Nói xong với Eyebrows, Lotus yên lặng đứng, hơn chục giây sau thì Vam Cleopatra đã tới gần.
“Thuộc hạ Eyebrows, hân hạnh ra mắt ngài Vam!”
Eyebrows tiến lên một bước, quỳ xuống một chân, hướng về Vam Cleopatra hết sức sùng kính.
Vam Cleopatra chỉ nhè nhẹ gật đầu đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Lotus bình tĩnh mở miệng: “Có một người vừa lén lút chạy khỏi đây, hiện tại đang ở hướng tây bắc cách đây hơn một cây số, bước chân vô cùng nặng nề dường như đang gánh theo một người khác.”
Nói rồi không dừng lại, bước thẳng một mạch vào trong.
Eyebrows sững sờ, vẫn còn một tên khác?
Hắn quay sang nhìn Lotus... nhưng lúc này nơi đó làm gì còn có ai.
Dõi mắt nhìn theo phương hướng Vam Cleopatra vừa đề cập, Eyebrows có thể tưởng tượng ra trong đầu mình hình ảnh Lotus đang lao nhanh như một con báo đen trong màn đêm.
Eyebrows đứng dậy, mang theo tâm tình phức tạp kéo lấy Mo Serious sền sệt trên đất bước vào trong căn nhà.
✦✦
Trước đó, tại Cung Điện Hoàng Gia.
Sau khi ngắn ngủi chữa trị, Fastidious ngừng lại động tác.
Fastidious có chút kinh ngạc nho nhỏ, bởi mọi việc kết thúc nhanh hơn ông ta dự kiến.
Tốc độ khôi phục từ ma thuật Reparifors — Chữa trị trạng thái và Brackium Emendo — Bùa nối xương của ông ta chưa thi triển được bao lâu thì hiện tại chính ông ta có thể cảm nhận được cơ năng của đối phương đã hồi phục hoàn toàn.
Giống như đối phương sở hữu một kỹ năng hồi phục nào đó mà ông ta không biết, ma thuật của chính mình chỉ thuần túy giúp cho kỹ năng của đối phương gia tốc mà thôi.
Nếu không có sự can thiệp của bản thân, chỉ là vấn đề thời gian để người này có thể tự mình đứng lên.
Fastidious cũng không ngạc nhiên quá mức, việc này cũng chẳng lạ lùng gì.
“Thưa công chúa và công nương, thần đã hoàn thành công việc được giao phó, người này đã không có bất kỳ vấn đề gì.” Không giải thích nhiều, Fastidious quay sang nhìn Charlotte và Celestia nói.
“Thật sự?” Celestia tỏ vẻ nghi ngờ, mặc dù đã thấy tận mắt nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tin.
“Thật tốt quá!” Charlotte vui mừng thốt lên.
Lúc này từ trên giường, cảm thấy tới lúc cần phải tỉnh lại, Gen bắt đầu từ từ ngồi dậy, đồng thời cánh tay không quên đặt lên đầu, hỏi một câu mơ màng kinh điển sau khi thức tỉnh: “Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây?”
Tiếng nói có chút già dặn cùng với sự mờ mịt, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Không một ai cảm thấy có gì bất thường cả.
Riêng Fastidious thì có chút khó hiểu, tại sao đối phương lại bị tổn thương ở đầu mà không phải cơ thể? Bên hông mới là vị trí nặng nhất có được hay không.
“Ngài chiến binh, nơi này chính là hoàng gia, là tôi đây, liệu ngài còn nhận ra tôi chứ?” Charlotte phấn khích tiến lại gần.
Gen như thể lúc này mới nhận ra sự có mặt của những người khác, hắn tỏ vẻ giật mình, nhìn Charlotte một lát, hỏi: “Cô chính là cô gái trong Dungeon?”
“Đúng vậy thưa ngài, kể từ khi được ngài giải cứu, tôi vẫn chưa có cơ hội để chính thức cảm ơn ngài!”
Charlotte nhớ lại khoảng thời gian khi bản thân còn bị giam cầm, giọt nước mắt bất giác chảy ra khỏi khóe mắt, cô bối rối đưa tay lên vội lau nó đi.
Celestia nhìn mà cũng cảm giác đau lòng.
“Không có gì cả, việc nhỏ mà thôi!”
Gen lắc đầu, không coi là quan trọng.
“Đối với ngài thì đây chỉ là việc làm không đáng kể, nhưng với tôi Charlotte thì ngài giống như một vị cứu tinh giải phóng tôi khỏi những ngày đen tối nhất của cuộc đời. Nếu như có thể làm được điều gì để báo đáp cho ngài, xin cứ việc yêu cầu!”
Charlotte nghiêm túc nói.
“Nếu tôi đoán không lầm thì cô chính là công chúa? Vậy cô có thể dẫn tôi vào thư viện hoàng gia chứ? Tôi chỉ cần vào nơi ấy mà thôi, không còn bất kỳ yêu cầu nào khác.”
Gen cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Có thể chứ, điều này hoàn toàn không có vấn đề!” Charlotte không suy xét, ngược lại rất thoải mái đồng ý, bởi theo cô thì đây là một yêu cầu hết sức đơn giản và cũng chẳng mất mát gì.
“Vậy khi nào ngài muốn đi vào thư viện hoàng gia? Ngài có thể tiếp tục nghỉ ngơi tại đây một đêm không sao cả, ngày hôm sau xuất hành cũng không muộn.”
“Tôi đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, hiện tại cũng rất khỏe khoắn không cần nghỉ ngơi thêm nữa, với lại tôi chỉ có ý định vào xem một chút mà thôi vậy nên sẽ xuất phát ngay bây giờ...” Gen vừa nói vừa đứng lên.
“Cảm phiền công chúa đáng kính đợi một lát, tôi muốn đổi lại quần áo, mặc bộ giáp rách nát này quả thật có chút bất tiện!” Hắn nhìn thấy một cánh cửa khác trong phòng, có vẻ như là phòng vệ sinh, vì thế bỏ lại một câu rồi đi vào thẳng vào trong.
Một lát sau khi hắn trở ra, lúc này Fastidious, Weekly, Magi đã không còn sự có mặt của họ.
Chẳng còn nhiệm vụ cho họ ở lại đây, vậy nên Fastidious đã xin phép rời đi.
Celestia thì đang ngồi trên ghế nhấm nháp tách trà một cách trịch thượng, còn Charlotte thì ngồi một bên không chút đả động.
Trông thấy Gen mở cửa bước ra, Charlotte lập tức đứng dậy, cười niềm nở như một con mèo bước đi tới. Sau một lát bình ổn, tâm tình của cô đã bình tĩnh trở lại.
Celestia không tha buông xuống tách trà và cũng đồng thời đứng dậy.
Cô liếc mắt, quan sát một chút ‘ân nhân’ của Charlotte từ trên xuống dưới.
Người này đã vứt đi bộ giáp trên người, dẫu vậy hiện tại cũng ăn mặc rất kín đáo và không để lộ quá nhiều. Đôi ủng, quần và cả chiếc áo dài tay có mũ trùm đầu đều làm từ chất liệu da thú, y hệt như một thợ săn, nửa khuôn mặt cũng bị che kín và chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh trong veo.
Celestia im lặng biểu môi, cứ thích tỏ vẻ thần bí.
“Chúng ta đi chứ công chúa? Sở thích của tôi ngoài phiêu lưu đây đó ra thì niềm vui còn lại chính là những quyển sách, tôi hầu như không thể kiềm chế được sự phấn khởi ngay lúc này.” Gen nói trong vui sướng.
“Vâng, thưa ngài. Nếu ngài không thể chờ đợi đến như vậy, vậy thì chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ nhé, Charlotte rất sẵn lòng dẫn đường cho ngài đến với thư viện!”
Charlotte cũng phụ họa, tiếp theo hớn hở chỉ dẫn: “Mời ngài theo tôi!”
Xong, cô cất bước quay người trước tiên đi ra ngoài hành lang, cô không quên nắm tay Celestia và lôi kéo cùng đi với mình.
Khi cả ba đã ra khỏi phòng, có thể thấy những hiệp sĩ đang lẳng lặng canh gác xung quanh cũng lập tức thu dọn đội hình, khi ba người Charlotte, Celestia và Gen rời đi, họ cũng xếp thành hàng rồi hành quân theo sau như những con robot không biết mệt nhọc.
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, khung cảnh bất chợt thây đổi đến trước thư viện của hoàng gia.
Hai hiệp sĩ xung phong đi lên trước, mỗi người phụ trách đẩy mở một cánh cửa rồi cứ thế đồng loạt đi vào và tạm giữ ở hai bên.
Charlotte dắt tay Celestia bước vào bên trong, Gen ở bên cạnh cũng khoan thai đi vào.
Mặc dù nơi này vốn được gọi là thư viện, nhưng nó không hề giống như hắn tưởng tượng, sách tại đây không nhiều cho lắm, nó không tạo ra một cảm giác choáng ngợp khi ai đó lần đầu đặt chân đến thư viện.
“Ngài chiến binh kính mến, Charlotte từ nhỏ đã xem qua phần lớn sách được đặt ở đây, ngài cần tìm loại hình sách nào thì có thể nói cho tôi biết, tôi có thể nhanh chóng giúp ngài tìm ra nó!” Charlotte vui vẻ lên tiếng xung phong nhận việc.
Bình thường thư viện sẽ có người trông coi, nhưng trước đó đã bị Charlotte ra lệnh cho rời khỏi, cô muốn đích thân giúp đỡ Gen và tự mình làm hết toàn bộ hơn, đây cũng là một cách để cô có thể báo đáp ân tình.
“Ồ, nếu vậy thì làm phiền công chúa. Tôi cần sách liên quan đến lịch sử lục địa, hay các quyển sách có đề cập đến thần tộc, hoặc đại loại thế... À phải, nếu có quyển sách nói về ma giới thì càng tốt, đặc biệt là tộc Undead.”
Gen vô cùng thoải mái không kiêng dè mở miệng, hắn vừa nói vừa tự tìm cho mình chỗ ngồi. Nơi này có rất nhiều bàn ghế dành cho việc đọc sách, tất cả hiện tại đang được để trống, vì vậy hắn tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Celestia không nói một lời, vẻ mặt buồn chán đi tới ngồi ở phía đối diện. Nếu có nơi nào trong Đế Đô cô không muốn tới nhất thì đó chính là thư viện.
Rất nhanh, sau khi đã tìm kiếm khắp một lượt, Charlotte bước về phía hai người với vài cuốn sách trên tay và đặt nó đến trước mặt Gen.
“Đây là toàn bộ sách liên quan mà ngài cần, ngài nhìn thử những quyển sách này như thế nào?”
Charlotte vuốt nhẹ lọn tóc, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nếu như đối phương có gì thắc mắc như vậy cô sẽ dễ dàng giải đáp hơn.
Gen khẽ gật đầu, bắt đầu đặt sự chú ý lên những cuốn sách.
⟨Tổng Hợp: Các Lý Luận Về Sự Hình Thành Của Lục Địa⟩
⟨Thần Tối Cao Liệu Có Tồn Tại? Ma Lực Đã Xuất Hiện Như Thế Nào?⟩
⟨Các Hiền Nhân Và Hiền Triết: Những Tuyên Ngôn Và Lời Sấm Truyền⟩
⟨Góc Nhìn Về Thần Tộc Thông Qua Lời Kể Của Harry⟩
⟨Ma Giới Và Những Điều Bạn Cần Biết⟩
⟨Nhân Loại Và Những Bước Đột Phá⟩
Sáu cuốn sách được bày biện ra trên bàn, nhưng Gen chỉ coi trọng hai quyển trong số đó là ⟨Góc Nhìn Về Thần Tộc Thông Qua Lời Kể Của Harry⟩, ⟨Ma Giới Và Những Điều Bạn Cần Biết⟩.
Hắn trước tiên lật ra cuốn ⟨Góc Nhìn Về Thần Tộc Thông Qua Lời Kể Của Harry⟩ và tò mò thử đọc lấy nó.
Quyển sách này đại loại nói về một Mạo hiểm giả cao cấp tên Harry trong một lần vô tình đặt chân đến Thần Giới và viết thành cuốn sách này sau khi bản thân quay về. Và cũng kể từ đó, vị Mạo hiểm giả này đã công bố tất cả mọi thứ mình chứng kiến, đồng thời cũng để cho mọi người biết rõ hơn về Thần tộc.
Đây cũng là nguyên nhân chính tại sao Thần tộc lại lưu truyền rộng rãi đến như vậy.
Sau khi nhìn xem một lát thì hắn cũng hiểu sơ qua về chủng tộc này.
Một lục địa lơ lửng trên mây trong một đầu không gian độc lập, những người dân nơi ấy cũng giống như nhân loại hiện nay từ cách sinh hoạt cho đến phân chia giai cấp, ngoài đôi cánh trên lưng có thể tùy ý thu phóng ra, mỗi người đều đồng nhất sở hữu mái tóc màu bạch kim.
Theo như lịch sử, hơn 3000 năm trước trở đi, Thần tộc chưa từng kính ngưỡng qua thần linh.
Nhưng 3000 năm trở lại đây, vị thần duy nhất họ tôn thờ chính là Tori.
Thông qua các lời kể thì theo như truyền thuyết mà vị Mạo hiểm giả này biết tới... Tori — Vị thần này xuất hiện lần đầu tiên tại một ngôi làng nhỏ không đáng nhắc đến. Vị thần này ngoài mái tóc trắng ra thì không hề có đôi cánh lông vũ giống như những người khác sinh sống tại Thần giới, bởi vì không thể bay nên không bị coi trọng.
Không những thế, Vị thần này cũng không biểu hiện ra có gì đặc biệt.
Bởi vì cảm thấy quá mức đáng thương, một cô gái mồ côi đã cho Vị thần này nương nhờ trong nhà suốt một thời gian, đồng thời cô cũng là người đầu tiên tìm thấy Vị thần này và mang về làng.
Cô gái này cũng chính là người sau này trở thành Thần nữ đời thứ nhất.
Lần đầu tiên Vị thần này toả sáng rực rỡ đó là vào ngày đen tối, đây là ngày mà các thần tộc đặt cho khi bị kẻ đứng đầu ma tộc lúc bấy giờ xâm lấn.
Và cũng theo vị Mạo hiểm giả này mô tả về cái ngày đó chỉ bằng một câu nói như sau...
“Với đôi cánh quyền năng phát sáng như ngọn hải đăng ngày đen tối, chỉ bằng một ngón tay, người sử dụng pháo ánh sáng đầy uy lực xóa bỏ các tầng mây, Tori — Vị thần ngự trị ánh sáng.”
Xem tới đây Gen cũng không kìm được hít một hơi thật sâu.
Bá đạo như vậy? Tại sao chính ta cũng không biết đâu?
Ngoài bay với tích tụ một chút năng lượng ra, bây giờ hắn càng thêm hoài nghi năng lực của bản thân.
Bởi lẽ hắn sử dụng cơ thể đó vốn không nhiều.
Chỉ có bản thân mới biết rõ vấn đề chính mình phải đối mặt.
Vì khi sử dụng một trong hai cơ thể quá lâu, đây là điều tối kỵ, hiểm họa và nguy cơ là vô cùng lớn.
Hắn nhất thiết phải ‘ký sinh’ lên thân xác của bên thứ ba, đây cũng là điều bắt buộc chứ chả thích thú gì, bởi không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy đây làm niềm vui.
Wake hay Tori, cả hai cũng không nằm trong sự kiểm soát của hắn hoàn toàn, hắn đương nhiên có thể tùy ý sử dụng một trong hai cơ thể đó, ngược lại khi làm thế đồng nghĩa đánh đổi sẽ là cảm xúc.
Đây giống như giao kèo thầm lặng.
Cả hai vẫn luôn trong trạng thái xung đột và cần thiết tự động kiềm chế lẫn nhau. Nếu hắn chủ động biến thành ai, cảm xúc của kẻ đó sẽ nuốt chửng hắn, kéo dài quá lâu chính mính sẽ nhập vai hoàn toàn và không thể trở ra.
Như thế cán cân sẽ nghiêng hẳn về một phía, sự tranh đấu chấm dứt.
Hắn có cảm giác rằng nếu làm vậy bên còn lại sẽ vĩnh viễn biến mất.
Chính vì thế hắn chỉ duy trì nó trong một thời gian ngắn, hắn sợ hãi ‘chính mình’ sẽ biến mất giống như thế.
Hắn có ảo giác rằng bản thân mới thật sự là ký sinh trùng, dù chính hắn cũng không rõ hai từ ‘bản thân’ là đang chỉ ai.
Hắn không biết mình là ai trong cả hai... Có thể là ý thức được sinh ra sau khi cả hai kết hợp với nhau...
Hoặc, hắn chẳng là ai cả.