Mẫn Đăng nhìn người trên đất, đột nhiên phát hiện người này cậu sắp không nhận ra rồi.
Tay chân Đan Hoài bị trói sau lưng, cả người tựa nhự một con tôm luộc lật bụng.
Mặt mũi đỏ bừng lên, trợn mắt nhìn Mẫn Đăng từ trong sợi tóc dơ dáy bẩn thỉu.
Vô số cảnh tượng lóe lên trước mắt Mẫn Đăng, cuối cùng dừng lại ở người Đan Hoài trên đất.
Dáng vẻ của hai người họ bây giờ giống như trùng khớp với cảnh tượng năm đó, thay đổi chỉ là thân phận hai người.
Bây giờ Mẫn Đăng là người đứng, mà Đan Hoài là người quỳ.
“Cậu xem, ông ta vấy máu lên đôi giày da của tài xế, làm bẩn rồi, cậu cảm thấy ông ta nên làm gì.” Hoắc Sơ dùng mặt nhẹ nhàng cọ lỗ tai cậu.
Mẫn Đăng ngơ ra.
Làm bẩn…
Cậu bê bát canh nóng hổi lên bàn, cũng không cẩn thận làm bẩn giày của Đan Hoài.
Một giây sau, Đan Hoài dùng chiếc giày bị làm bẩn đá văng cậu, canh nóng bỏng đổ hết lên người cậu.
Vậy bây giờ thì sao.
Nếu dựa theo lúc Đan Hoài còn làm bố…
“Không phải ông ta sẽ làm thế nào.” Hoắc Sơ đột nhiên nói, “Là cậu sẽ làm thế nào.”
“… Tôi sẽ làm thế nào?” Mẫn Đăng thấp giọng lặp lại.
“Đúng vậy, cậu sẽ làm thế nào.” Hoắc Sơ nói.
“Tôi… tôi sẽ kêu ông ta tự lau sạch.” Mẫn Đăng do dự lên tiếng.
“Giỏi lắm.” Giọng điệu Hoắc Sơ nhẹ nhàng khích lệ, ánh mắt đưa cho tài xế lại âm u.
Tài xế nhận được thông tin một cách hoàn hảo, nâng cao bụng duỗi giày trước mặt Đan Hoài.
Toàn thân Đan Hoài run lên, trong cổ họng đều là máu, căn bản nói không rõ ràng.
Khi tài xế bắt đầu hiền hòa xoa bụng, Đan Hoài dùng mặt gắng gượng lau sạch máu trên giày của tài xế.
Hoắc Sơ đúng lúc bịt kín mắt Mẫn Đăng.
Lúc buông ra, giày da của tài xế sáng đến phản quang.
“Tóc ông ta chưa được gội, bẩn thế kia, nên làm gì bây giờ.” Hoắc Sơ lại hỏi.
Mẫn Đăng giật mình.
Trong ngôi nhà kia, chưa bao giờ có người nhớ đến việc gội đầu cho cậu, cậu sẽ tự mình lặng lẽ trốn trong nhà vệ sinh vào nửa đêm, dùng nước lạnh chậm rãi gội sạch đầu.
Nhưng có một lần bị Đan Hoài uống say bắt gặp, cậu bị bóp cổ nhấn vào bể nước lạnh như băng.
Vậy bây giờ cậu phải bóp cổ Đan Hoài nhấn ông ta vào trong bể nước sao? Mẫn Đăng há miệng nói không nên lời, cậu muốn làm như thế, nhưng lại sẽ không làm như thế.
Tại sao cậu không làm như vậy chứ, dựa vào đâu. Đan Hoài làm thế với cậu, tại sao cậu không thể làm thế với Đan Hoài.
Mẫn Đăng nhíu chặt mày, tiếng vang chói tai nổ tung trong đầu.
Cậu xoay người ôm lấy Hoắc Sơ.
Lần này Hoắc Sơ không ngăn cản cậu, trực tiếp bế người lên.
“Tắm rửa sạch sẽ giúp ông ta.” Hoắc Sơ nói xong ôm người đi ra ngoài con hẻm.
Tài xế đợi sau khi hai ông chủ của mình rời đi, cười khà khà hai tiếng, sờ bụng, một tay xách người tìm được một vòi nước đơn giản ở cửa sau bếp sau.
Hoắc Sơ mở cửa xe bằng một tay, cúi xuống cẩn thận đặt người trong lòng vào ghế sau.
Mẫn Đăng không muốn buông cái tay đang ôm cổ Hoắc Sơ ra, thậm chí cậu không muốn mình có bộ phận nào rời Hoắc Sơ dù chỉ một tí.
Hoắc Sơ chỉ có thể quỳ một gối trên xe, im lặng bầu bạn.
Đợi đến khi cơ thể cứng đờ của Mẫn Đăng mềm ra, anh chậm rãi vuốt lưng cậu từ trên xuống dưới, “Vẫn sợ ông ta hử?”
Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện.
“Cậu không phải ông ta, cậu cũng sẽ không trở thành ông ta. Cậu sẽ nhận ra, ảnh hưởng của ông ta đối với cậu thật ra không nhiều lắm đúng không.” Hoắc Sơ nói chậm, âm thanh ôn hòa.
Anh kéo Mẫn Đăng ra khỏi góc tối đó từng chút một.
“Người như ông ta không cần phải sợ hãi.” Hoắc Sơ nói.
“… Tôi biết.” Cuối cùng Mẫn Đăng cũng mở miệng.
Ở vấn đề thứ hai của Hoắc Sơ cậu đã hiểu tại sao Hoắc Sơ làm như thế.
Cậu biết.
“Cổ tôi sắp gãy rồi.” Hoắc Sơ nở nụ cười.
Mẫn Đăng chần chừ buông lỏng cánh tay ra.
“Đợi tôi một lát.” Hoắc Sơ đứng dậy.
Mẫn Đăng cau mày, hốt hoảng kéo tay anh lại.
Hoắc Sơ vỗ vỗ đầu cậu, đóng cửa xe.
Mẫn Đăng vội vàng thò đầu ra từ cửa sổ xe, vừa định mở miệng nói gì đó.
Hoắc Sơ chống tay lên cửa sổ xe, đột nhiên cúi người xuống.
Hơi thở đến gần.
Trên trán Mẫn Đăng nhận được một nụ hôn.
“Tôi về ngay lập tức.” Hoắc Sơ khẽ cười nói.
Mẫn Đăng cũng cười khẽ một cái với anh, nhìn anh quay người, tay đặt dưới người siết thành nắm đấm, đè lên dạ dày.
“Ông chủ.” Tài xế thấy Hoắc Sơ tới, duỗi tay xách người vẫn đang xối dưới cái ống ra.
Giữa mùa đông nước chảy ra từ trong ống nước cũng mang theo vụn băng, Đan Hoài đã rét đến nỗi ý thức không rõ.
Nhìn thấy Hoắc Sơ đến gần, vô thức co người về phía bức tường.
“Trước tiên anh tìm một chỗ nhốt người, sau đó lấy tất cả video giám sát quanh đây có phần của ông ta gửi toàn bộ cho tôi.” Hoắc Sơ vừa nói vừa chậm rãi đến gần Đan Hoài.
“Mày… mày muốn… muốn… thế nào…” Răng trên răng dưới của Đan Hoài đã đánh lập cập, cả người đã dán chặt vào tường.
“Rắp tâm trả thù, âm mưu giết người, ông đoán có thể phán ông bao nhiêu năm?” Giọng Hoắc Sơ bình tĩnh.
Đan Hoài mở to mắt không nhúc nhích, hình như thật sự đang tính lần này mình có thể bị phán mấy năm.
Dáng vẻ tưởng mình còn có thể đi ra này khiến sợi dây cuối cùng trong lòng Hoắc Sơ đứt đoạn.
“Khỏi đoán, cho dù phán ông bao nhiêu năm, ông cũng không thể ra khỏi đó nữa.” Hoắc Sơ cúi người, túm chặt tóc gã, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh gần như bóp ra từ trong họng, “Tôi cũng không bỏ tù ông, tôi đưa ông vào mộ phần thôi.”
Đan Hoài giật mình, gã chịu đựng nhiều năm như thế, gã không muốn đi vào nữa, cũng không muốn chết ở bên trong.
Nhận thức này khiến cái đầu lạnh cóng của gã rốt cuộc cũng xoay chuyển, gã bắt đầu vật lộn với sợi dây thừng trói trên người mình, không ngừng khàn giọng gào thét trong cổ họng.
Hoắc Sơ buông bàn tay nắm tóc gã ra, giẫm một phát lên đầu gã.
Đè người sát trên mặt đất.
Tài xế nhìn không chớp mắt đưa một túi khăn ướt qua, vui rạo rực nghĩ rằng tiền lương lần này của mình lại phải căng ra rồi.
“Đừng kêu nữa.” Hoắc Sơ nhận lấy khăn ướt, tỉ mỉ lau tay một lần.
Đợi người dưới chân không phát ra âm thanh nữa, lúc này mới thu chân về.
Thiện chí khuyên giải nói: “Bây giờ ông nên nghĩ xem làm thế nào để sau khi chào hỏi bạn tù mới của ông không bị đánh gãy nốt cái chân còn lại.”
Trong mắt Đan Hoài tràn đầy tuyệt vọng, gã hối hận, gã hối hận đã tìm Mẫn Đăng. Gã tưởng rằng Mẫn Đăng vẫn sẽ nghe lời gã, mặc gã đánh chửi, vĩnh viễn sẽ không phản kháng.
Hoắc Sơ quay lại xe, thời gian cùng lắm chỉ mười phút.
Anh cúi người nhìn vào từ cửa sổ xe, nhìn thấy Mẫn Đăng nằm ở ghế sau.
Mẫn Đăng giống như đang ngủ, cuộn tròn lại, lông mày nhíu chặt.
Hoắc Sơ cẩn thận mở cửa xe, cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng chậm rãi đắp lên người Mẫn Đăng.
Lúc anh rút tay về, Mẫn Đăng mở mắt, nhìn anh một cái, rất nhanh lại nhắm mắt lần nữa.
Đổi lại là Hoắc Sơ căng thẳng ngay tại chỗ, sợ lại đánh thức cậu, cả buổi không dám cử động.
Đợi sau khi hơi thở của Mẫn Đăng đều dần, Hoắc Sơ mới nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, lên xe khởi động.
Lúc xe dừng bên ngoài tòa nhà, Mẫn Đưng tựa như biết đến nhà rồi, mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Sơ mở cửa xe, mỉm cười đưa tay về phía cậu.
Mẫn Đăng chậm rãi chống người lên, cố gắng phớt lờ cơn đau nhói ở bụng, đưa tay ra.
Hai người sóng vai đi về phía tòa nhà, cầu thang trong tòa nhà nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể một trước một sau đi lên.
Cầu thang ngày thường bước đi không hề cảm thấy dài, Mẫn Đăng lại gắng gượng đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Chân mềm nhũn, lảo đảo một cái, cả người quỳ thẳng xuống.
Cũng may Hoắc Sơ đi phía sau ôm cậu lại, “Sao vậy?”
“Không sao?” Mẫn Đăng cau mày, lúc này bụng cậu đau tê rồi cũng không phân biệt được rốt cuộc đau chỗ nào.
Hoắc Sơ nhíu mày không nói tiếp nữa, trực tiếp bế người lên, tiếp tục đi lên lầu.
Mẫn Đăng hơi ngửa đầu nhìn gò má anh, cảm thấy hình như Hoắc Sơ đang giận.
Sau khi vào nhà, Mẫn Đăng được Hoắc Sơ đặt lên ghế sofa, nhìn Hoắc Sơ im lặng đi rót nước, mới ý thức được Hoắc Sơ thật sự tức giận.
Cậu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên làm gì.
Lúc nhìn thấy Hoắc Sơ đặt cốc nước ấm lên bàn trà trước mặt cậu, quay người định đi.
Mẫn Đăng quýnh lên, kéo cánh tay Hoắc Sơ lại.
Hoắc Sơ lạnh mặt quay đầu nhìn cậu.
“Tôi… tôi đau bụng.” Mẫn Đăng nhỏ giọng nói.
“Chỗ nào ở bụng?” Hoắc Sơ rốt cuộc có phản ứng, một bên hỏi một bên cởi áo khoác to của cậu ra, tiếp đó vén áo trên bụng cậu lên.
“… Tôi không biết.” Mẫn Đăng thở phào một hơi.
“Chỗ này à, hay chỗ này…” Hoắc Sơ vừa hỏi vừa dùng tay nhẹ nhàng ấn khắp nơi ở phần bụng của cậu.
Lúc ấn vào giữa bụng, Mẫn Đăng nhíu mày, shh một tiếng.
“Chỗ này là dạ dày.” Hoắc Sơ cau mày, lo lắng sờ lên mặt cậu, “Chúng ta đến bệnh viện.”
“Không đến bệnh viện.” Mẫn Đăng nói.
Hoắc Sơ ôm người im lặng.
Mẫn Đăng nói xong nhíu mày lại muốn giải thích, cậu không đến bệnh viện, chỉ vì cậu tự hiểu không nghiêm trọng lắm.
Mỗi lần cậu căng thẳng dạ dày sẽ dễ khó chịu, nhưng tốt lên rất nhanh.
“Tôi ——”
“Không đến bệnh viện, sinh ngay trong nhà hử?” Hoắc Sơ nói xong bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Sinh cái gì?” Mẫn Đăng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hoắc Sơ cười một tiếng không nói gì. Sau khi xoa nóng lòng bàn tay thì đặt lên giữa bụng Mẫn Đăng, nhẹ nhàng xoa vòng tròn.
Mẫn Đăng né tránh, bị ấn chặt không thể động.
“Bụng cậu mềm ghê.” Hoắc Sơ xoa xoa không kìm được bóp một cái.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, duỗi ngón tay chọc chọc, cãi lại: “Chẳng có bụng ai cứng đâu.”
“Của tôi nha.” Hoắc Sơ nhướng mày, “Cậu có muốn sờ một chút không?”
Hoắc Sơ biết da mặt Mẫn Đăng mỏng, dễ thẹn thùng, cho nên nói ra những lời này chỉ vì trêu cậu tí thôi, xem phản ứng của cậu.
Ai biết lần này, Mẫn Đăng chớp chớp mắt, nói, “Muốn.”
Hoắc Sơ ngơ ra chốc lát, hơi kinh ngạc.
Tiếp đó dứt khoát kéo quần áo mình ra.
Mẫn Đăng nhíu mày nhìn bụng anh, lại nhìn bụng mình.
Có phần hâm mộ vươn tay ra, sờ lên đó.
Đầu ngón tay Mẫn Đăng mang theo hơi lạnh, da thịt chạm nhau, tựa như giới hạn độ sôi.
Hoắc Sơ không biết là nóng hay lạnh.
Anh bắt lấy tay Mẫn Đăng, mượn lực đè người lên lưng ghế sofa, Mẫn Đăng kinh ngạc trợn to mắt.
“Tôi có thể hôn ——” Hoắc Sơ nói được một nửa đột nhiên cười, cười không lâu lắm, không đợi Mẫn Đăng phản ứng lại, đã nghiêng đầu hôn thật mạnh.
Đôi mắt trợn to của Mẫn Đăng từ từ híp lại, tay vốn định đẩy anh ra cũng dần nắm chặt cánh tay anh.
“Thở đi.” Hoắc Sơ buông người ra, nhìn gương mặt nghẹn đỏ bừng của Mẫn Đăng cười nhẹ ra tiếng.
Vẻ mặt Mẫn Đăng mờ mịt nghiêm túc, sau khi phản ứng lại mới vội vàng hít thở mấy hơi.
Đợi Mẫn Đăng hít thở, Hoắc Sơ nhanh chóng hôn lên lần nữa.
Tay Hoắc Sơ đặt bên hông Mẫn Đăng, cũng chậm rãi thăm dò lên dọc theo đường eo.
Mẫn Đăng không kiềm chế nổi hơi run rẩy, rên khẽ một tiếng.
Cậu hơi hé miệng, lại không ngờ Hoắc Sơ nhân cơ hội đưa lưỡi vào.
Lần này cậu thật sự sắp không thở nổi.
Lúc tiếng thở dốc dần ngừng lại, quần áo Mẫn Đăng cũng đã bị vén lên trước ngực.
Cả người hơi mơ hồ, não thiếu oxy.
Hoắc Sơ buồn cười nhìn Mẫn Đăng vẫn đang thở, duỗi tay kéo quần áo cho cậu.
Mẫn Đăng say mê trừng mắt, giơ tay hất tay Hoắc Sơ ra: “Nóng.”
“Hôn xong không thèm nhận người.” Hoắc Sơ mỉm cười sờ lên bụng cậu, vẫn kéo quần áo xuống một nửa, “Còn đau bụng không.”
Mẫn Đăng lắc đầu.
“Vậy chúng ta giải quyết chuyện tiếp theo.” Thoạt nhìn Hoắc Sơ tràn đầy phấn khởi.
“… Hả?” Mẫn Đăng ngờ vực.
“Liên quan đến chuyện để tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.” Hoắc Sơ nhướng mày, “Cậu suy nghĩ thế nào rồi.”
Nhiệt độ trên mặt Mẫn Đăng chưa giảm, lúc này lại cháy lên.
Cậu biết chuyện Hoắc Sơ nói là vấn đề trước kia Hoắc Sơ đã hỏi.
Nhưng bây giờ hai người hôn cũng hôn rồi, sao vẫn hỏi chứ.
Chẳng lẽ cậu nhất định phải gật đầu lớn tiếng nói: Được thôi, hai chúng ta vậy là coi như ở bên nhau rồi, có hiệu lực ngay hôm nay. Người tuyên thệ: Mẫn Đăng!
Cổ họng Mẫn Đăng khô khốc, nghẹn đỏ cả cổ, nhưng không nói ra được.
Một lúc sau, cậu sờ mũi giả ngu, “… Chuyện gì nhỉ.”
“Kết hôn.” Hoắc Sơ coi đó là điều hiển nhiên, “Cậu quên rồi?”
Mẫn Đăng: “…”
Kết cái đầu anh.
Tay chân Đan Hoài bị trói sau lưng, cả người tựa nhự một con tôm luộc lật bụng.
Mặt mũi đỏ bừng lên, trợn mắt nhìn Mẫn Đăng từ trong sợi tóc dơ dáy bẩn thỉu.
Vô số cảnh tượng lóe lên trước mắt Mẫn Đăng, cuối cùng dừng lại ở người Đan Hoài trên đất.
Dáng vẻ của hai người họ bây giờ giống như trùng khớp với cảnh tượng năm đó, thay đổi chỉ là thân phận hai người.
Bây giờ Mẫn Đăng là người đứng, mà Đan Hoài là người quỳ.
“Cậu xem, ông ta vấy máu lên đôi giày da của tài xế, làm bẩn rồi, cậu cảm thấy ông ta nên làm gì.” Hoắc Sơ dùng mặt nhẹ nhàng cọ lỗ tai cậu.
Mẫn Đăng ngơ ra.
Làm bẩn…
Cậu bê bát canh nóng hổi lên bàn, cũng không cẩn thận làm bẩn giày của Đan Hoài.
Một giây sau, Đan Hoài dùng chiếc giày bị làm bẩn đá văng cậu, canh nóng bỏng đổ hết lên người cậu.
Vậy bây giờ thì sao.
Nếu dựa theo lúc Đan Hoài còn làm bố…
“Không phải ông ta sẽ làm thế nào.” Hoắc Sơ đột nhiên nói, “Là cậu sẽ làm thế nào.”
“… Tôi sẽ làm thế nào?” Mẫn Đăng thấp giọng lặp lại.
“Đúng vậy, cậu sẽ làm thế nào.” Hoắc Sơ nói.
“Tôi… tôi sẽ kêu ông ta tự lau sạch.” Mẫn Đăng do dự lên tiếng.
“Giỏi lắm.” Giọng điệu Hoắc Sơ nhẹ nhàng khích lệ, ánh mắt đưa cho tài xế lại âm u.
Tài xế nhận được thông tin một cách hoàn hảo, nâng cao bụng duỗi giày trước mặt Đan Hoài.
Toàn thân Đan Hoài run lên, trong cổ họng đều là máu, căn bản nói không rõ ràng.
Khi tài xế bắt đầu hiền hòa xoa bụng, Đan Hoài dùng mặt gắng gượng lau sạch máu trên giày của tài xế.
Hoắc Sơ đúng lúc bịt kín mắt Mẫn Đăng.
Lúc buông ra, giày da của tài xế sáng đến phản quang.
“Tóc ông ta chưa được gội, bẩn thế kia, nên làm gì bây giờ.” Hoắc Sơ lại hỏi.
Mẫn Đăng giật mình.
Trong ngôi nhà kia, chưa bao giờ có người nhớ đến việc gội đầu cho cậu, cậu sẽ tự mình lặng lẽ trốn trong nhà vệ sinh vào nửa đêm, dùng nước lạnh chậm rãi gội sạch đầu.
Nhưng có một lần bị Đan Hoài uống say bắt gặp, cậu bị bóp cổ nhấn vào bể nước lạnh như băng.
Vậy bây giờ cậu phải bóp cổ Đan Hoài nhấn ông ta vào trong bể nước sao? Mẫn Đăng há miệng nói không nên lời, cậu muốn làm như thế, nhưng lại sẽ không làm như thế.
Tại sao cậu không làm như vậy chứ, dựa vào đâu. Đan Hoài làm thế với cậu, tại sao cậu không thể làm thế với Đan Hoài.
Mẫn Đăng nhíu chặt mày, tiếng vang chói tai nổ tung trong đầu.
Cậu xoay người ôm lấy Hoắc Sơ.
Lần này Hoắc Sơ không ngăn cản cậu, trực tiếp bế người lên.
“Tắm rửa sạch sẽ giúp ông ta.” Hoắc Sơ nói xong ôm người đi ra ngoài con hẻm.
Tài xế đợi sau khi hai ông chủ của mình rời đi, cười khà khà hai tiếng, sờ bụng, một tay xách người tìm được một vòi nước đơn giản ở cửa sau bếp sau.
Hoắc Sơ mở cửa xe bằng một tay, cúi xuống cẩn thận đặt người trong lòng vào ghế sau.
Mẫn Đăng không muốn buông cái tay đang ôm cổ Hoắc Sơ ra, thậm chí cậu không muốn mình có bộ phận nào rời Hoắc Sơ dù chỉ một tí.
Hoắc Sơ chỉ có thể quỳ một gối trên xe, im lặng bầu bạn.
Đợi đến khi cơ thể cứng đờ của Mẫn Đăng mềm ra, anh chậm rãi vuốt lưng cậu từ trên xuống dưới, “Vẫn sợ ông ta hử?”
Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện.
“Cậu không phải ông ta, cậu cũng sẽ không trở thành ông ta. Cậu sẽ nhận ra, ảnh hưởng của ông ta đối với cậu thật ra không nhiều lắm đúng không.” Hoắc Sơ nói chậm, âm thanh ôn hòa.
Anh kéo Mẫn Đăng ra khỏi góc tối đó từng chút một.
“Người như ông ta không cần phải sợ hãi.” Hoắc Sơ nói.
“… Tôi biết.” Cuối cùng Mẫn Đăng cũng mở miệng.
Ở vấn đề thứ hai của Hoắc Sơ cậu đã hiểu tại sao Hoắc Sơ làm như thế.
Cậu biết.
“Cổ tôi sắp gãy rồi.” Hoắc Sơ nở nụ cười.
Mẫn Đăng chần chừ buông lỏng cánh tay ra.
“Đợi tôi một lát.” Hoắc Sơ đứng dậy.
Mẫn Đăng cau mày, hốt hoảng kéo tay anh lại.
Hoắc Sơ vỗ vỗ đầu cậu, đóng cửa xe.
Mẫn Đăng vội vàng thò đầu ra từ cửa sổ xe, vừa định mở miệng nói gì đó.
Hoắc Sơ chống tay lên cửa sổ xe, đột nhiên cúi người xuống.
Hơi thở đến gần.
Trên trán Mẫn Đăng nhận được một nụ hôn.
“Tôi về ngay lập tức.” Hoắc Sơ khẽ cười nói.
Mẫn Đăng cũng cười khẽ một cái với anh, nhìn anh quay người, tay đặt dưới người siết thành nắm đấm, đè lên dạ dày.
“Ông chủ.” Tài xế thấy Hoắc Sơ tới, duỗi tay xách người vẫn đang xối dưới cái ống ra.
Giữa mùa đông nước chảy ra từ trong ống nước cũng mang theo vụn băng, Đan Hoài đã rét đến nỗi ý thức không rõ.
Nhìn thấy Hoắc Sơ đến gần, vô thức co người về phía bức tường.
“Trước tiên anh tìm một chỗ nhốt người, sau đó lấy tất cả video giám sát quanh đây có phần của ông ta gửi toàn bộ cho tôi.” Hoắc Sơ vừa nói vừa chậm rãi đến gần Đan Hoài.
“Mày… mày muốn… muốn… thế nào…” Răng trên răng dưới của Đan Hoài đã đánh lập cập, cả người đã dán chặt vào tường.
“Rắp tâm trả thù, âm mưu giết người, ông đoán có thể phán ông bao nhiêu năm?” Giọng Hoắc Sơ bình tĩnh.
Đan Hoài mở to mắt không nhúc nhích, hình như thật sự đang tính lần này mình có thể bị phán mấy năm.
Dáng vẻ tưởng mình còn có thể đi ra này khiến sợi dây cuối cùng trong lòng Hoắc Sơ đứt đoạn.
“Khỏi đoán, cho dù phán ông bao nhiêu năm, ông cũng không thể ra khỏi đó nữa.” Hoắc Sơ cúi người, túm chặt tóc gã, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh gần như bóp ra từ trong họng, “Tôi cũng không bỏ tù ông, tôi đưa ông vào mộ phần thôi.”
Đan Hoài giật mình, gã chịu đựng nhiều năm như thế, gã không muốn đi vào nữa, cũng không muốn chết ở bên trong.
Nhận thức này khiến cái đầu lạnh cóng của gã rốt cuộc cũng xoay chuyển, gã bắt đầu vật lộn với sợi dây thừng trói trên người mình, không ngừng khàn giọng gào thét trong cổ họng.
Hoắc Sơ buông bàn tay nắm tóc gã ra, giẫm một phát lên đầu gã.
Đè người sát trên mặt đất.
Tài xế nhìn không chớp mắt đưa một túi khăn ướt qua, vui rạo rực nghĩ rằng tiền lương lần này của mình lại phải căng ra rồi.
“Đừng kêu nữa.” Hoắc Sơ nhận lấy khăn ướt, tỉ mỉ lau tay một lần.
Đợi người dưới chân không phát ra âm thanh nữa, lúc này mới thu chân về.
Thiện chí khuyên giải nói: “Bây giờ ông nên nghĩ xem làm thế nào để sau khi chào hỏi bạn tù mới của ông không bị đánh gãy nốt cái chân còn lại.”
Trong mắt Đan Hoài tràn đầy tuyệt vọng, gã hối hận, gã hối hận đã tìm Mẫn Đăng. Gã tưởng rằng Mẫn Đăng vẫn sẽ nghe lời gã, mặc gã đánh chửi, vĩnh viễn sẽ không phản kháng.
Hoắc Sơ quay lại xe, thời gian cùng lắm chỉ mười phút.
Anh cúi người nhìn vào từ cửa sổ xe, nhìn thấy Mẫn Đăng nằm ở ghế sau.
Mẫn Đăng giống như đang ngủ, cuộn tròn lại, lông mày nhíu chặt.
Hoắc Sơ cẩn thận mở cửa xe, cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng chậm rãi đắp lên người Mẫn Đăng.
Lúc anh rút tay về, Mẫn Đăng mở mắt, nhìn anh một cái, rất nhanh lại nhắm mắt lần nữa.
Đổi lại là Hoắc Sơ căng thẳng ngay tại chỗ, sợ lại đánh thức cậu, cả buổi không dám cử động.
Đợi sau khi hơi thở của Mẫn Đăng đều dần, Hoắc Sơ mới nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, lên xe khởi động.
Lúc xe dừng bên ngoài tòa nhà, Mẫn Đưng tựa như biết đến nhà rồi, mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Sơ mở cửa xe, mỉm cười đưa tay về phía cậu.
Mẫn Đăng chậm rãi chống người lên, cố gắng phớt lờ cơn đau nhói ở bụng, đưa tay ra.
Hai người sóng vai đi về phía tòa nhà, cầu thang trong tòa nhà nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể một trước một sau đi lên.
Cầu thang ngày thường bước đi không hề cảm thấy dài, Mẫn Đăng lại gắng gượng đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Chân mềm nhũn, lảo đảo một cái, cả người quỳ thẳng xuống.
Cũng may Hoắc Sơ đi phía sau ôm cậu lại, “Sao vậy?”
“Không sao?” Mẫn Đăng cau mày, lúc này bụng cậu đau tê rồi cũng không phân biệt được rốt cuộc đau chỗ nào.
Hoắc Sơ nhíu mày không nói tiếp nữa, trực tiếp bế người lên, tiếp tục đi lên lầu.
Mẫn Đăng hơi ngửa đầu nhìn gò má anh, cảm thấy hình như Hoắc Sơ đang giận.
Sau khi vào nhà, Mẫn Đăng được Hoắc Sơ đặt lên ghế sofa, nhìn Hoắc Sơ im lặng đi rót nước, mới ý thức được Hoắc Sơ thật sự tức giận.
Cậu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên làm gì.
Lúc nhìn thấy Hoắc Sơ đặt cốc nước ấm lên bàn trà trước mặt cậu, quay người định đi.
Mẫn Đăng quýnh lên, kéo cánh tay Hoắc Sơ lại.
Hoắc Sơ lạnh mặt quay đầu nhìn cậu.
“Tôi… tôi đau bụng.” Mẫn Đăng nhỏ giọng nói.
“Chỗ nào ở bụng?” Hoắc Sơ rốt cuộc có phản ứng, một bên hỏi một bên cởi áo khoác to của cậu ra, tiếp đó vén áo trên bụng cậu lên.
“… Tôi không biết.” Mẫn Đăng thở phào một hơi.
“Chỗ này à, hay chỗ này…” Hoắc Sơ vừa hỏi vừa dùng tay nhẹ nhàng ấn khắp nơi ở phần bụng của cậu.
Lúc ấn vào giữa bụng, Mẫn Đăng nhíu mày, shh một tiếng.
“Chỗ này là dạ dày.” Hoắc Sơ cau mày, lo lắng sờ lên mặt cậu, “Chúng ta đến bệnh viện.”
“Không đến bệnh viện.” Mẫn Đăng nói.
Hoắc Sơ ôm người im lặng.
Mẫn Đăng nói xong nhíu mày lại muốn giải thích, cậu không đến bệnh viện, chỉ vì cậu tự hiểu không nghiêm trọng lắm.
Mỗi lần cậu căng thẳng dạ dày sẽ dễ khó chịu, nhưng tốt lên rất nhanh.
“Tôi ——”
“Không đến bệnh viện, sinh ngay trong nhà hử?” Hoắc Sơ nói xong bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Sinh cái gì?” Mẫn Đăng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hoắc Sơ cười một tiếng không nói gì. Sau khi xoa nóng lòng bàn tay thì đặt lên giữa bụng Mẫn Đăng, nhẹ nhàng xoa vòng tròn.
Mẫn Đăng né tránh, bị ấn chặt không thể động.
“Bụng cậu mềm ghê.” Hoắc Sơ xoa xoa không kìm được bóp một cái.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, duỗi ngón tay chọc chọc, cãi lại: “Chẳng có bụng ai cứng đâu.”
“Của tôi nha.” Hoắc Sơ nhướng mày, “Cậu có muốn sờ một chút không?”
Hoắc Sơ biết da mặt Mẫn Đăng mỏng, dễ thẹn thùng, cho nên nói ra những lời này chỉ vì trêu cậu tí thôi, xem phản ứng của cậu.
Ai biết lần này, Mẫn Đăng chớp chớp mắt, nói, “Muốn.”
Hoắc Sơ ngơ ra chốc lát, hơi kinh ngạc.
Tiếp đó dứt khoát kéo quần áo mình ra.
Mẫn Đăng nhíu mày nhìn bụng anh, lại nhìn bụng mình.
Có phần hâm mộ vươn tay ra, sờ lên đó.
Đầu ngón tay Mẫn Đăng mang theo hơi lạnh, da thịt chạm nhau, tựa như giới hạn độ sôi.
Hoắc Sơ không biết là nóng hay lạnh.
Anh bắt lấy tay Mẫn Đăng, mượn lực đè người lên lưng ghế sofa, Mẫn Đăng kinh ngạc trợn to mắt.
“Tôi có thể hôn ——” Hoắc Sơ nói được một nửa đột nhiên cười, cười không lâu lắm, không đợi Mẫn Đăng phản ứng lại, đã nghiêng đầu hôn thật mạnh.
Đôi mắt trợn to của Mẫn Đăng từ từ híp lại, tay vốn định đẩy anh ra cũng dần nắm chặt cánh tay anh.
“Thở đi.” Hoắc Sơ buông người ra, nhìn gương mặt nghẹn đỏ bừng của Mẫn Đăng cười nhẹ ra tiếng.
Vẻ mặt Mẫn Đăng mờ mịt nghiêm túc, sau khi phản ứng lại mới vội vàng hít thở mấy hơi.
Đợi Mẫn Đăng hít thở, Hoắc Sơ nhanh chóng hôn lên lần nữa.
Tay Hoắc Sơ đặt bên hông Mẫn Đăng, cũng chậm rãi thăm dò lên dọc theo đường eo.
Mẫn Đăng không kiềm chế nổi hơi run rẩy, rên khẽ một tiếng.
Cậu hơi hé miệng, lại không ngờ Hoắc Sơ nhân cơ hội đưa lưỡi vào.
Lần này cậu thật sự sắp không thở nổi.
Lúc tiếng thở dốc dần ngừng lại, quần áo Mẫn Đăng cũng đã bị vén lên trước ngực.
Cả người hơi mơ hồ, não thiếu oxy.
Hoắc Sơ buồn cười nhìn Mẫn Đăng vẫn đang thở, duỗi tay kéo quần áo cho cậu.
Mẫn Đăng say mê trừng mắt, giơ tay hất tay Hoắc Sơ ra: “Nóng.”
“Hôn xong không thèm nhận người.” Hoắc Sơ mỉm cười sờ lên bụng cậu, vẫn kéo quần áo xuống một nửa, “Còn đau bụng không.”
Mẫn Đăng lắc đầu.
“Vậy chúng ta giải quyết chuyện tiếp theo.” Thoạt nhìn Hoắc Sơ tràn đầy phấn khởi.
“… Hả?” Mẫn Đăng ngờ vực.
“Liên quan đến chuyện để tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.” Hoắc Sơ nhướng mày, “Cậu suy nghĩ thế nào rồi.”
Nhiệt độ trên mặt Mẫn Đăng chưa giảm, lúc này lại cháy lên.
Cậu biết chuyện Hoắc Sơ nói là vấn đề trước kia Hoắc Sơ đã hỏi.
Nhưng bây giờ hai người hôn cũng hôn rồi, sao vẫn hỏi chứ.
Chẳng lẽ cậu nhất định phải gật đầu lớn tiếng nói: Được thôi, hai chúng ta vậy là coi như ở bên nhau rồi, có hiệu lực ngay hôm nay. Người tuyên thệ: Mẫn Đăng!
Cổ họng Mẫn Đăng khô khốc, nghẹn đỏ cả cổ, nhưng không nói ra được.
Một lúc sau, cậu sờ mũi giả ngu, “… Chuyện gì nhỉ.”
“Kết hôn.” Hoắc Sơ coi đó là điều hiển nhiên, “Cậu quên rồi?”
Mẫn Đăng: “…”
Kết cái đầu anh.
Danh sách chương