Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.

Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.

Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.

---------------

Edit: Yu610

Chu Khâm Nghiêu nghe thấy cái tên này trong lòng khẽ gợn sóng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.

Đường Du vẫn tiếp tục nói:

"Em vốn có chút địch ý với anh ta, nhưng không ngờ anh ta lại là người rất dễ tính."

Chu Khâm Nghiêu cười nhẹ, có chút quen thuộc nói: "Cậu ta thật sự rất tốt tính."

"Đúng rồi, nếu không có anh ta có lẽ hôm nay em không gặp anh được anh rồi."

Đường Du hoàn toàn không phát hiện ẩn ý trong lời nói của Chu Khâm Nghiêu, tâm trạng vẫn rất tốt, nói xong còn nhìn đồng hồ:

"Sắp 8h30 rồi, Chu Ngạn cho phép em đi chơi đến 10h mới gọi cho mẹ, nên bây giờ chúng ta đi đâu ạ?"

Cô gái nháy mắt, trong mắt mắt như chứa muôn ngàn vì sao, lấp la lấp lánh.

Khiến cho người ta muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

"Lên đỉnh núi." Chu Khâm Nghiêu vừa nói vừa thuê chủ quán một chiếc áo lông dài, khoác lên người Đường Du: "Đi lên trên sẽ lạnh, em mặc vào đi."

Đường Du thuận theo anh, không nói lời nào.

Lúc trước ở núi Thiên Đài xảy ra một vụ tai nạn, đường núi dốc đứng,quanh co, hiểm trở, ngay cả đêm giao thừa cũng chỉ bán được năm sáu vé lên núi.

Thấy Đường Du không nói lời nào, sau khi kéo khóa áo, Chu Khâm Nghiêu cười hỏi: "Sao vậy, sợ à?"

Cô gái nhỏ lắc đầu, dịu dàng trả lời anh: "Có anh ở bên cạnh, em không sợ."

Chu Khâm Nghiêu: "...."

Dường như lòng anh bị vật gì đó đánh trúng, nhưng lại tràn đầy mềm mại và ấm áp.

Anh không nhịn được nhéo mặt cô, cố ý trầm giọng nói: "Đưa em đi bán cũng cũng không sợ?"

Đường Du biết anh đang nói đùa, cười nhẹ nói: "Ai ngốc mà muốn mua em chứ? Ngoài chơi violon em đâu biết làm gì khác."

Không khí im lặng vài giây, một con gió khẽ thổi qua hai người.

"Anh mua." Bỗng nhiên người đàn ông nhẹ nhàng nói.

Đường Du: "....."

Không biết bằng cách nào đó Chu Khâm Nghiêu biến ra một cây kẹo que: "Một cây kẹo này đủ không?"

Đường Du mím môi cười, cầm cây kẹo nhét vào miệng, xấu hổ quay lưng lại, mặt mày đỏ bừng đi về phía xe máy: "Có mỗi một cái, anh keo kiệt quá đi."

Nhìn thấy bóng dáng của cô, khóe miệng Chu Khâm Nghiêu cũng tràn đầy ý cười.

Anh chậm rãi đi theo, chờ đến bên cạnh chiếc xe, đột nhiên nắm tay Đường Du, kéo cô về phía sau cốp xe.

"Nhắm mắt lại."

"?" Bốn chữ (1) này rất khẽ, nhưng không hiểu sao lại khiến Đường Du hồi hộp, trái tim đập dồn dập: "Anh muốn làm gì?"

"Ngoan, nhắm mắt lại."

......

Giọng nói của người đàn ông rất ấm áp, Đường Du khẽ cắn môi dưới, nhắm mắt lại.

Dường như cô nghe được tiếng mở cốp xe.

"Được rồi, em mở mắt đi."

Đường Du ngoan ngoãn mở mắt ra, nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu chỉ vào cốp xe hỏi cô:

"Nhiều thế này đủ mua không?"

Tầm măt cô nhìn theo ngón tay anh __

Đường Du: "....."

Ánh sáng mỏng manh từ đèn pin di động chiếu sáng các loại kẹo trong cốp xe.

Đủ mọi ánh sáng từ các loại giấy gói kẹo, làm bóng đêm trở nên lung linh.

Đường Du vui đến ngây người, cầm lấy một cây kẹo trên tay anh, rồi cứ cầm lên cây kẹo này trong cốp xe lại đặt xuống lấy một cây khác.

Đúng lúc này, Chu Khâm Nghiêu lại khẽ nói bên tai cô:

"Bên dưới kẹo vẫn còn quà."

"Quà?"

"Thật không anh?"

Hết niềm vui này lại đến niềm vui khác.

Vẻ mặt cô gái nhỏ đầy hưng phấn, đôi mắt phát sáng, vạch đóng kẹo ra tìm, chỉ chốc lát sau liền sờ thấy một vật gì có có bề mặt bóng loáng.

Cô dùng hai tay lấy món quà được giấu bên dưới đống kẹo.

Cầm món quà lên, Đường Du ngẩn người.

Mũ bảo hiểm?

Chu Khâm Nghiêu cầm theo mũ bảo hiểm đang để ở đầu xe, dùng tay gõ lên mũ đầy ẩn ý.

Lúc này Đường Du mới phát hiện, chiếc mũ trên tay anh là màu đen, còn chiếc mũ mình đang cầm là màu hồng nhạt.

Hơn nữa hai cái còn giống nhau y như đúc.

Nói cách khác, đây là đồ đôi!!!

"Tôi biết mũ bảo hiểm Cừu Vui Vẻ của Tiểu Dương em đội hơi nhỏ, lúc nào tôi cũng muốn mua cho em một cái mới, vừa vặn hôm nay tôi mới tìm được mẫu của nữ."

Chu Khâm Nghiêu vừa nói vừa cầm lấy mũ, giúp Đường Du đội lên.

Giống như lần đầu tiên giúp cô đội mũ bảo hiểm, cài quai an toàn rồi nhẹ nhàng hỏi: "Có thích không?"

"....."

Gió thổi bên tai, tình yêu cũng ở bên tai.

Chẳng biết vì sao, trái tim như muốn tan chảy vì ngọt ngào.

Đường Du chỉ biết cúi đầu, gật nhẹ, chôn giấu ngọt ngào trong lòng.

"Chúng ta xuất phát thôi nào."

"Vâng."

Khởi động xe motor, cả hai từ chân núi đi thẳng lên đỉnh, trong thung lũng yên tĩnh vang lên tiếng động cơ gầm rú và tiếng hát nho nhỏ của Đường Du.

Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, thay vì hát "Trái tim biết ơn" cô đã đổi sang một bài khác.

Nhiệt độ trên núi rất thấp, gió đêm thổi vi vu, nhưng vì có giọng hát của cô gái, khiến người ta cảm nhận được một chút ấm áp hiếm có trong sự lạnh giá này.

"Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, bạn có nghe rõ không...Người ngước nhìn và tiếng thở dài cô độc trong đáy lòng. Bạn có thể nhớ ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Hình bóng người từng bước đi cùng tôi đã biến mất theo cơn gió...." (2)

Trước đây Chu Khâm Nghiêu đã từng nghe bài hát này trên TV, lúc đó anh không chú ý lắm đến lời bài hát, nhưng lúc này anh nghe Đường Du hát, trong lòng lại tràn đầy cảm xúc.

Dường như bài hát này là chuyện cũ của Đường Du, cũng như là chuyện cũ của chính mình.

"Mỗi khi ta không tìm thấy ý nghĩa để tồn tại. Mỗi khi ta lạc đường trong đêm tối. Muôn vàn ngôi sao trên trời cao, xin hãy chiếu sáng đường ta đi..." (2)

Giọng hát của cô kiên định và dũng cảm và cô ấy không chỉ là cô gái chỉ biết hát "Trái tim biết ơn".

Chu Khâm Nghiêu không biết vì sao cô lại hát bài hát này, có lẽ là khát vọng, cũng có lẽ cô muốn giải tỏa tâm trạng.

Nhưng trái tim anh đã bị rung động bởi sức mạnh nhỏ bé này.

Tiếng hát song song với tiếng gió, Đường Du vươn tay ôm lấy bóng đêm trong gió, ôm cả thế giới sáng ngời nhất vào lòng.

Chu Khâm Nghiêu có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của cô vào thời khắc này.

Chưa đến 20p, xe đã chạy lên đỉnh núi.

Đường Bạn xuống xe, mở to mắt nhìn thế giới rộng lớn trước mặt.

Đến đây cô có thể hít thở bầu không khí trong lành nhất và tận hưởng thế giới yên tĩnh nhất.

Phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm phồn hoa của thành phố C, ngẩng đầu nhìn lên là giải ngân hà đang tỏa sáng.

"Thật đẹp...."

Cô gái ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn rồi vẫy tay với Chu Khâm Nghiêu như phát hiện ra điều mới lạ: "Anh nhìn này, ở đây nhiều sao quá!"

Chu Tần Nghiêu cười nhạt, nhìn lên bầu trời đầy sao, trầm mặc một hồi:

"Tôi thường đến đây khi đến thành phố C hai năm trước."

"Vậy sao?" Đường Du quay lại nhìn anh: "Một mình anh thôi ạ?"

"Ừ, một mình."

"...."

Một mình lên đỉnh núi ngắm cảnh là một việc vô cùng cô đơn.

Đường Du nhớ tới sự nghi hoặc trong lòng, không khỏi mở miệng hỏi:

"Biết anh lâu như vậy, sao chưa bao giờ em thấy anh nói về gia đình?"

Chu Khâm Nghiêu dừng lại, nhìn đi chỗ khác, không nói chuyện, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Đường Du đoán rằng có thể mình đã đề cập đến chủ đề mà anh không muốn nhắc đến, vì vậy tự giác không hỏi thêm câu nào nữa.

Hai người im lặng nhìn về những ngọn đèn phía xa.

Đột nhiên, Chu Khâm Nghiêu thấp giọng cười, nói: "Tôi không có người nhà."

Đường du: ". . . . . ."

Người đàn ông quay đầu nhìn cô: "Em có đồng ý làm người nhà của tôi không?"

Đường Du ngơ ngác nhìn anh.

....Không có người nhà?



(1) Raw là 4 chữ này nè: "闭上眼睛"

(2) Đây là lời bài hát nhaa, tui không hiểu gì đâu, các đồng chí thông cảm.

----------------

Xin lỗi vì đã lỡ hẹn với các đồng chí :(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện