Lúc Mẫn Đăng vọt tới bên cạnh lan can sân thượng, tràn đầy phấn khởi nhảy tới nói muốn biểu diễn một tay trồng cây chuối.

Hoắc Sơ sợ gần chết. Trực tiếp đỡ người xuống, đỡ một đường vào thang máy, ném vào xe.

Khóa chặt cửa xe, hình như người cũng yên tĩnh lại.

Hoắc Sơ đốt một điếu thuốc, thử an ủi.

Thuốc lá cháy được một nửa, sự phấn khích đập ở mỗi một chỗ trong mạch máu, và cảm giác hưng phấn không tên khó khăn lắm mới giảm xuống.

Anh điên rồi.

Biểu diễn tạp kỹ vô song đặc sắc như vậy, trong đầu anh chỉ nghĩ.

Eo này đẹp thật, chân này dài thật.

Đây vẫn chỉ là đứa trẻ….

Hoắc Sơ dừng suy nghĩ tiếp theo lại, quay đầu sang.

Mẫn Đăng ôm áo khoác âu phục của anh cuộn lại với nhau, co rúc trong góc ghế.

Lúc này Hoắc Sơ mới phát hiện người vừa nổi điên trên sân thượng, chỉ nhỏ thế này.

Mặt nho nhỏ, tay cũng nho nhỏ. Bàn chân cởi giày quá nhợt nhạt giẫm lên ghế ngồi bằng da của anh cũng thế.

Mu bàn chân quá mỏng, cũng có thể thấy rõ mạch máu dưới làn da nhạt màu.

Hoắc Sơ cúi đầu nhìn thoáng qua quần mình, nhận ra Mẫn Đăng này quá xấu rồi, ngay cả chân cũng đang quyến rũ anh.

Điện thoại vẫn đang đổ chuông.

Mẫn Đăng nhíu mày duỗi tay ra khỏi chăn, cậu chưa bao giờ ngủ sâu như vậy.

“Mẫn Đăng! Mày vẫn chưa rời giường!? Không phải anh đã gọi mày trước khi đi à!” Giọng Chương Khâu đinh tai nhức óc ở đầu kia điện thoại.

“... Cái gì?”

“Hôm nay đầu bếp mới sẽ đến! Nếu mày đến muộn mày chết chắc rồi!” Chương Khâu rống.

Mẫn Đăng xoay người ngồi dậy. Ngồi bật dậy trước mắt đen một mảng, trong đầu cố tình lại trắng một mảng. Mấy hình ảnh mơ hồ thỉnh thoảng lóe lên, khiến cậu nhíu mày lại.

Mặt trăng rất to, gió lạnh trên sân thượng, chai bia phát sáng.

Giống như mơ một giấc mơ kỳ quái.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Mẫn Đăng quấn khăn quàng cổ trước khi ra ngoài.

Chui vào hàng ngũ nhân dân khổng lồ, còn chưa đứng vững đã bị người kéo ra sau.

Trong lòng Mẫn Đăng giật thót một cái, sợ đến nỗi định ngồi xuống.

“Ngu ngốc.” Chương Khâu chửi người.

Hai người đứng sau đám người, Chương Khâu buông cánh tay Mẫn Đăng ra.

“Đến muộn còn tập hợp trước mặt người ta, muốn bị đánh hử?” Chương Khâu nhỏ tiếng mắng cậu.

Mẫn Đăng bị dọa vẫn chưa hoàn hồn lại, cúi đầu thở hổn hển. Say rượu cộng thêm cuống cuồng chạy tới, sắc mặt nhìn không có tí huyết khí nào, trắng đến đáng sợ.

“Anh…” Chương Khâu lo lắng, “Không phải lúc nãy anh đã nhanh chóng buông lỏng ra à, tật xấu này của mày cứ tiếp tục như vậy thì không ổn đâu, sau này tìm vợ thì phải làm sao đây? Hai người giương mắt nhìn mãi nhìn mãi thì có thể sinh con à?”

Mẫn Đăng cởi khăn quàng quá dài trên cổ mình xuống, xếp lại, đặt trong balo sau lưng mình.

Nhân số của nhà hàng rất nhiều, chỉ riêng nhân viên phục vụ đã gần như là một liên đội. Ngoài ra còn có đầu bếp và quản lý đứng ở phía trước, lại thêm bảo vệ, nhân viên vệ sinh.

Mẫn Đăng căn bản không nhìn thấy dáng vẻ của đầu bếp mới.

Chỉ nghe giọng nói có thể đoán ra chắc là rất lớn tuổi.

“Một người đàn ông trung niên mập.” Chương Khâu nhếch miệng, “Nghe nói tư lịch không tầm thường. Vốn là bản thân ông ta có nhà hàng, vợ ngủ với bếp phó, cuỗm sạch toàn bộ tiền của ông ta, nhà hàng cũng đổi chủ.”

“À...” Mẫn Đăng ôm balo muốn nhón chân nhìn xem.

“Đi trước, quản lý dẫn ông ta đi quen mặt từng người, đợi lát nữa chắc một mình đến bếp sau giao lưu.”

Chương Khâu dẫn theo Mẫn Đăng chuồn đi.

Mười phút sau.

Số người thường trực ở bếp sau tập hợp đầy đủ, đều trông mong nhìn đầu bếp mới khó khăn chen vào cửa.

Vẻ mặt đầu bếp mới nghiêm túc, giữa lông mày nhíu sâu thành một cái khe. Đồng phục chủ bếp màu xanh đậm, cơ thể nhìn to lớn lại uy nghiêm.

Các anh chị em xụ mặt xuống, cảm thấy còn không bằng chủ bếp người nước ngoài lúc đầu kia đâu.

“Khụ.” Chủ bếp mập chắp tay sau lưng đi tới trung tâm, vừa định phát biểu.

Cửa bếp sau bị gõ hai lần, tất cả mọi người đều nghiêng đầu đi nhìn.

Hoắc Sơ mặt bộ âu phục, mang theo nụ cười ôn hòa trên mặt.

Tất cả mọi người cười chào hỏi ông chủ.

Hoắc Sơ giơ tay ra hiệu bọn họ yên lặng, quay về phía chủ bếp gật đầu.

Chủ bếp ho một tiếng, tiếp tục bắt đầu lời giới thiệu chưa nói xong, “Tôi tên là Đổng Viễn Đại, gọi là gì thì tùy ý các cô cậu. Tôi chỉ yêu cầu một điều ở bếp sau, không được lười biếng giở thủ đoạn, tay cầm dao mới là bản lĩnh cứng rắn. Bếp sau do tôi toàn quyền quản lý, tôi vốn định chọn người một lần nữa, nhưng ông chủ Hoắc nói, có thể để tôi xem trình độ của mọi người...”

Mẫn Đăng đứng tít mãi bên ngoài lấy điện thoang rung trong túi quần ra nhìn thoáng qua.

Hoắc Sơ gửi một tin nhắn đến.

—— phí vé vào cửa cho buổi biểu diễn xiếc hôm qua.

Mẫn Đăng nhìn không hiểu có ý gì.

Ngay sau đó tin nhắn tiếp theo đã gửi đến.

Là một phần thực đơn, cậu nhìn kỹ, không biết Hoắc Sơ có ý gì.

Những người tụ tập dùng nhau dần dần giải tán, đầu bếp mới nói rằng muốn nấu một phần canh để khảo nghiệm tài nấu nướng của bọn họ, người không đủ tiêu chuẩn bị đuổi tại chỗ.

Nguyên liệu nấu canh này có nhiều thành phần, đám người chỉ sợ bị tống cổ.

Hết sức chăm chú đi theo cách chủ bếp thái rau, thời gian dài nấu canh, còn có thứ tự trước sau của nguyên liệu nấu ăn và gia vị.

Mẫn Đăng nhìn được một nửa đột nhiên phát hiện món canh đầu bếp mới nấu hình như giống công thức nấu ăn mà người tốt Hoắc Sơ gửi cho cậu.

“Được rồi! Đặt câu hỏi!” Đổng Viễn Đại bỗng lớn tiếng, dọa mấy anh chị em nếm món ăn ở đó sợ gần chết. “Cà chua nhỏ bỏ bên trong nồi canh này được vận chuyển hàng không từ vùng núi Andean châu Mỹ đến đây, mọi người có biết bỏ loại cà chua này vào có tác dụng gì không?”

Đổng Viễn Đại vỗ đùi, nhìn nhóm người chằm chằm.

Nhóm người bắt đầu tiến hành cưỡng ép tua lại não bộ nhân tạo.

Đổng Viễn Đại tùy ý chỉ vào một người, “Cậu nói!”

“... Làm tươi?”

“Đồ bỏ đi.” Đổng Viễn Đại lại chỉ người kế tiếp, “Cô nói.”

“Dùng cảm giác quật cường đặc thù của cà chua nhỏ gia tăng —— ”

“Đồ ăn hại.” Đổng Viễn Đại cười mỉa một tiếng, chỉ một người nữa.

Bên cạnh đột nhiên vắng vẻ.

Mẫn Đăng mờ mịt ngẩng đầu, mới phát hiện người bên cạnh đã vây một vòng xung quanh cậu.

Đầu bếp mới đang dùng ngón tay mập mạp chỉ cậu.

Nhiều người như vậy cùng lúc nhìn cậu chằm chằm, dọa cậu chỉ muốn lùi ra sau.

“Tôi… quét dọn vệ sinh.” Vì căng thẳng mà Mẫn Đăng bắt đầu cà lăm.

“Lính quèn đều phải có một trái tim muốn làm tướng quân, ai nói phái nữ không bằng nam!” Đổng Viễn Đại nói.

“...” Lần này Mẫn Đăng thật sự muốn cắt tóc đi.

Mẫn Đăng cử động bất an mờ mịt nhìn xung quanh, hình như mọi người xung quanh đang cười nhạo cậu.

Ngay khi cậu siết nắm đấm muốn chạy trốn, thì nhìn thấy Hoắc Sơ đến gần, nháy nháy mắt với cậu.

Mẫn Đăng đột nhiên nghĩ đến công thức Hoắc Sơ gửi cho cậu.

“Ông… không bỏ cà chua?” Mẫn Đăng không xác định nói.

“Có triển vọng!” Đổng Viễn Đại khen, “Đây chính là năng lực quan sát mà người ở bếp sau nên có!”

Nhóm người bị dạy dỗ chừng nửa tiếng đồng hồ mới được giải tán. Mẫn Đăng tranh thủ nhìn thoáng qua cửa.

Không biết Hoắc Sơ đã đi từ lúc nào.

“Ê, cùng đi tiểu.” Trên mặt Chương Khâu xuất hiện nụ cười hiếm hoi.

Hai người đứng trước cầu tiêu cùng kéo khóa quần xuống.

“Không tệ nha, không ngờ mày rất nghiêm túc, trong món canh kia nhiều nguyên liệu như vậy, ngay cả ông ta không để cà chua mày cũng biết.” Chương Khâu cầm chym quay về phía cậu cười.

“... Là Hoắc Sơ nói cho em biết.” Mẫn Đăng nói thẳng.

“... Mẹ kiếp.” Chương Khâu trố mắt, ngay sau đó vẻ mặt rầu rĩ, “Mày vẫn nên đừng đi quá gần ông chủ Hoắc.”

“Hả?” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn y.

“Hả cái gì mà hả, hắn không có lòng tốt gì đâu.” Chương Khâu nói.

“Anh có ý gì?” Mẫn Đăng giương mắt nhìn với y.

“Đậu má, cục cưng mày vẫn chưa nhìn ra á.” Chương Khâu gần phát điên, đi tiểu hơi lệch.

Lật về quỹ đạo bình thường, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi. “Đồ chó chết kia muốn cua mày!”

“... Anh ta không phải nam?” Đầu óc Mẫn Đăng hơi rối loạn.

“Không phải!” Chương Khâu phổ cập khoa học, “Hắn là đồ thần kinh.”

“Ý anh là… anh ta là gay?” Mẫn Đăng mở to hai mắt nhìn. Ngập ngừng hỏi, giọng nói rất nhỏ.

Đây rõ ràng là sự hiểu biết duy nhất của cậu về hai người đàn ông ở cùng nhau.

“Mày phải bỏ công việc quét dọn vệ sinh ở nhà hắn.” Chương Khâu đưa ra kết luận.

“Anh ta thiếu tình yêu à?” Mẫn Đăng cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Hắn thiếu đạo đức.” Chương Khâu nói.

Hoắc Sơ đứng ở cửa nhà vệ sinh, dừng bước.

Bắt đầu nhớ lại chuyện đêm qua anh lấy video giám sát phòng khách nhà mình ra xem sau khi anh đưa Mẫn Đăng về.

Anh chỉ muốn nhìn xem ngày đó mình uống say, Mẫn Đăng làm thế nào để lại những dấu vết kia trên người anh.

Hình ảnh rất rõ ràng, cũng rất tàn nhẫn.

Mẫn Đăng kéo anh gần như lau sàng nhà phòng khách một lượt.

Hoắc Sơ xem hết đầu to ra một vòng. Hận không thể quay lại ngày ấy, bóp chết bản thân nói ra những lời đó với Mẫn Đăng.

“Lát nữa mày phải đi nói với lão cáo già kia từ chức công việc, nhất định phải từ chức!”

“... Không được đâu.”

“Có gì mà không được! Mày không biết trong sách đều viết như thế sao, quên đi mày chưa đọc, lát đưa anh đưa cho mày hai quyển sách, mày chăm chỉ học một ít...”

Lắng nghe thì thầm nói nhỏ trong nhà vệ sinh. Hoắc Sơ hừ một tiếng, lấy ra lực chấp hành thông thường trong công ty. Nhanh chóng làm ra một bảng kế hoạch.

Thường nói: Bảng kế hoạch có yếu tố, theo thứ tự là, mục tiêu, biện pháp, trình tự.

Bây giờ anh có mục tiêu rõ ràng, theo đuổi người về tay. Biện pháp cũng rõ ràng, nhốt người trong nhà.

Trình tự càng rõ ràng sáng tỏ hơn, Mẫn Đăng quét dọn vệ sinh, anh tét mông Mẫn Đăng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện