Hai ngày sau Kinh Trập, Tiêu Nam Chúc mệt mỏi quá sức vẫn luôn ở nhà không ra khỏi cửa, Trương Thỉ muốn hẹn anh ra ngoài uống rượu cũng bị anh một mực từ chối. Anh của trước kia có lẽ sẽ thật sự đồng ý ngay, dẫu sao anh vẫn còn chút hứng thú với tiểu soái ca lần trước, cũng đã gửi tin nhắn cho cậu mấy bận. Chỉ có điều từ sau khi anh nhất thời chủ động hỏi Trừ Tịch cái vấn đề kia, anh liền tựa như bỗng nhiên chẳng còn hứng thú với phương diện này, hơi ngẫm lại còn thấy trong lòng biệt nữu đến lợi hại.
"Trừ Tịch, anh thích tôi?"
"..."
Ngày đó sau khi Tiêu Nam Chúc hỏi vấn đề này ra, Trừ Tịch chẳng hề nói một câu, nhưng thay vì nói hắn không muốn trả lời thì chi bằng cứ nói hắn không biết nên trả lời thế nào. Bởi vì sau khi nghe xong lời này, thần sắc của vị lịch thần xưa nay lạnh nhạt liền đột nhiên vặn vẹo, bàn tay được che đậy trong ống tay áo cũng bắt đầu nắm chặt.
Những dục niệm đơn phương đối với Tiêu Nam Chúc vẫn luôn quấy nhiễu hắn lại bắt đầu tràn ngập trong đầu. Rõ ràng mọi cách áp chế trước kia giống như không dùng được nữa, chuyện thời thời khắc khắc đều nghĩ đến Tiêu Nam Chúc mà Trừ Tịch rất sợ bị người khác biết kia, lại cứ như vậy bị vạch trần không hề lưu tình trước mặt Tiêu Nam Chúc vẫn khiến hắn trong nháy mắt muốn độn thổ cho xong.
Hắn thấy bản thân rất vô sỉ rất đê tiện, giấu trong lòng tà niệm như vậy đối với một người không hề biết gì, từng giây từng phút chú ý đến nhất cử nhất động của y, vừa thấy y gặp nguy hiểm đã lập tức không dằn được tính khí. Tình huống kiểu này Trừ Tịch chưa bao giờ trải qua, cho nên ngoại trừ căng thẳng cùng luống cuống, thì hắn lại càng bối rối hơn.
Hắn rất sợ bản thân sẽ đột nhiên không khống chế được chính mình, sẽ giống như hai lần trước dùng thủ đoạn vô sỉ mà cưỡng bức làm nhục Tiêu Nam Chúc. Dù sao thân thể lịch sư đẹp đẽ như vậy, hắn chỉ cần nghĩ đến là tâm thần đã nhốn nha nhốn nháo rồi, nhưng nhận thức rõ ràng về thị phi đúng sai vẫn khiến Trừ Tịch biết những điều đó đều là sai, hắn không muốn làm cho Tiêu Nam Chúc chán ghét, càng không muốn thương tổn đến bất luận kẻ nào. Cho dù cuối cùng hắn luôn có thể được người thiện tâm thông cảm, nhưng chuyện này không hề đại biểu cho việc hắn có thể lặp đi lặp lại hành động quá phận như thế nhiều lần.
Nghĩ vậy, Trừ Tịch liền run rẩy nhắm lại đôi mắt chuyển hồng, trong lòng nhất thời thiên hồi bách chuyển, lại chẳng hề có bất kỳ sự mừng rỡ hay giải thoát nào khi tình yêu thầm kín bị vạch trần, bởi vì theo đó mà đến chỉ có cảm giác chịu tội mãnh liệt đối với tâm lý dị dạng vặn vẹo của mình. Sau khi thật vất vả mà khắc chế ý nghĩ xấu xa tăng vọt trong đầu, hắn mới chậm rãi vén lên đuôi mắt đỏ tươi, dùng một loại ánh mắt cứng ngắc nhìn chằm chằm Tiêu Nam Chúc, giống như muốn xé xuống tất cả da thịt trên mặt anh, đến nửa ngày mới thì thào mở miệng.
"Ta không biết, lịch sư... ta không biết."
Luống cuống trả lời giống như trẻ con, Trừ Tịch là thần minh sinh ra trong tháng Giêng, rõ ràng từ nhỏ đã nắm giữ nhan sắc mỹ lệ chói mắt nhất trong thiên địa, nhưng tâm tư dường như lại như tờ giấy trắng đơn giản nhất làm người ta phải nhúng chàm, dù cho những thứ vẩn đục có dính vào người hắn thì vẫn vẹn nguyên như thế. Mà Tiêu Nam Chúc thấy vậy cũng không nhịn được nhíu mày, trầm mặc một hồi mới có hơi bất đắc dĩ châm điếu thuốc đã kẹp trên tay cả nửa ngày vẫn chưa châm, rít một hơi thật sâu rồi mới nói.
"Quên đi, không biết thì cứ không biết đi..."
Nói ra loại lời nói rõ ràng có lệ này, Tiêu Nam Chúc vẫn chưa tìm thấy dốc xuống trong lòng mình, thế nhưng anh cũng không thể mặt dày tiếp tục bức ép Trừ Tịch trả lời câu hỏi của mình, nên chỉ có thể dứt khoát làm như chẳng có gì xảy ra.
Nhưng dưới một màn sét đánh kinh tâm động phách kia vẫn làm cho anh cả người đều chan chứa một loại tâm tình không nói nên lời đối với Trừ Tịch. Trong lòng Tiêu Nam Chúc vừa cảm kích vừa thương tiếc, Trừ Tịch có nói gì thì anh cũng không thể lại ép buộc hắn này kia kia nọ, nhưng bởi vì sai lầm long trời lở đất trong công tác đêm đó của tiểu tử Kinh Trập mà anh chỉ có thể lò mò xử lý thương tích trên tấm lưng đầy những vết bỏng của Trừ Tịch. Mà chờ đến lúc thật sự bắt đầu làm, trong lòng Tiêu Nam Chúc lại không nhịn được kêu khổ.
Ánh đèn yếu ớt của điện thoại tạt vào tấm lưng tái nhợt, Tiêu Nam Chúc để Trừ Tịch cởi xiêm y nằm trên giường mình, còn mình thì quỳ bên giường, đây vốn là chuyện rất bình thường, huống hồ trước đây Tiêu Nam Chúc cũng không phải chưa từng giúp người khác xử lý vết thương, nhưng khi đầu ngón tay của anh chạm tới da thịt thảm đạm lởm chởm huyết sắc với màu da không được mạnh mẽ như người bình thường của hắn, Tiêu Nam Chúc lại theo bản năng mà hô hấp lộn xộn.
Trừ Tịch cứ như vậy không nói tiếng nào nằm úp sấp ở đó, toát lên một loại yếu thế, dịu ngoan có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ người khác làm ra tư thế bạo dâm, nhưng lại tương phản kỳ diệu với phương thức xử sự luôn luôn âm trầm hay có thể nói là tàn nhẫn hung ác của hắn, cũng đối lập với thái độ mềm mại mà hắn dành cho niên thú và Xuân Tiết. Phàm là nam nhân bình thường, đều khó mà chống lại hấp dẫn thế kia, huống chi Tiêu Nam Chúc vốn cũng chẳng phải loại người sẽ kiềm chế chính mình, nên tất nhiên sẽ không nhịn được mà nổi lên ý nghĩ đẹp đẽ. Nhưng đáy lòng anh đến cùng vẫn biết rõ có vài thứ không thể đi quá giới hạn, cho nên sau khi nhắm mắt áp chế ý niệm không mấy thích hợp trong đầu, anh lại chuyên tâm xử lý những vết máu đã đông lại cho Trừ Tịch.
Dưới tình trạng thế này Tiêu Nam Chúc vẫn nhẫn nại buông nhẹ động tác, có lẽ là do vết thương của Trừ Tịch thật sự quá nhiều quá đáng sợ, cho nên trong lòng anh thủy chung vẫn sợ sẽ làm đau hắn. Nhưng anh không biết là, thương thế như vậy đối với Trừ Tịch thật sự chẳng tính là gì, ngày trước bao lần bị tai họa đến dằn vặt máu thịt bê bết hắn còn chẳng thốt ra một câu xin tha, nói chi là dưới tình huống này, cho nên từ đầu đến cuối hắn vẫn chỉ trầm mặc tùy ý Tiêu Nam Chúc cẩn thận chạm vào người mình như chạm vào một món đồ sứ. Mà có lẽ nam nhân độc thân quá lâu bao giờ cũng không tốt, cho nên chờ sau khi Tiêu Nam Chúc thật vất vả mới đuổi được Trừ Tịch và Kinh Trập đi để tự mình nghỉ ngơi, thì suốt cả đêm này anh vẫn không tài nào yên giấc.
Những thứ bát nháo trong mộng, Tiêu Nam Chúc nhớ tới đều cảm thấy tâm tình buồn bực, anh chỉ có hồi mười bốn, mười lăm tuổi mới có thể uất ức đến mức ở trong mơ suy tư không dứt đối với một người, bây giờ thật sự là càng sống càng thụt lùi. Vì thế chờ khi Thập Thất đến làm, Tiêu Nam Chúc buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, tâm tình cũng chẳng được tốt nên trực tiếp dùng một câu "Hôm nay rất buồn ngủ, nên nghỉ ngơi" để đuổi luôn vị lịch thần cần cù chăm chỉ thành khẩn đi làm kia.
Đến xế chiều anh mới mơ hồ nhớ ra Bành Đông cũng gọi điện tới tìm mình, lúc đó Tiêu Nam Chúc nửa tỉnh nửa buồn ngủ hàn huyên đơn giản đôi câu với y liền thẳng thắn cho y địa chỉ nhà mình, bởi vì công việc của Bành Đông trong đơn vị cũng bận, cho nên liền hẹn lần sau sẽ đến nhà anh ngồi chút. Mà chờ khi Tiêu Nam Chúc khước từ tất cả khách nhân dí đầu ngủ hai ngày tỉnh lại lần nữa, thì nam nhân chán chường co rúc trên giường như chó hoang này đã sắp không còn phân rõ bây giờ là ban ngày hay là buổi tối nữa rồi.
"Hmm... Hiện tại lúc này vẫn là ngày 17 à..."
Nhắm mắt lại tự mình lẩm bẩm, Tiêu Nam Chúc đầu tóc rối nùi vừa ngáp một cái vừa mò điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh, chờ theo bản năng mở weibo rồi liếc nhìn thời gian, anh mới phát hiện giấc ngủ này của mình cư nhiên lại trực tiếp đem một ngày trước đó ngủ qua luôn, hôm nay rõ ràng đã là mùng 8 tháng 3, cũng chính là ngày Quốc tế Phụ nữ.
Hoàng lịch sư lão Tiêu:
Hôm nay là mùng 8 tháng 3 dương lịch, 18 tháng 2 âm lịch, thích hợp cúng tế, cưới gả, nạp tế, an táng; kỵ trồng trọt, tạo vật, nấu ăn, nhập trạch. Mùng 8 tháng 3 năm 1909, ở Chicago, nước Mỹ bùng nổ biểu tình chủ nghĩa nữ quyền đầu tiên, sau lần đó ngày Quốc tế Phụ nữ bắt đầu truyền ra toàn cầu, cũng xin nhân lúc này nói một tiếng "ngày lễ vui vẻ" với toàn thể đồng bào nữ giới ăn lễ hôm nay =3=
Đứng trong toilet vừa đánh răng vừa đăng bài lên weibo, Tiêu Nam Chúc cho tới giờ vẫn duy trì thói quen mỗi ngày đăng một bài hoàng lịch, cho nên người mộ danh mà đến hỏi đông hỏi tây cũng nhiều. Nhưng vì mấy nay quá bận, anh cũng chưa kịp phản ứng vấn đề nhiệt tình của các bằng hữu trên mạng. Mãi đến lúc này khi anh cắn bàn chải ấn vào xem thì đủ loại vấn đề hiếm lạ cổ quái mới theo đó hiện ra.
Trương Tiểu Bạch hôm nay cũng đang cạp đất:
Hoàng lịch sư Tiêu Nam Chúc, lịch sư cầu lật bài! (^o^)/~ hồi nhỏ bị bệnh mắt hột, bà tôi bảo tôi đứng ở góc tường lấy góc áo chà mắt vào ngày mùng 4, nói là chà cái là bệnh đau mắt sẽ khỏi, hồi đó còn nhỏ nên cuối cùng cũng chẳng nhớ rõ là có tác dụng hay không, xin hỏi vụ này có căn cứ khoa học gì không? Tùy tiện chọn một vấn đề dễ thấy, Tiêu Nam Chúc thấy độ khó không cao cũng tiện tay trả lời. Có điều anh vốn không phải là người sẽ nghiêm nghiêm túc túc trả lời câu hỏi của người khác, cho nên sau khi repost bài đăng của cô gái đặt câu hỏi, anh liền lạch cạch đánh thêm hai câu, còn chèn icon bán manh rồi mới thuận thế ấn đăng.
Hoàng lịch sư lão Tiêu:
Không hề có căn cứ khoa học, nhưng mà quả thực hữu dụng ~ tiện thể nói thêm, có thể đứng ở góc tường chà mắt nhưng không thể chà nhiều, nếu không lúc chà đi xui rủi trên mắt sẽ chà luôn sức sống đó, vậy thì mấy thứ nhìn thấy sau này cũng sẽ không hay âu ~(≧▽≦)/~
Sau khi để lại một câu thâm thúy này, Tiêu Nam Chúc cũng chả buồn quản lời nhắn của người phía dưới đã đem điện thoại để trên bồn rửa tay ướt nhẹp, anh bản ý chỉ là hảo tâm nhắc nhở một câu, nhưng cũng đã đủ khiến người ta trăm phần trăm rơi vào tò mò.
Ngày nay nhiều người lên mạng, tin nhắn riêng Tiêu Nam Chúc nhận trên weibo mỗi ngày không hề ít, đàm luận giá tốt nguyện ý đến cửa tất nhiên cũng nhiều. Bởi vì nghề nghiệp của anh vốn là hướng về bất kỳ cá nhân hay đơn vị nào cũng được, cho nên rất nhiều công ty như hàng không, chuyển phát nhanh, hay các xí nghiệp khác cũng sẽ tìm anh bàn ít công việc. Những người này mới đầu chỉ ôm ý tưởng 'cùng đường nên thử xem' mà đến, nhưng là sau khi thông qua mô giới trên Internet thấy được tính chuyên nghiệp cùng độ đáng tin của Tiêu Nam Chúc thì tự nhiên cũng nguyện ý đến dâng lên số tiền này. Điều này vô hình trung tăng thêm rất nhiều thu nhập ngoài định mức cho Tiêu Nam Chúc, thế nên vừa online là anh lại chốt liền tay mấy đơn làm ăn đưa tới tận cửa.
Đúng lúc sáng nay thức dậy tinh thần không được tốt, để ứng phó với công tác buổi chiều, Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá đứng ngẩn ngơ một lát, trong lòng liền nghĩ hay là cứ tắm cái cho tính táo chút cũng được. Dù sao hôm nay đến làm là Quốc tế Phụ nữ tính tình cáu kỉnh có tiếng, anh cả người lộn xộn thế này không chừng sẽ bị nữ lịch thần đánh đá kia mắng chửi một trận ra trò.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc cũng động đậy, nhưng chờ khi anh chậm rãi cởi hết áo phông quần jeans chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ trên người đứng cạnh bồn tắm chuẩn bị mở máy nước nóng thì cửa phòng tắm phía sau bỗng dưng mở ra, kèm theo một trận gió lạnh. Tiêu Nam Chúc theo bản năng túm qυầи ɭóŧ quay đầu nhìn thoáng qua, liền phát hiện thân ảnh màu đỏ nào đó vừa mới gặp trước đó không lâu bây giờ lại đang biểu tình kinh ngạc đứng ở cửa. Còn Trừ Tịch, sau khi dùng ánh mắt đối diện với thân thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Tiêu Nam Chúc, vốn vẫn diện vô biểu tình đi vào xem lại đột nhiên đỏ bừng sắc mặt, nhanh chóng quay lưng đi, dùng một loại thanh âm lạnh lẽo giải thích.
"Lịch sư... xin... xin lỗi, ta cái gì... cái gì cũng không nhìn thấy."
Tiêu Nam Chúc vừa nghe lời này cũng sững sờ, trong lúc nhất thời không hiểu nổi sao hôm nay Trừ Tịch lại chui ra nữa, nhưng khi thấy bộ dạng này của hắn thì lại có chút bất đắc dĩ. Dù sao lần đó bọn họ chỉ còn thiếu chưa thật sự là lá la với nhau thôi, theo lý thuyết thì hiện tại cũng không đến nỗi nhìn thấy cái của nhau sẽ thẹn thùng thành như vậy. Nhưng Trừ Tịch dưới trạng thái tỉnh táo vĩnh viễn là loại tính cách mà Tiêu Nam Chúc không có cách nào đi trách cứ nhất, cho nên coi như trong lòng vẫn còn chút để ý chuyện xảy ra hôm Kinh Trập, Tiêu Nam Chúc cũng sẽ không nhắc lại miễn cho Trừ Tịch lại âm thầm xấu hổ. Thế nên sau khi dùng tay vò vò đầu mình, anh liền chậm rãi thở dài, mở miệng nói.
"Được được được, không nhìn thấy, nhưng mà tôi muốn tắm rửa, anh chạy vô chi dị, tắm chung với tôi hả? Còn có, sao anh lại đến đây, Quốc tế Phụ nữa đâu?"
Vừa nghe Tiêu Nam Chúc hỏi thế, Trừ Tịch cũng theo bản năng muốn nghiêng đầu qua nói chuyện, nhưng khi dư quang vừa quăng đến đường cong cơ thể căng đầy xinh đẹp trên người Tiêu Nam Chúc, vị lịch thần mỹ mạo mà u ám này vẫn là đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, sau đó nhíu chặt lông mày giải thích.
"Quốc tế Phụ nữ hôm nay thân thể không khỏe, tuy không có cách nào dậy nổi, nhưng năm nay nàng lại không được xin nghỉ bệnh, mà các lịch thần hàng xóm láng giềng của nàng thì đều không rãnh, Quốc tế Phụ nữ rơi vào đường cùng mới tìm ta đến đây tăng ca thay nàng... Nàng còn nói nếu ngài hỏi kỹ nguyên nhân sinh bệnh, thì nói là nàng..."
"Cổ bị sao vậy?"
"Nàng... tới tháng."
Khó có thể tưởng tượng từ ngữ làm người ta xấu hổ như thế lại được nói ra từ miệng Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc suýt nữa thì sặc chết, sau khi ho sặc sụa một lúc, ngẩng đầu lên lại liền thấy vị lịch thần luôn mang khí chất âm trầm kia đã xấu hổ đến đỏ cả tai. Nhưng là hai đại nam nhân ở chỗ này thảo luận vấn đề kinh nguyệt của một nữ đồng chí thì cũng rất hèn mọn, cho nên Tiêu Nam Chúc tạm cho là mình nghe không hiểu cũng gật gật đầu đại biểu thị đã hiểu. Mà Trừ Tịch đưa lưng về phía anh cũng cảm giác được Tiêu Nam Chúc không còn định truy cứu chuyện tự tiện thay ca của bọn họ nên liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi cùng tay cùng chân ra phòng khách ngồi xuống, bắt đầu im lặng nghe động tĩnh của Tiêu Nam Chúc bên trong phòng tắm, Trừ Tịch đang nghĩ ngợi gì đó lại theo bản năng mà nhớ tới chuyện xảy ra sau Kinh Trập.
Sau Kinh Trập, hắn mất cả mấy hôm không dám đến gặp Tiêu Nam Chúc, dù sao dưới tình huống bị phơi bày tâm sự, Trừ Tịch vẫn cảm thấy nội tâm vừa chua xót lại gian nan. Sự khoan dung cùng ôn nhu của Tiêu Nam Chúc khiến trong tim hắn tồn tại một loại cảm kích, một mặt hắn đối với sự né tránh của Tiêu Nam Chúc mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt khác lại có một việc hay có thể xem như là một khúc mắc chắn trên con đường mà hắn nỗ lực tới gần Tiêu Nam Chúc lần nữa.
Thần minh nắm giữ tuổi thọ dài đằng đẳng, tuy rằng trong quá trình này cũng sẽ có lúc già yếu, nhưng thường sẽ diễn ra rất chậm, cơ hồ có thể xem nhẹ. Bởi vì đối với thời gian một năm của nhân loại bình thường thì bọn họ chỉ cần xuất hiện ở nhân gian này một ngày, cho nên trong khi nhân loại bởi vì từng ngày trôi qua mà biến lão, thì tuổi của các lịch thần vẫn dậm chân tại chỗ.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lịch thần bọn họ lại nắm giữ thời gian và năm tháng, kể cả vẻ ngoài cũng thường không có biến hóa quá nhiều. Nhưng một khi có một lịch thần phá vỡ quy tắc, không ngừng xuất hiện vào ngày không thuộc về mình, thì hậu quả kéo theo sẽ là thời gian đối với y mà nói vốn nên đình trệ cũng sẽ khôi phục bình thường. Y vẫn nắm giữ thần lực như cũ, nhưng lại vứt bỏ đặc quyền của thần minh, lựa chọn tiêu hao sinh mệnh. Điều này đối với một thần minh mà nói chính là mù quáng cùng ngu xuẩn, mà xu cà na cái là, hiện giờ có lẽ Trừ Tịch... đã gặp phải tình huống thế này.
Bí mật của hắn cho đến hiện tại vẫn chưa có ai nhìn ra, Quốc tế Phụ nữ, Xuân Tiết và Kinh Trập chỉ tưởng rằng hắn âm tình bất định, nhưng lại không biết vị lịch thần im lìm không hé răng này vẫn luôn cố chấp hơn bọn họ tưởng tượng nhiều. Mặc dù biết rõ xuất hiện nhiều thêm một ngày chính là tiêu hao nhiều thêm một ngày sinh mệnh, biết rõ trăm năm ngắn ngủi hoặc thậm chí chỉ mấy chục năm sau bản thân có thể sẽ chết đi, thế nhưng dưới tình huống như vậy, Trừ Tịch vẫn không hề cảm thấy hối hận.
Hắn vẫn không có cách nào trả lời câu hỏi về tình yếu đến từ chính Tiêu Nam Chúc, nhưng hắn có thể khẳng định, nếu như có thể, Trừ Tịch hy vọng mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy Tiêu Nam Chúc, bảo vệ y lúc y nguy nan cũng được, chia sẻ cùng y lúc y vui vẻ cũng được, chứng kiến khoảnh khắc lúc y hạnh phúc cũng được, nói chung thế nào cũng được.
Năm tháng trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, vội vàng chợt lóe mà qua, nếu như còn sống mà phải đánh đổi tránh đi không gặp, thì Trừ Tịch tựa hồ cũng chẳng thèm khát nỗi cô đơn cùng băng lãnh như thế. Cho nên dù biết rõ Tiêu Nam Chúc có thể cũng sẽ không biết phần tâm ý thầm kín này của mình, Trừ Tịch vẫn nguyện ý tranh thủ tất cả cơ hội để đến gặp anh một chút.
Dù sao với hắn hiện tại mà nói, bất kể hôm đó là Giao Thừa, Tết âm lịch, hay là ngày nào đi chăng nữa, thì hắn cũng chỉ nhớ rõ đây chính là ngày hắn có thể ở bên Tiêu Nam Chúc, loại cố chấp này ngay cả chính hắn cũng không biết rõ nguyên nhân. Nhưng chuyện tình yêu tựa hồ đúng là khiến con người ta điên cuồng đánh mất lý trí như thế, cho nên bất kể sau này Tiêu Nam Chúc có nhìn ra được gì hay không, Trừ Tịch đều đã định bụng sẽ nghĩa vô phản cố mà giữ vững sự kiên trì của chính mình.
Nghĩ vậy, Trừ Tịch đang ngồi trong phòng khách nhìn niên thú ăn vụn quà vặt của Tiêu Nam Chúc lại giống như nhớ tới cái gì mà nháy mắt một cái, đến nửa ngày mới nhìn bàn tay tái nhợt như nhành cây khô của mình, lẩm bẩm mở miệng.
"Thích, sao lại... không thích được chứ..."