Edit: Lâm Quán

Beta: Lan Lan

Diệp Nam Kỳ: "....."

Cúp điện thoại, trên khuôn mặt căng thẳng Lý Hằng Nhiên nở ra một nụ cười, nhìn Diệp Nam Kỳ, trong mắt có sự vui mừng cùng hâm mộ: "Thế nào?"

Diệp Nam Kỳ suy sụp lui về phía sau một bước: "Đội trưởng Lý, tôi làm như vậy, có phải rất ích kỷ không?"

"Cậu ích kỷ cái gì chứ?" Lý Hằng Nhiên nhàn nhạt nói: "Cậu vì lợi ích của bản thân hay là làm hại đến mạng người khác? Việc bắt giữ hung thủ là điều mà ai cũng muốn thấy,  đây cũng chính là mong muốn của Thẩm Độ, cho dù cậu không đồng ý, chắc chắn anh ta cũng sẽ thuyết phục cậu, lựa chọn bỏ qua. Nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ không ngăn anh ta, cậu hiểu được đâu là lợi đâu là hại."

Diệp Nam Kỳ im lặng một lát, không nói tốt, cũng không nói không tốt, thấp giọng nói lời tạm biệt với Lý Hằng Nhiên, xoay người rời đi.

Trương Mính ở bên ngoài chờ anh, thấy anh bước tới thì hỏi: "Về nhà ạ?"

- --Về nhà.

Trước khi gặp được Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ cũng có nhà, nhưng vô cùng tồi tàn.

Từ khi có hắn mới trở nên hoàn chỉnh.

Hốc mắt Diệp Nam Kỳ nóng lên, gật gật đầu.

Hôm nay chạy đông chạy tây,đi đến tòa soạn, lại gặp mặt Tiết Hướng Du cầm trong tay tư liệu mới nhất, cuối cùng quay trở lại cục cảnh sát, cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi.

Diệp Nam Kỳ chỉ hy vọng chuyện này mau chóng kết thúc, có lẽ ngày kia là có thể chấm dứt.

Thẩm Độ bận rộn cả ngày, đến đêm khuya mới tan tầm trở về.

Không biết Tiết Cảnh Sơn là không dám xuống tay với hắn, hay cảm thấy đây chưa phải là thời cơ cần thiết, xung quanh hắn lúc này hoàn toàn yên tĩnh, lòng tràn đầy lo lắng cho Diệp Nam Kỳ.

Lúc trước hắn nói sẽ giúp Diệp Nam Kỳ bắt hết người, kết thúc tất cả, đồng hành với anh đến cùng.

Nói được thì làm được, đây chính là gia huấn của Thẩm gia.

Tiếng mở cửa khiến cho Diệp Nam Kỳ bừng tỉnh, anh đắp chăn mỏng ở trên sô pha chờ mà ngủ thiếp đi, mơ hồ ngồi dậy, nghe được tiếng bước chân quen thuộc tới gần.

Thẩm Độ đặt lên trán anh một nụ hôn: "Bảo bối, tại sao lại ngủ ở chỗ này?"

Diệp Nam Kỳ thuận tay ôm cổ hắn, ánh mắt nhìn hắn có chút mông lung. thầm nghĩ con người này sao lại có thể tốt như vậy.

Làm sao có thể đối xử tốt với anh đến thế.

Thẩm Độ không muốn anh biết, anh liền làm bộ không biết. Nghĩ tới nghĩ lui, đầu lưỡi để ở hàm trên, Diệp Nam Kỳ nhịn xuống thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, rũ mắt nói: "Chờ anh trở về, bất tri bất giác ngủ quên mất."

Thẩm Độ cười đến gian tà: "Quả nhiên là vợ hiền, chờ chồng xong việc trở về."

Diệp Nam Kỳ đấm hắn một quyền.

Thẩm Độ một tay tháo cà vạt, đến tủ lạnh cầm chai sữa bò, uống hai ngụm, mới cảm thấy đỡ khát, giống như không chút để ý hỏi: "Nam Nam, ba ngày nữa là sinh nhật em, em muốn được tặng gì?"

Diệp Nam Kỳ muốn nói muốn hắn được bình an, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, lại cười nói: "Tặng cái gì, chẳng lẽ không phải là anh tự chọn, làm cho em bất ngờ hay sao?"

"Triệu Sinh tặng em xe thể thao mấy trăm vạn, anh cũng không thể thua dưới tay hắn, mất hết mặt mũi". Thẩm Độ làm bộ trầm tư, nói: "Muốn có máy bay tư nhân không?"

Diệp Nam Kỳ thấy khuôn mặt nghiêm túc của hắn, thầm nghĩ nếu anh mà vui đùa nói muốn, không chừng hắn sẽ làm thật, vội vàng lắc đầu.

Thẩm Độ cười to, thơm anh một cái, một miệng đầy vị sữa bò, ngông cuồng lại kiêu ngạo: "Làm bà xã của anh có rất nhiều chỗ tốt, điều quan trọng nhất tạm thời không nhắc đến. Mặt khác, em muốn cái gì, anh đều có thể làm hết sức mình mang đến cho em".

Diệp Nam Kỳ buồn bực: "Thế điều quan trọng nhất anh nói là gì?"

"Anh rất đẹp trai." Thẩm Độ mặt không đỏ tim không đập, thở không gấp: "Còn có hàng to xài tốt, sủng bà xã."

Diệp Nam Kỳ: "....."

Diệp Nam Kỳ quyết định làm lơ những lời này của hắn, cười như không cười nói: "Nếu em muốn những ngôi sao trên bầu trời thì sao?"

Thẩm Độ nói: "Đều sẽ lấy cho em."

Nói xong, thật sự bảo Diệp Nam Kỳ nhắm mắt lại, kéo anh đi lên lầu.

Diệp Nam Kỳ không rõ nguyên do, chỉ là đối với Thẩm Độ hoàn toàn có sự tin tưởng, nhắm mắt theo sau.

Lên lầu, chuyển hướng, rồi lại tiếp tục lên lầu.

Ngôi nhà này có ba tầng, ngày thường Diệp Nam Kỳ cũng không thích đi lung tung, cảm giác chính mình dường như đang ở một nơi xa lạ.

Đứng yên trong giây lát, Thẩm Độ bảo anh tiếp tục nhắm hai mắt, không biết làm cái gì, rồi sau đó đưa anh tiến về phía trước hai bước, tiếp theo đôi mắt anh chạm vào đồ vật lạnh lẽo nào đó.

Anh hoảng sợ, nhưng không tránh đi.

Trước mắt là một mảng tối đen, giọng nói Thẩm Độ trầm thấp xen lẫn ý cười, ở bên tai anh nhẹ nhàng cắn một cái: "Nam Nam, từ từ mở mắt ra đi."

Diệp Nam Kỳ nghe lời, chậm rãi mở hai mắt.

Trước mắt từ tối dần dần trở nên sáng ngời, tầm nhìn rộng lớn, trước mắt rõ ràng lên.

Xa gần, vô số những bụi sáng tạo thành một bầu trời sao rộng lớn, hình dạng  vòng cung quái dị, vừa lộn xộn lại sáng ngời, phảng phất không có điểm dừng. Một thế giới chưa bao giờ chạm đến bỗng nhiên rơi vào mắt. Tất cả những phiền não đang có, đều dường như đã bị ném lại tại vũ trụ này, cùng với vô số những vì tinh tú, hóa thành một hạt cát trong trời đất.

Giống như không có chút phiền não nào, cũng không có gì đáng để phiền não nữa rồi.

Tất cả đều rộng mở thông suốt.

Diệp Nam Kỳ nhẹ hít một hơi, bị khung cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ, nhất thời không phân biệt rõ chính bản thân mình rốt cuộc đang ở nơi nào.

Thẩm Độ điều chỉnh kính thiên văn, ôm eo anh, lại cười nói: "Thời tiết không tồi, tầm nhìn rất tốt. Nhìn xem ánh trăng kia, lại nhìn những ngôi sao đó, đêm nay tất cả đều là của em".

Khiếp sợ qua đi, tâm tư dần dần lắng xuống, Diệp Nam Kỳ quay đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Độ hồi lâu, cười: "Chỉ có đêm nay thôi sao?"

"Mỗi đêm." Thẩm Độ nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của anh, nhịn không được tiến lại gần, tinh tế mà hôn lên đuôi lông mày khóe mắt anh, "Tiểu Nam Kỳ, về sau chỉ cần vừa ngẩng đầu, liền nhớ đến: Đây là một khoảng trời sao mà ông xã anh dành cho em. Xe thể thao mấy trăm vạn tính làm cái gì, tục biết bao, Triệu Sinh là một kẻ thô tục, không cần nhớ tới cậu ta."

Diệp Nam Kỳ cười đến mức ngửa cả ra sau: "Anh thế mà còn ăn dấm của anh em?"

"Không phải như thế." Thẩm Độ nói. "Dù về sau nhà mình có nuôi chó nuôi mèo, cũng không nuôi một con công."

Diệp Nam Kỳ dựa vào đầu vai hắn cười ngặt nghẽo một trận, mới xoay người, đem đầu vùi vào cổ hắn, gắt gao ôm hắn.

Kể từ sau lần lở núi kia, anh lại một lần nữa nhận ra rõ ràng, anh đặc biệt vô cùng thích người đàn ông này.

Gắt gao mà ôm nhau, Diệp Nam Kỳ lặng lẽ đỏ hốc mắt, nỗ lực khống chế hơi thở, giọng điệu vững vàng: "Ngày mai có việc gì không? Không có việc gì thì ở nhà đợi với em đi."

Thẩm Độ vỗ về lưng anh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Tuân mệnh, bảo bối của anh."

Trước sinh nhật hai ngày, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ cùng suy sụp, từ bỏ việc dậy sớm đi chạy.

Diệp Nam Kỳ eo đau chân mỏi từ trong chăn chui ra, không cẩn thận bị tên họ Thẩm cầm thú từ phòng tắm đi ra nhìn đến, lại bị ấn trở lại giường vận động một hồi, khi tỉnh lại đã là giữa trưa, vô cùng lãng phí thời gian.

Để không lãng phí thời gian thêm chút nào hai người có ý thức tìm đĩa CD phim điện ảnh tình dục nước ngoài, giữa ban ngày, co lại trên ghế sô pha cùng nhau xem.

Thẩm Độ còn không quên đẩy nồi: "Do Triệu Sinh mua."

Diệp Nam Kỳ cạn lời: "Nếu anh nói là anh mua em cũng sẽ không kì thị anh".

Thẩm Độ ôm hắn hồi tưởng lại những kỷ niệm đã rất lâu: "Khi còn niên thiếu chưa biết gì đã bí mật mua, còn chưa kịp xem đã bị ba phát hiện."

"Ba nói như thế nào?"

Thẩm Độ tỏ ra bình tĩnh: "Bảo anh chú ý thân thể, nếu xem một lần thì đến thư phòng chép một lần gia quy".

"Anh xem bao nhiêu lần?"

"Một lần cũng chưa, tưởng tưởng đến việc phải chép gia quy, anh liền không còn có hứng thú xem nữa."

Diệp Nam Kỳ ngã thẳng vào trong ngực hắn.

Còn chưa xem xong bộ phim điện ảnh không lành mạnh, hai người lại ôm nhau lăn lộn một hồi. Mãi đến buổi tối, Diệp Nam Kỳ đỡ thẳng eo, đá hắn: "Đêm nay cách xa em ba thước."

Thẩm Độ nhẹ nhàng bắt lấy chân anh, kinh ngạc phát hiện, một bàn tay hắn đã có thể cầm được cổ chân Diệp Nam Kỳ.

Không biết đã dưỡng tới dưỡng đi biết bao, vẫn là từng đấy thịt, không có thay đổi một chút nào.

Lo lắng xong rồi, tâm thần lại nhộn nhạo.

Như vậy vừa đủ xinh đẹp, làn da trắng nõn, thực thích hợp đeo ở cổ chân thứ gì đó.

"Nhìn xem ánh mắt anh hiện tại thật sự có điểm biến thái." Diệp Nam Kỳ bị đè ở trên sô pha chân bị nâng lên, tư thế thật sự không tính là thoải mái, "Muốn làm gì?"

Thẩm Độ cười hôn cổ chân anh sau đó buông  anh ra, nói: "Bảo bối, ngày mai anh có việc, có thể sẽ rất bận, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về, ngày kia mẹ kêu chúng ta trở về ăn cơm."

Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau mới gật đầu, tóc hơi dài buông xuống, che đi cảm xúc trong mắt.

Anh lo lắng cho Thẩm Độ, Thẩm Độ càng lo lắng cho anh. Nếu anh làm Thẩm Độ phân tâm, chi bằng giả vờ như cái gì cũng không biết.

Trước khi ngủ, Thẩm Độ lại trở nên cầm thú, Diệp Nam Kỳ ngoan ngoãn khác thường mà tùy ý cho hắn đùa nghịch. Nửa đêm mới kiệt sức mà ngủ thiếp đi, mằm trong lòng ngực Thẩm Độ, an ổn mà ngủ một giấc.

Tối hôm qua vận động quá độ, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa. Diệp Nam Kỳ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn nhìn.

Ga trải giường đã được thay đổi, áo ngủ cũng thay đổi, Thẩm Độ vẫn luôn luôn chu đáo như vậy,

Anh đứng dậy thay đổi quần áo, xuống lầu nhìn thấy bát cháo trên bàn, chậm rãi ăn xong, sau đó gửi tin nhắn cho Tiết Hướng Du.

Từ sau khi Tiết Hướng Du hợp tác với bọn họ, nghiễm nhiên trở thành người của cảnh sát, không ngừng cung cấp chứng cứ tích lũy được, công lao rất lớn.

Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, phỏng chừng anh ta chỉ bị phạt tiền là có thể thoát tội.

Hai người gặp mặt, Tiết Hướng Du mang đến phần tài liệu cuối cùng, đưa cho Diệp Nam Kỳ: "Đây là phần báo cáo cuối cùng, hiện tại tuy rằng Tiết gia không còn lợi hại như trước kia, nhưng ở trong tổ chức vẫn là nửa bầu trời. Ông đây cúi đầu khom lưng giả ngây giả dại suốt mấy năm như vậy, ở trong đó bị ghê tởm không ít lần, liền trông cậy vào các cậu hồi giúp tôi cái vốn ban đầu."

Nói xong, nhìn ra phía sau Diệp Nam Kỳ: "Cậu nhóc đẹp trai kia đâu rồi? Hôm nay không tới à?"

Diệp Nam Kỳ liếc nhìn hắn một cái: "Dưới lầu, nói không muốn nhìn thấy mặt anh."

Tiết Hướng Du bày ra dáng vẻ tan nát cõi lòng.

Diệp Nam Kỳ nói anh ta có thể tiếp tục giả vờ thích thú.

Buổi tiệc cá nhân của Tiết Cảnh Sơn chạng vạng mới bắt đầu, hiện tại còn sớm, Diệp Nam Kỳ dứt khoát bắt Tiết Hướng Du ở quán trà làm thêm vài chén, đem tài liệu sửa sang lại một chút, xem không hiểu cũng thong thả ung dung mà xem. Tiết Hướng Du không chịu ngồi yên, nếu không một lúc sau cả người sẽ hỏng mất: "Em làm gì thế hả, em không đi, tại sao cũng không cho phép tôi rời đi? Mấy tình yêu nhỏ còn đang chờ tôi."

Diệp Nam Kỳ cười đến thân thiết: "Tôi không cản anh mà."

Tiết Hướng Du cười khách khí, chỉ vào người trông như môn thần đang ngăn ở cửa: "Em trêu tôi à tiểu mỹ nhân? Muốn anh đây ngồi cùng em? Được thôi, kêu cậu nhóc đẹp trai kia lên đây."

Diệp Nam Kỳ không lên tiếng, anh ta tiếp tục nói: "Có muốn biết chuyện về chị gái em hay không? Nói suông chỉ thấy giống loại hai mặt lừa gạt em, gọi người kia lên đây, tôi sẽ nói cho em biết."

Diệp Nam Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta: "Câm miệng."

Tiết Hướng Du bị anh bất ngờ trừng mắt nhìn, đành phải ngượng ngùng quay trở lại ngồi, gọi điện thoại cho nhóm tiểu tình nhân của mình, cái gì mà "Đóa Đóa có nhớ anh không?", "Mao Mao đang làm gì vậy?", biểu tình phong lưu, giọng điệu ngọt ngào, rõ ràng đang cố ý làm anh ghê tởm.

Diệp Nam Kỳ nổi hết cả da gà, cảm thấy may mắn vì Thẩm Độ chính là một con mèo ngoan ngoãn, không bị nhiễm bẩn giống như đám người này.

Cảm thấy ghê tởm Tiết Hướng Du, anh lại càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Độ vô cùng tốt, thầm đoán hiện tại Thẩm Độ chắc đang ở cùng Lý Hằng Nhiên, sau khi cân nhắc, quyết định gọi điện thoại đến.

Thẩm Độ vừa mới cùng Lý Hằng Nhiên thảo luận chi tiết về hành động đêm nay, nhận được điện thoại của Diệp Nam Kỳ, lập tức bắt máy, tràn đầy ý cười nói: "Nam Nam, có chuyện gì vậy?"

Lý Hằng Nhiên kẹp bút giữa các ngón tay, im lặng xem Thẩm Độ ồn ào với bà xã.

Hơn nữa còn do dự có nên nói cho hắn biết hay không việc Diệp Nam Kỳ chuyện gì cũng đều biết hết cả.

Anh ấy còn chưa đấu tranh tâm lý xong, Thẩm Độ đã rất có hiệu suất mà dỗ dành bà xã xong, hắn buông di động rồi nhìn Lý Hằng Nhiên hơi hơi mỉm cười: "Cảm ơn đội trưởng Lý, nếu để Nam Nam biết, chắc chắn sẽ lo lắng."

Lý Hằng Nhiên làm cảnh sát mười mấy năm, một thân chính trực ngay thẳng, không bao giờ làm chuyện thẹn với lương tâm.

Lần đầu cảm thấy trong lòng tràn ngập tội ác.

Tiết Hướng Du bị bắt ngồi cùng Diệp Nam Kỳ cả ngày, anh ta thích những người có dáng vẻ đẹp, đặc biệt là người như Diệp Nam Kỳ, đáng tiếc là hoa đã có chủ đã thế lại còn là một đóa hoa hồng gai, dù có nhìn chằm chằm thì anh ta không thể chạm vào, chẳng khác gì liều mạng với bị cấm dục, liền muốn gặp Trương Minh, nhưng người vẫn không thấy đâu, cảm thấy Diệp Nam Kỳ đang cố ý trả thù anh ta.

Đau khổ chịu đựng được đến chạng vạng, Tiết Hướng Du nói: "Hợp tác quan trọng nhất là danh dự, tôi cũng sẽ không mật báo cái gì, có nhất thiết phải nhìn chằm chằm vào tôi thế hay không?"

Diệp Nam Kỳ liếc nhìn hắn một cái không hé răng.

Tiết Hướng Du cũng không hỏi nữa, dứt khoát chơi trò chơi để giết thời gian.

Hai người bọn họ một người có vận mệnh nhiều chông gai nhưng lại có được một người lúc nào cũng cẩn thận che chở, một kẻ xuất thân giàu có nhưng cuộc sống lại như nhánh lục bình long đong. Diệp Nam Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, Tiết Hướng Du chậm rãi mở miệng, tùy tiện trong mắt thu liễm lại không ít: "Đêm nay thu lưới phải không?"

Diệp Nam Kỳ nhìn về phía bầu trời âm u, ừ một tiếng.

"Như vậy không phải rất tốt sao, đúng như ước nguyện. Sao em vẫn còn có vẻ mặt đau khổ như thế?"

Diệp Nam Kỳ không nói chuyện, Tiết Hướng Du lại tích cực hỏi đến mức dọa người, anh muốn đến hiện trường, nhưng lại không thể đi, anh sợ sẽ làm mọi việc lại trở nên hỗn loạn, nóng lòng đến lợi hại, dứt khoát thả Tiết Hướng Du, mang theo tài liệu đến cục cảnh sát.

Người của đội điều tra hình sự không có mặt ở đây đêm nay, mọi người đa số đều đã đi hết, Diệp Nam Kỳ chỉ có thể ngồi ở bên ngoài chờ tin tức. Không bao lâu, Khương Nguyên Dư báo tin, cảm ơn Thẩm Độ đã hỗ trợ, hôm nào nhất định sẽ mời hai người một bữa.

Kế hoạch chính thức được tiến hành, Diệp Nam Kỳ càng trở nên đứng ngồi không yên, yên lặng cầu nguyện Diệp Mi hãy phù hộ.

Lý Hằng Nhiên cùng Thẩm Độ tách ra hành động, người trước mang theo hầu hết người đến địa điểm bí mật của Tiết Cảnh Sơn, còn lại là Thẩm Độ cùng một số người khác đêm nay có mặt tại biệt thự.

Sau khi tiễn Khương Nguyên Dư, Thẩm Độ tùy tay cầm lấy ly champagne, không chút để ý quan sát một vòng.

Chủ nhân của đêm nay ngoại trừ Tiết Cảnh Sơn, còn có hai người khác. Nhưng do hắn đến sau, nên không thể thấy được Tiết Cảnh Sơn.

Cũng không thấy cả Bạch Dụ.

Tâm tư Thẩm Độ thay đổi, một đường chào hỏi đi lên trên lầu. Trên dưới có không ít người lui tới, biệt thự Lâm Giang, tầm nhìn trên lầu khá tốt, cũng rất phù hợp hít thở không khí cho tỉnh rượu.

Lên lầu rồi nhưng vẫn không thấy được Tiết Cảnh Sơn như cũ, Thẩm Độ liền chặn một người, khó có được cơ hội trước mặt người ngoài lộ ra vẻ mặt với biểu tình ôn hòa: "Tiết thiếu không có ở đây sao?"

Người bị hắn chặn lại nhìn hắn cười nhút nhát: "Không không, Bạch thiếu không có ở đây, Tiết thiếu khẳng định cũng không có ở đây, chắc là có chuyện gì nên mới bị trì hoãn, nên còn chưa đến. Thẩm thiếu như thế nào lại đến, có muốn cùng nhau uống một chén hay không?"

Thẩm Độ uyển chuyển từ chối lời mời của người nọ, đứng ở lầu hai, tầm nhìn rộng hơn rất nhiều, quan sát toàn bộ khách mời một lần.

Phát hiện ra hai chủ nhân khác đã được Lý Hằng Nhiên điều tra trước đó, hắn liền để tâm hơn, chuyển hướng nhìn chằm chằm bọn họ.

Quả nhiên không bao lâu sau, mấy người kia lần lượt đứng dậy rời đi, Thẩm Độ chạm nhẹ vào máy định vị ở nút tay áo, nghiêng mặt nói khẽ: "Bọn họ có hành động, bây giờ tôi cũng sẽ qua đó, các anh mau tìm cách tiến vào."

Nhận được phản hồi, Thẩm Độ mới lặng lẽ bám theo sau.

Biệt thự này có một khu vườn, vị trí thiết kế khá là kỳ lạ, đứng ở trên lầu cũng không thể thấy được.

Thẩm Độ trấn định mà tránh đi theo dõi từ bốn phía, bước chân nhẹ nhàng. Mấy người phía trước đi rất chậm, cũng rất cẩn thận. Tính ra xuất thân của hắn cũng được coi là một nửa quân nhân, khi còn nhỏ đã bị ném tới doanh trại quân đội hơn nửa năm, thỉnh thoảng dừng lại bí mật theo dõi, rồi lại đi theo lại dừng lại, cũng không bị đối phương phát hiện.

Sau khu vườn có một hang động, xoay chuyển hòn non bộ phía sau dàn dây leo, vậy mà lại có một căn phòng, người bình thường không thể tìm ra.

Thẩm Độ liên hệ với người bên phía cảnh sát một chút, xác nhận bọn họ đã vào được, mới yên tâm đi theo vào. Đi đến chỗ rẽ, đồng tử Thẩm Độ chợt co rút lại.

Đầu họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng về phía hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện