Edit: Lâm Quán

Beta: Lan Lan

Bầu không khí hòa thuận vui vẻ không kéo dài được bao lâu thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Diệp Nam Kỳ nhanh chóng thu hồi cảm xúc, đứng dậy đi ra mở cửa. Trương Mính đứng ở bên ngoài, hướng mắt nhìn vào trong: "....Diệp ca, mâu thuẫn giữa anh với Thẩm thiếu đã giải quyết thế nào rồi?"

Diệp Nam Kỳ sửng sốt, lúc này mới nhớ đến tin nhắn mà mình đã gửi.

Đầu tiên Trương Minh chạy tới, tám phần đã nhìn thấy anh cùng Thẩm Độ đã ôm nhau, sau đó hoài nghi con mắt của chính mình mà ngồi xổm trước cửa đến tận bây giờ. Càng nghĩ, chỉ càng cảm thấy lỗ tai nóng lên, xấu hổ không chịu được.

Dường như Thẩm Độ không biết xấu hổ, đi theo sau đến, cười nói: "Chưa ăn gì đúng không?"

Trương Minh gật gật đầu. Cậu ta đang ở bên ngoài mua mì sợi thì nhận được tin nhắn của Diệp Nam Kỳ, chưa kịp thanh toán đã vội chạy đến.

Diệp Nam Kỳ sờ sờ bụng, lúc này mới cảm thấy có chút đói: "Em cũng chưa ăn gì."

Đến giờ hắn vẫn chưa nấu cơm cho tổ tông nhà hắn, Thẩm Độ thấy bản thân thất trách, nhìn Trương Minh gật đầu nói: "Ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đi, vừa lúc cảm ơn cậu hôm nay đã cứu Nam Nam."

"Đều là việc em nên làm." Trương Minh hơi chần chừ. Từ nhỏ cậu ta đã không thích ở chung với người khác, nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của hai người, nghĩ nghĩ rồi vẫn gật đầu: "Vậy làm phiền."

Diệp Nam Kỳ vô cùng tin tưởng khả năng nấu nướng của Thẩm Độ, kiêu ngạo mà vỗ vỗ bả vai Thẩm Độ: "Vừa lúc có thể nếm thử tay nghề của Thẩm Độ."

Thẩm Độ nhìn thấy bộ dáng của anh bỗng cảm thấy lòng ngứa ngáy, muốn gãi gãi cằm anh, ôm mà hôn cho đến khi anh không thở nổi.

Vào trong nhà, Thẩm Độ đi đến phòng bếp, cân nhắc xem tối nay sẽ ăn cái gì.

Diệp Nam Kỳ là một sinh vật rất khó nuôi, không nói đến chuyện kén ăn, dạ dày cũng không tốt, không giống người bình thường. Chỉ là hắn đã chăm sóc vô cùng cẩn thận, cũng lấy việc chăm sóc làm niềm vui.

Người không hề cảm thấy bản thân mình đắt giá đến mức nào - Diệp Nam Kỳ ở phòng khách nói chuyện phiếm cùng Trương Minh, hỏi một câu Trương Minh đáp một câu, câu được câu không, rất giống học sinh với giáo viên, anh cảm thấy chính mình cũng không thể cải thiện bầu không khí, xấu hổ ngồi đối diện một lát, muốn kết thúc sự ngột ngạt của hai người, liền đừng dậy đi vào phòng bếp pha trà.

Đi đến trước cửa phòng bếp, Diệp Nam Kỳ hướng mắt nhìn vào bên trong.

Thẩm Độ đang ở trong đó nhặt rau, trên người mặc chiếc tạp dề hình con lợn mới mua hôm qua. Anh giống như lãnh đạo tới tuần tra, vừa lòng gật đầu, nói: "Em muốn ăn bánh gạo chiên."

Thẩm Độ cúi đầu chọn xong thức ăn, xoa xoa tay rồi kéo anh ấn vào tron ngực, bù lại nụ hôn bị chuông cửa làm gián đoạn vừa nãy.

Khách đến nhà còn đang ngồi ở bên ngoài, Diệp Nam Kỳ chỉ muốn vào để pha trà, đột nhiên bị đánh lén không kịp phòng ngừa, ô ô kháng nghị, thế nhưng lại càng bị đè lên tủ lạnh hôn đến càng sâu, lại không dám đá Thẩm Độ, tránh tạo ra tiếng động khiến cho Trương Minh phát hiện.

Sau một nụ hôn dài, cuối cùng một chút lo âu trong lòng Thẩm Độ cũng đã tan hết, xoa bóp eo Diệp Nam Kỳ, bình tĩnh lại, thong dong đưa ấm trà mới pha cho anh: "Đưa trà xong liền quay lại đây."

"Hả?" Diệp Nam Kỳ thở hổn hển, còn nghĩ rằng mình nghe lầm.

Thẩm Độ nói: "Trương Minh không có thói quen ở cùng với người khác, em ở bên ngoài với cậu ấy ngược lại khiến cậu ấy không thoải mái, ngày thường bảo vệ em khi đi ra ngoài là ngoại lệ. Không cần phải khách sáo với cậu ấy, anh và cậu ấy quen biết cũng đã được mấy năm, nên hiểu rõ tính tình, điều này cũng đã được bác cả thừa nhận."

Nghe đến người bác cả của nhà họ Thẩm kia, Diệp Nam Kỳ lại tò mò về lai lịch của Trương Minh, chỉ là hiện tại không phải là lúc thích hợp để hỏi nên đành bưng trà ra phòng khách. Trương Minh ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thấy Diệp Nam Kỳ trở lại, ngồi càng thẳng lưng. Quả nhiên là không có thói quen cùng người khác ở chung một chỗ.

Diệp Nam Kỳ đặt tách trà xuống, nói ra điều đến chính mình cũng không tin: "Anh đến phòng bếp giúp Thẩm Độ một tay, cậu cứ tự nhiên, không cần phải câu nệ."

Ánh mắt Trương Minh nhìn đến đôi môi đỏ mọng của anh có chút phức tạp, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy, gật gật đầu.

Diệp Nam Kỳ hài lòng trở lại phòng bếp.

Thẩm Độ quen làm việc bếp núc, tay chân nhanh nhẹn. Diệp Nam Kỳ cũng không phải làm cái gì, nhặt rau Thẩm Độ sợ anh nhặt không sạch sẽ, thái rau Thẩm Độ sợ anh bị đứt tay, làm gì cũng đều sợ anh mệt. Vừa rồi chịu quá nhiều sợ hãi, chỉ kém đem Diệp Nam Kỳ giấu vào trong lòng, coi như bảo bối mà che chở.

Diệp Nam Kỳ chỉ có thể chấp nhận an ổn làm bảo bối được bảo vệ kỹ càng, ngồi bên cạnh, mở miệng buông lời an ủi.

Thẩm Độ sợ anh bị đói, cắt một miếng dưa chuột đưa cho anh, thịt viên chiên cũng được bón vào miệng. Diệp Nam Kỳ miệng ăn không ngừng, đến khi cảm thấy lửng dạ thì từ chối, muốn được nghe kể chuyện.

Kỳ thật Thẩm Độ cũng không rõ lắm, nói: "Em cảm thấy đường đường là một bộ đội đặc chủng mà chạy đến thành phố A để làm gì?"

Thấy Diệp Nam Kỳ đang nhìn mình, hắn buồn cười nói: "Thật sự cho rằng ông xã em một tay che trời? Đây là quân nhân, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng, anh muốn người bác cả liền cho?"

Diệp Nam cũng không nghĩ rằng Thẩm Độ muốn người bác hắn liền cho, chống cằm nhìn hắn chằm chằm.

Dáng vẻ này quá đáng yêu, Thẩm Độ nháy mắt bị me hoặc, đem lời nói thật toàn bộ phun ra: "Hình như khi Trương Minh chấp hành nhiệm vụ thì phạm phải sai lầm nên bị thương, mặc dù thương không nặng nhưng lại có tâm bệnh khó chữa. Bác đánh giá rất cao cậu ấy, không cho cậu ấy ra chiến trường trong trạng thái này, bắt cậu ấy đến đây nghỉ ngơi một thời gian, nghĩ thông suốt mới được trở về."

Dường như Diệp Nam Kỳ đã hiểu.

Ngay cả khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống thuận buồm xuôi gió nhiều năm như Thẩm Độ, nhiều năm trước cũng xảy ra chuyện, để lại bóng ma tâm lý là sợ ma, sợ tối, ai sẽ không có chuyện khó có thể nói ra? Trước khi gặp lại Thẩm Độ, anh cũng không tính đến việc nói ra chuyện của bản thân với người khác.

Bữa tối được làm rất tinh xảo, khả năng nấu nướng của Thẩm Độ vô cùng tốt, sắc hương vị đều đầy đủ. Trương Minh cũng coi như nể mặt, cùng với Diệp Nam Kỳ quét sạch đồ ăn, mới đứng lên ra về.

Diệp Nam Kỳ sợ Thẩm Độ lo lắng cho chấn thương của mình, vội vã đem chuyện lúc sáng đi bệnh viện gặp Tiền Tiềm nói ra toàn bộ những điều đã nhìn thấy nghe thấy.

Thẩm Độ không bị phân tâm, bóp mông anh, mới cùng anh nói nói: "Ừ, mối quan hệ giữa hai anh em họ Tiền này vốn không tốt, loại ra tay tàn nhẫn này, chắc là do mẹ kế Tiền Tiềm làm. Tuy rằng Tiền Tiềm không đúng, nhưng rốt cuộc vẫn mang họ Tiền, tài sản Tiền gia cho dù thế nào cũng sẽ có một phần là của hắn. Đương nhiên, một khi hắn chết thì mọi chuyện sẽ khác."

Diệp Nam Kỳ nhịn không được lắc đầu. Vì lợi ích mà tranh chấp, thật là đáng sợ. Cũng may gia phong Thẩm gia nghiêm khắc, dạy dỗ tốt, lại chỉ có một độc đinh là Thẩm Độ.

Sau khi bị tập kích một lần, Thẩm Độ càng bảo vệ Diệp Nam Kỳ cẩn thận, đi ra ngoài không chỉ có Trương Minh đi theo, mà còn thuê thêm nhiều vệ sĩ khác.

Bị một đám người chạy theo khắp nơi khiến anh cảm thấy không được thoải mái lắm, Diệp Nam Kỳ biết hắn lo lắng, cũng không từ chối, chỉ dặn dò hắn cũng chú ý an toàn.

Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, ai biết được Tiết Cảnh Sơn sẽ làm ra chuyện gì.

Tiết gia thật sự là một cái gai ở trong lòng, Diệp Nam Kỳ và Lý Hằng Nhiên bàn bạc một chút, chỉ chờ đến lúc thu lưới, sẽ cho Tiết gia một con đòn.

Ngày thứ hai sau khi Tiền Tiềm tỉnh lại liền tỏ vẻ có thể bắt đầu giúp đỡ. Trong lòng Lý Hằng Nhiên có chủ ý khác, dặn dò Tiền Tiềm mấy câu, muốn anh ta đi nói chuyện với hung thủ đã giết hại Đàm Kỳ.

Hơn nữa, trùng hợp là Tiền Tiềm và người nọ xem như là bạn, cùng một giuộc hồ bằng cẩu hữu.

Nghe được hồ bằng cẩu hữu của mình cũng bị bắt, Tiền Tiềm cười đến xán lạn, tựa hồ rất vui vẻ, không chút do dự đáp ứng Lý Hằng Nhiên.

Khi hai người bọn họ tiến hành nói chuyện, Lý Hằng Nhiên phá lệ để Diệp Nam Kỳ và Chu Nghêu Xuân ở phòng giám sát theo dõi, nghe lén cuộc đối thoại.

Diệp Nam Kỳ nín thở tập trung tinh thần, không chớp mắt, quan sát hình ảnh hai người.

Tiền Tiềm mới đấu tranh giành lại sự sống từ trong cõi chết, bạn bè hắn ngày xưa bỗng trở thành tù nhân. Khung cảnh ngày xưa giờ đây đã đổi thay, sắc mặt hai người rất khó coi, ngồi đối diện một lát, Tiền Tiềm quyết định mở miệng trước.

"Đỗ thiếu, cuối cùng cũng đều phải chết, cớ gì còn muốn giấu diếm giúp bọn hắn?"

Đỗ thiếu không nói một lời.

Tiền Tiềm nằm viện gần một tháng, cơ hồ gầy đến không còn hình dáng, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Đỗ thiếu: "Trông tôi như thế này, cậu không cảm thấy chột dạ và sợ hãi sao? Bọn họ chẳng qua là cho cậu một lời hứa hẹn, chỉ cần cậu không tiết lộ bất kì một điều gì, đến lúc đó sẽ tìm mọi cách đưa cậu ra ngoài, giúp cậu giảm nhẹ tội, còn che chở cho cả nhà cậu. Tôi khinh."

Trước mặt mình không phải là cảnh sát, tinh thần Đỗ thiếu không còn khẩn trương, giương mắt nói: "Cậu là người cảnh sát đưa tới làm thuyết khách?"

Tiền Tiềm buông một tay: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn làm màu cho bọn hắn xem. Lúc tôi bị bắt tới, bọn họ cũng hứa với tôi, chỉ cần không nói cái gì, sẽ nghĩ cách cứu tôi ra ngoài. Kết quả thế nào cậu còn không biết đi, bọn họ hạ độc tôi, thiếu chút nữa thì mất mạng. Còn nói đi ra ngoài? Có mà mang thi thể ra ngoài thì có."

Ngữ khí của hắn không giống giả bộ, sắc mặt Đỗ thiếu khẽ biến: "Những lời cậu nói đều là sự thật sao?"

Tiền Tiềm cười lạnh: "Cậu cảm thấy thế nào? Tôi lừa cậu làm gì. Đều là sẽ chết, không kéo thêm một vài người nữa xuống nước, trong lòng ông đây cảm thấy không thoải mái. Cậu cho rằng Đỗ gia bên ngoài vì cậu chạy đông chạy tây? Cậu không biết hôm qua có bao nhiêu em trai ngoài giá thú của cậu được sinh ra đâu."

Đỗ thiếu gắt gao nắm chặt tay.

Những người này ở cùng với nhau, chưa bao giờ là vì tình nghĩa, cũng không có quá nhiều nghĩa khí anh em, sự ích kỷ của bản thân được đặt lên hàng đầu, bởi vậy kể cả khi hợp tác, bọn họ cũng có thể đỏ mắt cắn miếng thịt trên người đối phương xuống.

Bình tĩnh mà xem xét, bản thân bị kết án, sao có thể giống người khác sống tự do tự tại? Bọn họ không hề rộng lượng như vậy.

Không cung khai, cũng chỉ bởi vì ôm cái hi vọng sẽ được cứu ra ngoài.

Nhưng khi nhìn thấy thảm trạng của Tiền Tiềm, Đỗ thiếu trở nên dao động.

Tiền Tiềm nhân cơ hội thêm lửa: "Cảnh sát đã biết phần lớn danh sách, hiện tại chỉ thiếu chứng cứ điều tra. Gần đây, những người kia đang bị truy nã gắt gao, thử hỏi có ai đã thoát được? Nói không chừng chúng ta lập công, may mắn có thể giảm hình phạt, tử hình thành trung thân, trung thân thành có thời hạn, còn hơn là ở trong này cố chấp chống lại, giữ nhiều bí mật giúp bọn họ có ích gì?"

Một loạt lời nói giả giả thật thật, thật thật giả giả, quan trọng hơn là người nói chuyện lại là Tiền Tiềm.

Môi Đỗ thiếu giật giật, giãy giụa một lúc lâu, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Bọn họ thật sự....."

"Đã muốn thủ tiêu tôi." Tiền Tiềm mặt không biểu tình: "Đi lên liền rót độc cho tôi. Hôm nay ở phòng giám sát là cảnh sát Lý, không phải người của bọn họ. Nhưng nói không chừng hôm nào khác sẽ lại có, hiện tại nếu không tỏ thái độ, cậu sẽ không có cơ hội. Về sau nếu cậu dám để lộ một câu, giây tiếp theo một viên đạn sẽ khiến cậu chết ngay lập tức."

Dừng lời tại đây, Tiền Tiềm liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Đỗ thiếu, đứng dậy rời đi.

Cuộc nói chuyện của Tiền Tiềm rất thành công, Lý Hằng Nhiên đặt bút xuống, đọc quét qua một lần nhanh như gió, cất vào trong túi, chuẩn bị đi tìm họ Đỗ nói chuyện.

Người trong phòng giám sát sẽ sớm trở lại, Diệp Nam Kỳ cùng Chu Nghiêu Xuân đi ra, Chu Nghiêu Xuân nhếch miệng cười nói: "Khó có dịp lão đại phá lệ vi phạm quy định như vậy, xem ra chị gái cậu có một vị trí quan trọng trong lòng anh ấy, cậu nhìn xem, tất cả cũng chỉ vì muốn để chị gái cậu yên tâm."

Diệp Nam Kỳ nói: "Đội trưởng Lý là một người tốt."

Chu Nghiêu Xuân lấy thuốc lá ngậm vào miệng, nhìn bóng dáng Chim Én vào phòng thẩm vấn với Lý Hằng Nhiên, cho đến khi cửa đóng lại, mới nói: "Là rất tốt. Khi tôi vừa mới tới, tuổi nhỏ nhất, ai cũng đều không phục tôi, cảm thấy tôi là dựa vào quan hệ để tiến vào, chỉ có lão đại đối đãi tốt với tôi. Cậu nói lão đại là người cô đơn, ngày thường trông nghiêm túc, ai biết được khi mềm lòng lại tận tình giúp đỡ người khác như thế? Chỉ là đôi khi cũng thật là một người phiền phức, chính mình hút thuốc đến hỏng cả giọng, thế nhưng lại không cho chúng tôi hút thuốc. Thế này không phải là chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn sao?"

Diệp Nam Kỳ cười, lại nghe Chu Nghêu Xuân nói thầm một tiếng: "Thật là đáng ghét......."

Hắn chưa nói xong, cũng chưa nói đi xuống. Diệp Nam Kỳ liếc mắt nhìn hắn, không tiếp tục hỏi.

Chờ Lý Hằng Nhiên đi ra, đã một tiếng trôi qua.

Trên mặt anh ấy hiện rõ nét mệt mỏi, lại cũng đan xem cả vui sướng và lo lắng, dẫn Diệp Nam Kỳ vào một căn phòng khác, ngồi nói chuyện riêng.

Diệp Nam Kỳ thấy anh ấy bảo những người khác tránh đi, cảm thấy kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

Lý Hằng Nhiên nói: "Hắn đã thú nhận một số chuyện. Ngày kia Tiết Cảnh Sơn ngoài việc mời Khương tiên sinh đến bữa tiệc cá nhân, còn có một giao dịch ở nơi khác"

Diệp Nam Kỳ nhíu mày: "Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh sư đệ tôi sẽ không có vấn đề gì.""

Lý Hằng Nhiên gật gật đầu: "Ngày kia hành động sẽ rất khẩn cấp, hai bên đều phải tiến hành, đến lúc đó mọi việc có thể sẽ rất hỗn loạn."

Diệp Nam Kỳ trong lòng rùng mình: "Sẽ rất nguy hiểm sao?"

Lý Hằng Nhiên không đáp.

Theo kế hoạch Thẩm Độ muốn cùng Khương Nguyên Dư đi đến đó, phối hợp một chút tránh liên lụy đến người ngoài vô tội.

Đến lúc đó Khương Nguyên Dư sẽ lộ mặt, Thẩm Độ nghĩ cách để cậu đi trước, kế tiếp phải ở lại, cùng cảnh sát nội ứng ngoại hợp.

Nếu Khương Nguyên Dư không đi, khó đảm bảo Tiết Cảnh Sơn sẽ không nghi ngờ, hủy bỏ giao dịch lần này. Đây là một cơ hội tốt để thu lưới, sai sót để mất thì quá mức đáng tiếc.

Cơ hội này.....Diệp Nam Kỳ đã chờ đợi rất lâu.

Mồi nhỏ thì cá cũng có thể cắn câu, không có nền móng, tổ chức này làm sao có thể lợi hại, cũng không thể một tay che trời như vậy.

Hai người đối diện trầm mặc một lúc lâu, Diệp Nam Kỳ có một ngàn vạn cái không tình nguyện để Thẩm Độ đi mạo hiểm, rồi lại cảm thấy không thể từ bỏ cơ hội này, cắn môi đến trắng bệch.

Lý Hằng Nhiên nhìn ra được tâm trạng của anh, than thở nói: "Hai người các anh là một đôi, nhưng chuyện riêng của cá nhân không phải lúc nào cũng có thể can thiệp, đúng không? Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Độ, xem quyết định của anh ta, thế nào?"

Lý Hằng Nhiên nhận được sự đồng ý, liên lạc với Thẩm Độ, đem lời nói vừa nãy nói lại một lần nữa, cuối cùng, ông chú cảnh sát quyết định phá lệ nói dối: "Quyết định của anh như thế nào? Không đi cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ sắp xếp người khác, chỉ là cũng có thể không trà trộn vào được. Việc này Nam Kỳ còn chưa biết."

Lòng bàn tay Diệp Nam Kỳ đổ đầy mồ hôi.

Lý Hằng Nhiên mở loa, cơ hồ ngay sau khi anh ta hỏi xong, âm thanh Thẩm Độ từ đầu bên kia rõ ràng truyền ra, không chút do dự

"Tôi đi."

Dừng một chút, hắn bỏ thêm một câu: "Không cần nói cho Nam Nam biết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện