Theo tình trạng của Phù Khanh Thư bây giờ, xem ra ý muốn một chưởng đập chết ta cũng có luôn rồi. Nhưng Phù công tử là ai? Đường đường là tiểu hầu gia của An Quốc phủ, thuộc lòng tứ thư ngũ kinh nhân nghĩa lễ tiết. Cho dù mặt có tái mét cũng cố banh miệng ra mà cười, một câu rít qua kẽ răng, “Không biết công tử đêm hôm khuya khoắt đến bỉ phủ cầu chuyện gì?”

Ta thở dài trong bụng, thật đáng thương, tội gì tự làm khổ mình như vậy. Bắt đầu nghiêm mặt, chỉnh đốn thần sắc, nghiêm túc trang trọng hỏi Phù Khanh Thư, “Phù công tử, ta thấy ngươi là người tập võ. Ngươi cũng biết, như thế nào là hiệp nghĩa đúng không?”

Phù Khanh Thư nói, “Xin chỉ bảo.”

Trăng sáng sao thưa, sân nhà yên tĩnh, ta điều chỉnh góc độ, đứng nơi đầu gió, nâng hai tay. Gió mát lay động góc áo của ta và Phù Khanh Thư. Đột nhiên trời đất như rộng mở, một cỗ chính khí từ đan điền chậm rãi dâng lên.

Ta cười nhẹ, “Hiệp nghĩa hiệp nghĩa, hành nghiệp trượng nghĩa. Tay cầm bảo kiếm lòng mang thiên hạ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, cứu vớt sinh linh, trợ giúp người già trẻ nhỏ, mới có thể xứng với hai chữ [đại hiệp]! Phù công tử, nếu ngươi là người tập võ, vậy không được phụ hai chữ này. Cho nên hôm nay huynh đệ nhờ ngươi một chuyện, ngươi nhất định là phải đáp ứng.”

Khóe miệng Phù Khanh Thư hơi co giật, tựa như muốn nói gì đó, lại bị ta chặn họng, “Phù công tử, ta thấy ngươi không có nói gì, nhất định là ngầm đồng ý. Phù công tử quả nhiên là hiệp nghĩa nhiệt tình, huynh đệ bội phục!”

Sắc mặt Phù tiểu hầu gia chuyển từ trắng đến đen, định mở miệng, ta lại chen vào, “Phù công tử, ngài đã đồng hỗ trợ, tại hạ liền mặt dày mày dạn nói. Chuyện này quan hệ đến thám hoa lang cùng hơn chục mạng người, ta đem toàn bộ từ đầu đến cuối nói cho ngài nghe, lúc hành động nhất định phải hết sức thận trọng!”

Dưới ánh trăng, sắc mặt của Phù tiểu hầu gia vàng như nến, rốt cục sầu thảm cười, “Xin mời giải thích.”

Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên.

(Đêm không trăng thì dễ giết người, ngày gió to thì dễ phóng hỏa……. chắc thế~)

Một thanh trường kiếm sáng loáng kề trên cổ ta, ta một cước đạp văng cửa phòng Uông thám hoa.

Người nằm trên giường, ngồi bên giường và đứng cạnh giường đều trợn tròn mắt. Nằm trên giường là Uông thám hoa, ngồi bên giường là Hoa Anh Hùng, đứng cạnh giường là Tô Diễn Chi cùng Lưu Vân công tử. Cũng khá đầy đủ a.

Ta nói, “Các vị, đừng lộn xộn gọi người, bổn vương bị kèm hai bên, gọi người hắn sẽ chém ta!”

Hoa Anh Hùng cùng Lưu Vân công tử tròn mắt nhìn ta, thần sắc lo lắng, có lương tâm.

Tô Diễn Chi đứng im không nhúc nhích, hình như đã nhận ra Phù Khanh Thư. Nếu nhận ra thì cũng có lý, cách hóa trang của Phù tiểu hầu gia giống như đêm hôm đó, ngay cả khăn che mặt cũng y hệt.

Uông thám hoa từ trên giường bật dậy, hai mắt hừng hực căm hờn. Ta nói, “Uông công tử, chậm đã. Bây giờ nếu ta mất mạng, ngày mai cả nhà ngươi nam nữ già trẻ mấy chục mạng người, ngay cả cẩu cũng không sống được.”

Uông Thụy đứng ngay đơ bên giường. Ta chỉ về phía sau, “Vị đại hiệp này tên là Phi Thiên Biên Bức (“con dơi bay lên trời” aka Batman a ~ ), hôm nay đến có ý cứu ngươi. Bổn vương bị kèm hai bên, không còn cách nào khác, ngươi mau đi cùng hắn đi.”

Uông thám hoa nhìn ta chằm chằm, bất động. Ta bình tĩnh cười, “Bổn vương biết ngươi không giết ta thì không giải được thâm thù đại hận. Nhưng với khả năng của ngươi bây giờ ngay cả một sợi tóc gáy của ta cũng không đụng được. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chờ ngươi luyện thành tuyệt thế võ công lại đến tìm ta, hẹn đêm trăng tròn trên đỉnh cấm thành, giải quyết mọi ân oán, thế nào?”

Nét mặt của Uông thám hoa vật lộn suy xét. Ta bổ sung, “Ngươi yên tâm, Phi Thiên Biên Bức cho ta uống thập nhật tiêu hồn tán, nếu ta không thả cả nhà ngươi thì tuyệt đối không sống qua mười ngày.” Một đống dây nhợ giải thích đúng là dài dòng.

Ánh mắt Uông Thụy lướt qua ta, cảm kích nhìn Phù Khanh Thư, trên nét mặt cuối cùng cũng có một tia kiên định.

Ta ho khan một tiếng, hàn quang trên cổ khẽ động, sau gáy đau nhói lên, trước mắt tối sầm. Gì chứ! Ra vẻ thôi chứ làm chi mà đánh mạnh như vậy! Ngày hôm sau, chuyện về Uông thám hoa theo sau chuyện của tiểu hoàng di trở thành tân truyền kỳ của kinh thành. “Lại nói, Phi Thiên Biên Bức đại hiệp từ bàn tay ma quỷ của Thái vương phủ cứu được cả nhà thám hoa lang đưa đến một nơi bí mật, nơi đó chính là nơi Phong Vân kiếm khách đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm Nam Phách Thiên ẩn cư. Chuyện tiếp theo thế nào hồi sau sẽ rõ.”

Gấp chiết phiến lại, trong tiểu trà lâu tràn ngập tiếng khen ngợi trầm trồ. Ta thả vài đồng tiền vào cái thùng của người mù, xoay người đi ra. Trên đường cái, một đám nhóc đang đùa nghịch, trong đó có một đứa nhỏ khoác tạp dề, giơ một nhánh cây chỉ mũi một đứa nhỏ khác, “Ta là đại hiệp Phi Thiên Biên Bức! Cẩu vương gia ngươi mau giao thám hoa lang ra đây!” Giời ạ! Ta sờ sờ mũi, đóng vai phản diện chả dễ chút nào. Lão tử sung sướng lắm sao! Quang minh chính đại từ tay thái hậu moi ra mấy chục người của Uông gia cũng đủ để đứt nửa cái mạng! Cuối cùng còn phải mất nửa lọ phấn ra giả bộ độc phát mới đem lão thái bà kia lừa đi được.

Ta thở dài một tiếng, xoay người về vương phủ. Thế gian dù sao cũng còn có tình người. Ngày đó, sau khi bị Phù Khanh Thư đánh cho hôn mê tỉnh lại, không ngờ toàn bộ mười chín vị công tử lại canh giữ bên giường ta. Lão tử thật sự một phen bị làm cho cảm động. Đến ngay cả Phù Khanh Thư cũng quẳng cho ta một câu vô cùng thâm thúy, “Ta thấy người ngươi làm vương gia xem ra cũng không nhàn nhã lắm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện