Hai người trong phòng hai mặt nhìn nhau, tầm nhìn đối nhau.
“Tôi…” Mẫn Đăng chỉ chỉ bản thân, “Có phải nhìn rất giàu không?”
“Cũng không.” Hoắc Sơ cười.
“Tấm thảm bao nhiêu tiền?” Mẫn Đăng cũng cười.
“Mua giảm giá ở siêu thị, ba mươi đồng một tấm.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng cúi đầu lục túi, cầm tờ hai mươi đồng, gộp thêm hai tờ năm đồng, ngẫm nghĩ lại bỏ thêm ba đồng. Đưa hết qua.
“Cảm ơn ông chủ.” Hoắc Sơ nhận lấy.
Động tác đưa tay về phía trước của Hoắc Sơ ống tay áo hơi kéo lên một chút.
Trên cổ tay toàn là vết bầm tím và vết máu bị móng tay cào ra.
Lúc này Mẫn Đăng mới chú ý cái tay kia của Hoắc Sơ vẫn quấn băng vải trắng.
Cũng đã hơn một tuần rồi. Vết thương vẫn chưa lành sao? “Anh thật sự là ông chủ sao…” Mẫn Đăng chỉ chỉ tay anh, “Uỷ viên hội phụ nữ khu phố à?”
“Ngồi.” Hoắc Sơ cười kéo một cái ghế ra, “Hôm đó tôi định đến đây tìm cậu, nhưng xảy ra chút chuyện. Ông lớn Đậu không biết nói chuyện, tôi sợ phản tác dụng. Cho nên không bảo anh ta tới.”
“… Không sao.” Mẫn Đăng nhíu mày nhớ tới, “Nguyên nhân do tôi.”
“Không.” Hoắc Sơ nói, “Nguyên nhân ở tôi. Đêm hôm đó rất có thể là tôi tạo ra, trách rượu.”
Mẫn Đăng cúi đầu không dám nhìn anh, ánh mắt của Hoắc Sơ quá nghiêm túc.
Hình như cậu hiểu rõ ý của Hoắc Sơ.
“Cho nên, cậu có vui lòng tha thứ cho tôi không?” Hoắc Sơ đẩy một miếng bánh ngọt hình con thỏ qua, “Cho tôi một cơ hội, đến nhà tôi tiếp tục quét dọn.”
Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện.
Hoắc Sơ tự cười trước. Nói chuyện với người ngầu quá, chính là dễ dàng nói không lựa lời.
“… Anh đừng như thế.” Mẫn Đăng hơi khó xử nhìn anh, “Tôi nổi da gà rồi.”
Hoắc Sơ bị nghẹn đến nỗi nói không nên lời, trừng hai mắt cuối cùng bật cười, “Sao cậu lại… Được rồi, dù sao nhà tôi cũng ở đó, cậu có quét nữa không.”
Mẫn Đăng cầm lấy miếng bánh ngọt hình con thỏ.
Con thỏ trắng trắng mập mập nhìn rất dễ thương, Hoắc Sơ này thật kỳ lạ.
“Hợp tác vui vẻ.” Hoắc Sơ đứng dậy cười, đưa tay về phía cậu.
Mẫn Đăng vươn tay, do dự mãi, thật sự không biết làm sao để bắt tay. Nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lấy tay vỗ một cái lên bàn tay Hoắc Sơ.
“Vui vẻ.” Mẫn Đăng nói xong, hơi bứt rứt cầm bánh ngọt xoay người ra khỏi cửa.
Hoắc Sơ nhíu mày. Nhìn cửa bị đóng lại, cảm thấy đứa trẻ này thật sự quá ngầu.
Mẫn Đăng cẩn thận từng li từng tí như nâng bảo bối, che chở bánh ngọt con thỏ về bếp sau.
Tiếp đó bị đám người vây xem.
“Toàn là bơ, ngọt ngấy, mày nhặt cái này ở đâu vậy?” Chương Khâu thò tay ngắt đuôi con thỏ đi.
“Ồ, đồ chơi gì đây?” Chu Nhất Cương tò mò véo cái mông con thỏ đi.
Mẫn Đăng một tay bưng con thỏ, cắn răng không dám phản kháng. Cúi đầu chậm rãi cầm con dao to chặt xương bên cạnh lên.
Hai người vừa nhìn thấy tư thế của cậu, liếc nhau một cái.
Chu Nhất Cương cảm thấy trên đầu đau âm ỉ, lập tức dán cái mông con thỏ trên tay lại.
Chương Khâu hừ lạnh một tiếng, nhẹ tay nhẹ chân cũng cắm cái đuôi vào.
Không ai có thể ăn bánh ngọt con thỏ, Mẫn Đăng cũng không ăn. Cậu tìm cái hộp nhỏ đựng bánh ngọt cẩn thận bỏ vào, sau đó giấu trong tủ để đồ của mình.
Chuẩn bị mang về nhà… cúng bái.
Mẫn Đăng không có ca làm vào buổi chiều, bị Hoắc Sơ mang thẳng về nhà quét dọn vệ sinh.
Hoắc Sơ nói ra ngoài vài ngày là thật, trong phòng đều phủ một lớp bụi.
“Làm phiền rồi.” Hoắc Sơ nghênh ngang ngồi giữa ghế sofa.
Mẫn Đăng nhìn quanh một vòng, tìm khăn lau, bắt đầu lau từ những chỗ cần lau.
“… Tránh.” Mẫn Đăng nhỏ tiếng xua đuổi.
“À được.” Hoắc Sơ đứng dậy, đứng trên mặt đất.
Mẫn Đăng bắt đầu lau nhà, còn chưa mở miệng, Hoắc Sơ đã tự giác nhấc hai chân khỏi mặt đất.
Đợi Mẫn Đăng quét dọn xong một vòng, Hoắc Sơ đã bị đuổi ngồi lên trên máy giặt.
“Xuống.” Mẫn Đăng ôm ga trải giường đã đổi lại.
Hoắc Sơ thở dài một hơi, sau khi xuống ôm lấy đồ trong tay cậu, “Sao tôi cảm thấy tôi còn mệt hơn cậu nhỉ.”
Mẫn Đăng tưởng anh nghiêm túc hỏi, thế là nghiêm túc ngẫm nghĩ trả lời, “… Quá yếu.”
“Thật ra thì tính cách của tôi cũng không phải tốt lắm đâu.” Hoắc Sơ bỏ thêm chữ “đâu” vào cuối câu.
Mẫn Đăng biết có lẽ mình nói sai, hơi băn khoăn.
Hoắc Sơ quay lại, thấy người ta đứng cúi đầu trông rất oan ức. Ngẫm nghĩ, bắt đầu phổ cập khoa học, “Cậu biết núi Phú Sĩ ở Nhật Bản không?”
Mẫn Đăng không ngẩng đầu, thế nhưng lỗ tai giật giật.
“Ngọn núi lửa đang hoạt động đó mà không phun, tôi sẽ không nổi giận.” Hoắc Sơ giơ tay lên muốn vỗ vỗ vai cậu.
Mẫn Đăng bước sang bên cạnh, né tránh.
Hoắc Sơ: “…”
“Tôi đưa cậu về.” Hoắc Sơ thở dài một hơi, cầm chìa khóa xe.
Sau khi đến nơi, Mẫn Đăng xuống xe, Hoắc Sơ cũng xuống theo.
Hoắc Sơ muốn hỏi số Wechat của người ta.
Hoắc Sơ cũng không biết mình bị gì, rõ ràng chuyện rất bình thường. Nhưng nếu nói ra với Mẫn Đăng, luôn cảm thấy không đúng lắm.
Hiệu ứng cuối cùng xuất hiện như cô gái thẹn thùng ném khăn tay nhỏ, muốn nghênh còn cự, muốn nói lại thôi.
Mẫn Đăng nhìn điệu bộ này của anh, ngờ vực đoán bảy tám lần trong lòng, cũng không quyết định chắc chắn được.
“Anh…” Mẫn Đăng thật sự nhìn không nổi nữa, “Có phải anh đau miệng không.”
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ quả thực không muốn chửi tục, chỉ có thể đưa di động ra.
“Có để bụng trao đổi Wechat không?” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng ngẩn ra một lát, vẻ mặt rầu rĩ, “Hơi hơi để bụng…”
Trong Wechat của cậu chỉ có Chương Khâu và viện trưởng Chương, nhưng ngay khi cậu định lấy di động ra, lại nghĩ đến mấy thứ đăng trong vòng bạn bè của mình.
Đợi sau này thêm đi, Mẫn Đăng nghĩ vậy.
Chưa xuất sư đã chết, Hoắc Sơ nghĩ như vậy.
Hai người xấu hổ mà rời đi.
Cánh tay Hoắc Sơ vươn ra, suýt chút nữa không thể thu về. Bản thân anh cũng muốn chặt đi.
Mẫn Đăng vững vững vàng vàng ôm balo mình, ngồi ngẩn người trên sofa một lúc lâu.
Bắt đầu hơi hối hận không đồng ý.
Cậu lấy điện thoại trong cặp ra, xóa sạch sẽ những tên thuốc và nội dung trong vòng bạn bè trên Wechat.
Tiếp đó lại nhẹ tay nhẹ chân xách bánh ngọt nhỏ ra. Nhìn kỹ, mở miệng định cắn, trước khi cắn xuống lại nhịn được, chỉ liếm liếm.
Vị bơ ngọt lịm chỉ liếm một cái, cũng ngọt phát ngấy.
“Ngọt quá…” Mẫn Đăng nói xong, tự cười một tiếng.
Bánh ngọt con thỏ không có vị.
Thời gian còn sớm, đúng lúc đến giờ nấu cơm tối.
Khi Mẫn Đăng cầm điện thoại đi đến phòng bếp lại hơi chần chừ, nhưng vẫn đi vào.
Lúc nhấn phát trực tiếp, cậu làm đủ chuẩn bị tâm lý.
“Hôm nay làm mì trứng gà cà chua…” Mẫn Đăng nhìn số người xem trực tiếp liên tục tăng lên, tay cầm trứng gà hơi run.
Từ lần trước cậu phát hiện mình đi nhầm kênh, cho nên vài ngày đã không phát trực tiếp.
Không ngờ được lần này lên vẫn nhiều người như cũ.
Mười phút sau, bình luận bên dưới video nhảy hơi nhanh.
—— giọng của tiểu ca ca vẫn ngầu như thế.
—— tôi thích ăn mì nhất!
—— tay kìa tay kìa! Lần này tôi muốn screenshots 100 tấm, lấn trước đã liếm hết rồi!
—— a a a a a a cuối cùng cũng phát rồi! Quá cao lãnh rồi đó!
Lúc Hoắc Sơ nhấn mở phát trực tiếp ra, nhìn nước sôi trong nồi biết đã làm được một nửa.
Từ sau ngày anh nghe thấy giọng nói kia đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không dám xác định lắm.
Vẫn luôn tìm cơ hội xác nhận, nhưng nhiều lần thất bại.
Chỗ Mẫn Đăng không nhìn thấy tay, video trực tiếp bên này cũng chưa phát sóng.
“Lấy trứng gà đập… đập lên bàn…” Mẫn Đăng vừa căng thẳng lại bắt đầu cà lăm.
Nghe giọng nói vang lên trong video, Hoắc Sơ cười một tiếng. Biết mình tìm được rồi.
Hoắc Sơ nhìn chằm chằm cái tay trong video, nhớ ra hôm nay mình bị từ chối.
Thế là quyết định đường cong cứu quốc (ý là dùng cách gián tiếp). Anh cân nhắc mấy phút, cuối cùng gõ xuống vài chữ nặng ngàn cân.
Mẫn Đăng vừa xử lý cà chua xong, ngẩng đầu đã thấy bình luận của mỗi ngày ngâm chân ba lần.
Mỗi ngày ngâm chân ba lần: Xem phim thêm vx1687399...
Bình luận này đang nhanh chóng bị trôi đi trong đám bình luận nhảy ra.
Mẫn Đăng lấy làm kinh hãi, vội vàng duỗi tay đi kéo bình luận kia xuống, nhớ kỹ.
Dân mạng này Mẫn Đăng nhớ rõ, thậm chí Mẫn Đăng còn cảm ơn y.
Sau khi binh hoang mã loạn làm xong một bát mì trứng gà cà chua, Mẫn Đăng xoa xoa mồ hôi trên đầu vì căng thẳng mà toát ra.
Vẫy vẫy tay về phía camera sau đó tắt phát trực tiếp.
Trực tiếp kết thúc.
Hoắc Sơ nhìn màn hình điện thoại đen thui, cẩn thận ngẫm nghĩ.
Rốt cuộc buổi chiều sao anh lại không xin được số Wechat của Mẫn Đăng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một nguyên nhân. Cách làm không đúng.
Không thể mới quen đã xin Wechat của người ta, phải uyển chuyển một chút, thành kính một chút, phải thành tâm thành ý.
Anh suy đi nghĩ lại, nghĩ ra một cách cụ thể.
Quyết định ngày mai đến chùa Quốc An cúng bái, cầu Phật tổ ban thưởng số Wechat.
Điện thoại đột nhiên vang lên một tiêng “tinh”.
Đầu lông mày Hoắc Sơ giật giật, không muốn đối mặt.
Cuối cùng bất đắc dĩ mở điện thoại ra. Trên màn hình thình lình hiện ra thông báo yêu cầu kết bạn Wechat.
Ảnh đại diện trên Wechat là bánh ngọt con thỏ.
“Phắc.” Hoắc Sơ chửi tục một tiếng. Cảm thấy Phật tổ cũng quá tuyệt rồi.
Anh quá nát.
Sức hấp dẫn còn không bằng một cái xem phim thêm Wechat.
“Tôi…” Mẫn Đăng chỉ chỉ bản thân, “Có phải nhìn rất giàu không?”
“Cũng không.” Hoắc Sơ cười.
“Tấm thảm bao nhiêu tiền?” Mẫn Đăng cũng cười.
“Mua giảm giá ở siêu thị, ba mươi đồng một tấm.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng cúi đầu lục túi, cầm tờ hai mươi đồng, gộp thêm hai tờ năm đồng, ngẫm nghĩ lại bỏ thêm ba đồng. Đưa hết qua.
“Cảm ơn ông chủ.” Hoắc Sơ nhận lấy.
Động tác đưa tay về phía trước của Hoắc Sơ ống tay áo hơi kéo lên một chút.
Trên cổ tay toàn là vết bầm tím và vết máu bị móng tay cào ra.
Lúc này Mẫn Đăng mới chú ý cái tay kia của Hoắc Sơ vẫn quấn băng vải trắng.
Cũng đã hơn một tuần rồi. Vết thương vẫn chưa lành sao? “Anh thật sự là ông chủ sao…” Mẫn Đăng chỉ chỉ tay anh, “Uỷ viên hội phụ nữ khu phố à?”
“Ngồi.” Hoắc Sơ cười kéo một cái ghế ra, “Hôm đó tôi định đến đây tìm cậu, nhưng xảy ra chút chuyện. Ông lớn Đậu không biết nói chuyện, tôi sợ phản tác dụng. Cho nên không bảo anh ta tới.”
“… Không sao.” Mẫn Đăng nhíu mày nhớ tới, “Nguyên nhân do tôi.”
“Không.” Hoắc Sơ nói, “Nguyên nhân ở tôi. Đêm hôm đó rất có thể là tôi tạo ra, trách rượu.”
Mẫn Đăng cúi đầu không dám nhìn anh, ánh mắt của Hoắc Sơ quá nghiêm túc.
Hình như cậu hiểu rõ ý của Hoắc Sơ.
“Cho nên, cậu có vui lòng tha thứ cho tôi không?” Hoắc Sơ đẩy một miếng bánh ngọt hình con thỏ qua, “Cho tôi một cơ hội, đến nhà tôi tiếp tục quét dọn.”
Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện.
Hoắc Sơ tự cười trước. Nói chuyện với người ngầu quá, chính là dễ dàng nói không lựa lời.
“… Anh đừng như thế.” Mẫn Đăng hơi khó xử nhìn anh, “Tôi nổi da gà rồi.”
Hoắc Sơ bị nghẹn đến nỗi nói không nên lời, trừng hai mắt cuối cùng bật cười, “Sao cậu lại… Được rồi, dù sao nhà tôi cũng ở đó, cậu có quét nữa không.”
Mẫn Đăng cầm lấy miếng bánh ngọt hình con thỏ.
Con thỏ trắng trắng mập mập nhìn rất dễ thương, Hoắc Sơ này thật kỳ lạ.
“Hợp tác vui vẻ.” Hoắc Sơ đứng dậy cười, đưa tay về phía cậu.
Mẫn Đăng vươn tay, do dự mãi, thật sự không biết làm sao để bắt tay. Nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lấy tay vỗ một cái lên bàn tay Hoắc Sơ.
“Vui vẻ.” Mẫn Đăng nói xong, hơi bứt rứt cầm bánh ngọt xoay người ra khỏi cửa.
Hoắc Sơ nhíu mày. Nhìn cửa bị đóng lại, cảm thấy đứa trẻ này thật sự quá ngầu.
Mẫn Đăng cẩn thận từng li từng tí như nâng bảo bối, che chở bánh ngọt con thỏ về bếp sau.
Tiếp đó bị đám người vây xem.
“Toàn là bơ, ngọt ngấy, mày nhặt cái này ở đâu vậy?” Chương Khâu thò tay ngắt đuôi con thỏ đi.
“Ồ, đồ chơi gì đây?” Chu Nhất Cương tò mò véo cái mông con thỏ đi.
Mẫn Đăng một tay bưng con thỏ, cắn răng không dám phản kháng. Cúi đầu chậm rãi cầm con dao to chặt xương bên cạnh lên.
Hai người vừa nhìn thấy tư thế của cậu, liếc nhau một cái.
Chu Nhất Cương cảm thấy trên đầu đau âm ỉ, lập tức dán cái mông con thỏ trên tay lại.
Chương Khâu hừ lạnh một tiếng, nhẹ tay nhẹ chân cũng cắm cái đuôi vào.
Không ai có thể ăn bánh ngọt con thỏ, Mẫn Đăng cũng không ăn. Cậu tìm cái hộp nhỏ đựng bánh ngọt cẩn thận bỏ vào, sau đó giấu trong tủ để đồ của mình.
Chuẩn bị mang về nhà… cúng bái.
Mẫn Đăng không có ca làm vào buổi chiều, bị Hoắc Sơ mang thẳng về nhà quét dọn vệ sinh.
Hoắc Sơ nói ra ngoài vài ngày là thật, trong phòng đều phủ một lớp bụi.
“Làm phiền rồi.” Hoắc Sơ nghênh ngang ngồi giữa ghế sofa.
Mẫn Đăng nhìn quanh một vòng, tìm khăn lau, bắt đầu lau từ những chỗ cần lau.
“… Tránh.” Mẫn Đăng nhỏ tiếng xua đuổi.
“À được.” Hoắc Sơ đứng dậy, đứng trên mặt đất.
Mẫn Đăng bắt đầu lau nhà, còn chưa mở miệng, Hoắc Sơ đã tự giác nhấc hai chân khỏi mặt đất.
Đợi Mẫn Đăng quét dọn xong một vòng, Hoắc Sơ đã bị đuổi ngồi lên trên máy giặt.
“Xuống.” Mẫn Đăng ôm ga trải giường đã đổi lại.
Hoắc Sơ thở dài một hơi, sau khi xuống ôm lấy đồ trong tay cậu, “Sao tôi cảm thấy tôi còn mệt hơn cậu nhỉ.”
Mẫn Đăng tưởng anh nghiêm túc hỏi, thế là nghiêm túc ngẫm nghĩ trả lời, “… Quá yếu.”
“Thật ra thì tính cách của tôi cũng không phải tốt lắm đâu.” Hoắc Sơ bỏ thêm chữ “đâu” vào cuối câu.
Mẫn Đăng biết có lẽ mình nói sai, hơi băn khoăn.
Hoắc Sơ quay lại, thấy người ta đứng cúi đầu trông rất oan ức. Ngẫm nghĩ, bắt đầu phổ cập khoa học, “Cậu biết núi Phú Sĩ ở Nhật Bản không?”
Mẫn Đăng không ngẩng đầu, thế nhưng lỗ tai giật giật.
“Ngọn núi lửa đang hoạt động đó mà không phun, tôi sẽ không nổi giận.” Hoắc Sơ giơ tay lên muốn vỗ vỗ vai cậu.
Mẫn Đăng bước sang bên cạnh, né tránh.
Hoắc Sơ: “…”
“Tôi đưa cậu về.” Hoắc Sơ thở dài một hơi, cầm chìa khóa xe.
Sau khi đến nơi, Mẫn Đăng xuống xe, Hoắc Sơ cũng xuống theo.
Hoắc Sơ muốn hỏi số Wechat của người ta.
Hoắc Sơ cũng không biết mình bị gì, rõ ràng chuyện rất bình thường. Nhưng nếu nói ra với Mẫn Đăng, luôn cảm thấy không đúng lắm.
Hiệu ứng cuối cùng xuất hiện như cô gái thẹn thùng ném khăn tay nhỏ, muốn nghênh còn cự, muốn nói lại thôi.
Mẫn Đăng nhìn điệu bộ này của anh, ngờ vực đoán bảy tám lần trong lòng, cũng không quyết định chắc chắn được.
“Anh…” Mẫn Đăng thật sự nhìn không nổi nữa, “Có phải anh đau miệng không.”
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ quả thực không muốn chửi tục, chỉ có thể đưa di động ra.
“Có để bụng trao đổi Wechat không?” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng ngẩn ra một lát, vẻ mặt rầu rĩ, “Hơi hơi để bụng…”
Trong Wechat của cậu chỉ có Chương Khâu và viện trưởng Chương, nhưng ngay khi cậu định lấy di động ra, lại nghĩ đến mấy thứ đăng trong vòng bạn bè của mình.
Đợi sau này thêm đi, Mẫn Đăng nghĩ vậy.
Chưa xuất sư đã chết, Hoắc Sơ nghĩ như vậy.
Hai người xấu hổ mà rời đi.
Cánh tay Hoắc Sơ vươn ra, suýt chút nữa không thể thu về. Bản thân anh cũng muốn chặt đi.
Mẫn Đăng vững vững vàng vàng ôm balo mình, ngồi ngẩn người trên sofa một lúc lâu.
Bắt đầu hơi hối hận không đồng ý.
Cậu lấy điện thoại trong cặp ra, xóa sạch sẽ những tên thuốc và nội dung trong vòng bạn bè trên Wechat.
Tiếp đó lại nhẹ tay nhẹ chân xách bánh ngọt nhỏ ra. Nhìn kỹ, mở miệng định cắn, trước khi cắn xuống lại nhịn được, chỉ liếm liếm.
Vị bơ ngọt lịm chỉ liếm một cái, cũng ngọt phát ngấy.
“Ngọt quá…” Mẫn Đăng nói xong, tự cười một tiếng.
Bánh ngọt con thỏ không có vị.
Thời gian còn sớm, đúng lúc đến giờ nấu cơm tối.
Khi Mẫn Đăng cầm điện thoại đi đến phòng bếp lại hơi chần chừ, nhưng vẫn đi vào.
Lúc nhấn phát trực tiếp, cậu làm đủ chuẩn bị tâm lý.
“Hôm nay làm mì trứng gà cà chua…” Mẫn Đăng nhìn số người xem trực tiếp liên tục tăng lên, tay cầm trứng gà hơi run.
Từ lần trước cậu phát hiện mình đi nhầm kênh, cho nên vài ngày đã không phát trực tiếp.
Không ngờ được lần này lên vẫn nhiều người như cũ.
Mười phút sau, bình luận bên dưới video nhảy hơi nhanh.
—— giọng của tiểu ca ca vẫn ngầu như thế.
—— tôi thích ăn mì nhất!
—— tay kìa tay kìa! Lần này tôi muốn screenshots 100 tấm, lấn trước đã liếm hết rồi!
—— a a a a a a cuối cùng cũng phát rồi! Quá cao lãnh rồi đó!
Lúc Hoắc Sơ nhấn mở phát trực tiếp ra, nhìn nước sôi trong nồi biết đã làm được một nửa.
Từ sau ngày anh nghe thấy giọng nói kia đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không dám xác định lắm.
Vẫn luôn tìm cơ hội xác nhận, nhưng nhiều lần thất bại.
Chỗ Mẫn Đăng không nhìn thấy tay, video trực tiếp bên này cũng chưa phát sóng.
“Lấy trứng gà đập… đập lên bàn…” Mẫn Đăng vừa căng thẳng lại bắt đầu cà lăm.
Nghe giọng nói vang lên trong video, Hoắc Sơ cười một tiếng. Biết mình tìm được rồi.
Hoắc Sơ nhìn chằm chằm cái tay trong video, nhớ ra hôm nay mình bị từ chối.
Thế là quyết định đường cong cứu quốc (ý là dùng cách gián tiếp). Anh cân nhắc mấy phút, cuối cùng gõ xuống vài chữ nặng ngàn cân.
Mẫn Đăng vừa xử lý cà chua xong, ngẩng đầu đã thấy bình luận của mỗi ngày ngâm chân ba lần.
Mỗi ngày ngâm chân ba lần: Xem phim thêm vx1687399...
Bình luận này đang nhanh chóng bị trôi đi trong đám bình luận nhảy ra.
Mẫn Đăng lấy làm kinh hãi, vội vàng duỗi tay đi kéo bình luận kia xuống, nhớ kỹ.
Dân mạng này Mẫn Đăng nhớ rõ, thậm chí Mẫn Đăng còn cảm ơn y.
Sau khi binh hoang mã loạn làm xong một bát mì trứng gà cà chua, Mẫn Đăng xoa xoa mồ hôi trên đầu vì căng thẳng mà toát ra.
Vẫy vẫy tay về phía camera sau đó tắt phát trực tiếp.
Trực tiếp kết thúc.
Hoắc Sơ nhìn màn hình điện thoại đen thui, cẩn thận ngẫm nghĩ.
Rốt cuộc buổi chiều sao anh lại không xin được số Wechat của Mẫn Đăng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một nguyên nhân. Cách làm không đúng.
Không thể mới quen đã xin Wechat của người ta, phải uyển chuyển một chút, thành kính một chút, phải thành tâm thành ý.
Anh suy đi nghĩ lại, nghĩ ra một cách cụ thể.
Quyết định ngày mai đến chùa Quốc An cúng bái, cầu Phật tổ ban thưởng số Wechat.
Điện thoại đột nhiên vang lên một tiêng “tinh”.
Đầu lông mày Hoắc Sơ giật giật, không muốn đối mặt.
Cuối cùng bất đắc dĩ mở điện thoại ra. Trên màn hình thình lình hiện ra thông báo yêu cầu kết bạn Wechat.
Ảnh đại diện trên Wechat là bánh ngọt con thỏ.
“Phắc.” Hoắc Sơ chửi tục một tiếng. Cảm thấy Phật tổ cũng quá tuyệt rồi.
Anh quá nát.
Sức hấp dẫn còn không bằng một cái xem phim thêm Wechat.
Danh sách chương