Tiêu Nam Chúc có ý hồi sinh từng ngày lễ truyền thống đã sớm biến mất, nhưng có lẽ vì họ đã quên hết những chuyện trong quá khứ thật, nên những lịch thần hiện giờ đa phần chưởng quản những ngày bình thường đều không còn quá nhiệt tình đối với việc ấy. Trong bọn họ có người như Thiên Huống, về cơ bản ngay cả nhắc cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện quá khứ, mà có những người lại giống Thượng Tỵ, dù Tiêu Nam Chúc có cố gắng thuyết phục thế nào thì trước sau vẫn giữ dáng vẻ nơm nớp lo sợ, tự ti khiếp đảm.
"Không phải tôi nói với cậu rồi sao, việc này lại chả phiền phức, mấu chốt là chính cậu tự nguyện. Cậu là Tết Thượng Tỵ, Tết con người, sinh nhật Tây Vương Mẫu, lòng cầu tiến của cậu đâu? Niềm vinh dự tập thể của cậu đâu? Cậu chưa từng nghĩ mình có thể tiến bộ chút hả? Cậu Sơ Tam? Hửm?"
Vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn thanh niên sắc mặt trướng đỏ ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Nam Chúc cảm thấy bó tay thật sự, dẫu sao mặc cho ai gặp phải một tên mềm oặt không dính nổi lên tường như này thì cũng đều nổi đóa cả thôi. Mà bị Tiêu Nam Chúc quát hung dữ thế kia, Sơ Tam lập tức cúi đầu không nói tiếng nào cũng không nhịn được run môi cầm cập, hồi lâu sau mới có chút uất ức mở miệng.
"Từ lúc ra đời ta đã là Sơ Tam... chuyện trước kia thật sự không nhớ gì hết, lịch sư ngài đừng làm khó ta nữa mà... Ngày cả một con tai họa ta cũng không bắt được, ta chỉ biết tính ngày thôi, ngài đừng ép ta nữa được không..."
Nói đoạn, nước mắt nơi vành mắt cũng chực rơi xuống, Tiêu Nam Chúc thấy thằng nhóc này yếu đuối đến mức quát một cái thôi cũng khóc thì chợt lúng túng, dẫu sao hôm nay lúc ra ngoài Trừ Tịch luôn miệng nhắc nhở anh không được hung dữ với Sơ Tam, thay vào đó cần phải bồi dưỡng sự tự tin của cậu, đồng thời giúp cậu tái tạo lại phong thái của Thượng Tỵ quân ngày xưa. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc tay vịn vô-lăng, miệng ngậm thuốc lá dừng xe tại một giao lộ, sau đó nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng thở dài.
Cuộc đời anh sợ nhất những người có tính cách như Sơ Tam, yếu đuối, trông đáng thương lại đáng giận. Tuy nói chuyện giúp cậu hồi sinh lần này là Tiêu Nam Chúc tự chủ trương, nhưng dù là thần minh hay người bình thường thì cũng hy vọng mình có thể càng ngày càng tốt mà? Hơn nữa một ngày lễ đang yên đang lành cứ như vậy biến mất cũng không phải chuyện tốt gì đối với văn hóa truyền thống của dân tộc, bởi thế Tiêu Nam Chúc mới tốt bụng trù hoạch giúp Sơ Tam tìm về bầu không khí lễ hội, nhưng việc hồi sinh ngày lễ vẫn phải vượt qua ải của chính cậu trước, Tiêu Nam Chúc mới dễ giúp cậu nghĩ cách. Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc chờ đèn giao thông qua đi lại cầm lòng không đậu nhớ đến chuyện khác trong đầu.
Trong hồi thứ nhất của "12 thần quyết kiến trừ" trong Lịch pháp kinh có nhắc đến, phàm là lịch sư, đều có thể tạo ra lịch thần của mỗi ngày vào ngày "kiến". Lịch thần lấy giấy vàng làm hồn, lấy khói lửa nhân gian để sống, dân chúng nạp phúc bái tế thì thành ngày lễ, kéo dài trăm năm lại thành truyền thống. Nếu điển cố dựa vào để tồn tại không còn, thì tan thành tro bụi trở về tầm thường, mọi thứ trong quá khứ đều bị triệt tiêu. Nếu ngày đó muốn dựng lại, thì cần có sự tín ngưỡng của hơn trăm phàm nhân chèo chống, lịch sư tự tay nạp phúc, cộng thêm sự thức tỉnh thần hồn vỡ nát của bản thân lịch thần thì mới có công hiệu. Do đó, để có thể khiến Thượng Tỵ quân trong thể xác này có thể thức tỉnh hoàn toàn từ hôm nay, Tiêu Nam Chúc cần phải tìm một cách có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ nghiêm trọng đến cậu.
Tín ngưỡng phàm nhân trong đó không cần vội lắm, giờ fan trên weibo của Tiêu Nam Chúc rất nhiều, đăng một bài phổ cập dài để tìm kiếm cảm giác tồn tại cho Thượng Tỵ từng là Tết con người thì vẫn được. Về mảng nạp phúc thi chú mặc dù Tiêu Nam Chúc là tấm chiếu mới, nhưng từ vụ bắt Bát Nạn lần trước thì cũng không xa lạ lắm. Nhưng cái khó ở đây là Sơ Tam này nhìn thế nào cũng chả có phân nửa cái bóng của Thượng Tỵ quân trong quá khứ. Mà về điểm này, Hàn Thực gần đây hay dạo bộ ra ngoài tìm Tiêu Nam Chúc tám chuyện cũng dùng tình huống của chính mình để trả lời cho Tiêu Nam Chúc.
"Mất đi thân phận ngày lễ truyền thống, đường làm lịch thần của chúng ta cũng hết. Sau khi tất thảy trở lại điểm bắt đầu cũng khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, sợ hãi rụt rè, khiếp đảm nhu nhược chẳng phải là cách để bảo vệ chính mình sao? Nếu có một ngày ta lìa đời, e rằng cũng chả khá hơn Thượng Tỵ quân hiện giờ là bao..."
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc trong lòng chợt nhói cũng không làm khó dễ thằng nhóc bên cạnh nữa, dẫu sao cậu là Sơ Tam cũng được, Thượng Tỵ cũng được, trong xương tủy đều là một lịch thần tốt không xấu bụng. Mấy ngày nay anh cũng nghe ngóng rồi, tuy nhìn vị Sơ Tam này hèn nhát, nhưng trước đây lúc cậu làm việc dưới trướng bà nội anh thì lại là một lịch thần rất đặc biệt. Chỗ đặc biệt này cũng không tính là gì, nhưng đối với đa số lịch thần duy trì khoảng cách với con người theo bản năng mà nói thì lại có vẻ vượt trội vô cùng. Dẫu sao không phải lịch thần nào cũng tình nguyện gần gũi với nhân loại toàn thân đầy rẫy đủ loại cảm xúc tiêu cực như vậy, nhưng nghe đâu Sơ Tam lại rất có lòng giúp đỡ loài người, mà nổi danh nhất chính là sự kiện Tiêu Nam Chúc nghe được từ mấy vị lịch thần như Sơ Nhất, v.v.
"Có một năm á, nhà kia gần nhà lịch sư ngài gặp hỏa hoạn, hôm đó là mùng 3 tháng 3, vừa đúng là ngày phạm hỏa kỵ. Mạch điện của nhà đó bị trục trặc, cháy hết nguyên cái sân luôn á. Hai vợ chồng nhà này đều làm ca đêm, nên lúc đó chưa có về, để nhỏ con gái ở nhà ngủ mê li không biết gì. Khi đó lửa lớn ơi là lớn, xe của đội cứu hỏa đâu có dô được đâu, ta nói hàng xóm láng giềng xúm lại dập lửa, bà nội của lịch sư ngài cũng qua giúp nữa á... Nhưng lửa quá khứ lớn ừ, người căn bản không tiến vào được, bố mẹ con bé kia chạy về cũng chỉ có thể ngồi ở ngoài khóc lóc gào thét, kết quả là vào lúc ấy, Sơ Tam vọt vào trong lửa lớn cứu con bé kia ra... U là trời, ngài chưa thấy dáng vẻ thê thảm của hắn lúc bị lửa đốt đâu, hắn vốn là một thực thể được tờ lịch hóa thành mừ, vậy mà muốn chui dô lửa, da thịt toàn thân sao mà chịu được lửa đốt như vậy chớ, cuối cùng dưỡng 10 năm cũng chả khỏi..."
Những chuyện trong quá khứ Tiêu Nam Chúc lúc ấy còn nhỏ tất nhiên không nhớ, thế nhưng chỉ cần tưởng tượng trong tình huống như vậy mà lịch thần luôn sợ hãi rụt rè này lại có lá gan to đến thế thì anh vẫn thấy hơi bị khâm phục. Mặc dù anh vẫn vội vàng muốn tìm ra cách có thể khiến Trừ Tịch ở bên mình lâu dài từ trong con đường hồi sinh những lịch thần lịch cũ như trước, nhưng suy cho cùng đây vẫn là việc riêng của anh, anh cũng không thể ép Sơ Tam người ta phối hợp hết với mình được. Có điều Tiêu Nam Chúc vẫn muốn cố gắng một lần, có thể đả thông tư tưởng của lịch thần ngốc nghếch này dĩ nhiên là tốt nhất. Sau 1 tiếng đồng hồ lái xe chở thằng nhóc yếu đuối tạm thời bị anh gọi ra ngoài đi làm này, Tiêu Nam Chúc đã đến được địa điểm của đơn hàng hôm nay.
Đơn hàng này là Cục trưởng lão Triệu – lãnh đạo của Bành Đông giới thiệu cho anh. Vì trên cơ bản đã thân quen với các đồng chí ở Cục Công an Thành phố, nên giờ trong wechat của Tiêu Nam Chúc trừ nhóm quý bà suốt ngày tám chuyện chồng con chuyện châu báu thì cũng có thêm không ít cảnh sát kinh nghiệm thường giao lưu phá án, trong đó Cục trưởng lão Triệu khá lớn tuổi, nhưng lại nói chuyện khá hợp rơ với Tiêu Nam Chúc. Mà đơn hàng ông giới thiệu cũng chẳng phải chính khách danh lưu gì cả, chỉ là một nhân viên trong hệ thống công an của họ mà thôi.
Thông thường, việc mất công phải ra ngoài thế này thì đều phải hẹn trước với Tiêu Nam Chúc, lệ phí cụ thể cũng phải xem mood của anh. Có điều khách hàng hôm nay có quan hệ với Cục trưởng lão Triệu, anh cũng không tiện mù bẫy người ta. Mà mấu chốt nhất là nghề nghiệp và thân phận của người này có hơi đặc thù.
Lạc Đình, một cảnh sát phòng chống ma túy đã hy sinh vào 2 tuần trước, trước đây cũng là người thành phố Y, sau khi tốt nghiệp liền lên tiền tuyến chân chính, trở thành cảnh sát phòng chống ma túy cửu tử nhất sinh. Vì bản chất công việc phải ẩn nấp và có tính bảo mật rất cao, nên suốt bao năm làm việc Lạc Đình vẫn không thể chăm sóc chu đáo cho gia đình. Hai tháng trước, truyền thông của một trang web tin tức nào đó đã đơn phương tung ảnh truy bắt tội phạm ma túy của y và đồng đội ở thành phố Y, đặc điểm khuôn mặt của 5 chiến sĩ cảnh sát bao gồm cả y đều bị lộ hết. Mặc dù mấy tiếng sau đơn vị công an đã cưỡng chế ngăn chặn việc tiếp tục phát tán bức ảnh, nhưng dưới tình huống thế này Lạc Đình vẫn bị buộc phải bại lộ thông tin thân phận, sau đó lại vì vậy mà hy sinh, kết thúc sinh mệnh 34 tuổi ngắn ngủi của mình.
Chuyện này xảy ra vô cùng đột ngột, mặc dù ngành công an tạm thời vẫn chưa thông báo cho người nhà Lạc Đình, nhưng các lãnh đạo thành phố Y như lão Triệu về cơ bản đều đã nhận được tin. Nghề cảnh sát phòng chống ma túy vốn nhạy cảm muôn phần, đả kích các loại tội phạm ma túy sẽ phải hứng chịu những đòn trả thù nặng nề từ chúng, hơn nữa bọn buôn ma túy cũng có con đường riêng để lấy được tin tức, nên địa chỉ nhà và thông tin người thân của Lạc Đình cũng rất có thể sẽ bị bại lộ và đối mặt với tình huống tương tự. Cục trưởng lão Triệu khó chịu trong lòng, là thủ trưởng cũ của Lạc Đình, đương nhiên nếu giúp được thì sẽ giúp, nhưng nội bộ công an cũng không thể bảo vệ người nhà y lộ liễu thế được, dẫu sao chuyện này cũng gần như chủ động làm lộ thông tin thân phận của người nhà Lạc Đình mà. Cục trưởng lão Triệu nghĩ tới nghĩ lui, cúi cùng tìm một giúp đỡ cho người nhà vẫn còn ở thành phố Y của y, mà người đó không ai khác chính là Tiêu Nam Chúc.
"Lạc Đình hy sinh, chúng tôi lại không thể nói cho vợ con cậu ấy biết... vì những người kia vẫn có thể trả thù thêm bước nữa bất cứ lúc nào, nên chúng tôi không cược nổi. Đợi đến lúc toàn bộ những kẻ liên can đều bị bắt về quy án, chúng tôi mới có thể mang thi thể cậu ấy về. Tóm lại là chúng tôi có lỗi với người nhà cậu ấy... là quốc gia mắc nợ cậu ấy."
Giọng của lão Cục trưởng tuổi tác đã cao hơi run rẩy, ông nói đến đây thì không nhịn được đỏ bừng hai mắt, Tiêu Nam Chúc nghe vậy sắc mặt cũng kém theo, gật gật đầu đáp ứng việc này. Về ngọn nguồn của chuyện này, tất nhiên vợ con của Lạc Đình không ai biết cả, Cục trưởng lão Triệu không muốn chuyện này bại lộ nên vẫn dùng mấy lời chấp hành nhiệm vụ trước đây để làm yên lòng bọn họ. Sau khi hiểu rõ đầu đuôi chuyện này, Tiêu Nam Chúc cũng hiểu được dụng tâm lương khổ(1) của Cục trưởng lão Triệu. Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc dừng xe ven đường, sau đó nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính.
[dụng tâm lương khổ(1) (用心良苦): phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại]
"Đó là vợ và con của vị cảnh quan Lạc Đình kia sao?"
Sơ Tam bên cạnh nhỏ giọng hỏi một câu, Tiêu Nam Chúc nghe vậy "ừ" một tiếng, tầm mắt lại không tự chủ được dõi theo người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn kia. Lúc này, người phụ nữ nọ đang dắt tay một cậu bé nhảy nhót tung tăng đi dọc đường cái, vẻ mặt vừa thả lỏng lại bình thản. Tiêu Nam Chúc thấy thế lặng lẽ khởi động xe, sau đó đi theo phía sau hai mẹ con họ với tốc độ không nhanh không chậm.
"Mạng của hai mẹ con này đều phạm sát, trên người toàn mùi xui xẻo. Lão Triệu lo lắng cũng không thừa, tôi coi coi có thể canh chừng chút không, nghe nói lần này để xổng 8 tay buôn ma túy lận, nếu mà tìm tới cửa thật thì chỉ có thể xem hai chúng ta thôi..."
Tiêu Nam Chúc cắn điếu thuốc trong miệng ậm ờ nói một câu, Sơ Tam nghe vậy thiếu tự tin cắn cắn môi, nhưng vẫn rất chuyên chú nhìn chằm chằm hai mẹ con đang tiến bước phía trước. Cậu vừa biết được tin hy sinh của vị cảnh quan kia từ Tiêu Nam Chúc, trong lòng cũng tràn ngập cảm xúc kỳ quái đối với hai mẹ con cách không xa kia. Chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại không dùng giọng điệu hèn nhát nhất quán để từ chối Tiêu Nam Chúc chuyện này. Mà Tiêu Nam Chúc thấy thế chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó thong thả mở miệng nói.
"Cậu là thần minh mà, đi bảo vệ họ đi, chớ nói mấy câu như mình là phế vật nữa, còn nói tiếp nữa..."
—— "Sớm muộn cũng có ngày đến cả cậu cũng tin luôn."
----------------------------------------------------
Wattpad: https://truyenwiki1.com/tac-gia/xiaolongbaooo
Wordpress: https://xiaolongbao14.wordpress.com