Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
-----------------------------------------
Edit: Yu610
Nụ hôn bất ngờ này của Chu Khâm Nghiêu đã dọa sợ Đường Du.
Cô gái 18 tuổi xuân nào cũng đã từng tưởng tượng qua về nụ hôn đầu của mình, tượng tượng ra vô số tình huống sẽ xảy ra, nào là dưới bóng cây anh đào, ban đêm tuyết rơi đầy trời thật lãng mạn, hay là dưới ánh chiều tà bên bờ biển.
Tóm lại, chắc chắn không phải là tình cảnh lúc này.
Ban đêm, trong tiếng nhạc điện tử đinh tai, dưới ánh đèn neon quyến rũ.
Bằng cách này, trên bức tường ở lối vào hộp đêm, nụ hôn đầu của cô đã diễn ra một cách bất ngờ. (1)
Nóng bỏng, nồng nhiều nhiệt, tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân.
Đôi môi và gò má của Đường Du nóng bừng, giống như cô vừa uống một ly rượu mạnh, từ trái tim đến thân thể đều say.
Chu Khâm Nghiêu buông cô ra.
Mùi vị của anh vẫn đang phiêu đãng trong không khí.
Đường Du không dám nhìn anh, tim đập điên cuồng.
Hai người trầm mặc vài giây.
Chu Khâm Nghiêu chỉ hôn lướt qua, không xâm nhập sâu thêm.
Dùng hết sức lực để khống chế dục vọng trong nội tâm.
Ngoài cửa hộp đêm rất nhiều người ra vào, thỉnh thoảng có vài người trầm trồ huýt sao với họ.
Mặt Đường Du đỏ bừng như rượu vang đỏ, điểm thêm ba phần quyến rũ, giống như cơn thủy triều đỏ sau khi xong việc nào đó. (2)
Cổ họng Chu Khâm Nghiêu như bị một ngọn lửa quét qua, sau đó cháy lên giữa thân thể anh.
Ánh mắt anh khó khăn dời đi, khẽ ho hai tiếng, hỏi cô: "Cảm giác thế nào?"
"....." Câu hỏi này cũng quá ngượng ngùng rồi.
Đường Du không muốn trả lời.
"Em phải về nhà." Cô nói khẽ, trong giọng nói khó nén chút ngượng ngùng: "Em đẫ đồng ý với dì Dung phải về nhà trước 9h."
"....."
Trên đường về phố Cây Hòe, Chu Khâm Nghiêu muốn nói chút gì đó, nhưng Đường Du ngồi bên cạnh chỉ an tĩnh dùng khăn giấy lau sạch lớp trang điểm trên mặt.
Anh cũng chỉ đành nhìn ra ngoài, suy nghĩ mông lung.
Nghĩ đến anh mắt những tên đàn ông ở hộp đêm nhìn Đường Du, nghĩ đến đai đeo màu đen quyến rũ quấn trên làn da mềm mại, trắng nõn của cô.
Nghĩ đến định lực của mình tan rã chỉ vì một ánh mắt của cô.
Anh lặng lẽ hít sâu một hơi, lúc này xe cũng chạy đến cửa biệt thự trên phố Cây Hòe.
Đường Du xuống xe, nói tạm biệt với Chu Khâm Nghiêu:
"Em đi vào trước."
"Từ từ." Chu Khâm Nghiêu nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô gái nhỏ, chậm rãi đi đến trước mặt cô, cúi người.
Khoảng cách quen thuộc khiến trái tim Đường Du lỡ nhịp, lấy tay che miệng lại theo bản năng.
Nhìn thấy vành tai cô chuyển hồng, khóe môi Chu Khâm Nghiêu khẽ mím lại:
"Sao vậy, không thích trải nghiệm vừa rồi sao?"
Đường Du cúi đầu cắn môi.
Thấy cô không nói lời nào, Chu Khâm Nghiêu cười nhẹ: "Vậy thì thử lại lần nữa?"
Hơi thở cực nóng của anh phả lên khuôn mặt cô, trái tim Đường Du chưa kịp bình tĩnh lại tiếp tục bị anh làm rung động.
Cô né người, nhắm mắt, giọng nói truyền qua lòng bàn tay: "Không cần."
Trong không khí truyền đến một tiếng cười.
Chu Khâm Nghiêu hơi cong môi, hất cằm vào phía trong nhà:
"Vào đi thôi."
"Vâng, ngủ ngon."
Đường Du đi được vài bước, bỗng nhiên Chu Khâm Nghiêu gọi cô lại:
"Đường Du."
Cô xoay người, chợt nghe thấy giọng nói hơi khàn của người đàn ông truyền tới:
"Đêm nay em rất xinh đẹp."
Đường Du: "...."
Một nụ hôn, một câu khen xinh đẹp.
Đêm nay, đã định sẵn sẽ khiến Đường Du mất ngủ.
Ánh trăn xuyên qua bức rèm, chiếu lên bóng dáng cô gái trong phòng ngủ.
Hai tay cô nắm chặt phần chăn trước ngực, nhìn lên trần nhà, nhớ lại khoảnh khắc Chu Khâm Nghiêu bắt nặt mình hết lần này đến lần khác.
Môi anh áp lên môi cô, hơi thở nóng rực, hỗn loạn.
Khoảnh khắc đó, dường như trời đất quay cuồng, nhưng dường như đó cũng là chuyện đương nhiên.
Càng nghĩ, khuôn mặt Đường Du càng đỏ, cô nhắm mắt lại, xoay người thở dài.
Quá điên cuồng.
Hiển nhiên đây là đêm kích thích, khó quên nhất trong cuộc sống tuổi 18 buồn tẻ, nhưng trong lúc vui sướng khó quên, những suy nghĩ mông lung cũng đè nặng lên cô.
Cô làm ra chuyện lớn như vậy, không dám tưởng tượng nếu Phương Lai biết được sẽ như thế nào.
Lại càng không dám nghĩ tới, nếu Phương Lai biết được sự tồn tại của Chu Khâm Nghiêu sẽ xảy ra chuyện long trời lở đất gì.
Dù đã biết con đường phía trước đầy chông gai, nhưng Đường Du vẫn không muốn từ bỏ.
Chỉ một chút ngọt ngào từ người đàn ông kia, đã trở thành cơn nghiện khó bỏ của cô.
.......
Sau đó vài ngày, Ngũ Trung chuẩn bị cho kỳ thi tháng 12.
Đường Du cùng mọi người đều ở thư viện đắm mình trong biển đề, ngẫu nhiên gặp được Trình Huyền trong thư viện, Trình Huyền hỏi cô:
"Đêm đó, cậu và anh Nghiêu đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"....." Đường Du mất tự nhiên, giả bộ tìm sách: "Đương nhiên là không có chuyện gì, anh ấy lái xe đưa tớ về nhà thôi."
Trình Huyền bĩu môi: "Anh ấy mắng tớ một trận."
"Hả?" Đường Du kinh ngạc quay đầu lại: "Vì sao vậy?"
"Có lẽ là trách tớ dạy hư cậu."
"....."
Đường Du yên lặng quay người lật sách, nhớ lại những lời Chu Khâm Nghiêu nói khi hôn cô đêm đó, rối bời một lúc, mới ngập ngừng hỏi Trình Huyền:
"Chị Huyền, hôm đó cậu đã nói với tớ những điều phải làm ở tuổi 18. Có phải cậu đã quên điều gì đó không?"
Trình Huyền nghiên đầu: "Quên á?"
Hôm đó ở hộp đêm cô nói với Đường Du ____ mười tám tuổi, ngoài giờ học thì phải đi chơi, đi ăn, luôn luôn phải thật xinh đẹp, có cơ hội thì đừng nên tạo áp lực cho thanh xuân của mình.
"Không có đâu, đây đều là những chuyện mình làm khi 18 tuổi." Trình Huyền nhìn cô đầy ẩn ý: "Vậy cậu còn muốn làm gì nữa?"
Đường Du cuống quít hạ ánh mắt: "Không có gì, mình hỏi bừa thôi."
Đến lúc tan học, hai người rời khỏi thư viện, Đường Du về lớp học dọn dẹp cặp sách, chuẩn bị về nhà.
Đúng lúc này, trên lối đi nhỏ chợt xuất hiện một bóng dáng.
Đường Du ngồi cạnh của sổ, đột nhiên thấy ánh sáng trước mặt bị che khuất, trong lòng có dự cảm không tốt.
Ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Tạ Thừa.
Cậu ta cười tủm tỉm nhìn Đường Du: "Đường Du, đi về cùng nhau không?"
Đường Du thấy Tạ Thừa giống như nhìn thấy quỷ, cố tình các bạn học trong lớp đều nhận định họ là một đôi.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, sách vở cô cũng không kịp cất, vội ôm cặp chạy trối chết về phía cửa sau lớp học.
Cô đi không bao lâu, một bóng dáng cũng đi tới cửa lớp, nhìn qua vị trí cạnh cửa sổ, hỏi một bạn học:
"Xin hỏi Đường Du về rồi sao?"
Bạn học đứng trước cửa trả lời: "Vừa thấy Tạ Thừa tới tìm cậu ấy, chắc là về cùng nhau rồi."
"Được rồi, cảm ơn."
Kiên nhẫn của Tạ Thừa dường như không bị tiêu hao vào bất cứ thời điểm nào.
Đường Du chạy, cậu ta đuổi theo sau:
"Đường Du, đợi tôi với."
"Tôi có lời muốn nói với cậu."
Đường Du tránh cậu ta còn không kịp, mấy hôm nay cậu ta điên cuồng theo đuổi cô đã khiến lời đồn nổi lên bốn phía, bất kể cô từ chối bằng cách nào, dường như mọi người đều không thấy.
Cậu ta luôn vô cùng tự tin, tự tin rằng cuối cùng cũng có một ngày có thể làm giai nhân xiêu lòng.
"Đường Du, tôi đã đặt hai vé cho buổi hòa nhạc của dàn nhạc Ailen vào chiều chủ nhật này. Chúng ta cùng nhau đi nghe nhé?"
Đường Du vừa đi vừa lạnh lùng trả lời: "Tôi không rảnh."
"Ồ, không thành vấn đề, vậy tôi sẽ đi nghe sau đó ghi âm lại cho cậu."
"....."
Đường Du không thoát được phiền phức này, vất vả lắm mới đi xuống khu lớp thường, trùng hợp gặp được Trình Huyền cũng đang đi ra từ cổng trường.
Cô chạy lên phía trước kéo lấy tay áo Trình Huyền: "Chị Huyền."
Trình Huyền quay đầu lại, lập tức hiểu được tình cảnh của Đường Du, cười chế nhạo: "A, đây không phải là Tạ thiếu gia của lớp B sao? Cậu đang làm gì vậy?"
Khi Tạ Thừa nhìn thấy hai cô gái nắm tay nhau, tự nhiên có vài câu không tiện nói thêm nữa.
Cười nói:
"Tôi đi trước, Đường Du, ngày mai gặp lại."
"Từ từ đã." Trình Huyền kéo cậu ta lại: "Gặp cái gì mà gặp? Tôi nói cho cậu biết, Đường Du có bạn trai rồi, về sau cậu đừng quấn lấy cậu ấy nữa."
".....?!"
Đường Du đang định mở miệng nói gì đó, Trình Huyền lại âm thầm bóp chặt tay cô, ám chỉ cô đừng nói gì cả.
Quả nhiên, Tạ Thừa vô cùng kinh ngạc: "Có bạn trai sao?"
"Đúng vậy." Trình Huyền hờ hững nhìn cậu ta: "Nếu cậu còn liều mạng quấn lấy, cẩn thận bạn trai người ta đến tìm cậu tính sổ."
Tạ Thừa định mở miệng phản ứng nhưng không biết nói gì một hồi lâu.
Đường Du vốn tưởng lý do này đã đủ khiến cậu ta bỏ đi ý nghĩ trong đầu, không ngờ bỗng nhiên người này thẳng thắn nói: "
"Tôi không tin em Đường đã có bạn trai, Trình Huyền cậu đừng có dùng lý do này lừa tôi, trừ khi bạn trai cô ấy thật sự đứng trước mặt, nếu không tôi sẽ không từ bỏ."
"Eh yo." Trình Huyền không nhịn được cười: "Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, chủ nhật tuần nay chúng tôi sẽ đi, sau khi tan học buổi trưa cậu nhớ đợi chúng tôi."
Tạ Thừa 'không thấy Hoàng Hà không chết tâm': "Được!" (3)
Cậu ta đi rồi, lúc này Đường Du mới nhíu mày hỏi Trình Huyền: "Cậu giúp tớ lấy lý do quái gì vậy, tớ lấy đâu ra bạn trai để dẫn tới gặp cậu ta bây giờ..."
Trình Huyền: "Anh Nghiêu đó! Không phải là có sẵn một người đấy sao!"
"......"
Từ sau đêm hai người hôn nhau đó, Đường Du chưa gặp Chu Khâm Nghiêu đã hai ngày rồi.
Trong tiềm thức có lẽ còn chút ngượng ngùng, còn có chút xấu hổ, tóm lại là có rất nhiều cảm xúc vi diệu.
Lúc này có rất nhiều điều khó mở miệng.
Dường như Trình Huyền đã nhận ra sự khó xử của cô, nhíu mày: "Để tớ giúp cậu nói với anh ấy nhé?"
"Đừng." Đường Du lập tức từ chối, dựa theo tính cách của Trình Huyền, lúc đó không biết sẽ nói thành cái gì nữa.
Nhưng Trình Huyền đã nói vậy rồi, nếu thật sự không tìm được bạn trai để đối phó Tạ Thừa, e rằng sau này cậu ta sẽ càng tự tin quấy rối mình hơn.
(1)Câu này mình edit sao cũng thấy không xuôi lắm, mình để raw ở đây, mọi người có ý kiến khác thì góp ý giúp mình nha: "就这样在夜店门口的墙上, 措手不及地被吻了."
(2)Lại là một câu mình hiểu nhưng không sao edit xuôi được, mình để raw ở đây, nếu cấn quá thì mọi người góp ý giúp mình nha: "棠悠脸红得仿若丝滑红酒, 浅浅的三分娇媚, 像事后之时的红潮."
(3)Nguyên văn nó như này nè: "谢丞十分的不见黄河心不死: '好!'" Mình định đổi thành "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" nhưng sợ chém gió xa bản gốc quá =))
----------------
Yu: Dạo này mình hơi bận nên vẫn chưa có thời gian beta, có gì mọi người góp ý để mình sửa với nha.