Mẫn Đăng ngồi dậy khỏi ghế sofa, lúng túng kéo quần áo xuống. Lại giơ tay sờ mũi, ánh mắt từ đầu đến cuối không rơi trên mặt Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ thấy buồn cười, đưa cốc nước trên bàn trà cho cậu: “Kết hôn sau này chúng ta nói, thế nhưng…”
Mẫn Đăng nơm nớp lo sợ nhận nước trong tay anh, đợi anh hỏi nửa câu sau.
“Uống ngon không?” Hoắc Sơ hỏi.
“…”
Mẫn Đăng căng thẳng gật đầu.
“Vậy chúng là quan hệ có thể ngủ chung một giường à.” Hoắc Sơ cười hỏi.
“… A.” Mẫn Đăng bị ví dụ này của anh làm cho giật mình, “Không… không được.”
“Em cũng đã hôn anh rồi.” Hoắc Sơ bóp họng khóc, “Em phải chịu trách nhiệm.”
Mẫn Đăng chôn mặt trong chén nước lặng lẽ nở nụ cười.
“Lộ lúm đồng tiền ra rồi.” Hoắc Sơ lật tẩy cậu.
Mẫn Đăng nhanh chóng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu uống nước.
“Chân đừng run.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng duỗi tay đè chân mình lại.
“Được thôi, em đã không muốn ngủ…” Hoắc Sơ thở dài một hơi.
“… Ngủ.” Tiếng Mẫn Đăng nhỏ xíu.
“Hửm?” Hoắc Sơ giả vờ không nghe thấy, tiếp đó lại làm hai tay thành hình cái loa đặt ngoài miệng Mẫn Đăng, “Em nói lại lần nữa.”
“…”
“Xéo.” Mẫn Đăng mắng.
Hoắc Sơ sung sướng xéo đi tắm rửa.
Hoắc Sơ tắm xong đi ra, lúc vào phòng ngủ đi qua phòng khách, cố ý cao giọng the thé, “Ngủ cùng nhau nha…”
Mẫn Đăng khẽ mắng một câu, cũng đi tắm.
Tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, cậu vừa nghĩ rằng Hoắc Sơ đã nằm trên giường, gần như cùng tay cùng chân đi vào phòng ngủ.
Giường của Mẫn Đăng không rộng, một người ngủ dư xài.
Hai người ngủ tuy rằng không chật, nhưng bả vai vẫn sẽ đụng nhau.
Cho nên dù sau khi Mẫn Đăng lên giường nằm sang bên, hai người vẫn có phần không thể tránh khỏi đụng chạm.
Cả người Mẫn Đăng nằm thẳng tắp, cử động cũng không biết cử động thế nào. Cậu nuốt nước miếng cũng cảm thấy âm thanh có thể to quá không.
“Em đừng nín thở.” Hoắc Sơ mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu.
“…”
Mẫn Đăng hít mấy hơi lớn.
“Anh có thể ôm em không?” Hoắc Sơ đột nhiên hỏi.
Mẫn Đăng suýt nữa hít thở bị sặc không khí, ho một tiếng, cứng ngắc gật đầu.
Tay Hoắc Sơ vòng qua eo cậu, cả người Mẫn Đăng được kéo đi một đoạn dài, cậu sợ đến nỗi suýt nữa kêu lên, dầu gì vẫn nhịn được.
Hai người kề sát nhau, nhiệt độ cơ thể Hoắc Sơ liên tục không ngừng truyền sang, bàn tay trên eo cũng bắt đầu không đúng đắn.
“Anh… anh đang sờ em à?” Mẫn Đăng ấp úng hỏi.
Tay Hoắc Sơ đặt trên eo cậu không nhúc nhích.
Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm.
“Không… không được hử?” Hoắc Sơ nín cười hỏi.
Mẫn Đăng: “…”
Cậu không biết có được hay không, nhưng tựa như Hoắc Sơ nói, đã là quan hệ có thể ngủ một giường.
Không cho sờ hình như cũng không thể nào nói nổi.
“Khụ…” Mẫn Đăng nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Vậy chỉ có thể… sờ một cái.”
“Vì em muốn ngủ.” Mẫn Đăng lại bổ sung.
Hoắc Sơ ở bên cạnh cố sức nhịn cười, nếu cười vào lúc này. Tối nay anh phải ngủ trên sofa.
Hoắc Sơ sờ tượng trưng một cái trên eo cậu.
Mẫn Đăng an tâm, vừa nhắm mắt lại.
“Anh có thể hôn em không.” Hoắc Sơ nói.
“…”
Mẫn Đăng cắn răng, trừng mắt nghiêng đầu nhìn lại.
Hoắc Sơ mỉm cười nhìn cậu, lại gần hôn một cái.
Nụ hôn mang theo tiếng vang.
Mẫn Đăng sững sờ chốc lát, sau đó cười cong mắt.
Đúng lúc này, Hoắc Sơ đột nhiên nghiêng người đè lên.
Mẫn Đăng chỉ kịp rên khẽ một tiếng, đã bị đè chặt.
Cuối cùng Hoắc Sơ buông người ra, Mẫn Đăng thở hổn hển căn bản không dừng được, khóe mắt cũng ửng đỏ.
Hoắc Sơ dùng lòng bàn tay xoa xoa nước bọt bên khóe miệng Mẫn Đăng, nhìn đôi môi bị mài đỏ mọng của cậu, không kìm được hôn một cái nữa.
“Anh nặng quá.” Mẫn Đăng đẩy anh.
“…”
“Cục cưng lời kịch bây giờ của em hẳn là… anh giỏi quá.” Hoắc Sơ khổ tâm truyền giáo.
Mẫn Đăng hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Muốn giỏi cũng là cậu giỏi.
“Chúng ta đã ôm đã sờ đã hôn, vậy anh có thể…” Nửa câu sau Hoắc Sơ đặc biệt lại gần bên tai Mẫn Đăng thấp giọng nói ra.
Toàn thân Mẫn Đăng đột nhiên run lên, không biết lấy sực lức ở đâu đẩy Hoắc Sơ ra, ngồi bật dậy.
Hoắc Sơ không ngờ cậu phản ứng lớn như vậy, lo lắng cũng ngồi dậy theo, vội vàng vuốt lưng cậu, “Sao vậy, dọa em sợ à?”
Mẫn Đăng thở hổn hển, nương theo ánh đèn tường thấy rõ mặt Hoắc Sơ, sống lưng kéo căng thả lỏng ra.
“Làm em sợ muốn chết.” Giọng Mẫn Đăng rất nhỏ.
“Xin lỗi.” Hoắc Sơ khò khè hai tiếng trên lưng cậu.
Anh nhíu mày nhớ lại lời mình vừa nói, chắc không có vấn đề gì quá lớn, tại sao Mẫn Đăng lại căng thẳng vậy…
“Không sao.” Mẫn Đăng nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại.
Một vài hình ảnh không thể tránh khỏi lóe lên trong đầu.
Khi đó sở trường của Đan Hoài cũng không chỉ có uống rượu và bạo lực.
Gã đàn ông một bên đè lên người phụ nữ một bên cười với cậu, còn ép cậu nhìn, tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ liên tục kéo dài đến khi người phụ nữ rời khỏi ngôi nhà.
Mẫn Đăng không lộ ra dấu vết đè lên bụng mình.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ nhíu mày gọi.
“… Làm gì.” Mẫn Đăng nghe thấy giọng anh bất thường.
“Bụng lại đau à?” Hoắc Sơ chống người lên.
“… Không đau.” Mẫn Đăng nói.
“Vậy em lại đây một chút.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng nghe lời lại xích qua một chút, “Làm gì.”
Tay Hoắc Sơ ôm eo cậu thò vào áo thun mỏng tanh, từ từ sờ lên theo da thịt.
Mẫn Đăng túm chặt ga giường dưới tay, đợi tay Hoắc Sơ dừng giữa bụng cậu, nhẹ nhàng chậm chạp bắt đầu xoa, cậu mới dần thả lỏng ra.
Trên người cậu khó ấm lên, bình thường chui vào chăn phản đợi đến quá nửa đêm mới có thể từ từ ấm lên, cho nên cậu ngủ cũng muộn.
Nhưng trên người Hoắc Sơ rất ấm áp, giống như một nguồn nhiệt khổng lồ, tay xoa trên bụng cậu cũng rất ấm.
Mẫn Đăng cảm thấy mình như rơi vào trong bánh ngọt mềm mại lại nóng hừng hực, toàn thân cũng sắp tan ra.
Hoắc Sơ nghe hơi thở ổn định của người trong ngực, không khỏi cử động nhẹ một chút. Tuy Mẫn Đăng gầy, bụng bằng phẳng, sờ sờ lại mềm mại lạ thường.
Đợi lông mày vặn chặt của Mẫn Đăng buông ra, Hoắc Sơ mới cẩn thận rút bàn tay sưởi ấm trên bụng Mẫn Đăng lại.
Lúc Mẫn Đăng ngủ thích co thành một cục tròn tròn, ngủ say cơ bản bất động. Rất yên tĩnh.
Lúc này Hoắc Sơ cảm thấy trong lồng ngực mình như giấu một con mèo khổng lồ.
Anh cúi đầu dùng cằm cọ cọ lên đầu mèo, tóc Mẫn Đăng bất tri bất giác đã dài ra, cọ không đâm.
Hoắc Sơ hứng thú, lại cọ đến mấy lần.
Người trong ngực cựa quậy, tiếp theo trong ổ chăn duỗi ra một móng vuốt mơ màng.
Bộp một phát vỗ lên cằm Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ: “…”
“Không cọ… không cọ…” Hoắc Sơ dỗ dành người nhét tay vào chăn lần nữa.
Ôm người, nghiêm túc nhắm hai mắt.
Trong lòng hoạt bát gào to: Ngày mai cọ nữa!
Sáng hôm sau, Mẫn Đăng để chân trần xuống giường, mắt híp lại, ngồi xổm bên tủ quần áo tìm quần áo.
Hoắc Sơ nghe thấy tiếng động, gọi với vào phòng một tiếng, “Đừng thay quần áo, uống cháo trước đã.”
“Biết rồi.” Mẫn Đăng đáp một tiếng, dụi dụi mắt. Cởi áo ngủ trên người, vùi đầu vào tủ quần áo.
Cả phòng không lớn, giường không rộng, tủ quần áo lớn nhất, gần như chiếm nguyên một mặt tường.
Quần áo của cậu không nhiều, trước kia tủ quần áo trống rỗng, quần áo đều xếp từng chồng nhỏ lên nhau.
Sau khi Hoắc Sơ đến ba ngày hai đầu xách theo quần áo mới về.
Mỗi buổi sáng Mẫn Đăng nhìn thấy quần áo ở đuôi giường đều khác nhau, quần áo trong tủ cũng càng ngày càng đầy.
Bình thường không phải là Hoắc Sơ chọn sẵn cho cậu, đặt lên giường, thì là cậu rút đại một cái trong tủ mặc vào, rút được cái nào thì tính cái đó. Hoắc Sơ sang trọng, mỗi lần nhìn thấy cậu tự mặc quần áo đều muốn thở dài.
Cho nên, hôm nay Mẫn Đăng muốn mặc đẹp. Ai không sang trọng.
Cậu lấy ra một chiếc sweater màu trắng mặc vào trước.
Suy nghĩ lần trước Hoắc Sơ phối cho cậu một chiếc quần màu đen, tìm một lúc lâu, mới nhìn thấy trong góc tủ quần áo.
Cậu thò tay lấy. Quần bị kéo, lộ ra một túi giấy màu đen rất to dưới quần.
Mẫn Đăng tưởng là quần áo của Hoắc Sơ, duỗi tay ôm ra liếc nhìn một cái.
Chỉ cái liếc mắt này, đã khiến Mẫn Đăng cố định.
“Sao vẫn chưa đi ra, lại ngủ rồi?” Giọng Hoắc Sơ mang theo ý cười xuyên qua cửa truyền đến.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn lọ thuốc, cậu biết phần lớn những thuốc này. Bởi vì cậu đã từng uống.
Vậy những loại thuốc Hoắc Sơ giấu ở đây là cho ai… cho cậu ư? Nhưng tại sao Hoắc Sơ biết cậu phải uống thuốc, lại làm thế nào biết cậu uống những loại thuốc này.
Cậu còn lập kế hoạch, tìm cơ hội nói hết những chuyện này cho Hoắc Sơ. Tất cả. Cậu tìm bác sĩ, có lẽ cậu cần điều trị, có lẽ cậu không bình thường như vậy…
Đầu óc Mẫn Đăng rối bời, hoảng loạn và không khống chế nổi trộn lẫn với nhau.
Cho nên Hoắc Sơ đã biết từ lâu, tại sao không nói cho cậu…
Hoắc Sơ vừa bước vào đã thấy Mẫn Đăng để chân trần ngồi xổm trước tủ quần áo, nhíu mày cúi người cầm dép bông đến, “Sao không đi ——”
Động tác của Hoắc Sơ cứng đờ, giọng cũng im bặt đi.
Anh nhìn thấy lọ thuốc trên tay Mẫn Đăng, cũng nhìn thấy cái túi thuốc bị anh ném vào tận trong cùng của tủ quần áo.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, im lặng đi dép vào cho Mẫn Đăng.
Vươn tay sờ một cái rất nhẹ lên đầu cậu: “Xin lỗi.”
Tay Mẫn Đăng run rẩy rất nhỏ, lấy ra một lọ thuốc.
Cậu luôn biết Hoắc Sơ làm rất nhiều điều cho cậu, nhưng bây giờ cậu mới thực sự hiểu rõ, có lẽ Hoắc Sơ còn làm nhiều hơn những gì cậu biết.
Mỗi ngày Hoắc Sơ bận cỡ nào cậu rõ ràng nhất, gần như là từ sáng đến tối.
Mỗi ngày Hoắc Sơ theo cậu đi ngủ trước, sau đó lại bắt đầu làm việc.
Có một lần Mẫn Đăng rời giường lúc nửa đêm, vô tình nhìn thấy Hoắc Sơ trong phòng khách đang nhỏ giọng gọi điện thoại mới biết được những điều này.
Mẫn Đăng đứng sau cửa phòng ngủ không ra ngoài.
Chính là tối đó, cậu nghe thấy Hoắc Sơ ho khan, nghe thấy Hoắc Sơ thở dài, nghe thấy âm thanh từng điếu thuốc cháy lên lại dập tắt.
“Ninh Tuệ là bác sĩ.” Hoắc Sơ nhẹ giọng giải thích, “Không phải anh cố ý giấu em, anh chỉ… chỉ muốn giúp em thôi.”
Mẫn Đăng nghe mà mũi cay cay, cúi đầu nhìn lọ thuốc trên tay.
Lần đầu cảm nhận được trọng lượng của nó, cậu sắp cầm không nổi.
Hoắc Sơ không nói gì nữa.
Hai người ngồi xổm trên sàn nhà thật lâu, Mẫn Đăng cúi đầu rất thấp. Thấp đến mức Hoắc Sơ không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Mẫn Đăng.
Hương thơm của cháo đặt bên ngoài phòng khách chậm rãi nhẹ nhàng bay vào, có mùi táo đỏ còn có mùi đậu phộng.
Mùi vị rất ấm áp.
“Em đói.” Mẫn Đăng từ từ tựa đầu lên cánh tay Hoắc Sơ.
“Cháo nguội rồi, anh đi hâm nóng.” Hoắc Sơ nhéo nhéo gáy cậu.
“Ừm.” Mẫn Đăng gật đầu.
Hoắc Sơ không nhúc nhích, Mẫn Đăng cũng không nhúc nhích.
“Nếu em không muốn chữa trị, chúng ta sẽ không chữa trị…” Hoắc Sơ vuốt lưng cậu, giọng rất thấp, “Anh biết em không thích bác sĩ, ghét uống thuốc, anh hiểu.”
“Nhưng anh không phải bác sĩ, em đừng sợ anh. Nếu có thể, anh hi —— ”
“Được.” Mẫn Đăng khàn khàn lên tiếng.
Cậu dựa vào đâu nói không được đây, cậu cầu còn không được
Hoắc Sơ giật mình, chợt kinh ngạc, “Em nói… gì…”
“Em đã nói, em nói em bằng lòng…” Mẫn Đăng nói ra từng chữ.
“Chỉ cần anh là bác sĩ, em sẽ điều trị, anh kê đơn thuốc, em sẽ uống.”
Hoắc Sơ nhíu mày, đỏ cả vành mắt, “Nhưng loại thuốc này có rất nhiều tác dụng phụ.”
“Em biết.” Mẫn Đăng gật đầu.
“Những tác dụng phụ này, có thể khiến em không làm công việc bình thường được.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng cau mày im lặng.
Cậu biết việc điều trị sẽ mang đến gì cho mình, không có ai rõ ràng hơn cậu.
Nhưng Hoắc Sơ đã đưa tay ra với cậu, cậu chỉ cần giữ chặt.
Cậu không chỉ muốn giữ chặt.
“Một khi em bắt đầu uống thuốc, em không thể đến nhà hàng làm việc, cảm xúc của em sẽ lặp đi lặp lại, một khoảng thời gian phía trước còn có thể tồi tệ hơn bây giờ.” Hoắc Sơ nhìn chằm chằm vào mắt cậu lặp lại lần nữa.
Mẫn Đăng cũng nhìn anh, gật đầu.
Lần này đến lượt Hoắc Sơ im lặng.
Mẫn Đăng cảm thấy mình hòa được một ván, hé miệng cười một cái.
Hoắc Sơ nhìn cậu cười, suy nghĩ trước kia lóe lên trong đầu xông ra lần nữa. “… Chỉ là không thể làm việc, trong khoảng thời gian này, em có thể thử làm một vài chuyện khác.”
“…Làm chuyện khác?” Mẫn Đăng hỏi.
“Thật ra anh vẫn muốn hỏi em.” Hoắc Sơ đứng lên.
“Hả?” Mẫn Đăng ngửa đầu nhìn anh.
“Tuy rằng có lẽ không đơn giản lắm, có lẽ sẽ rất khó, nhưng…” Hoắc Sơ mỉm cười cúi đầu, hai tay nâng mặt cậu, giọng nói giống như tăng thêm phép thuật.
“Em đã bao giờ nghĩ đến việc đi học lại chưa.”
Hoắc Sơ thấy buồn cười, đưa cốc nước trên bàn trà cho cậu: “Kết hôn sau này chúng ta nói, thế nhưng…”
Mẫn Đăng nơm nớp lo sợ nhận nước trong tay anh, đợi anh hỏi nửa câu sau.
“Uống ngon không?” Hoắc Sơ hỏi.
“…”
Mẫn Đăng căng thẳng gật đầu.
“Vậy chúng là quan hệ có thể ngủ chung một giường à.” Hoắc Sơ cười hỏi.
“… A.” Mẫn Đăng bị ví dụ này của anh làm cho giật mình, “Không… không được.”
“Em cũng đã hôn anh rồi.” Hoắc Sơ bóp họng khóc, “Em phải chịu trách nhiệm.”
Mẫn Đăng chôn mặt trong chén nước lặng lẽ nở nụ cười.
“Lộ lúm đồng tiền ra rồi.” Hoắc Sơ lật tẩy cậu.
Mẫn Đăng nhanh chóng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu uống nước.
“Chân đừng run.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng duỗi tay đè chân mình lại.
“Được thôi, em đã không muốn ngủ…” Hoắc Sơ thở dài một hơi.
“… Ngủ.” Tiếng Mẫn Đăng nhỏ xíu.
“Hửm?” Hoắc Sơ giả vờ không nghe thấy, tiếp đó lại làm hai tay thành hình cái loa đặt ngoài miệng Mẫn Đăng, “Em nói lại lần nữa.”
“…”
“Xéo.” Mẫn Đăng mắng.
Hoắc Sơ sung sướng xéo đi tắm rửa.
Hoắc Sơ tắm xong đi ra, lúc vào phòng ngủ đi qua phòng khách, cố ý cao giọng the thé, “Ngủ cùng nhau nha…”
Mẫn Đăng khẽ mắng một câu, cũng đi tắm.
Tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, cậu vừa nghĩ rằng Hoắc Sơ đã nằm trên giường, gần như cùng tay cùng chân đi vào phòng ngủ.
Giường của Mẫn Đăng không rộng, một người ngủ dư xài.
Hai người ngủ tuy rằng không chật, nhưng bả vai vẫn sẽ đụng nhau.
Cho nên dù sau khi Mẫn Đăng lên giường nằm sang bên, hai người vẫn có phần không thể tránh khỏi đụng chạm.
Cả người Mẫn Đăng nằm thẳng tắp, cử động cũng không biết cử động thế nào. Cậu nuốt nước miếng cũng cảm thấy âm thanh có thể to quá không.
“Em đừng nín thở.” Hoắc Sơ mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu.
“…”
Mẫn Đăng hít mấy hơi lớn.
“Anh có thể ôm em không?” Hoắc Sơ đột nhiên hỏi.
Mẫn Đăng suýt nữa hít thở bị sặc không khí, ho một tiếng, cứng ngắc gật đầu.
Tay Hoắc Sơ vòng qua eo cậu, cả người Mẫn Đăng được kéo đi một đoạn dài, cậu sợ đến nỗi suýt nữa kêu lên, dầu gì vẫn nhịn được.
Hai người kề sát nhau, nhiệt độ cơ thể Hoắc Sơ liên tục không ngừng truyền sang, bàn tay trên eo cũng bắt đầu không đúng đắn.
“Anh… anh đang sờ em à?” Mẫn Đăng ấp úng hỏi.
Tay Hoắc Sơ đặt trên eo cậu không nhúc nhích.
Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm.
“Không… không được hử?” Hoắc Sơ nín cười hỏi.
Mẫn Đăng: “…”
Cậu không biết có được hay không, nhưng tựa như Hoắc Sơ nói, đã là quan hệ có thể ngủ một giường.
Không cho sờ hình như cũng không thể nào nói nổi.
“Khụ…” Mẫn Đăng nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Vậy chỉ có thể… sờ một cái.”
“Vì em muốn ngủ.” Mẫn Đăng lại bổ sung.
Hoắc Sơ ở bên cạnh cố sức nhịn cười, nếu cười vào lúc này. Tối nay anh phải ngủ trên sofa.
Hoắc Sơ sờ tượng trưng một cái trên eo cậu.
Mẫn Đăng an tâm, vừa nhắm mắt lại.
“Anh có thể hôn em không.” Hoắc Sơ nói.
“…”
Mẫn Đăng cắn răng, trừng mắt nghiêng đầu nhìn lại.
Hoắc Sơ mỉm cười nhìn cậu, lại gần hôn một cái.
Nụ hôn mang theo tiếng vang.
Mẫn Đăng sững sờ chốc lát, sau đó cười cong mắt.
Đúng lúc này, Hoắc Sơ đột nhiên nghiêng người đè lên.
Mẫn Đăng chỉ kịp rên khẽ một tiếng, đã bị đè chặt.
Cuối cùng Hoắc Sơ buông người ra, Mẫn Đăng thở hổn hển căn bản không dừng được, khóe mắt cũng ửng đỏ.
Hoắc Sơ dùng lòng bàn tay xoa xoa nước bọt bên khóe miệng Mẫn Đăng, nhìn đôi môi bị mài đỏ mọng của cậu, không kìm được hôn một cái nữa.
“Anh nặng quá.” Mẫn Đăng đẩy anh.
“…”
“Cục cưng lời kịch bây giờ của em hẳn là… anh giỏi quá.” Hoắc Sơ khổ tâm truyền giáo.
Mẫn Đăng hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Muốn giỏi cũng là cậu giỏi.
“Chúng ta đã ôm đã sờ đã hôn, vậy anh có thể…” Nửa câu sau Hoắc Sơ đặc biệt lại gần bên tai Mẫn Đăng thấp giọng nói ra.
Toàn thân Mẫn Đăng đột nhiên run lên, không biết lấy sực lức ở đâu đẩy Hoắc Sơ ra, ngồi bật dậy.
Hoắc Sơ không ngờ cậu phản ứng lớn như vậy, lo lắng cũng ngồi dậy theo, vội vàng vuốt lưng cậu, “Sao vậy, dọa em sợ à?”
Mẫn Đăng thở hổn hển, nương theo ánh đèn tường thấy rõ mặt Hoắc Sơ, sống lưng kéo căng thả lỏng ra.
“Làm em sợ muốn chết.” Giọng Mẫn Đăng rất nhỏ.
“Xin lỗi.” Hoắc Sơ khò khè hai tiếng trên lưng cậu.
Anh nhíu mày nhớ lại lời mình vừa nói, chắc không có vấn đề gì quá lớn, tại sao Mẫn Đăng lại căng thẳng vậy…
“Không sao.” Mẫn Đăng nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại.
Một vài hình ảnh không thể tránh khỏi lóe lên trong đầu.
Khi đó sở trường của Đan Hoài cũng không chỉ có uống rượu và bạo lực.
Gã đàn ông một bên đè lên người phụ nữ một bên cười với cậu, còn ép cậu nhìn, tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ liên tục kéo dài đến khi người phụ nữ rời khỏi ngôi nhà.
Mẫn Đăng không lộ ra dấu vết đè lên bụng mình.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ nhíu mày gọi.
“… Làm gì.” Mẫn Đăng nghe thấy giọng anh bất thường.
“Bụng lại đau à?” Hoắc Sơ chống người lên.
“… Không đau.” Mẫn Đăng nói.
“Vậy em lại đây một chút.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng nghe lời lại xích qua một chút, “Làm gì.”
Tay Hoắc Sơ ôm eo cậu thò vào áo thun mỏng tanh, từ từ sờ lên theo da thịt.
Mẫn Đăng túm chặt ga giường dưới tay, đợi tay Hoắc Sơ dừng giữa bụng cậu, nhẹ nhàng chậm chạp bắt đầu xoa, cậu mới dần thả lỏng ra.
Trên người cậu khó ấm lên, bình thường chui vào chăn phản đợi đến quá nửa đêm mới có thể từ từ ấm lên, cho nên cậu ngủ cũng muộn.
Nhưng trên người Hoắc Sơ rất ấm áp, giống như một nguồn nhiệt khổng lồ, tay xoa trên bụng cậu cũng rất ấm.
Mẫn Đăng cảm thấy mình như rơi vào trong bánh ngọt mềm mại lại nóng hừng hực, toàn thân cũng sắp tan ra.
Hoắc Sơ nghe hơi thở ổn định của người trong ngực, không khỏi cử động nhẹ một chút. Tuy Mẫn Đăng gầy, bụng bằng phẳng, sờ sờ lại mềm mại lạ thường.
Đợi lông mày vặn chặt của Mẫn Đăng buông ra, Hoắc Sơ mới cẩn thận rút bàn tay sưởi ấm trên bụng Mẫn Đăng lại.
Lúc Mẫn Đăng ngủ thích co thành một cục tròn tròn, ngủ say cơ bản bất động. Rất yên tĩnh.
Lúc này Hoắc Sơ cảm thấy trong lồng ngực mình như giấu một con mèo khổng lồ.
Anh cúi đầu dùng cằm cọ cọ lên đầu mèo, tóc Mẫn Đăng bất tri bất giác đã dài ra, cọ không đâm.
Hoắc Sơ hứng thú, lại cọ đến mấy lần.
Người trong ngực cựa quậy, tiếp theo trong ổ chăn duỗi ra một móng vuốt mơ màng.
Bộp một phát vỗ lên cằm Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ: “…”
“Không cọ… không cọ…” Hoắc Sơ dỗ dành người nhét tay vào chăn lần nữa.
Ôm người, nghiêm túc nhắm hai mắt.
Trong lòng hoạt bát gào to: Ngày mai cọ nữa!
Sáng hôm sau, Mẫn Đăng để chân trần xuống giường, mắt híp lại, ngồi xổm bên tủ quần áo tìm quần áo.
Hoắc Sơ nghe thấy tiếng động, gọi với vào phòng một tiếng, “Đừng thay quần áo, uống cháo trước đã.”
“Biết rồi.” Mẫn Đăng đáp một tiếng, dụi dụi mắt. Cởi áo ngủ trên người, vùi đầu vào tủ quần áo.
Cả phòng không lớn, giường không rộng, tủ quần áo lớn nhất, gần như chiếm nguyên một mặt tường.
Quần áo của cậu không nhiều, trước kia tủ quần áo trống rỗng, quần áo đều xếp từng chồng nhỏ lên nhau.
Sau khi Hoắc Sơ đến ba ngày hai đầu xách theo quần áo mới về.
Mỗi buổi sáng Mẫn Đăng nhìn thấy quần áo ở đuôi giường đều khác nhau, quần áo trong tủ cũng càng ngày càng đầy.
Bình thường không phải là Hoắc Sơ chọn sẵn cho cậu, đặt lên giường, thì là cậu rút đại một cái trong tủ mặc vào, rút được cái nào thì tính cái đó. Hoắc Sơ sang trọng, mỗi lần nhìn thấy cậu tự mặc quần áo đều muốn thở dài.
Cho nên, hôm nay Mẫn Đăng muốn mặc đẹp. Ai không sang trọng.
Cậu lấy ra một chiếc sweater màu trắng mặc vào trước.
Suy nghĩ lần trước Hoắc Sơ phối cho cậu một chiếc quần màu đen, tìm một lúc lâu, mới nhìn thấy trong góc tủ quần áo.
Cậu thò tay lấy. Quần bị kéo, lộ ra một túi giấy màu đen rất to dưới quần.
Mẫn Đăng tưởng là quần áo của Hoắc Sơ, duỗi tay ôm ra liếc nhìn một cái.
Chỉ cái liếc mắt này, đã khiến Mẫn Đăng cố định.
“Sao vẫn chưa đi ra, lại ngủ rồi?” Giọng Hoắc Sơ mang theo ý cười xuyên qua cửa truyền đến.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn lọ thuốc, cậu biết phần lớn những thuốc này. Bởi vì cậu đã từng uống.
Vậy những loại thuốc Hoắc Sơ giấu ở đây là cho ai… cho cậu ư? Nhưng tại sao Hoắc Sơ biết cậu phải uống thuốc, lại làm thế nào biết cậu uống những loại thuốc này.
Cậu còn lập kế hoạch, tìm cơ hội nói hết những chuyện này cho Hoắc Sơ. Tất cả. Cậu tìm bác sĩ, có lẽ cậu cần điều trị, có lẽ cậu không bình thường như vậy…
Đầu óc Mẫn Đăng rối bời, hoảng loạn và không khống chế nổi trộn lẫn với nhau.
Cho nên Hoắc Sơ đã biết từ lâu, tại sao không nói cho cậu…
Hoắc Sơ vừa bước vào đã thấy Mẫn Đăng để chân trần ngồi xổm trước tủ quần áo, nhíu mày cúi người cầm dép bông đến, “Sao không đi ——”
Động tác của Hoắc Sơ cứng đờ, giọng cũng im bặt đi.
Anh nhìn thấy lọ thuốc trên tay Mẫn Đăng, cũng nhìn thấy cái túi thuốc bị anh ném vào tận trong cùng của tủ quần áo.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, im lặng đi dép vào cho Mẫn Đăng.
Vươn tay sờ một cái rất nhẹ lên đầu cậu: “Xin lỗi.”
Tay Mẫn Đăng run rẩy rất nhỏ, lấy ra một lọ thuốc.
Cậu luôn biết Hoắc Sơ làm rất nhiều điều cho cậu, nhưng bây giờ cậu mới thực sự hiểu rõ, có lẽ Hoắc Sơ còn làm nhiều hơn những gì cậu biết.
Mỗi ngày Hoắc Sơ bận cỡ nào cậu rõ ràng nhất, gần như là từ sáng đến tối.
Mỗi ngày Hoắc Sơ theo cậu đi ngủ trước, sau đó lại bắt đầu làm việc.
Có một lần Mẫn Đăng rời giường lúc nửa đêm, vô tình nhìn thấy Hoắc Sơ trong phòng khách đang nhỏ giọng gọi điện thoại mới biết được những điều này.
Mẫn Đăng đứng sau cửa phòng ngủ không ra ngoài.
Chính là tối đó, cậu nghe thấy Hoắc Sơ ho khan, nghe thấy Hoắc Sơ thở dài, nghe thấy âm thanh từng điếu thuốc cháy lên lại dập tắt.
“Ninh Tuệ là bác sĩ.” Hoắc Sơ nhẹ giọng giải thích, “Không phải anh cố ý giấu em, anh chỉ… chỉ muốn giúp em thôi.”
Mẫn Đăng nghe mà mũi cay cay, cúi đầu nhìn lọ thuốc trên tay.
Lần đầu cảm nhận được trọng lượng của nó, cậu sắp cầm không nổi.
Hoắc Sơ không nói gì nữa.
Hai người ngồi xổm trên sàn nhà thật lâu, Mẫn Đăng cúi đầu rất thấp. Thấp đến mức Hoắc Sơ không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Mẫn Đăng.
Hương thơm của cháo đặt bên ngoài phòng khách chậm rãi nhẹ nhàng bay vào, có mùi táo đỏ còn có mùi đậu phộng.
Mùi vị rất ấm áp.
“Em đói.” Mẫn Đăng từ từ tựa đầu lên cánh tay Hoắc Sơ.
“Cháo nguội rồi, anh đi hâm nóng.” Hoắc Sơ nhéo nhéo gáy cậu.
“Ừm.” Mẫn Đăng gật đầu.
Hoắc Sơ không nhúc nhích, Mẫn Đăng cũng không nhúc nhích.
“Nếu em không muốn chữa trị, chúng ta sẽ không chữa trị…” Hoắc Sơ vuốt lưng cậu, giọng rất thấp, “Anh biết em không thích bác sĩ, ghét uống thuốc, anh hiểu.”
“Nhưng anh không phải bác sĩ, em đừng sợ anh. Nếu có thể, anh hi —— ”
“Được.” Mẫn Đăng khàn khàn lên tiếng.
Cậu dựa vào đâu nói không được đây, cậu cầu còn không được
Hoắc Sơ giật mình, chợt kinh ngạc, “Em nói… gì…”
“Em đã nói, em nói em bằng lòng…” Mẫn Đăng nói ra từng chữ.
“Chỉ cần anh là bác sĩ, em sẽ điều trị, anh kê đơn thuốc, em sẽ uống.”
Hoắc Sơ nhíu mày, đỏ cả vành mắt, “Nhưng loại thuốc này có rất nhiều tác dụng phụ.”
“Em biết.” Mẫn Đăng gật đầu.
“Những tác dụng phụ này, có thể khiến em không làm công việc bình thường được.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng cau mày im lặng.
Cậu biết việc điều trị sẽ mang đến gì cho mình, không có ai rõ ràng hơn cậu.
Nhưng Hoắc Sơ đã đưa tay ra với cậu, cậu chỉ cần giữ chặt.
Cậu không chỉ muốn giữ chặt.
“Một khi em bắt đầu uống thuốc, em không thể đến nhà hàng làm việc, cảm xúc của em sẽ lặp đi lặp lại, một khoảng thời gian phía trước còn có thể tồi tệ hơn bây giờ.” Hoắc Sơ nhìn chằm chằm vào mắt cậu lặp lại lần nữa.
Mẫn Đăng cũng nhìn anh, gật đầu.
Lần này đến lượt Hoắc Sơ im lặng.
Mẫn Đăng cảm thấy mình hòa được một ván, hé miệng cười một cái.
Hoắc Sơ nhìn cậu cười, suy nghĩ trước kia lóe lên trong đầu xông ra lần nữa. “… Chỉ là không thể làm việc, trong khoảng thời gian này, em có thể thử làm một vài chuyện khác.”
“…Làm chuyện khác?” Mẫn Đăng hỏi.
“Thật ra anh vẫn muốn hỏi em.” Hoắc Sơ đứng lên.
“Hả?” Mẫn Đăng ngửa đầu nhìn anh.
“Tuy rằng có lẽ không đơn giản lắm, có lẽ sẽ rất khó, nhưng…” Hoắc Sơ mỉm cười cúi đầu, hai tay nâng mặt cậu, giọng nói giống như tăng thêm phép thuật.
“Em đã bao giờ nghĩ đến việc đi học lại chưa.”
Danh sách chương