Ngày hôm sau, lúc thức dậy Bách Lý Mạc Nhiên đã có thể nửa nằm nửa ngồi, thấy Cổ Tiểu Mộc bưng cháo loãng tiến vào, không chút khách khí đối với y phân phó: “Uy, tên đại ngốc kia! Ngươi giúp ta đi vào thành mua thuốc, đi nhanh về nhanh, một thứ cũng không thể thiếu!” Thuận miệng nói ra sáu vị thuốc.
Thấy đại thư sinh chỉ ngây ngốc nhìn hắn giống như không có nghe hắn nói, không khỏi tức giận: “Ngươi có nhớ kỹ chưa?! Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau cút đi!”
“Nhìn ngươi a, dung nhan thần quang ngọc lộ cùng tôn nhau lên, Đại ca xuất môn nhất định phải mang sa cân (khăn lụa)! Nếu không tiểu đệ thực dễ dàng bởi vì tranh Đại ca mà bị đánh vỡ đầu! Hắc… A, đừng nóng giận! Ta đều ghi nhớ rồi, sẽ đi liền!” Thấy trong mắt Mạc Nhiên bắn ra hàn quang, Tiểu Mộc vẫn như cũ một thân ăn mặc như thư sinh nghèo, cổ liền co rút lại, vội vàng đem cháo bưng đến trước mặt lão Đại.
“Ta uy ngươi ăn xong cái này liền đi vào thành mua thuốc. Nhìn không ra, ngươi còn có thể tự mình kê đơn thuốc nha! Không hổ là Đại ca của ta, thật là lợi hại!”
Lợi hại cái đầu ngươi! Mấy năm trôi qua, ta đều dựa vào mấy vị thuốc này áp chế âm độc trong cơ thể, công lực tụ lại rồi lại tán đi, mười sáu lần phát tác mười sáu lần điều chế thuốc, ta có thể không quen thuộc sao! Âm thầm cười nhạo mình một phen, Mạc Nhiên đối với nam nhân trước mặt ném sang một bên, đối với y nói:
“Ta không muốn ăn! Ngươi nhanh đi mua thuốc!”
“Cái này không được! Hôm trước, hôm qua ngươi luôn luôn hôn mê bất tỉnh, ta chỉ uy ngươi một chút đường thủy (chè), ngươi đến bây giờ còn chưa có gì vào bụng đâu! Chữa bệnh không thể vội vàng trong một lúc, chờ ngươi ăn hết bát cháo này, ta sẽ đi.” Ngồi vào mép giường, nâng bát lên dùng thìa gỗ múc từng thìa, cẩn thận thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng nam tử với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Ngươi biết cái thí gì! Nếu nội công của ta không khôi phục làm sao trị nội thương?! Nếu những kẻ tự cho mình là đại gia môn bạch đạo bất phàm tìm tới cửa, ngươi chuẩn bị thế nào? Tiếp tục tung một phen bột mì trộn lẫn hồ tiêu sao?! Hừ! Tử nghèo kiết hủ lậu không có đầu óc! Đầu đất chính là đầu đất! [ách…biết ngay là ớt tiêu mà ==”]
“Ta nói ta không muốn ăn!”
“…, Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đại ca? Tiểu Mạc Mạc, chỉ có hài tử mới có thể ồn ào nháo không ăn cơm để người ta hống nga! Đến, há mồm, a ” [ phun]
Trừng! Trừng mệt, đành nhắm mắt lại mở miệng ra.
“Lúc này mới ngoan!” Dứt lời, thìa không rút ra được, bị Mạc Nhiên dùng răng cắn lại! “Ha ha a…” Căn bản chính là tiểu hải tử nha! Nam nhân tuấn vĩ trên khuôn mặt lộ ra tiếu dung ôn nhu.
Không chú ý mở to mắt nhìn thấy nhu tình tràn ngập kia, trong lòng tịch mịch quen rồi không khỏi có phần rung động, mũi đau xót, nhất thời cảm thấy cháo loãng ở trong miệng có hơi chứa vị muối cũng tràn ngập một loại hương vị không nói nên lời. Rủ xuống mi mắt không hề mở miệng, chỉ ngoan ngoãn há mồm đem thìa cháo được thổi nguội cẩn thận ở bên miệng từng miếng từng miếng nuốt vào bụng.
Buổi sáng xuất môn, tới buổi chiều Cổ Tiểu Mộc mới vội vàng trở về, liền khuyên nhủ hống hắn ăn hết nửa nồi cháo thịt, thuận tiện nửa ép buộc giúp hắn, có chết cũng sĩ diện, xử lý một vài nhu cầu sinh lý. Sau đó, nói là còn có một vị thuốc chưa mua được, mới vừa đem người bệnh Mạc Mạc ổn định hảo liền chạy đi ra ngoài.
Mạc Nhiên nhìn gói thuốc đặt ở đầu giường, cố hết sức đưa tay mở ra một phen, phát hiện thiếu chính là [tất bát] (). Qủa nhiên!
Thuốc này sinh trưởng quái lạ vốn là rất khó tìm, thông thường hiệu thuốc cũng sẽ không có trữ hàng. Hơn nữa dược tính đại ôn nóng, uống cũng không tốt, trái lại sẽ khiến cho tỳ phổi chi hỏa, ngay cả lang trung kê đơn cũng không dám tùy tiện sử dụng nó kê thuốc. Điều này càng làm cho việc mua được càng khó khăn! Chính mình thậm chí còn phải chạy đến nơi dược này sinh trưởng để tìm kiếm, có thể còn không tìm được tung tích dược thảo. Ôm chặt một tia hi vọng để ngốc tử thư sinh đi giúp tìm mua, nhưng xem chừng đại khái là không có thu hoạch được gì.
Khoảng cách lần phát tác trước giống như so với lần vừa rồi thời gian ngắn hơn nhiều, thuốc lần này chưa tìm được, chưa kịp khôi phục hảo thì lại đột nhiên tán công…, xem ra trên bản bí quyết luyện công kia viết cũng không phải là quá mức khoa trương!
Cha, nương, phù hộ ta, phù hộ Mạc nhi của hai người trước khi công lực tán tẫn, âm độc công tâm, tìm ra được hung thủ chân chính phía sau! Ta thề nhất định phải làm cho tặc tử kia sống không bằng chết phải nhận hết tất cả khốc hình trên nhân gian! Ta muốn dùng đôi tay này xé nát ***g ngực tặc nhân kia, lấy tim phổi hắn để tế hai người!
Hơi thở lãnh tuyệt khiến cho dung nhan tái nhợt càng thêm trong suốt, nam tử tâm dần dần bị đóng băng chậm rãi vén lên ống tay áo, nhẹ nhàng vuốt ve đồng trạc ( vòng tay bằng đồng) trên cổ tay có đường vân điêu khắc dị thường phức tạp, thấp giọng thề.
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau vẫn như cũ không thấy tử nghèo kiết hủ lậu kia trở về, Mạc Nhiên trong lòng tràn ngập lo lắng khó hiểu.
Tên ngu ngốc kia tìm không thấy thì y sẽ không về sao! Ở bên ngoài tản bộ cái gì!
Hay là y vào thành bị…
Thật vất vả chịu đến giữa trưa, như trước không thấy bóng dáng Tiểu Mộc, Mạc Nhiên giãy dụa muốn từ trên giường đứng lên, từ dưới gối lấy ra binh khí huyết hồn hắn luôn mang bên người ── Giang hồ cũng là từ khi hắn mang theo huyết hồn bảo đao có thể phát ra hào quang này mà đến! Tìm ngoại sam đặt ở trên ghế, kết quả bởi vì thân thể vô pháp dùng sức, Huyết Hồn đại nhân thật mất mặt từ trên giường té trên mặt đất! […ân, quả là mất mặt chuồn lẹ]
“Mạc Mạc! Ngươi đang làm cái gì vậy?! Không muốn sống nữa sao?! Ai bảo ngươi động!” Cửa bị đẩy ra, một đại nam nhân thân nhếch nhác đem một chân phi nhanh xông tới, một phen ôm lấy Bách Lý đại gia đang ngã ngồi trên mặt đất, tại lúc hắn sinh khí thì nhét hắn vào trong chăn bông.
“Ngươi có biết hay không ngươi hiện tại không thể chịu một chút hàn khí nào?! Nếu bệnh tình nặng thêm…, ngươi muốn lấy cái gì sao không chờ ta trở lại?” Dài dòng nửa ngày đại nam nhân thấy sắc mặt Bách Lý lão Đại đắp chân trên giường không tốt, lúc này mới như là tỉnh ngộ ra: “A! Ta đã quên, ngươi có phải muốn đi phương tiện?”
Gân xanh nổi lên! “Ngươi chết chỗ nào…, thuốc đâu?” Cảm thấy được ngữ khí không đúng, nhanh chóng sửa miệng.
“Hắc hắc! Ta không có đi chết chỗ nào a. Ta phải sống giúp ngươi tìm thuốc đã chứ! Thuốc tất nhiên là ta tìm được rồi! Thuốc Đại ca chữa bệnh, tiểu đệ đâu dám chậm trễ.” Quan tâm ta cứ việc nói thẳng, làm gì phải che giấu! Cười thầm hai tiếng, Cổ Tiểu Mộc từ phía sau dỡ xuống một cái giỏ làm bằng trúc, thật cẩn thận từ bên trong lấy ra một cụm thảo dược.
“Mạc Mạc, ngươi xem đây có phải là [tất bát] kia không?”
Thoáng liếc một cái, liền lập tức nhìn ra xác thực là đồ thật. Không hề đưa ánh mắt đặt ở trên dược thảo, ngược lại đi đánh giá người đem thuốc về.
Lặng yên trong chốc lát, “Chính ngươi chạy đi hái sao?”
Thấy Mạc Nhiên nhìn y, Tiểu Mộc vội vàng lấy tay áo lau mặt, đem mồ hôi trên mặt cùng bùn đất loạn lau một trận, tự giác lần nữa khôi phục một bộ ngọc thụ lâm phong của y, cười hì hì nói: “Đại ca, ngươi nhìn ta còn phải hỏi sao? Không sai chứ? Ta đã nói ta thực hữu hiệu nha!”
“Ngươi làm sao biết được dược thảo trông như thế nào?”
Định liệu trước, “Ta hỏi các dược *** đều không có trữ hàng. Sau có một lão lang trung ở hiệu thuốc [Lão vạn ký] thấy ta cần gấp dược này, liền chỉ điểm cho ta hình dạng của thuốc cùng nơi sinh trưởng, để ta đi thử chút vận khí. Liên tiếp chạy qua vài tòa tiểu sơn cốc, cuối cùng ở một nơi ngọn núi trũng nhỏ phát hiện được.”
Dấu đi cảm giác phức tạp trong lòng, “…, Hừ! Lang trung hiệu thuốc chết tiệt biết rõ thuốc này sinh trưởng ở nơi dốc đứng nguy hiểm, không muốn mạo hiểm nên mới để tên ngu ngốc ngươi tự mình đi hái! Lại đây, để ta nhìn chân ngươi xảy ra chuyện gì!” Mạc Nhiên mắt sắc đã chú ý tới tên thư sinh ngốc này đi không tốt.
“Không có việc gì, chính là cọ xát chút da mà thôi. Qua một hồi ta tự mình bôi chút nước bọt là tốt rồi.” Đại nam nhân biểu tình ngượng ngùng, rất là một bộ dạng xấu hổ. [ọe]
“Ta kêu ngươi lại đây thì ngươi lại đây cho ta!…, ngươi cười cái gì! Ta cũng không phải là quan tâm ngươi! Ta chỉ muốn ngươi chuẩn bị cho tốt đi nấu thuốc cho ta!” Rõ ràng nam tử khẩu thị tâm phi ( miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo) rống lớn nói.
“Hảo, hảo, ta tới đây. Ta biết ngươi đây không phải quan tâm ta, chỉ là muốn nhìn xem bắp đùi của ta dạng như thế nào! Hắc, Mạc Mạc, ngươi muốn hay không ngay cả địa phương khác cùng lúc xem? Vóc người của ta rất không tồi nga!” Nam nhân bị thương nhưng vẫn cợt nhã như vậy.
“Ta nhất định sẽ đem ngươi đánh thành đầu heo! Nhất định!”
“Mạc Mạc, ngươi nói cái gì? Ta nghe không được.”
“Ta nói ngươi nhanh đưa chân heo của ngươi cho ta xem thế nào rồi nhanh nhanh đi nấu thuốc cho ta!”
“Đại ca, ngươi nội thương đều hảo nhiều rồi sao? Sao trung khí (Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể) tràn đầy vậy? Ngươi chưa ăn cơm thanh âm sao cũng to như thế a? Ha ha ha!”
Ta đây là bị ngươi làm cho tức chết! Ngu ngốc!!
() Tất bát: hay còn gọi là lá lốt >.< mai trung thu, chắc tối nay nhiều người đi chơi… cơ mà ta cũng k quan tâm lắm. Ta đang bị sụt sịt và đau họng => ốm rồi
Thấy đại thư sinh chỉ ngây ngốc nhìn hắn giống như không có nghe hắn nói, không khỏi tức giận: “Ngươi có nhớ kỹ chưa?! Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau cút đi!”
“Nhìn ngươi a, dung nhan thần quang ngọc lộ cùng tôn nhau lên, Đại ca xuất môn nhất định phải mang sa cân (khăn lụa)! Nếu không tiểu đệ thực dễ dàng bởi vì tranh Đại ca mà bị đánh vỡ đầu! Hắc… A, đừng nóng giận! Ta đều ghi nhớ rồi, sẽ đi liền!” Thấy trong mắt Mạc Nhiên bắn ra hàn quang, Tiểu Mộc vẫn như cũ một thân ăn mặc như thư sinh nghèo, cổ liền co rút lại, vội vàng đem cháo bưng đến trước mặt lão Đại.
“Ta uy ngươi ăn xong cái này liền đi vào thành mua thuốc. Nhìn không ra, ngươi còn có thể tự mình kê đơn thuốc nha! Không hổ là Đại ca của ta, thật là lợi hại!”
Lợi hại cái đầu ngươi! Mấy năm trôi qua, ta đều dựa vào mấy vị thuốc này áp chế âm độc trong cơ thể, công lực tụ lại rồi lại tán đi, mười sáu lần phát tác mười sáu lần điều chế thuốc, ta có thể không quen thuộc sao! Âm thầm cười nhạo mình một phen, Mạc Nhiên đối với nam nhân trước mặt ném sang một bên, đối với y nói:
“Ta không muốn ăn! Ngươi nhanh đi mua thuốc!”
“Cái này không được! Hôm trước, hôm qua ngươi luôn luôn hôn mê bất tỉnh, ta chỉ uy ngươi một chút đường thủy (chè), ngươi đến bây giờ còn chưa có gì vào bụng đâu! Chữa bệnh không thể vội vàng trong một lúc, chờ ngươi ăn hết bát cháo này, ta sẽ đi.” Ngồi vào mép giường, nâng bát lên dùng thìa gỗ múc từng thìa, cẩn thận thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng nam tử với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Ngươi biết cái thí gì! Nếu nội công của ta không khôi phục làm sao trị nội thương?! Nếu những kẻ tự cho mình là đại gia môn bạch đạo bất phàm tìm tới cửa, ngươi chuẩn bị thế nào? Tiếp tục tung một phen bột mì trộn lẫn hồ tiêu sao?! Hừ! Tử nghèo kiết hủ lậu không có đầu óc! Đầu đất chính là đầu đất! [ách…biết ngay là ớt tiêu mà ==”]
“Ta nói ta không muốn ăn!”
“…, Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đại ca? Tiểu Mạc Mạc, chỉ có hài tử mới có thể ồn ào nháo không ăn cơm để người ta hống nga! Đến, há mồm, a ” [ phun]
Trừng! Trừng mệt, đành nhắm mắt lại mở miệng ra.
“Lúc này mới ngoan!” Dứt lời, thìa không rút ra được, bị Mạc Nhiên dùng răng cắn lại! “Ha ha a…” Căn bản chính là tiểu hải tử nha! Nam nhân tuấn vĩ trên khuôn mặt lộ ra tiếu dung ôn nhu.
Không chú ý mở to mắt nhìn thấy nhu tình tràn ngập kia, trong lòng tịch mịch quen rồi không khỏi có phần rung động, mũi đau xót, nhất thời cảm thấy cháo loãng ở trong miệng có hơi chứa vị muối cũng tràn ngập một loại hương vị không nói nên lời. Rủ xuống mi mắt không hề mở miệng, chỉ ngoan ngoãn há mồm đem thìa cháo được thổi nguội cẩn thận ở bên miệng từng miếng từng miếng nuốt vào bụng.
Buổi sáng xuất môn, tới buổi chiều Cổ Tiểu Mộc mới vội vàng trở về, liền khuyên nhủ hống hắn ăn hết nửa nồi cháo thịt, thuận tiện nửa ép buộc giúp hắn, có chết cũng sĩ diện, xử lý một vài nhu cầu sinh lý. Sau đó, nói là còn có một vị thuốc chưa mua được, mới vừa đem người bệnh Mạc Mạc ổn định hảo liền chạy đi ra ngoài.
Mạc Nhiên nhìn gói thuốc đặt ở đầu giường, cố hết sức đưa tay mở ra một phen, phát hiện thiếu chính là [tất bát] (). Qủa nhiên!
Thuốc này sinh trưởng quái lạ vốn là rất khó tìm, thông thường hiệu thuốc cũng sẽ không có trữ hàng. Hơn nữa dược tính đại ôn nóng, uống cũng không tốt, trái lại sẽ khiến cho tỳ phổi chi hỏa, ngay cả lang trung kê đơn cũng không dám tùy tiện sử dụng nó kê thuốc. Điều này càng làm cho việc mua được càng khó khăn! Chính mình thậm chí còn phải chạy đến nơi dược này sinh trưởng để tìm kiếm, có thể còn không tìm được tung tích dược thảo. Ôm chặt một tia hi vọng để ngốc tử thư sinh đi giúp tìm mua, nhưng xem chừng đại khái là không có thu hoạch được gì.
Khoảng cách lần phát tác trước giống như so với lần vừa rồi thời gian ngắn hơn nhiều, thuốc lần này chưa tìm được, chưa kịp khôi phục hảo thì lại đột nhiên tán công…, xem ra trên bản bí quyết luyện công kia viết cũng không phải là quá mức khoa trương!
Cha, nương, phù hộ ta, phù hộ Mạc nhi của hai người trước khi công lực tán tẫn, âm độc công tâm, tìm ra được hung thủ chân chính phía sau! Ta thề nhất định phải làm cho tặc tử kia sống không bằng chết phải nhận hết tất cả khốc hình trên nhân gian! Ta muốn dùng đôi tay này xé nát ***g ngực tặc nhân kia, lấy tim phổi hắn để tế hai người!
Hơi thở lãnh tuyệt khiến cho dung nhan tái nhợt càng thêm trong suốt, nam tử tâm dần dần bị đóng băng chậm rãi vén lên ống tay áo, nhẹ nhàng vuốt ve đồng trạc ( vòng tay bằng đồng) trên cổ tay có đường vân điêu khắc dị thường phức tạp, thấp giọng thề.
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau vẫn như cũ không thấy tử nghèo kiết hủ lậu kia trở về, Mạc Nhiên trong lòng tràn ngập lo lắng khó hiểu.
Tên ngu ngốc kia tìm không thấy thì y sẽ không về sao! Ở bên ngoài tản bộ cái gì!
Hay là y vào thành bị…
Thật vất vả chịu đến giữa trưa, như trước không thấy bóng dáng Tiểu Mộc, Mạc Nhiên giãy dụa muốn từ trên giường đứng lên, từ dưới gối lấy ra binh khí huyết hồn hắn luôn mang bên người ── Giang hồ cũng là từ khi hắn mang theo huyết hồn bảo đao có thể phát ra hào quang này mà đến! Tìm ngoại sam đặt ở trên ghế, kết quả bởi vì thân thể vô pháp dùng sức, Huyết Hồn đại nhân thật mất mặt từ trên giường té trên mặt đất! […ân, quả là mất mặt chuồn lẹ]
“Mạc Mạc! Ngươi đang làm cái gì vậy?! Không muốn sống nữa sao?! Ai bảo ngươi động!” Cửa bị đẩy ra, một đại nam nhân thân nhếch nhác đem một chân phi nhanh xông tới, một phen ôm lấy Bách Lý đại gia đang ngã ngồi trên mặt đất, tại lúc hắn sinh khí thì nhét hắn vào trong chăn bông.
“Ngươi có biết hay không ngươi hiện tại không thể chịu một chút hàn khí nào?! Nếu bệnh tình nặng thêm…, ngươi muốn lấy cái gì sao không chờ ta trở lại?” Dài dòng nửa ngày đại nam nhân thấy sắc mặt Bách Lý lão Đại đắp chân trên giường không tốt, lúc này mới như là tỉnh ngộ ra: “A! Ta đã quên, ngươi có phải muốn đi phương tiện?”
Gân xanh nổi lên! “Ngươi chết chỗ nào…, thuốc đâu?” Cảm thấy được ngữ khí không đúng, nhanh chóng sửa miệng.
“Hắc hắc! Ta không có đi chết chỗ nào a. Ta phải sống giúp ngươi tìm thuốc đã chứ! Thuốc tất nhiên là ta tìm được rồi! Thuốc Đại ca chữa bệnh, tiểu đệ đâu dám chậm trễ.” Quan tâm ta cứ việc nói thẳng, làm gì phải che giấu! Cười thầm hai tiếng, Cổ Tiểu Mộc từ phía sau dỡ xuống một cái giỏ làm bằng trúc, thật cẩn thận từ bên trong lấy ra một cụm thảo dược.
“Mạc Mạc, ngươi xem đây có phải là [tất bát] kia không?”
Thoáng liếc một cái, liền lập tức nhìn ra xác thực là đồ thật. Không hề đưa ánh mắt đặt ở trên dược thảo, ngược lại đi đánh giá người đem thuốc về.
Lặng yên trong chốc lát, “Chính ngươi chạy đi hái sao?”
Thấy Mạc Nhiên nhìn y, Tiểu Mộc vội vàng lấy tay áo lau mặt, đem mồ hôi trên mặt cùng bùn đất loạn lau một trận, tự giác lần nữa khôi phục một bộ ngọc thụ lâm phong của y, cười hì hì nói: “Đại ca, ngươi nhìn ta còn phải hỏi sao? Không sai chứ? Ta đã nói ta thực hữu hiệu nha!”
“Ngươi làm sao biết được dược thảo trông như thế nào?”
Định liệu trước, “Ta hỏi các dược *** đều không có trữ hàng. Sau có một lão lang trung ở hiệu thuốc [Lão vạn ký] thấy ta cần gấp dược này, liền chỉ điểm cho ta hình dạng của thuốc cùng nơi sinh trưởng, để ta đi thử chút vận khí. Liên tiếp chạy qua vài tòa tiểu sơn cốc, cuối cùng ở một nơi ngọn núi trũng nhỏ phát hiện được.”
Dấu đi cảm giác phức tạp trong lòng, “…, Hừ! Lang trung hiệu thuốc chết tiệt biết rõ thuốc này sinh trưởng ở nơi dốc đứng nguy hiểm, không muốn mạo hiểm nên mới để tên ngu ngốc ngươi tự mình đi hái! Lại đây, để ta nhìn chân ngươi xảy ra chuyện gì!” Mạc Nhiên mắt sắc đã chú ý tới tên thư sinh ngốc này đi không tốt.
“Không có việc gì, chính là cọ xát chút da mà thôi. Qua một hồi ta tự mình bôi chút nước bọt là tốt rồi.” Đại nam nhân biểu tình ngượng ngùng, rất là một bộ dạng xấu hổ. [ọe]
“Ta kêu ngươi lại đây thì ngươi lại đây cho ta!…, ngươi cười cái gì! Ta cũng không phải là quan tâm ngươi! Ta chỉ muốn ngươi chuẩn bị cho tốt đi nấu thuốc cho ta!” Rõ ràng nam tử khẩu thị tâm phi ( miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo) rống lớn nói.
“Hảo, hảo, ta tới đây. Ta biết ngươi đây không phải quan tâm ta, chỉ là muốn nhìn xem bắp đùi của ta dạng như thế nào! Hắc, Mạc Mạc, ngươi muốn hay không ngay cả địa phương khác cùng lúc xem? Vóc người của ta rất không tồi nga!” Nam nhân bị thương nhưng vẫn cợt nhã như vậy.
“Ta nhất định sẽ đem ngươi đánh thành đầu heo! Nhất định!”
“Mạc Mạc, ngươi nói cái gì? Ta nghe không được.”
“Ta nói ngươi nhanh đưa chân heo của ngươi cho ta xem thế nào rồi nhanh nhanh đi nấu thuốc cho ta!”
“Đại ca, ngươi nội thương đều hảo nhiều rồi sao? Sao trung khí (Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể) tràn đầy vậy? Ngươi chưa ăn cơm thanh âm sao cũng to như thế a? Ha ha ha!”
Ta đây là bị ngươi làm cho tức chết! Ngu ngốc!!
() Tất bát: hay còn gọi là lá lốt >.< mai trung thu, chắc tối nay nhiều người đi chơi… cơ mà ta cũng k quan tâm lắm. Ta đang bị sụt sịt và đau họng => ốm rồi
Danh sách chương