Hai tuần Khổng Thâm Phong về nước là một hành trình rượt đuổi gần như không ngừng nghỉ, ngày cuối cùng mới xác định buổi chiều và tối để trống, cùng vợ về nhà bà ngoại thỉnh tội.
Bà lão sống tại biệt thự trên vùng núi ở ngoại thành. Tài xế của Khang Dĩ Hinh đưa họ đến trước cửa, Khổng Thâm Phong nhấc theo túi lớn túi nhỏ quà biếu đi vào trong sân.
Khổng Tống hai tay trống trơn lẳng lặng theo sau ông và Khang Dĩ Hinh.
Sau sự việc ở tổ nghiên cứu lần trước, Khổng Tống một câu cũng không nói với Khổng Thâm Phong. Vì chuyện này mà Khang Dĩ Hinh mắng Khổng Thâm Phong không ít lần. Chẳng qua Khổng Thâm Phong cho rằng nguyên tắc là nguyên tắc, Khổng Tống phá hủy nguyên tắc, phạm lỗi thì nên gánh chịu hậu quả mới đúng, cứ cưng chiều thuận theo mới chính là hại Khổng Tống, nên thái độ ông hòa hoãn với vợ, chỉ riêng với Khổng Tống lại vẫn không biết làm sao.
Có thể là tính cách khó nói chuyện, quan hệ Khổng Thâm Phong và con trai không thân thiết, nhưng Khổng Thâm Phong là thương con thực lòng, có điều ông chẳng biết nên giao lưu thế nào với con trai mà thôi.
Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh có được đứa con trai này thực sự không dễ dàng.
Trước khi mang thai Khổng Tống, Khang Dĩ Hinh đã sảy thai ba lần, chín tháng mang Khổng Tống trong mình đều là trải qua trên giường, vậy nên sau khi sinh Khổng Tống, Khang Dĩ Hinh đối với cậu ta vô cùng cưng chiều, cá nhân Khổng Thâm Phong cho rằng, sự cưng chiều ấy thái quá đến trở thành một loại bệnh.
Khi Khổng Tống còn học ở vườn trẻ, Khổng Thâm Phong từng phạm một sai lầm, ông có ý muốn bồi dưỡng thiếu niên thiên tài nên mỗi đêm về nhà mang Khổng Tống ra giảng dạy khai sáng về vật lý, cùng giảng dạy toán học cho Khổng Tống bao nhiêu là bài, ai dè dạy được hơn một năm còn chưa dạy đến tăng giảm giá trị thặng dư còn bị vợ mắng ông dục tốc bất đạt, Khổng Thâm Phong liền từ bỏ ý định, quyết để cho Khổng Tống tự do mà trưởng thành.
Khổng Tống dần lớn lên, ước chừng lúc lên cấp hai, biểu đạt với Khổng Thâm Phong rằng mình cảm thấy rất hứng thú với vật lý, muốn kế nghiệp ba mình. Khổng Thâm Phong đương nhiên vui mừng, mỗi khi có tựa sách thú vị vừa xuất bản đều tranh thủ mua ngay cho con trai, mà Khổng Tống thì đều vui vẻ nhận hết.
Mãi cho tới một ngày, Khổng Thâm Phong muốn đến phòng Khổng Tống lấy sách, mới phát hiện tất cả những thứ ông cho Khổng Tống, đều bị Khổng Tống không chút quý trọng mà nhét vào góc tường trong tủ.
Vệ sinh trong nhà rất sạch sẽ, sách không đến nỗi bị ẩm mốc, khi mở ra mới thấy hoàn toàn mới tinh, một chút dấu hiệu đã đọc qua cũng không có.
Khổng Thâm Phong xuất thân bình thường nên xưa nay tiết kiệm, khi còn trẻ du học ở nước ngoài thì tài liệu học tập đều là hàng đã qua tay vài người hoặc là xem tạm bản điện tử. Mức lương của ông không quá cao, tiền thưởng thì đều đưa cho vợ, không có thói xấu tham kinh phí nghiên cứu khoa học làm của riêng, mỗi khi mua sách mới cho Khổng Tống đều là ông phải cân nhắc một chút rồi mới mua.
Nhìn thấy đống sách trong tủ, Khổng Thâm Phong xem như hiểu ra, Khổng Tống đối với vật lý không có hứng thú, chẳng qua là thấy rằng Khổng Thâm Phong sẽ yêu thích đứa con cũng yêu thích vật lý, mới dối gạt là mình cũng thích vật lý. Sau khi Ninh Diệc Duy gia nhập khóa nghiên cứu vào năm ngoái, Ninh Diệc Duy cùng Khổng Thâm Phong gửi mail trao đổi về một quyển sách nào đó, Khổng Thâm Phong về nhà trộm mấy quyển đưa cho Ninh Diệc Duy, đúng như dự đoán, Khổng Tống căn bản không hề phát hiện.
Chỉ là từ đó về sau, Khổng Thâm Phong thật không dám quan tâm việc học của Khổng Tống nhiều hơn nữa, chỉ sợ quan tâm quá nhiều lại phản tác dụng.
Ông Khang đã qua đời từ năm trước, bà Khang xếp đặt linh đường ở sân sau biệt thự, chuyện đầu tiên phải làm của con cháu khi về nhà chính là đến linh đường thắp nhang.
Khí trời lạnh, sau khi thắp nhang xong mọi người tụ lại phòng khách uống trà.
Tuy Khổng Tống không được thông minh nhưng cái miệng lại rất ngọt, bà Khang rất yêu thương cậu ta, kéo cậu ta đến bên cạnh, hỏi cuộc sống đại học trôi qua như thế nào. Khổng Thâm Phong liếc nhìn Khổng Thâm Phong một cái, ngay sau đó Khang Dĩ Hinh cũng trừng Khổng Thâm Phong một cái, Khổng Thâm Phong nhất thời cảm thấy tách trà trong tay trở nên nóng hơn.
“Sao thế?” bà Khang cực hiểu chuyện nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ mặt hai mẹ con liền hiểu gia đình đang có mâu thuẫn.
“Không có gì ạ.” Khổng Tống nói
Khổng Thâm Phong lúng túng một hồi, vừa lúc điện thoại di động rung, lấy ra xem, là phòng thực nghiệm từ Tokyo gọi sang, lập tức đứng lên ra đến chỗ ngoặt hành lang nghe máy.
Trên tường hành lang có treo ảnh các thế hệ nhà họ khang, Khổng Thâm Phong vừa nói chuyện cùng nhân viên thí nghiệm vừa đi tới đi lui dọc hành lang, ông lướt thấy một bức ảnh chụp cả gia đình, bỗng thấy có gì đó không đúng lắm, vòng trở lại mà nhìn.
Khổng Thâm Phong giải quyết vấn đề với nhân viên thí nghiệm qua điện thoại xong thì cúp máy, ông chăm chú nhìn vào bức ảnh gia đình kia. Bên trong có mười lăm người, ở giữa là ông ngoại và bà ngoại của Khang Dĩ Hinh, vây quanh là ba người trẻ tuổi và bảy đứa bé chiều cao không đồng đều. Người trẻ tuổi thứ nhất là ba của Khang Dĩ Hinh, đứng bên cạnh ông là một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, mặt nhỏ gầy, mắt to, khiến Khổng Thâm Phong cảm thấy rất quen mắt.
Nhưng nhìn hồi lâu lại không nhớ ra là điều gì, liền quay lại phòng khách.
Trong phòng khách, Khổng Tống vẫn đang nói chuyện.
“Nó còn đánh con,” Khổng Tống oan ức nói “Đánh vào chỗ này.”
Khổng Thâm Phong lại gần, thấy Khổng Tống ôm mặt, Khang Dĩ Hinh trông thấy ông vào thì lườm ông một cái, nói với Khổng Tống: “Con kể lại cho ba con đi.”
“Đánh đấm cái gì,” chân mày Khổng Thâm Phong cau lại, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ninh Diệc Duy đánh con.” Khổng Tống cúi đầu nói.
Nghe thấy ba chữ “Ninh Diệc Duy”, Khổng Thâm Phong trong chớp mắt như thể hồ quán đỉnh. Thiếu nữ bên trong bức ảnh gia đình kia và Ninh Diệc Duy có vẻ ngoài cực kì giống nhau.
Mà cô gái kia chính là Khang Dĩ Hinh.
Lúc Khang Dĩ Hinh mười chín tuổi gặp tai nạn giao thông, đã từng giải phẩu chỉnh hình, tướng mạo so với trước kia khác biệt rất nhiều.
Khang Dĩ Hinh hơn hai mươi tuổi mới quen biết Khổng Thâm Phong, gần như chưa từng cho Khổng Thâm Phong xem qua ảnh trước đây của bà, bởi thế nên Khổng Thâm Phong đối với tướng mạo khi xưa chẳng có ấn tượng mà cũng không để ý đến.
Cho tới hôm nay ông đứng ở hành lang nhà mẹ Khang Dĩ Hinh, nhàm chán gọi điện rồi đi qua đi lại mới trông thấy tấm ảnh gia đình kia.
______________________________________________________________
Ninh Diệc Duy đêm nay mất ngủ.
Cậu trằn trọc xoay người nghĩ lại ý tứ trong câu nói của Lương Sùng, cứ như một nhà toán học đi tìm kết luật cho giả thiết của mình mà suốt đêm không thể chợp mắt.
Cậu không biết mình ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết lúc tỉnh lại đã là 11 giờ rưỡi sáng. Từ lúc có ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên Ninh Diệc Duy dậy trễ đến thế.
Ninh Diệc Duy rửa mặt, không thay áo ngủ, ra khỏi phòng muốn xem xem còn đồ ăn sáng hay không thì bị Khang Mẫn Mẫn còn ngồi xem tivi trên sô pha làm giật mình.
“Duy Duy,” Khang Mẫn Mẫn ngoắc ngoắc tay với cậu “ấy vậy mà hôm nay biết ngủ nướng.”
Ninh Diệc Duy chào bà một tiếng “Con chào dì,” rồi đi tới một cái sô pha khác ngồi xuống, ngại ngùng đặt tay lên đầu gối như học sinh tiểu học ngày đầu tới lớp ngồi nghiêm chỉnh.
“Dì đến nhà con dùng cơm,” bà cười híp mắt giải thích “Rồi buổi chiều đi mua quần áo với mẹ con luôn thể.”
Sau khi Khang Mẫn Mẫn về hưu, cả người thoạt trông nhàn tản và thong dong hơn trước, thường xuyên đi úc an dưỡng cùng Lương Khởi Triều, có khi là đi trong khu vực, sống so với trước đây thanh nhàn hơn, giơ tay nhấc chân cũng bớt đi nét già dặn mà nhiều hơn mấy phần ôn hòa: “Hôm qua mẹ con nhắn tin hỏi dì, quần áo nên mua ở đâu thì tốt, đúng lúc hai hôm nay dì trở về ký kết vài thứ nên thuận tiện sang nhà con ké một bữa cơm, rồi đưa Giai Cầm đi dạo phố.”
Đang nói, Lục Giai Cầm đi vào phòng, nhìn thấy Ninh Diệc Duy đã dậy thì vừa như oán trách vừa như đau lòng mà chọt chọt lên trán cậu: “Ngủ đến tận giờ, cho con chừa tối qua về nhà trễ như thế.” Còn nói tiếp “Thay mẹ tiếp đãi cô lương một chút, mẹ đi nấu ăn.”
Dứt lời, Lục Giai Cầm quay vào nhà bếp.
“Duy Duy,” Khang Mẫn Mẫn bưng tách trà uống một hớp, tán gẫu với Ninh Diệc Duy “Dì nghe Lương Sùng nói, con được học nghiên cứu dưới tay Khổng giáo sư?”
Ninh Diệc Duy ngoan ngoãn gật đầu, nói phải, bà tiếp túc nói: “Vậy cũng không tệ, nếu Khổng giáo sư bạc đãi con, con cứ nói với dì, dì giúp con hả giận.”
Ninh Diệc Duy không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ ngại ngùng cười cười.
Khang Mẫn Mẫn nhìn Ninh Diệc Duy, dừng một chút, đem tivi chỉnh nhỏ tiếng đi, lại uống mấy hớp trà, mới do dự mở miệng hỏi Ninh Diệc Duy: “ Duy Duy, gần đây con có hay gặp Lương Sùng không?”
Nghe bà nhắc tới Lương Sùng làm Ninh Diệc Duy nhớ lại đôi co nho nhỏ lần trước của cậu và Lục Giai Cầm, nhưng vẫn thành thực nói: “Cũng thường xuyên ạ.”
“Vậy nó có nhắc qua chuyện Lục tiểu thư với con không?” Khang Mẫn Mẫn lập tức dò hỏi.
Đầu Ninh Diệc Duy muốn phình to ra, nhưng không muốn gạt Khang Mẫn Mẫn đành phải hàm hồ nói: “Dạ, có nhắc tới một ít.”
“Nó có thái độ gì?” Khang Mẫn Mẫn tiếp tục truy hỏi.
Ninh Diệc Duy lắc đầu một cái, chần chừ nói: “Khó mà nói được ạ.”
Cậu ngồi đối diện với Khang Mẫn Mẫn, không thể nói chuyện với bà như nói chuyện với mẹ mình, chẳng thể làm gì khác hơn là chuyên chú nghe Khang Mẫn Mẫn tố khổ, nói cô gái kia ưu tú thế nào, Lương Sùng đã không thông suốt đến thế nào.
“Nó so với con nhà người ta chẳng thua kém gì cả, nhưng đến chuyện này thì không được.” Khang Mẫn Mẫn sầu mi khổ kiểm nói, “Duy Duy,con giúp dì khuyên nó một chút nhé.”
Ninh Diệc Duy cũng không biết làm sao, tâm trạng rất khó chịu, không muốn đáp ứng, nhưng cậu không thể có thái độ không tôn kính với Khang Mẫn Mẫn, chỉ cúi đầu, nhịn không được vò vò mép quần pyjamas.
Khang Mẫn Mẫn không nghe được Ninh Diệc Duy trả lời cũng không thèm để ý, vẫn còn đang cảm khái: “Dì và ba nó yêu cầu không cao, chỉ cần cô gái tốt, thích Lương Sùng là được, mà dì thấy nó cố tình lại thiếu mất tâm tư yêu đương, hễ đề cập tới là ra sức khước từ, ngay cả thích cái dạng gì cũng không biết được. Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao giờ, biết đến khi nào dì mới được bồng cháu, ngay cả giường cho cháu nội cũng chuẩn bị xong rồi, một cái giường công chúa, một cái giường hoàng tử.
Ninh Diệc Duy không dám nói gì, chỉ có thể ậm ừ nói: “Dạ.”
Khang Mẫn Mẫn đại khái là ở úc một thời gian dài, ít người trò chuyện, lời muốn nói rất nhiều. Trí tưởng tượng xoay vèo vèo, bắt đầu vẽ ra cuộc sống của con trai sau này, bà bảo con dâu không cần chịu vất vả, thuê người trông trẻ ở đâu thì tốt.
Mà những thứ đó không liên quan đến Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy nghe nhưng không hồn bay đi đâu mất, không cách nào tập trung tinh thần.
Cậu thấy Khang Mẫn Mẫn nói chuyện không ngừng khép mở đôi môi đỏ, bên tai tràn ngập âm thanh Khang Mẫn Mẫn, dần dà Ninh Diệc Duy dường như cái gì cũng nghe không rõ nữa.
Ninh Diệc Duy bị nỗi ghen tuông ủ cho chua lèm, cứ như có mấy trăm quả chanh cắt lát, nước túa ra thấm vào chiếc hộp con con trong lòng Ninh Diệc Duy, chất lỏng chua chát ngập hết cả trái tim cậu.
Cậu không muốn như vậy. Ninh Diệc Duy chuyên chú nghĩ, cậu không muốn như vậy.
Cậu hi vọng Lương Sùng chỉ là của mình cậu, Lương Sùng chỉ ôm lấy mỗi Ninh Diệc Duy, thẻ mở khóa nhà Lương Sùng chỉ có Ninh Diệc Duy có, nhà Lương Sùng chỉ có cậu mới có thể vào, lúc không ngủ được chỉ có một mình cậu mới được gọi Lương Sùng.
Thật giống như có một cây đinh sắt thô gỉ thật dài ló ra khỏi đầu Ninh Diệc Duy, mang theo hỗn độn và trốn tránh, nguyên nhân của tất cả những ám muội không rõ ràng, hành vi không rõ ràng.
Cậu muốn độc chiếm Lương Sùng, điều này không thể tính bằng phép tính, cũng không có công thức để tính, cậu làm chuyện vô ích ở ký túc xá của anh họ Chu Tử Duệ, uổng phí hơn nửa buổi tối thời gian suy nghĩ ở đó.
Câu trả lời chính xác tuy rằng chưa được đưa ra ánh sáng nhưng lại rất đơn giản.
Ninh Diệc Duy hiện giờ có hai lựa chọn.
Một là ở nhà ăn cơm, cứ việc tiếp tục do dự thiếu quyết đoán suy đi nghĩ lại một phen.
Hai là ngay lập tức đến nhà Lương Sùng phá hủy sự ổn định giữa hai người, hỏi Lương Sùng có muốn mãi mãi luôn bên cạnh Ninh Diệc Duy hay không. Ninh Diệc Duy về phòng thay quần áo, ra khỏi cửa.
Bà lão sống tại biệt thự trên vùng núi ở ngoại thành. Tài xế của Khang Dĩ Hinh đưa họ đến trước cửa, Khổng Thâm Phong nhấc theo túi lớn túi nhỏ quà biếu đi vào trong sân.
Khổng Tống hai tay trống trơn lẳng lặng theo sau ông và Khang Dĩ Hinh.
Sau sự việc ở tổ nghiên cứu lần trước, Khổng Tống một câu cũng không nói với Khổng Thâm Phong. Vì chuyện này mà Khang Dĩ Hinh mắng Khổng Thâm Phong không ít lần. Chẳng qua Khổng Thâm Phong cho rằng nguyên tắc là nguyên tắc, Khổng Tống phá hủy nguyên tắc, phạm lỗi thì nên gánh chịu hậu quả mới đúng, cứ cưng chiều thuận theo mới chính là hại Khổng Tống, nên thái độ ông hòa hoãn với vợ, chỉ riêng với Khổng Tống lại vẫn không biết làm sao.
Có thể là tính cách khó nói chuyện, quan hệ Khổng Thâm Phong và con trai không thân thiết, nhưng Khổng Thâm Phong là thương con thực lòng, có điều ông chẳng biết nên giao lưu thế nào với con trai mà thôi.
Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh có được đứa con trai này thực sự không dễ dàng.
Trước khi mang thai Khổng Tống, Khang Dĩ Hinh đã sảy thai ba lần, chín tháng mang Khổng Tống trong mình đều là trải qua trên giường, vậy nên sau khi sinh Khổng Tống, Khang Dĩ Hinh đối với cậu ta vô cùng cưng chiều, cá nhân Khổng Thâm Phong cho rằng, sự cưng chiều ấy thái quá đến trở thành một loại bệnh.
Khi Khổng Tống còn học ở vườn trẻ, Khổng Thâm Phong từng phạm một sai lầm, ông có ý muốn bồi dưỡng thiếu niên thiên tài nên mỗi đêm về nhà mang Khổng Tống ra giảng dạy khai sáng về vật lý, cùng giảng dạy toán học cho Khổng Tống bao nhiêu là bài, ai dè dạy được hơn một năm còn chưa dạy đến tăng giảm giá trị thặng dư còn bị vợ mắng ông dục tốc bất đạt, Khổng Thâm Phong liền từ bỏ ý định, quyết để cho Khổng Tống tự do mà trưởng thành.
Khổng Tống dần lớn lên, ước chừng lúc lên cấp hai, biểu đạt với Khổng Thâm Phong rằng mình cảm thấy rất hứng thú với vật lý, muốn kế nghiệp ba mình. Khổng Thâm Phong đương nhiên vui mừng, mỗi khi có tựa sách thú vị vừa xuất bản đều tranh thủ mua ngay cho con trai, mà Khổng Tống thì đều vui vẻ nhận hết.
Mãi cho tới một ngày, Khổng Thâm Phong muốn đến phòng Khổng Tống lấy sách, mới phát hiện tất cả những thứ ông cho Khổng Tống, đều bị Khổng Tống không chút quý trọng mà nhét vào góc tường trong tủ.
Vệ sinh trong nhà rất sạch sẽ, sách không đến nỗi bị ẩm mốc, khi mở ra mới thấy hoàn toàn mới tinh, một chút dấu hiệu đã đọc qua cũng không có.
Khổng Thâm Phong xuất thân bình thường nên xưa nay tiết kiệm, khi còn trẻ du học ở nước ngoài thì tài liệu học tập đều là hàng đã qua tay vài người hoặc là xem tạm bản điện tử. Mức lương của ông không quá cao, tiền thưởng thì đều đưa cho vợ, không có thói xấu tham kinh phí nghiên cứu khoa học làm của riêng, mỗi khi mua sách mới cho Khổng Tống đều là ông phải cân nhắc một chút rồi mới mua.
Nhìn thấy đống sách trong tủ, Khổng Thâm Phong xem như hiểu ra, Khổng Tống đối với vật lý không có hứng thú, chẳng qua là thấy rằng Khổng Thâm Phong sẽ yêu thích đứa con cũng yêu thích vật lý, mới dối gạt là mình cũng thích vật lý. Sau khi Ninh Diệc Duy gia nhập khóa nghiên cứu vào năm ngoái, Ninh Diệc Duy cùng Khổng Thâm Phong gửi mail trao đổi về một quyển sách nào đó, Khổng Thâm Phong về nhà trộm mấy quyển đưa cho Ninh Diệc Duy, đúng như dự đoán, Khổng Tống căn bản không hề phát hiện.
Chỉ là từ đó về sau, Khổng Thâm Phong thật không dám quan tâm việc học của Khổng Tống nhiều hơn nữa, chỉ sợ quan tâm quá nhiều lại phản tác dụng.
Ông Khang đã qua đời từ năm trước, bà Khang xếp đặt linh đường ở sân sau biệt thự, chuyện đầu tiên phải làm của con cháu khi về nhà chính là đến linh đường thắp nhang.
Khí trời lạnh, sau khi thắp nhang xong mọi người tụ lại phòng khách uống trà.
Tuy Khổng Tống không được thông minh nhưng cái miệng lại rất ngọt, bà Khang rất yêu thương cậu ta, kéo cậu ta đến bên cạnh, hỏi cuộc sống đại học trôi qua như thế nào. Khổng Thâm Phong liếc nhìn Khổng Thâm Phong một cái, ngay sau đó Khang Dĩ Hinh cũng trừng Khổng Thâm Phong một cái, Khổng Thâm Phong nhất thời cảm thấy tách trà trong tay trở nên nóng hơn.
“Sao thế?” bà Khang cực hiểu chuyện nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ mặt hai mẹ con liền hiểu gia đình đang có mâu thuẫn.
“Không có gì ạ.” Khổng Tống nói
Khổng Thâm Phong lúng túng một hồi, vừa lúc điện thoại di động rung, lấy ra xem, là phòng thực nghiệm từ Tokyo gọi sang, lập tức đứng lên ra đến chỗ ngoặt hành lang nghe máy.
Trên tường hành lang có treo ảnh các thế hệ nhà họ khang, Khổng Thâm Phong vừa nói chuyện cùng nhân viên thí nghiệm vừa đi tới đi lui dọc hành lang, ông lướt thấy một bức ảnh chụp cả gia đình, bỗng thấy có gì đó không đúng lắm, vòng trở lại mà nhìn.
Khổng Thâm Phong giải quyết vấn đề với nhân viên thí nghiệm qua điện thoại xong thì cúp máy, ông chăm chú nhìn vào bức ảnh gia đình kia. Bên trong có mười lăm người, ở giữa là ông ngoại và bà ngoại của Khang Dĩ Hinh, vây quanh là ba người trẻ tuổi và bảy đứa bé chiều cao không đồng đều. Người trẻ tuổi thứ nhất là ba của Khang Dĩ Hinh, đứng bên cạnh ông là một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, mặt nhỏ gầy, mắt to, khiến Khổng Thâm Phong cảm thấy rất quen mắt.
Nhưng nhìn hồi lâu lại không nhớ ra là điều gì, liền quay lại phòng khách.
Trong phòng khách, Khổng Tống vẫn đang nói chuyện.
“Nó còn đánh con,” Khổng Tống oan ức nói “Đánh vào chỗ này.”
Khổng Thâm Phong lại gần, thấy Khổng Tống ôm mặt, Khang Dĩ Hinh trông thấy ông vào thì lườm ông một cái, nói với Khổng Tống: “Con kể lại cho ba con đi.”
“Đánh đấm cái gì,” chân mày Khổng Thâm Phong cau lại, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ninh Diệc Duy đánh con.” Khổng Tống cúi đầu nói.
Nghe thấy ba chữ “Ninh Diệc Duy”, Khổng Thâm Phong trong chớp mắt như thể hồ quán đỉnh. Thiếu nữ bên trong bức ảnh gia đình kia và Ninh Diệc Duy có vẻ ngoài cực kì giống nhau.
Mà cô gái kia chính là Khang Dĩ Hinh.
Lúc Khang Dĩ Hinh mười chín tuổi gặp tai nạn giao thông, đã từng giải phẩu chỉnh hình, tướng mạo so với trước kia khác biệt rất nhiều.
Khang Dĩ Hinh hơn hai mươi tuổi mới quen biết Khổng Thâm Phong, gần như chưa từng cho Khổng Thâm Phong xem qua ảnh trước đây của bà, bởi thế nên Khổng Thâm Phong đối với tướng mạo khi xưa chẳng có ấn tượng mà cũng không để ý đến.
Cho tới hôm nay ông đứng ở hành lang nhà mẹ Khang Dĩ Hinh, nhàm chán gọi điện rồi đi qua đi lại mới trông thấy tấm ảnh gia đình kia.
______________________________________________________________
Ninh Diệc Duy đêm nay mất ngủ.
Cậu trằn trọc xoay người nghĩ lại ý tứ trong câu nói của Lương Sùng, cứ như một nhà toán học đi tìm kết luật cho giả thiết của mình mà suốt đêm không thể chợp mắt.
Cậu không biết mình ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết lúc tỉnh lại đã là 11 giờ rưỡi sáng. Từ lúc có ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên Ninh Diệc Duy dậy trễ đến thế.
Ninh Diệc Duy rửa mặt, không thay áo ngủ, ra khỏi phòng muốn xem xem còn đồ ăn sáng hay không thì bị Khang Mẫn Mẫn còn ngồi xem tivi trên sô pha làm giật mình.
“Duy Duy,” Khang Mẫn Mẫn ngoắc ngoắc tay với cậu “ấy vậy mà hôm nay biết ngủ nướng.”
Ninh Diệc Duy chào bà một tiếng “Con chào dì,” rồi đi tới một cái sô pha khác ngồi xuống, ngại ngùng đặt tay lên đầu gối như học sinh tiểu học ngày đầu tới lớp ngồi nghiêm chỉnh.
“Dì đến nhà con dùng cơm,” bà cười híp mắt giải thích “Rồi buổi chiều đi mua quần áo với mẹ con luôn thể.”
Sau khi Khang Mẫn Mẫn về hưu, cả người thoạt trông nhàn tản và thong dong hơn trước, thường xuyên đi úc an dưỡng cùng Lương Khởi Triều, có khi là đi trong khu vực, sống so với trước đây thanh nhàn hơn, giơ tay nhấc chân cũng bớt đi nét già dặn mà nhiều hơn mấy phần ôn hòa: “Hôm qua mẹ con nhắn tin hỏi dì, quần áo nên mua ở đâu thì tốt, đúng lúc hai hôm nay dì trở về ký kết vài thứ nên thuận tiện sang nhà con ké một bữa cơm, rồi đưa Giai Cầm đi dạo phố.”
Đang nói, Lục Giai Cầm đi vào phòng, nhìn thấy Ninh Diệc Duy đã dậy thì vừa như oán trách vừa như đau lòng mà chọt chọt lên trán cậu: “Ngủ đến tận giờ, cho con chừa tối qua về nhà trễ như thế.” Còn nói tiếp “Thay mẹ tiếp đãi cô lương một chút, mẹ đi nấu ăn.”
Dứt lời, Lục Giai Cầm quay vào nhà bếp.
“Duy Duy,” Khang Mẫn Mẫn bưng tách trà uống một hớp, tán gẫu với Ninh Diệc Duy “Dì nghe Lương Sùng nói, con được học nghiên cứu dưới tay Khổng giáo sư?”
Ninh Diệc Duy ngoan ngoãn gật đầu, nói phải, bà tiếp túc nói: “Vậy cũng không tệ, nếu Khổng giáo sư bạc đãi con, con cứ nói với dì, dì giúp con hả giận.”
Ninh Diệc Duy không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ ngại ngùng cười cười.
Khang Mẫn Mẫn nhìn Ninh Diệc Duy, dừng một chút, đem tivi chỉnh nhỏ tiếng đi, lại uống mấy hớp trà, mới do dự mở miệng hỏi Ninh Diệc Duy: “ Duy Duy, gần đây con có hay gặp Lương Sùng không?”
Nghe bà nhắc tới Lương Sùng làm Ninh Diệc Duy nhớ lại đôi co nho nhỏ lần trước của cậu và Lục Giai Cầm, nhưng vẫn thành thực nói: “Cũng thường xuyên ạ.”
“Vậy nó có nhắc qua chuyện Lục tiểu thư với con không?” Khang Mẫn Mẫn lập tức dò hỏi.
Đầu Ninh Diệc Duy muốn phình to ra, nhưng không muốn gạt Khang Mẫn Mẫn đành phải hàm hồ nói: “Dạ, có nhắc tới một ít.”
“Nó có thái độ gì?” Khang Mẫn Mẫn tiếp tục truy hỏi.
Ninh Diệc Duy lắc đầu một cái, chần chừ nói: “Khó mà nói được ạ.”
Cậu ngồi đối diện với Khang Mẫn Mẫn, không thể nói chuyện với bà như nói chuyện với mẹ mình, chẳng thể làm gì khác hơn là chuyên chú nghe Khang Mẫn Mẫn tố khổ, nói cô gái kia ưu tú thế nào, Lương Sùng đã không thông suốt đến thế nào.
“Nó so với con nhà người ta chẳng thua kém gì cả, nhưng đến chuyện này thì không được.” Khang Mẫn Mẫn sầu mi khổ kiểm nói, “Duy Duy,con giúp dì khuyên nó một chút nhé.”
Ninh Diệc Duy cũng không biết làm sao, tâm trạng rất khó chịu, không muốn đáp ứng, nhưng cậu không thể có thái độ không tôn kính với Khang Mẫn Mẫn, chỉ cúi đầu, nhịn không được vò vò mép quần pyjamas.
Khang Mẫn Mẫn không nghe được Ninh Diệc Duy trả lời cũng không thèm để ý, vẫn còn đang cảm khái: “Dì và ba nó yêu cầu không cao, chỉ cần cô gái tốt, thích Lương Sùng là được, mà dì thấy nó cố tình lại thiếu mất tâm tư yêu đương, hễ đề cập tới là ra sức khước từ, ngay cả thích cái dạng gì cũng không biết được. Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao giờ, biết đến khi nào dì mới được bồng cháu, ngay cả giường cho cháu nội cũng chuẩn bị xong rồi, một cái giường công chúa, một cái giường hoàng tử.
Ninh Diệc Duy không dám nói gì, chỉ có thể ậm ừ nói: “Dạ.”
Khang Mẫn Mẫn đại khái là ở úc một thời gian dài, ít người trò chuyện, lời muốn nói rất nhiều. Trí tưởng tượng xoay vèo vèo, bắt đầu vẽ ra cuộc sống của con trai sau này, bà bảo con dâu không cần chịu vất vả, thuê người trông trẻ ở đâu thì tốt.
Mà những thứ đó không liên quan đến Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy nghe nhưng không hồn bay đi đâu mất, không cách nào tập trung tinh thần.
Cậu thấy Khang Mẫn Mẫn nói chuyện không ngừng khép mở đôi môi đỏ, bên tai tràn ngập âm thanh Khang Mẫn Mẫn, dần dà Ninh Diệc Duy dường như cái gì cũng nghe không rõ nữa.
Ninh Diệc Duy bị nỗi ghen tuông ủ cho chua lèm, cứ như có mấy trăm quả chanh cắt lát, nước túa ra thấm vào chiếc hộp con con trong lòng Ninh Diệc Duy, chất lỏng chua chát ngập hết cả trái tim cậu.
Cậu không muốn như vậy. Ninh Diệc Duy chuyên chú nghĩ, cậu không muốn như vậy.
Cậu hi vọng Lương Sùng chỉ là của mình cậu, Lương Sùng chỉ ôm lấy mỗi Ninh Diệc Duy, thẻ mở khóa nhà Lương Sùng chỉ có Ninh Diệc Duy có, nhà Lương Sùng chỉ có cậu mới có thể vào, lúc không ngủ được chỉ có một mình cậu mới được gọi Lương Sùng.
Thật giống như có một cây đinh sắt thô gỉ thật dài ló ra khỏi đầu Ninh Diệc Duy, mang theo hỗn độn và trốn tránh, nguyên nhân của tất cả những ám muội không rõ ràng, hành vi không rõ ràng.
Cậu muốn độc chiếm Lương Sùng, điều này không thể tính bằng phép tính, cũng không có công thức để tính, cậu làm chuyện vô ích ở ký túc xá của anh họ Chu Tử Duệ, uổng phí hơn nửa buổi tối thời gian suy nghĩ ở đó.
Câu trả lời chính xác tuy rằng chưa được đưa ra ánh sáng nhưng lại rất đơn giản.
Ninh Diệc Duy hiện giờ có hai lựa chọn.
Một là ở nhà ăn cơm, cứ việc tiếp tục do dự thiếu quyết đoán suy đi nghĩ lại một phen.
Hai là ngay lập tức đến nhà Lương Sùng phá hủy sự ổn định giữa hai người, hỏi Lương Sùng có muốn mãi mãi luôn bên cạnh Ninh Diệc Duy hay không. Ninh Diệc Duy về phòng thay quần áo, ra khỏi cửa.
Danh sách chương