Hạ Lập Nhân không biết tại sao mình lại nói ra cái câu này, anh muốn hung hăng đem người trong lòng này khảm vào trong thân thể mình, vì cái gì anh và người yêu mến vừa mới ân ái chỉ một lúc sau lại nói chia tay...
Cũng không đúng, kỳ thật bọn họ đã sớm chia tay, chính là anh đơn phương không chịu thừa nhận, Thẩm Ninh luôn luôn nhẫn tới bây giờ, là do anh quấn chặt lấy mà thôi.
Vừa nghĩ tới sau này Thẩm Ninh sẽ cùng người khác ở một chỗ anh đã khóc, anh không biết mình làm sai cái gì, vì sao lại phải chịu đãi ngộ như vậy, nhưng mà anh cũng hiểu được, chuyện tình cảm vốn không có đạo lý gì thích là thích, không thích là không thích căn bản không phải mình có thể khống chế.
Từ nhỏ đến lớn mọi việc của anh đều thuận buồm xuôi gió, cái gì cũng có thể dễ dàng có được, bây giờ anh đối với Thẩm Ninh không có biện pháp, anh không biết nên vãn hồi tình cảm giữa hai người như thế nào, mặc kệ anh làm cái gì Thẩm Ninh cũng không chịu quay đầu lại.
Hạ Lập Nhân buông lỏng Thẩm Ninh ra, cái trán hai người chạm vào nhau, anh nhẹ giọng nói: "Cuối cùng cho anh thêm một cái hôn được chứ?"
"Được." Thẩm Ninh khẽ ngẩng đầu.
Một cái hôn ôn nhu hạ xuống, rất nhẹ, rất nhẹ...
Mười phút sau, Thẩm Ninh nằm ở trên giường nghe âm thanh của Hạ Lập Nhân mặc quần áo.
Lại qua vài phút Hạ Lập Nhân rốt cục cũng mặc xong quần áo anh nhìn chằm chằm Thẩm Ninh một lúc lâu sau đó đi ra cửa, sau khi mở cửa anh đứng một lúc lâu, sau đó thử nói: "A Ninh, anh thật sự bỏ đi nha."
Tuy rằng không ôm tham vọng gì quá đáng, nhưng anh vẫn hi vọng Thẩm Ninh có thể giữ anh lại.
Đợi vài phút cũng không được Thẩm Ninh đáp lại, anh đành phải thất vọng rời đi.
Khi nghe cánh cửa vừa khép lại Thẩm Ninh cuộn mình lại khóc lên, trong lòng thật là khó chịu, nói chia tay chính là cậu, nhưng thật sự nghe được Hạ Lập Nhân đáp ứng lại khó chịu muốn chết đi, bọn họ rốt cục thật sự chia tay...
Một phút sau cùng cũng không thể chứng kiến bộ dạng của người kia Thẩm Ninh thật sự rất hận, vì cái gì, vì cái gì đôi mắt của cậu lại nhìn không thấy!
Toàn bộ thế giới nhiều người như vậy,vì sao cố tình lại là cậu...
Lúc lên lầu tinh thần hưng phấn, lúc xuống lầu thất hồn lạc phách, những người dưới lầu đều có chút nghi hoặc, ở đây đợi một đêm, nếu hai người thật sự không phát sinh chuyện gì thì rất là kỳ lạ, nhưng nếu như đã xảy ra quan hệ thì sao Hạ Lập Nhân lại có bộ dáng như thế này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? "Hạ tiên sinh, ăn điểm tâm đi, chúng tôi mới vừa làm xong." Một bảo mẫu thử nói.
Hạ Lập Nhân lắc lắc đầu: "Tôi còn có việc đi trước, các người đem điểm tâm lên đi, A Ninh khẳng định đã đói bụng." Bây giờ cái gì anh ăn cũng không vô, anh muốn về nhà tự giam mình ở phòng chậm rãi suy nghĩ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy Hạ Lập Nhân vẫn quan tâm đến Thẩm Ninh không giống như cãi nhau, nhưng sao lại ủ rũ a?
Sau khi Hạ Lập Nhân đi, hai bảo mẫu bưng điểm tâm lên lầu, một người gõ cửa nói: "Thẩm tiên sinh, điểm tâm đã làm xong, Hạ tiên sinh nói cậu đã thức dậy kêu chúng tôi đem lên cho cậu." Bảo mẫu cũng không quên nhắc đến sự quan tâm của Hạ Lập Nhân.
Bên trong cánh cửa không có trả lời, qua một lúc lâu mới truyền đến thanh âm nói: "Tôi tạm thời không muốn ăn, tôi nghỉ ngơi một lát, đói bụng tôi sẽ gọi... anh ấy đi rồi sao"
"Đúng, Hạ tiên sinh vừa mới đi, bây giờ gọi điện thoại để cho anh ấy trở lại còn kịp."
"Cậu nói cái gì đó." Người bảo mẫu kia đẩy kẻ đang nói một cái.
"Sách, có nói anh cũng không hiểu."
Bên trong cánh cửa không có trả lời, hai người đành phải thất vọng rời đi, bọn họ không hiểu nổi Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhìn thì không giống như là cãi nhau, nhưng cũng không giống hoà thuận, nhưng lại cùng một chỗ ngủ một đêm, ai... Không hiểu nổi.
- ----
Tân niên này đối với Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân không thể nào tốt, hai người đều như cái xác không hồn, đều đần độn.
Thẩm Ninh cô độc một mình, tân niên trải qua cùng với mấy bảo mẫu ở nhà, ngay cả Liễu Dật cũng không đến, dù sao Liễu Dật có nhà của mình, anh ta phải đi về cùng cha mẹ.
Bộ dạng của Hạ Lập Nhân khiến cho người khác lo lắng, cả người đều tùy tiện bừa bãi không giống với lúc trước.
Bình thường Hạ Lập Nhân đối với bề ngoài của mình vô cùng chú ý, mỗi ngày dù lúc nào cũng ngăn nắp đẹp đến chói mắt, nhưng gần đây anh lại thật sự lôi thôi.
Cũng không phải thật lôi thôi, so với người thường vẫn tương đương, mọi người đang lấy bộ dạng trước kia của anh mà so sánh.
Nhìn mắt Hạ Lập Nhân đầy ghèn trước kia cho tới bây giờ không thể thấy mắt anh có ghèn, buổi sáng thức dậy là nhất định phải rửa sạch sẽ.
Còn có một đầu tóc vô cùng hổn độn, mỗi ngày anh nghiêm chỉnh chải vuốt từng sợi, trước kia những điều này là thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa có một cúc áo rớt khỏi áo sơmi, tất cả mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên bình thường thiếu một chiếc cúc áo là muốn giết chết Hạ Lập Nhân rồi! Căn bệnh "Chứng bắt buộc" của anh căn bản nhịn không được!
Hạ Lập Nhân nghiêm chỉnh mà tân niên đều là trạng thái này, nhưng bạn tốt của anh Trịnh Cảnh Đồng tâm trạng như diều gặp gió cao hứng đến độ choáng váng.
Sau buổi tối đêm trừ tịch lúc 12 giờ anh ta đăng một tin lên Weibo, công bố con trai của mình đã được sinh ra, nói đây là con của anh ta và Phó A Bảo, làm cho người ta cảm giác anh ta rất là hạnh phúc cần được chia sẽ, trên Weibo tất cả đều là những lời chúc phúc, tất cả mọi người thay anh ta cao hứng.
Tóm lại Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo là một đôi vợ chồng gương mẫu mặc dù ở quốc nội vẫn không hợp pháp.
Hạ Lập Nhân ghen tị đến ánh mắt đều đỏ cũng là người sao người khác hạnh phúc như vậy, còn kết hôn, còn có con, còn ân ái! Thế nhưng anh lại thu được lời tuyên bố chia tay của A Ninh, mà không hiểu sao anh thật sự lại đáp ứng!
Hạ Lập Nhân cảm thấy đầu óc của mình lúc ấy khẳng định bị nước vào.
Chính là...
Không đáp ứng cũng không được vì anh đơn phương không đáp ứng cũng chỉ là một bên tình nguyện quấn chặt lấy lừa mình dối người mà thôi...
Hạ Lập Nhân thất hồn lạc phách, nhưng có một người trái lại rất vui vẻ.
Chính là Hàn Văn Quân.
Cô đã cùng Liễu Kiệt đính hôn, hôn lễ sẽ cử hành vào tháng năm, hai người chính thức chuẩn bị kết hôn. Cô không vì kết hôn mà vui vẻ, cùng không thích người kết hôn có thể vui vẻ mới là kỳ quái.
Cô nghe tin từ Liễu Kiệt biết được Thẩm Ninh thật sự là không nhìn thấy, cô rất là cao hứng. Không thể tưởng tượng ngày tết lại có thể nghe được tin tức tốt như vậy. Cô cảm thấy đây là báo ứng, người như Thẩm Ninh nên có kết cục như vậy!
"Chúng ta có cần lộ ra tin tức về đôi mắt của cậu ta ra ngoài không?" Liễu Kiệt cảm thấy nếu điều tra ra được thì cũng có thể bắt đầu hành động.
"Không vội, lễ vật đương nhiên càng quý trọng càng tốt, hiện tại lễ quá nhẹ chưa đủ để ta ra tay tặng được." Hàn Văn Quân cũng không muốn dễ dàng lột trần Thẩm Ninh như vậy, cô tra xét đã lâu cũng không tra ra được dấu vết Thẩm Ninh tìm người vẽ thay thì cô làm sao có thể cam tâm, chỉ là bị mù mà thôi, căn bản chưa đủ!
Hết chương 38.
Cũng không đúng, kỳ thật bọn họ đã sớm chia tay, chính là anh đơn phương không chịu thừa nhận, Thẩm Ninh luôn luôn nhẫn tới bây giờ, là do anh quấn chặt lấy mà thôi.
Vừa nghĩ tới sau này Thẩm Ninh sẽ cùng người khác ở một chỗ anh đã khóc, anh không biết mình làm sai cái gì, vì sao lại phải chịu đãi ngộ như vậy, nhưng mà anh cũng hiểu được, chuyện tình cảm vốn không có đạo lý gì thích là thích, không thích là không thích căn bản không phải mình có thể khống chế.
Từ nhỏ đến lớn mọi việc của anh đều thuận buồm xuôi gió, cái gì cũng có thể dễ dàng có được, bây giờ anh đối với Thẩm Ninh không có biện pháp, anh không biết nên vãn hồi tình cảm giữa hai người như thế nào, mặc kệ anh làm cái gì Thẩm Ninh cũng không chịu quay đầu lại.
Hạ Lập Nhân buông lỏng Thẩm Ninh ra, cái trán hai người chạm vào nhau, anh nhẹ giọng nói: "Cuối cùng cho anh thêm một cái hôn được chứ?"
"Được." Thẩm Ninh khẽ ngẩng đầu.
Một cái hôn ôn nhu hạ xuống, rất nhẹ, rất nhẹ...
Mười phút sau, Thẩm Ninh nằm ở trên giường nghe âm thanh của Hạ Lập Nhân mặc quần áo.
Lại qua vài phút Hạ Lập Nhân rốt cục cũng mặc xong quần áo anh nhìn chằm chằm Thẩm Ninh một lúc lâu sau đó đi ra cửa, sau khi mở cửa anh đứng một lúc lâu, sau đó thử nói: "A Ninh, anh thật sự bỏ đi nha."
Tuy rằng không ôm tham vọng gì quá đáng, nhưng anh vẫn hi vọng Thẩm Ninh có thể giữ anh lại.
Đợi vài phút cũng không được Thẩm Ninh đáp lại, anh đành phải thất vọng rời đi.
Khi nghe cánh cửa vừa khép lại Thẩm Ninh cuộn mình lại khóc lên, trong lòng thật là khó chịu, nói chia tay chính là cậu, nhưng thật sự nghe được Hạ Lập Nhân đáp ứng lại khó chịu muốn chết đi, bọn họ rốt cục thật sự chia tay...
Một phút sau cùng cũng không thể chứng kiến bộ dạng của người kia Thẩm Ninh thật sự rất hận, vì cái gì, vì cái gì đôi mắt của cậu lại nhìn không thấy!
Toàn bộ thế giới nhiều người như vậy,vì sao cố tình lại là cậu...
Lúc lên lầu tinh thần hưng phấn, lúc xuống lầu thất hồn lạc phách, những người dưới lầu đều có chút nghi hoặc, ở đây đợi một đêm, nếu hai người thật sự không phát sinh chuyện gì thì rất là kỳ lạ, nhưng nếu như đã xảy ra quan hệ thì sao Hạ Lập Nhân lại có bộ dáng như thế này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? "Hạ tiên sinh, ăn điểm tâm đi, chúng tôi mới vừa làm xong." Một bảo mẫu thử nói.
Hạ Lập Nhân lắc lắc đầu: "Tôi còn có việc đi trước, các người đem điểm tâm lên đi, A Ninh khẳng định đã đói bụng." Bây giờ cái gì anh ăn cũng không vô, anh muốn về nhà tự giam mình ở phòng chậm rãi suy nghĩ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy Hạ Lập Nhân vẫn quan tâm đến Thẩm Ninh không giống như cãi nhau, nhưng sao lại ủ rũ a?
Sau khi Hạ Lập Nhân đi, hai bảo mẫu bưng điểm tâm lên lầu, một người gõ cửa nói: "Thẩm tiên sinh, điểm tâm đã làm xong, Hạ tiên sinh nói cậu đã thức dậy kêu chúng tôi đem lên cho cậu." Bảo mẫu cũng không quên nhắc đến sự quan tâm của Hạ Lập Nhân.
Bên trong cánh cửa không có trả lời, qua một lúc lâu mới truyền đến thanh âm nói: "Tôi tạm thời không muốn ăn, tôi nghỉ ngơi một lát, đói bụng tôi sẽ gọi... anh ấy đi rồi sao"
"Đúng, Hạ tiên sinh vừa mới đi, bây giờ gọi điện thoại để cho anh ấy trở lại còn kịp."
"Cậu nói cái gì đó." Người bảo mẫu kia đẩy kẻ đang nói một cái.
"Sách, có nói anh cũng không hiểu."
Bên trong cánh cửa không có trả lời, hai người đành phải thất vọng rời đi, bọn họ không hiểu nổi Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhìn thì không giống như là cãi nhau, nhưng cũng không giống hoà thuận, nhưng lại cùng một chỗ ngủ một đêm, ai... Không hiểu nổi.
- ----
Tân niên này đối với Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân không thể nào tốt, hai người đều như cái xác không hồn, đều đần độn.
Thẩm Ninh cô độc một mình, tân niên trải qua cùng với mấy bảo mẫu ở nhà, ngay cả Liễu Dật cũng không đến, dù sao Liễu Dật có nhà của mình, anh ta phải đi về cùng cha mẹ.
Bộ dạng của Hạ Lập Nhân khiến cho người khác lo lắng, cả người đều tùy tiện bừa bãi không giống với lúc trước.
Bình thường Hạ Lập Nhân đối với bề ngoài của mình vô cùng chú ý, mỗi ngày dù lúc nào cũng ngăn nắp đẹp đến chói mắt, nhưng gần đây anh lại thật sự lôi thôi.
Cũng không phải thật lôi thôi, so với người thường vẫn tương đương, mọi người đang lấy bộ dạng trước kia của anh mà so sánh.
Nhìn mắt Hạ Lập Nhân đầy ghèn trước kia cho tới bây giờ không thể thấy mắt anh có ghèn, buổi sáng thức dậy là nhất định phải rửa sạch sẽ.
Còn có một đầu tóc vô cùng hổn độn, mỗi ngày anh nghiêm chỉnh chải vuốt từng sợi, trước kia những điều này là thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa có một cúc áo rớt khỏi áo sơmi, tất cả mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên bình thường thiếu một chiếc cúc áo là muốn giết chết Hạ Lập Nhân rồi! Căn bệnh "Chứng bắt buộc" của anh căn bản nhịn không được!
Hạ Lập Nhân nghiêm chỉnh mà tân niên đều là trạng thái này, nhưng bạn tốt của anh Trịnh Cảnh Đồng tâm trạng như diều gặp gió cao hứng đến độ choáng váng.
Sau buổi tối đêm trừ tịch lúc 12 giờ anh ta đăng một tin lên Weibo, công bố con trai của mình đã được sinh ra, nói đây là con của anh ta và Phó A Bảo, làm cho người ta cảm giác anh ta rất là hạnh phúc cần được chia sẽ, trên Weibo tất cả đều là những lời chúc phúc, tất cả mọi người thay anh ta cao hứng.
Tóm lại Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo là một đôi vợ chồng gương mẫu mặc dù ở quốc nội vẫn không hợp pháp.
Hạ Lập Nhân ghen tị đến ánh mắt đều đỏ cũng là người sao người khác hạnh phúc như vậy, còn kết hôn, còn có con, còn ân ái! Thế nhưng anh lại thu được lời tuyên bố chia tay của A Ninh, mà không hiểu sao anh thật sự lại đáp ứng!
Hạ Lập Nhân cảm thấy đầu óc của mình lúc ấy khẳng định bị nước vào.
Chính là...
Không đáp ứng cũng không được vì anh đơn phương không đáp ứng cũng chỉ là một bên tình nguyện quấn chặt lấy lừa mình dối người mà thôi...
Hạ Lập Nhân thất hồn lạc phách, nhưng có một người trái lại rất vui vẻ.
Chính là Hàn Văn Quân.
Cô đã cùng Liễu Kiệt đính hôn, hôn lễ sẽ cử hành vào tháng năm, hai người chính thức chuẩn bị kết hôn. Cô không vì kết hôn mà vui vẻ, cùng không thích người kết hôn có thể vui vẻ mới là kỳ quái.
Cô nghe tin từ Liễu Kiệt biết được Thẩm Ninh thật sự là không nhìn thấy, cô rất là cao hứng. Không thể tưởng tượng ngày tết lại có thể nghe được tin tức tốt như vậy. Cô cảm thấy đây là báo ứng, người như Thẩm Ninh nên có kết cục như vậy!
"Chúng ta có cần lộ ra tin tức về đôi mắt của cậu ta ra ngoài không?" Liễu Kiệt cảm thấy nếu điều tra ra được thì cũng có thể bắt đầu hành động.
"Không vội, lễ vật đương nhiên càng quý trọng càng tốt, hiện tại lễ quá nhẹ chưa đủ để ta ra tay tặng được." Hàn Văn Quân cũng không muốn dễ dàng lột trần Thẩm Ninh như vậy, cô tra xét đã lâu cũng không tra ra được dấu vết Thẩm Ninh tìm người vẽ thay thì cô làm sao có thể cam tâm, chỉ là bị mù mà thôi, căn bản chưa đủ!
Hết chương 38.
Danh sách chương