Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.

Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.

Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.

-------------

Edit: Yu610

Quả nhiên, không lâu sau, trận mưa đầu tiên của mùa thu liền phủ xuống thành phố C.

Trận mưa thu kéo dài tận mấy ngày, đến chạng vạng ngày cuối tuần mới ngừng một chút, thời tiết âm u, tiết trời mùa thu se lạnh.

Sau khi tan học, Trình Huyền đứng dưới lầu ban quốc tế đợi Đường Du, hỏi cô buổi tối có rảnh hay không.

Đường Du: "Có việc gì sao?"

Trình Huyền tùy ý nói: "Không có việc gì, tối mình muốn mời cậu ăn cá nướng."

Người chị em bên cạnh nhanh mồm nói: "Hôm nay là sinh nhật chị Huyền!"

"..." Đường Du hơi bất ngờ, hai mắt mở to: "Hôm nay là sinh nhật cậu thật sao?"

Đôi mắt cô hiện lên một tia sáng, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.

Trình Huyền liếc mắt nhìn người chị em bên cạnh một cái, trách cô ấy lắm lời. Lại hỏi Đường Du: "Cậu tới được không?"

Đường Du nheo mắt suy nghĩ vài giây, trả lời kiên định: "Mình nhất định sẽ tới."

"Được rồi, thật ra chỗ ăn cơm cách nhà cậu không xa, chính là tiệm cá nướng Tony ở ngã tư đối diện, bảy rưỡi tối nhé."

"Ừ."

Tuy rằng nhận lời với Trình Huyền, nhưng nói thật, Đường Du cũng không chắc chắn mình có thể ra ngoài.

Hôm nay là cuối tuần, mỗi tuần cô phải học phụ đạo đàn Cello từ ba đến năm buổi, gia sư là do Phương Lai mời từ học viện âm nhạc tới dạy, học phí rất đắt.

Hơn nữa cho dù có bận đến đâu, tám giờ tối mỗi ngày Phương Lai đều không quên gọi video cho cô, hỏi về việc học tập, nghe cô kéo đàn Cello, bình thường mỗi lần gọi video ít nhất cũng phải mất nửa tiếng.

Phương Lai rất thích kiểm soát, hơn nữa sự kiểm soát này thể hiện vô cùng rõ ràng trong việc quản lý và giáo dục Đường Du. Từ nhỏ Đường Du luôn là người đứng đầu trong lớp, chưa đến 10 tuổi đã đạt giải nhất thi đấu đàn Cello quốc tế.

Ở trong mắt mọi người, cô chính là thiên tài.

Nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ, thế giới tinh thần của mình trống rỗng đến đáng sợ, giống như một vùng đất hoang vu.

Cho nên lúc này, tiệc sinh nhật của Trình Huyền giống như một miếng bánh ngọt mê người mà tinh thần cô khát vọng đã lâu, khiến Đường Du bất chấp tất cả muốn được đi tới, nếm thử.

Vì vậy ----

Cô nhất định phải nghĩ cách ra ngoài.

Chú Dương đưa Đường Du về nhà, dì Dung đã chuẩn bị xong bữa tối, Đường Du ăn qua loa vài miếng, sau đó lên tầng 2.

Bảy giờ, còn nửa tiếng nữa gia sư sẽ tới, sinh nhật của Trình Huyền cũng bắt đầu vào lúc đó.

Đẩy cửa sổ ra, Đường Du nằm sấp trên ban công quan sát ngã tư đường, không khí ẩm ướt, cây ngô đồng bị gió thổi nghiêng ngả, nhiệt độ không khí trong mấy ngày nay đột nhiên hạ thấp.

Thay đổi thời tiết, một vài bạn học trong lớp đột nhiên bị cảm.

Đường Du vừa ngẩn người nhìn những chiếc xe qua lại trên đường vừa tự nghĩ đối sách, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng to gan.

Ngay sau đó, cô đứng thẳng người, tim đập dồn dập, suy nghĩ to gan không khống chế được mà ngày càng mãnh liệt.

Như là sợ sự dũng cảm này sẽ biến mất, Đường Du lập tức lấy điện thoại di động ra, bàn tay không biết là do hồi hộp hay kích động và hưng phấn mà hơi run rẩy.

Cô kéo tới số điện thoại của gia sư, gọi điện:

"Thưa cô, em bị cảm, buổi học hôm nay có thể chuyển sang tối mai không ạ?"

Mấy giây sau, gia sư trả lời thoải mái: "Ok, take care."

...Thuận lợi không ngờ.

Giống như được cổ vũ, cúp điện thoại, Đường Du lập tức xé một tờ khăn giấy nhét vào mũi, mừa mạnh tay xoa đến đỏ mũi.

Sau đó, bình tĩnh chủ động gọi video cho Phương Lai.

Nghe được giọng mũi của con gái trong điện thoại, Phương lại không rảnh quan tâm tới chuyện khác, chạy vội tới hỏi cô có chuyện gì? Đường Du ho khan liên tục: "Con bị cảm, vừa rồi đã xin phép gia sư, học phụ đạo sẽ chuyển sang tối mai."

Dừng một chút, dè dặt hỏi: "Mẹ...con buồn ngủ, có thể đi ngủ chứ?"

Phương Lai không hề nghi ngờ.

Đúng vậy, Đường Du ngoan như vậy, không thể nào nói dối.

Từ nhỏ đến lớn con gái đều rất nghe lời, chưa từng làm trái ý bà.

Dặn dò cô uống nhiều nước ấm, đi ngủ sớm một chút, dặn dò dì Dung mua các loại thuốc, sau đó Phương Lai liền ngắt điện thoại.

Không ngờ tự do lại đến nhanh như vậy, mọi chuyện đều đúng như kế hoạch, chỉ tốn không đến 10 phút.

Đường Du vẫn rất lo lắng, trái tim đập thình thịch. Rốt cuộc nói dối vẫn là không đúng, hơn nữa thấy vẻ lo lắng của Phương Lai, cô lại cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn khi được tham gia tiệc sinh nhật Trình Huyền đã lấn át tất cả.

Bảy giờ mười lăm, Đường Du không kịp thay quần áo, mặc nguyên đồng phục chuẩn bị đi. Trước khi đi, nhớ tới việc vẫn chưa chuẩn bị quà cho Trình Huyền, vì thế lại trở về kéo ngăn kéo, cầm theo một cái hộp màu tím.

Thừa dịp dì Dung ở trong bếp dọn dẹp bát đũa, Đường Du chạy nhanh qua phòng khách, mở cửa, chạy tới quán cá nướng ở đầu đường.

Bên ngoài gió hơi lạnh, còn có mưa nhẹ, khí trời âm u không ảnh hưởng chút nào đến sự hưng phấn của Đường Du, cô giống như một chú chim nhỏ cố gắng thoát khỏi lồng sắt, vui vẻ hấp thụ tất cả không khí mới mẻ chưa từng ngửi thấy.

----

Trước cửa quán cá nướng Tony ở đầu đường là một tiệm cắt tóc, sau này đại khái là do cắt tóc xấu nên vỡ nợ, một người ở đó là nhà tạo mẫu tóc Tony đã đổi sang kinh doanh quán cá nướng, nhờ cái tên đặc biệt này, mà quán cá nướng làm ăn rất tốt.

Bởi vì rất đông khách, nên Tony sửa tầng một thành khu chờ, trong lúc chờ đợi nam giới có thể chơi phi tiêu, đánh bi-a, nữ giới có thể làm móng miễn phí.

Lúc này Chu Khâm Nghiêu đang ở dưới tầng 1 chơi bi-a cùng đám người Vệ Khải.

Tay anh cầm gậy dài, đang cúi người tính toán khoảng cách, nhắm góc độ đánh bóng, bất chợt một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn ---

Tầm mắt anh nghiêng nghiêng, hình ảnh dừng lại, rất bình tĩnh nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài cửa kính, bộ ngực cô gái nhỏ phập phồng, vẫn đang thở phì phò, trên lông mi dày có vương vài giọt mưa nhỏ xíu, lấp lánh khi chớp mắt.

Đứng ở đó, giống như một vật đáng yêu đang phát sáng.

Chu Khâm Nghiêu nhớ tới lúc mình nhìn cô, nhớ tới đêm đó cô ngồi sau xe mình, nhớ tới bóng dáng cô bên cửa sổ, nhớ tới << mộng ảo khúc >>, nhớ tới rất nhiều chuyện.

Thẳng đến khi nhớ đến câu nói kia của Trình Huyền --- bạn trai trong giới giải trí, trong lòng có một cảm xúc kỳ lạ dồn dập trào lên.

Cô gái nhỏ cầm điện thoại không biết do ai gọi qua, không đến vài phút, Trình Huyền đi xuống từ tầng 2.

Nhìn thấy cô, hai người vô cùng vui vẻ đi lên tầng 2.

Mấy người đàn ông dưới tầng một vẫn chưa để ý đến động tĩnh bên kia.

Vệ Khải đi vòng qua cái bàn, lại vòng về phía sau, cẩn thận quan sát tư thế 3 phút bất động của Chu Khâm Nghiêu, nhìn về phía một đám anh em dò hỏi -----

"Mấy người nhìn xem, cú đánh này của anh Nghiêu thật đẹp."

Anh ta là đồng nghiệp của Chu Khâm Nghiêu ở as, cũng ở trong ngõ Cây Hòe, bình thường quan hệ của hai người cũng không tệ, câu thổi phồng này cũng được mọi người hùa theo phụ họa:

"À, chờ chút, tôi vẫn nhớ lần trước anh Nghiêu dạy tôi chuyện làm người."

Lúc tất cả mọi đang chờ Chu Khâm Nghiêu ra tay, anh chợt đứng thẳng người, lười nhác ném gậy:

"Không chơi nữa, ăn cơm."

Mọi người: "..."

Tầng 2 tiệm cá nướng, hôm nay Trình Huyền mời mười người bạn, ông để riêng cho cô hai bàn.

Khi Chu Khâm Nghiêu và mấy người đàn ông đi lên, vừa lúc mọi người cũng đến đủ.

"Em vừa định xuống gọi các anh, mau đến đây, em giới thiệu với mọi người." Trình Huyền vội vàng kéo Đường Du: "Đây là một người chị em mới quen của em, Đường Du, mọi người có thể gọi cậu ấy là Hữu Hữu."

Vệ Khải đưa mắt nhìn, giật nảy mình: "Fu*k."

Lập tức nịnh nọt vươn tay: "Em gái Hữu Hữu thật tốt!"

Tuy rằng Đường Du cảm thấy anh trai này có hơi nhiệt tình quá, nhưng cũng không tiện không nể mặt anh ta, vì thế cũng duỗi tay, chuẩn bị lễ phép đáp lại đối phương một chút.

Bất chợt Chu Khâm Nghiêu bình tĩnh chen vào giữa hai người, dùng thân ngăn cản cái bắt tay này.

"..."

"..."

Lúc trước Đường Du đến tiệm sửa xe đúng lúc Vệ Khải vừa mới nghỉ, không biết hai người quen nhau.

Anh ta biết Chu Khâm Nghiêu luôn không có hứng thú với phụ nữ, cười ha hả nói xin lỗi Đường Du, sau đó ngồi vào chỗ. Nhân lúc người phục vụ đến xem cá nướng đã xong chưa, xoay người thì thầm hỏi Chu Khâm Nghiêu:

"Anh Nghiêu, thấy thế nào? Da trắng, mặt xinh, giọng nói còn ngọt ngào, đủ tiêu chuẩn chứ."

Chu Khâm Nghiêu đang muốn mở miệng, bên kia Trình Huyền đã nhanh nhẹn cầm dụng cụ mở hai mươi chai bia, rót cho mọi người: "Nghe kỹ đây, hôm nay mọi người cứ uống thoải mái, không cần tiết kiệm thay em!" 

Mấy người bạn này đều là người quen trong ngõ Cây Hòe, giống như người nhà vậy, chơi rất high.

Đường Du tươi cười cứng đờ.

Cô vốn định nói với Trình Huyền mình không biết uống bia, nhưng nhìn xung quanh, mọi người đều nâng cốc, nếu cô mở miệng, có vẻ không phù hợp lắm, giống như giở tính đại tiểu thư.

Đường Du khát vọng được hòa nhập với mọi người, vì thế đè nén suy nghĩ, không lên tiếng.

Trong tiệm cá nướng vô cùng náo nhiệt, lần đầu tiên cô tới nơi như thế này, đang muốn lặng lẽ đánh giá xung quanh, vừa nâng mắt, liền nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu ngồi đối diện.

Áo khoác đen, dây chuyền bạc, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra tâm trạng.

Anh nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, ánh mắt tùy ý quét tới, rơi xuống người cô.

Tầm mắt hai người nhẹ nhàng va chạm trong không trung, nhưng chỉ vài giây, Chu Khâm Nghiêu nghiêng mặt, dần dần thu hồi ánh mắt.

Đường Du cũng nhìn về phía khác, ánh mắt lóe lên, có chút kích động không biết xuất từ đâu.

Hôm nay thái độ của Chu Khâm Nghiêu với mình có chút kỳ lạ.

Vừa rồi Trình Huyền giới thiệu bọn họ làm quen, thái độ của anh cũng nhàn nhạt, không muốn chào hỏi cùng mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Du cảm thấy hình như Chu Khâm Nghiêu cố ý muốn giữ khoảng cách với cô.

Lúc này cô gái nhỏ đang suy nghĩ miên man, Chu Khâm Nghiêu bên kia đã nhả một vòng khói, tỏ vẻ thờ ơ trả lời vấn đề vừa rồi của Vệ Khải:

"Không tốt lắm."

"Quá non nớt." (ông cứ to mồm đi :))

"Ai da, yêu cầu của anh cao quá." Vệ Khải suỵt một tiếng, nhớ lại giấc mơ ban ngày của mình: "Tôi không chê non nớt, tôi thích, ha ha, tôi muốn xoa nắn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, muốn cô ấy gọi một tiếng anh Khải."

Chu Khâm Nghiêu dừng một chút, xoay đầu lại nhìn anh ta.

Vệ Khải: ?

Vệ Khải: "..."

Chu Khâm Nghiêu này có một bản lĩnh, anh không cần nói gì, chỉ dùng ánh mắt cũng có thể dọa người ta mất một lớp da, mấu chốt là dù người ta có suy nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao mình lại đắc tội anh.

Vệ Khải bị nhìn đến sợ hãi, cả người không thoải mái.

Suy đoán có lẽ do mình quá đáng khinh khiến người khác không vui, anh ta tự giác lấy một chai bia đưa tới trước mặt Chu Khâm Nghiêu lấy lòng: "Uống bia, uống bia."

Chu Khâm Nghiêu: "Bỏ ra."

Vệ Khải sửng sốt: "Hả?"

"Hôm nay không muốn uống bia." Tầm mắt người đàn ông thoáng đảo qua cô gái mặc đồng phục đối diện, bình tĩnh đẩy chai bia trước mặt:

"Gọi ông chủ tới, lấy cho tôi một chai nước trái cây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện