Sau khi hạ quyết tâm phải trị được bệnh cho Mạc Ly, Hàn Tử Tự cùng Văn Sát vận dụng toàn bộ người của lưỡng đạo, đi cầu một phương thuốc có thể giải được độc trong người Mạc Ly.

Nhưng mặc kệ hai người có dùng bao nhiêu kế sách, đem biết bao thần y đức cao vọng trọng đến trước giường Mạc Ly, tất cả bọn họ đều lắc đầu thở dài, nói rằng một tia hy vọng cũng chìm vào bể sâu rồi.

Hơn mười danh y được mời tới khám bệnh ai cũng cho kết luận như ai.

“Lão phu không tìm ra độc tính trong người Mạc công tử, nếu không tìm ra nguyên nhân thì cũng vô pháp giải được độc.Thứ lão phu vô năng…”Y nhân mái đầu hoa râm cúi đầu cất bước.

Văn Sát thất vọng, một chưởng đập bàn, “Sao có thể?! Nếu một kẻ nói không tra ra độc thì thôi, đằng này ai cũng trăm miệng một lời!”

Hàn Tử Tự thấy tình hình càng ngày càng xấu, cũng nhíu mày nghiêm trọng nói: “Hiện tại ta và ngươi đã mời biết bao thần y, rốt cuộc vẫn chưa tìm được độc trong người Ly Nhi…”

Văn Sát buồn bã: “Trước kia dù Mạc Mạc bị ta và ngươi ép buộc, nhưng trong nghịch cảnh vẫn chưa từng từ bỏ ý định chống cự lại chúng ta…”

Văn Sát mơn trớn lọn tóc dài buông trên vai Mạc Ly, “Hắn rất thông minh, thực sự, chúng ta đấu không lại hắn, thực sự thua rồi…”

Hàn Tử Tự nghe câu nói ảo não đó của Văn Sát, đứng một bên cũng chẳng nghĩ được gì, nhìn Mạc Ly dại ra như thế, trong họng không khỏi cay đắng.

Cầm lấy tay Mạc Ly, Hàn Tử Tự nhẹ nhàng vuốt ve năm ngón mảnh khảnh, dừng một chút, hỏi: “Văn Sát, ngươi nói xem, có phải Ly Nhi trúng cổ?”

Ngón tay Văn Sát trên lọn tóc Mạc Ly tức thì cứng đờ, lại nhớ đến bản thân đã hạ Hợp Hoan cổ lên người Mạc Ly.

Thấy Văn Sát không nói gì, Hàn Tử Tự mở miệng tiếp: “Ngươi cân nhắc một chút đi, nếu như thấy khó mời người nọ tới, chúng ta mang Ly Nhi đi tìm hắn.”

Văn Sát lại nói: “Ngươi cũng biết Hi Vưu?”

Hàn Tử Tự đáp: “Miêu Cương cổ vương dù không xuất hiện nhiều tại Trung Nguyên, nhưng cũng là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong võ lâm. Chỉ đáng tiếc, giao tình giữa ta và hắn không sâu. Còn ngươi, nếu đã có thể lấy được Hợp Hoan cổ, hẳn có biện pháp thỉnh hắn xem bệnh cho Ly Nhi.”

Văn Sát trầm mặc một hồi, nói: ‘Trước kia ta đã định dẫn Mạc Mạc lên núi Côn Long giải Hợp Hoan cổ, ai ngờ còn chưa kịp nói với hắn, hắn đã…”

Hàn Tử Tự ngắt lời: “Chuyện cũ đừng nói thêm, nên chuẩn bị thôi, chúng ta mau chóng lên đường.”

Kể rằng, Hi Vựu kia tính tình kỳ quái, cổ thuật vô cùng lợi hại, đơn giản khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong, cũng tài cao mật lớn, không biết chữ “chết” viết thế nào mới dám xưng huynh gọi đệ với Văn Sát.Văn Sát và Hi Vựu tương giao nhiều năm, hắn biết rõ bản tính kỳ quái của gã là không thích bị người ngoài quấy rầy.

Bôn ba một thời gian mới tới được chân núi Côn Long, đoàn xe đi theo dừng lại. Ngoại trừ Mạc Ly và Hàn Tử Tự, Văn Sát cũng không định mang theo kẻ dư thừa nào khác.

Đứng tại chân núi nhìn chung quanh phía trước, kia là hồ nước ngọt Sơn Xuyên mênh mông tú lệ. Từ xa mới thấy một phần ba ngọn núi xanh xanh cao vụt mây; bước lại gần hơn, lại thấy tuyết phủ trắng xóa bị phiến mây kia che phủ ngọn, thực là lại có thêm một thiên niên băng hà bất hóa, hàn khí bức người.

Phân phó chúng thị tỳ quấn chăn bông cho Mạc Ly, Văn Sát cõng Mạc Ly trên lưng, Hàn Tử Tự mang theo nước, đồ đạc, bắt đầu leo lên núi.

Khí hậu Côn Long tuyết sơn vốn ác liệt, cho nên ngoại trừ con đường nhỏ được hình thành bởi bước chân dược nông chuyên lên núi hái thuốc, không còn đường khác. Mà đi qua chỗ tuyết đọng, con đường nhỏ bé kia cũng chẳng thấy.

Tuy cả Hàn Tử Tự và Văn Sát đều là cao thủ đạp tuyết vô ngân, nhưng với đỉnh núi cao mấy nghìn thước, cũng không thể một hơi vọt lên đến đỉnh được. Ngoại trừ lúc gặp khó khăn khi vượt qua mấy khe núi và chiến hào, phải dùng nội lực bay qua, đoạn đường còn lại, để giữ thể lực nên dùng tay không để leo lên.

Mạc Ly dù được chăn bông tầng tầng bao lấy, thỉnh thoảng vẫn bị gió lạnh thổi vào.Hắc bạch hai người lo Mạc Ly bị gió đông lạnh, lúc nào cũng phải quay lại xem Mạc Ly thế nào. Chỉ thấy y ngoan ngoãn dựa lên lưng Văn Sát, phỏng chừng vì thời gian leo núi rất dài, đã sớm thiu thiu trên lưng Văn Sát.

Văn Sát sợ Mạc Ly bị lạnh, dọc đường không ngừng mượn nội lực tăng nhiệt độ cơ thể lên cao, Mạc Ly áp lên tấm lưng ấm áp của Văn Sát, cơn gió lạnh một chút cũng không ảnh hướng tới y, hai má đỏ ửng, tay chân cũng ấm.

Thấy trạng thái cơ thể Mạc Ly hoàn hảo, Hàn Tử Tự và Văn Sát không khỏi thở phào.

Đưa mắt nhìn lên, mục tiêu còn xa nhưng khí trời trong núi lại khang khác, có thể đoán được phút chốc sẽ bách biến. Thời tiết này tuy lạnh lẽo mù sương, nhưng vẫn còn là tốt. Đến tới khu vực này, cuồng phong trong núi đột nhiên nổi lên.

Văn Sát nhíu mày: “Không tốt, có lẽ đúng là bão tuyết rồi…”

Đang nói, lại thấy đại tuyết hỗn loạn trong gió, tạp vào mặt cả hai, nhất thời rát như bị hỏa thiêu.

Hàn Tử Tự nói: “Trước tiên tìm chỗ tránh gió đã…”

Trong cơn cuồng phong, tầm nhìn rất thấp, mặc dù nhãn lực của cả hai có tốt đến mấy cũng không thấy rõ đường đi phía trước. Mà Mạc Ly trên lưng Văn Sát tựa như bị tiếng gió gào thét quấy nhiễu, dần dần ngủ có phần bất ổn.

Chú ý tới Mạc Ly ở sau, Văn Sát đành phải tạm tìm một nơi tránh phong tuyết. Đúng lúc phía trước là một khối cự thạch, hai người nấp sau nó, cũng chặn được không ít.

Sắc trời càng lúc càng tối, bão tuyết càng lúc càng dài. Văn Sát vốn một thân hắc sắc bì mao *** xảo, vậy mà bị phong tuyết nhiễm vào không ra nguyên dạng, trái ngược với Hàn Tử Tự cả ngươi thuần trắng, tựa hồ không có gì biến đổi.

Hai người vây quanh Mạc Ly, chỉ lo người thương bị lạnh, không ngừng truyền nội lực làm y ấm lên.

Ba người ngồi đó, thấy đại tuyết đang có xu hướng chôn sống tất cả. Văn Sát coi như am hiểu khí hậu nơi này, biết hôm nay gặp trận phong tuyết không hề đơn giản, vất vả mãi mới đợi được gió giảm nhẹ, liền quyết định cấp tốc tiếp tục lên đường.

Văn Sát đứng dậy, vừa mới buộc chặt đai, cố định xong Mạc Ly trên lưng, thình lình nghe thấy một tiếng động từ trên không. Chỉ là một tiếng động kì dị nhỏ bé lại khiến thần kinh của hắc bạch bất giác căng lên — Đây là tiếng băng tuyết nứt ra sau cơn bão.

Ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một khe nứt, càng lúc càng nứt dài.

“Thao! Tuyết lở!!”

Văn Sát tức khắc nâng cao chân khí trong cơ thể, đạp lên đá, lao ra, ngược đường tuyết bổ nhào.

Trong nháy mắt, không gian yên tĩnh trắng xóa, chốc lát xuất hiện một con cự long bạch sắc giương móng, gáo thét phô trương thanh thế hướng về phía chân núi.

Tuy Văn Sát và Hàn Tử Tự phản ứng nhanh chóng, chưa đến nỗi khiến cả bađều bị chôn sống. Nhưng tuyết lở há đơn giản né được hoàn toàn? Vì trước đó Văn Sát đã vận khí quá mạnh, lại còn liên tục truyền nội lực sưởi ấm cho Mạc Ly, lúc băng tuyết nứt thành vách cũng là lúc lực kiệt, khí tức bất ổn, suýt nữa ngã vào vách nứt.

Hàn Tử Tự vẫn luôn đi phía sau, nghĩ đến Mạc Ly trên lưng Văn Sát, lập tức xuất tận lực đểđẩy Văn Sát lên, mới đưa hắn cùng Mạc Ly thoát khỏi vách đá hiểm trở. Còn chính mình không kịp né, bị cự thạch lăn đè vào lưng. Bởi vì trước đó nội thương chưa lành, giờ bị đập, máu tươi lại phun ra.Thế ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Tử Tự dựa vào kinh nghiệm tá lực đả lực, dưới hiểm trở bắt được một mỏm đá lồi ra dưới vực.

Đá này vốn bị tuyết đóng băng nên rất trơn, chân Hàn Tử Tự lơ lửng, vẫn giẫm trượt, còn thêm vết thương sau lưng phải điều chân khí cuồn cuộn, trong cùng một khoảng thời gian không còn lực để nhảy lên khỏi vách.

Văn Sát đứng trên đất thấy tuyết lở ngang cả thế thiên quân vạn mã quét qua, nghĩ bụng nhờ vận khí tốt mới thoát khỏi chỗ chết, lòng nặng nề, vòng tay ra sau siết chặt lấy Mạc Ly.

Lại nói đến Hàn Tử Tự vẫn kẹt dưới vực, tự biết Văn Sát sẽ không đơn giản ra tay giúp đỡ, cầu người không bằng cầu mình, buộc mình phải mau chóng điều chỉnh nội tức để có thể nhảy lên khỏi vách.Nhưng đúng lúc đó, Hàn Tử Tự ngẩng đầu lên, sát ý trong mắt Văn Sát bắn xuống.

Đúng vậy, vốn Văn Sát muốn độc chiếm Mạc Ly hơn bất kỳ kẻ nào, nhất là khi nhớ lại những ký ức A Vong, càng coi Mạc Ly như trân bảo.

Mà lúc này bọn họ ba người ở cùng một miền hoang vu, Mạc Ly lại vì trúng độc mà thần trí mơ hồ.Bây giờ, chỉ cần Văn Sát hạ cho Hàn Tử Tự một kích trí mạng, hắn sẽ hòa cùng băng tuyết nghìn năm trên núi Côn Long.

Hàn Tử Tự và Văn Sát đã đấu với nhau nhiều năm như thế, tất nhiên thấu hiểu tâm tư đối phương. Lúc này sát ý của Văn Sát với Hàn Tử Tự thế nào, dù không rõ ràng lắm, nhưng xác thực tồn tại.Dù sao, diệt trừ Hàn Tử Tự, Văn Sát lập tức có thể độc chiếm Mạc Ly!

Hàn Tử Tự thẩm cười khổ — Nếu hắn và Văn Sát đổi chỗ, phỏng chừng cũng sẽ nảy sinh cái loại ý nghĩ này!

Nội lực vẫn chưa trở lại bình tường, Hàn Tử Tự biết, thực ra căn bản không cần Văn Sát phải tự động thủ, với thể lực hiện tại của mình, trước sau gì cũng không chống đỡ được bao lâu.Văn Sát chỉ cần chọn cách khoanh tay đứng nhìn, vừa khả dĩ không đánh mà thắng, lại diệt trừ được mối họa riêng là hắn đây.

Nghĩ đến đó, Hàn Tử Tự khụ thêm một ngụm máu. Máu theo khóe miệng tràn ra, rơi xuống trước ngực, thật thảm hại.Hàn Tử Tự thấy mệnh mình không còn là bao, liền thản nhiên nhìn Văn Sát: “Chiếu cố Ly Nhi cho tốt vào.” Dứt lời, lực trong tay đã cạn, mắt thấy sắp rơi xuống vực…

Thời khắc đó, cánh tay Hàn Tử Tự lại được Văn Sát bắt được, mà nửa người Văn Sát cũng nhoài xuống vực, “Mụ ngươi đừng có điên, gắng sức!”

Hàn Tử Tự không khỏi kinh ngạc, bị Văn Sát hét một câu như thế mới tỉnh ra, liền dựa vào Văn Sát mà lên. Lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng leo lên được, hai người thở hồng hộc, nhiệt khí từ mũi và miệng phả ra thành sương trắng.

Văn Sát ôm Mạc Ly tê tái ngã xuống mép vực, Hàn Tử Tự cũng tứ chi mở ngửa nằm ở một bên, mặc cho tuyết quất vào mặt.

“Vì sao?” Hàn Tử Tự hỏi.

Vì sao không mượn cớ diệt ta?

Vì sao không nhân cơ hội để độc chiếm Mạc Ly?

Văn Sát ngây ra một lúc, ngơ ngác nhìn tuyết phủ đầy nơi chân trời, “Nếu Mạc Mạc tỉnh lại, biết ngươi vì cứu hắn mà chết, sẽ khóc…”

Hàn Tử Tự nghe vậy, không nói nên lời.Đây, tuyệt không phải ma đầu Văn Sát trong trí nhớ của hắn.Nhớ lại năm đó trong Dược cốc, Mạc Ly dùng chính thân thể gầy yếu của mình che trở cho Văn Sát, đã nói với mình:

“Ta chỉ cứu người mà thôi, là chính cũng được, tà cũng được, với ta mà nói đều như nhau!”

“Ngươi không thể tổn thương A Vong, hiện tại hắn không nhớ gì cả, hắn hiện tại vô hại!”



Mãi cho đến hôm nay, Hàn Tử Tự rốt cục mới hiểu, vì sao ngày đó cả tính mệnh Mạc Ly cũng không tiếc để bảo vệ ma đầu này.

Hàn Tử Tự cười: “Văn Sát, ngươi thay đổi.”

Ngươi bị Mạc Ly thay đổi, hoàn toàn.

Văn Sát từ chối cho ý kiến, chỉ im lặng hồi lâu, rồi nhắm mắt, nói: “Cũng thế thôi.”

Hàn Tử Tự chờ một lúc rồi mớ xoay người tới gần Mạc Ly.Cho dù vô pháp thôi động lại nội lực để sưởi ấm cho cái người thiện lương tới đau lòng này, nhưng hắn vẫn còn độ ấm của cơ thể, chung quy vẫn đủ để cản phong tuyết cho y chứ?

Hàn Tử Tự nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mạc Ly, mắt suýt rơi lệ, “Ly Nhi, mau dậy đi, mau dậy đi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện