Sau cái chết của Liệt Bân, người được hưởng lợi nhiều nhất là biểu đệ của hắn Liệt Chấn.

Hắn không không thuận lợi leo lên vị trí kế thừa gia chủ đời tiếp theo của Liệt thế gia, đường đường chính chính.

Nhưng mà hắn cần phải lập uy, để thủ hạ trên dưới tin phục và hơn hết là lấy lòng lão tổ Liệt thế gia.
Liệt Chấn thủ hạ và mối quan hệ xã giao trong tông môn cũng không tính là ít, nên cũng nghe ngóng được một hai chuyện, trong đó có chuyện liên quan đến Ngụy Anh Kiệt.

Tên này liền tranh thủ đổ dầu vào lửa, ném đá giấu tay.

Hơn nữa đối phương tự mình tìm đến há có lý nào hắn bỏ qua.
Chuyện Tần Vũ giết chết Liệt Bân năm đó cũng không phải là bí mật gì, nên thoáng chốc đã truyền đi khắp các tông môn.

Ngụy Anh Kiệt cũng không phải dạng vừa, lợi dụng chuyện này, lần nữa gợi lên, trực tiếp qua ngỏ lời, nhờ Liệt thế gia Tây Vực hỗ trợ chèn ép Tần Vũ, giúp hắn thêm cơ hội giành chiến thắng trong trận chiến sắp tới, trong lòng cũng tính tính toán toán lẫn nhau mà thôi.
Liệt Chấn cẩn thận lại gần chỗ Ngụy Anh Kiệt rồi đưa hắn một cái phong châm, đoạn hắn chậm rãi nói:
- Trong pháp bảo này, có chứa một kích toàn lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ bát trọng thiên.

Hơn nữa, đầu châm có kịch độc của Hàn Độc Thiềm Thừ, gọi là quà Liệt Chấn đệ hiếu kính Ngụy sư huynh.
Trong lời nói của tên Liệt Chấn này hiển nhiên không hề có từ nào kêu Ngụy Anh Kiệt dùng cái phong châm này ám toán Tần Vũ cả.


Nhưng hắn thừa biết tên Ngụy sư huynh này, kiểu gì cũng sẽ dùng mà thôi.
“Liệt Chấn ta chỉ là tặng quà, còn sử dụng như thế nào là do Ngụy sư huynh ngươi chứ không liên quan gì đến ta.”
Liệt Chấn âm trầm nghĩ ngợi.
Ngược lại tên Ngụy sư huynh thì lại khác, hắn lại xem đây là một sát chiêu bí mật để hạ gục Tần Vũ, dù gì với một tên đệ tử tán tu như hắn mà nói, món quà này quả thực là quý báu.
- Haha Liệt đệ an tâm, với món quà này ta tin tưởng có thể chiến thắng Tần Vũ.
Tên Liệt Chấn vội vàng nói to để cho những thủ hạ hai bên cũng có thể nghe:
- Ây, huynh đừng hiểu lầm ý đệ, cái này là đệ mến huynh nên mới tặng cho huynh, chứ đệ không có ý gì khác!
Ngụy Anh Kiệt thất thố cười lớn:
- Haha, là ta nghĩ nhiều rồi, haha.
Nhưng mà trong lòng hắn lại nghĩ khác.
“Lũ thế gia khốn khiếp, đợi ta leo lên được vị trí đệ tử chính thức của Thiên trưởng lão, ta từ từ bóp chết các ngươi”
Hai bên qua lại đôi ba câu, sau đó liền cáo biệt nhau.
Tên Liệt Chấn vừa về đến đình viện liền dặn dò hạ nhân:
- Ngươi thông tri các huynh đệ trong bang, và thủ hạ trên dưới Liệt thế gia, tạm thời án binh bất động, không được động chạm đến sinh ý hay người của Tần Vũ.

Nhất định phải nhớ rõ, không được khinh suất, kể cả hắn đánh đến tận cửa cũng phải nhịn xuống.
Tên hạ nhân vội vàng đáp lời:
- Đã rõ.
Cái tên Liệt Chấn này vậy mà tâm tính lại thuần thục hơn tên Liệt Bân nhiều, hành sự cũng tương đối kín kẽ, giao đồ cho người khác ám sát Tần Vũ xong, liền lập tức thu quân.
Sau này xảy ra sự việc đáng tiếc gì hắn cũng dễ dàng phủi bỏ trách nhiệm.

Chúng ta không phát sinh mâu thuẫn gì với hắn tại sao phải ám toán hắn, một chiêu ném đá giấu tay này, người thiệt thòi cuối cùng cũng chỉ có Tần Vũ hoặc Ngụy Anh Kiệt mà thôi.
Còn tên Ngụy Anh Kiệt này cứ tưởng là mình thông minh, bị người tính kế trên đầu lại còn phải mang ơn.

Hắn bây giờ đã bị ghen tuông và sự ghen tỵ với Tần Vũ, cộng thêm bản tính nóng nảy mà lu mờ đi lý trí.

Trong đầu hắn bây giờ bằng mọi giá phải hạ gục được Tần Vũ, lấy lòng lão sư và Triệu sư muội.
Quả thật, một khi bị người nắm tâm tư, liền bị người lợi dụng.

Đình viện của Tần Vũ.
Ngô Vũ hoảng hốt nói:

- Tần sư huynh chuyện này có chút không thỏa đáng!
Tần Vũ nhàn nhạt nói:
- Có gì mà không thỏa đáng, đan dược cấp thấp vẫn thuê người mà đệ vẫn hợp tác đến luyện, còn lại đan dược cấp cao vẫn là nên thuê Dược Bàng Môn.

Hơn nữa bây giờ nhu cầu nhiều hơn trước, cũng không thiệt thòi cho hắn bao nhiêu.
Ngô Vũ gấp gáp trả lời:
- Chuyện này …
Tần Vũ dứt khoát nói:
- Được rồi, Ngô sư đệ, ý ta đã quyết, cứ như vậy mà làm, cùng lắm đệ bồi thường cho hắn một hai là được.
Ngô Vũ đành cắn răng mà nói:
- Dạ vâng thưa Tần sư huynh.
Hắn cũng bất lực thở dài trong lòng, khoản bồi thường ở đâu thì Tần Vũ không có nói, vẫn là tự hắn phải bỏ ra để giữ lại mối giao hảo với tên kia.
Ngô Vũ có chút bất ngờ, không hiểu vì sao Tần Vũ đột ngột đổi người hợp tác luyện đan dược với phần sinh ý mà hắn phụ trách.

Trực tiếp chuyển sang cho Dược Bàng Môn hỗ trợ.

Mà tên luyện dược sư họ Tề kia vốn giao hảo không tệ với Ngô Vũ, lần này cắt giảm hợp tác với hắn, sợ là cũng khó bàn giao.

Hắn lần nữa lên tiếng:
- Đệ quả thực có chút khó hiểu ?
Tần Vũ cũng không nói gì nhiều, nhìu mày, nhàn nhạt nói:
- Đan dược Dược Bàng Môn chất lượng tốt hơn, nên ta thay người thôi.
Ngô Vũ thấy hắn đã nhíu mày cũng không dám hỏi thêm, nói một hai lời rồi cáo lui để qua bàn giao với tên họ Tề kia.

Ngược lại, đối với Tần Vũ, chuyện của Tiêu Mỹ Mỹ, hắn cũng đã chú ý đến, gần đây vị sư muội này của hắn, qua lại với tên luyện dược sư họ Tề kia, hắn không thể không đề phòng.
Đan dược cấp thấp thì có thể cho qua, nhưng đan dược cấp cao là những phần sinh ý quan trọng làm ăn với các gia tộc tương đối lớn, không thể qua loa được, sau này có cơ hội sẽ cắt hẳn, rồi dứt khoát chuyển sang thuê Dược Bàng Môn.
Cứng rắn quá sẽ làm cho Ngô Vũ khó xử, mà như vậy sẽ sinh ra dị tâm, nên chỉ có từng bước thực hiện.

Tần Vũ hiện giờ vẫn đang cần tay chân trong nội môn, tạm thời Ngô Vũ vẫn còn giá trị lợi dụng, hơn nữa tên này tâm tư cũng không tệ, có thể dùng được vào một hai chuyện vặt vãnh.
Tần Nhược Tuyết sau khi tiếp quản phần sinh ý của Ngô Vũ, đã phát hiện nhiều vấn đề, trong đó có các mối quan hệ liên quan đến tên họ Tề kia, liền thông tri cho Tần Vũ nắm tình hình.

Nàng trong việc quản lý sinh ý, nhân sự vẫn rất là nhạy bén, nên Tần Vũ rất là hài lòng với nàng, quyết định mang nàng theo vào trong này của ngày trước, cũng không tính là thiệt thòi.
Đoạn hắn nói với Tần Nhược Tuyết:
- Muội qua thông tri cho Triệu sư muội, ngày mai ta có chuyện cần gặp muội ấy.
Tần Nhược Tuyết nhanh nhẹn đáp lời hắn:
- Dạ vâng thưa thiếu chủ.
Nàng vừa quay lưng để chuẩn bị đi qua chỗ Triệu sư muội, thì bị hắn vỗ mông nàng một cái giật nảy mình.
Kim Mao ở bên ngoài, cũng bắt chước vỗ mông Tử Yên, rồi một rồng, một khỉ cứ lăn ra mà cười.

Tần Vũ thật muốn đá hai bọn chúng mấy đá.
Nhược Tuyết ngượng ngùng quay lưng đi vội về phía đình viện của Triệu Thanh Nhã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện