Tiếng đập cửa vang lên, làm giãn lông mày đang nhíu chặt của Hoắc Sơ.

“Hoắc tổng, Mẫn Đăng tiên sinh gửi tin nhắn cho tôi.” Trợ lý Đậu hơi ngờ vực  đưa di động qua.

Hoắc Sơ nhận điện thoại nhìn. Tin nhắn thôi việc vô cùng ngắn gọn.

Cũng vô cùng phù hợp với phong cách ngầu đến độ quá mức của Mẫn Đăng.

“Trả lương thế nào đây?” Trợ lý Đậu trưng cầu ý kiến.

Hoắc Sơ híp mắt, dùng ngón tay cố sức nhấn mạnh lên màn hình di động, thấp giọng nói: “Không trả.”

Người làm được nửa ngày đã chạy, còn muốn bảo anh chủ động trả lương, không có khả năng. Cho dù là trẻ mồ côi cũng không thể ngầu như thế.

“Mấy hôm nay sao lúc nào mày cũng thất thần vậy?” Chương Khâu kéo cửa sau lại, quay đầu trừng Mẫn Đăng, “Cũng không nhớ đóng cửa.”

Mẫn Đăng ôm balo không nói chuyện.

“Cầm.” Chương Khâu ném cho cậu một cái mũ bảo hiểm, “Lát nữa không được đưa tiền cho mẹ anh, nghe chưa?”

Mẫn Đăng nghe lời này mới cười một tiếng, “Em không mang tiền.”

“Không mang là tốt nhất, nếu không sẽ đánh chết mày.” Chương Khâu nói dọa người ta xong, xoay người lên xe, sau đó lại nhắc nhở, “Đội mũ bảo hiểm vào.”

Xe điện quả thật rất nhỏ, vẫn là chiếc màu hồng nhạt, nhưng lái đi rất nhanh.

Gió lạnh tạt vào mặt khiến Mẫn Đăng híp mắt, ôm chặt balo trong ngực.

Hôm nay cậu muốn đi thăm mẹ Chương Khâu với y.

Viện trưởng Chương vì nguyên nhân sức khỏe, đã về hưu từ viện mồ côi vài năm.

Nhưng lại không chịu ở cùng Chương Khâu, nói là chê cậu chàng phiền. Sống một mình trong căn phòng cũ ở rìa thành phố.

Thường thì cứ hai ba tuần Chương Khâu và cậu sẽ đến thăm một lần.

Chỉ có thế, quý bà còn chê hai người họ phiền.

Lúc đến nơi, mặt cũng bị gió thổi cứng đơ.

Hai người đứng tại chỗ vừa đạp chân vừa lắc mặt nhảy điệu clacket gần mười phút, lúc này mới con như trở lại bình thường.

“Xe rởm.” Chương Khâu khôi phục tinh lực, bắt đầu chửi, “Hai cái bánh xe chạy còn nhanh hơn sáu bánh xe nhà người ta! Mẹ kiếp sao lại không bay! Phanh lại cũng không thể ngăn nó khao khát cái chết.”

Mắng xong Chương Khâu còn đạp xe một phát.

Động tác cụ thể là, nhón mũi chân, hít sâu một hơi, tiếp đó giống như đứa con gái nũng nịu đụng một cái lên bánh xe.

Mẫn Đăng không nhìn nổi, đá thẳng lên bánh xe.

Xe điện nhỏ hét lên rồi ngã xuống.

Chương Khâu: “...”

“Đi thôi.” Mẫn Đăng ôm balo, ngẩng đầu nhanh chân đi lên phía trước.

Khu chung cư này rất đông đúc, rẽ trái rẽ phải gần mười phút.

Mẫn Đăng và Chương Khâu mới thở hổn hển hộc hộc leo lên tầng sáu.

Vừa gõ cửa.

Trong phòng chợt vang lên tiếng cười giòn giã, “Lão Hứa à, sao hôm nay đến hẹn tôi sớm thế!”

Mở cửa ra, mặt mũi quý bà trang điểm lộng lẫy tràn đầy nét cười.

“Mẹ!” Chương Khâu gọi.

“Viện trưởng!” Mẫn Đăng vừa kéo khóe miệng cười.

“Rầm——” Cửa phòng bị đập mạnh.

Hai người bị cơn gió từ sức mạnh của cánh cửa đập cho choáng váng, đang thất thần.

Chẳng mấy chốc.

Bên trong cánh cửa vang lên giọng nói chán ghét của quý bà: “Sao lại là hai đứa, có thấy phiền không!”

“Mẹ kiếp.” Chương Khâu đạp thẳng lên cửa. Không đạp ra âm thanh gì.

Mẫn Đăng ném balo vào ngực Chương Khâu, lùi lại mấy bước.

“Không…. Mẫn Đăng chờ chút —— ”

“Rầm!”

Lớp vôi màu trắng trên bức tường ngoài cửa cũng bị chấn động rơi xuống.

Mẫn Đăng thu chân về, phủi tay. Lại lấy balo trong ngực Chương Khâu cầm trong tay, ngoan ngoãn đứng đó.

Mấy giây sau.

“A ——!” Quý bà Chương thét lên mở cửa ra, trong tay cầm một con dao phay, “Chương Khâu con tự tìm cái chết phải không!”

“Không… không phải con…”

“Mẫn Đăng vào đi, không bị dọa sợ chứ?” Quý bà kéo Mẫn Đăng, quăng con dao phay cầm trên tay vào ngực Chương Khâu, “Làm đồ ăn đi! Càng ngày càng không tưởng nổi, dám đạp cửa!”

“Đậu!” Chương Khâu trừng mắt.

“Còn chửi người?” Quý bà cũng trừng, giơ tay muốn đánh người.

“Được rồi được rồi.” Mẫn Đăng nhẹ giọng ngăn người lại.

“Còn không đi vào!” Quý bà rống lên, “Lần này nể mặt Mẫn Đăng.”

Mẫn Đăng kéo người vào trong.

Chương Khâu: “…” Mày giỏi.

Ba người ngồi quanh bàn trà nhỏ hình tròn, Chương Khâu rất giống bị nhặt được.

“Ta đã nói các con đừng đến thăm ta, ta phiền quá đi.” Quý bà uống trà hoa hồng của mình, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, “Cho ta một chút không gian độc lập riêng tư được không, buông tay ra, để ta bay có hiểu không?”

“Mẹ hoa này của mẹ là…”

“Con ngậm mồm.” Quý bà nói.

“Viện trưởng, hoa hồng của người hái ở đâu vậy?” Mẫn Đăng hỏi.

“Thì cắt bên ngoài cư xá ấy, ôi chao mọc nhiều lắm.” Quý bà uống ngụm nữa, “Nói là uống rồi có thể trẻ ra.”

“Bốc phét.” Chương Khâu trực tiếp duỗi tay giật cái chén lại, “Hoa này mịa nó không phải hoa hồng ăn được sao! Ai bảo mẹ tự ngâm!”

Quý bà trợn mắt trong chốc lát, há miệng nhổ ra, còn móc móc họng.

Nôn xong lập tức cầm khăn tay tơ tằm ưu nhã lau miệng.

Chương Khâu đứng dậy đi tìm kiếm vật phẩm khả khi khắp phòng.

“Dạo này sống thế nào?” Quý bà sờ tay Mẫn Đăng, “Ta cảm thấy tinh thần của con không tệ.”

“Rất tốt.” Mẫn Đăng nói.

“Không phải rất tốt, là quá tốt.” Quý bà híp mắt nhìn cậu, “Tốc độ nói chuyện trước kia của con chậm biết mấy, ba phút thả không ra cái rắm. Bây giờ tốt hơn nhiều, cũng không dễ căng thẳng thế nữa, mặt mày tươi cười. ”

Mẫn Đăng ngẩn người. Là như thế phải không? “Thuốc thì sao? Tần suất uống thế nào?” Quý bà hỏi.

“Không uống thế nào cả.” Mẫn Đăng trả lời, “Con không muốn uống, dễ buồn ngủ, khó làm việc.”

“Không sao, không muốn uống thì chúng ta không uống.” Quý bà nhìn rất thoáng, ngẫm nghĩ lại tò mò, “Con gặp được chuyện gì hả, tình trạng tốt hơn trước rất nhiều.”

Mẫn Đăng cẩn thận suy nghĩ.

Quý bà đợi cậu nghĩ.

Quý bà đợi đến nỗi sắp ngủ gật, lúc này mới nghe thấy Mẫn Đăng nhỏ giọng lên tiếng.

“Con gặp một người…”

Trông rất đẹp, tính cách cũng tốt, mặc dù có đôi khi rất kỳ lạ.

Luôn luôn làm một vài chuyện kỳ lạ, nói một vài lời kỳ lạ.

Nhưng Mẫn Đăng chưa từng có loại cảm giác này, giống như trong cơ thể được một người đốt lên một ngọn đèn. Cả người dường như đang phát sáng.

Mấy ngày nay Mẫn Đăng rất bận, mỗi sáng sớm cậu phải ra ngoài tìm việc làm.

Trước mười giờ lại phải qua về nhà hàng.

Công việc vô cùng khó tìm, không chỉ là không khớp khoảng thời gian.

Hơn nữa ở trong thành phố này, gác cửa cũng phải trình độ đại học.

Do nhiều nguyên nhân, Mẫn Đăng cũng không đi học tiểu học. Cho nên đừng nói là loại công việc cần kỹ thuật như gác cổng, ngay cả loại việc tốn thể lực như đóng cửa cũng không có ai thuê cậu làm.

Công việc ở nhà hàng vẫn rất bận, Mẫn Đăng chỉ có thể thỉnh thoảng dành ra một ít thời gian để suy nghĩ về con người kỳ lạ kia.

“Mẫn Đăng.” Quản đốc đột nhiên chạy tới bếp sau gọi người.

Mẫn Đăng ngẩng đầu lên từ đống vỏ khoai tây.

“Có người tìm cậu.” Quản đốc cười dịu dàng đến lạ thường.

“Ui, Vương Đại Cúc cô có thể đừng cười như thế không.” Chu Nhất Cương đi qua mắc ói cúi xuống nôn.

“Chu Nhị Cương có phải anh muốn chết không?” Quản đốc vẫn cười dịu dàng như cũ, “Gọi tôi là Merry.”

“Vương Đại Cúc là Vương Đại Cúc, còn vẽ chuyện đặt tên tiếng anh cho mình.” Chu Nhất Cương cười mỉa một tiếng, “Merry cái đầu cô.”

Mẫn Đăng đứng lên.

“Hôm nay tất cả nhân viên phục vụ phải đẩy đồ ăn đều sẽ biến thành anh, xem có mệt chết anh  không, anh đợi đó Merry cho tôi.” Vương Đại Cúc nói xong dẫn Mẫn Đăng đi lên tầng hai của nhà hàng.

Tầng hai của nhà hàng là căn phòng độc lập, phải đặt trước mấy ngày.

Mẫn Đăng nhíu mày, thật sự không nghĩ ra ai sẽ tìm cậu.

“Ở đây, tự cậu vào đi.” Vương Đại Cúc mỉm cười nói.

Mẫn Đăng nghi ngờ liếc cô một cái, đẩy cửa đi vào.

Có một người ngồi ngược trong văn phòng, đưa lưng về phía cậu.

“Nhận ra rồi.” Mẫn Đăng hơi buồn cười.

Hoắc Sơ nghe vậy xoay người lại, cũng cười, “Cậu vẫn nhớ ra tôi à?”

Mẫn Đăng: “…”

“Không đùa với cậu nữa, hôm nay tôi tới là có một chuyện tìm cậu.” Hoắc Sơ thu lại nụ cười trên mặt.

Mẫn Đăng thấy thế cũng nghiêm túc gật đầu.

“Cậu còn nhớ tấm thảm màu trắng trên ghế sofa nhà tôi không?” Sắc mặt Hoắc Sơ nặng nề, giọng nói nghiêm túc.

Mẫn Đăng bị làm cho ngớ người, sau đó mới chậm chạp gật đầu.

“Tấm thảm đó tôi mang về từ Anh, được làm riêng, hoàn toàn bằng thủ công.” Hoắc Sơ nhướng mày nhìn cậu, “Ba mươi vạn một tấm.”

Mẫn Đăng nghĩ ngợi, khích lệ nói: “…. Anh giàu thật.”

Hoắc Sơ được khen một câu như thế, quên mất kế hoạch ban đầu của mình, ra vẻ khiêm tốn xua tay, “Giàu bình thường, giàu bình thường.”

Mẫn Đăng xoay người rời đi.

“Này!” Hoắc Sơ kéo người lại, nhíu mày phê bình nói, “Máu của cậu chảy xuống tấm thảm ba mươi vạn của tôi.”

Hoắc Sơ đột nhiên nhấn mạnh ba mươi vạn.

“Anh… muốn nói gì…” Mẫn Đăng có phần khiếp sợ.

“Bồi thường tiền.” Hoắc Sơ nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện