Lúc này bên trong đình viện của Triệu Thanh Nhã, Tần Vũ cùng Triệu Thanh Nhã đang trò chuyện với nhau.
Tần Vũ sau khi hỏi thăm qua loa xong một hai câu liền đi thẳng vào vấn đề chính:
- Hẳn là Triệu sư muội cũng đã biết ý định của ta hôm nay đến đây.
Triệu Thanh Nhã thở nhẹ một hơi, rồi nhẹ nhàng nói:
- Muội biết sớm hay muộn thì Tần sư huynh cũng sẽ đến vì chuyện này.

Muội quả thật cũng không có thiên phú trong việc kinh doanh và quản lý sinh ý.

Nên đối với chuyện này muội cũng không có dị nghị gì, chỉ mong Tần huynh nể mặt tình đồng môn mà cho muội giữ lại một phần sinh ý để sinh hoạt và tu luyện.
Tần Vũ nhìn Triệu Thanh Nhã đứng đối diện, trong lòng cũng hòa hoãn đôi chút, hắn từ tốn nói:
- Triệu sư muội an tâm, về chuyện này Tần Vũ ta có thể hứa với muội.

Về phần sinh ý để sinh hoạt và tu luyện, cứ căn cứ theo tỷ lệ phần sinh ý Triệu sư muội quản trước đây mà ta sẽ phân xuống, tuyệt đối không để cho muội thiệt thòi.
Triệu Thanh Nhã hai mắt đượm buồn nói với Tần Vũ:
- Dạ vâng, mong Tần Vũ sư huynh nương tay, muội sẽ hết lòng hỗ trợ huynh tiếp quản phần sinh ý này.
Tần Vũ nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
- Đa tạ sư muội tương trợ.
Nói rồi Tần Vũ cáo biệt Triệu Thanh Nhã rồi rời đi.
Triệu Thanh Nhã nhìn bóng lưng của Tần Vũ rời đi mà lòng trĩu buồn, nàng vốn dĩ là người của Triệu gia ở một thành trấn nhỏ, năm đó Thiên trưởng lão đi ngang qua, nhìn trúng tư chất của nàng mà mang về thượng cổ Thanh Vân tông.

Nàng vốn dĩ không muốn tranh đấu với đời, an an ổn ổn yên phận sống qua ngày, cho nên mặc dù tư chất rất tốt nhưng mà tu vi lại chậm tiến, hơn nữa lại hay bị sư huynh sư tỷ đồng môn ức hiếp, làm lão phiền lòng không thôi.
Tần Vũ vừa đi ra, thì Tiêu Mỹ Mỹ cùng hai nam nhân từ xa tiến đến.
Hai bên cũng chỉ chào hỏi xã giao rồi nhanh chóng lướt qua nhau.
Vừa mới đến cổng đình viện của Triệu Thanh Nhã, Tiêu Mỹ Mỹ đã đon đả nói:
- Tề sư huynh, ta dẫn sư huynh đến gặp Triệu sư muội rồi, phần còn lại huynh tự xử lý a, khách khách!
Nói xong đoạn ả hất giọng nói với Triệu sư muội ở trong sân:
- Triệu sư muội, Tề huynh là luyện dược sư ngũ phẩm, may mắn nhìn trúng muội ta mới dẫn hắn qua đây cho muội diện kiến hắn, còn không mau chào Tề sư huynh.
Triệu Thanh Nhã lập tức nói:
- Tiêu sư tỷ, ta không phiền tỷ nhọc lòng như vậy, hơn nữa, ta cũng không có hứng thú gặp Tề sư huynh, xin sư huynh và sư tỷ về cho.
Tên họ Tề liền lên tiếng:
- Ài, Triệu sư muội, mặc dù ta qua đây có chút đường đột và lỗ mãng, nhưng quả thật ta không có ý gì xấu, chỉ muốn làm quen với muội mà thôi.
Tên này cũng nhắm đến Triệu Thanh Nhã từ lâu, mấy lần ngỏ lời nhờ Ngô Vũ dắt mối, nhưng Ngô Vũ cũng từ chối khéo, mặc dù giao hảo không tệ, nhưng tên này tính tình cũng không phải dễ ưa.

Hắn không muốn Triệu sư muội phải khổ cực đối phó với loại người như vậy.

Tên Ngô Vũ là nhị sư huynh, nên trong thâm tâm hắn cũng lo nghĩ cho vị sư muội này một hai.
Triệu Thanh Nhã lần nữa nhẹ nhàng lên tiếng:
- Xin Tề sư huynh thứ lỗi, hôm nay quả thực ta không được khỏe, không tiện tiếp khách, mong huynh về cho.
Tiêu Mỹ Mỹ lập tức chen ngang, giọng miệt thị ra mặt:
- Không được khỏe, ngươi vừa nãy đón tiếp tên Tần Vũ thì lại không sao, bây giờ Tề sư huynh đại giá đến đây ghé thăm, ngươi lại bảo không được khỏe, hay là ngươi chỉ phục vụ cho Tần Vũ mà thôi.


Khách khách!
Nói xong ả lại cười, lời này nói ra chẳng khác nào nói Triệu Thanh Nhã như vũ nữ ở thanh lâu phục vụ đón tiếp nam nhân.

Triệu Thanh Nhã trong lòng lửa giận, lớn tiếng phản bác:
- Tiêu sư tỷ, xin tỷ tự trọng, ta là người như thế nào mọi người đều biết rõ, hà cớ gì hết lần này đến lần khác tỷ buông lời nhục mạ ta?
Tiêu Mỹ Mỹ quay mặt qua một bên, giọng lả lơi nói:
- Hừ, tiện nhân lại nghĩ mình thanh cao, chẳng qua chưa phải giá của ngươi mà thôi! Ngươi chẳng qua là xem thường Tề sư huynh của chúng ta, lại ỷ vào tên Tần Vũ kia mà lớn lối.

Chỉ tiện tì như ngươi sao xứng đáng phục vụ cho Tề sư huynh.
Lời này vừa nói ra, Triệu Thanh Nhã đã bị chọc tức đến nỗi bộ ngực phập phồng, hai mắt nàng ngấn lệ, tính tình nàng hiền lành, liền bị thua thiệt.

Miệng lưỡi của vị Tiêu sư tỷ này thật cay độc, một câu hai câu liền nhục mạ nàng.
Tề Viễn bị Triệu Thanh Nhã từ chối hết lần này đến lần khác có chút mất mặt với người huynh đệ đi cùng, lại thêm Tiêu Mỹ Mỹ châm dầu vào lửa, liền bừng bừng nổi giận lớn tiếng nói:
- Triệu sư muội, ta đích thân đến đây gặp gỡ làm quen muội.

Hà cớ gì muội lại khó dễ ta, ngay cả mời ta vào bên trong nói chuyện muội cũng chưa từng mở lời.


Muội có phải đã quá xem thường Tề Viễn ta.
Bản chất Tề Viễn là luyện dược sư ngũ phẩm nên hắn bình thường rất cao ngạo, ít ai trêu chọc hắn, vậy mà hôm nay bị người hắn thích từ chối năm lần bảy lượt, ngay cả cổng còn chưa bước vào làm hắn vô cùng mất mặt.

Hắn siết chặt tay, vô tình cái tên Tần Vũ bây giờ làm hắn cảm thấy thật chán ghét.

Tiêu Mỹ Mỹ nhìn thấy hành động nhỏ này, liền biết mình đã thành công dấy lên thù hằn giữa Tề Viễn và Tần Vũ, ả lại nói tiếp:
- Tề sư huynh, ta thấy quả thật là Triệu Thanh Nhã khinh thường huynh không bằng tên Tần Vũ kia, nên mới hành xử như vậy.

Có lý nào khách đến thăm nhà lại đối đãi như vậy.

Đúng không Diêu sư huynh ?
Tên đi cùng là Diêu Tấn Sơn, là huynh đệ thân thiết của Tề Viễn, lần này đến trợ uy cho hắn tán gái, không ngờ gặp chuyện khó xử như vậy, hắn cũng bất bình thay cho Tề Viễn:
- Ta thấy Tiêu sư muội nói không sai, huynh đã có lòng như vậy mà người ta không nhận, ta nghĩ chúng ta cũng nên về thôi.
Tề Viễn trong lòng tức tối đến cực điểm, nghiến răng ken két hai chữ Tần Vũ, phất tay áo bỏ đi.

Đoạn Tiêu Mỹ Mỹ đuổi theo đon đả nói:
- Sư huynh bớt giận, ta có chuyện này muốn nói cho huynh nghe, đảm bảo có thể chơi chết được tên tiểu tử Tần Vũ … Khách khách!
Đám người bọn họ vừa rời đi, Triệu Thanh Nhã đóng chặt cửa phòng khóc nức nở, nàng thầm ước mình không bị sư phụ mang đến nơi này.

Ở trong này quá khốc liệt, nàng chỉ muốn vui vẻ ở thành trấn nhỏ với phụ mẫu và gia gia của nàng mà thôi.
Nàng khóc nấc lên từng tiếng, ở trong này nàng thật cô đơn, không ai có thể hiểu nàng.
Bao năm qua, quản lý sinh ý trong tay nàng cũng mệt mỏi chống đỡ, hết Tiêu sư tỷ dòm ngó, đến Quách sư huynh chèn ép, lại bị hết nam nhân này đến nam nhân khác làm phiền, nàng đã sớm chống đỡ không nổi, ngày ngày buồn bã, trốn trong một góc phòng khóc lóc.


Đình viện của Tề Viễn.
Hắn lúc này tức giận đập bàn ghế trong đại sảnh.
- Hảo, hảo! Lại là ngươi Tần Vũ! Chó chết! Aaa…
Hắn điên cuồng gào thét và đập phá đồ đạc hơn nữa.

Vừa nãy Ngô Vũ qua nói với hắn về việc Tần Vũ muốn cắt giảm hợp tác đan dược cấp cao với hắn, chỉ hợp tác đan dược từ tam phẩm trở xuống.

Mà đan dược tam phẩm trở xuống giá thành không cao, lợi nhuận thu về cũng không được bao nhiêu, chân chính là chèn ép con đường làm ăn của hắn.

Cộng thêm việc Triệu Thanh Nhã vừa này, hắn càng tức tối, hắn hạ quyết tâm lần này phải làm cho Tần Vũ mất mặt với các gia tộc và lão sư của hắn.
- Khặc khặc, tiểu tử người đừng trách ta độc ác, tất cả là tại ngươi!

Tần Vũ vừa nãy cũng dùng thần thức để ý qua, trong lòng cũng cảm khái không thôi.

Dù sao thì cũng là bản thân Triệu Thanh Nhã lựa chọn như vậy, hắn cũng không muốn nhúng tay vào.

Đáng lẽ ra nếu nàng chuyên tâm tu luyện, thực lực vượt trội hơn cùng lứa, cộng thêm là đệ tử của Thái thượng lão tổ thì cũng ít ai dám trêu chọc nàng.

Âu cũng chính do nàng lựa chọn, không ai cưỡng ép nàng cả.

Nhân sinh là thế, tiên trách kỷ hậu trách nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện