Tần Vũ sau khi thu được Bàn Cổ Thần khí Thần Nông đỉnh thì trở về tông môn, chuẩn bị theo lão sư hắn, đi thượng cổ chi địa phỏng bái tam đại thượng cổ gia tộc.
Tử Yên cũng đã xuất quan, lần này tu vi nàng trực tiếp tăng lên Hợp Thể kỳ đỉnh phong, Tần Vũ có chút líu lưỡi, một lần thức tỉnh huyết mạch mà thôi, đã muốn đột phá một đại cảnh giới.

Thật là khủng bố!
Nàng nắm lấy vạt áo hắn, lải nhải với hắn mấy ngày nay một câu:
- Ca, ta muốn đi thu vài cái đệ đệ sai vặt.
- Tiểu nãi nãi à, muội làm ơn ở yên dùm ta a!
Tần Vũ khổ sở nài nĩ nó.
Tiểu la lỵ này làm đại tỷ ở trong Tiên Sơn bí cảnh truyền thừa quen rồi, ra đây không có tay chân sai vặt làm nó có chút ngứa ngáy.

Hơn nữa, nó vừa thức tỉnh huyết mạch, nên có chút sung sức, dù sao thì tâm tính nó vẫn còn trẻ con.
Tần Vũ nghĩ nghĩ rồi hỏi nó:
- Giao Long Đại thừa kỳ đỉnh phong, muội đánh nổi không? Nếu nổi, ta liền dẫn muội qua đó, cho muội thu làm đệ đệ.
Bỗng chốc nó im bặt, vân vê vạt áo, miệng lí nhí nói:
- Hiện giờ, ...!muội mà gặp nó, vẫn phải gọi nó ...!một tiếng đại ca a!
- Muội nói cái gì ? Nói lớn lên nào ! Ha ha ha !
Tần Vũ phụt cười châm chọc nó, hắn biết là nó mới đột phá đại lượng tu vi, nên hùng hùng hổ hổ đi khoe khoang khắp nơi.
Đoạn tiểu la lỵ xấu hổ, quơ tay múa chân đấm đá loạn xạ lên chân Tần Vũ, hắn cuối xuống nhẹ nhàng xoa đầu nó, rồi đưa cho nó quả Đào Tiên.

Nó vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói:
- Vẫn là ca thương muội nhất.

Đợi mấy bận nữa, muội bắt con Giao Long cho huynh cưỡi.
- Thôi miễn, muội ở yên một chỗ đừng làm loạn là ta đã được nhờ lắm rồi!
Tần Vũ vội vội vàng vàng nói, vắng nó thì buồn, mà có nó, cái đình viện của hắn không lúc nào được yên, gà bay chó chạy khắp nơi.
...
Ba ngày sau.
Sáng sớm ở thượng cổ Thanh Vân tông quả thật yên tĩnh, từng hạt sương long lanh đọng trên phiến lá, ngọn cỏ, từng giọt, từng giọt nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Con Tam Túc Kim Ô, ngửa cổ gáy vang từng tiếng ò ó o, bỗng dưng, tiếng gáy nó nghe là lạ.

Ọ ọ ...!ọ, quạc ...!quạc!
Tần Vũ vội vội vàng vàng ngó ra ngoài hiên.


Ôi trời, tiểu nãi nãi Tử Yên của hắn, bởi vì bị con Tam Túc Kim Ô làm tỉnh giấc, lập tức thuấn di ra ngoài sân, bóp cổ con gà xách lên, vặt trụi lông.
- Ta kháo! Muội muội mau dừng tay, nó là bảo bối của lão sư ta a! Aaaaa ...!mau dừng tay!
Tần Vũ hét thảm, nhìn con gà trơ trọi bộ da vàng óng ánh, trên đuôi nó còn dính lại một chút lông tơ.

Quác! Con Kim Ô hét thảm, Tử Yên vẫn kiên trì đè nó ra nhổ cho bằng hết.
Còn Tần Vũ lúc này hắn đang cấp tốc phi hành bay đi thật xa nơi này, hắn là muốn trốn lão sư hắn a! Nuôi cái muội muội này, đúng là tai họa ngập trời!
"Lão thiên, Tần Vũ ta sống không thẹn với lương tâm, sao người nỡ đọa đày ta như vậy!"
Hắn vừa bay, vừa khóc thương cho số phận ngặt nghẽo của hắn.
Bên trong đình viện, lão sư của hắn lúc này cũng đã tỉnh dậy sau một đêm thiền định, lão hét lớn:
- Aaa...con Tam Túc Kim Ô của ta! ...!Tử Yên ngươi đứng lại cho ta!
Tiểu la lỵ bên này cũng xách áo cong đít lên mà chạy, một khi bị lão túm lấy, chắc chắn nàng sẽ bị đánh téc mông.
...
Gần trưa, Tần Vũ, Tử Yên và lão sư của hắn đang đứng ở giữa sân bên trong đình viện của hắn.

Lúc này Tần Vũ cố gắng nhịn cười nhìn tiểu la lỵ, nàng đang lấy hai tay bợ cái mông của nàng mà xoa xoa, hẳn là vừa nãy bị lão sư hắn túm được, đánh cho một trận đi! Hắn hả hê vô cùng, cuối cùng thì cũng có người trị được cái của nợ này.

Nhìn tiểu la lỵ mà Tần Vũ cười sung sướng từng đợt trong lòng, hắn cố nhịn cười đến nỗi, cả người run rẩy.
Thiên trưởng lão liếc nhìn Tử Yên, bỗng lão cũng bật cười, lão mấy trăm năm qua ở đình viện này một mình, cao cao tại thượng cũng có chút buồn chán.

Bỗng chốc xuất hiện thêm một cái chân truyền đệ tử, và hai cái muội muội của hắn, làm cho cái sơn phong này, một lần nữa lại bừng bừng sinh khí, một mảnh náo nhiệt vui vẻ.
Từ xa xa, một tên đệ tử hạch tâm nội môn vội vã chạy tới, cung kính dâng lên không gian giới chỉ đưa cho Thiên trưởng lão, rồi gấp gáp nói:
- Đệ tử vô năng làm trễ nãi Thái thượng lão tổ, mong lão tổ rộng lượng bỏ qua.

Đây là lễ vật tông chủ nhờ người đưa cho tam đại thượng cổ gia tộc.
- Uhm, được rồi, ngươi lui đi!
Lão khoát khoát tay, con người lão cũng không có hẹp hòi, nên mấy chuyện này lão cũng chẳng thèm để trong lòng.

Nói đoạn lão quay sang nói với Tần Vũ:
- Đi thôi.
- Dạ vâng sư phụ.
Tần Vũ cung kính đáp lời lão.
Tử Yên mặc dù có thể tự phi hành, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn Tần Vũ nhưng mà nó cứ thích ngồi lên vai hắn, nắm lấy tóc mai của hắn mà cưỡi, thích thú vô cùng.
Tần Vũ cũng rất chiều nó, nhờ có hai cái muội muội này mà cuộc đời tu luyện nhàm chán, minh tranh ám đấu này của hắn ở Thiên Huyền Đại Lục có thêm màu sắc vui vẻ hơn.
Bọn họ một mạch bay hơn bảy ngày bảy đêm, đôi lúc có dừng lại ở một vài thành trấn nghỉ ngơi, thụ hưởng nhân sinh vô thường, cuối cùng cũng đã đến nơi.

Thượng cổ chi địa!
Lão sư hắn đưa ra ngọc bội cho hai lão nhân thần bí, sau đó mang hắn tiến vào một cái động phủ tối đen như mực, cứ vậy mà đi, đi một hồi thì xuyên qua một vùng bình nguyên vô cùng rộng lớn.
Xung quanh bố trí canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, tu sĩ đi đi lại lại tuần tra không ngớt.

Đoạn lão nói với Tử Yên:
- Vào đây ngươi phải thu liễm, không được nghịch phá bậy bạ.
Nó nhu thuận gật gật cái đầu, nắm chặt lấy tay Tần Vũ, hai mắt long lanh ngước nhìn hắn.

Hắn nói:
- Tuyệt đối phải theo sát huynh, nhớ chưa!
- Ân, muội nhớ rồi.
Nói rồi ba người phi hành bay đi, điểm đến đầu tiên là thượng cổ gia tộc Cổ gia.
Lão sư hắn lăng không cực kỳ bá khí mà nói:
- Lão phu là Thiên trưởng lão của thượng cổ Thanh Vân tông đến đây bái phỏng Cổ gia.
Lão tổ Cổ gia từ trong đình viện, thuấn di ra trước đại môn, cười lớn nói:
- Hân hạnh được Thiên huynh ghé thăm, haha!
Nói rồi lão ra hiệu mời Thiên trưởng lão ba người tiến vào gia tộc.
Cổ Huân Nhi từ trong biệt viện, cảm nhận được khí tức của Tần Vũ lập tức lao ra, nhảy bổ vào người hắn, ôm chặt hắn không buông.

Nàng tu tu khóc lớn rồi nói:
- Muội rất nhớ huynh!
Tần Vũ cũng có chút khó xử không biết nói gì, chỉ đành nhè nhẹ vỗ về nàng.
Lão tổ Cổ gia, thấy một màn này, thở dài một hơi.

Lão chống chế nói với lão sư của Tần Vũ:
- Ha ha, cháu gái lớn, vẫn là không giữ được a!
Lão đã sớm biết chuyện này, lúc nàng về lão đã thấy nàng đã mất đi tín vật đính ước, hơn nữa lại từ lời nhũ mẫu của nàng kể lại, lão cũng đã đoán được một hai, cũng cho người đem thông tin Tần Vũ cùng với Tần thế gia đưa đến cho lão.

Ngày đó, sau khi lão đọc xong tư liệu về Tần Vũ và phụ mẫu của hắn, lão cũng thở nhẹ ra một hơi, dù gì nếu Cổ Huân Nhi có gả cho hắn, cũng không tính là thiệt thòi gì.

Lão nhíu mày trầm tư thâm thúy nhìn Tần Vũ, lại nhìn qua Tử Yên, mắt lão thoáng chốc lóe lên tia kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thay vào bằng vẻ thích thú nồng đậm mà quay sang nhìn Tần Vũ.
Tử Yên một bên nắm tay Tần Vũ, nói lớn:

- Muội muội Tử Yên gặp qua đại tẩu.
Tần Vũ trừng mắt nhìn nó, nhưng mà trong lòng thì lại nghĩ khác.
"Coi như muội cũng có chút thông minh"
Cổ Huân Nhi nghe thấy Tử Yên lên tiếng vô cùng yêu thích cuối xuống nựng má nó.
- Oa! Muội thật dễ thương.
Tử Yên quay sang ôm lấy Cổ Huân Nhi, quấn quít không rời, quay sang làm mặt quỷ với Tần Vũ.
Bên này hai cái lão già, cũng mặc kệ đám trẻ, đi vào đại sảnh lúc nào không hay.
Xa xa, Tam trưởng lão Cổ gia, hai mắt lạnh lẽo nhìn sang phía Tần Vũ, lão nắm chặt tay.

Lão hừ một tiếng rồi hậm hực đi về phía đại sảnh.
Lần này thượng cổ Thanh Vân tông từ miệng của lão tổ Gia Cát gia, biết được tam đại thượng cổ gia tộc sắp xuất thế, liền tiến hành đi bái phỏng, thăm dò một hai, xem xem các thượng cổ gia tộc này muốn làm cái gì.
Tần Vũ từ đoạn hội thoại của hai lão mà biết được, lần này xuất thế, thượng cổ gia tộc Cổ gia sẽ hợp tác với Nam Cung thế gia ở Đông Vực và Trịnh thế gia ở Tây Vực.

Hắn cũng thở phào một hơi, cũng may Nam Cung thế gia cũng không phải là địch nhân với Tần thế gia, nên hắn cũng an tâm phần nào.

Còn về phần Trịnh gia, hắn cũng chưa biết thái độ của bên đó như thế nào, hôm nào thuận tiện sẽ thăm dò thông qua Trịnh Tuấn Hào.

Nói đoạn lão tổ Cổ gia nhìn Tần Vũ rồi ân cần hỏi:
- Ta nghe nói Gia Cát gia dự định sẽ hợp tác với Tần thế gia ?
- Dạ vâng, quả là có chuyện này, thưa tiền bối.
Tần Vũ cung kính đáp.

Lão lại nói:
- Ngươi về thông tri với trưởng bối trong nhà, Cổ gia chúng ta cũng muốn bàn chuyện làm ăn với Tần thế gia một chuyến.
- Tiểu bối thay mặt trưởng bối trong nhà cảm tạ hảo ý của tiền bối.
Tần Vũ hành lễ đáp lời lão.
Đoạn sau, chủ yếu là hai lão già ôn lại chuyện phiếm với nhau, dù gì gốc gác đều từ thượng cổ mà phát triển đến nay, cho nên hai bên cũng có qua lại với nhau ít nhiều.

Hơn nữa, Thiên trưởng lão và lão tổ Cổ gia từng có một đoạn nhân duyên không tệ.
Cổ Huân Nhi xin phép lão tổ của nàng được dẫn Tần Vũ đi tham quan Cổ gia một vòng.

Nàng ban đầu còn nghĩ lão sẽ không dễ dàng đồng ý, nào ngờ lão cứ vậy mà dễ dàng gật đầu đồng ý cho qua, nàng có chút bất ngờ.

Ngày đó, thiếu chủ đích hệ của Hàn gia đến bái phỏng, lão cũng không có cho hắn đi tham quan Cổ gia nha.
Cổ Huân Nhi lúc này đang dẫn hắn đi gặp lão tổ mẫu của nàng, nàng nói:
- Lát nữa huynh gặp lão tổ mẫu của ta nhớ phải cẩn thận.
- Ân, ta biết rồi.
Tần Vũ thuận miệng trả lời, rồi thuận tay nhéo nhéo cái má hồng hào của nàng.
Tần Vũ bước vào trong sân, vừa thấy lão tổ mẫu của nàng liền cung kính hành lễ:

- Tiểu chất Tần Vũ gặp qua lão tổ mẫu.
- Tiểu chất Huân Nhi gặp qua lão tổ mẫu.
Lão bà bà nhu thuận gật đầu, đoạn nói:
- Uhm, Huân Nhi, đây là cháu rể mà ngươi hay nhắc tới sao?
- Ân, là hắn thưa lão tổ mẫu.
Nàng xấu hổ trả lời lão tổ mẫu của nàng, mặt nàng đã sớm một mảnh ửng hồng.
Bành!
Lão bà bà không nói không rằng, đột nhiên xuất thủ.
Tần Vũ vội lấy ra mộc kiếm chống đỡ, đạp cước lui lại, Tử Yên có chút hung dữ nhìn lão bà bà.
- Hảo, thân thủ thật tốt.
Dứt lời, lão thái bà khoát tay bắn về phía Tần Vũ một chiêu nữa, hắn tế lên mộc kiếm, chém ra Liệt Diệm Trảm, hét lớn:
- Tiểu bối xin đắc tội lão tổ mẫu.
Bành! Chưởng phong của lão bà bà sinh sinh trấn nát hỏa diệm đang lao tới.

Bà lão gật gù.
- Hảo!
Tay bà lão đảo một vòng, hư không xuất hiện một chưởng ầm ầm oanh tới phía Tần Vũ.
Tần Vũ thần sắc không hoảng hốt, bình tĩnh súc thế chém ra một chiêu Sát Thiên kiếm kỹ, hai chiêu chạm nhau, bạo nổ tan tành.

Dư uy phong áp mãnh liệt, thổi bạt một khoảng sân.
Lão bà lúc bấy giờ mới ngừng tay.

Trong mắt lão thể hiện sự thích ý nồng đậm đối với Tần Vũ.
Cổ Huân Nhi thấy hắn thể hiện tốt như vậy, vô cùng vui mừng.
Bên này Tử Yên vẫn một bộ nhe ra răng sữa hung hăng nhìn lão bà bà.

Tần Vũ xoa xoa đầu của nàng, rồi cung kính hành lễ với lão:
- Tiểu muội muội còn nhỏ, chưa hiểu lễ nghĩa, mong lão tổ mẫu rộng lượng bỏ qua.
Lão bà bà thuận ý gật đầu, đoạn lão khoát tay, cuốn này sang chỗ lão, lại từ trong hư không lấy ra Đào Tiên đưa cho nó.

Tử Yên cực kỳ yêu thích, hai tay lễ phép đón lấy, rồi một bộ nịnh nọt mà nói:
- Tử Yên đa tạ lão tổ mẫu.
Xong tiểu la lỵ cứ thế ôm lão mà nịnh nọt.

Lão bà bà thích thú bật cười thành tiếng.
Tần Vũ cũng mừng thầm trong lòng.
"Cuối cùng cũng nhờ vả được a"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện