*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm mười ba tháng tư, trong phòng một mình ta cô đơn nằm ngủ.
Bởi vì đã xảy ra một sự cố nho nhỏ.
Chính là ngày hôm trước, Phúc vương từ biên quan trở về, tặng ta hai vò Bồ Đào Tửu tốt nhất ở Tây Vực. Sản xuất từ nho thuần chủng, tuyệt đối không bỏ thêm bất kì sắc tố *** dầu nào. Tiểu Thuận kiến nghị để nhà bếp làm dĩa tiểu sao (1) cho vương gia nhắm rượu, bị ta một hơi gạt bỏ. Tiểu sao phàm tục, được xông khói lại còn nấu trên lửa. Trong thơ nói rất hay, Bồ Đào mỹ tửu dạ quang bôi. Ta nói: “Tiểu sao không không hợp, toàn bộ đổi thành món mát. Thức ăn yếu tố tịnh (tịnh là *** khiết nguyên chất), tìm cách làm mấy dĩa thủy *** trửu hoa (2) với tương áp tử (3). Xong xuôi thì bày biện trong hành lang uốn khúc. Đừng lấy ly, cứ đem ba cái bát lưu ly đến để ta cùng hai vị công tử uống rượu”.
Rượu ngon Bồ Đào một chén uống trong đêm. Ý nói phải uống một cách thanh tịnh.
Ta đem hai vò rượu đặt trên bàn đá, hào tình vạn trượng nói với Diễn Chi và Kỳ Tuyên: “Ngày hôm nay đem chúng uống cạn mới thôi!” Màu sắc đỏ sậm, trong vị đắng lộ ra hương rượu *** khiết. Chậm rãi rót ba bát không đầy, ta nhìn chằm chằm Bùi Kỳ Tuyên trong lòng bắt đầu đếm ngược. Bồ Đào Tửu ngấm từ từ, vì vậy ta bắt đầu từ mười lăm đếm đến một, Kỳ Tuyên nhắm hai mắt ngã vào vòng tay lão tử đã chuẩn bị dang sẵn, Diễn Chi lạnh nhạt nói: “Hôm nay dừng tại đây thôi”. Ta đưa tay kéo lại: “Vậy sao được, rượu vừa mới mở mà. Đợi ta mang Kỳ Tuyên về phòng, trở lại sẽ cùng ngươi uống tiếp”.
Ôm Kỳ Tuyên đưa hắn vào phòng ngủ, thu dọn ổn thỏa để hắn ngủ ngon, còn bón cho hai hớp nước ấm. Ta quay lại cùng Diễn Chi tiếp tục.
Mùa xuân, trăng sáng trên cao, xung quanh gió mát, còn có Diễn Chi bên cạnh ta. Đây là ý cảnh gì? Người không say rượu mà say ý cảnh. Huống hồ đã uống cạn một vò, lão tử, không đúng, trong tình cảnh này không thể nói lời thô thiển. Ta, mới say một tí thôi.
Vì vậy ta đương nhiên là ôm Diễn Chi rồi, không phí thời gian mà đem hắn dựa sát vào cột. Đêm như thu thủy dễ hành sự, ta hôn một cái lại một cái, cởi một món lại một món. Vừa chạm vào nội bào lão tử liền thu tay lại, lý trí của ta, cũng may mà Diễn Chi mặc nhiều. Đây không phải ý cảnh lão tử muốn, làm ở chỗ này lỡ đâu có ai trong xó nào nhìn lén thế chẳng phải hời lắm sao. Diễn Chi của ta đâu thể tùy tiện cho người khác nhìn được, ta nhặt ngoại bào của hai người ôm lấy Diễn Chi, nhất quyết vọt vào phòng ngủ.
Không gian ngập tình, cái gọi là tràn trề, cái gọi là thoải mái, đều được lão tử hưởng thụ còn hướng lên trời xanh tuyên thệ, mẹ nó rượu thật là thứ tốt.
Đến giữa trưa hôm sau rời giường, cơm nước xong xuôi trong lòng lão tử chợt có hơi bất an, phảng phất hình như đã quên chuyện gì thì phải. Sau đó ta đi thong thả vào vườn trầm tư tản bộ, ngó một chút đằng sau tường, tỉnh ngộ ra, bản thân đã quên mất hôm qua là ngày gì.
Thực ra ngày không qua không có gì là bất thường, có điều đó là ngày mà Phù Khanh Thư sẽ leo tường qua đây.
Ta một mặt niệm A Di Đà Phật, một mặt lẻn vào phòng ngủ của mình, trong phòng không có gì khác biệt, giường chiếu tề tề chỉnh chỉnh, bình hoa để ngắm vẫn không chút tổn hại. Ta thở một hơi xoay người ta ngoài, chỉ va nhẹ trúng góc bàn. Thế mà rắc một tiếng, sau đó choang cái rầm. Ta nhìn đống mảnh vỡ của bàn tròn đựng cây hoa lê lại niệm tiếp A Di Đà Phật. May mắn, hôm qua phòng ngủ Diễn Chi cách hành lang tương đối gần, có lẽ hắn đi chưa xa đã quay về rồi. Đống mảnh vụn không nhiều không ít mà đúng tám mảnh, Phù đại hiệp võ công mấy năm nay quả là càng ngày càng *** tiến. A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.
Ta đến vườn rau tìm cái thang, khiêng ra sau vườn. Tiểu Thuận sau lưng ta nói: “Vương gia, buổi sáng nô tài nghe nói, Phù Tiểu Hầu gia đi Sướng Hoan Các nghe từ khúc, e là nửa đêm không về được”. Ta đem thang dựng xuống đất: “Ô hay, nhiều chuyện quá! Bản vương muốn lên nóc nhà xem phong cảnh, nói với ta tình hình Phù tướng quân sát vách làm gì?!” Tiểu Thuận nhanh nhẹn ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn ta đem cái thang trả lại về vườn rau, rồi theo ta vào tiểu sảnh, rót một chén trà nóng: “Vương gia, đây là trà Lư viên ngoại từ Giang Nam mới đưa tới, ngài dùng thử xem”. Ta bưng chén trà thổi thổi, bỗng nhiên thấy Tiểu Toàn cầm cái gì đó từ ngoài cửa vội vã đi vào, thấy lão tử, cuống quít đem cái vật đó giấu vào tay áo.
Ta nhắm một mắt nhìn nó hồi lâu: “Giấu giếm cái gì đó? Đem ra ta xem thử”.
Tiểu Toàn ấp a ấp úng vặn vẹo nhăn nhó, rề rà lôi ra trong tay áo một thiếp mời vẽ ám hoa: “Bẩm Bẩm báo vương gia, nô tài muốn chuyển tới, là Thẩm lão bản đưa phẩm hương thiếp cho vương gia”. Thẩm lão bản? Phẩm hương thiếp? Hai ngón tay ta kẹp lấy tờ thiếp mời, nhìn chữ cũng có thể nhận ra: bồng môn hôm nay trà sơ mới nhập, trà Mộc Hương cung nghênh. Sĩ Tuấn cẩn trình.
Mời uống trà? Mời ai? Ta miết miết thiếp mời, trầm ngâm không nói. Tiểu Toàn lắp ba lắp bắp nói: “Vương gia, Thẩm lão bản hai năm qua thường luôn đưa thiếp mời đến đây, Tô công tử lúc nào cũng kêu nô tài về nói với vương gia là sự vụ bận rộn trăm bề, không phân thân mà đi được nô tài ”
Hóa ra là mời ta. Nếu Phù Tiểu Hầu gia đã có từ khúc để nghe, lão tử nhàn rỗi đi uống trà chắc cũng không việc gì. Ta nói: “Vừa hay bản vương hôm nay rảnh rỗi, Tiểu Thuận đâu, giúp bản vương thay xiêm y. Đi đến chỗ Thẩm lão bản xem một chút”.
Tiểu Toàn run lẩy bẩy báo: “Vương gia, ngài thật sự muốn đi Ninh Du Quán? Nếu không thì để nô tài báo trước cho Tô công tử một tiếng?” Bị ta xua tay cản lại: “Khi nào Tô công tử ra đây thì nói cũng được. Để hắn nghỉ ngơi nhiều một chút”.
Tiểu Thuận tìm được trong tủ một bộ xiêm y mới ***, lấy ra một cái ***g đan tre đủ thứ đồ hương thơm bay khắp cả. Ta chọn qua đổi lại, cuối cùng cầm theo một chiếc quạt còn mới xuất môn. Tiểu Thuận đưa ta lên kiệu: “Nô tài không theo được rồi”. Sau đó phân phó kiệu phu đi đến Ninh Du Quán.
Ta hướng mắt lên trời xanh tuyên thệ, mãi cho đến một khắc đó khi ta bước vào nhã gian của Ninh Du Quán, ta mới xác thực là nhà hắn bán nước trà.
Nhưng khi Thẩm lão bản vừa đi ra, lão tử nhìn khuôn mặt nở nụ cười của hắn, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra vị huynh đệ này, cũng là một trong những ngọn cỏ bên trong đám cỏ dại mọc khắp nơi của tiểu vương gia. Hơn nữa, không thể không nói, là một ngọn cỏ rất xanh tươi.
Tên Thẩm lão bản này là một trong vô vàn nam nhân của Sài Dung, hơn nữa còn là người trẻ tuổi xinh đẹp.
Dĩ nhiên là tướng mạo không sánh được với Bùi Kỳ Tuyên của ta, khí độ lại càng không có được bằng Diễn Chi của ta. Nhưng tổng thể xem ra, nếu như là bộ dạng thường ngày hồi đó, chắc cũng là một tiểu bạch kiểm nhanh nhẹn. Làm bậy a, Sài Dung! Làm bậy!
Sau đó, ta nhiều lần nhấn mạnh nói, ta một khi đã minh bạch lập tức sẽ vắt chân lên cổ mà rút lui, lúc đó Thẩm Sĩ Tuấn vỗ tay hai cái, dưới sự chuẩn bị sẵn mà phô hàng tươi mới của hắn ra, trời đất chứng giám ta một chút cũng không thấy gì, tại sao không ai tin lời lão tử hết vậy???
Lão tử trở về vương phủ, gõ cửa phòng Kỳ Tuyên, Kỳ Tuyên không phản ứng. Đi tìm Diễn Chi, hạ nhân nói Tô công tử đang cùng quản gia bàn bạc. Đi tới gõ cửa phủ tướng quân sát vách, gác cổng nói Phù tướng quân buổi chiều có trở về nhưng lại đi uống rượu rồi.
Từ đầu đến cuối không nhìn thấy Tiểu Thuận đâu, Tiểu Toàn nói trong nhà Tiểu Thuận có đứa cháu dâu cần gả, xin nghỉ việc đi gặp bà mối rồi. Tiểu Toàn nơm nớp lo sợ nói: “Buổi chiều lúc Tô công tử hỏi, Tiểu Thuận nói cho Tô công tử là vương gia thay bộ y phục mới đến cửa hàng của Thẩm lão bản chơi rồi”.
Ta gật đầu không nói gì, vì không cần thiết phải nói, ta trước khi đi biểu hiện thế nào, ngôn ngữ ra sao, ăn mặc cái gì, Tiểu Thuận nhất định sẽ cặn kẽ báo cáo từng cái. Lão tử thức thời, lúc gió cao không ai nghênh đón cứ thế mà bước đi.
Thế là ngay sau đó, trời tối, ta uống hai hớp rượu, trải chăn gối lạnh lẽo thổi tắt ngọn đèn lẻ loi, cô đơn nằm ngủ.
Mơ mơ hồ hồ nhẹ nhàng thoáng qua, nghe được thanh âm của một người quen.
“Tiểu huynh đệ, ngươi gần đây sống có tốt hay không a?”
Mẹ nó không phải ta nghe nhầm, giọng nói của lão khoa trưởng ngoại trừ nghe được trên cầu Nại Hà thì nơi khác đều không có khả năng. Đặc biệt là phòng ngủ của Thái vương phủ nơi dương thế.
“Tiểu huynh đệ, đừng nghi hoặc. Chính là ta không sai. Ta lên đây để mở rộng một mục nghiệp vụ, thuận tiện thăm ngươi một chút
Mịa nó khoa trưởng, đến nhìn huynh đệ ta cũng chọn cách có khí chất phết, biến hình ra trên khoảng không đầu giường, còn mang theo hai ngọn lửa ma trơi xanh biếc, ngoại trừ Mã Tiểu Đông ta, gan to mật lớn cỡ nào cũng sẽ bị lão dọa té ngã đó.
Khoa trưởng vắt chéo chân ngồi trên băng ghế bên cạnh giường, rất có nề nếp trong nhà: “Tiểu huynh đệ, lúc này cùng ngươi không thường liên hệ, thói quen sống thế nào?”
Ta bò dậy ngáp một cái: “Vẫn tốt, cứ tàm tạm qua loa mà đối phó thôi. Lão gia ngài tìm ta có việc?”
Khoa trưởng thu lại mấy ngọn ma trơi đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Nhìn vẻ mặt, ngươi gần đây hình như không hài lòng”.
“Không phải gần đây không hài lòng, mà là ngày hôm nay có chút không hài lòng, trong nhà náo loạn có chút phiền phức”.
Khoa trưởng cau mày gật đầu: “Cũng phải, tiểu huynh đệ ngươi chân đạp ba cái thuyền, vô tình bỏ rơi trong dòng nước một hai cái cũng là chuyện thường như cơm bữa”. Thật con mẹ nó vạch áo cho người xem lưng.
Khoa trưởng thấy lão tử không nói, lại ngưng thần nhìn ta suy tính, sau đó thở dài: “Tiểu huynh đệ, không phải ta nhiều chuyện, hỏi ngươi một câu, tình huống bây giờ như thế, ngươi phải nghĩ tới việc đi chỉnh đốn một chút chứ?”
Ta nói: “Khoa trưởng, vô đề tài chính”. Vô sự thị hảo, phi gian tức đạo. Lão gia tử từ xa đến thăm ta, nhất định có việc, hơn nữa nhất định chả phải chuyện gì tốt.
Nghĩa là tưởng như quan tâm nhưng thật ra có ý đồ. Lão khoa trưởng hỏi han quan tâm anh Đông chắc chắn có mưu đồ gì đó chứ hơi đâu tốt dữ!
Quả nhiên, khoa trưởng nhìn ta nở nụ cười thâm trầm: “Tiểu huynh đệ, biết sao ta gọi ngươi một tiếng huynh đệ không? Vì ta tán thưởng ngươi thẳng thắn nhất! Đầu óc lại không tệ! Vì vậy, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi!”
Ta nói: “Mịa nó, khoa trưởng, lão không phải khai phá được hạng mục gì mới nên tìm huynh đệ ta làm thí nghiệm đó chứ?”
Hạng mục hoàn hồn tăng cao giá trị tài sản của lão khoa trưởng tên gọi là “Thay đổi góc nhìn thế giới”. Mẹ nó còn không phải là cùng một loại chế ra thì là gì. Trưởng phòng nói, tên tuy rằng hơi quê mùa, nhưng nội dung không hề tầm thường. Phát triển, đổi mới, lại có chí khí.
Khoa trưởng lập lòe mấy ngọn lửa ma trơi đối với ta đại khái nói rõ: “Cũng như ngươi thôi, tiểu huynh đệ, ngươi có muốn thay đổi góc nhìn từ vị trí khách quan trên một bàn cờ mà quan sát đến nhân sinh hiện tại không? Ba vị công tử đó, trong ba người đến tột cùng là ai thích ngươi nhất, ngươi thích ai nhất, nói ngươi không muốn biết thì là nói dối đúng không?”
Ta thừa nhận lúc đó lão tử có chút trống rỗng nên bị trò đùa vặt này mê hoặc dao động một hồi thế là cắn câu, gật đầu đến mức như cam tâm tình nguyện.
Nghe xong giảng giải, cũng coi như ta đã hiểu, cái gì mà thay đổi cách nhìn thế giới, nghĩa là đoan chính mà hoán hồn qua một ngày. Cũng nghĩa là đi tìm cái xác khác, đem hai hồn đổi qua cho nhau. Để xem thử người bên cạnh ta khi không có mặt ta thì làm những việc gì. Cái tình tiết này xưa rồi diễm, mới mẻ gì chứ.
Ta một bên nói nhàm chán một bên để lão khoa trưởng câu hồn lão tử từ trong xác Sài Dung ra. Một đoàn lửa ma trơi bên cạnh khoa trưởng bỗng rực lên, như mũi tên chui thẳng vào lỗ mũi Sài Dung.
Ta hơi kinh ngạc: “Cái thứ kia là…………..” Khoa trưởng nói: “Thân thể không có hồn chẳng khác gì đã chết, ngươi tráo hồn qua thành hắn còn hắn thay thế làm ngươi một ngày”. “Thay thế một ngày? Chuyện này để chơi hả? Lỡ hắn muốn lợi dụng xác lão tử làm gì đó Kỳ Tuyên thì sao, lại đối với Diễn Chi làm gì, sau đó còn Phù Khanh Thư nữa…….” Khoa trưởng cười khan: “Ngươi yên tâm, so với hắn thì không ai đáng tin bằng. Ta động tay động chân với hắn một chút, ngày mai trừ việc cùng ăn cùng ngủ, hắn sẽ không làm được gì khác đâu”. Trong lúc lão khoa trưởng đứng cười gượng, lão tử đã xuyên tường lên đến nóc nhà. Nhìn thấy trên nóc nhà cái thân xác mà lão tử phải nhập hồn, ta cuối cùng cũng minh bạch tại sao lão khoa trưởng nói cái thân xác này đáng tin.
“Hắn” Nếu nhập vào thân xác lão tử, ở vài phương diện nào đó đích thực rất đáng tin.
Ta chỉ vào thân xác trên nóc nhà, tay nắm thành quyền: “Mịa nó, khoa trưởng, lão đùa cũng hay gớm. Đây rõ ràng là thân xác con mèo mà”.
Khoa trưởng nịnh hót cười: “Tiểu huynh đệ, nhìn thật tốt, ta phải mất một lúc mới nhìn ra nó là con mèo. Không sai, chính là con mèo”. Một phát cản ta đang định tiêu sái bay về: “Ta kể ngươi nghe cái này, không lâu trước đây Diêm Vương của chúng ta ở trước điện đăng báo một chuyện. Có một người ngoài ý muốn gặp điều bất trắc mà chết, khoa thương vong an bài cho hắn hoàn hồn lại, tình nhân của hắn hiện tại cũng chính là tình nhân của cái thân xác mà hắn nhập hồn. Tình huống cũng tương tự ngươi. Vì vậy hắn sinh ra nghi hoặc, vị tình nhân ấy vì bản thân hắn cho nên thích hắn hay là vì thích chủ nhân cái xác trước kia nên mới thích hắn. Rồi một ngày kia, hắn ngã ngựa linh hồn xuất ra ngoài, con ngựa cũng vừa chết bên đường nên hắn không chú ý mà nhập luôn hồn vào nó. Kết quả ngươi đoán thế nào?” Ta nói: “Như thế nào?”
Khoa trưởng nuốt nước miếng nhuận nhuận cổ họng: “Vị tình nhân kia sững sờ nhận ra con ngựa đó chính là hắn, lập lời thề muốn biến thành ngựa giống vậy để đối đãi với hắn. Cuối cùng, khoa thương vong đem hồn hắn một lần nữa trở lại, từ đó vô lo vô nghĩ mà sống qua ngày”.
Khoa trưởng động tình lau lau nước mắt, ta cảm khái nói: “Mịa nó chứ!”
Khoa trưởng dưới cảnh trời đêm thăm thẳm hỏi ta: “Tiểu huynh đệ, ngươi nghe xong thấy cảm động không?” Ta nói: “Cảm động”.
“Đáng để suy nghĩ sâu sắc không?” “Đáng”.
“Ngươi tin không?” “Không tin”.
“Thế ngươi muốn tự mình kiểm chứng một chút không?” “Muốn”.
(1) Tiểu sao: kiểu như món xào á:
(2) Thủy *** trửu hoa: Là tên một món ăn truyền thống ở Trung Quốc. Hiểu đơn giản là chân giò trắng nõn óng ánh, tươi ngon có hương vị được hầm với hương liệu.
(3) Tương áp tử: Vịt hầm tương kiểu thế:
Đêm mười ba tháng tư, trong phòng một mình ta cô đơn nằm ngủ.
Bởi vì đã xảy ra một sự cố nho nhỏ.
Chính là ngày hôm trước, Phúc vương từ biên quan trở về, tặng ta hai vò Bồ Đào Tửu tốt nhất ở Tây Vực. Sản xuất từ nho thuần chủng, tuyệt đối không bỏ thêm bất kì sắc tố *** dầu nào. Tiểu Thuận kiến nghị để nhà bếp làm dĩa tiểu sao (1) cho vương gia nhắm rượu, bị ta một hơi gạt bỏ. Tiểu sao phàm tục, được xông khói lại còn nấu trên lửa. Trong thơ nói rất hay, Bồ Đào mỹ tửu dạ quang bôi. Ta nói: “Tiểu sao không không hợp, toàn bộ đổi thành món mát. Thức ăn yếu tố tịnh (tịnh là *** khiết nguyên chất), tìm cách làm mấy dĩa thủy *** trửu hoa (2) với tương áp tử (3). Xong xuôi thì bày biện trong hành lang uốn khúc. Đừng lấy ly, cứ đem ba cái bát lưu ly đến để ta cùng hai vị công tử uống rượu”.
Rượu ngon Bồ Đào một chén uống trong đêm. Ý nói phải uống một cách thanh tịnh.
Ta đem hai vò rượu đặt trên bàn đá, hào tình vạn trượng nói với Diễn Chi và Kỳ Tuyên: “Ngày hôm nay đem chúng uống cạn mới thôi!” Màu sắc đỏ sậm, trong vị đắng lộ ra hương rượu *** khiết. Chậm rãi rót ba bát không đầy, ta nhìn chằm chằm Bùi Kỳ Tuyên trong lòng bắt đầu đếm ngược. Bồ Đào Tửu ngấm từ từ, vì vậy ta bắt đầu từ mười lăm đếm đến một, Kỳ Tuyên nhắm hai mắt ngã vào vòng tay lão tử đã chuẩn bị dang sẵn, Diễn Chi lạnh nhạt nói: “Hôm nay dừng tại đây thôi”. Ta đưa tay kéo lại: “Vậy sao được, rượu vừa mới mở mà. Đợi ta mang Kỳ Tuyên về phòng, trở lại sẽ cùng ngươi uống tiếp”.
Ôm Kỳ Tuyên đưa hắn vào phòng ngủ, thu dọn ổn thỏa để hắn ngủ ngon, còn bón cho hai hớp nước ấm. Ta quay lại cùng Diễn Chi tiếp tục.
Mùa xuân, trăng sáng trên cao, xung quanh gió mát, còn có Diễn Chi bên cạnh ta. Đây là ý cảnh gì? Người không say rượu mà say ý cảnh. Huống hồ đã uống cạn một vò, lão tử, không đúng, trong tình cảnh này không thể nói lời thô thiển. Ta, mới say một tí thôi.
Vì vậy ta đương nhiên là ôm Diễn Chi rồi, không phí thời gian mà đem hắn dựa sát vào cột. Đêm như thu thủy dễ hành sự, ta hôn một cái lại một cái, cởi một món lại một món. Vừa chạm vào nội bào lão tử liền thu tay lại, lý trí của ta, cũng may mà Diễn Chi mặc nhiều. Đây không phải ý cảnh lão tử muốn, làm ở chỗ này lỡ đâu có ai trong xó nào nhìn lén thế chẳng phải hời lắm sao. Diễn Chi của ta đâu thể tùy tiện cho người khác nhìn được, ta nhặt ngoại bào của hai người ôm lấy Diễn Chi, nhất quyết vọt vào phòng ngủ.
Không gian ngập tình, cái gọi là tràn trề, cái gọi là thoải mái, đều được lão tử hưởng thụ còn hướng lên trời xanh tuyên thệ, mẹ nó rượu thật là thứ tốt.
Đến giữa trưa hôm sau rời giường, cơm nước xong xuôi trong lòng lão tử chợt có hơi bất an, phảng phất hình như đã quên chuyện gì thì phải. Sau đó ta đi thong thả vào vườn trầm tư tản bộ, ngó một chút đằng sau tường, tỉnh ngộ ra, bản thân đã quên mất hôm qua là ngày gì.
Thực ra ngày không qua không có gì là bất thường, có điều đó là ngày mà Phù Khanh Thư sẽ leo tường qua đây.
Ta một mặt niệm A Di Đà Phật, một mặt lẻn vào phòng ngủ của mình, trong phòng không có gì khác biệt, giường chiếu tề tề chỉnh chỉnh, bình hoa để ngắm vẫn không chút tổn hại. Ta thở một hơi xoay người ta ngoài, chỉ va nhẹ trúng góc bàn. Thế mà rắc một tiếng, sau đó choang cái rầm. Ta nhìn đống mảnh vỡ của bàn tròn đựng cây hoa lê lại niệm tiếp A Di Đà Phật. May mắn, hôm qua phòng ngủ Diễn Chi cách hành lang tương đối gần, có lẽ hắn đi chưa xa đã quay về rồi. Đống mảnh vụn không nhiều không ít mà đúng tám mảnh, Phù đại hiệp võ công mấy năm nay quả là càng ngày càng *** tiến. A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.
Ta đến vườn rau tìm cái thang, khiêng ra sau vườn. Tiểu Thuận sau lưng ta nói: “Vương gia, buổi sáng nô tài nghe nói, Phù Tiểu Hầu gia đi Sướng Hoan Các nghe từ khúc, e là nửa đêm không về được”. Ta đem thang dựng xuống đất: “Ô hay, nhiều chuyện quá! Bản vương muốn lên nóc nhà xem phong cảnh, nói với ta tình hình Phù tướng quân sát vách làm gì?!” Tiểu Thuận nhanh nhẹn ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn ta đem cái thang trả lại về vườn rau, rồi theo ta vào tiểu sảnh, rót một chén trà nóng: “Vương gia, đây là trà Lư viên ngoại từ Giang Nam mới đưa tới, ngài dùng thử xem”. Ta bưng chén trà thổi thổi, bỗng nhiên thấy Tiểu Toàn cầm cái gì đó từ ngoài cửa vội vã đi vào, thấy lão tử, cuống quít đem cái vật đó giấu vào tay áo.
Ta nhắm một mắt nhìn nó hồi lâu: “Giấu giếm cái gì đó? Đem ra ta xem thử”.
Tiểu Toàn ấp a ấp úng vặn vẹo nhăn nhó, rề rà lôi ra trong tay áo một thiếp mời vẽ ám hoa: “Bẩm Bẩm báo vương gia, nô tài muốn chuyển tới, là Thẩm lão bản đưa phẩm hương thiếp cho vương gia”. Thẩm lão bản? Phẩm hương thiếp? Hai ngón tay ta kẹp lấy tờ thiếp mời, nhìn chữ cũng có thể nhận ra: bồng môn hôm nay trà sơ mới nhập, trà Mộc Hương cung nghênh. Sĩ Tuấn cẩn trình.
Mời uống trà? Mời ai? Ta miết miết thiếp mời, trầm ngâm không nói. Tiểu Toàn lắp ba lắp bắp nói: “Vương gia, Thẩm lão bản hai năm qua thường luôn đưa thiếp mời đến đây, Tô công tử lúc nào cũng kêu nô tài về nói với vương gia là sự vụ bận rộn trăm bề, không phân thân mà đi được nô tài ”
Hóa ra là mời ta. Nếu Phù Tiểu Hầu gia đã có từ khúc để nghe, lão tử nhàn rỗi đi uống trà chắc cũng không việc gì. Ta nói: “Vừa hay bản vương hôm nay rảnh rỗi, Tiểu Thuận đâu, giúp bản vương thay xiêm y. Đi đến chỗ Thẩm lão bản xem một chút”.
Tiểu Toàn run lẩy bẩy báo: “Vương gia, ngài thật sự muốn đi Ninh Du Quán? Nếu không thì để nô tài báo trước cho Tô công tử một tiếng?” Bị ta xua tay cản lại: “Khi nào Tô công tử ra đây thì nói cũng được. Để hắn nghỉ ngơi nhiều một chút”.
Tiểu Thuận tìm được trong tủ một bộ xiêm y mới ***, lấy ra một cái ***g đan tre đủ thứ đồ hương thơm bay khắp cả. Ta chọn qua đổi lại, cuối cùng cầm theo một chiếc quạt còn mới xuất môn. Tiểu Thuận đưa ta lên kiệu: “Nô tài không theo được rồi”. Sau đó phân phó kiệu phu đi đến Ninh Du Quán.
Ta hướng mắt lên trời xanh tuyên thệ, mãi cho đến một khắc đó khi ta bước vào nhã gian của Ninh Du Quán, ta mới xác thực là nhà hắn bán nước trà.
Nhưng khi Thẩm lão bản vừa đi ra, lão tử nhìn khuôn mặt nở nụ cười của hắn, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra vị huynh đệ này, cũng là một trong những ngọn cỏ bên trong đám cỏ dại mọc khắp nơi của tiểu vương gia. Hơn nữa, không thể không nói, là một ngọn cỏ rất xanh tươi.
Tên Thẩm lão bản này là một trong vô vàn nam nhân của Sài Dung, hơn nữa còn là người trẻ tuổi xinh đẹp.
Dĩ nhiên là tướng mạo không sánh được với Bùi Kỳ Tuyên của ta, khí độ lại càng không có được bằng Diễn Chi của ta. Nhưng tổng thể xem ra, nếu như là bộ dạng thường ngày hồi đó, chắc cũng là một tiểu bạch kiểm nhanh nhẹn. Làm bậy a, Sài Dung! Làm bậy!
Sau đó, ta nhiều lần nhấn mạnh nói, ta một khi đã minh bạch lập tức sẽ vắt chân lên cổ mà rút lui, lúc đó Thẩm Sĩ Tuấn vỗ tay hai cái, dưới sự chuẩn bị sẵn mà phô hàng tươi mới của hắn ra, trời đất chứng giám ta một chút cũng không thấy gì, tại sao không ai tin lời lão tử hết vậy???
Lão tử trở về vương phủ, gõ cửa phòng Kỳ Tuyên, Kỳ Tuyên không phản ứng. Đi tìm Diễn Chi, hạ nhân nói Tô công tử đang cùng quản gia bàn bạc. Đi tới gõ cửa phủ tướng quân sát vách, gác cổng nói Phù tướng quân buổi chiều có trở về nhưng lại đi uống rượu rồi.
Từ đầu đến cuối không nhìn thấy Tiểu Thuận đâu, Tiểu Toàn nói trong nhà Tiểu Thuận có đứa cháu dâu cần gả, xin nghỉ việc đi gặp bà mối rồi. Tiểu Toàn nơm nớp lo sợ nói: “Buổi chiều lúc Tô công tử hỏi, Tiểu Thuận nói cho Tô công tử là vương gia thay bộ y phục mới đến cửa hàng của Thẩm lão bản chơi rồi”.
Ta gật đầu không nói gì, vì không cần thiết phải nói, ta trước khi đi biểu hiện thế nào, ngôn ngữ ra sao, ăn mặc cái gì, Tiểu Thuận nhất định sẽ cặn kẽ báo cáo từng cái. Lão tử thức thời, lúc gió cao không ai nghênh đón cứ thế mà bước đi.
Thế là ngay sau đó, trời tối, ta uống hai hớp rượu, trải chăn gối lạnh lẽo thổi tắt ngọn đèn lẻ loi, cô đơn nằm ngủ.
Mơ mơ hồ hồ nhẹ nhàng thoáng qua, nghe được thanh âm của một người quen.
“Tiểu huynh đệ, ngươi gần đây sống có tốt hay không a?”
Mẹ nó không phải ta nghe nhầm, giọng nói của lão khoa trưởng ngoại trừ nghe được trên cầu Nại Hà thì nơi khác đều không có khả năng. Đặc biệt là phòng ngủ của Thái vương phủ nơi dương thế.
“Tiểu huynh đệ, đừng nghi hoặc. Chính là ta không sai. Ta lên đây để mở rộng một mục nghiệp vụ, thuận tiện thăm ngươi một chút
Mịa nó khoa trưởng, đến nhìn huynh đệ ta cũng chọn cách có khí chất phết, biến hình ra trên khoảng không đầu giường, còn mang theo hai ngọn lửa ma trơi xanh biếc, ngoại trừ Mã Tiểu Đông ta, gan to mật lớn cỡ nào cũng sẽ bị lão dọa té ngã đó.
Khoa trưởng vắt chéo chân ngồi trên băng ghế bên cạnh giường, rất có nề nếp trong nhà: “Tiểu huynh đệ, lúc này cùng ngươi không thường liên hệ, thói quen sống thế nào?”
Ta bò dậy ngáp một cái: “Vẫn tốt, cứ tàm tạm qua loa mà đối phó thôi. Lão gia ngài tìm ta có việc?”
Khoa trưởng thu lại mấy ngọn ma trơi đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Nhìn vẻ mặt, ngươi gần đây hình như không hài lòng”.
“Không phải gần đây không hài lòng, mà là ngày hôm nay có chút không hài lòng, trong nhà náo loạn có chút phiền phức”.
Khoa trưởng cau mày gật đầu: “Cũng phải, tiểu huynh đệ ngươi chân đạp ba cái thuyền, vô tình bỏ rơi trong dòng nước một hai cái cũng là chuyện thường như cơm bữa”. Thật con mẹ nó vạch áo cho người xem lưng.
Khoa trưởng thấy lão tử không nói, lại ngưng thần nhìn ta suy tính, sau đó thở dài: “Tiểu huynh đệ, không phải ta nhiều chuyện, hỏi ngươi một câu, tình huống bây giờ như thế, ngươi phải nghĩ tới việc đi chỉnh đốn một chút chứ?”
Ta nói: “Khoa trưởng, vô đề tài chính”. Vô sự thị hảo, phi gian tức đạo. Lão gia tử từ xa đến thăm ta, nhất định có việc, hơn nữa nhất định chả phải chuyện gì tốt.
Nghĩa là tưởng như quan tâm nhưng thật ra có ý đồ. Lão khoa trưởng hỏi han quan tâm anh Đông chắc chắn có mưu đồ gì đó chứ hơi đâu tốt dữ!
Quả nhiên, khoa trưởng nhìn ta nở nụ cười thâm trầm: “Tiểu huynh đệ, biết sao ta gọi ngươi một tiếng huynh đệ không? Vì ta tán thưởng ngươi thẳng thắn nhất! Đầu óc lại không tệ! Vì vậy, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi!”
Ta nói: “Mịa nó, khoa trưởng, lão không phải khai phá được hạng mục gì mới nên tìm huynh đệ ta làm thí nghiệm đó chứ?”
Hạng mục hoàn hồn tăng cao giá trị tài sản của lão khoa trưởng tên gọi là “Thay đổi góc nhìn thế giới”. Mẹ nó còn không phải là cùng một loại chế ra thì là gì. Trưởng phòng nói, tên tuy rằng hơi quê mùa, nhưng nội dung không hề tầm thường. Phát triển, đổi mới, lại có chí khí.
Khoa trưởng lập lòe mấy ngọn lửa ma trơi đối với ta đại khái nói rõ: “Cũng như ngươi thôi, tiểu huynh đệ, ngươi có muốn thay đổi góc nhìn từ vị trí khách quan trên một bàn cờ mà quan sát đến nhân sinh hiện tại không? Ba vị công tử đó, trong ba người đến tột cùng là ai thích ngươi nhất, ngươi thích ai nhất, nói ngươi không muốn biết thì là nói dối đúng không?”
Ta thừa nhận lúc đó lão tử có chút trống rỗng nên bị trò đùa vặt này mê hoặc dao động một hồi thế là cắn câu, gật đầu đến mức như cam tâm tình nguyện.
Nghe xong giảng giải, cũng coi như ta đã hiểu, cái gì mà thay đổi cách nhìn thế giới, nghĩa là đoan chính mà hoán hồn qua một ngày. Cũng nghĩa là đi tìm cái xác khác, đem hai hồn đổi qua cho nhau. Để xem thử người bên cạnh ta khi không có mặt ta thì làm những việc gì. Cái tình tiết này xưa rồi diễm, mới mẻ gì chứ.
Ta một bên nói nhàm chán một bên để lão khoa trưởng câu hồn lão tử từ trong xác Sài Dung ra. Một đoàn lửa ma trơi bên cạnh khoa trưởng bỗng rực lên, như mũi tên chui thẳng vào lỗ mũi Sài Dung.
Ta hơi kinh ngạc: “Cái thứ kia là…………..” Khoa trưởng nói: “Thân thể không có hồn chẳng khác gì đã chết, ngươi tráo hồn qua thành hắn còn hắn thay thế làm ngươi một ngày”. “Thay thế một ngày? Chuyện này để chơi hả? Lỡ hắn muốn lợi dụng xác lão tử làm gì đó Kỳ Tuyên thì sao, lại đối với Diễn Chi làm gì, sau đó còn Phù Khanh Thư nữa…….” Khoa trưởng cười khan: “Ngươi yên tâm, so với hắn thì không ai đáng tin bằng. Ta động tay động chân với hắn một chút, ngày mai trừ việc cùng ăn cùng ngủ, hắn sẽ không làm được gì khác đâu”. Trong lúc lão khoa trưởng đứng cười gượng, lão tử đã xuyên tường lên đến nóc nhà. Nhìn thấy trên nóc nhà cái thân xác mà lão tử phải nhập hồn, ta cuối cùng cũng minh bạch tại sao lão khoa trưởng nói cái thân xác này đáng tin.
“Hắn” Nếu nhập vào thân xác lão tử, ở vài phương diện nào đó đích thực rất đáng tin.
Ta chỉ vào thân xác trên nóc nhà, tay nắm thành quyền: “Mịa nó, khoa trưởng, lão đùa cũng hay gớm. Đây rõ ràng là thân xác con mèo mà”.
Khoa trưởng nịnh hót cười: “Tiểu huynh đệ, nhìn thật tốt, ta phải mất một lúc mới nhìn ra nó là con mèo. Không sai, chính là con mèo”. Một phát cản ta đang định tiêu sái bay về: “Ta kể ngươi nghe cái này, không lâu trước đây Diêm Vương của chúng ta ở trước điện đăng báo một chuyện. Có một người ngoài ý muốn gặp điều bất trắc mà chết, khoa thương vong an bài cho hắn hoàn hồn lại, tình nhân của hắn hiện tại cũng chính là tình nhân của cái thân xác mà hắn nhập hồn. Tình huống cũng tương tự ngươi. Vì vậy hắn sinh ra nghi hoặc, vị tình nhân ấy vì bản thân hắn cho nên thích hắn hay là vì thích chủ nhân cái xác trước kia nên mới thích hắn. Rồi một ngày kia, hắn ngã ngựa linh hồn xuất ra ngoài, con ngựa cũng vừa chết bên đường nên hắn không chú ý mà nhập luôn hồn vào nó. Kết quả ngươi đoán thế nào?” Ta nói: “Như thế nào?”
Khoa trưởng nuốt nước miếng nhuận nhuận cổ họng: “Vị tình nhân kia sững sờ nhận ra con ngựa đó chính là hắn, lập lời thề muốn biến thành ngựa giống vậy để đối đãi với hắn. Cuối cùng, khoa thương vong đem hồn hắn một lần nữa trở lại, từ đó vô lo vô nghĩ mà sống qua ngày”.
Khoa trưởng động tình lau lau nước mắt, ta cảm khái nói: “Mịa nó chứ!”
Khoa trưởng dưới cảnh trời đêm thăm thẳm hỏi ta: “Tiểu huynh đệ, ngươi nghe xong thấy cảm động không?” Ta nói: “Cảm động”.
“Đáng để suy nghĩ sâu sắc không?” “Đáng”.
“Ngươi tin không?” “Không tin”.
“Thế ngươi muốn tự mình kiểm chứng một chút không?” “Muốn”.
(1) Tiểu sao: kiểu như món xào á:
(2) Thủy *** trửu hoa: Là tên một món ăn truyền thống ở Trung Quốc. Hiểu đơn giản là chân giò trắng nõn óng ánh, tươi ngon có hương vị được hầm với hương liệu.
(3) Tương áp tử: Vịt hầm tương kiểu thế:
Danh sách chương