớn nhưng vang vọng khắp nơi xung quanh, mấy người này nghe xong có người hiểu có người không, bỗng chốc bọn họ từng mảng nói lớn:
- Đa tạ đại ân đại ức của Tần thế tử.
- Đa tạ Tần thế tử cứu khổ cứu nạn.
…
Tần Vũ ở đằng xa quan sát đến đây cũng thở dài một hơi, mấy nàng vẫn là quá lương thiện đi.
Nói đoạn, hắn trở lại bên trong quân doanh, xem xét ngọc giản tình báo và chiến lược chuẩn bị tiến quân đánh Ung Châu Thành.
Quân sĩ đã được bổ sung nhanh chóng, lần này tiến công quy môn lớn, nên Tần thế gia lão tổ gửi thêm 30 cao thủ Hợp Thể kỳ cảnh giới, 200 Luyện Hư kỳ thủ hạ, và 500 Nguyên Anh kỳ đệ tử đến chi viện cho Tần Vũ.
Quân doanh bây giờ tập hợp hơn 5000 người, chia thành 5 thập bách phu đoàn, do 5 thập bách phu trưởng quản lý, mỗi thập bách phu trưởng quản lý 10 bách phu trưởng, mỗi bách phu trưởng quản lý 10 đội trưởng, mỗi đội trưởng quản lý 10 người.
Dùng cách này quản lý và truyền xuống mệnh lệnh cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa Tần Vũ sử dụng cờ ký hiệu để phát lệnh chỉ huy.
Do Long Đầu phụ trách quan sát từ xa, phất lên cờ hiệu và truyền âm cho các vị trí quản lý trong quân doanh, để bọn họ đồng loạt nhận lệnh.
Mấy ngày nay, cũng là dừng lại để đợi cho binh sĩ chi viện nắm rõ hiệu lệnh và lệnh kỳ trước khi lần nữa tiến quân.
Tình báo và chiến lược cũng đã nắm rõ trong tay, chỉ chờ binh sĩ sẵn sàng là sẽ lập tức xuất phát.
Trung Nguyên địa thế bằng phẳng, chủ yếu là đồng bằng, ít chỗ mai phục, nên tương đối dễ bị tấn công.
Nhưng Tần Vũ vẫn không chủ quan, mỗi khi đánh xong, liền dừng lại nghỉ ngơi, thu thập tình báo kỹ lưỡng trước khi tiến quân, tránh xung động mà rơi vào mai phục của địch nhân.
Tần Vũ đang mãi nghĩ ngợi thì Thường Hi từ từ tiến vào, nàng nhẹ nhàng nói với hắn:
- Ngày mai, huynh sẽ đánh Ung Châu Thành sao?
Tần Vũ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Hai canh giờ nữa sẽ lập tức xuất phát!
Nàng hiểu ý định của hắn, Tần Vũ là muốn tiến công bất ngờ để địch nhân không kịp trở tay, nàng nói:
- Muội chúc huynh trăm trận trăm thắng!
Nói rồi nàng nhẹ nhàng lại gần Tần Vũ, thơm nhẹ lên má hắn một cái, Tần Vũ thấy vậy, lấy hai tay bẹo má của nàng rồi nói:
- Cực Châu Thành giao lại cho nàng.
Thường Hi nhẹ nhàng gật đầu.
- Ân.
Nàng lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài, nàng cũng cất bước đi theo, trong lòng thầm cầu mong hắn bình an khải hoàn trở về.
Bên ngoài 5000 người, đứng thành 500 đội ngũ, chia làm 50 hàng đều tăm tắp.
Đứng đầu hàng ngũ là 50 đội Bách Quỷ binh, 500 người đồng loạt đeo lên mặt nạ Bách Quỷ, bỗng chốc trung tâm Cực Châu Thành sát khí tăng lên ngùn ngụt.
Cả quân doanh đồng thanh nói lớn:
- THẾ TỬ VẠN TUẾ!
Tần Vũ từ từ lăng không, Tam Long đang cuộn mình nằm ở một góc từ từ uốn lượn đến bên chỗ hắn.
Tần Vũ vận hết khí lực rồi nói:
- Tàn sát Ung Châu thành!
Cả quân doanh đồng loạt hô lớn:
- SÁT, SÁT, SÁT …
Bá tính Cực Châu Thành bị động tĩnh này dọa sợ, trốn vào hết bên trong nhà, chỉ có một vài cái tiểu hài đồng bạo gan hiếu kỳ đứng từ xa quan sát sang đây.
Tần Vũ nhảy lên lưng Tam Long, ầm ầm lao đi trên không trung, 500 đội ngũ phi hành theo hàng lối lao theo phía sau lưng hắn, khí thế bức nhân.
Lão nhũ mẫu của Gia Cát Thường Nhi thấy một màn này cũng phải tán thưởng Tần Vũ, lão nói với Thường Hi:
- Đời này thiên kiêu, hắn là đỉnh tiêm thiên hạ.
Thường Hi nghe được lời này, lòng nàng vui vẻ ấm áp lạ thường, người nàng thích, không ngờ lại là đại trượng phu bậc này.
…
- Cấp báo, Bách Quỷ binh đoàn tấn côngggggg!
Tên do thám hoảng hốt truyền tin về thành, cả Ung Châu thành trên dưới lo lắng không thôi, lúc này Lão tổ hoàng thất từ xa vận khí lực nói lớn:
- Không việc gì phải sợ, toàn thành theo ta chặt đầu cẩu tiểu tử Tần Vũ.
Toàn thành Ung Châu, khí thế bừng bừng, lão tổ Hoàng Thất đã hiện thân, bọn họ liền không còn sợ hãi nữa, bây giờ hừng hực chiến ý, muốn hạ sát Bách Quỷ quân đoàn, từng đợt hô lớn:
- Sát, sát, sát …
Danh sách chương