Huyết Hồn lại lần nữa hành hung sát nhân, nữ nhi của Phục Hổ Chưởng Viên Điền, một trong tam mỹ nhân của võ lâm Viên Tú Âm hướng thiên hạ khóc lóc kể lể, nếu như có thể lấy được đầu của Huyết Hồn, nàng nguyện ý dùng cả Viên gia trang làm đồ cưới gả cho đối phương.
Thiếu Lâm Giới Vũ đại sư được tin ái đồ chết thảm, tâm cũng không thể ổn tọa, liền hạ sơn điều tra hành tung của Huyết Hồn.
Những gia chúc (người nhà) bị giết một cách ám muội bất chính, bang hội cũng liền công bố xuất ra số trọng kim (số tiền lớn) muốn lấy đầu trên cổ Huyết Hồn.
Đứng đầu bạch đạo Thiên Nhất Trang trang chủ Tăng Triều Tu trong lúc bi thương khi mất đi bằng hữu Viên Điền cuối cùng phát ra Thiên Nhất lệnh, yêu cầu bạch đạo trong thiên hạ, cùng hiệp nghĩa truy sát đại ma đầu Huyết Hồn lạm sát người vô tội nợ máu đầy người.
Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên chỉ trong một buổi tối liền trở thành mục tiêu công kích!
“Bằng hữu của Viên Điền phụ cận Tế Nam phủ đều đi tìm kiếm khắp nơi, không có người nào có công lực như kẻ kia! Cổ Tiểu Mộc, ngươi cấp tin tức cho ta thật chính xác? Ông ta còn có bằng hữu cao hơn công lực của ông ta sao?” Bởi vì hắn cách ăn mặc đặc thù, hiện giờ Cổ Tiểu Mộc cũng không còn có thể thu được bất cứ tin tức gì, Mạc Nhiên liền có vẻ có điểm nôn nóng.
“Bằng hữu Phục Hổ Chưởng Viên Điền rất nhiều, luận đến công lực cao ước chừng cũng chỉ có vài người như vậy. Ngươi không nên gấp, chậm rãi điều tra nghe ngóng cuối cùng sẽ có manh mối.” Nam nhân cao lớn ngồi ở trên ngựa không nhanh không chậm nói.
“Những người nào?”
“Ta hiện tại đang điều tra, ngươi cũng biết hiện ở trên giang hồ nháo đến ầm ĩ, tra sự tình cũng trở nên không đơn giản.”
“Ngươi không phải tự xưng thông hiểu giang hồ sao? Thế nào ngay cả bằng hữu của Viên Điền có mấy người nào cũng không biết ư? Chết tiệt, không cần giấu diếm ta!”
“Biết thì vẫn biết, bất quá thực không có khả năng…”
“Có cái gì không có khả năng! Tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), ngươi sao biết đối phương không có khả năng là hung thủ? Hừ!”
“Mạc Mạc, chúng ta bây giờ thay vì trước tiên điều tra hung thủ, không bằng tạm lánh một chút. Ngươi lại không chịu đổi đi một thân trang phục như vậy, đi đến chỗ nào là hành tung của chúng ta cũng đều bị tiết lộ. Hành tung một khi tiết lộ, cho dù chúng ta tìm được tin tức hung thủ chân chính, chờ chúng ta tìm được hắn thì hắn đại khái cũng đã chuẩn bị xong để ứng phó.”
“Vậy thì sao!”
Cười khổ một tiếng, “Tục ngữ nói thật đúng, song quyền khó địch nhiều người, mặc ngươi công cao cái thế, một khi bị người vây đánh…” Tiểu Mộc khẩn trương dập tắt tính nóng nảy của Mạc Mạc. Nếu như y thật sự nói cho hắn biết, chí hữu (bạn thân) của Viên Điền là những người nào, hắn đại khái không cần quản hậu quả liền trực tiếp từng bước tìm tới cửa đi! Mà chí hữu Phục Hổ Chưởng Viên Điền đều được xưng tụng là những giang hồ bạch đạo hào sảng cùng tuyệt đỉnh cao thủ, nếu bọn họ liên hợp lại,… Mạc Mạc nguy rồi!
Mặc dù biết tên đại ngốc nói rất có lý, nhưng cừu nhân ngay trước mắt lại không cách nào cấp thiết hạ thủ, sự nôn nóng sắp làm hắn khống chế không nổi chính mình. Hơn nữa nội lực của hắn càng ngày càng không ổn định, lo lắng nếu công lực tán tẫn, trước khi âm độc công tâm không thể chính tay giết cừu nhân, Mạc Nhiên đã vô pháp bận tâm nhiều điều như vậy!
Chỉ tiểu tửu phô (quán rượu nhỏ) phía trước, “Mạc Mạc, chúng ta tới tửu phô kia ngồi một chút, thuận tiện mua chút lương khô chuẩn bị no bụng cái đã. Ngươi từ hôm qua đến giờ cũng chưa ăn cái gì ni!”
Thấy người bên cạnh không có phản ứng, đành phải tăng thêm một câu: “Địa phương như tửu phô kia, người hỗn mã tạp nhiều, có lẽ có thể thám thính tin tức cũng nói không… chừng.”
Nói còn chứ nói xong, Mạc Nhiên đã vùng cương ngựa chạy về phía trước.
Nam nhân cười lắc đầu, giục ngựa đuổi theo.
Tửu phô không lớn, thiết lập tại đường giao giữa ba lộ, nguyên bản *** đường (phòng ăn) náo nhiệt bỗng nhiên tĩnh xuống, lúc sau lập tức khôi phục bình thường.
Như là không phát hiện thay đổi này, Mạc Nhiên một đường đi đến phía trong cùng, tìm một cái bàn coi như sạch sẽ ngồi xuống.
Cổ Tiểu Mộc còn chưa đi vào trong ***, đã bắt đầu thở dài.
Mã xa (xe ngựa) của Viên gia, nam thủ (nam nhân đứng đầu) ngồi ở kia thoạt nhìn là thiếu niên thanh tú nhưng cũng đoán được là nữ phẫn nam trang, đại khái chính là nữ nhi của Viên Điền Viên Tú Âm. Bốn đại hán bên cạnh có lẽ là tứ đại hộ vệ của Viên gia trang.
Trang phục kim bào lục khố (áo vàng quần xanh ==> sặc sỡ kinh) vừa nhìn thật buồn cười có thể là Bích Ngọc Kim Thiền, nổi danh ở Bắc lục tỉnh.
Còn lại mấy người kia, gia của ta, thế nào không có đến một lão bách tính bình dân?! Không một người nào không dễ chọc! Sở Giang Tam Bá cộng thêm môn đồ của Lục Hợp môn, người đang uống trà kia không phải là Đại công tử Mộ Dung thế gia Thiết Phán Quan Mộ Dung Thanh sao? Gãi gãi cái lỗ tai, nhỏ giọng nói thầm: “Ta sẽ không chỉ nhầm chỗ chứ? Thế nào lại đột nhiên đụng phải quần anh hội chứ ( nơi hội họp của các vị anh hùng)?”
“Ngươi ở đây nói thầm cái gì vậy? Muốn ăn gì thì gọi chủ *** nói đi, lại đây ngồi xuống.” Mạc Nhiên vỗ vỗ ghế dài bên cạnh.
Lão Đại a, ngươi là thật không biết hay giả vờ không biết? Sao một chút phản ứng đều không có vậy? Ngươi không thấy nữ nhi Viên gia kia đã muốn nhanh nhảy dựng lên rồi sao?
“Ta xem, chúng ta vẫn là trước chạy đi thì hơn. Nghỉ chân không ngại đợi vào thành rồi nói sau. Ha ha.” Đặt mông ngồi xuống, Tiểu Mộc nói.
“Nói nghỉ chân chính là ngươi, nói không ở cũng là ngươi! Tử nghèo kiết hủ lậu, ngươi thực phiền toái! Im lặng mà ăn của ngươi đi, ăn no rồi lên đường!” Dưới bàn đạp y một cước, Mạc Nhiên lệnh Tiểu Mộc câm miệng.
“Đau! Đại ca, ta không dám ăn…, ta sợ có độc…” Nói đến lớn tiếng như vậy, giống như thật sợ hãi.
“Vị khách quan này, ngài nói đây là thế nào! Điếm chúng ta tuy nhỏ lại chỉ ở bên ven đường, nhưng mọi thứ đều cam đoan thật sự sạch sẽ! Đại quan nhân, ngài nói chính là đùa sao?” Chủ *** đưa nước trà lên, cười đáp lời.
“Ha ha! Được rồi, là nói đùa thôi! Chủ ***, tùy tiện gọi chút món kho gì đó, cùng với hai mươi cái bánh mỳ, đại ca của ta không ăn hỗn tạp, nếu có hàng tươi ngon ngươi liền đưa lên. Đa tạ!”
Chờ chủ *** rời đi, Tiểu Mộc lúc này mới thì thầm với Mạc Nhiên nói: “Ngươi chú ý tới các nhân vật trong *** không? Tám phần đều là hướng đến ngươi! Người mặc trường bào xanh nhạt kia ước chừng là Mộ Dung Đại công tử, mấy người Lục Hợp môn kia đại khái cũng là có cùng chủ ý mà đến. Mỹ nhân còn thêm gia sản nhiều, thật đúng là sẽ làm không ít người động tâm nha!…”
Cùng Mạc Mạc tổng thể nói một chút nhân vật trong ***, cuối cùng, y nhắc nhở nam tử hình như một chút đều không thèm để ý nói: “Ngươi thấy Viên Tú Âm đang liều mạng áp chế chính mình chứ, có phải hay không rất kỳ quái? Còn có tứ vệ dưới quyền nàng liên tiếp nhìn ra ngoài cửa, hiển nhiên là đang chờ đợi ai tới. Ta đoán, không phải là những cao thủ tham lễ vật trọng kim, thì chính là…”
“Lão ngốc lư (lão lừa ngốc) Thiếu Lâm tự!” Nhìn phía ngoài ***, Mạc Nhiên tiếp lời nói.
Thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía ngoài cửa, “Ách, thật đúng là đến a!”
Mọi người Viên gia liền đứng dậy đồng thời nghênh hướng bên ngoài cửa ***.
Năm vị hòa thượng trung niên thân mặc hôi y cà sa (áo cà sa màu xám). Còn có một lão hòa thượng thân mặc hồng bào cà sa.
“Sử tổ gia gia! Người tới vừa đúng lúc! Huyết Hồn hắn…”
“A di đà Phật! Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn gót giày cũng không tìm ra, tìm thấy thì không mất chút công sức)! Huyết Hồn thí chủ, lão nạp Thiếu Lâm Giới Vũ.” Hướng vào trong ***, Giới Vũ lão hòa thượng thi lễ.
” A di đà Phật! Bần tăng La Hán Đường.”
“Bần tăng Liễu Duyên.”
“Bần tăng...”
“Ai nha! Mạc Mạc, chúng ta có vấn đề lớn rồi! Một Giới Vũ cũng đã thực khó giải quyết, lại còn có La Hán Đường Phục Hổ Ngũ La Hán! Còn thêm vài vị ở bên canh kia như hổ rình mồi…, ta xem, chúng ta vẫn là…” Muốn đi kéo người bên cạnh, lại bắt vào khoảng không.
Mạc Nhiên đứng dậy đi đến quầy, lấy một bình liệt tửu (rượu mạnh), trở lại bàn ăn bắt đầu tự rót tự uống.
Bị hành vi của Mạc Nhiên làm kinh hách giật mình! Lão Đại, ngươi cũng quá không coi ai ra gì đi!
Nhưng khi y nhìn thấy nam tử đang uống rượu lộ ra màu sắc hai tay thì nam nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ!
hôm nay tâm trạng thật tốt a =))))
Thiếu Lâm Giới Vũ đại sư được tin ái đồ chết thảm, tâm cũng không thể ổn tọa, liền hạ sơn điều tra hành tung của Huyết Hồn.
Những gia chúc (người nhà) bị giết một cách ám muội bất chính, bang hội cũng liền công bố xuất ra số trọng kim (số tiền lớn) muốn lấy đầu trên cổ Huyết Hồn.
Đứng đầu bạch đạo Thiên Nhất Trang trang chủ Tăng Triều Tu trong lúc bi thương khi mất đi bằng hữu Viên Điền cuối cùng phát ra Thiên Nhất lệnh, yêu cầu bạch đạo trong thiên hạ, cùng hiệp nghĩa truy sát đại ma đầu Huyết Hồn lạm sát người vô tội nợ máu đầy người.
Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên chỉ trong một buổi tối liền trở thành mục tiêu công kích!
“Bằng hữu của Viên Điền phụ cận Tế Nam phủ đều đi tìm kiếm khắp nơi, không có người nào có công lực như kẻ kia! Cổ Tiểu Mộc, ngươi cấp tin tức cho ta thật chính xác? Ông ta còn có bằng hữu cao hơn công lực của ông ta sao?” Bởi vì hắn cách ăn mặc đặc thù, hiện giờ Cổ Tiểu Mộc cũng không còn có thể thu được bất cứ tin tức gì, Mạc Nhiên liền có vẻ có điểm nôn nóng.
“Bằng hữu Phục Hổ Chưởng Viên Điền rất nhiều, luận đến công lực cao ước chừng cũng chỉ có vài người như vậy. Ngươi không nên gấp, chậm rãi điều tra nghe ngóng cuối cùng sẽ có manh mối.” Nam nhân cao lớn ngồi ở trên ngựa không nhanh không chậm nói.
“Những người nào?”
“Ta hiện tại đang điều tra, ngươi cũng biết hiện ở trên giang hồ nháo đến ầm ĩ, tra sự tình cũng trở nên không đơn giản.”
“Ngươi không phải tự xưng thông hiểu giang hồ sao? Thế nào ngay cả bằng hữu của Viên Điền có mấy người nào cũng không biết ư? Chết tiệt, không cần giấu diếm ta!”
“Biết thì vẫn biết, bất quá thực không có khả năng…”
“Có cái gì không có khả năng! Tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), ngươi sao biết đối phương không có khả năng là hung thủ? Hừ!”
“Mạc Mạc, chúng ta bây giờ thay vì trước tiên điều tra hung thủ, không bằng tạm lánh một chút. Ngươi lại không chịu đổi đi một thân trang phục như vậy, đi đến chỗ nào là hành tung của chúng ta cũng đều bị tiết lộ. Hành tung một khi tiết lộ, cho dù chúng ta tìm được tin tức hung thủ chân chính, chờ chúng ta tìm được hắn thì hắn đại khái cũng đã chuẩn bị xong để ứng phó.”
“Vậy thì sao!”
Cười khổ một tiếng, “Tục ngữ nói thật đúng, song quyền khó địch nhiều người, mặc ngươi công cao cái thế, một khi bị người vây đánh…” Tiểu Mộc khẩn trương dập tắt tính nóng nảy của Mạc Mạc. Nếu như y thật sự nói cho hắn biết, chí hữu (bạn thân) của Viên Điền là những người nào, hắn đại khái không cần quản hậu quả liền trực tiếp từng bước tìm tới cửa đi! Mà chí hữu Phục Hổ Chưởng Viên Điền đều được xưng tụng là những giang hồ bạch đạo hào sảng cùng tuyệt đỉnh cao thủ, nếu bọn họ liên hợp lại,… Mạc Mạc nguy rồi!
Mặc dù biết tên đại ngốc nói rất có lý, nhưng cừu nhân ngay trước mắt lại không cách nào cấp thiết hạ thủ, sự nôn nóng sắp làm hắn khống chế không nổi chính mình. Hơn nữa nội lực của hắn càng ngày càng không ổn định, lo lắng nếu công lực tán tẫn, trước khi âm độc công tâm không thể chính tay giết cừu nhân, Mạc Nhiên đã vô pháp bận tâm nhiều điều như vậy!
Chỉ tiểu tửu phô (quán rượu nhỏ) phía trước, “Mạc Mạc, chúng ta tới tửu phô kia ngồi một chút, thuận tiện mua chút lương khô chuẩn bị no bụng cái đã. Ngươi từ hôm qua đến giờ cũng chưa ăn cái gì ni!”
Thấy người bên cạnh không có phản ứng, đành phải tăng thêm một câu: “Địa phương như tửu phô kia, người hỗn mã tạp nhiều, có lẽ có thể thám thính tin tức cũng nói không… chừng.”
Nói còn chứ nói xong, Mạc Nhiên đã vùng cương ngựa chạy về phía trước.
Nam nhân cười lắc đầu, giục ngựa đuổi theo.
Tửu phô không lớn, thiết lập tại đường giao giữa ba lộ, nguyên bản *** đường (phòng ăn) náo nhiệt bỗng nhiên tĩnh xuống, lúc sau lập tức khôi phục bình thường.
Như là không phát hiện thay đổi này, Mạc Nhiên một đường đi đến phía trong cùng, tìm một cái bàn coi như sạch sẽ ngồi xuống.
Cổ Tiểu Mộc còn chưa đi vào trong ***, đã bắt đầu thở dài.
Mã xa (xe ngựa) của Viên gia, nam thủ (nam nhân đứng đầu) ngồi ở kia thoạt nhìn là thiếu niên thanh tú nhưng cũng đoán được là nữ phẫn nam trang, đại khái chính là nữ nhi của Viên Điền Viên Tú Âm. Bốn đại hán bên cạnh có lẽ là tứ đại hộ vệ của Viên gia trang.
Trang phục kim bào lục khố (áo vàng quần xanh ==> sặc sỡ kinh) vừa nhìn thật buồn cười có thể là Bích Ngọc Kim Thiền, nổi danh ở Bắc lục tỉnh.
Còn lại mấy người kia, gia của ta, thế nào không có đến một lão bách tính bình dân?! Không một người nào không dễ chọc! Sở Giang Tam Bá cộng thêm môn đồ của Lục Hợp môn, người đang uống trà kia không phải là Đại công tử Mộ Dung thế gia Thiết Phán Quan Mộ Dung Thanh sao? Gãi gãi cái lỗ tai, nhỏ giọng nói thầm: “Ta sẽ không chỉ nhầm chỗ chứ? Thế nào lại đột nhiên đụng phải quần anh hội chứ ( nơi hội họp của các vị anh hùng)?”
“Ngươi ở đây nói thầm cái gì vậy? Muốn ăn gì thì gọi chủ *** nói đi, lại đây ngồi xuống.” Mạc Nhiên vỗ vỗ ghế dài bên cạnh.
Lão Đại a, ngươi là thật không biết hay giả vờ không biết? Sao một chút phản ứng đều không có vậy? Ngươi không thấy nữ nhi Viên gia kia đã muốn nhanh nhảy dựng lên rồi sao?
“Ta xem, chúng ta vẫn là trước chạy đi thì hơn. Nghỉ chân không ngại đợi vào thành rồi nói sau. Ha ha.” Đặt mông ngồi xuống, Tiểu Mộc nói.
“Nói nghỉ chân chính là ngươi, nói không ở cũng là ngươi! Tử nghèo kiết hủ lậu, ngươi thực phiền toái! Im lặng mà ăn của ngươi đi, ăn no rồi lên đường!” Dưới bàn đạp y một cước, Mạc Nhiên lệnh Tiểu Mộc câm miệng.
“Đau! Đại ca, ta không dám ăn…, ta sợ có độc…” Nói đến lớn tiếng như vậy, giống như thật sợ hãi.
“Vị khách quan này, ngài nói đây là thế nào! Điếm chúng ta tuy nhỏ lại chỉ ở bên ven đường, nhưng mọi thứ đều cam đoan thật sự sạch sẽ! Đại quan nhân, ngài nói chính là đùa sao?” Chủ *** đưa nước trà lên, cười đáp lời.
“Ha ha! Được rồi, là nói đùa thôi! Chủ ***, tùy tiện gọi chút món kho gì đó, cùng với hai mươi cái bánh mỳ, đại ca của ta không ăn hỗn tạp, nếu có hàng tươi ngon ngươi liền đưa lên. Đa tạ!”
Chờ chủ *** rời đi, Tiểu Mộc lúc này mới thì thầm với Mạc Nhiên nói: “Ngươi chú ý tới các nhân vật trong *** không? Tám phần đều là hướng đến ngươi! Người mặc trường bào xanh nhạt kia ước chừng là Mộ Dung Đại công tử, mấy người Lục Hợp môn kia đại khái cũng là có cùng chủ ý mà đến. Mỹ nhân còn thêm gia sản nhiều, thật đúng là sẽ làm không ít người động tâm nha!…”
Cùng Mạc Mạc tổng thể nói một chút nhân vật trong ***, cuối cùng, y nhắc nhở nam tử hình như một chút đều không thèm để ý nói: “Ngươi thấy Viên Tú Âm đang liều mạng áp chế chính mình chứ, có phải hay không rất kỳ quái? Còn có tứ vệ dưới quyền nàng liên tiếp nhìn ra ngoài cửa, hiển nhiên là đang chờ đợi ai tới. Ta đoán, không phải là những cao thủ tham lễ vật trọng kim, thì chính là…”
“Lão ngốc lư (lão lừa ngốc) Thiếu Lâm tự!” Nhìn phía ngoài ***, Mạc Nhiên tiếp lời nói.
Thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía ngoài cửa, “Ách, thật đúng là đến a!”
Mọi người Viên gia liền đứng dậy đồng thời nghênh hướng bên ngoài cửa ***.
Năm vị hòa thượng trung niên thân mặc hôi y cà sa (áo cà sa màu xám). Còn có một lão hòa thượng thân mặc hồng bào cà sa.
“Sử tổ gia gia! Người tới vừa đúng lúc! Huyết Hồn hắn…”
“A di đà Phật! Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn gót giày cũng không tìm ra, tìm thấy thì không mất chút công sức)! Huyết Hồn thí chủ, lão nạp Thiếu Lâm Giới Vũ.” Hướng vào trong ***, Giới Vũ lão hòa thượng thi lễ.
” A di đà Phật! Bần tăng La Hán Đường.”
“Bần tăng Liễu Duyên.”
“Bần tăng...”
“Ai nha! Mạc Mạc, chúng ta có vấn đề lớn rồi! Một Giới Vũ cũng đã thực khó giải quyết, lại còn có La Hán Đường Phục Hổ Ngũ La Hán! Còn thêm vài vị ở bên canh kia như hổ rình mồi…, ta xem, chúng ta vẫn là…” Muốn đi kéo người bên cạnh, lại bắt vào khoảng không.
Mạc Nhiên đứng dậy đi đến quầy, lấy một bình liệt tửu (rượu mạnh), trở lại bàn ăn bắt đầu tự rót tự uống.
Bị hành vi của Mạc Nhiên làm kinh hách giật mình! Lão Đại, ngươi cũng quá không coi ai ra gì đi!
Nhưng khi y nhìn thấy nam tử đang uống rượu lộ ra màu sắc hai tay thì nam nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ!
hôm nay tâm trạng thật tốt a =))))
Danh sách chương