Phù tiểu hầu gia cuối cùng cũng phát sốt.
Ba ngày trước cùng ta cầm khăn lau nước mũi, hai ngày trước kiểm tra lại sổ sách của Lưu tri phủ còn cố gắng chống trọi, mãi tận hôm qua ta mèo mù vớ chuột chết dụ kẻ địch mắc mưu cậu ta vẫn còn đứng vững. Ta lúc đó còn cảm thán rằng xương cốt thân thể của tiểu hầu gia thật là vững chắc, ngay cả lão tử cũng lỗ mũi tắc tịt đầu quay mòng mòng, lo lắng hồi hộp quan sát cậu ta vài ngày, thế mà cậu ta còn chống chọi được. Quả nhiên, sáng sớm hôm nay, tiểu tùy tùng của Phù Khanh Thư – Mặc Dư báo lại là thiếu gia nhà hắn sốt suốt một đêm, không bò dậy nổi.
Mặc Dư đỏ mắt rưng rưng nói, “Ta theo thiếu gia mười mấy năm, ngoại trừ mười tuổi năm đó người bị lên sởi ra, chỉ có lần này là bệnh nặng nhất.” Bộ dáng đần độn khiến ta nhìn mà muốn phát hỏa, “Thiếu gia nhà ngươi hôm qua bắt đầu sốt, sáng hôm nay ngươi mới gọi người, muốn sốt chết hắn luôn à?”
Mặc Dư lau khóe mắt khịt khịt mũi, “Thiếu gia nói người lấy khăn lạnh đắp lên trán là được rồi. Mấy hôm nay vẫn làm vậy …” Té ra là đã sốt tới ba ngày, mãi đến sáng hôm nay mới thành nặng.
Ba thầy thuốc Tiểu Thuận mời đến thay phiên nhau bắt mạch rồi chẩn đoán cho Phù tiểu hầu gia —- “Cảm mạo còn bị lạnh, dính nước mưa, phát sốt. Bệnh trì hoãn đã lâu, có chút hung hiểm.” Mấy lời nói nhảm ai ai cũng biết. Ta siết chặt khăn tay nói, “Ta tiêu tiền mời các vị không phải để xem nó là bệnh gì, mà là làm thế nào để nó khá lên. Hiểu chứ?”
Tiểu Thuận nhăn nhó, “Thiếu gia, xin ngài uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Nếu thiếu gia cũng gục, bọn nô tài chống đỡ không nổi đâu.”
Một lão đại phu râu hoa râm đội mũ nho sinh ngồi xuống bên bàn trà đối diện ta nói, “Vị công tử này, phiền ngài đưa tay cho lão phu xem.” Ta chìa một tay ra, râu hoa râm đặt ngón tay lên vị trí mạch, trầm ngâm. Hết giơ tay lộn mí mắt của ta lại nắm cằm ta xem lưỡi. Ta nói, “Người bệnh thực sự đang nằm trên giường kia kìa, xem ta làm chi?” Râu hoa râm hỏi ta, “Công tử có thấy váng đầu không?” Ta nói, “Đang yên đang lành sao ta phải váng đầu?” Tô công tử cùng Bùi Kỳ Tuyên mỗi người đứng một bên ghế dựa của ta. Râu hoa râm ngẩng đầu nói với Tô công tử, “Xem dáng vẻ vị công tử này cùng vị trên giường kia đều là quý nhân. Dược liệu quý giá ăn nhiều rồi, phương thuốc tầm thường sợ là không áp dụng được. Lão phu cứ kê tạm vài thang thuốc thử xem, vị trên giường kia có thể sẽ chuyển biến tốt, vị công tử này thì chỉ cần ra được mồ hôi là không có gì đáng lo.”
Tô công tử nói lời cảm tạ rồi dặn Tiểu Toàn giao đủ tiền, tiễn ba vị thầy thuốc ra cửa. Lúc quay lại nói với ta, “Vương gia về phòng nằm trước đi, chờ lấy thuốc về sắc xong ta sẽ mang qua.” Tô công tử làm việc gì cũng quá cẩn thận, xem bệnh cho Phù tiểu hầu gia còn không quên ké cả ta vào. Hại ta cũng bị đẩy về phòng nằm luôn. Sáng chưng thế này thì ngủ làm sao được? Thuốc sắc xong Tô công tử mang qua cho ta uống. Tô công tử, Bùi Kỳ Tuyên, Tiểu Thuận, Tiểu Toàn, Trung thúc như đèn kéo quân thay phiên nhau xuất hiện trong phòng ta hỏi, “Có ra mồ hôi không?”
Ta thật có lỗi với bà con, một giọt mồ hôi cũng không có.
Theo lý mà nói thì sau ngày mưa nhiệt độ kiểu gì cũng phải trên dưới 30, Tô công tử lại sai Tiểu Thuận trải chăn bông lên giường ta. Có là đường cục chắc cũng bị nung thành mật rồi, ta cả người khô nóng, ngay cả mí mắt cũng nóng hầm hập, chỉ mỗi cái là không ra mồ hôi.
Trán bị Tô công tử cùng Bùi Kỳ Tuyên sờ vô số lần, ta nhịn không được hỏi, “Phù Khanh Thư có khá hơn ta không?” Tô công tử thở dài, “Nghe Mặc Dư nói có thể uống chút nước trà chiêu thuốc rồi, mồ hôi toát ra không ít, nhưng vẫn mê man không tỉnh.” Nghe có vẻ không khởi sắc lắm. Tô công tử chằm chằm nhìn ta cau mày, kiểu như lão tử bệnh nặng lắm ấy. Cách để ra mồ hôi vẫn còn nhiều mà, Tô công tử vừa đi ta liền kêu Tiểu Thuận vào, giữa trưa chuẩn bị một bát canh thịt dê đậm đặc, cho thật nhiều hạt tiêu.
Tiểu Thuận làm việc ta luôn yên tâm. Ta dặn xong chưa quá một tiếng đồng hồ, Tiểu Thuận mang cặp lồng lên, từ hàng ăn xách một bát canh thịt dê về. Dùng bếp sắc thuốc để đun, lọ hạt tiêu mò được trong bếp. Ta tự mình động thủ, thả một nắm vào.
Canh thịt dê cùng hạt tiêu phối hợp hoàn mỹ, tác dụng nhanh chóng. Ta uống xong lau mồm lên giường chùm chăn, chưa đến buổi chiều miệng đã phỏng rộp lên hai vết. Thân xác của tiểu vương gia đúng là thật lòng muốn đối nghịch với ta, cả người nóng như khoai lang trong lò, nhưng một giọt mồ hôi cũng không có. Tiểu Thuận đặt một chiếc khăn thấm nước mát lên đầu ta, lắc lư chạy đi gọi Tô Diễn Chi và Bùi Kỳ Tuyên, thêm đám Tiểu Toàn và Trung thúc đứng quây kín từ đầu giường tới cuối giường nhìn ta chòng chọc. Trung thúc còn rút một mảnh khăn từ trong tay áo ra chấm chấm khóe mắt, rất giống cảnh cáo biệt di thể khi nhà có tang.
Bùi Kỳ Tuyên nói với Tô công tử, “Ta thấy cả ba thầy thuốc buổi sáng nay đều vô dụng. Chi bằng mời ai đó tốt hơn về đây.” Nghe nói Trịnh đại phu giỏi nhất của thành Huy Châu nửa năm trước đã qua đời. Tô công tử chỉ điểm cho Tiểu Thuận đến Trịnh gia mời con trai của lão Trịnh tới đây.
Tiểu Trịnh lang trung xem chẩn xong, nói, “Vị công tử trong phòng kia nặng hơn vị này một chút, cần điều trị cẩn thận. Còn vị này chỉ cần dùng hai thang thuốc cho ra được mồ hôi là ổn.” Từ mấu chốt vẫn là đổ mồ hôi.
Tô công tử bị hai tên cảm chẹp bẹp hành suốt một ngày đã bắt đầu choáng váng, vừa bóp trán vừa sai Tiểu Toàn ôm thêm chăn mùa đông đến giường ta. May mà bị Bùi Kỳ Tuyên cản lại, “Cứ ủ cũng không phải cách hay, đợi buổi tối uống thuốc xong xem thế nào.” Bùi Kỳ Tuyên thật là hiểu biết. Ta từ trong chăn thò đầu ra, “Chư vị đừng lượn qua lượn lại nữa, nên đi nghỉ ngơi đi. Bận quá ốm ra thì lỗ to, lây bệnh lại càng lỗ.” Tiểu Toàn lập tức nước mắt giàn giụa, “Nhị vị công tử ~~ làm sao đây, vương gia cũng sốt đến hồ đồ rồi.”
Liểng xiểng tới lui ta cũng mệt mỏi, chợp mắt một lúc, mở mắt ra thì đã tối rồi. Tô công tử bê chén thuốc mới do tiểu Trịnh lang trung kê đến cho ta, để ta tiếp tục ngủ. Cái đầu đáng thương của lão tử cũng sắp ngủ đến choáng váng rồi, thừa dịp xung quanh không có ai, ta bò dậy.
Rời giường vận động gân cốt rồi đi xem Phù Khanh Thư thế nào, đến cửa bị Trung thúc chặn lại, quay về giường nằm ngay đơ. Ngồi trên đầu giường dùng một góc chăn phẩy gió, cửa kẹt một tiếng, Bùi Kỳ Tuyên cầm nến bước vào. Nhỏ sáp rồi đặt nến lên bàn, ngồi xuống bên mép giường của ta, đem trán kề lên trán ta, “Có vẻ mát hơn ban ngày một chút.” Một đôi tay trượt vào trong vạt áo ta, “Nhưng vẫn không thấy ra mồ hôi.”
Có câu lúc ốm thì người ta hay mềm lòng, huống chi lão tử và Bùi công tử cũng đã mờ ám sẵn rồi. Tuy rằng ta cũng không hiểu tại sao hắn lại để ý đến ta, hoặc ít nhất phân tích theo vẻ ngoài thì hắn quả thật để ý ta. Ta thở dài nhẹ nhàng nắm vai Bùi Kỳ Tuyên đẩy ra một chút, “Đừng để bị ta lây bệnh. Ngươi vất vả suốt một ngày rồi, ngủ sớm một chút đi.” Dưới ánh nến Bùi Kỳ Tuyên nhẹ nhàng mỉm cười, lại nhích lại gần. Dán sát bên tai ta nhẹ nhàng nói, “Cách đổ mồ hôi thì cũng có. Tiếc là ngươi đang bệnh …” Đầu lưỡi lướt một vòng trên vành tai, bàn tay từ trong vạt áo ta chậm rãi rút ra. Đứng dậy khỏi giường, đến bên bàn nhấc mảnh sáp sắp tắt. Sau đó mở cửa phòng, bỏ đi.
Hôm nay lại dứt khoát thế nhỉ? Lão tử nằm vật ra giường, lòng trống rỗng một cách khó hiểu. Người ta lúc sinh bệnh ấy mà, đặc biệt rất hay văn nghệ. Ta đang đếm con dê béo thứ một trăm hai mươi tám đến cái bánh bao thứ ba trăm bốn mươi lăm, cửa lại nhẹ nhàng kêu lên, vừa kịp cho ánh trăng lách vào một chút rồi khép lại. Ta nhắm mắt nghe bước chân từ xa xa tiến lại bên giường, một bàn tay lướt qua sờ lên đầu ta. Hai lỗ mũi của ta tắc tịt, chút không khí lùa qua kẽ răng còn mang theo hơi nóng. Phật tổ gia gia chứng giám, lão tử còn nhịn được nữa thì ta là thánh nhân. Bùi công tử, ta khuyên ngươi đi nghỉ rồi, cũng nhắc nhở ngươi cẩn thận lây bệnh rồi. Nếu ngươi nhất định muốn làm Chu Du thì lão tử hôm nay sẽ làm Hoàng Cái một lần.
Ta lật tay túm lấy bàn tay đặt trên trán ta, gắng sức kéo, như ý muốn kéo được người kia xuống. Tay kia lướt qua khuôn mặt mát lạnh, tìm đúng ngay vị trí dưới mũi mà gặm.
Bùi Kỳ Tuyên quả nhiên là cực phẩm trong cực phẩm. Tư vị còn hơn cả đêm mưa hôm đó, hơn nữa còn mang theo cảm giác kỳ diệu rất khác biệt. Trong sự mềm mại lộ ra chút thanh đạm. Cũng có thể là do ta đang sốt, vừa mới tinh tế nhấm nháp hai lần, người đã bắt đầu thấy lâng lâng. Bùi Kỳ Tuyên thành thật bất động cho ta giở trò thế này cũng thật là hiếm có, ta kéo thân thể phía trên vào trong lòng mình, càng thêm siết chặt, đột nhiên phát hiện ra không đúng.
Với năng lực của Mã Tiểu Đông ta, cách một lớp áo lông cũng có thể nhận định chính xác ngực của mỹ nữ. Hôm nay mệt cái là hai lỗ mũi tắc tịt không ngửi thấy mùi vị gì, nhưng bằng cảm giác, người đang ở trong lòng ta tuyệt đối không phải Bùi Kỳ Tuyên, cũng không thể là Phù Khanh Thư. Còn lại mười phần mười chỉ có thể là, Tô công tử.
Suy nghĩ của ta bùng nổ trong vòng mười giây, toàn thân cứng ngắc bảy giây, tiếp tục đấu tranh nội tâm trong hai mươi giây. Tưởng rượu Brandy là rượu nho nên mở, giờ không biết là nên uống tiếp hay lại nút vào đây? Bản năng trong xương tủy của ta bạo phát, đầu óc còn chưa kịp đấu tranh xong, do tâm lý xoắn xuýt dày vò, lý trí đã chỉ đạo thân thể chọn ngay giải pháp khẩn cấp chó má nhất. Thân thể ngã phịch xuống giường, hai tay xuôi xuống rất tự nhiên, miệng thở phì phò. Còn được gọi theo tên khác là, đang ngủ.
Ta nghe thấy tiếng ai đó đứng dậy khỏi giường, ta nghe thấy tiếng ai đó rời đi, ta nghe thấy tiếng chân ai đó xa dần, ta nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Mã Tiểu Đông ngươi là đồ chó má!
Thế mà tối đó ta vẫn ngủ được. Mơ thấy giấc mơ khó tả nhất trong đời. Sáng hôm sau ngồi dậy chiếc áo đơn ướt sũng. Tiểu Thuận bên ngoài thấy trong phòng có động tĩnh, hé cửa thò đầu vào thấy ta đang quệt mồ hôi, chạy đi báo cáo nhanh như chớp.
Đến trước là Bùi Kỳ Tuyên, sau đó là Tô công tử. Lão tử thấy Tô công tử mà nhịn không được gan thận run lên. Tô công tử thản nhiên cười nói, “Ra mồ hôi là tốt rồi, quả nhiên phương thuốc của tiểu Trịnh lang trung không tệ.” Lại nói với ta, “Phù tiểu hầu gia sau nửa đêm hôm qua cũng đã hạ sốt rồi. Vương gia muốn tới thăm cũng được.”
Mặt trời lên cao ba con sào, lại là một ngày nắng đẹp.
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Phù Khanh Thư bệnh một hồi, trễ mất năm sáu ngày, rốt cục cũng có thể khởi hành xuôi nam, đi tuần tra đoạn cuối cùng của hành trình – Dương Châu.
Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu là bài thơ Đường đầu tiên mà đời này ta biết, cho nên ta đặc biết ham hố với ba chữ hạ Dương Châu. Dương Châu là chỗ nào? Mười dặm Tần Hoài, yên hoa bao phủ, là thánh địa trong thánh địa. Qua vô số cầu đường vô số quán trọ cuối cùng cũng vào đến địa giới Dương Châu, ta phe phẩy quạt, vừa lau mồ hôi vừa vén rèm, ngâm một câu thơ: [Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.]
Ngồi trong xe Bùi Kỳ Tuyên và Phù Khanh Thư phụt một tiếng, Tô công tử nhẹ nhàng ho khan. Thiếu văn hóa thì không thể phong nhã à?
Phù Khanh Thư nói, “Các quan viên có liên quan đến cống phẩm hàng năm ở Huy Châu đã áp giải về kinh, lần này đến thẳng nha môn tri phủ, sau đó đến nha môn Lưỡng Gian điều tra sổ sách. Chắc chỉ cần mất ba bốn ngày là có thể quay về kinh thành.”
Đôi mắt Bùi Kỳ Tuyên cong cong, “Chỉ là nghe nói tri phủ Dương Châu có chút gay go.”
Ta phe phẩy quạt, “Mặc cái tên tham quan đó khôn khéo đến mức nào, luôn luôn có biện pháp đối phó.”
Tô công tử nói, “Dương Châu tri phủ là một vị thanh quan.”
Tri phủ Dương Châu Chu Vân Đường là một thanh quan, thanh quan chính cống.
Chu tri phủ là con rể của Lý Nghê các lão trong triều, năm nay hai mươi bảy tuổi, vừa mới nhận chức ba tháng. Hơn nữa vị Chu tri phủ này xuất thân là đệ bát danh tiến sĩ, đồng bảng với Uông Thụy – Uông thám hoa.
Vậy mới nói nhân sinh hà xử bất tương phùng, có chạy đằng trời cũng khó mà không gặp cố nhân.
Tô Diễn Chi ở Dương Châu cũng có một tòa nhà, nhưng đã hơn một năm không ai chăm lo nên cũng đã thành hoang phế. Chỉ có thể ở tại khách điếm, thu xếp xong ta và Phù Khanh Thư đến thẳng tri phủ nha môn. Chu tri phủ chỉnh xốc lại tư thế thanh quan, trước nhìn vật chứng minh thân phận rồi chìa bộ mặt quan tài dập đầu ba cái. Đến giữa trưa, Chu tri phủ bày ra một chiếc bàn bát tiên cùng mấy băng ghế trong phòng khách của nha môn. Một đĩa bánh trắng nguội ngắt, một đĩa vịt luộc với muối, một đĩa trứng gà sao hành, một đĩa nộm tai lợn, cứ thế chăm sóc thất vương gia kiêm khâm sai đại thần là ta cùng An Quốc tiểu hầu gia kiêm khâm sai đại thần Phù Khanh Thư.
Đĩa trứng sao có đúng một ngọn lá thơm.
Đợi Chu tri phủ dẫn đường đến hành quán, rốt cục ngay cả Phù Khanh Thư cũng nhịn không nổi, “Sớm nghe nói hành quán của Dương Châu là biệt quán được tổng thương Lưỡng Giang Tô gia kính hiến khi thánh thượng đến Giang Nam. Giờ như vậy, lẽ nào khi tu sửa công trình xuất hiện nhầm lẫn?”
Chu tri phủ mặt quan tài tất cung tất kính đáp, “Thuộc hạ đang muốn bẩm báo cùng thiên tuế và tiểu hầu gia, vụ án cống phẩm cũng có liên lụy với Tô Hành Chi, tuy rằng người đã chết nên mất đối chứng, nhưng vì thanh danh triều đình, hành quán cứ đặt tại biệt quán của Tô gia thực là không ổn. Thuộc hạ đã dâng tấu lên hoàng thượng, thiên tuế cùng tiểu hầu gia trước cứ chịu uất ức một chút,ở lại nơi này nghỉ ngơi vậy.”
Ta ôm sổ sách của phủ Dương Châu nộ hỏa phừng phừng trở về khách điếm, đưa thẳng đến trước mặt Tô công tử, nghiến răng nói với Tô công tử và Bùi Kỳ Tuyên, “Tra từng chữ một, lỗi nhỏ bằng đầu sợi tóc cũng không được buông tha.”
Ba ngày trước cùng ta cầm khăn lau nước mũi, hai ngày trước kiểm tra lại sổ sách của Lưu tri phủ còn cố gắng chống trọi, mãi tận hôm qua ta mèo mù vớ chuột chết dụ kẻ địch mắc mưu cậu ta vẫn còn đứng vững. Ta lúc đó còn cảm thán rằng xương cốt thân thể của tiểu hầu gia thật là vững chắc, ngay cả lão tử cũng lỗ mũi tắc tịt đầu quay mòng mòng, lo lắng hồi hộp quan sát cậu ta vài ngày, thế mà cậu ta còn chống chọi được. Quả nhiên, sáng sớm hôm nay, tiểu tùy tùng của Phù Khanh Thư – Mặc Dư báo lại là thiếu gia nhà hắn sốt suốt một đêm, không bò dậy nổi.
Mặc Dư đỏ mắt rưng rưng nói, “Ta theo thiếu gia mười mấy năm, ngoại trừ mười tuổi năm đó người bị lên sởi ra, chỉ có lần này là bệnh nặng nhất.” Bộ dáng đần độn khiến ta nhìn mà muốn phát hỏa, “Thiếu gia nhà ngươi hôm qua bắt đầu sốt, sáng hôm nay ngươi mới gọi người, muốn sốt chết hắn luôn à?”
Mặc Dư lau khóe mắt khịt khịt mũi, “Thiếu gia nói người lấy khăn lạnh đắp lên trán là được rồi. Mấy hôm nay vẫn làm vậy …” Té ra là đã sốt tới ba ngày, mãi đến sáng hôm nay mới thành nặng.
Ba thầy thuốc Tiểu Thuận mời đến thay phiên nhau bắt mạch rồi chẩn đoán cho Phù tiểu hầu gia —- “Cảm mạo còn bị lạnh, dính nước mưa, phát sốt. Bệnh trì hoãn đã lâu, có chút hung hiểm.” Mấy lời nói nhảm ai ai cũng biết. Ta siết chặt khăn tay nói, “Ta tiêu tiền mời các vị không phải để xem nó là bệnh gì, mà là làm thế nào để nó khá lên. Hiểu chứ?”
Tiểu Thuận nhăn nhó, “Thiếu gia, xin ngài uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Nếu thiếu gia cũng gục, bọn nô tài chống đỡ không nổi đâu.”
Một lão đại phu râu hoa râm đội mũ nho sinh ngồi xuống bên bàn trà đối diện ta nói, “Vị công tử này, phiền ngài đưa tay cho lão phu xem.” Ta chìa một tay ra, râu hoa râm đặt ngón tay lên vị trí mạch, trầm ngâm. Hết giơ tay lộn mí mắt của ta lại nắm cằm ta xem lưỡi. Ta nói, “Người bệnh thực sự đang nằm trên giường kia kìa, xem ta làm chi?” Râu hoa râm hỏi ta, “Công tử có thấy váng đầu không?” Ta nói, “Đang yên đang lành sao ta phải váng đầu?” Tô công tử cùng Bùi Kỳ Tuyên mỗi người đứng một bên ghế dựa của ta. Râu hoa râm ngẩng đầu nói với Tô công tử, “Xem dáng vẻ vị công tử này cùng vị trên giường kia đều là quý nhân. Dược liệu quý giá ăn nhiều rồi, phương thuốc tầm thường sợ là không áp dụng được. Lão phu cứ kê tạm vài thang thuốc thử xem, vị trên giường kia có thể sẽ chuyển biến tốt, vị công tử này thì chỉ cần ra được mồ hôi là không có gì đáng lo.”
Tô công tử nói lời cảm tạ rồi dặn Tiểu Toàn giao đủ tiền, tiễn ba vị thầy thuốc ra cửa. Lúc quay lại nói với ta, “Vương gia về phòng nằm trước đi, chờ lấy thuốc về sắc xong ta sẽ mang qua.” Tô công tử làm việc gì cũng quá cẩn thận, xem bệnh cho Phù tiểu hầu gia còn không quên ké cả ta vào. Hại ta cũng bị đẩy về phòng nằm luôn. Sáng chưng thế này thì ngủ làm sao được? Thuốc sắc xong Tô công tử mang qua cho ta uống. Tô công tử, Bùi Kỳ Tuyên, Tiểu Thuận, Tiểu Toàn, Trung thúc như đèn kéo quân thay phiên nhau xuất hiện trong phòng ta hỏi, “Có ra mồ hôi không?”
Ta thật có lỗi với bà con, một giọt mồ hôi cũng không có.
Theo lý mà nói thì sau ngày mưa nhiệt độ kiểu gì cũng phải trên dưới 30, Tô công tử lại sai Tiểu Thuận trải chăn bông lên giường ta. Có là đường cục chắc cũng bị nung thành mật rồi, ta cả người khô nóng, ngay cả mí mắt cũng nóng hầm hập, chỉ mỗi cái là không ra mồ hôi.
Trán bị Tô công tử cùng Bùi Kỳ Tuyên sờ vô số lần, ta nhịn không được hỏi, “Phù Khanh Thư có khá hơn ta không?” Tô công tử thở dài, “Nghe Mặc Dư nói có thể uống chút nước trà chiêu thuốc rồi, mồ hôi toát ra không ít, nhưng vẫn mê man không tỉnh.” Nghe có vẻ không khởi sắc lắm. Tô công tử chằm chằm nhìn ta cau mày, kiểu như lão tử bệnh nặng lắm ấy. Cách để ra mồ hôi vẫn còn nhiều mà, Tô công tử vừa đi ta liền kêu Tiểu Thuận vào, giữa trưa chuẩn bị một bát canh thịt dê đậm đặc, cho thật nhiều hạt tiêu.
Tiểu Thuận làm việc ta luôn yên tâm. Ta dặn xong chưa quá một tiếng đồng hồ, Tiểu Thuận mang cặp lồng lên, từ hàng ăn xách một bát canh thịt dê về. Dùng bếp sắc thuốc để đun, lọ hạt tiêu mò được trong bếp. Ta tự mình động thủ, thả một nắm vào.
Canh thịt dê cùng hạt tiêu phối hợp hoàn mỹ, tác dụng nhanh chóng. Ta uống xong lau mồm lên giường chùm chăn, chưa đến buổi chiều miệng đã phỏng rộp lên hai vết. Thân xác của tiểu vương gia đúng là thật lòng muốn đối nghịch với ta, cả người nóng như khoai lang trong lò, nhưng một giọt mồ hôi cũng không có. Tiểu Thuận đặt một chiếc khăn thấm nước mát lên đầu ta, lắc lư chạy đi gọi Tô Diễn Chi và Bùi Kỳ Tuyên, thêm đám Tiểu Toàn và Trung thúc đứng quây kín từ đầu giường tới cuối giường nhìn ta chòng chọc. Trung thúc còn rút một mảnh khăn từ trong tay áo ra chấm chấm khóe mắt, rất giống cảnh cáo biệt di thể khi nhà có tang.
Bùi Kỳ Tuyên nói với Tô công tử, “Ta thấy cả ba thầy thuốc buổi sáng nay đều vô dụng. Chi bằng mời ai đó tốt hơn về đây.” Nghe nói Trịnh đại phu giỏi nhất của thành Huy Châu nửa năm trước đã qua đời. Tô công tử chỉ điểm cho Tiểu Thuận đến Trịnh gia mời con trai của lão Trịnh tới đây.
Tiểu Trịnh lang trung xem chẩn xong, nói, “Vị công tử trong phòng kia nặng hơn vị này một chút, cần điều trị cẩn thận. Còn vị này chỉ cần dùng hai thang thuốc cho ra được mồ hôi là ổn.” Từ mấu chốt vẫn là đổ mồ hôi.
Tô công tử bị hai tên cảm chẹp bẹp hành suốt một ngày đã bắt đầu choáng váng, vừa bóp trán vừa sai Tiểu Toàn ôm thêm chăn mùa đông đến giường ta. May mà bị Bùi Kỳ Tuyên cản lại, “Cứ ủ cũng không phải cách hay, đợi buổi tối uống thuốc xong xem thế nào.” Bùi Kỳ Tuyên thật là hiểu biết. Ta từ trong chăn thò đầu ra, “Chư vị đừng lượn qua lượn lại nữa, nên đi nghỉ ngơi đi. Bận quá ốm ra thì lỗ to, lây bệnh lại càng lỗ.” Tiểu Toàn lập tức nước mắt giàn giụa, “Nhị vị công tử ~~ làm sao đây, vương gia cũng sốt đến hồ đồ rồi.”
Liểng xiểng tới lui ta cũng mệt mỏi, chợp mắt một lúc, mở mắt ra thì đã tối rồi. Tô công tử bê chén thuốc mới do tiểu Trịnh lang trung kê đến cho ta, để ta tiếp tục ngủ. Cái đầu đáng thương của lão tử cũng sắp ngủ đến choáng váng rồi, thừa dịp xung quanh không có ai, ta bò dậy.
Rời giường vận động gân cốt rồi đi xem Phù Khanh Thư thế nào, đến cửa bị Trung thúc chặn lại, quay về giường nằm ngay đơ. Ngồi trên đầu giường dùng một góc chăn phẩy gió, cửa kẹt một tiếng, Bùi Kỳ Tuyên cầm nến bước vào. Nhỏ sáp rồi đặt nến lên bàn, ngồi xuống bên mép giường của ta, đem trán kề lên trán ta, “Có vẻ mát hơn ban ngày một chút.” Một đôi tay trượt vào trong vạt áo ta, “Nhưng vẫn không thấy ra mồ hôi.”
Có câu lúc ốm thì người ta hay mềm lòng, huống chi lão tử và Bùi công tử cũng đã mờ ám sẵn rồi. Tuy rằng ta cũng không hiểu tại sao hắn lại để ý đến ta, hoặc ít nhất phân tích theo vẻ ngoài thì hắn quả thật để ý ta. Ta thở dài nhẹ nhàng nắm vai Bùi Kỳ Tuyên đẩy ra một chút, “Đừng để bị ta lây bệnh. Ngươi vất vả suốt một ngày rồi, ngủ sớm một chút đi.” Dưới ánh nến Bùi Kỳ Tuyên nhẹ nhàng mỉm cười, lại nhích lại gần. Dán sát bên tai ta nhẹ nhàng nói, “Cách đổ mồ hôi thì cũng có. Tiếc là ngươi đang bệnh …” Đầu lưỡi lướt một vòng trên vành tai, bàn tay từ trong vạt áo ta chậm rãi rút ra. Đứng dậy khỏi giường, đến bên bàn nhấc mảnh sáp sắp tắt. Sau đó mở cửa phòng, bỏ đi.
Hôm nay lại dứt khoát thế nhỉ? Lão tử nằm vật ra giường, lòng trống rỗng một cách khó hiểu. Người ta lúc sinh bệnh ấy mà, đặc biệt rất hay văn nghệ. Ta đang đếm con dê béo thứ một trăm hai mươi tám đến cái bánh bao thứ ba trăm bốn mươi lăm, cửa lại nhẹ nhàng kêu lên, vừa kịp cho ánh trăng lách vào một chút rồi khép lại. Ta nhắm mắt nghe bước chân từ xa xa tiến lại bên giường, một bàn tay lướt qua sờ lên đầu ta. Hai lỗ mũi của ta tắc tịt, chút không khí lùa qua kẽ răng còn mang theo hơi nóng. Phật tổ gia gia chứng giám, lão tử còn nhịn được nữa thì ta là thánh nhân. Bùi công tử, ta khuyên ngươi đi nghỉ rồi, cũng nhắc nhở ngươi cẩn thận lây bệnh rồi. Nếu ngươi nhất định muốn làm Chu Du thì lão tử hôm nay sẽ làm Hoàng Cái một lần.
Ta lật tay túm lấy bàn tay đặt trên trán ta, gắng sức kéo, như ý muốn kéo được người kia xuống. Tay kia lướt qua khuôn mặt mát lạnh, tìm đúng ngay vị trí dưới mũi mà gặm.
Bùi Kỳ Tuyên quả nhiên là cực phẩm trong cực phẩm. Tư vị còn hơn cả đêm mưa hôm đó, hơn nữa còn mang theo cảm giác kỳ diệu rất khác biệt. Trong sự mềm mại lộ ra chút thanh đạm. Cũng có thể là do ta đang sốt, vừa mới tinh tế nhấm nháp hai lần, người đã bắt đầu thấy lâng lâng. Bùi Kỳ Tuyên thành thật bất động cho ta giở trò thế này cũng thật là hiếm có, ta kéo thân thể phía trên vào trong lòng mình, càng thêm siết chặt, đột nhiên phát hiện ra không đúng.
Với năng lực của Mã Tiểu Đông ta, cách một lớp áo lông cũng có thể nhận định chính xác ngực của mỹ nữ. Hôm nay mệt cái là hai lỗ mũi tắc tịt không ngửi thấy mùi vị gì, nhưng bằng cảm giác, người đang ở trong lòng ta tuyệt đối không phải Bùi Kỳ Tuyên, cũng không thể là Phù Khanh Thư. Còn lại mười phần mười chỉ có thể là, Tô công tử.
Suy nghĩ của ta bùng nổ trong vòng mười giây, toàn thân cứng ngắc bảy giây, tiếp tục đấu tranh nội tâm trong hai mươi giây. Tưởng rượu Brandy là rượu nho nên mở, giờ không biết là nên uống tiếp hay lại nút vào đây? Bản năng trong xương tủy của ta bạo phát, đầu óc còn chưa kịp đấu tranh xong, do tâm lý xoắn xuýt dày vò, lý trí đã chỉ đạo thân thể chọn ngay giải pháp khẩn cấp chó má nhất. Thân thể ngã phịch xuống giường, hai tay xuôi xuống rất tự nhiên, miệng thở phì phò. Còn được gọi theo tên khác là, đang ngủ.
Ta nghe thấy tiếng ai đó đứng dậy khỏi giường, ta nghe thấy tiếng ai đó rời đi, ta nghe thấy tiếng chân ai đó xa dần, ta nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Mã Tiểu Đông ngươi là đồ chó má!
Thế mà tối đó ta vẫn ngủ được. Mơ thấy giấc mơ khó tả nhất trong đời. Sáng hôm sau ngồi dậy chiếc áo đơn ướt sũng. Tiểu Thuận bên ngoài thấy trong phòng có động tĩnh, hé cửa thò đầu vào thấy ta đang quệt mồ hôi, chạy đi báo cáo nhanh như chớp.
Đến trước là Bùi Kỳ Tuyên, sau đó là Tô công tử. Lão tử thấy Tô công tử mà nhịn không được gan thận run lên. Tô công tử thản nhiên cười nói, “Ra mồ hôi là tốt rồi, quả nhiên phương thuốc của tiểu Trịnh lang trung không tệ.” Lại nói với ta, “Phù tiểu hầu gia sau nửa đêm hôm qua cũng đã hạ sốt rồi. Vương gia muốn tới thăm cũng được.”
Mặt trời lên cao ba con sào, lại là một ngày nắng đẹp.
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Phù Khanh Thư bệnh một hồi, trễ mất năm sáu ngày, rốt cục cũng có thể khởi hành xuôi nam, đi tuần tra đoạn cuối cùng của hành trình – Dương Châu.
Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu là bài thơ Đường đầu tiên mà đời này ta biết, cho nên ta đặc biết ham hố với ba chữ hạ Dương Châu. Dương Châu là chỗ nào? Mười dặm Tần Hoài, yên hoa bao phủ, là thánh địa trong thánh địa. Qua vô số cầu đường vô số quán trọ cuối cùng cũng vào đến địa giới Dương Châu, ta phe phẩy quạt, vừa lau mồ hôi vừa vén rèm, ngâm một câu thơ: [Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.]
Ngồi trong xe Bùi Kỳ Tuyên và Phù Khanh Thư phụt một tiếng, Tô công tử nhẹ nhàng ho khan. Thiếu văn hóa thì không thể phong nhã à?
Phù Khanh Thư nói, “Các quan viên có liên quan đến cống phẩm hàng năm ở Huy Châu đã áp giải về kinh, lần này đến thẳng nha môn tri phủ, sau đó đến nha môn Lưỡng Gian điều tra sổ sách. Chắc chỉ cần mất ba bốn ngày là có thể quay về kinh thành.”
Đôi mắt Bùi Kỳ Tuyên cong cong, “Chỉ là nghe nói tri phủ Dương Châu có chút gay go.”
Ta phe phẩy quạt, “Mặc cái tên tham quan đó khôn khéo đến mức nào, luôn luôn có biện pháp đối phó.”
Tô công tử nói, “Dương Châu tri phủ là một vị thanh quan.”
Tri phủ Dương Châu Chu Vân Đường là một thanh quan, thanh quan chính cống.
Chu tri phủ là con rể của Lý Nghê các lão trong triều, năm nay hai mươi bảy tuổi, vừa mới nhận chức ba tháng. Hơn nữa vị Chu tri phủ này xuất thân là đệ bát danh tiến sĩ, đồng bảng với Uông Thụy – Uông thám hoa.
Vậy mới nói nhân sinh hà xử bất tương phùng, có chạy đằng trời cũng khó mà không gặp cố nhân.
Tô Diễn Chi ở Dương Châu cũng có một tòa nhà, nhưng đã hơn một năm không ai chăm lo nên cũng đã thành hoang phế. Chỉ có thể ở tại khách điếm, thu xếp xong ta và Phù Khanh Thư đến thẳng tri phủ nha môn. Chu tri phủ chỉnh xốc lại tư thế thanh quan, trước nhìn vật chứng minh thân phận rồi chìa bộ mặt quan tài dập đầu ba cái. Đến giữa trưa, Chu tri phủ bày ra một chiếc bàn bát tiên cùng mấy băng ghế trong phòng khách của nha môn. Một đĩa bánh trắng nguội ngắt, một đĩa vịt luộc với muối, một đĩa trứng gà sao hành, một đĩa nộm tai lợn, cứ thế chăm sóc thất vương gia kiêm khâm sai đại thần là ta cùng An Quốc tiểu hầu gia kiêm khâm sai đại thần Phù Khanh Thư.
Đĩa trứng sao có đúng một ngọn lá thơm.
Đợi Chu tri phủ dẫn đường đến hành quán, rốt cục ngay cả Phù Khanh Thư cũng nhịn không nổi, “Sớm nghe nói hành quán của Dương Châu là biệt quán được tổng thương Lưỡng Giang Tô gia kính hiến khi thánh thượng đến Giang Nam. Giờ như vậy, lẽ nào khi tu sửa công trình xuất hiện nhầm lẫn?”
Chu tri phủ mặt quan tài tất cung tất kính đáp, “Thuộc hạ đang muốn bẩm báo cùng thiên tuế và tiểu hầu gia, vụ án cống phẩm cũng có liên lụy với Tô Hành Chi, tuy rằng người đã chết nên mất đối chứng, nhưng vì thanh danh triều đình, hành quán cứ đặt tại biệt quán của Tô gia thực là không ổn. Thuộc hạ đã dâng tấu lên hoàng thượng, thiên tuế cùng tiểu hầu gia trước cứ chịu uất ức một chút,ở lại nơi này nghỉ ngơi vậy.”
Ta ôm sổ sách của phủ Dương Châu nộ hỏa phừng phừng trở về khách điếm, đưa thẳng đến trước mặt Tô công tử, nghiến răng nói với Tô công tử và Bùi Kỳ Tuyên, “Tra từng chữ một, lỗi nhỏ bằng đầu sợi tóc cũng không được buông tha.”
Danh sách chương