Điện thoại cúp máy.
Hoắc Sơ ngửa đầu nhìn tòa nhà cũng không cao, nhấc chân đi về phía trước một bước, lại dừng lại.
Anh biết Mẫn Đăng ở đây, nhưng anh không biết Mẫn Đăng ở tầng mấy.
Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại tối đen trên tay, bất đắc dĩ khẽ cười hai tiếng. Quay người đi về phía xe.
Âm thanh ma sát kéo giày lệt xệt đi trên mặt đất vang lên ở chỗ không xa phía sau anh.
Hoắc Sơ quay đầu nhìn lại.
Có người dựa vào dưới đèn đường chiếu sáng cửa tiểu khu. Để trần thân trên, mặc cái quần rộng thùng thình.
Là Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng cúi đầu, có vẻ rất yên tĩnh. Cầm chai rượu trên tay.
Vầng sáng màu vàng bọc cả người cậu lại, ấm áp lại cô đơn.
Hoắc Sơ nhíu mày cất bước đi qua, một bên cởi áo khoác trên người ra.
Bóng tối phủ xuống đầu làm cho Mẫn Đăng tìm lại được chút tỉnh táo trong hơi men.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trên.
“Sao lại xuống đây?” Hoắc Sơ giơ ống tay áo lên, tỏ ý cậu luồn cánh tay vào.
“... Sân thượng bị khóa rồi.” Mẫn Đăng một bên nói một bên giơ cánh tay lên.
“Uống nhiều quá nhảy lầu à?” Hoắc Sơ cười.
“Anh là ai thế?” Mẫn Đăng hỏi.
“Ông chủ của cậu.” Hoắc Sơ tỉ mỉ nhìn cậu chằm chằm.
Mồm miệng Mẫn Đăng coi như rõ ràng, nhưng ánh mắt trông mơ hồ.
Đoán chừng uống nhiều rồi.
“Có thể đứng vững không? Tôi đưa cậu lên.” Hoắc Sơ nói.
“... Đã nói sân thượng khóa rồi.” Mẫn Đăng dựa vào cột đèn, “Tôi vừa xuống.”
“Muốn lên sân thượng?” Hoắc Sơ khom lưng cúi đầu nhìn cậu.
Mẫn Đăng không nói chuyện.
“Đi thôi.” Hoắc Sơ thử kéo tay áo khoác của cậu, dẫn người đi.
Đi hơn một trăm mét, đến khi dẫn thẳng lên xe. Hoắc Sơ không ngờ Mẫn Đăng nghe lời đến vậy.
Trước khi khởi động xe.
Hoắc Sơ cười nghiêng đầu lại gần, “Cậu quen biết tôi không mà đi theo tôi?”
“... Nói nhảm.” Tốc độ nói của Mẫn Đăng chậm, nhưng không ngăn được kiểu cách.
Hoắc Sơ giơ thẳng ngón cái cho cậu một like.
Trước khi dẫn người vào thang máy, Hoắc Sơ liếc nhìn thời gian.
Một giờ sáng.
Trước đó một giờ anh mới ra khỏi công ty, bởi vì ba giờ trước bị người nào đó cho leo cây.
Cho nên đau lòng làm việc.
Đẩy cửa sân thượng ra, gió lạnh của tòa nhà cao tầng cuốn qua. Hai người lập tức nâng cao tinh thần tỉnh não.
Mẫn Đăng đón gió đạp ra một cú, nét mặt coi thường.
Hoắc Sơ kính nể, vừa giơ ngón tay cái lên.
Mẫn Đăng quay người run lên cầm cập rồi quay ngược về.
“Sức khỏe người trẻ tuổi kém quá.” Hoắc Sơ đi ra ngoài mạnh mẽ muốn phô bày.
Chưa đầy một phút, thừa hứng đi, mất hứng về.
Thế là hai người đành phải ngồi xổm ở sau cánh cửa sân thượng, thò đầu thưởng thức mặt trăng.
Năm phút sau, trong hành lang tối tăm âm trầm xuất hiện vài tiếng nói chuyện.
“Mặt trăng rất tròn.” Hoắc Sơ nói.
“Tròn.” Mẫn Đăng trả lời.
“Hình như đầu cậu cũng rất tròn.” Hoắc Sơ nói.
“Ừm.” Mẫn Đăng trả lời.
Hai người lại lặng im.
“... Cậu có mỏi cổ không?” Hoắc Sơ hỏi.
“... Vẫn ổn.” Mẫn Đăng trả lời.
“... Nếu không chúng ta dũng cảm một chút?” Hoắc Sơ hỏi.
Mẫn Đăng bỗng nhiên đứng lên, lao ra khỏi cửa sân thượng.
Hoắc Sơ cổ vũ cho mình xong vội vàng đuổi theo.
Trên sân thượng gió lớn, lại rất yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
Mặt trăng thật sự rất tròn.
“Không vui à.” Hoắc Sơ mở miệng ăn gió đầy miệng.
Mẫn Đăng không nói chuyện, cầm chai rượu gõ gõ lan can.
“Tôi cũng không vui.” Hoắc Sơ thử an ủi, “Ngoại trừ tiền ra cái gì tôi cũng thiếu, thiếu nhất là niềm vui.”
“Tôi có thể chửi người không…” Mẫn Đăng nhướng mày nhìn anh.
Hoắc Sơ có phần ngoài ý muốn nhìn biểu cảm xuất hiện trên mặt Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng uống say có vẻ như sống động hơn, cũng… hoang dã hơn.
“Cậu chửi đi.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng không nói chuyện. Hai người yên tĩnh nhìn một lúc.
Cho đến khi tiếng gió thổi vào lỗ tai một lần nữa.
“... Không phải tôi không vui.” Mẫn Đăng ngửa đầu, chớp chớp mắt nhìn nhà nhà thắp đèn ở phía xa, “Tôi chỉ không vui vẻ như vậy, tôi không hài lòng với bản thân mình, tôi luôn cảm thấy tôi không nên như thế này.”
“Tôi chỉ muốn trở thành tôi.” Giọng Mẫn Đăng rất nhỏ, giống như sắp bị gió thổi tan.
Hoắc Sơ nhìn cậu im lặng một lúc lâu. Đột nhiên giơ tay chỉ cao ốc đèn điện sáng trưng ở xa, “Tòa nhà cao nhất bên trong khu nhà lầu kia, cậu thấy được không?”
Gió trên sân thượng lớn quá, Mẫn Đăng híp mắt nhìn sang.
“Bên trong tòa nhà kia có một đám người. Là một người thành công, là một người ưu tú trong ngành.” Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn Mẫn Đăng, “Cậu cảm thấy bọn họ có trở thành người mà họ muốn trở thành không.”
Mẫn Đăng nhíu mày không nói chuyện.
“Bọn họ tôi không biết, nhưng tôi không có.” Hoắc Sơ nói xong, giơ tay chỉ bản thân, “Tôi, một ông chủ, mỗi ngày làm ra vẻ dễ tính, gặp người thì cười. Có đôi khi bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hết cách rồi, chỉ cần một ngày tôi không đứng ở sân thượng của cao ốc kia nói chuyện với cậu, tôi sẽ phải cười.”
Đầu óc Mẫn Đăng chậm rãi bị rượu bao trùm, hơi đứng không vững.
“Nhưng cậu không giống.” Hoắc Sơ cúi đầu nhìn cậu, “Cậu là người không nể mặt tôi nhất mà tôi từng gặp, không phải giả vờ không nể mặt tôi. Cậu thật tâm thật ý không nể mặt phát ra từ đáy lòng.”
Mẫn Đăng không nghe rõ lời anh nói, lại cảm thấy quá ồn. Nhíu mày cầm chai rượu chọc vào mặt anh, bắt buộc anh quay đầu qua.
Hoắc Sơ: “...” Thật sự không nể mặt mũi chút nào.
Đầu óc Mẫn Đăng càng ngày càng không tỉnh táo.
Người uống nhiều thông thường có ba giai đoạn.
Đầu tiên là: Mi là ai.
Thứ hai là: Tôi là ai.
Thứ ba là: Yêu mẹ kiếp ai ai ai.
Mẫn Đăng đã đến giai đoạn thứ ba, chỉ cần cho cậu một cơ hội. Cậu có thể biểu diễn ngực làm vỡ đá.
“Thật ra thì tôi có thể nói cho cậu, cậu làm thế nào để trở thành cậu.” Hoắc Sơ đột nhiên nói, “Cậu chỉ cần biết cậu có thể cho tôi cái gì.”
Mẫn Đăng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc đặt chai rượu vào tay Hoắc Sơ.
Lùi lại mấy bước, giơ tay cởi áo Hoắc Sơ đưa cho ra. Lập tức lại bắt đầu cởi thắt lưng.
“... Thế này nhanh quá rồi đó bảo bối.” Hoắc Sơ thấy mà trợn mắt há mồm, không tự chủ tiến lên hai bước, muốn ngăn lại, “Không được, ý tôi không phải như vậy —— ”
“Ha!” Mẫn Đăng ngồi xổm xuống, làm ra tư thế lấy đà chạy.
Tiếp đó cả người ngửa tay ra sau rồi nhảy lấy đà một cái, nhanh chóng nhanh nhẹn khẽ đảo. Kéo eo nhỏ dài lại mềm dẻo.
Hoắc Sơ nuốt nước miếng. Nhìn Mẫn Đăng rơi xuống đất, mới phản ứng được Mẫn Đăng đang biểu diễn lộn ngược ra sau.
Mẫn Đăng đứng vững đầu còn hơi choáng váng. Cắn từ không rõ, lạnh lùng hỏi: “… Cũng được chứ?”
Hoắc Sơ cũng bị dọa chết khiếp, liên tục gật đầu: “Vô cùng tuyệt!”
“... Tôi còn biết nhào lộn ngang.” Mẫn Đăng lắc lắc đầu, nói xong lại lật một cái.
Hoắc Sơ ngửa đầu nhìn tòa nhà cũng không cao, nhấc chân đi về phía trước một bước, lại dừng lại.
Anh biết Mẫn Đăng ở đây, nhưng anh không biết Mẫn Đăng ở tầng mấy.
Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại tối đen trên tay, bất đắc dĩ khẽ cười hai tiếng. Quay người đi về phía xe.
Âm thanh ma sát kéo giày lệt xệt đi trên mặt đất vang lên ở chỗ không xa phía sau anh.
Hoắc Sơ quay đầu nhìn lại.
Có người dựa vào dưới đèn đường chiếu sáng cửa tiểu khu. Để trần thân trên, mặc cái quần rộng thùng thình.
Là Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng cúi đầu, có vẻ rất yên tĩnh. Cầm chai rượu trên tay.
Vầng sáng màu vàng bọc cả người cậu lại, ấm áp lại cô đơn.
Hoắc Sơ nhíu mày cất bước đi qua, một bên cởi áo khoác trên người ra.
Bóng tối phủ xuống đầu làm cho Mẫn Đăng tìm lại được chút tỉnh táo trong hơi men.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trên.
“Sao lại xuống đây?” Hoắc Sơ giơ ống tay áo lên, tỏ ý cậu luồn cánh tay vào.
“... Sân thượng bị khóa rồi.” Mẫn Đăng một bên nói một bên giơ cánh tay lên.
“Uống nhiều quá nhảy lầu à?” Hoắc Sơ cười.
“Anh là ai thế?” Mẫn Đăng hỏi.
“Ông chủ của cậu.” Hoắc Sơ tỉ mỉ nhìn cậu chằm chằm.
Mồm miệng Mẫn Đăng coi như rõ ràng, nhưng ánh mắt trông mơ hồ.
Đoán chừng uống nhiều rồi.
“Có thể đứng vững không? Tôi đưa cậu lên.” Hoắc Sơ nói.
“... Đã nói sân thượng khóa rồi.” Mẫn Đăng dựa vào cột đèn, “Tôi vừa xuống.”
“Muốn lên sân thượng?” Hoắc Sơ khom lưng cúi đầu nhìn cậu.
Mẫn Đăng không nói chuyện.
“Đi thôi.” Hoắc Sơ thử kéo tay áo khoác của cậu, dẫn người đi.
Đi hơn một trăm mét, đến khi dẫn thẳng lên xe. Hoắc Sơ không ngờ Mẫn Đăng nghe lời đến vậy.
Trước khi khởi động xe.
Hoắc Sơ cười nghiêng đầu lại gần, “Cậu quen biết tôi không mà đi theo tôi?”
“... Nói nhảm.” Tốc độ nói của Mẫn Đăng chậm, nhưng không ngăn được kiểu cách.
Hoắc Sơ giơ thẳng ngón cái cho cậu một like.
Trước khi dẫn người vào thang máy, Hoắc Sơ liếc nhìn thời gian.
Một giờ sáng.
Trước đó một giờ anh mới ra khỏi công ty, bởi vì ba giờ trước bị người nào đó cho leo cây.
Cho nên đau lòng làm việc.
Đẩy cửa sân thượng ra, gió lạnh của tòa nhà cao tầng cuốn qua. Hai người lập tức nâng cao tinh thần tỉnh não.
Mẫn Đăng đón gió đạp ra một cú, nét mặt coi thường.
Hoắc Sơ kính nể, vừa giơ ngón tay cái lên.
Mẫn Đăng quay người run lên cầm cập rồi quay ngược về.
“Sức khỏe người trẻ tuổi kém quá.” Hoắc Sơ đi ra ngoài mạnh mẽ muốn phô bày.
Chưa đầy một phút, thừa hứng đi, mất hứng về.
Thế là hai người đành phải ngồi xổm ở sau cánh cửa sân thượng, thò đầu thưởng thức mặt trăng.
Năm phút sau, trong hành lang tối tăm âm trầm xuất hiện vài tiếng nói chuyện.
“Mặt trăng rất tròn.” Hoắc Sơ nói.
“Tròn.” Mẫn Đăng trả lời.
“Hình như đầu cậu cũng rất tròn.” Hoắc Sơ nói.
“Ừm.” Mẫn Đăng trả lời.
Hai người lại lặng im.
“... Cậu có mỏi cổ không?” Hoắc Sơ hỏi.
“... Vẫn ổn.” Mẫn Đăng trả lời.
“... Nếu không chúng ta dũng cảm một chút?” Hoắc Sơ hỏi.
Mẫn Đăng bỗng nhiên đứng lên, lao ra khỏi cửa sân thượng.
Hoắc Sơ cổ vũ cho mình xong vội vàng đuổi theo.
Trên sân thượng gió lớn, lại rất yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
Mặt trăng thật sự rất tròn.
“Không vui à.” Hoắc Sơ mở miệng ăn gió đầy miệng.
Mẫn Đăng không nói chuyện, cầm chai rượu gõ gõ lan can.
“Tôi cũng không vui.” Hoắc Sơ thử an ủi, “Ngoại trừ tiền ra cái gì tôi cũng thiếu, thiếu nhất là niềm vui.”
“Tôi có thể chửi người không…” Mẫn Đăng nhướng mày nhìn anh.
Hoắc Sơ có phần ngoài ý muốn nhìn biểu cảm xuất hiện trên mặt Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng uống say có vẻ như sống động hơn, cũng… hoang dã hơn.
“Cậu chửi đi.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng không nói chuyện. Hai người yên tĩnh nhìn một lúc.
Cho đến khi tiếng gió thổi vào lỗ tai một lần nữa.
“... Không phải tôi không vui.” Mẫn Đăng ngửa đầu, chớp chớp mắt nhìn nhà nhà thắp đèn ở phía xa, “Tôi chỉ không vui vẻ như vậy, tôi không hài lòng với bản thân mình, tôi luôn cảm thấy tôi không nên như thế này.”
“Tôi chỉ muốn trở thành tôi.” Giọng Mẫn Đăng rất nhỏ, giống như sắp bị gió thổi tan.
Hoắc Sơ nhìn cậu im lặng một lúc lâu. Đột nhiên giơ tay chỉ cao ốc đèn điện sáng trưng ở xa, “Tòa nhà cao nhất bên trong khu nhà lầu kia, cậu thấy được không?”
Gió trên sân thượng lớn quá, Mẫn Đăng híp mắt nhìn sang.
“Bên trong tòa nhà kia có một đám người. Là một người thành công, là một người ưu tú trong ngành.” Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn Mẫn Đăng, “Cậu cảm thấy bọn họ có trở thành người mà họ muốn trở thành không.”
Mẫn Đăng nhíu mày không nói chuyện.
“Bọn họ tôi không biết, nhưng tôi không có.” Hoắc Sơ nói xong, giơ tay chỉ bản thân, “Tôi, một ông chủ, mỗi ngày làm ra vẻ dễ tính, gặp người thì cười. Có đôi khi bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hết cách rồi, chỉ cần một ngày tôi không đứng ở sân thượng của cao ốc kia nói chuyện với cậu, tôi sẽ phải cười.”
Đầu óc Mẫn Đăng chậm rãi bị rượu bao trùm, hơi đứng không vững.
“Nhưng cậu không giống.” Hoắc Sơ cúi đầu nhìn cậu, “Cậu là người không nể mặt tôi nhất mà tôi từng gặp, không phải giả vờ không nể mặt tôi. Cậu thật tâm thật ý không nể mặt phát ra từ đáy lòng.”
Mẫn Đăng không nghe rõ lời anh nói, lại cảm thấy quá ồn. Nhíu mày cầm chai rượu chọc vào mặt anh, bắt buộc anh quay đầu qua.
Hoắc Sơ: “...” Thật sự không nể mặt mũi chút nào.
Đầu óc Mẫn Đăng càng ngày càng không tỉnh táo.
Người uống nhiều thông thường có ba giai đoạn.
Đầu tiên là: Mi là ai.
Thứ hai là: Tôi là ai.
Thứ ba là: Yêu mẹ kiếp ai ai ai.
Mẫn Đăng đã đến giai đoạn thứ ba, chỉ cần cho cậu một cơ hội. Cậu có thể biểu diễn ngực làm vỡ đá.
“Thật ra thì tôi có thể nói cho cậu, cậu làm thế nào để trở thành cậu.” Hoắc Sơ đột nhiên nói, “Cậu chỉ cần biết cậu có thể cho tôi cái gì.”
Mẫn Đăng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc đặt chai rượu vào tay Hoắc Sơ.
Lùi lại mấy bước, giơ tay cởi áo Hoắc Sơ đưa cho ra. Lập tức lại bắt đầu cởi thắt lưng.
“... Thế này nhanh quá rồi đó bảo bối.” Hoắc Sơ thấy mà trợn mắt há mồm, không tự chủ tiến lên hai bước, muốn ngăn lại, “Không được, ý tôi không phải như vậy —— ”
“Ha!” Mẫn Đăng ngồi xổm xuống, làm ra tư thế lấy đà chạy.
Tiếp đó cả người ngửa tay ra sau rồi nhảy lấy đà một cái, nhanh chóng nhanh nhẹn khẽ đảo. Kéo eo nhỏ dài lại mềm dẻo.
Hoắc Sơ nuốt nước miếng. Nhìn Mẫn Đăng rơi xuống đất, mới phản ứng được Mẫn Đăng đang biểu diễn lộn ngược ra sau.
Mẫn Đăng đứng vững đầu còn hơi choáng váng. Cắn từ không rõ, lạnh lùng hỏi: “… Cũng được chứ?”
Hoắc Sơ cũng bị dọa chết khiếp, liên tục gật đầu: “Vô cùng tuyệt!”
“... Tôi còn biết nhào lộn ngang.” Mẫn Đăng lắc lắc đầu, nói xong lại lật một cái.
Danh sách chương