Hai người ăn sủi cảo xong. Bầu không khí ngưng tụ nhìn nhau không nói gì.
“Anh...” Mẫn Đăng vừa mở miệng.
“Quần áo của tôi chưa khô, bên ngoài lại mưa, hành lang tối quá, chân còn đau, tôi sợ...” Hoắc Sơ nói xong, cảm thấy không đủ sức thuyết phục còn làm ra vẻ ôm cánh tay.
“...” Mẫn Đăng bó tay.
“Tôi ngủ trên ghế sofa cũng được.” Hoắc Sơ vỗ vỗ ghế sofa dưới người.
“... Rất lạnh.” Mẫn Đăng nói.
Hoắc Sơ ấm ức nhìn cậu.
Mẫn Đăng không còn cách nào, ngẫm nghĩ mang ra một cái chăn to.
Chăn còn mới, viện trưởng Chương bảo cậu khi nào trời lạnh hơn thì đổi.
Hoắc Sơ rót hai chén trà nóng, kéo Mẫn Đăng ngồi trên ghế sofa.
Hai người quấn chăn, trong tay bưng trà nóng. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ rất to, lại càng có vẻ yên tĩnh.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ lên tiếng.
“Ừm?” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn anh.
Hoắc Sơ đột nhiên hỏi, “... Có phải cậu sợ bác sĩ không?”
Mẫn Đăng quay đầu, im lặng một lúc, “Rất nhiều người đều sợ bác sĩ.”
Hoắc Sơ cẩn thận vươn tay sờ lên đầu Mẫn Đăng, tóc Mẫn Đăng đã dài được một ít, sờ lên đâm tay.
Anh khẽ hỏi, “Cậu sợ sấm đánh không?”
Mẫn Đăng lắc đầu, “Sao vậy?”
“Tôi sợ.” Hoắc Sơ nói.
“...” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đúng lúc có một tia chớp lóe lên, nghĩ ngợi do dự nói, “Anh có sợ thì chúng ta cũng không có khả năng nằm chung một giường.”
Hoắc Sơ cười thở dài một hơi,cũng không nói thêm gì nữa, “Đi ngủ sớm đi.”
Giấc ngủ này rất sâu.
Gần một giờ chiều hai người mới rời giường, Mẫn Đăng tỉnh lại mở to mắt. Nhìn thời gian, người cũng đờ ra.
Hôm qua rõ ràng cậu đặt báo thức chín giờ.
Hoắc Sơ đang không nhanh không chậm gấp chăn, chỉ thấy Mẫn Đăng chợt vọt vào phòng tắm.
Mẫn Đăng vừa vội vừa lo lắng, tốc độ đánh răng khó tránh khỏi nhanh hơn một chút.
Chỉ một chút như vậy, không cẩn thận chọc vào thịt mềm bên trong, mùi máu tươi lan tràn.
Cậu nhíu mày, nhổ ra một ngụm máu.
Hoắc Sơ lại gần sợ hết hồn, sắc mặt chỉ thoáng cái đã thay đổi, “Sao thế?”
“... Đánh răng nhanh quá.” Mẫn Đăng trả lời xong lại muốn đánh tiếp.
“Cậu vội gì chứ? Há ra tôi nhìn xem nào.” Hoắc Sơ không đồng ý lấy đi bàn chải đánh răng của cậu, nhíu mày vươn tay nắm cằm cậu.
Mẫn Đăng lùi về sau, không tránh thoát. Hết cách rồi, chỉ có thể nghe lời há miệng ra.
Thịt mềm bên trên khoang miệng bị rách, máu vẫn chưa đông lại, răng cũng ngâm trong máu.
Hoắc Sơ đang đối mặt với Mẫn Đăng hiếm thấy mặt xầm sì, kéo người ra phòng khách, lại rót một cốc nước muối nhạt mang tới.
“Lần sau đánh răng đừng nhanh vậy nữa.” Hoắc Sơ nhíu mày nói.
“Tôi đến muộn, còn chưa có xin phép nghỉ.” Mẫn Đăng cúi đầu ủ rũ ngồi xuống.
“Ông chủ đứng ngay đây, cậu xin phép nghỉ với ai?” Hoắc Sơ vừa bực mình vừa buồn cười.
“Vậy tôi xin phép nghỉ?” Mẫn Đăng thử thăm dò hỏi.
“Tôi suy nghĩ một lát.” Hoắc Sơ Sơ trịnh trọng nghiêm túc, “Nhân viên luôn nghĩ đủ loại lý do xin nghỉ, ông chủ cũng rất khó xử.”
Mẫn Đăng ngơ ngác.
Ba giây sau.
“Được rồi, cho nghỉ.” Hoắc Sơ vung tay lên, đứng dậy, “Đi xem phim!”
Mẫn Đăng: “...”
Hai người thu dọn xong, lúc ra ngoài đã hơn hai giờ.
Hoắc Sơ chưa bao giờ theo đuổi ai, nhưng xem phim chắc chắn là đầu danh sách tư liệu anh kiểm tra.
Bởi vì từ xưa đến nay, nơi tối tăm lại bí ẩn tương tự cô đơn, rất dễ khiến người ta sinh ra tình cảm và cảm giác dựa dẫm.
Nhưng đối với một vài người mà nói, cũng có thể là một nơi tuyệt hảo thiên thời địa lợi nhân hoà để xảy ra sự kiện.
Ví dụ như.
Ngủ.
Hoắc Sơ bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn về phía Mẫn Đăng ngoẹo đầu sang một bên khác ngủ thiếp đi.
Anh cố ý chọn bộ phim này, khủng bố lại không mất cảm xúc, khác người lại không thiếu quan niệm nghệ thuật.
Mở màn chưa được mười phút, khi nhân vật nam chính ôm nhân vật nữ chính vào trong lòng lần thứ bảy, Mẫn Đăng ngủ thiếp đi.
Sau khi quay đầu Mẫn Đăng lại tựa trên vai mình lẫn nữa, Hoắc Sơ thở dài. Anh cảm thấy mình thất sách.
Anh không nên dẫn người xem phim, xem Mẫn Đăng diễn xiếc còn có thể cảm thấy hứng thú hơn một chút.
Mẫn Đăng tỉnh lại trong tiếng gầm rống tức giận của người đàn ông, dụi dụi mắt.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Sơ nhẹ giọng hỏi.
“Còn bao lâu?” Mẫn Đăng nhỏ giọng hỏi, hơi nhăn nhó, “... Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Tôi đi cùng cậu.” Hoắc Sơ đứng dậy, “Bộ phim này còn không hay bằng cậu lộn ngược ra sau.”
“Đúng ớ.” Mẫn Đăng gật đầu phụ họa, chợt kịp phản ứng không đúng, “Hả?”
Hàng ghế hai người ngồi không có ai, lại ngồi hàng cuối cùng. Xoay người đứng dậy nghênh ngang đi ra ngoài.
“Tôi đợi cậu ở ngoài.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng gật đầu, bước vào nhà vệ sinh. Vừa mở khóa quần, chợt nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ.
Một loạt buồng vệ sinh sau lưng, có một cửa buồng vệ sinh trong đó bị xô không ngừng lung lay.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cậu vừa hơi lại gần một chút.
Càng lại gần, cánh cửa bị xô lung lay và tiếng thở dốc của người đàn ông càng ngày càng rõ ràng.
Mẫn Đăng tưởng người ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, “Người —— ”
Đột nhiên có một giọng nói nam vang lên.
“Bên ngoài có người vào...” Giọng đàn ông nói lời này dinh dính lại khó chịu, “Đừng...”
Đầu tiên Mẫn Đăng không thể tin mở to hai mắt, tiếp đó đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ.
Hoàn toàn không thể động đậy.
Nghe một loại âm thanh khác càng lúc càng to bên trong cánh cửa, cậu thẹn đỏ cả mặt, bước nhanh lao ra ngoài cũng không quay đầu lại. Hơi thở hổn hển.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ chặn người lại.
Nghĩ đến gì đó, im lặng liếc nhìn về phía nhà vệ sinh.
“... Đi.” Mẫn Đăng kéo tay anh liền đi ra ngoài.
Kiến thức của Mẫn Đăng về mặt này gần như là số không, nhận thức cũng vẻn vẻn chỉ có quyển sách vài ngày trước Chương Khâu cho cậu đọc.
Cảm giác tim đập lại không giống tần suất ngày đó đọc quyển sách kia.
Giọng của người đàn ông trong nhà vệ sinh giống như quyển sách kia sẽ khiến cậu căng thẳng, bấn an, mặt nóng đỏ lên.
Nhưng còn có một loại cảm giác khác... Cậu không hình dung được.
Mẫn Đăng nắm chặt tay Hoắc Sơ, đầy trong đầu suy nghĩ lung tung. Tay cũng nắm chặt hơn.
Đây là lần đầu Mẫn Đăng chủ động kéo anh, Hoắc Sơ cầu còn không được. Mặc cho Mẫn Đăng lôi kéo, theo cậu đi ra ngoài.
Cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Hoắc Sơ mới mở miệng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“... Không có gì.” Mẫn Đăng cúi đầu, thở từng hơi nhỏ.
Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Sơ.
Phản ứng rất kỳ lạ, cậu không biết chuyện gì xảy ra.
Sau đó lúc đang ăn cơm, Mẫn Đăng rất rõ ràng vẫn luôn mất tập trung.
Hoắc Sơ sợ đêm qua cậu ngủ không được ngon giấc, lại đưa người về nhà sớm, sau khi nhiều lần xác nhận cậu không có dấu hiệu bị sốt nữa, ở lại một lát, mới yên tâm rời đi.
Mẫn Đăng xác thực buồn ngủ rồi, ngả đầu vào gối thì ngủ mất. Hoắc Sơ đi lúc nào cũng không biết.
Trong chăn càng ngày càng nóng, Mẫn Đăng nhắm hai mắt hơi thở bắt đầu bất ổn. Gương mặt bị hơi nóng hun đỏ lên.
Ý thức dần dần mơ hồ, cậu biết mình bắt đầu nằm mơ.
Xung quanh một màu đen, chỉ có một chút ánh sáng ở phía trước.
Cách đó không xa một chút ánh sáng dần sáng lên, có một bóng người đứng ở giữa ánh áng.
Mẫn Đăng ngờ vực đi về phía trước, phát hiện người kia là Hoắc Sơ.
“Hoắc Sơ?” Cậu nói.
Hoắc Sơ không nói gì, đi thẳng vào nhà vệ sinh trước mặt.
Mẫn Đăng khó hiểu đi theo, vừa bước vào, cổ tay bị nắm chặt kéo vào trong.
“Anh... Làm gì?” Mẫn Đăng ngẩn ra nhìn anh.
Hoắc Sơ cười nhẹ đưa thuốc lá trong tay qua.
“Hở?” Mẫn Đăng ngửa đầu nhìn anh.
Hoắc Sơ vẫn không nói gì như cũ, chỉ nhét thuốc lá vào miệng cậu.
Mẫn Đăng vô thức hút một hơi, ho sặc sụa.
Mắt thấy Hoắc Sơ còn muốn nhét thuốc lá vào miệng mình. Cậu giận váng cả đầu.
Đợi phản ứng lại, Hoắc Sơ đã bị cậu đè ở bồn rửa tay.
Miệng đang cắn bả vai Hoắc Sơ.
“Cậu đừng cắn tôi.” Hoắc Sơ đột nhiên khóc, “Đừng...”
Âm thanh đừng này và câu đừng cậu nghe được trong nhà vệ sinh ở rạp chiếu phim giống nhau như đúc. Mang theo tiếng khóc nức nở và khó chịu.
Cậu ngẩng đầu muốn nhìn Hoắc Sơ, lại phát hiện Hoắc Sơ đột nhiên khẽ cười ôm lấy cậu.
Mẫn Đăng sợ đến nỗi mở to hai mắt, đập vào mắt là trần nhà trong phòng mình.
Hơi thở chưa ổn định, đầu óc vẫn quanh quẩn câu nói trong miệng Hoắc Sơ, “Đừng…”
Mẫn Đăng đột nhiên cảm thấy gì đó, giật ra chăn nhìn thoáng qua, triệt để hoảng hồn. Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên.
Là Hoắc Sơ gọi tới, Mẫn Đăng sợ tới mức cúp máy luôn.
Có tật giật mình đầy trong đầu đều Hoắc Sơ đang kêu lên ‘Đừng.’
Hình ảnh kia thật sự tàn nhẫn lại kinh khủng.
“Anh...” Mẫn Đăng vừa mở miệng.
“Quần áo của tôi chưa khô, bên ngoài lại mưa, hành lang tối quá, chân còn đau, tôi sợ...” Hoắc Sơ nói xong, cảm thấy không đủ sức thuyết phục còn làm ra vẻ ôm cánh tay.
“...” Mẫn Đăng bó tay.
“Tôi ngủ trên ghế sofa cũng được.” Hoắc Sơ vỗ vỗ ghế sofa dưới người.
“... Rất lạnh.” Mẫn Đăng nói.
Hoắc Sơ ấm ức nhìn cậu.
Mẫn Đăng không còn cách nào, ngẫm nghĩ mang ra một cái chăn to.
Chăn còn mới, viện trưởng Chương bảo cậu khi nào trời lạnh hơn thì đổi.
Hoắc Sơ rót hai chén trà nóng, kéo Mẫn Đăng ngồi trên ghế sofa.
Hai người quấn chăn, trong tay bưng trà nóng. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ rất to, lại càng có vẻ yên tĩnh.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ lên tiếng.
“Ừm?” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn anh.
Hoắc Sơ đột nhiên hỏi, “... Có phải cậu sợ bác sĩ không?”
Mẫn Đăng quay đầu, im lặng một lúc, “Rất nhiều người đều sợ bác sĩ.”
Hoắc Sơ cẩn thận vươn tay sờ lên đầu Mẫn Đăng, tóc Mẫn Đăng đã dài được một ít, sờ lên đâm tay.
Anh khẽ hỏi, “Cậu sợ sấm đánh không?”
Mẫn Đăng lắc đầu, “Sao vậy?”
“Tôi sợ.” Hoắc Sơ nói.
“...” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đúng lúc có một tia chớp lóe lên, nghĩ ngợi do dự nói, “Anh có sợ thì chúng ta cũng không có khả năng nằm chung một giường.”
Hoắc Sơ cười thở dài một hơi,cũng không nói thêm gì nữa, “Đi ngủ sớm đi.”
Giấc ngủ này rất sâu.
Gần một giờ chiều hai người mới rời giường, Mẫn Đăng tỉnh lại mở to mắt. Nhìn thời gian, người cũng đờ ra.
Hôm qua rõ ràng cậu đặt báo thức chín giờ.
Hoắc Sơ đang không nhanh không chậm gấp chăn, chỉ thấy Mẫn Đăng chợt vọt vào phòng tắm.
Mẫn Đăng vừa vội vừa lo lắng, tốc độ đánh răng khó tránh khỏi nhanh hơn một chút.
Chỉ một chút như vậy, không cẩn thận chọc vào thịt mềm bên trong, mùi máu tươi lan tràn.
Cậu nhíu mày, nhổ ra một ngụm máu.
Hoắc Sơ lại gần sợ hết hồn, sắc mặt chỉ thoáng cái đã thay đổi, “Sao thế?”
“... Đánh răng nhanh quá.” Mẫn Đăng trả lời xong lại muốn đánh tiếp.
“Cậu vội gì chứ? Há ra tôi nhìn xem nào.” Hoắc Sơ không đồng ý lấy đi bàn chải đánh răng của cậu, nhíu mày vươn tay nắm cằm cậu.
Mẫn Đăng lùi về sau, không tránh thoát. Hết cách rồi, chỉ có thể nghe lời há miệng ra.
Thịt mềm bên trên khoang miệng bị rách, máu vẫn chưa đông lại, răng cũng ngâm trong máu.
Hoắc Sơ đang đối mặt với Mẫn Đăng hiếm thấy mặt xầm sì, kéo người ra phòng khách, lại rót một cốc nước muối nhạt mang tới.
“Lần sau đánh răng đừng nhanh vậy nữa.” Hoắc Sơ nhíu mày nói.
“Tôi đến muộn, còn chưa có xin phép nghỉ.” Mẫn Đăng cúi đầu ủ rũ ngồi xuống.
“Ông chủ đứng ngay đây, cậu xin phép nghỉ với ai?” Hoắc Sơ vừa bực mình vừa buồn cười.
“Vậy tôi xin phép nghỉ?” Mẫn Đăng thử thăm dò hỏi.
“Tôi suy nghĩ một lát.” Hoắc Sơ Sơ trịnh trọng nghiêm túc, “Nhân viên luôn nghĩ đủ loại lý do xin nghỉ, ông chủ cũng rất khó xử.”
Mẫn Đăng ngơ ngác.
Ba giây sau.
“Được rồi, cho nghỉ.” Hoắc Sơ vung tay lên, đứng dậy, “Đi xem phim!”
Mẫn Đăng: “...”
Hai người thu dọn xong, lúc ra ngoài đã hơn hai giờ.
Hoắc Sơ chưa bao giờ theo đuổi ai, nhưng xem phim chắc chắn là đầu danh sách tư liệu anh kiểm tra.
Bởi vì từ xưa đến nay, nơi tối tăm lại bí ẩn tương tự cô đơn, rất dễ khiến người ta sinh ra tình cảm và cảm giác dựa dẫm.
Nhưng đối với một vài người mà nói, cũng có thể là một nơi tuyệt hảo thiên thời địa lợi nhân hoà để xảy ra sự kiện.
Ví dụ như.
Ngủ.
Hoắc Sơ bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn về phía Mẫn Đăng ngoẹo đầu sang một bên khác ngủ thiếp đi.
Anh cố ý chọn bộ phim này, khủng bố lại không mất cảm xúc, khác người lại không thiếu quan niệm nghệ thuật.
Mở màn chưa được mười phút, khi nhân vật nam chính ôm nhân vật nữ chính vào trong lòng lần thứ bảy, Mẫn Đăng ngủ thiếp đi.
Sau khi quay đầu Mẫn Đăng lại tựa trên vai mình lẫn nữa, Hoắc Sơ thở dài. Anh cảm thấy mình thất sách.
Anh không nên dẫn người xem phim, xem Mẫn Đăng diễn xiếc còn có thể cảm thấy hứng thú hơn một chút.
Mẫn Đăng tỉnh lại trong tiếng gầm rống tức giận của người đàn ông, dụi dụi mắt.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Sơ nhẹ giọng hỏi.
“Còn bao lâu?” Mẫn Đăng nhỏ giọng hỏi, hơi nhăn nhó, “... Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Tôi đi cùng cậu.” Hoắc Sơ đứng dậy, “Bộ phim này còn không hay bằng cậu lộn ngược ra sau.”
“Đúng ớ.” Mẫn Đăng gật đầu phụ họa, chợt kịp phản ứng không đúng, “Hả?”
Hàng ghế hai người ngồi không có ai, lại ngồi hàng cuối cùng. Xoay người đứng dậy nghênh ngang đi ra ngoài.
“Tôi đợi cậu ở ngoài.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng gật đầu, bước vào nhà vệ sinh. Vừa mở khóa quần, chợt nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ.
Một loạt buồng vệ sinh sau lưng, có một cửa buồng vệ sinh trong đó bị xô không ngừng lung lay.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cậu vừa hơi lại gần một chút.
Càng lại gần, cánh cửa bị xô lung lay và tiếng thở dốc của người đàn ông càng ngày càng rõ ràng.
Mẫn Đăng tưởng người ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, “Người —— ”
Đột nhiên có một giọng nói nam vang lên.
“Bên ngoài có người vào...” Giọng đàn ông nói lời này dinh dính lại khó chịu, “Đừng...”
Đầu tiên Mẫn Đăng không thể tin mở to hai mắt, tiếp đó đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ.
Hoàn toàn không thể động đậy.
Nghe một loại âm thanh khác càng lúc càng to bên trong cánh cửa, cậu thẹn đỏ cả mặt, bước nhanh lao ra ngoài cũng không quay đầu lại. Hơi thở hổn hển.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ chặn người lại.
Nghĩ đến gì đó, im lặng liếc nhìn về phía nhà vệ sinh.
“... Đi.” Mẫn Đăng kéo tay anh liền đi ra ngoài.
Kiến thức của Mẫn Đăng về mặt này gần như là số không, nhận thức cũng vẻn vẻn chỉ có quyển sách vài ngày trước Chương Khâu cho cậu đọc.
Cảm giác tim đập lại không giống tần suất ngày đó đọc quyển sách kia.
Giọng của người đàn ông trong nhà vệ sinh giống như quyển sách kia sẽ khiến cậu căng thẳng, bấn an, mặt nóng đỏ lên.
Nhưng còn có một loại cảm giác khác... Cậu không hình dung được.
Mẫn Đăng nắm chặt tay Hoắc Sơ, đầy trong đầu suy nghĩ lung tung. Tay cũng nắm chặt hơn.
Đây là lần đầu Mẫn Đăng chủ động kéo anh, Hoắc Sơ cầu còn không được. Mặc cho Mẫn Đăng lôi kéo, theo cậu đi ra ngoài.
Cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Hoắc Sơ mới mở miệng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“... Không có gì.” Mẫn Đăng cúi đầu, thở từng hơi nhỏ.
Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Sơ.
Phản ứng rất kỳ lạ, cậu không biết chuyện gì xảy ra.
Sau đó lúc đang ăn cơm, Mẫn Đăng rất rõ ràng vẫn luôn mất tập trung.
Hoắc Sơ sợ đêm qua cậu ngủ không được ngon giấc, lại đưa người về nhà sớm, sau khi nhiều lần xác nhận cậu không có dấu hiệu bị sốt nữa, ở lại một lát, mới yên tâm rời đi.
Mẫn Đăng xác thực buồn ngủ rồi, ngả đầu vào gối thì ngủ mất. Hoắc Sơ đi lúc nào cũng không biết.
Trong chăn càng ngày càng nóng, Mẫn Đăng nhắm hai mắt hơi thở bắt đầu bất ổn. Gương mặt bị hơi nóng hun đỏ lên.
Ý thức dần dần mơ hồ, cậu biết mình bắt đầu nằm mơ.
Xung quanh một màu đen, chỉ có một chút ánh sáng ở phía trước.
Cách đó không xa một chút ánh sáng dần sáng lên, có một bóng người đứng ở giữa ánh áng.
Mẫn Đăng ngờ vực đi về phía trước, phát hiện người kia là Hoắc Sơ.
“Hoắc Sơ?” Cậu nói.
Hoắc Sơ không nói gì, đi thẳng vào nhà vệ sinh trước mặt.
Mẫn Đăng khó hiểu đi theo, vừa bước vào, cổ tay bị nắm chặt kéo vào trong.
“Anh... Làm gì?” Mẫn Đăng ngẩn ra nhìn anh.
Hoắc Sơ cười nhẹ đưa thuốc lá trong tay qua.
“Hở?” Mẫn Đăng ngửa đầu nhìn anh.
Hoắc Sơ vẫn không nói gì như cũ, chỉ nhét thuốc lá vào miệng cậu.
Mẫn Đăng vô thức hút một hơi, ho sặc sụa.
Mắt thấy Hoắc Sơ còn muốn nhét thuốc lá vào miệng mình. Cậu giận váng cả đầu.
Đợi phản ứng lại, Hoắc Sơ đã bị cậu đè ở bồn rửa tay.
Miệng đang cắn bả vai Hoắc Sơ.
“Cậu đừng cắn tôi.” Hoắc Sơ đột nhiên khóc, “Đừng...”
Âm thanh đừng này và câu đừng cậu nghe được trong nhà vệ sinh ở rạp chiếu phim giống nhau như đúc. Mang theo tiếng khóc nức nở và khó chịu.
Cậu ngẩng đầu muốn nhìn Hoắc Sơ, lại phát hiện Hoắc Sơ đột nhiên khẽ cười ôm lấy cậu.
Mẫn Đăng sợ đến nỗi mở to hai mắt, đập vào mắt là trần nhà trong phòng mình.
Hơi thở chưa ổn định, đầu óc vẫn quanh quẩn câu nói trong miệng Hoắc Sơ, “Đừng…”
Mẫn Đăng đột nhiên cảm thấy gì đó, giật ra chăn nhìn thoáng qua, triệt để hoảng hồn. Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên.
Là Hoắc Sơ gọi tới, Mẫn Đăng sợ tới mức cúp máy luôn.
Có tật giật mình đầy trong đầu đều Hoắc Sơ đang kêu lên ‘Đừng.’
Hình ảnh kia thật sự tàn nhẫn lại kinh khủng.
Danh sách chương