Lưu tri phủ nói, “Hai đứa nhỏ này là nghĩa tử mà ty chức mới nhận. Ty chức gặp hai đứa trong gánh hát Vân Hỉ, thấy chúng hóa trang đẹp đẽ nói năng lanh lợi nên rất thích, mang về làm con nuôi. Trẻ con chưa hiểu chuyện, còn phải nhờ thiên tuế chỉ giáo nhiều hơn.”
Lúc trên đường đến phủ nha uống rượu, ta từng bàn bạc qua mấy chuyện này với Phù Khanh Thư. Ví tra án như đánh giặc, biết người biết ta chú ý điều tra địch. Nếu đến phủ nhà mà cứ chìa ra bộ mặt ta.là.thanh.quan cũng không tốt. Chẳng khác nào bảo với tên tri phủ tham tiền này là đề phòng ta đi, ngược lại càng khiến cho vụ án thêm khó điều tra. Chi bằng cho rượu thì uống rượu, cho dùng bữa thì dùng bữa, cho tiền thì lấy tiền, cho mỹ nữ thì ôm. Chờ y coi ta như người nhà, ngửa bài, lúc đó sẽ tận diệt. Vừa dễ dàng, quá trình lại thoải mái.
Phù Khanh Thư lúc đó cực kỳ tán thưởng, “Kế hoạch của ngươi rất hay.”
Tự tác nghiệt thì không dễ sống. Phù Khanh Thư cùng Sở Tiên mỹ nữ say đắm nhìn nhau. Ta hai bên trái phải bị hai đứa “con nuôi” của Lưu tri phủ mỗi đứa chiếm một bên. Lưu tri phủ thật biết cách dạy con, hai đứa nhỏ một đứa tên Như Ý, một đứa tên Xưng Tâm (thỏa mãn =))) nét mặt cử chỉ còn áp đảo cả đóa hoa đệ nhất thanh lâu là Sở Tiên cô nương của Phù tiểu hầu gia. Ngay cả Nhược Thủy công tử – tâm can bảo bối của tiểu vương gia lúc mười ba mười bốn tuổi cũng khó mà có được tu vi đến bậc này. Mồ hôi lão tử ướt cả sống lưng. Như Ý Xưng Tâm cực kỳ chuyên nghiệp, hai còn người bốn bàn tay ở trên ngực áo lão tử sờ soạng không ngừng. XX! Mã Tiểu Đông ta bình sinh sàm sỡ vô số, không thể ngờ hôm nay lại bị hai đứa nhóc con sàm sỡ lại.
Ta bi tráng liếc nhìn Phù Khanh Thư, Phù tiểu hầu gia thoải mái ôm lấy thắt lưng mảnh mai. Bàn tay trắng nõn của Sở Tiên cầm chiếc khăn hồng nhạt, nhẹ nhàng lau chút dầu mỡ dính trên áo quần hắn. Phù Khanh Thư mỉm cười nhìn, bộ dáng thập phần hưởng thụ.
Ta nhịn không nổi nói, “Phù Khanh Thư không hổ là ứng cử viên của chức phò mã, quả có duyên với mỹ nhân, ha ha.”
Tay Lưu tri phủ khẽ động, “Thì ra tiểu hầu gia sắp thành rể hiền của công chúa, thật đáng tiếc a. Ty chức kính chút rượu nhạt. Trần sư gia, ngươi mang Sở Tiên xuống trước đi, thêm vài món lên.”
Ta thỏa mãn vật lộn giựt tay áo lại, “Lưu tri phủ, thời tiết nóng bức, nên để hai vị tiểu công tử lui xuống nghỉ ngơi đi, đừng để nóng quá khiến đứa nhỏ sinh bệnh.”
Trần sư gia dẫn cả Như Ý, Xứng Tâm, Sở Tiên xuống. Ta dào dạt đắc ý liếc Phù Khanh Thư, tiếp tục dùng bữa.
Uống đến lượt tiếp theo, Lưu tri phủ nói, “Ty chức biết tin thiên tuế cùng tiểu hầu gia tới, đã sai người chuẩn bị hành quán cẩn thận. Đợi cơm nước xong, thỉnh thiên tuế cùng tiểu hầu gia tới hành quán nghỉ ngơi.”
Ông trời quả nhiên lúc nào cũng quan tâm đến ta. Vừa cân nhắc chuyện đi tìm khách điếm, trên trời đã rớt ngay xuống một cái hành quán. Sớm biết thế này lúc trước thà ngênh ngang cưỡi ngựa cao to vào Huy Châu thành, chui thẳng vào dịch quán, cũng bớt được một đống chuyện.
Ăn cơm xong, ta cùng Phù Khanh Thư bị Lưu tri phủ cùng Trần sư gia dẫn đi, đến hành quán xem xét thử. Lưu tri phủ còn nói thì ra mười mấy cao thủ đại nội hoàng đế cấp cho chúng ta đã tới Huy Châu trước, trực tiếp đến báo với nha môn chi phủ. Nhưng chúng ta còn chưa đến hành quán, không dám qua mặt, đành an bài chỗ ở tại nơi khác.
Đến trước cửa dịch quán, Phù Khanh Thư bỗng nhiên nhẹ nhàng ném cho ta một câu, “Hành quán này, tên gốc là Tô viên.”
Hành quán tên gốc Tô viên, vốn là biệt trang của Tô gia.
Sài Dung ba năm trước đến Huy Châu điều tra cống phẩm, ca ca của Tô Diễn Chi là Tô Hành Chi đã tặng biệt trang của mình làm hành quán. Mã vương gia ta lần này dừng chân ở Giang Hoài Dương Châu, hành quán vẫn là biệt trang của Tô gia. Nhưng ở Tô Châu còn có một cái tuyệt hơn đây nhiều, đó là để tiếp giá hoàng đế cải trang xuống Giang Nam vi hành từ hơn hai năm trước.
Lúc nhàn nhã uống trà, Phù Khanh Thư đã nói cho ta biết. Lỡ lấy cái nọ cái kia của nhà người ta nên buộc phải nương tay, bởi vậy cho dù ngự sử có dâng tấu chương buộc tội tổng thương Lưỡng Giang (chỉ hai tỉnh Giang Nam và Giang Tây) Tô Hành Chi cấu kết với ngành dệt may Giang Hoài, Tô Gia vẫn đứng vững không dao động. Hơn một năm sau, Tô Hành Chi không hiểu vì sao chết bất đắc kỳ tử, gia tài bạc triệu tiêu tan hết, nhưng thể diện trên quan đạo thì vẫn còn.
Ta thở dài, nội dung cuộc nói chuyện lần này không ngờ lại nghiêm túc đến thế. Ta nói, “Phù lão đệ, ngươi nói nhiều với ta như vậy cũng chỉ để làm nền. Cái chính là gì đây?”
Phù Khanh Thư đưa nắp chén tinh tế gạt mảnh lá trà, “Hàng dệt may của Giang Nam tuy đã chọn được người kế thừa, nhưng vị trí tổng thương Lưỡng Giang vẫn còn bỏ trống. Danh hiệu tổng thương thường là gia truyền, nhưng vị trí của Tô Hành Chi đã bị Giang gia ở Dương Châu đoạt lấy, quy củ này đã bị bỏ đi. Hơn một năm nay các thương hộ có tiền tài quyền thế ở Lưỡng Giang vì tranh vị trí tổng thương mà xảy ra không ít chuyện.”
Ta nhìn Phù Khanh Thư vẻ mặt sầu lo, chưa đến hai mươi mà nói chuyện công việc nhìn cứ như ông cụ. Già thêm một đống tuổi. “Chuyện trên thương trường so với chuyện trên giang hồ cũng không khác mấy, để nó tự phát tự nguyện, không liên quan đến quan phủ triểu đình, quản nó làm gì?”
Phù Khanh Thư cầm chén trà, khó khăn thở dài, “Hoàng thượng lần này phái chúng ta đi, một là điều tra tham ô tiến cống, hai không phải là quy định lại Lưỡng Giang tổng thương sao?”
Hử? Sao lão tử không biết? Ta nói, “Phù tiểu hầu gia, ta mới chỉ biết một, chưa từng nghe nói đến hai. Xem chừng hoàng đế muốn đặc biệt đẩy chuyện xấu này cho ngươi rồi. Tự ngươi làm đi, không liên quan đến người anh em này. Mấy trò kia ta nghe mà muốn choáng.”
Ta nhìn Phù Khanh Thư, nhe răng cười, “Đây chính là hoàng đế muốn thử xem ngươi có đủ tiêu chuẩn để làm em rể của ổng hay không. Biểu hiện cho tốt, công chúa ở trong lòng ngươi chắc rồi.”
Phù Khanh Thư đặt chén trà xuống, mặt không biến sắc, “Đa tạ Mã huynh đệ cất nhắc.”
Sương phòng của hành quán bố trí lấp lánh kim quang, rất hợp ý ta. Nhịn không được liền khen ngợi Lưu tri phủ mấy câu, Lưu tri phủ cười đến hoa bay lả tả, buổi tối lại mở tiệc. Yến tiệc trôi chảy, càng thêm tinh xảo hào nhoáng. Ta bưng chén rượu nói, “Tối nay thoải mái uống rượu, còn mấy thứ bên bàn rượu thì miễn.” Lưu tri phủ hiểu ý, Như Ý Xưng Tâm cùng Sở Tiên cô nương không người nào xuất hiện nữa.
Tiệc tùng xong xuôi, lúc ta quay về phòng ngủ thì đã nghe tiếng mõ báo canh hai. Trên đoạn rẽ của hành lang, ta sai Tiểu Thuận về Tô phủ báo lại một tiếng là hôm nay ta nghỉ lại hành quán. Đẩy cửa phòng bước vào, dưới ánh đèn thấy một người đang ngồi trên giường.
Ta say lờ đờ mắt nhập nhèm nửa nhắm nửa mở nhìn cậu em ngồi trên giường. Gì chứ! Sáng tạo chút đi có được không? Tới tới lui lui cũng chỉ mỗi thế thôi à? Mắt thẩm mỹ của Lưu tri phủ thế nào không biết, cho dù tặng tiểu quan cho lão tử cũng phải tặng người nào ra dáng một chút chứ. Mặt mũi chí ít cũng phải đẹp hơn cái gì mà Như Ý Xưng Tâm hổi trưa. Đã thế còn bắt đầu chơi màn thoát y. Mà có thoát cũng phải thoát đến thanh tao như Bùi Kỳ Tuyên kia kìa, ta ngáp một cái, thong thả xoay người. Chân còn chưa bước ta khỏi cửa, thoát y tiểu ca đã quỳ sụp xuống, khóc tức tưởi, “Thiên tuế, cầu xin ngài, Lưu đại nhân nói nếu tiểu nhân không hầu hạ ngài được vui vẻ sẽ đạp quán của chúng tiểu nhân, còn đem tiểu nhân …….. Thiên tuế, tiểu nhân cầu xin ngài, tiểu nhân biết khuôn mặt của tiểu nhân không hợp ý ngài, xin ngài coi như thương hại tiểu nhân làm chút việc thiện ….”
Ta thở dài, lời thoại cũ rích. Huống chi chú em không phải đang diễn phim Quỳnh Dao, lại không phải là Hoa cô nương.
Ta nói, “Ngươi lau nước mũi đi rồi lên giường ngủ một đêm. Sáng mai ta sẽ nói với Lưu tri phủ vài lời tốt đẹp cho người.”
Thoát y tiểu ca cảm động rơi nước mắt đứng lên, ta nói, “Ta ngủ giường, ngươi ngủ đất?”
Thoát y tiểu ca thông minh trả lời, “Tất nhiên là vương gia ngủ trên giường, tiểu nhân ngủ dưới đất.”
Buổi sáng hôm sau, ta vừa bước ra ngoài đã thấy Phù Khanh Thư đứng chẹn ngay trước cửa, giống như đặc biệt cố ý đợi ta ra ngoài. Phù tiểu hầu gia ngoài cười trong không cười hỏi ta, “Vương gia tối qua ngủ rất ngon?”
Ta chưa kịp mở miệng, thoát y tiểu ca đã đi vòng qua sau lưng ta, ngập ngừng nói, “Thiên tuế, tiểu nhân về trước.” Không quên trịnh trọng cúi chào Phù tiểu hầu gia.
Phù Khanh Thư thản nhiên nhìn theo bóng thoát y tiểu ca, XX! Lão tử thanh thanh bạch bạch đường đường chính chính, ngay thẳng chính trực tuyệt đối không chột dạ. Tuyệt.đối.không.chột.dạ!
Lưu tri phủ buổi sáng sau bữa ăn liền đến vấn an. Câu đầu tiên hỏi ngay, “Thất thiên tuế hôm qua ngủ có ngon giấc không?”
Phù tiểu hầu gia phe phẩy quạt tự tiếu phi tiếu, ta gãi cằm, cười ngu, “Rất ngon, ha ha, rất ngon.”
Lúc trên đường đến phủ nha uống rượu, ta từng bàn bạc qua mấy chuyện này với Phù Khanh Thư. Ví tra án như đánh giặc, biết người biết ta chú ý điều tra địch. Nếu đến phủ nhà mà cứ chìa ra bộ mặt ta.là.thanh.quan cũng không tốt. Chẳng khác nào bảo với tên tri phủ tham tiền này là đề phòng ta đi, ngược lại càng khiến cho vụ án thêm khó điều tra. Chi bằng cho rượu thì uống rượu, cho dùng bữa thì dùng bữa, cho tiền thì lấy tiền, cho mỹ nữ thì ôm. Chờ y coi ta như người nhà, ngửa bài, lúc đó sẽ tận diệt. Vừa dễ dàng, quá trình lại thoải mái.
Phù Khanh Thư lúc đó cực kỳ tán thưởng, “Kế hoạch của ngươi rất hay.”
Tự tác nghiệt thì không dễ sống. Phù Khanh Thư cùng Sở Tiên mỹ nữ say đắm nhìn nhau. Ta hai bên trái phải bị hai đứa “con nuôi” của Lưu tri phủ mỗi đứa chiếm một bên. Lưu tri phủ thật biết cách dạy con, hai đứa nhỏ một đứa tên Như Ý, một đứa tên Xưng Tâm (thỏa mãn =))) nét mặt cử chỉ còn áp đảo cả đóa hoa đệ nhất thanh lâu là Sở Tiên cô nương của Phù tiểu hầu gia. Ngay cả Nhược Thủy công tử – tâm can bảo bối của tiểu vương gia lúc mười ba mười bốn tuổi cũng khó mà có được tu vi đến bậc này. Mồ hôi lão tử ướt cả sống lưng. Như Ý Xưng Tâm cực kỳ chuyên nghiệp, hai còn người bốn bàn tay ở trên ngực áo lão tử sờ soạng không ngừng. XX! Mã Tiểu Đông ta bình sinh sàm sỡ vô số, không thể ngờ hôm nay lại bị hai đứa nhóc con sàm sỡ lại.
Ta bi tráng liếc nhìn Phù Khanh Thư, Phù tiểu hầu gia thoải mái ôm lấy thắt lưng mảnh mai. Bàn tay trắng nõn của Sở Tiên cầm chiếc khăn hồng nhạt, nhẹ nhàng lau chút dầu mỡ dính trên áo quần hắn. Phù Khanh Thư mỉm cười nhìn, bộ dáng thập phần hưởng thụ.
Ta nhịn không nổi nói, “Phù Khanh Thư không hổ là ứng cử viên của chức phò mã, quả có duyên với mỹ nhân, ha ha.”
Tay Lưu tri phủ khẽ động, “Thì ra tiểu hầu gia sắp thành rể hiền của công chúa, thật đáng tiếc a. Ty chức kính chút rượu nhạt. Trần sư gia, ngươi mang Sở Tiên xuống trước đi, thêm vài món lên.”
Ta thỏa mãn vật lộn giựt tay áo lại, “Lưu tri phủ, thời tiết nóng bức, nên để hai vị tiểu công tử lui xuống nghỉ ngơi đi, đừng để nóng quá khiến đứa nhỏ sinh bệnh.”
Trần sư gia dẫn cả Như Ý, Xứng Tâm, Sở Tiên xuống. Ta dào dạt đắc ý liếc Phù Khanh Thư, tiếp tục dùng bữa.
Uống đến lượt tiếp theo, Lưu tri phủ nói, “Ty chức biết tin thiên tuế cùng tiểu hầu gia tới, đã sai người chuẩn bị hành quán cẩn thận. Đợi cơm nước xong, thỉnh thiên tuế cùng tiểu hầu gia tới hành quán nghỉ ngơi.”
Ông trời quả nhiên lúc nào cũng quan tâm đến ta. Vừa cân nhắc chuyện đi tìm khách điếm, trên trời đã rớt ngay xuống một cái hành quán. Sớm biết thế này lúc trước thà ngênh ngang cưỡi ngựa cao to vào Huy Châu thành, chui thẳng vào dịch quán, cũng bớt được một đống chuyện.
Ăn cơm xong, ta cùng Phù Khanh Thư bị Lưu tri phủ cùng Trần sư gia dẫn đi, đến hành quán xem xét thử. Lưu tri phủ còn nói thì ra mười mấy cao thủ đại nội hoàng đế cấp cho chúng ta đã tới Huy Châu trước, trực tiếp đến báo với nha môn chi phủ. Nhưng chúng ta còn chưa đến hành quán, không dám qua mặt, đành an bài chỗ ở tại nơi khác.
Đến trước cửa dịch quán, Phù Khanh Thư bỗng nhiên nhẹ nhàng ném cho ta một câu, “Hành quán này, tên gốc là Tô viên.”
Hành quán tên gốc Tô viên, vốn là biệt trang của Tô gia.
Sài Dung ba năm trước đến Huy Châu điều tra cống phẩm, ca ca của Tô Diễn Chi là Tô Hành Chi đã tặng biệt trang của mình làm hành quán. Mã vương gia ta lần này dừng chân ở Giang Hoài Dương Châu, hành quán vẫn là biệt trang của Tô gia. Nhưng ở Tô Châu còn có một cái tuyệt hơn đây nhiều, đó là để tiếp giá hoàng đế cải trang xuống Giang Nam vi hành từ hơn hai năm trước.
Lúc nhàn nhã uống trà, Phù Khanh Thư đã nói cho ta biết. Lỡ lấy cái nọ cái kia của nhà người ta nên buộc phải nương tay, bởi vậy cho dù ngự sử có dâng tấu chương buộc tội tổng thương Lưỡng Giang (chỉ hai tỉnh Giang Nam và Giang Tây) Tô Hành Chi cấu kết với ngành dệt may Giang Hoài, Tô Gia vẫn đứng vững không dao động. Hơn một năm sau, Tô Hành Chi không hiểu vì sao chết bất đắc kỳ tử, gia tài bạc triệu tiêu tan hết, nhưng thể diện trên quan đạo thì vẫn còn.
Ta thở dài, nội dung cuộc nói chuyện lần này không ngờ lại nghiêm túc đến thế. Ta nói, “Phù lão đệ, ngươi nói nhiều với ta như vậy cũng chỉ để làm nền. Cái chính là gì đây?”
Phù Khanh Thư đưa nắp chén tinh tế gạt mảnh lá trà, “Hàng dệt may của Giang Nam tuy đã chọn được người kế thừa, nhưng vị trí tổng thương Lưỡng Giang vẫn còn bỏ trống. Danh hiệu tổng thương thường là gia truyền, nhưng vị trí của Tô Hành Chi đã bị Giang gia ở Dương Châu đoạt lấy, quy củ này đã bị bỏ đi. Hơn một năm nay các thương hộ có tiền tài quyền thế ở Lưỡng Giang vì tranh vị trí tổng thương mà xảy ra không ít chuyện.”
Ta nhìn Phù Khanh Thư vẻ mặt sầu lo, chưa đến hai mươi mà nói chuyện công việc nhìn cứ như ông cụ. Già thêm một đống tuổi. “Chuyện trên thương trường so với chuyện trên giang hồ cũng không khác mấy, để nó tự phát tự nguyện, không liên quan đến quan phủ triểu đình, quản nó làm gì?”
Phù Khanh Thư cầm chén trà, khó khăn thở dài, “Hoàng thượng lần này phái chúng ta đi, một là điều tra tham ô tiến cống, hai không phải là quy định lại Lưỡng Giang tổng thương sao?”
Hử? Sao lão tử không biết? Ta nói, “Phù tiểu hầu gia, ta mới chỉ biết một, chưa từng nghe nói đến hai. Xem chừng hoàng đế muốn đặc biệt đẩy chuyện xấu này cho ngươi rồi. Tự ngươi làm đi, không liên quan đến người anh em này. Mấy trò kia ta nghe mà muốn choáng.”
Ta nhìn Phù Khanh Thư, nhe răng cười, “Đây chính là hoàng đế muốn thử xem ngươi có đủ tiêu chuẩn để làm em rể của ổng hay không. Biểu hiện cho tốt, công chúa ở trong lòng ngươi chắc rồi.”
Phù Khanh Thư đặt chén trà xuống, mặt không biến sắc, “Đa tạ Mã huynh đệ cất nhắc.”
Sương phòng của hành quán bố trí lấp lánh kim quang, rất hợp ý ta. Nhịn không được liền khen ngợi Lưu tri phủ mấy câu, Lưu tri phủ cười đến hoa bay lả tả, buổi tối lại mở tiệc. Yến tiệc trôi chảy, càng thêm tinh xảo hào nhoáng. Ta bưng chén rượu nói, “Tối nay thoải mái uống rượu, còn mấy thứ bên bàn rượu thì miễn.” Lưu tri phủ hiểu ý, Như Ý Xưng Tâm cùng Sở Tiên cô nương không người nào xuất hiện nữa.
Tiệc tùng xong xuôi, lúc ta quay về phòng ngủ thì đã nghe tiếng mõ báo canh hai. Trên đoạn rẽ của hành lang, ta sai Tiểu Thuận về Tô phủ báo lại một tiếng là hôm nay ta nghỉ lại hành quán. Đẩy cửa phòng bước vào, dưới ánh đèn thấy một người đang ngồi trên giường.
Ta say lờ đờ mắt nhập nhèm nửa nhắm nửa mở nhìn cậu em ngồi trên giường. Gì chứ! Sáng tạo chút đi có được không? Tới tới lui lui cũng chỉ mỗi thế thôi à? Mắt thẩm mỹ của Lưu tri phủ thế nào không biết, cho dù tặng tiểu quan cho lão tử cũng phải tặng người nào ra dáng một chút chứ. Mặt mũi chí ít cũng phải đẹp hơn cái gì mà Như Ý Xưng Tâm hổi trưa. Đã thế còn bắt đầu chơi màn thoát y. Mà có thoát cũng phải thoát đến thanh tao như Bùi Kỳ Tuyên kia kìa, ta ngáp một cái, thong thả xoay người. Chân còn chưa bước ta khỏi cửa, thoát y tiểu ca đã quỳ sụp xuống, khóc tức tưởi, “Thiên tuế, cầu xin ngài, Lưu đại nhân nói nếu tiểu nhân không hầu hạ ngài được vui vẻ sẽ đạp quán của chúng tiểu nhân, còn đem tiểu nhân …….. Thiên tuế, tiểu nhân cầu xin ngài, tiểu nhân biết khuôn mặt của tiểu nhân không hợp ý ngài, xin ngài coi như thương hại tiểu nhân làm chút việc thiện ….”
Ta thở dài, lời thoại cũ rích. Huống chi chú em không phải đang diễn phim Quỳnh Dao, lại không phải là Hoa cô nương.
Ta nói, “Ngươi lau nước mũi đi rồi lên giường ngủ một đêm. Sáng mai ta sẽ nói với Lưu tri phủ vài lời tốt đẹp cho người.”
Thoát y tiểu ca cảm động rơi nước mắt đứng lên, ta nói, “Ta ngủ giường, ngươi ngủ đất?”
Thoát y tiểu ca thông minh trả lời, “Tất nhiên là vương gia ngủ trên giường, tiểu nhân ngủ dưới đất.”
Buổi sáng hôm sau, ta vừa bước ra ngoài đã thấy Phù Khanh Thư đứng chẹn ngay trước cửa, giống như đặc biệt cố ý đợi ta ra ngoài. Phù tiểu hầu gia ngoài cười trong không cười hỏi ta, “Vương gia tối qua ngủ rất ngon?”
Ta chưa kịp mở miệng, thoát y tiểu ca đã đi vòng qua sau lưng ta, ngập ngừng nói, “Thiên tuế, tiểu nhân về trước.” Không quên trịnh trọng cúi chào Phù tiểu hầu gia.
Phù Khanh Thư thản nhiên nhìn theo bóng thoát y tiểu ca, XX! Lão tử thanh thanh bạch bạch đường đường chính chính, ngay thẳng chính trực tuyệt đối không chột dạ. Tuyệt.đối.không.chột.dạ!
Lưu tri phủ buổi sáng sau bữa ăn liền đến vấn an. Câu đầu tiên hỏi ngay, “Thất thiên tuế hôm qua ngủ có ngon giấc không?”
Phù tiểu hầu gia phe phẩy quạt tự tiếu phi tiếu, ta gãi cằm, cười ngu, “Rất ngon, ha ha, rất ngon.”
Danh sách chương