Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.

Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.

Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.

-------

Edit: Yu610

Phản ứng trên thân thể con người là chân thực nhất.

Sau khi Đường Du rời đi, Chu Khâm Nghiêu không thể không thừa nhận --- 23 năm qua, đây là cô gái đầu tiên khiến anh mất tự chủ.

Lần đầu tiên anh khiến trở tay không kịp, chỉ liếc mắt một cái, cơ thể anh đã mất khống chế, vốn dĩ không thể ngăn cản nổi ngọn lửa trong ánh mắt.

Tình huống bây giờ rất xấu hổ, cô gái nhỏ bị dọa chạy mất.

Mẹ nó, mày đang nghĩ gì vậy....

Ngồi dưới hầm trú ẩn vài phút cho tỉnh táo lại, Chu Khâm Nghiêu quyết định ra ngoài tìm Đường Du để giải thích.

Tuy rằng anh cũng không biết làm cách nào để tẩy trắng suy nghĩ của mình, nhưng nói gì đó cũng tốt hơn việc không nói gì.

Như vậy càng giống như một tên cầm thú thích ăn đậu hũ. (chiếm tiện nghi, lợi dụng,....)

Trên bãi cỏ bên ngoài, mọi người vẫn đang chơi đùa rất vui vẻ.

Đường Du ngồi một mình dưới tàng cây, mặt hơi đỏ, trong tay cầm quả bóng nhỏ Chu Khâm Nghiêu vừa đưa cho cô.

Chu Khâm Nghiêu hơi do dự, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Đường Du biết anh đã đến, cơ thể không nhúc nhích, nhưng mặt lại càng đỏ hơn.

"Đường Du." Chu Khâm Nghiêu gọi tên cô, ho khan một tiếng, nói: "Xin lỗi, vừa rồi ---"

"Đừng nói nữa."

Đường Du nhỏ giọng ngắt lời anh.

Dừng một chút, lại cầm bánh bao lên sau đó nhét vào miệng anh, học câu nói của anh vừa nãy: "Ăn nhiều một chút, bớt nghĩ linh tinh."

Chu Khâm Nghiêu: "..."

-

Năm rưỡi chiều, chuyến du thu kết thúc, một đám người về nhà theo đường cũ, ai về nhà nấy.

Đường Du vẫn giống như lúc đến, bị bắt đi về cùng Chu Khâm Nghiêu.

Nhìn thấy Đường Du ngồi sau xe Chu Khâm Nghiêu, lại nhớ đến chuyện "Ôm" xấu hổ của anh chị dưới hầm trú ẩn, Tống Tiểu Dương nghi ngờ hỏi:

"Anh Nghiêu, có phải anh và chị Đường đang yêu đương đúng không?"

Lời nói trẻ con vô ý, ở đây không có ai nghi ngờ gì, chỉ có duy nhất Trình Huyền ngửi thấy mùi mờ ám.

Không biết vô tình hay cố ý, cô nhìn về phía hai đương sự cười đầy ẩn ý.

"Không phải đâu Tiểu Dương, chị Hữu Hữu có bạn trai rồi."

Đường Du bất lực nhắm mắt, không chịu nổi thử thách, buột miệng thốt ra:

"Chị Huyền đừng nói linh tinh, mình không có bạn trai."

Trình Huyền là một người sắc sảo, thật ra trước đó đã nhìn ra một chút vấn đề.

Cô quen biết Chu Khâm Nghiêu lâu như vậy, từ bao giờ anh chịu làm người gỡ mìn (*), từ bao giờ sẽ chủ động cho con gái mượn ô? Còn cam tâm tình nguyện đến nhà người ta sửa ống nước? (*) chắc là người xả thân vì nghĩa, hay giúp người gì đó =)))

Thậm chí từ bao giờ anh đồng ý cho con gái ngồi sau xe mình?

Người lạnh lùng như Chu Khâm Nghiêu, ở ngõ Cây Hòe 2 năm, Trình Huyền chưa từng thấy anh "nhiệt tình" với ai như vậy.

Trình Huyền nhíu mày cười nhìn Đường Du: "Vậy à? Có thể do người khác đồ linh tinh."

Nói xong lại nhìn Chu Khâm Nghiêu nháy mắt mấy cái, nó đầy ẩn ý: "Anh Nghiêu, Hữu Hữu chưa có bạn trai có phải anh vui lắm đúng không?"

Lúc ấy Chu Khâm Nghiêu đang quay lưng về phía Đường Du chạy xe, cô không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy anh miễn cưỡng trả lời Trình Huyền một câu: "Liên quan gì đến cô?"

Giọng nói có nhiễm chút ý cười, nhưng lại giống như chỉ là ảo giác của Đường Du.

Cô chậm rãi đi phía sau, tiện thể phân tích cảm xúc trong lời nói của anh, bởi vì luôn cúi đầu nhìn thảm cỏ, không kịp chú ý đến người đàn ông đi phía trước đã dừng bước.

Cô không kịp chuẩn bị liền va phải lưng anh, Đường Du đỡ trán ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy con ngươi đen trầm của người đàn ông đang nhìn cô.

Thẳng thắn, không hề che giấu.

"?" Đường Du bị nhìn cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Sao vậy?"

Nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên Chu Khâm Nghiêu cười đầy thâm trầm.

"Không có gì."

Đường Du: "..."

Người đàn ông này thật kỳ lạ.

-

Gần đây Đường Du thường xuyên mượn cớ ra ngoài, thật ra dì Dung đã có chút nghi ngờ.

Phương Lai trả lương cho bà, mục đích là để chăm sóc cho Đường Du một ngày ba bữa, hơn nữa giúp bà ấy quan tâm Đường Du, không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mấy ngày trước mới nói đi thăm bạn bị ốm, hôm nay lại nói trường học tổ chức du thu.

Trên thực tế dì Dung vừa gọi điện cho trường học, biết được hôm nay Ngũ Trung vẫn nghỉ theo lịch bình thường.

Cho nên, không hề có chuyện tổ chức du thu.

Tất cả những thứ này đều khiến lòng dì Dung nóng như lửa đốt, bà phải tìm được Đường Du ngay, nhưng đi một vòng phố Cây Hòe cũng không thấy bóng dáng cô chủ nhỏ.

Đột nhiên dì Dung mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hình như là chiế áo khoác kẻ ô vuông hôm nay Đường Du mặc ra ngoài.

Bà nhíu mày nhìn ra xa, thấy một chiếc mô tô dừng cách biệt thự khoảng 50m, sau đó, người ngồi sau xuống xe.

Cởi mũ bảo hiểm xuống, quả nhiên là Đường Du!

Dì Dung kinh hãi, lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới: "Tiểu thư!"

Sự xuất hiện bất ngờ của bà khiến Đường Du hoảng sợ, thần sắc hơi kích động: "Dì...Sao dì lại ở đây?"

Dì Dung không trả lời, cảnh giác đánh giá Chu Khâm Nghiêu.

Người đàn ông này ăn mặc rất phóng khoáng, không giống thiếu gia đứng đắn, tuy rằng vẫn đội mũ bảo hiểm nhưng dì Dung vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt sắc bén kia qua kính chắn gió.

Lạnh lùng, xinh đẹp nhưng thâm trầm, là kiểu người khiến các cô gái yêu thích.

Phương Lai từng nói với bà, ở thành phố C Đường Du không có bạn bè gì, con người lại ngây thơ, nhất định phải đề phòng cô gái nhỏ quen biết với người xấu, nhất là bị đàn ông xấu để mắt.

Dì Dung lập tức kéo Đường Du về phía sau che chở: "Ai vậy?"

Tình huống này đột nhiên xảy ra khiến Đường Du có chút không kịp trở tay.

Nhưng ý nghĩ rõ ràng nhất trong đầu cô là -- tuyệt đối không thể để dì Dung biết đến sự tồn tại của Chu Khâm Nghiêu.

Dì Dung biết nhất định Phương Lai sẽ biết.

Để Phương lai biết, bọn họ sẽ không có sau này.

Dưới tình thế cấp bách, Đường Du khó khăn lắm mới nghĩ được một lý do khiến người khác tin tưởng:

"Cháu cũng không biết, xe của trường học hỏng, nên...nên cháu gọi xe về."

Vì để câu chuyện chân thật hơn, Đường Du nhanh tay lấy ra từ trong túi 50 đồng, dùng ánh mắt ám chỉ Chu Khâm Nghiêu: "Không cần trả lại đâu, phiền phức."

Một tầng ẩn ý khác: "Anh đi mau."

Đáy mắt Chu Khâm Nghiêu khẽ gợn sóng, nhướng mày, đưa tay nhận tiền:

"Cảm ơn cô chủ."

"..." Đường Du cứng đờ kéo kéo khóe môi: "Không, không cần cảm ơn."

Xe mô tô chạy đi nhanh như chớp, chỉ để lại một bóng dáng màu đen sắc bén, Đường Du đột nhiên hơi cảm thấy có lẽ lời nói vừa nãy của mình khiến ai đó tổn thương, hơi ảo não gục đầu xuống.

Dì Dung đều nhìn trong mắt.

Năm nay đã gần 50, nếu chút mờ ám này còn không nhìn ra thì thật sự đã sống uổng phí.

Thở dài: "Tiểu thư, tôi có việc muốn hỏi."

Về nhà, chủ tớ hai người ngồi đối diện nhau. Dì Dung nói đến chuyện du thu, mặc kệ sự kỳ lạ của Đường Du, cuối cùng cũng hỏi cô:

"Tiểu thư, rốt cuộc hôm nay cô đã đi đâu?"

Ngược lại khi bị vạch trần Đường Du cũng không quá hốt hoảng.

Dì Dung giảng giải tận tình một lúc lâu, giống như Phương Lai thứ hai.

Đường Du bình tĩnh nghe, một lúc sau mới nói 1 câu: "Dì Dung."

Giọng nói nghẹn ngào, có chút uất ức.

Dì Dung nghe thấy, trái tim lập tức mềm nhũn, luống cuống tay chân ôm cô: "Sao vậy? Tiểu thư, có chuyện gì không vui cô cứ nói ra."

"Cháu chỉ muốn quen biết thêm vài người bạn." Đường Du ngẩng đầu, ánh nước đong đầy đôi mắt trống rỗng, chết lặng: "Ngay cả chút quyền lợi nhỏ bé này mọi người cũng không cho sao?"

"..." Dì Dung bị hỏi đến nghẹn lời.

Ở chung vài năm, bà biết Đường Du là một đứa trẻ nghe lời, cũng rất biết quan tâm. Tuy rằng bà cũng thường cảm thấy Phương Lai quản cô quá chặt, nhưng mà --

Dì Dung thở dài bất đắc dĩ:

"Tôi có thể đây tiểu thư, nếu cô xảy ra chuyện gì, làm sao tôi có thể ăn nói với phu nhân."

Tất nhiên Đường Du hiểu đạo lý đó.

Phương Lai quản lý tất cả, bao gồm cả dì Dung.

Cô không nói thêm lời nào, đứng dậy đi lên tầng, muốn chấm dứt cuộc nói chuyện vô dụng này.

Bất chợt dì Dung ở sau lưng gọi cô lại: "Tiểu thư."

Do dự một chút: "8h tối nay chuyến bay của phu nhân sẽ đáp xuống, bà ấy không muốn tôi nói cho biết, muốn cho cô một sự bất ngờ, nhưng..."

Đường Du xoay người, vẻ mặt kinh ngạc.

Dì Dung thở dài, xua tay liên tục, dường như thỏa hiệp đi tới phòng bếp: "Còn vài tiếng nữa, nếu cô muốn gặp ai, thì đi nhanh đi."

Thật ra ngay cả dì Dung cũng biết, một khi Phương Lai trở về, gông xiềng của Đường Du sẽ ngày càng nặng nề.

Bà cũng đau lòng cho đứa trẻ này, muốn mở một mắt nhắm một mắt, cho cô không gian riêng của mình.

Đột nhiên dì Dung thấu hiểu khiến cho Đường Du cảm kích, đồng thời cũng ý thức được -- tự do của cô đã ngày càng nhỏ lại.

Nếu chỉ còn tự do mấy tiếng này, người cô muốn gặp nhất là ai?

Không đến 1s, trong đầu Đường Du đã có đáp án.

Vừa rồi cô nói không biết anh, còn nói anh là tài xế.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu bạn bè của mình không muốn thừa nhận mình, loại cảm giác này nhất định vô cùng đau khổ.

Đường Du hiểu rất rõ một khi Phương Lai trở về, cô không thể nào sống như bây giờ, tìm bừa một lý do là có thể đi ra ngoài.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc có lẽ lúc đó cô và Chu Khâm Nghiêu có một khoảng thời gian dài không thể gặp mặt.

Trầm mặc một lát, Đường Du quyết định đi tìm anh.

Lúc chạy qua phòng bếp cô ngừng lại, nói với dì Dung: "Cháu ra ngoài một lúc, sẽ quay lại ngay."

Dì Dung đang nhặt rau, đầu cũng không quay lại: "Đi đi, tôi chờ cô về ăn cơm."

Trên đường về nhà, Chu Khâm Nghiêu nói muốn quay lại as có chút việc, cho nên Đường Du trực tiếp chạy dọc theo đường cái đến câu lạc bộ xe thể thao đầu phố.

Lúc chạy đến nơi cô vừa hay nhìn thấy bóng dáng Chu Khâm Nghiêu, đang định mở miệng gọi anh, không ngờ lại nhìn thấy ---

Một cô gái đang đứng bên cạnh anh.

Hai người một trước một sau, cùng nhau đi vào một căn phòng nhỏ trong tiệm.

Đường Du khựng lại, lời nói dừng lại trong cổ họng.

Cô gái kia rất xinh, tóc dài xõa ngang vai, bóng dáng xinh đẹp, cao quý.

Đường Du nghĩ, có lẽ anh đang bàn công việc với khách hàng.

Vì thế cô không vội đi vào, mà đứng chờ cạnh bồn hoa nhỏ ngay cửa. Nhưng đợi hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy Chu Khâm Nghiêu và cô gái kia ra ngoài.

Mà cô thì không thể về quá muộn.

Đường Du là một cô gái rất có chừng mực, dì Dung cho cô tự do, nhưng cô không thể được nước lấn tới.

Lại kiên nhẫn đợi thêm một lúc, đã 7h30.

Phải về nhà thôi, Phương Lai sắp về rồi, dì Dung cũng đang đợi cô về ăn cơm.

Chu Khâm Nghiêu vẫn chưa ra, Đường Du đành phải lấy di động, chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh.

Đúng lúc này, một chàng trai trong tiệm chợt nhìn thấy cô, chào hỏi nhiệt tình:

"Ôi chao, đây không phải là em gái sửa xe đạp hôm trước sao? Sao vậy, lại đến tìm anh Nghiêu để sửa xe đạp à?"

Bị nhận ra, Đường Du miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Ừ...Tôi tìm anh ấy có chút việc."

Người nọ quay đầu nhìn thoáng qua phía trong tiệm, trả lời tùy tiện: "Anh Nghiêu đang bận hẹn hò với mỹ nữ, có lẽ không ra ngay được, nêu không có việc gì tôi sẽ chuyển lời giúp cô được không?"

"..."

Không cần anh ta nói, thời gian lâu như vậy, Đường Du cũng tự mình nhìn thấy.

Nhưng tự mình thấy và được nói ra từ trong miệng người khác lại là hai cảm giác khác nhau.

Cô trầm mặc một lát, tâm trạng phức tạp bỏ điện thoại di động xuống: "Không cần, tôi đi trước đây."

Hiển nhiên chàng trai không thấy được diễn biến tâm trạng phức tạp của cô gái. Vẫn rất nhiệt tình mời mọc: "Được, nếu rảnh thì đến đây chơi nhé."

Đường Du lễ phép gật đầu, xoay người rời đi.

Cô vừa mới đi, cánh cửa trong phòng nhỏ trong tiệm liền mở ra.

Trước khi đi vào sắc mặt cô gái rất khó coi, không nói tiếng nào đứng trước cửa xe.

Chu Khâm Nghiêu theo sau đi ra, thần sắc lạnh nhạt, dáng vẻ bất cần.

Anh cầm lấy áo khoác chuẩn bị về nhà, chợt thấy ở cửa có một bóng dáng quen thuộc, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi.

Chu Khâm Nghiêu cảm thấy có lẽ mình bị người vừa tìm tới cửa làm phiền đến đau đầu nên mới xuất hiện ảo giác về Đường Du.

Anh nhắm mắt lại, khẽ day mi tâm, đồng nghiệp đồng nghiệp vừa nãy đi tới: "Anh Nghiêu, nói chuyện xong rồi sao?"

"Ừ."

"Đúng rồi, anh thật có diễm phúc, cô bé lần trước tới sửa xe đạp kia lại đến tìm anh!"

Động tác của Chu Khâm Nghiêu khựng lại, ngẩng đầu: "Cô ấy tìm tôi?"

"Đúng vậy." Đồng nghiệp sờ ót, cười hắc hắc bỉ ổi: "Chẳng qua tôi nói anh đang hẹn hò với mỹ nữ, nên cô ấy đi rồi."

"..."

Sắc mặt Chu Khâm Nghiêu sầm xuống trong nháy mắt, không nói thêm gì.

Nhịn một lúc lâu sau mới cầm lấy áo khoác đuổi theo, lưu lại giọng nói lạnh lùng:

"Tôi hẹn hò với con m* nhà cậu, f*ck."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện