Trong lúc trên giang hồ nơi nơi đồn đại Huyết Hồn bị nhi tử của tiền minh chủ võ lâm Cổ Tiểu Mộc bức nhảy huyền nhai, trang chủ Thiên Nhất Trang mạc danh bị hại, một ma đầu một đại hiệp trước sau biến mất trong chuyện của giang hồ, một nhóm võ lâm tân tú (tân: mới tú: xuất sắc) cũng từ chốn giang hồ nổi lên. Trong đó người dẫn đầu không cần phải nói hiển nhiên là Cổ Tiểu Mộc được xưng là tiêu dao thư sinh.
Đáng tiếc, tiêu dao thư sinh được mọi người hi vọng sẽ lên làm tân lãnh đạo của bạch đạo chẳng những cự tuyệt thỉnh cầu của chúng nhân, bắt đầu lưu lạc giang hồ. Thậm chí sau khi y nói rõ không tái thú thê nữa, thế nhưng lại đi đuổi theo một chiếc xa hương (xe hương)! Truy thì truy đi, y còn tuyên bố mỹ nhân trong xa hương là người y đã hảo dự đính (đặt trước), ai dám cùng y tranh đoạt y liền một chưởng chém chết hắn! Làm cho người giang hồ đối với chủ nhân xa hương tràn ngập hiếu kì, không biết có thể làm cho Cổ Tiểu Mộc đối với Tăng Tam Mạt đứng đầu giang hồ tam mỹ nhưng sắc mặt cũng không chút thay đổi, lại liên tiếp truy ở phía sau nàng như vậy đích thực phải là một người quốc sắc thiên hương như thế nào.
Mã xa *** xảo bị một đại hán ăn mặc như thư sinh giương cánh tay ngăn lại.
Người đánh xe phất phất roi ngựa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Huynh đệ, ngươi nếu không nhường đường, cần thận tại hạ phóng dược độc ngươi!”
“Ha ha, Trong Sinh huynh khi nào trở nên nhẫn tâm như thế? Huynh đệ ta là sợ ngươi đánh xe quá mệt mỏi, đặc biệt tới thế chỗ nha!” Tiêu dao thư sinh Cổ Tiểu Mộc buông hai cánh tay xuống, vẻ mặt vui cười nói.
“Không cần. Có thể vì mỹ nhân đánh xe là phúc khí của tại hạ, không nên để người khác thay thế.” Trọng Sinh cũng cười theo trả lời.
“A, phải không? A, đúng rồi, ta quên nói cho Trọng Sinh huynh một chuyện. Nghe nói, đương kim Thánh Thượng hiện đang xuất cung cải trang vi hành, xem xét dân tình, hai ngày này ước chừng đang ở phụ cận đi! Mà cỗ xa hương này lại dễ dàng làm người khác chú ý như vậy, chắc hẳn sẽ khiến cho đương kim Thánh Thượng hứng thú! Ha ha.”
Còn đang là thời điểm xuân hàn (tiết lạnh mùa xuân), Tiểu Mộc lại không biết từ đâu lấy ra một cây phiến tử (cây quạt), mở ra rồi khép lại, gõ gõ trong lòng bàn tay nói: “Trọng Sinh huynh, muốn tiểu đệ ta ở trước mặt đương kim Thánh Thượng giúp ngươi nói tốt vài câu, tiến cử ngươi làm người đánh xe cho hắn hay không? Hắc hắc!”
Trọng Sinh đang nghe đến mấy chữ đương kim Thánh Thượng thì thân thể đã muốn cứng đờ. Khi hắn nghe xong lời của Tiểu Mộc, biểu tình đã hoàn toàn ngây ra. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng hỏi: “Ngươi… sao lại biết?”
“Ta đương nhiên sẽ biết! Trọng Sinh huynh, ngươi không quên ta tìm hiểu tin tức đặc biệt là sở trường chứ? Huống chi ta còn có vị cha mẹ nhàn lai vô sự thích khắp nơi tìm kiếm danh nhân bí ẩn. Chuyện của đương kim Thánh Thượng dĩ nhiên cũng ở trong hàng ngũ quan tâm của bọn họ! Trọng Sinh huynh, ngươi xem ngươi rốt cuộc muốn đem vị trí xa phu cho ta làm hay không a?” Ngươi mà không nhượng lại cho ta làm, ta sẽ đi nói cho hoàng thượng phôi tiểu quỷ ngươi ở đây! Cười khổ: “Ngươi bởi vì vị trí mã xa phu này, không tiếc khí lực điều tra chuyện riêng tư của tại hạ để uy hiếp? Ngươi rốt cuộc là ngu ngốc hay thông minh đây, tại hạ thật sự không nghĩ ra.”
“Y đương nhiên là ngu ngốc! Ngu ngốc tới cực điểm, là một con trư long bà dài người không dài não!” Tiếng mắng sắc bén bỗng nhiên truyền ra từ trong xa hương.
“Oa! Đại ca nha! Ngươi cuối cùng chịu cùng ta nói chuyện! Mau để ta nhìn ngươi hiên tại như thế nào đi? Vết thương trên mặt ngươi…” Vừa nghe người trong xe lên tiếng, đại nam nhân vui vẻ lập tức liền hướng trên cửa xe nhảy tới.
“Ngươi quản ta chết! Ngươi này hỗn đản trư long bà! Chạy trở về mà cưới Tam Mạt của ngươi đi! Ngươi không phải cùng nàng đính thân (đính hôn) sao? Không phải nói giết ta liền cùng nàng hành Chu Công chi lễ sao? Hiện tại ngươi khắp nơi truy theo ta là ý tứ gì?!” Người trong xe phẫn nộ quát, một cước đem cửa xe đá văng.
“Mạc Mạc, ngươi sẽ không nói cho ta biết ngươi là bởi vì điều này mới có thể ở bên huyền nhai không tránh thế công của ta, cố ý ở trên mặt lưu lại vết thương, thật làm cho ta thương tâm muốn chết! Ô ô…, hại ta khổ sở ở vách đá quỳ ba ngày…” Nam nhân vẻ mặt ai oán.
“Đừng tưởng rằng ngươi quỳ ba ngày ta sẽ tha thứ cho ngươi! Ai kêu ngươi dấu diếm ta việc cùng nàng kia đính thân, còn cho nàng khoác cánh tay ngươi, ta muốn giáo huấn nàng ngươi còn như vậy bảo hộ nàng! Trừ lần đó ra, ngươi rốt cuộc còn dấu diếm ta bao nhiêu sự tình?! Còn có, ta không nghĩ tới ngươi thế nhưng sẽ thật sự ra tay tổn thương ta! Đáng chết!”
“Mạc Mạc, ngươi không cần không nói đạo lý được không? Nếu ngươi không khăng khăng đi tước tóc Tam Mạt, hoàn toàn có thể tránh thế kia…”
“Ta chính là muốn tước tóc nàng thì sao! Ta thế nào biết ngươi lại thật sự vì nàng không ngại thương tổn ta! Hừ!” Từ thái dương phía bên trái đến khóe mắt lưu lại một đạo vết sẹo, chẳng những không có tổn thất vẻ tú lệ ban đầu, vết sẹo hồng sắc kia còn làm cho hắn lộ thêm một phần mị lực tà tà!
“Ô ô, Mạc Mạc…, nghe lời ta đi, người ta không phải không nói cho ngươi biết chuyện này mà là ta căn bản không nhớ rõ cùng Tam Mạt còn có đính thân đó! Thẳng đến khi Tăng Triêu Tu đưa ra ta mới nhớ trước đây phụ mẫu hai nhà giống như có nói đùa qua, nhưng đây chẳng qua là đùa giỡn, cha mẹ ta cùng ta cũng không xem là thật! Không nghĩ tới Tăng Triêu Tu lại vẫn nhớ, còn ở trước mặt mọi người đột nhiên đưa ra, ta cũng bị dọa cho hoảng sợ! Mà trong loại tình huống lúc đó ta không tiện hướng ngươi giải thích…, Mạc Mạc, tha thứ cho ta đi!” Tiếng dứt, nam nhân giơ lên phiến tử liền hướng trên mặt mình vạch tới!
Mạc Nhiên kinh hãi, muốn xuất thủ ngăn cản nhưng đã không kịp! Chỉ thấy trong nháy mắt, Cổ Tiểu Mộc trên mặt ở vị trí giống như hắn đã có thêm một vết thương!
“Ngươi, ngươi này… Đầu đất! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm như vậy, ta, ta… ta sẽ mềm lòng! Đầu đất! Tử mộc đầu! Đại ngốc qua!” Vừa muốn vươn tay ra, vừa không muốn như thế nhanh mềm lòng, Mạc Nhiên nhất thời do dự không quyết được.
“Hắc hắc, Mạc Mạc, cái này chúng ta liền thành đôi rồi! Hắc hắc!” Nam nhân mặc cho máu cứ như vậy chảy xuống, ngây ngô cười nói.
“Tiểu Mộc, ngươi thật sự là hồ nháo!” Trọng Sinh nhìn thấy máu mới từ trong đờ đẫn tỉnh táo lại, từ trong xe lấy ra rương y dược muốn giúp y thượng dược trị liệu.
“Ta không cần, Mạc Mạc không có trị ta cũng không trị. Trọng Sinh huynh, vừa rồi ta không phải nói đùa với ngươi, đương kim Thánh Thượng thật sự ở trong vùng này, nếu ngươi không muốn gặp người đó, vẫn là nhanh rời đi thì hơn!” Ngăn cản Trọng Sinh giúp mình trị liệu, Tiểu Mộc ánh mắt hàm chứa lo nghĩ nhìn hắn.
Dừng lại động tác trong tay, thì thào, “Thật sự, hắn đang ở phụ cận…? Ta, ta đây liền ly khai, liền ly khai…” Hồ loạn thu thập một chút hành lý và hòm thuốc, nam nhân gọi là Trọng Sinh trong lòng đã sớm đại loạn!
”Trọng Sinh huynh, thỉnh dùng ngựa của tiểu đệ.”
“A, đa tạ…!” Trọng Sinh vội vàng khoác lên hành lý lên ngựa rất nhanh đi xa.
Trên mã xa *** xảo, hai người sóng vai ngồi ở trên xa viên (càng xe), một bên chạy đi một bên tán gẫu.
“Uy! Tử nhân! Ta còn chưa hoàn toàn tha thứ cho ngươi, ngươi ngồi xa một chút cho ta!” Đưa tay đẩy đẩy.
“Mạc Mạc, xa viên này có điểm lớn như thế, ngươi cũng không thể để ta ngồi trên thân ngựa mà kéo xe chứ?”Tiếp tục tiến sát lại.
“Ngươi thật sự không có sự tình gì dấu diếm ta nữa? Ân?”
“Không có! Ta thề! Nên nói cho ngươi, ta ở trong sơn cốc thất thất bát bát đều nói cho ngươi. Sau đó, ngươi hỏi ta, ta cũng đều trả lời ngươi. Ta không nói, không phải ta không biết mà là ta đã quên. Thật sự!” Ách, ta còn có một việc dấu diếm ngươi nữa, bất quá chuyện này cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết! Ta… muốn đem chuyện này mang theo xuống mộ!
“Hừm hừ! Xú mộc đầu (đầu gỗ thối)! Dám cùng người nói ta đáng thương? Huyết Hồn ta có lúc nào thì đáng thương chứ? Đáng chết!” Chợt nhớ tới chuyện này lại là tức khí không có chỗ xả! Liền vươn khuỷu tay thụi vào bụng nam nhân.
“Ngô… Đau, ta… không phải muốn nói ngươi đáng thương, khi đó, ngươi thấy Tăng Tam Mạt quấn lấy ta, vẻ mặt ghen tuông nhẫn nại áp chế chính mình, bộ dạng thật sự rất khả ái, thiếu chút nữa cứ như vậy buột miệng nói ra. Đành phải nửa đường đổi thành đáng thương…, lúc đó ta cũng không phải đang cười với Tam Mạt, mà là nghĩ đến bộ dạng ngươi ăn dấm chua tức giận đến nghiến răng nhịn không được…” Mặt cũng đau bụng cũng đau, Cổ Tiểu Mộc đáng thương hề hề.
“Uy, mặt… còn đau không? Cho ta xem xem!” Cuối cùng không nhịn được đưa tay sờ lên mặt y,
“Hắc hắc, không có đau… Khi đó, ngươi nghe thấy chuyện ta cùng Tam Mạt đính thân, nhất định thực thương tâm khổ sở đi? Thực xin lỗi…, ta thật sự không dự đoán được còn có việc ngoài ý muốn như vậy xuất hiện…, kết quả làm ngươi bị tổn thương quá mức.” Vuốt ve hai má đối phương.
“Ngu ngốc! Đừng để ở trong lòng nữa. Như vậy, đám bạch đạo nhân sĩ cùng Tăng Triêu Tu cũng bởi vậy càng thêm tin tưởng tử vong của ta không phải sao?”
Mã xa không nhanh không chậm hướng phía Nam mà đi.
“Trọng Sinh sao lại cùng hoàng đế lão nhân có quan hệ vậy?” Mạc Nhiên cảm giác trong lòng người ôn nhu thuần hậu kia giống như cất giấu vô tận thống sở.
“Ai, mạc vấn thiên, tình vi hà vật (chớ hỏi trời cao, tình là cái gì). Bởi vì thiên lão gia cũng không biết được cảm tình của con người là một hồi sự như thế nào!” Tiểu Mộc giận dữ nói.
Nhíu mày, “Trọng Sinh sao lại cùng hoàng đế lão nhân có chuyện tình cảm?”
“Ha ha, đương kim Thánh Thượng cũng không phải là lão nhân, chẳng nhưng không già còn khá là trẻ! Đại khái cùng chúng ta không sai biệt lắm. Kỳ thật sự tình của Trọng Sinh cùng hoàng đế cụ thể ta cũng không rõ ràng, ta chỉ biết là hắn nguyên bản cũng không gọi là Trọng Sinh…”
“Như vậy a…, đúng rồi, người chết thực sự là Tăng Triêu Tu sao?”
“Không phải. Ta có nhìn qua thi thể, tuy rằng người chết rất giống, nhưng cũng không phải chính Tăng Triêu Tu. Chắc là hắn sớm an bài tốt kế kim thiền thoát xác rồi!”
Chẳng lẽ tử nữ (Con gái) cùng thê tử của hắn đều nhìn không ra đó là giả thi?”
“Có thể hắn đã cùng gia đình hắn giải thích qua…, hoặc là toàn gia thông đồng cùng một chỗ lừa gạt tất cả người trong giang hồ.”
Đêm mười sáu tháng hai, nhà nhà đều bận bịu ăn tết đoàn viên, thời điểm pháo trượng yên hỏa khắp nơi.
Ngũ Chỉ Sơn, tại biên giới Lê tộc Miêu tộc. Chỉ phong thứ ba.
Bốn phía một mảnh hôn ám yên tĩnh, trong rừng thỉnh thoảng chỉ có ánh sao chiếu rọi hoàn toàn không đủ để nhận biết đường đi. Đột nhiên, một hắc ảnh cầm trong tay bó đuốc hiện thân ở nơi sâu trong rừng tối. Vừa đi, vừa chiếu theo vật trong tay.
“Nguyệt đông sao đầu, đại khái chỉ thời gian đúng là ánh trăng vừa mới từ phía đông mọc lên trên đỉnh ngọn cây. Tam chỉ chiết yêu có thể là chỉ ngọn núi thứ ba của Ngũ Chỉ Sơn. Rồi sao đây? Tảng đá ở nơi nào? Thấy nguyệt, thấy nguyệt, thấy… A! Ha ha ha! Ta đã biết! Ta đã biết! Ánh trăng, theo ánh trăng mà đi!” Người tới giống như giải phá được câu đố, tung người nhảy lên đỉnh đại thụ đưa mắt nhìn lại. “Ánh trăng! Thấy rồi! Vô lâm vô thảo là địa phương chỉ thấy ánh trăng! Ha ha ha! Thiên na, cuối cùng tìm được rồi! Ta trả giá đại giới lớn như thế, cuối cùng…”
Vô lâm vô thảo là vùng đất trống mười trượng, chỉ có một khối đại thạch đầu hình dáng quái dị trơ trọi đứng sừng sững trên mặt đất. Ngoài phạm vi mười trượng đều là sâm lâm thụ mộc. Sâm lâm (rừng rậm) xanh um lại chỉ có một mảnh đất như thế không thấy nửa cây cỏ nào, cũng tính là thần kỳ của tạo hóa đi!
Người cầm trong tay bó đuốc đi vào khối đất trống này, mắt nhìn theo khối cự thạch kia, thân thể kích động đến run rẩy! Từng bước một tới gần…
“Ai?!” Người tới trầm thanh quát.
Sau cự thạch đi ra một nhân ảnh nho nhỏ. Thanh âm thanh thúy vang lên: ” Lão tặc! Là ta! Ngươi trả lại mạng cho cha ta!”
“Ngươi? Ngươi là? Hài tử của Vạn Điểm Phàm! Ngươi sao vậy lại chạy thoát tới nơi này? Ngươi nhận thức ta?” Người cầm trong tay bó đuốc đại kinh thất sắc!
“Ta đương nhiên nhận thức ngươi! Cho dù ngươi cháy thành tro ta cũng nhận ra ngươi! Lão tặc, ngày đó ngươi vào phòng luyện công của cha ta giết người đoạt đi vật mà cha ta dường như luôn mang theo bên mình, nhưng chỉ sợ là thật không ngờ ngày đó ta đã ở trong phòng luyện công đi! Ta mấy ngày đó nghịch ngợm bị cha nhốt vào tiểu gian trong phòng luyện công để tọa công, lúc ngươi giết cha ta thì ta ở bên trong tiểu gian nhìn thấy ngươi! Ngươi, ngươi lão tặc mặt người dạ thú! Ta liều mạng với ngươi!” Tiểu thiếu niên nói xong liền muốn tiến lên liều mạng!
“Thật không nghĩ tới! Lại để cho ngươi một con cá lọt lưới như thế! Hừ! Để ngươi tránh được ngày ấy, hôm nay… Từ từ! Ngươi sao lại biết nơi này? Ai mang ngươi tới?!” Người bị gọi là lão tặc lập tức kịp phản ứng, lớn tiếng ép hỏi thiếu niên.
“Huyết Hồn!”
“Ngươi nói cái gì! Ngươi nói bậy! Tiểu tử đó rõ ràng đã…” Người tới vô pháp tin tưởng, chẳng lẽ đây đều là kế?! Xoay người một chưởng đánh về phía cự thách!
Cự thạch bị đánh vỡ ra, mặt đất lộ ra, động huyệt ở đâu! Rõ ràng chỉ là một khối đất bằng phẳng! Chưa từ bỏ ý định giẫm đạp lên xung quanh, quả nhiên là một mảnh đất dày!
“Hảo ngươi Cổ Tiểu Mộc! Dám đùa giỡn ta! Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi có phải Huyết Hồn mang tới hay không, để mạng lại!” Hắn thẹn quá hóa giận muốn đối thiếu niên hạ thủ!
“Tăng Triêu Tu! Dừng tay!” Một bóng đen với tốc độ cực nhanh bay ra, một chưởng hướng Tăng Triêu Tu đánh tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chưởng lực của hai người giữa không trung tương kích, tại tiếng vang lớn, hai người phân hướng hai bên bay ra.
Người vừa đến chính là tiêu dao thư sinh Cổ Tiểu Mộc vừa phá tan chưởng lực kia, khẽ bay tới bên cạnh tiểu quỷ đầu, đem nó giấu ở phía sau.
Trái lại Tăng Triêu Tu lại không thể hoàn toàn tháo gỡ được chưởng lực, bị hậu kình làm cho lảo đảo! Liền phải lùi lại vài bước, mới đứng vững được.
“Tăng Triêu Tu, ngươi còn muốn nói cái gì nữa?” Cổ Tiểu Mộc vung lên ống tay áo hỏi.
“Huyết Hồn đâu? Ngươi gọi hắn ra đi!” Thở một hơi mạnh, Tăng Triêu Tu quát.
“Không cần kêu, ta ở chỗ này.” Thân ảnh Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên trong sâm lâm ngoài mười trượng đi ra.
“Tăng lão tặc! Ngươi cũng đủ giảo hoạt! Có thể ẩn nhẫn hơn mười năm mới bắt đầu động thủ! Chính là ngươi không nghĩ đến, cho tới bây giờ ngươi cũng chẳng qua là công dã tràng! Hừ! Đáng hận ngươi bởi vì một tấm tàng bảo đồ, lại liên hợp người khác đoạt đi tánh mạng cha mẹ ta! Tăng Triêu Tu! Ngươi heo chó cũng không bằng!”
“Ta, heo chó không bằng? Ha ha ha ha ha! Ngươi thì biết cái gì? Ngươi cho là đại hiệp liền dễ làm như vậy? Dựa vào một chút sơn điền cùng trà phô là có thể duy trì chi tiêu của Thiên Nhất Trang to lớn như thế sao? Huống chi người giang hồ còn thường xuyên mượn cớ thăm hỏi rồi hướng trang mượn lộ phí! Vừa muốn giữ mỹ hào (danh tiếng) lại muốn kiếm tiền tài, ngươi nghĩ là dễ dàng sao? Cha nương ngươi đoạt được tài vật vô chủ, ta mượn dùng lại có cái gì không thể?! Đoạt tánh mạng bọn họ? Này có cái gì kỳ quái! Bọn họ nếu đạt được bảo đồ hiển nhiên cũng biết rõ nguy hiểm sẽ theo đó mà tới, muốn cả mạng cả tiền tài làm sao đơn giản như vậy! Nếu không ta thế nào lại phải bỏ ra hơn mười năm thời gian bố trí việc này!” Tăng Triêu Tu thấy hai người hiện thân, tìm bảo vật cũng không có hi vọng, dứt khoát không hề che dấu!
“Năm đó tham gia kỳ sự lại có người nào không tham tài?! Lúc trước mọi người hẹn mười năm sau, chờ đợi sự tình bình ổn, liền một lần nữa tụ cùng một chỗ tìm được sẽ chia đều. Nhưng rốt cuộc không ngờ tới, cách hạn mười năm còn nửa năm, trên giang hồ lại đột nhiên xuất hiện ma đầu ngươi! Người bị giết lại đều là năm đó tham gia kỳ sự. Biến thành mọi người lòng đều bàng hoàng!”
“Sau đó, ngươi liền mượn cơ hội danh Huyết Hồn nổi dậy, trong đầu có ý niệm muốn độc chiếm bảo đồ phải không?” Cổ Tiểu Mộc giận dữ nói.
“Hừm hừ!… Các ngươi sao lại hiểu rõ được mưu kế của ta, làm sao bố trí cạm bẫy này!”
“Trùng hợp mà thôi. Ta ngay từ đầu chứng thực là phụng mệnh phụ mẫu xuất giang hồ tiếp cận Huyết Hồn, điều tra chuyện hắn giết người. Kết quả ta lần đầu nhìn thấy hắn liền nhất kiến chung tình, rồi mới bắt đầu tìm hiểu! Càng tra liền phát hiện việc này điểm đáng ngờ càng nhiều. Ta cố tình ở cùng hắn như hình với bóng trong núi ba tháng, trên giang hồ truyền ra tin tức Huyết Hồn giết người, đó là đương nhiên khiến ta đối với những cao thủ khác sản sinh nghi hoặc. Hơn nữa trên đường lại cứu tiểu quỷ Vạn gia, hết thảy liền lộ ra chân tướng!” Nam nhân đi đến bên cạnh Mạc Nhiên, không hề cố kỵ tựa vào người hắn thoải mái nói rõ mọi thứ.
“Hừ! Ngươi cùng Huyết Hồn diễn thật là tốt a!” Tăng Triêu Tu trào phúng nói.
“Qúa khen, này còn ít nhiều nhờ có nữ nhi bảo bối của ngươi! Nếu không ta còn không có thời gian cùng tử mộc đầu diễn đi!” Mạc Nhiên bĩu môi một cái. Đối với sự tình lừa đi lừa lại này thực không có hứng thú!
“Ta cuối cùng hỏi ngươi một vấn đề, Huyết Hồn, tàng bảo đồ chân chính là ở trên người ngươi?” Tăng Triêu Tu vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn.
“Sớm đã không có! Lúc trước trong đoạn thời gian chạy trốn không biết rơi ở khe núi nào rồi!”
“Ngươi gạt ta!”
“Gạt ngươi thì sao!” [lại nữa =))]
“Mạc Mạc!” Nam nhân buồn cười, vươn cánh tay có đeo một chiếc vòng cổ mang theo đường vân phức tạp vỗ vỗ mu bàn tay ái nhân, đối phía sau sâm lâm hô: “Chư vị, các ngươi xuất hiện đi. Hiện giờ chân tướng rõ ràng, ta nghĩ các ngươi cũng có không ít chuyện muốn hỏi vị Tăng đại hiệp này. Như trên đường ta và các ngươi đã nói qua, người Huyết Hồn giết chết đều là đáng chết, trong đó có chút ngộ sát cũng là do tình thế. Oan gia nghi giải bất nghi kết ( Oan gia nên giải không nên kết), chư vị không nên suy nghĩ sâu xa! Cáo từ!”
Nói xong, Tiểu Mộc kéo tay trái Mạc Nhiên, ôm lấy tiểu quỷ phía sau, cười nói: “Đi thôi!” Hai người vận khởi khinh công, ly khai nơi thị phi này.
Tăng Triêu Tu còn muốn chạy, bị một tiếng Phật hiệu phía sau truyền đến chấn trụ…, Viên gia, Lưu gia,… Phàm là người bị hắn động thủ sát hại có quan hệ đều đến đây! Cười thảm một tiếng, Tăng Triêu Tu huy kiếm hướng trước ngực mình đâm tới…
“Cha nương, tiểu quỷ này giao cho các ngươi, ta cùng Mạc Mạc đi khắp đại giang nam bắc, chưa chắc sẽ trở lại gặp hai người. Cứ như vậy, chúng ta đi!” [đúng là đứa con bất hiếu a =))]
“Đợi một chút, ngươi gọi là Mạc Nhiên, phụ mẫu của ngươi…”
“Cha, nương, có cái gì sau này nói! Ta cùng Mạc Mạc phải đi đây!” Tiểu Mộc cũng không biết đang sợ cái gì, không để cho lão nương y có cơ hội nhìn kỹ hỏi kỹ Mạc Nhiên, kéo hắn bỏ chạy!
“Tiểu Mộc! Mạc Nhiên! Các ngươi…” Hai lão nhân đành dậm chân.
“Mạc Mạc, ta biết ngươi muốn thân thủ giết chết Tăng Triêu Tu, nhưng mà, ta thật sự là không muốn lại thấy ngươi hai tay nhuốm máu…”
“Dài dòng! Ta lại chưa nói cái gì! Dù sao ta không giết hắn hắn cũng chết chắc rồi! Hơn nữa không chừng sẽ chết thật sự thảm!”
…
“Uy! Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
“Không có gì, ngươi muốn ăn gà nướng ta làm không? Đi! Chúng ta đi vào trong núi bắt dã kê!”
“Đợi chút, ta sao không nhìn thấy huynh trưởng mà ngươi nói?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.” Thanh âm nho nhỏ.
“Ngươi nói cái gì…”
“Ta nói hắn lúc mới ba bốn tuổi đã bị một đôi phu phụ muốn hài tử đến phát điên trộm ôm đi rồi.”
“Đây là hồi sự sao vậy?”
“Ân… Sau này, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe. Đúng rồi, nói trước, hôm nay ta cũng sẽ không thêm cho ngươi phần nào đâu nga!” Nam nhân cười lớn chạy vào rừng cây.
“Ngươi dám! Ta hôm nay muốn ăn sáu đùi gà! Mông gà đều toàn bộ cho ngươi! Còn có ta muốn ngươi hiện tại liền nói cho ta nghe hồi sự kia nữa…” Mạc Nhiên vui vẻ cười từ phía sau đuổi theo.
Hoàn
Đáng tiếc, tiêu dao thư sinh được mọi người hi vọng sẽ lên làm tân lãnh đạo của bạch đạo chẳng những cự tuyệt thỉnh cầu của chúng nhân, bắt đầu lưu lạc giang hồ. Thậm chí sau khi y nói rõ không tái thú thê nữa, thế nhưng lại đi đuổi theo một chiếc xa hương (xe hương)! Truy thì truy đi, y còn tuyên bố mỹ nhân trong xa hương là người y đã hảo dự đính (đặt trước), ai dám cùng y tranh đoạt y liền một chưởng chém chết hắn! Làm cho người giang hồ đối với chủ nhân xa hương tràn ngập hiếu kì, không biết có thể làm cho Cổ Tiểu Mộc đối với Tăng Tam Mạt đứng đầu giang hồ tam mỹ nhưng sắc mặt cũng không chút thay đổi, lại liên tiếp truy ở phía sau nàng như vậy đích thực phải là một người quốc sắc thiên hương như thế nào.
Mã xa *** xảo bị một đại hán ăn mặc như thư sinh giương cánh tay ngăn lại.
Người đánh xe phất phất roi ngựa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Huynh đệ, ngươi nếu không nhường đường, cần thận tại hạ phóng dược độc ngươi!”
“Ha ha, Trong Sinh huynh khi nào trở nên nhẫn tâm như thế? Huynh đệ ta là sợ ngươi đánh xe quá mệt mỏi, đặc biệt tới thế chỗ nha!” Tiêu dao thư sinh Cổ Tiểu Mộc buông hai cánh tay xuống, vẻ mặt vui cười nói.
“Không cần. Có thể vì mỹ nhân đánh xe là phúc khí của tại hạ, không nên để người khác thay thế.” Trọng Sinh cũng cười theo trả lời.
“A, phải không? A, đúng rồi, ta quên nói cho Trọng Sinh huynh một chuyện. Nghe nói, đương kim Thánh Thượng hiện đang xuất cung cải trang vi hành, xem xét dân tình, hai ngày này ước chừng đang ở phụ cận đi! Mà cỗ xa hương này lại dễ dàng làm người khác chú ý như vậy, chắc hẳn sẽ khiến cho đương kim Thánh Thượng hứng thú! Ha ha.”
Còn đang là thời điểm xuân hàn (tiết lạnh mùa xuân), Tiểu Mộc lại không biết từ đâu lấy ra một cây phiến tử (cây quạt), mở ra rồi khép lại, gõ gõ trong lòng bàn tay nói: “Trọng Sinh huynh, muốn tiểu đệ ta ở trước mặt đương kim Thánh Thượng giúp ngươi nói tốt vài câu, tiến cử ngươi làm người đánh xe cho hắn hay không? Hắc hắc!”
Trọng Sinh đang nghe đến mấy chữ đương kim Thánh Thượng thì thân thể đã muốn cứng đờ. Khi hắn nghe xong lời của Tiểu Mộc, biểu tình đã hoàn toàn ngây ra. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng hỏi: “Ngươi… sao lại biết?”
“Ta đương nhiên sẽ biết! Trọng Sinh huynh, ngươi không quên ta tìm hiểu tin tức đặc biệt là sở trường chứ? Huống chi ta còn có vị cha mẹ nhàn lai vô sự thích khắp nơi tìm kiếm danh nhân bí ẩn. Chuyện của đương kim Thánh Thượng dĩ nhiên cũng ở trong hàng ngũ quan tâm của bọn họ! Trọng Sinh huynh, ngươi xem ngươi rốt cuộc muốn đem vị trí xa phu cho ta làm hay không a?” Ngươi mà không nhượng lại cho ta làm, ta sẽ đi nói cho hoàng thượng phôi tiểu quỷ ngươi ở đây! Cười khổ: “Ngươi bởi vì vị trí mã xa phu này, không tiếc khí lực điều tra chuyện riêng tư của tại hạ để uy hiếp? Ngươi rốt cuộc là ngu ngốc hay thông minh đây, tại hạ thật sự không nghĩ ra.”
“Y đương nhiên là ngu ngốc! Ngu ngốc tới cực điểm, là một con trư long bà dài người không dài não!” Tiếng mắng sắc bén bỗng nhiên truyền ra từ trong xa hương.
“Oa! Đại ca nha! Ngươi cuối cùng chịu cùng ta nói chuyện! Mau để ta nhìn ngươi hiên tại như thế nào đi? Vết thương trên mặt ngươi…” Vừa nghe người trong xe lên tiếng, đại nam nhân vui vẻ lập tức liền hướng trên cửa xe nhảy tới.
“Ngươi quản ta chết! Ngươi này hỗn đản trư long bà! Chạy trở về mà cưới Tam Mạt của ngươi đi! Ngươi không phải cùng nàng đính thân (đính hôn) sao? Không phải nói giết ta liền cùng nàng hành Chu Công chi lễ sao? Hiện tại ngươi khắp nơi truy theo ta là ý tứ gì?!” Người trong xe phẫn nộ quát, một cước đem cửa xe đá văng.
“Mạc Mạc, ngươi sẽ không nói cho ta biết ngươi là bởi vì điều này mới có thể ở bên huyền nhai không tránh thế công của ta, cố ý ở trên mặt lưu lại vết thương, thật làm cho ta thương tâm muốn chết! Ô ô…, hại ta khổ sở ở vách đá quỳ ba ngày…” Nam nhân vẻ mặt ai oán.
“Đừng tưởng rằng ngươi quỳ ba ngày ta sẽ tha thứ cho ngươi! Ai kêu ngươi dấu diếm ta việc cùng nàng kia đính thân, còn cho nàng khoác cánh tay ngươi, ta muốn giáo huấn nàng ngươi còn như vậy bảo hộ nàng! Trừ lần đó ra, ngươi rốt cuộc còn dấu diếm ta bao nhiêu sự tình?! Còn có, ta không nghĩ tới ngươi thế nhưng sẽ thật sự ra tay tổn thương ta! Đáng chết!”
“Mạc Mạc, ngươi không cần không nói đạo lý được không? Nếu ngươi không khăng khăng đi tước tóc Tam Mạt, hoàn toàn có thể tránh thế kia…”
“Ta chính là muốn tước tóc nàng thì sao! Ta thế nào biết ngươi lại thật sự vì nàng không ngại thương tổn ta! Hừ!” Từ thái dương phía bên trái đến khóe mắt lưu lại một đạo vết sẹo, chẳng những không có tổn thất vẻ tú lệ ban đầu, vết sẹo hồng sắc kia còn làm cho hắn lộ thêm một phần mị lực tà tà!
“Ô ô, Mạc Mạc…, nghe lời ta đi, người ta không phải không nói cho ngươi biết chuyện này mà là ta căn bản không nhớ rõ cùng Tam Mạt còn có đính thân đó! Thẳng đến khi Tăng Triêu Tu đưa ra ta mới nhớ trước đây phụ mẫu hai nhà giống như có nói đùa qua, nhưng đây chẳng qua là đùa giỡn, cha mẹ ta cùng ta cũng không xem là thật! Không nghĩ tới Tăng Triêu Tu lại vẫn nhớ, còn ở trước mặt mọi người đột nhiên đưa ra, ta cũng bị dọa cho hoảng sợ! Mà trong loại tình huống lúc đó ta không tiện hướng ngươi giải thích…, Mạc Mạc, tha thứ cho ta đi!” Tiếng dứt, nam nhân giơ lên phiến tử liền hướng trên mặt mình vạch tới!
Mạc Nhiên kinh hãi, muốn xuất thủ ngăn cản nhưng đã không kịp! Chỉ thấy trong nháy mắt, Cổ Tiểu Mộc trên mặt ở vị trí giống như hắn đã có thêm một vết thương!
“Ngươi, ngươi này… Đầu đất! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm như vậy, ta, ta… ta sẽ mềm lòng! Đầu đất! Tử mộc đầu! Đại ngốc qua!” Vừa muốn vươn tay ra, vừa không muốn như thế nhanh mềm lòng, Mạc Nhiên nhất thời do dự không quyết được.
“Hắc hắc, Mạc Mạc, cái này chúng ta liền thành đôi rồi! Hắc hắc!” Nam nhân mặc cho máu cứ như vậy chảy xuống, ngây ngô cười nói.
“Tiểu Mộc, ngươi thật sự là hồ nháo!” Trọng Sinh nhìn thấy máu mới từ trong đờ đẫn tỉnh táo lại, từ trong xe lấy ra rương y dược muốn giúp y thượng dược trị liệu.
“Ta không cần, Mạc Mạc không có trị ta cũng không trị. Trọng Sinh huynh, vừa rồi ta không phải nói đùa với ngươi, đương kim Thánh Thượng thật sự ở trong vùng này, nếu ngươi không muốn gặp người đó, vẫn là nhanh rời đi thì hơn!” Ngăn cản Trọng Sinh giúp mình trị liệu, Tiểu Mộc ánh mắt hàm chứa lo nghĩ nhìn hắn.
Dừng lại động tác trong tay, thì thào, “Thật sự, hắn đang ở phụ cận…? Ta, ta đây liền ly khai, liền ly khai…” Hồ loạn thu thập một chút hành lý và hòm thuốc, nam nhân gọi là Trọng Sinh trong lòng đã sớm đại loạn!
”Trọng Sinh huynh, thỉnh dùng ngựa của tiểu đệ.”
“A, đa tạ…!” Trọng Sinh vội vàng khoác lên hành lý lên ngựa rất nhanh đi xa.
Trên mã xa *** xảo, hai người sóng vai ngồi ở trên xa viên (càng xe), một bên chạy đi một bên tán gẫu.
“Uy! Tử nhân! Ta còn chưa hoàn toàn tha thứ cho ngươi, ngươi ngồi xa một chút cho ta!” Đưa tay đẩy đẩy.
“Mạc Mạc, xa viên này có điểm lớn như thế, ngươi cũng không thể để ta ngồi trên thân ngựa mà kéo xe chứ?”Tiếp tục tiến sát lại.
“Ngươi thật sự không có sự tình gì dấu diếm ta nữa? Ân?”
“Không có! Ta thề! Nên nói cho ngươi, ta ở trong sơn cốc thất thất bát bát đều nói cho ngươi. Sau đó, ngươi hỏi ta, ta cũng đều trả lời ngươi. Ta không nói, không phải ta không biết mà là ta đã quên. Thật sự!” Ách, ta còn có một việc dấu diếm ngươi nữa, bất quá chuyện này cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết! Ta… muốn đem chuyện này mang theo xuống mộ!
“Hừm hừ! Xú mộc đầu (đầu gỗ thối)! Dám cùng người nói ta đáng thương? Huyết Hồn ta có lúc nào thì đáng thương chứ? Đáng chết!” Chợt nhớ tới chuyện này lại là tức khí không có chỗ xả! Liền vươn khuỷu tay thụi vào bụng nam nhân.
“Ngô… Đau, ta… không phải muốn nói ngươi đáng thương, khi đó, ngươi thấy Tăng Tam Mạt quấn lấy ta, vẻ mặt ghen tuông nhẫn nại áp chế chính mình, bộ dạng thật sự rất khả ái, thiếu chút nữa cứ như vậy buột miệng nói ra. Đành phải nửa đường đổi thành đáng thương…, lúc đó ta cũng không phải đang cười với Tam Mạt, mà là nghĩ đến bộ dạng ngươi ăn dấm chua tức giận đến nghiến răng nhịn không được…” Mặt cũng đau bụng cũng đau, Cổ Tiểu Mộc đáng thương hề hề.
“Uy, mặt… còn đau không? Cho ta xem xem!” Cuối cùng không nhịn được đưa tay sờ lên mặt y,
“Hắc hắc, không có đau… Khi đó, ngươi nghe thấy chuyện ta cùng Tam Mạt đính thân, nhất định thực thương tâm khổ sở đi? Thực xin lỗi…, ta thật sự không dự đoán được còn có việc ngoài ý muốn như vậy xuất hiện…, kết quả làm ngươi bị tổn thương quá mức.” Vuốt ve hai má đối phương.
“Ngu ngốc! Đừng để ở trong lòng nữa. Như vậy, đám bạch đạo nhân sĩ cùng Tăng Triêu Tu cũng bởi vậy càng thêm tin tưởng tử vong của ta không phải sao?”
Mã xa không nhanh không chậm hướng phía Nam mà đi.
“Trọng Sinh sao lại cùng hoàng đế lão nhân có quan hệ vậy?” Mạc Nhiên cảm giác trong lòng người ôn nhu thuần hậu kia giống như cất giấu vô tận thống sở.
“Ai, mạc vấn thiên, tình vi hà vật (chớ hỏi trời cao, tình là cái gì). Bởi vì thiên lão gia cũng không biết được cảm tình của con người là một hồi sự như thế nào!” Tiểu Mộc giận dữ nói.
Nhíu mày, “Trọng Sinh sao lại cùng hoàng đế lão nhân có chuyện tình cảm?”
“Ha ha, đương kim Thánh Thượng cũng không phải là lão nhân, chẳng nhưng không già còn khá là trẻ! Đại khái cùng chúng ta không sai biệt lắm. Kỳ thật sự tình của Trọng Sinh cùng hoàng đế cụ thể ta cũng không rõ ràng, ta chỉ biết là hắn nguyên bản cũng không gọi là Trọng Sinh…”
“Như vậy a…, đúng rồi, người chết thực sự là Tăng Triêu Tu sao?”
“Không phải. Ta có nhìn qua thi thể, tuy rằng người chết rất giống, nhưng cũng không phải chính Tăng Triêu Tu. Chắc là hắn sớm an bài tốt kế kim thiền thoát xác rồi!”
Chẳng lẽ tử nữ (Con gái) cùng thê tử của hắn đều nhìn không ra đó là giả thi?”
“Có thể hắn đã cùng gia đình hắn giải thích qua…, hoặc là toàn gia thông đồng cùng một chỗ lừa gạt tất cả người trong giang hồ.”
Đêm mười sáu tháng hai, nhà nhà đều bận bịu ăn tết đoàn viên, thời điểm pháo trượng yên hỏa khắp nơi.
Ngũ Chỉ Sơn, tại biên giới Lê tộc Miêu tộc. Chỉ phong thứ ba.
Bốn phía một mảnh hôn ám yên tĩnh, trong rừng thỉnh thoảng chỉ có ánh sao chiếu rọi hoàn toàn không đủ để nhận biết đường đi. Đột nhiên, một hắc ảnh cầm trong tay bó đuốc hiện thân ở nơi sâu trong rừng tối. Vừa đi, vừa chiếu theo vật trong tay.
“Nguyệt đông sao đầu, đại khái chỉ thời gian đúng là ánh trăng vừa mới từ phía đông mọc lên trên đỉnh ngọn cây. Tam chỉ chiết yêu có thể là chỉ ngọn núi thứ ba của Ngũ Chỉ Sơn. Rồi sao đây? Tảng đá ở nơi nào? Thấy nguyệt, thấy nguyệt, thấy… A! Ha ha ha! Ta đã biết! Ta đã biết! Ánh trăng, theo ánh trăng mà đi!” Người tới giống như giải phá được câu đố, tung người nhảy lên đỉnh đại thụ đưa mắt nhìn lại. “Ánh trăng! Thấy rồi! Vô lâm vô thảo là địa phương chỉ thấy ánh trăng! Ha ha ha! Thiên na, cuối cùng tìm được rồi! Ta trả giá đại giới lớn như thế, cuối cùng…”
Vô lâm vô thảo là vùng đất trống mười trượng, chỉ có một khối đại thạch đầu hình dáng quái dị trơ trọi đứng sừng sững trên mặt đất. Ngoài phạm vi mười trượng đều là sâm lâm thụ mộc. Sâm lâm (rừng rậm) xanh um lại chỉ có một mảnh đất như thế không thấy nửa cây cỏ nào, cũng tính là thần kỳ của tạo hóa đi!
Người cầm trong tay bó đuốc đi vào khối đất trống này, mắt nhìn theo khối cự thạch kia, thân thể kích động đến run rẩy! Từng bước một tới gần…
“Ai?!” Người tới trầm thanh quát.
Sau cự thạch đi ra một nhân ảnh nho nhỏ. Thanh âm thanh thúy vang lên: ” Lão tặc! Là ta! Ngươi trả lại mạng cho cha ta!”
“Ngươi? Ngươi là? Hài tử của Vạn Điểm Phàm! Ngươi sao vậy lại chạy thoát tới nơi này? Ngươi nhận thức ta?” Người cầm trong tay bó đuốc đại kinh thất sắc!
“Ta đương nhiên nhận thức ngươi! Cho dù ngươi cháy thành tro ta cũng nhận ra ngươi! Lão tặc, ngày đó ngươi vào phòng luyện công của cha ta giết người đoạt đi vật mà cha ta dường như luôn mang theo bên mình, nhưng chỉ sợ là thật không ngờ ngày đó ta đã ở trong phòng luyện công đi! Ta mấy ngày đó nghịch ngợm bị cha nhốt vào tiểu gian trong phòng luyện công để tọa công, lúc ngươi giết cha ta thì ta ở bên trong tiểu gian nhìn thấy ngươi! Ngươi, ngươi lão tặc mặt người dạ thú! Ta liều mạng với ngươi!” Tiểu thiếu niên nói xong liền muốn tiến lên liều mạng!
“Thật không nghĩ tới! Lại để cho ngươi một con cá lọt lưới như thế! Hừ! Để ngươi tránh được ngày ấy, hôm nay… Từ từ! Ngươi sao lại biết nơi này? Ai mang ngươi tới?!” Người bị gọi là lão tặc lập tức kịp phản ứng, lớn tiếng ép hỏi thiếu niên.
“Huyết Hồn!”
“Ngươi nói cái gì! Ngươi nói bậy! Tiểu tử đó rõ ràng đã…” Người tới vô pháp tin tưởng, chẳng lẽ đây đều là kế?! Xoay người một chưởng đánh về phía cự thách!
Cự thạch bị đánh vỡ ra, mặt đất lộ ra, động huyệt ở đâu! Rõ ràng chỉ là một khối đất bằng phẳng! Chưa từ bỏ ý định giẫm đạp lên xung quanh, quả nhiên là một mảnh đất dày!
“Hảo ngươi Cổ Tiểu Mộc! Dám đùa giỡn ta! Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi có phải Huyết Hồn mang tới hay không, để mạng lại!” Hắn thẹn quá hóa giận muốn đối thiếu niên hạ thủ!
“Tăng Triêu Tu! Dừng tay!” Một bóng đen với tốc độ cực nhanh bay ra, một chưởng hướng Tăng Triêu Tu đánh tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chưởng lực của hai người giữa không trung tương kích, tại tiếng vang lớn, hai người phân hướng hai bên bay ra.
Người vừa đến chính là tiêu dao thư sinh Cổ Tiểu Mộc vừa phá tan chưởng lực kia, khẽ bay tới bên cạnh tiểu quỷ đầu, đem nó giấu ở phía sau.
Trái lại Tăng Triêu Tu lại không thể hoàn toàn tháo gỡ được chưởng lực, bị hậu kình làm cho lảo đảo! Liền phải lùi lại vài bước, mới đứng vững được.
“Tăng Triêu Tu, ngươi còn muốn nói cái gì nữa?” Cổ Tiểu Mộc vung lên ống tay áo hỏi.
“Huyết Hồn đâu? Ngươi gọi hắn ra đi!” Thở một hơi mạnh, Tăng Triêu Tu quát.
“Không cần kêu, ta ở chỗ này.” Thân ảnh Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên trong sâm lâm ngoài mười trượng đi ra.
“Tăng lão tặc! Ngươi cũng đủ giảo hoạt! Có thể ẩn nhẫn hơn mười năm mới bắt đầu động thủ! Chính là ngươi không nghĩ đến, cho tới bây giờ ngươi cũng chẳng qua là công dã tràng! Hừ! Đáng hận ngươi bởi vì một tấm tàng bảo đồ, lại liên hợp người khác đoạt đi tánh mạng cha mẹ ta! Tăng Triêu Tu! Ngươi heo chó cũng không bằng!”
“Ta, heo chó không bằng? Ha ha ha ha ha! Ngươi thì biết cái gì? Ngươi cho là đại hiệp liền dễ làm như vậy? Dựa vào một chút sơn điền cùng trà phô là có thể duy trì chi tiêu của Thiên Nhất Trang to lớn như thế sao? Huống chi người giang hồ còn thường xuyên mượn cớ thăm hỏi rồi hướng trang mượn lộ phí! Vừa muốn giữ mỹ hào (danh tiếng) lại muốn kiếm tiền tài, ngươi nghĩ là dễ dàng sao? Cha nương ngươi đoạt được tài vật vô chủ, ta mượn dùng lại có cái gì không thể?! Đoạt tánh mạng bọn họ? Này có cái gì kỳ quái! Bọn họ nếu đạt được bảo đồ hiển nhiên cũng biết rõ nguy hiểm sẽ theo đó mà tới, muốn cả mạng cả tiền tài làm sao đơn giản như vậy! Nếu không ta thế nào lại phải bỏ ra hơn mười năm thời gian bố trí việc này!” Tăng Triêu Tu thấy hai người hiện thân, tìm bảo vật cũng không có hi vọng, dứt khoát không hề che dấu!
“Năm đó tham gia kỳ sự lại có người nào không tham tài?! Lúc trước mọi người hẹn mười năm sau, chờ đợi sự tình bình ổn, liền một lần nữa tụ cùng một chỗ tìm được sẽ chia đều. Nhưng rốt cuộc không ngờ tới, cách hạn mười năm còn nửa năm, trên giang hồ lại đột nhiên xuất hiện ma đầu ngươi! Người bị giết lại đều là năm đó tham gia kỳ sự. Biến thành mọi người lòng đều bàng hoàng!”
“Sau đó, ngươi liền mượn cơ hội danh Huyết Hồn nổi dậy, trong đầu có ý niệm muốn độc chiếm bảo đồ phải không?” Cổ Tiểu Mộc giận dữ nói.
“Hừm hừ!… Các ngươi sao lại hiểu rõ được mưu kế của ta, làm sao bố trí cạm bẫy này!”
“Trùng hợp mà thôi. Ta ngay từ đầu chứng thực là phụng mệnh phụ mẫu xuất giang hồ tiếp cận Huyết Hồn, điều tra chuyện hắn giết người. Kết quả ta lần đầu nhìn thấy hắn liền nhất kiến chung tình, rồi mới bắt đầu tìm hiểu! Càng tra liền phát hiện việc này điểm đáng ngờ càng nhiều. Ta cố tình ở cùng hắn như hình với bóng trong núi ba tháng, trên giang hồ truyền ra tin tức Huyết Hồn giết người, đó là đương nhiên khiến ta đối với những cao thủ khác sản sinh nghi hoặc. Hơn nữa trên đường lại cứu tiểu quỷ Vạn gia, hết thảy liền lộ ra chân tướng!” Nam nhân đi đến bên cạnh Mạc Nhiên, không hề cố kỵ tựa vào người hắn thoải mái nói rõ mọi thứ.
“Hừ! Ngươi cùng Huyết Hồn diễn thật là tốt a!” Tăng Triêu Tu trào phúng nói.
“Qúa khen, này còn ít nhiều nhờ có nữ nhi bảo bối của ngươi! Nếu không ta còn không có thời gian cùng tử mộc đầu diễn đi!” Mạc Nhiên bĩu môi một cái. Đối với sự tình lừa đi lừa lại này thực không có hứng thú!
“Ta cuối cùng hỏi ngươi một vấn đề, Huyết Hồn, tàng bảo đồ chân chính là ở trên người ngươi?” Tăng Triêu Tu vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn.
“Sớm đã không có! Lúc trước trong đoạn thời gian chạy trốn không biết rơi ở khe núi nào rồi!”
“Ngươi gạt ta!”
“Gạt ngươi thì sao!” [lại nữa =))]
“Mạc Mạc!” Nam nhân buồn cười, vươn cánh tay có đeo một chiếc vòng cổ mang theo đường vân phức tạp vỗ vỗ mu bàn tay ái nhân, đối phía sau sâm lâm hô: “Chư vị, các ngươi xuất hiện đi. Hiện giờ chân tướng rõ ràng, ta nghĩ các ngươi cũng có không ít chuyện muốn hỏi vị Tăng đại hiệp này. Như trên đường ta và các ngươi đã nói qua, người Huyết Hồn giết chết đều là đáng chết, trong đó có chút ngộ sát cũng là do tình thế. Oan gia nghi giải bất nghi kết ( Oan gia nên giải không nên kết), chư vị không nên suy nghĩ sâu xa! Cáo từ!”
Nói xong, Tiểu Mộc kéo tay trái Mạc Nhiên, ôm lấy tiểu quỷ phía sau, cười nói: “Đi thôi!” Hai người vận khởi khinh công, ly khai nơi thị phi này.
Tăng Triêu Tu còn muốn chạy, bị một tiếng Phật hiệu phía sau truyền đến chấn trụ…, Viên gia, Lưu gia,… Phàm là người bị hắn động thủ sát hại có quan hệ đều đến đây! Cười thảm một tiếng, Tăng Triêu Tu huy kiếm hướng trước ngực mình đâm tới…
“Cha nương, tiểu quỷ này giao cho các ngươi, ta cùng Mạc Mạc đi khắp đại giang nam bắc, chưa chắc sẽ trở lại gặp hai người. Cứ như vậy, chúng ta đi!” [đúng là đứa con bất hiếu a =))]
“Đợi một chút, ngươi gọi là Mạc Nhiên, phụ mẫu của ngươi…”
“Cha, nương, có cái gì sau này nói! Ta cùng Mạc Mạc phải đi đây!” Tiểu Mộc cũng không biết đang sợ cái gì, không để cho lão nương y có cơ hội nhìn kỹ hỏi kỹ Mạc Nhiên, kéo hắn bỏ chạy!
“Tiểu Mộc! Mạc Nhiên! Các ngươi…” Hai lão nhân đành dậm chân.
“Mạc Mạc, ta biết ngươi muốn thân thủ giết chết Tăng Triêu Tu, nhưng mà, ta thật sự là không muốn lại thấy ngươi hai tay nhuốm máu…”
“Dài dòng! Ta lại chưa nói cái gì! Dù sao ta không giết hắn hắn cũng chết chắc rồi! Hơn nữa không chừng sẽ chết thật sự thảm!”
…
“Uy! Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
“Không có gì, ngươi muốn ăn gà nướng ta làm không? Đi! Chúng ta đi vào trong núi bắt dã kê!”
“Đợi chút, ta sao không nhìn thấy huynh trưởng mà ngươi nói?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.” Thanh âm nho nhỏ.
“Ngươi nói cái gì…”
“Ta nói hắn lúc mới ba bốn tuổi đã bị một đôi phu phụ muốn hài tử đến phát điên trộm ôm đi rồi.”
“Đây là hồi sự sao vậy?”
“Ân… Sau này, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe. Đúng rồi, nói trước, hôm nay ta cũng sẽ không thêm cho ngươi phần nào đâu nga!” Nam nhân cười lớn chạy vào rừng cây.
“Ngươi dám! Ta hôm nay muốn ăn sáu đùi gà! Mông gà đều toàn bộ cho ngươi! Còn có ta muốn ngươi hiện tại liền nói cho ta nghe hồi sự kia nữa…” Mạc Nhiên vui vẻ cười từ phía sau đuổi theo.
Hoàn
Danh sách chương