Ăn no ngủ kỹ. Ta vừa ngả đầu xuống là ngủ thẳng một giấc đến gần trưa, vượt qua ngày ăn chay béo ngậy cuối cùng.

Chớp mắt một cái, cuộc sống đã bình bình lặng lặng mà trôi qua được mười ngày. Mười ngày qua sóng yên biển lặng, ta cũng được xuân phong đắc ý. Mười bảy vị công tử bị thương cũng khôi phục được bảy tám phần. Mấy người nhảy xuống nước cứu kịp, hôm sau đã hầu như bình thường, uống thuốc ba bốn hôm là ổn cả. Vết sẹo của hai vị cắt cổ cùng Thần Phong công tử đập đầu tự sát cũng đã lành không sai biệt lắm. Lão tử mỗi ngày có hai hoạt động quen thuộc, một là buổi sáng hướng dẫn các vị công tử tập thể dục, chuyện còn lại là buổi tối kể chuyện xưa cho Hoa Anh Hùng.

Mười bảy huynh đệ tự sát tập thể đã làm cho ta ngộ ra một chân lý, làm đại sự là phải biết nhẫn nại.Cái gọi là phương pháp nước chảy đá mòn. Cải cách kịch liệt sẽ sinh ra phản tác dụng kịch liệt, chỉ có thể theo một con đường khác, chính là con đường dị dỗ. Ta trầm tư suy nghĩ ba ngày ba đêm, bước đầu bắt tay vào thực thi phương án diễn biến hòa bình, trước mắt cũng có chút chút hiệu quả.

Các vị công tử bị ta suốt một ngày trời thành tâm cảm hóa. Thái độ với ta cũng đã tự nhiên hơn rất nhiều. Ta lấy cớ điều trị thân thể suy yếu của các vị ấy, ở giữa đình trên hồ đặt một bao cát, cổ vũ các công tử đi luyện quyền anh, mỗi buổi sáng chạy hai vòng quanh Vọng Tinh hồ, tập thể dục buổi sáng, hít thở không khí trong lành.

Uông thám hoa bị lão tử dọa không nghe lời sẽ giết cả nhà hắn, trước mắt cực kỳ hợp tác, ở Nam Viện dưỡng đến da mềm thịt trắng, thi thoảng cũng tham gia tập thể dục. Ta rất tản thưởng sự tiến bộ của hắn. đặc biết hắn còn là người đầu tiên tham gia luyện côn bổng.

Sư phụ dạy côn bổng là ông lão Trần Đại Quý do một tay Nhân vương gia tiến cử, năm nay đã sáu mươi tám. Vốn là cấm quân giáo đầu về hưu. Khi còn trẻ dùng một đôi lưu tinh chùy. Nghe nói chỉ một mình đã đủ dũng mãnh trấn giữ quan ải. Vốn dĩ ta định trực tiếp lên mấy nơi Thiếu Lâm Tự, Võ Đang sơn thỉnh một hai vị trưởng lão về đây dạy cơ sở cho mọi người, còn đi đến cả hoang sơn dã lĩnh tìm thế ngoại cao nhân. Nhưng theo Nhân vương gia nói Trần lão công phu tuyệt đối không thua trưởng lão Thiếu Lâm Võ Đang, hơn nữa kinh nghiệm dạy học phong phú, lại tiện ở gần đây.

Ta đã sớm biết lời của Sài Hân huynh để mức độ tin cậy không cao lắm, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Ngày đầu tiên Trần lão đến vương phủ dạy học, căng yết hầu từng chỉ huy ba nghìn cấm quân tại thao trường ra chỉ huy mấy người bao gồm cả tiểu vương gia ta, bắt luyện đứng tấn. Chỉ có Hoa Anh Hùng cùng Uông thám hoa ngoan ngoãn làm theo ta. Mười tám vị công tử còn lại khoanh tay đứng nhìn, từ chối hợp tác.

Trần lão giận dữ: “Vương gia cũng làm sao các ngươi không làm?” Bùi công tử nói: “Vương gia tự mình làm chứ không hề yêu cầu chúng ta làm, trước đó vương gia cũng nói, luyện tập dựa trên hai chữ tự nguyện.” Trần lão giáo đầu thét lớn hai chữ “Phản rồi!”, đưa mắt ý bảo ta lên tiếng ủng hộ. Ta vờ như không thấy, hiện tại đang thi hành chính sách dụ dỗ. Trần lão giáo đầu thẹn quá hóa giận, vung cây trường côn, ném về phía Bùi Nhược Thủy.

Ta hô to một tiếng “Dừng tay!”, không kịp nghĩ nhiều liền lao về phía trước. Kết quả gậy gộc không chạm được đến Bùi công tử, trái lại còn nện một nhát lên vai phải của ta, đánh cho lão tử thật không thể không nhe răng trợn mắt.

Lúc ấy Nhân vương gia dựa trên tinh thần tiễn phật tiễn đến Tây Thiên mà ngồi trên hành lang quan sát, Tiểu Thuận, Tiểu Trung hầu hắn uống trà cắn hạt dưa, thấy thế giơ tay, một khối hạt thông bắn thẳng đến, chính giữa huyệt vị nào đó sau lưng Trần lão giáo đầu. Ông cụ ngay lập tức biến thành tượng gỗ, không nhúc nhích. Nhân vương gia thong thả lại gần, vung tay áo, quăng ông cụ bay xa cả trượng có lẻ, “Tạm thời niệm ngươi lớn tuổi lại có chiến công, hôm nay tha ngươi. Đả thương thiên kim quý thể của Thái vương gia, ba ngàn cái đầu cũng không đủ chém!”

Trần lão giáo đầu ngã xuống đất khiến huyệt vị được đả thông, ta giúp hắn biện hộ với Nhân vương rồi sai người dìu ra khỏi phủ. Thấy Nhân vương mà một bụng tức dâng lên: “Tam ca ngài thật không chịu tư duy! Bản thân công phu cao như vậy, không chịu dạy cho huynh đệ lại còn để cử cái phần tử giá áo túi cơm!” Nhân vương cười đến gian xảo: “Đều dạy đệ, gì cũng được. Huống hồ thiên hạ làm gì có đạo lý dạy không công, ta thay đệ tiến cử Trần giáo đầu, đệ còn thiếu tam ca ta một bữa nhậu đa tạ tiến cử nữa.” **! Vai phải ta tím bầm một mảng, phải lấy rượu thuốc xoa vài ngày mới đỡ. Đang lúc giãy chết, Bùi Nhược Thủy đề nghị với ta về sau gọi hắn là Bùi Kỳ Tuyên, Bùi công tử nói để cảm tạ ta đỡ cho hắn một gậy, mỗi tối tự mình giúp ta xoa bả vai. Xoa đến mức ta ruột gan nhộn nhạo, kể chuyện cho Hoa Anh Hùng cũng loạn cào cào.

Để giúp cho mầm non của Tổ quốc có thể bước lên con đường quang minh đại đạo, mỗi tối ta đều kể cho Hoa Anh Hùng chuyện về các anh hùng thời xưa nhằm nuôi dưỡng tư tưởng đoan chính. Công trình này tiến hành cực kỳ thuận lợi. Hoa Anh Hùng ngốc triệt để, mấy loại chuyện như [tam đả Bạch Cốt tinh] lão tử từ hồi ba tuổi đã nghe đến phát ngấy. Nhóc mười ba tuổi thế mà lại nghe chăm chú đến mức tẩu hỏa nhập ma. Ta kể hết [Tây du ký] lại đến [Thủy Hử], Hoa Anh Hùng lúc đầu còn hơi sợ hãi, co ro trên ghế không giám ngẩng đầu, bây giờ tối nào cũng sáng mắt nghe đến nửa đêm mới lưu luyến rời đi.

Vốn dĩ cuộc sống an ổn có thể cứ thế trôi qua, nếu không phải xảy ra một chuyện tồi tệ.

Chuyện này thực sự là họa từ trên trời rơi xuống. Ngọn nguồn là do Phù Khanh Thư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện