Ngày mùng 8 tháng 8, thiệp cưới từ An quốc phủ đưa xuống vương phủ. Tô Diễn Chi cầm thiệp đỏ thẫm mạ vàng đến chỗ ta thương nghị, đưa quà cưới gì mới tốt.

Phù Khanh Thư là huynh đệ của lão tử, tiểu công chúa là muội muội của tiểu vương gia, lễ nhất định phải có giá trị một chút. Ta cầm thiệp cưới giơ lên trước mũi nhìn nhìn, rồi lại đặt xuống, thôi cứ để Diễn Chi cân nhắc lo liệu vậy. Tô Diễn Chi nói muốn đưa hai phần lễ vật, một phần đưa vào cung cho công chúa, một phần đưa đến An quốc phủ. Ta nói phô trương thế nào đến thế nào, nhất định phải đưa cái gì đó quý báu hoặc đáng giá đến. Có điều lão tử suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi Tô công tử: “Diễn Chi, ngươi nói ta đi dự tiệc cưới, nên ngồi ở bàn nhà mẹ đẻ hay là bàn bên nhà chồng công chúa?”

Tô Diễn Chi cầm thiệp cưới nói: “Vương Gia là bậc thượng khách hẳn là được mở riêng một bàn tiệc.” Hoá ra là bàn thượng khách. Kỳ thực lão tử được xếp ngồi vào ghế thủ tọa cho bàn ông mai bà mối cũng xứng đáng.

Nói đến bàn tiệc của ông mối ta thì Phù Khanh Thư và tiểu công chúa cả hai vẫn phải mỗi người đến kính ta một ly.

Diễn Chi đi rồi ta một mình đến viện tử (sân nhỏ) đi một vòng, bị vấp vào đống rễ cỏ bên cạnh hòn giả sơn, kinh động đến con ruồi trâu, xem chừng nó ngủ vừa mới tỉnh nhìn thấy ta như thấy thịt mỡ đến cửa, không chút khách khí ở trán lão tử làm một phát, đau như lửa đốt.

Chào đón ta là một ngày xui xẻo. Vì lẽ đó lão tử muốn ra ngoài đi dạo, xoay chuyển một vòng vận khí.

Ngày mùng 8 tháng 8 là ngày may mắn, trên đường cái cửa hàng ước hẹn khai trương. Bên này mới bùm bùm một lát mà đã thấy khói bay mù mịt, ta nắm quạt phẩy phẩy khói pháo đang nhàn nhã bay đến, bỗng ven đường nghe thấy một tiếng thét to: “Tiểu lão đệ.”

Một người trong đám khói bước ra ngăn trước đường đi, ta ngốc lăng ra, người kia cười hắc hắc nói: “Tiểu lão đệ, ngươi còn nhớ không, mấy ngày trước ở cửa hàng Tiễn mặt rỗ ăn dưa hấu, hai anh em ta còn tâm sự đó.” Ta bừng tỉnh nhớ lại: “Lý Thiết Tam, Lý huynh! Mấy ngày ngay chuyện làm ăn tốt không? Đang tính ngày nào tìm mọi người rồi huynh đệ chúng ta cùng uống một trận.” Lý Thiết Tam trên khuôn mặt đen xì hiện ra hồng quang: “Chuyện làm ăn của tiểu bản ta vẫn cứ thế mà đối phó thôi, vừa hay dư ít tiền nhượng lại cửa hàng nhỏ, cũng tính là có được cái mặt tiền. Hôm nay khai trương, nếu tiểu lão đệ không chê, thưởng cho tình cảm kết giao của chúng ta mà đi vào uống chén rượu nhạt, tán tụng một trận.”

Ta để quạt kẹp vào eo lưng chắp tay: “Chúc mừng chúc mừng, nếu như biết trước chuyện này thì trời vừa sáng ta đã đến nơi này đòi uống rượu rồi.”.

Đi vào cửa tiệm lò rèn của Lý Thiết Tam, lấy ra trong tay áo hai nén bạc làm hạ nghi, còn cùng Lý Thiết Tam nhún nhường lôi kéo một phen. Mặt tiền bên ngoài lò rèn không lớn lắm nhưng mặt sau thì ngược lại có một tiểu viện tử không hề nhỏ. Miễn cưỡng đặt được bốn năm cái bàn lớn, ta quét mắt một vòng thấy Tiền mặt rỗ, hai bên nhìn nhau nở nụ cười cũng chính là ngồi ở trên cái bàn đó. Lý Thiết Tam ân cần niềm nở đãi khách, Thiêu Đao Tử (1) trong tầng hầm dùng chén lớn uống, làm cả gà béo cũng có luôn cả vịt, cá chép chua ngọt (2) thì trên hai cân. Ta nghe tiếng sai bảo thì cao hứng, kính ông chủ cùng Tiền mặt rỗ nhưng chỉ là uống tí chạm mặt thôi, ai ngờ người mấy bàn khác quan tâm hắn dù quen biết hay không cũng đều đến uống một ly. Xong tiệc nói một tiếng quấy rầy rồi xuất môn, thật sự thì đúng là rượu có chút mạnh, thế là lại tấp đại vào một trà lâu bên đường, kêu chén trà xanh giải rượu. Ăn mấy miếng điểm tâm, nghe được hai đoạn thư (sách).

Hạ nghi là nghi thức chúc mừng.

Vốn muốn có một ngày như vậy hỗn đáp qua, không nghĩ tới hôm nay hết sức dài. Nghe xong thuyết thư về Tần Thúc Bảo (3) lại tán gẫu sang đoạn của Tiết Nhân Quý (4), nghe đến khi ta nội cấp (mót quá á), mặt trời vẫn rất cao. Được rồi, vừa tiện lão tử không biết làm sao trở về vương phủ, chưa gặp Diễn Chi cũng chưa gặp Bùi Kỳ Tuyên, những công tử khác phỏng chừng mỗi người đều có việc riêng, nên chỉ có Tiểu Thuận với Tiểu Toàn đến rước ta, còn vô cùng có lương tâm mà hỏi: “Vương gia ngài đi tới nơi nào uống rượu, làm chúng nô tài lo lắng sốt ruột hết cả lên.” Tiểu Thuận múc nước vắt khăn mặt nhét vào tay cho ta lau mặt, nói: “Vương gia uống chút trà rồi đi ngủ thôi.” Ta suy xét thấy hiện nay chỉ có ngủ là có thể làm, liền đến phòng mà thiêm thiếp ngủ một chút. Ngày nào mà dành riêng để ngủ vẫn là ngày tiêu hao thời gian nhất, mở mắt ra thì trời liền tối rồi.

Trời tối, cuối cùng cũng thấy được người. Ta thong thả bước vào tiểu sảnh, Bùi Kỳ Tuyên cùng Tô Diễn Chi đều có mặt, còn có cửu công tử và thập tam công tử. Bùi Kỳ Tuyên ngáp dài rồi nhìn ta nở nụ cười, Tô Diễn Chi nói: “Danh sách lễ vật đại khái nghĩ ra rồi, lấy tới xem một chút?” Ta nói: “Thôi khỏi, cứ thế mà làm đi.” Lại nhắm bốn phía mà nhìn, tìm không ra cái gì để nói, chỉ cố xuất ra một tia cười, nói: “Cơm tối chư vị cứ ăn trước, ta không đói bụng.”

Bùi Kỳ Tuyên mày cau nhọn lại nhìn ta một cái: “Buổi chiều uống nhiều rượu nên giờ trong bụng nhộn nhạo rồi hay sao?” Tô Diễn Chi cũng nói: “Nếu không phải thì để kêu nhà bếp nấu một bát cháo hoa.” Ta đem nét cười trên mặt cố nhoẻn ra sâu một chút:”Thật sự không đói mà, đừng cứ qua lại làm khổ nhau. Ta đi hóng gió trong đình một chút, mát mẻ mát mẻ a.”

Bùi Kỳ Tuyên ở phía sau ta chậm rãi nói: “Vậy mặc thêm quần áo vào, buổi tối gió lộng, trong sân muỗi nhiều.”

Dẫu sao thì vào thu muỗi cũng bớt, ta bên trong tiểu đình tử ngồi ngắm hồ cá vàng, nửa ngày chỉ bị chích cho hai nốt. Trăng khuyết nhưng rất sáng, trong hồ cá vàng màu da lấp lánh, sao sáng thưa thớt trên trời đêm. Ta vẫn luôn không phát hiện hóa ra vị trí xây dựng cái đình tử này cũng không tồi, gần hồ cá vàng còn có cây hoa quế. Gió lạnh thổi đến kháp đáo hảo xử (vừa vặn đúng thời điểm), tết Trung Thu còn có thể đến nơi này ăn bánh Trung Thu. Tính ra Trung Thu cũng là vài ngày tết, minh nguyệt đại địa (trăng sáng khắp nơi) chiếu đoàn viên. Ta nhìn mặt nước dập dờn gợn nhẹ bóng vầng trăng khuyết, bỗng nhiên nghĩ đến một thứ không nên nghĩ.

Lão tử lại nhớ Yến Ny rồi.

Cũng chính là tết Trung Thu hai năm trước, Yến Ny ngồi trên băng ghế dài ở công viên nhân dân hỏi ta: “Mã Tiểu Đông anh có yêu em hay không?” Ta lập tức hiểu ra nàng đời này chạy không thoát, nàng là của ta. Lúc một người phụ nữ buộc ngươi nói yêu cô ấy, chứng tỏ rằng cô ấy rất muốn cùng ngươi hảo hảo bước tiếp. Tình cảnh lúc đó lão tử cũng hết sức phối hợp, ôm Yến Ny mang ba chữ kia ra nói rồi N khắp cả (ý là bla bla thề non hẹn biển gì gì đó:)), nói cho đến khi nàng nước mắt không ngừng tựa dưới đầu vai ta, sau hôm đó Yến Ny chính thức là darling của lão tử.

Trở về lại bên hồ cá vàng thở dài một hơi, Yến Ny hiện tại cũng nên có cuộc sống không tồi. Lúc này quay đầu ngẫm lại, ta lúc trước thật sự thân trong phúc mà không biết phúc. Có thể có người để ngươi thống thống khoái khoái mà đem ba chữ kia nói ra, kỳ thực chính là thiên đại phúc phận.

Người ta thường thân trong phúc mà không biết phúc, vì lẽ đó tổ tiên dạy dỗ nói, tri túc giả thường nhạc.

Đại ý là biết đủ sẽ thường vui sướng dài lâu.

Giọng nói chứa đầy ý cười lẫn hương hoa quế được Thanh Phong nhẹ nhàng truyền tới: “Hóa ra cả ngày nhìn Tô Diễn Chi tham thiền, nên mới đến đây nhập định (ngồi thiền).”

Ta quay đầu lại, tiếu nhãn nhìn thấy người đến: “Ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, tìm tiêu khiển.”

Một đôi tiếu nhãn kia càng cong sâu hơn một chút: “Nha? Ngộ ra điều gì rồi?” Đến sát bờ vai ta ngồi xuống: “Nói ta nghe thử?”

Ta đưa tay ôm chầm đôi vai bé nhỏ, đón lấy đôi mắt kia mạnh mẽ đem miệng áp tới. Mùi hoa quế đang tỏa hương ngào ngạt, rượu trong chai chỉ cần say.

Thân thể trong lòng hơi ngửa ra phía sau, trầm thấp nói: “Buông tay ra trước đã.” Ta theo lời, trong lòng trống rỗng, mặt mày lo sợ tái mét phất tay áo về phía bóng lưng ngoài đình tử hô một tiếng Kỳ Tuyên, Bùi Kỳ Tuyên trên bậc thang xoay người: “Nhập định xong thì trở về ngủ đi, ngươi không về phòng Tiểu Thuận Tiểu Toàn cũng phải cùng ngươi thức đêm.”

Ta ngồi trên băng đá nhìn trời xanh thán liễu khẩu khí (thở dài), một hai tháng nay, cứ vậy mà ngũ hồ rồi. (mình nghĩ ngũ hồi là đổ sông đổ bể.)

Trên đường trở về phòng gặp Tô Diễn Chi, gật đầu chào buổi tối để ta ngủ ngon. Thanh âm ôn hòa bình thuận, cung khiêm hợp (cung kính – khiêm tốn – phù hợp).

Ngày hôm sau, lại là một ngày vừa chậm chạp vừa đằng đẵng. Phố lớn ngõ nhỏ vùng phụ cận chịu không nổi việc lão tử thỉnh thoảng lại đến đây nhìn ngắm nên gạch xanh gạch hồng đều bị đạp đến thuần thục, ta ngồi trong căn phòng nhỏ ngó lá trà chìm nổi trong chén, Tiểu Toàn vào thông báo, Nhân vương gia cùng An vương gia đến rồi. Khang vương gần đây bận đối phó với kiều oa trong kim ốc (thiếu nữ đẹp trong nhà vàng:)), vì lẽ đó Nhân vương đi dạo chỉ có thể kéo mỗi An vương chịu tội thay.

Trong phủ vừa hay mới đưa đến thạch lựu hồng, liền mang ra vừa lột ăn vừa tán gẫu. Nhân vương nói: “Thật ra hôm nay tới vẫn là muốn hỏi một tiếng, hai tám tháng tám này có nghĩ ra lễ vật tốt để tặng hay chưa?”

Chuyện tặng lễ đã có Diễn Chi lo, lão tử sao biết được chứ, ta không thể làm gì khác hơn là nói: “Vẫn chưa nghĩ ra.” Thừa dịp thời gian ngắn ngủi lảng luôn qua chuyện khác: “Nói đến mới nhớ, sao tiểu hoàng muội tự nhiên nghĩ thông suốt, không nhớ mong Phi Thiên Biên Bức nữa, lại đồng ý gả cho Phù Tiểu Hầu rồi?”

An vương khuôn mặt khẽ động, Nhân vương khóe mắt nháy nháy nhìn xuống, cả hai cùng nhau nở nụ cười. Nhân vương nói: “Ngươi mấy ngày nay trốn đi đâu kĩ thế, trong cung bị nha đầu Vĩnh Thọ kia quậy rối tung lên gà chó không yên, sau khi hồi cung lại chạy ra ngoài hai ba chuyến, còn chạy đến An vương phủ hắn một hồi.”

An vương cười khổ: “Khỏi trách lần đó, nó nói đã đoán ra được Phi Thiên Biên Bức là ai, chỉ là muốn xác minh cho chắc. Đợi mãi đến đêm hôm khuya khoắt mới về, lại bảo là tuy xác minh không thành, thế nhưng tuyệt đối chắc chắn biết là ai. Đợi đến lúc lại hồi cung liền an phận, còn gật đầu chịu gả cho Phù Khanh Thư.”

Nhân vương nói tiếp: “Không ai hỏi nó nguyên nhân, chỉ cần yên ổn gả đi, sẽ vạn sự đại cát, một ngày mây đều tan đi hết.”

Ta cũng nói: “Phải, vậy cực kì tốt rồi.”

Nhân vương và An vương lưu lại dùng bữa trưa. Nhân vương buổi chiều còn có hội gà (bó tay anh –), An vương thì có hẹn chơi cờ với người ta, cũng vội đi luôn. Ở một ngày mà phục vụ với đuổi đi mất nửa ngày. Ta nhịn không được lại ra ngoài, dạo qua dạo lại cuối cùng dạt vào An quốc phủ nằm trên con phố kia, liếc mắt về phía đối diện thấy hoành phi (cái biển trên cửa) vàng óng nên có phần do dự một chút. Vào hay không vào? Phù Tiểu Hầu đã đáp ứng nếu cưới được tiểu công chúa nhất định sẽ mời huynh đệ uống rượu. Đứng nấn ná trước cửa hàng rượu có tiếng, có điều cưới vợ là công chúa nhất định có nhiều việc bận bịu, chưa phải lúc thích hợp để quấy rầy. Ta thong thả đi tới đi lui mấy phen. phía sau đi ra mấy người, nhìn ta hành lễ vái chào: “Vị công tử này, xin ngài thương xót sang bên kia đi lại, ta đây là bày sạp hàng cho khách xem………….” Ta cười gượng lấp liếm đi hành động không phải, từ trước sạp bánh ngọt dịch về phía bãi đất trống. Đối diện đứng trước đại môn đỏ thắm là tiểu ca Song Diệp Lục mơ mơ màng màng vẫn là vị lần trước gặp, nghiêng cổ hướng về nơi này nhìn, vẫn như cũ không nhận ra lão tử. Ta sờ sờ mũi, lại giương mắt nhìn, thở dài, bước đi.

Cứ dây dưa nhập nhằng, Trung Thu đã đến rồi.

Thật ra tết Trung Thu cũng có chuyện hay, buổi trưa đốt pháo, ta dặn dò nhà bếp trong bữa ăn nhất định phải có gà. Mười mấy hai chục người đồng thời nhiệt nhiệt nháo nháo ăn một bữa. Chiều đến nghỉ ngơi một chút, buổi tối định là đến hồ cá vàng trong đình ăn bánh Trung Thu ngắm trăng rằm, nhưng người nhiều quá, nên đổi lại là bên trong hành lang uốn khúc đặt một cái bàn lớn. Mặt trăng cũng không chịu thua kém, đã lớn còn tròn, đã tròn còn sáng. Mọi người ngồi tại chỗ giống như có chút cảm xúc trong lòng,  một mực yên lặng uống rượu không nói lời nào. Chỉ có ta ăn lòng đỏ trứng bánh Trung Thu muốn duy trì hiện trường nên ợ no một cái hơi bị vang dội. Đợi cua đưa lên bàn, *** thần ta mới phấn chấn lại được phần nào, Bùi Kỳ Tuyên đứng lên lạnh nhạt nói hơi mệt muốn đi ngủ. Ta nhìn chung quanh trái phải kĩ từng chút từng chút như hận không hầm nát được cái bàn thạch cao, thấu tình đạt lý nói: “Hôm nay tản về hết đi, ngủ sớm chút.”

Bàn tiệc không còn ai ta quay đầu nhìn Tiểu Thuận Tiểu Toàn: “Lấy ở nhà phụ cận mấy con cua với cái bánh Trung Thu về nhìn thôi, ở trong sân cũng cùng mọi ngươi nói rồi, tết lớn các ngươi ăn bữa cơm đoàn viên đi.” Tiểu Thuận Tiểu Toàn hoan hoan hỉ hỉ đáp lại, đến lư yên (khói) cũng chẳng thấy đâu.

Một mình ngắm trăng gặm cua thực ra cũng có phong vị lắm. Đống cua đều để trưng làm mẫu, ai cũng tràn sắc vàng, ta rót một chén gừng giấm, ăn một miếng lại một hớp Hoa Điêu, rất thú vị. Tối ngày mười lăm tháng tám, cứ vậy mà qua.

Ngày mưới sáu trong lòng như nước triều ngăn, ăn nhiều cua tích lại quá nhiều. Cả ngày cũng không ăn cơm, chạng vạng nơi nơi đều đã lên đèn, đang chuẩn bị đi dạo kiếm vài món nhét vào bụng, bước khỏi cửa ngẩng đầu, nhìn thấy có một người đứng bên hòn giả sơn.

Phù Tiểu Hầu đến nhà lão tử, lại còn đi cửa chính.

Phù Khanh Thư đứng yên trong bóng chiều ta: “Tối nay, ta mời ngươi uống rượu”.

(1) Rượu Thiêu Đao Tử:

(2) Cá chép chua ngọt:

(3) Tần Thúc Bảo  là danh tướng nhà Đường dưới Triều Đường Thái Tông. Ông là một trong 24 công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên Các.

(4) Tiết Nhân Qúy là một danh tướng thời nhà Đường, phục vụ qua 2 triều vua Đường Thái Tông và Đường Cao Tông. Ông được phong soái trong cả hai thời kì chinh Đông và một thời gian của thời kì chinh Tây cùng Tiết Đinh San.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện