Trên weibo hễ có hoạt động share bài nhận thưởng, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn lượt follow sẽ tăng vèo vèo, dẫu sao cũng thường hay có vài vị po chủ dựa vào cách này để tăng follow. Tiêu Nam Chúc bản ý là muốn kéo tâm tình của Nguyên Tiêu lên một chút, chớ chậm trễ công việc ngày hôm nay, không nghĩ tới mới qua một lúc mà đã có gần bốn, năm ngàn lượt share, lại còn tăng hơn một ngàn lượt follow. Vừa thấy tình hình này, Nguyên Tiêu bên cạnh anh cũng kinh ngạc, thấy một đám người share bài cầu trúng thưởng kia đều đang chúc ngày lễ của mình vui vẻ, ánh mắt lại càng lấp la lấp lánh, tràn đầy kinh hỷ. Nhưng chẳng được bao lâu thì khung bình luận bỗng nhiên mạc danh kỳ diệu nổi lên một cuộc hỗn chiến, mà nội dung của cuộc hỗn chiến khiến Nguyên Tiêu cùng Tiêu Nam Chúc có chút không rõ nguyên do.
@Đại vương bảo ta tới làm phép:
Tết Nguyên tiêu vui vẻ (^o^)/ cầu vận may cầu Nguyên tiêu thỏa lòng vừa ý, nói xem phần thưởng bánh trôi này là nhân gì nha? Là nhân thịt tươi à ~ Đảng mặn đâu cho chúng tôi thấy cánh tay của các bạn nèo! ! @Sơn vô lăng thiên địa hợp Nhĩ Khang dữ quân tuyệt(1):
Tết Nguyên tiêu vui vẻ ~ cược một cây búa là nhân hạt vừng! Không thì là nhân đậu! ! Đảng mặn tà giáo đang ca khúc khải hoàn kia! ! Muốn quánh lộn không! ! !
@Nam Sơn Nam:
Xem ra đảng mặn ngọt bùng nổ chiến tranh lại khó tránh khỏi rồi! Tại sao bất kể là bánh trung thu, bánh chẻo, vằn thắn, bánh trôi, tào phớ mấy người đều phải tới một lần a a! ! Mấy người muốn chế thì tự chế mình ên đi, thực phiền a! ! ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Chuyện cãi nhau giữa người trẻ bây giờ đối với một người ít khi lên mạng như Tiêu Nam Chúc đến cùng vẫn có chút khó hiểu, bất quá anh cũng ngại phiền nên không xem được bao lâu đã tắt đi. Ngược lại Nguyên Tiêu thấy thế yên lặng phát ngốc một hồi, trong lòng phút chốc nghĩ tới thứ khác.
Tết Nguyên tiêu ngày trước, mọi người thường có tập tục đi dạo chợ, đoán đố đèn(2), ăn bánh trôi, nhưng bây giờ thời đại thay đổi, 15 tháng Giêng vốn nên nhiệt nhiệt náo náo lại bởi vì trùng với ngày đi làm mà ngoại trừ một số hoạt động chúc mừng ở địa phương, thì rất ít người sẽ chủ động đi chúc mừng này nọ. Chợ nhỏ thành chướng ngại ảnh hưởng đường phố, không vệ sinh cũng không an toàn; đố đèn thành trò quê mùa cổ lỗ sĩ, cũng không còn vị tài tử nào nguyện vì giai nhân dưới đèn mà minh tư khổ tương (hao tâm tổn sức); bánh trôi thành thực phẩm tốc đông (đông lạnh nhanh) giá rẻ, bất cứ khi nào muốn ăn đều có thể ra siêu thị mua về tự làm một bát. Đối với Nguyên Tiêu cô nương mà nói, nàng có lúc cũng quên mất rốt cuộc ý nghĩa tồn tại của ngày lễ này là gì.
"Nhiều năm về trước lúc đến lễ, ta cuối cùng cũng cảm giác được mọi người đều đang chân tâm thực lòng chào mừng ta. Khi đó giăng đèn kết hoa phi thường náo nhiệt, toàn bộ Trường An ngập trong ánh lửa cháy mắt khỏi nói có bao nhiêu từng bừng! Hiệp khách cùng ca cơ, thư sinh cùng tiểu thư, dạt dào tình sâu ý nồng, thật làm người ta ao ước... Nhưng ngày đó cũng đã lâu rồi, cũng không còn bao nhiêu người nhớ rõ ta là ai rồi... 15 tháng Giêng, nga, ngoài ăn cái bánh trôi, còn có thể làm gì khác đây? Đều đã đi làm rồi, đâu ra cái gọi là tháng Giêng nữa a... Aiz, biết đâu qua mấy năm nữa mọi người lại còn chẳng thèm ăn bánh trôi mà đổi sang ăn ma lạt thang(3) luôn không chừng, đến lúc đó lịch thần Nguyên Tiêu như ta còn có thể làm những gì đây? Không ai sẽ biết Nguyên Tiêu là ai, cũng không ai biết nàng từng chịu ân huệ của một người tên là Đông Phương tiên sinh, không ai biết một ngày này ta sẽ hy vọng và mong đợi cho từng nhà được bình bình an an... Lịch sư, trong lòng ta khổ a hức hức hức! !"
Cầm khăn mùi soa thêu hoa không ngừng lau chùi khóe mắt phiếm đỏ của mình, nàng vừa khóc liền làm trôi hết lớp phấn hoa vàng mà lúc ra ngoài đi làm đã cố ý thoa lên. Nữ tử cổ đại như Nguyên Tiêu vẫn là có chút đa sầu đa cảm, cho nên không nói đến hai câu đã hức hức khóc lên. Tiêu Nam Chúc thấy thế ngược lại có chút lúng túng, dù sao phiền não của Nguyên Tiêu kỳ thực không ít lịch thần hẳn là đều có, có mấy lịch thần còn xui xẻo hơn nàng như là Hoa Triêu, Hàn Thực này nọ đều đã trực tiếp bị thủ tiêu rồi... Bất quá lời như thế không thể nói thẳng, cho nên thời điểm ngồi trên sô pha rút rút khăn giấy đưa cho Nguyên Tiêu bên cạnh lau đi nước mắt, tên hỗn đản đầu óc chẳng có lấy một chủ ý đứng đắn lại bắt đầu giúp lịch thần người ta mù tính kế.
"Nguyên Tiêu a, cách nghĩ này của cô cũng không đúng a, người bây giờ tự mình quên đi truyền thống cũ, nhưng cô là tinh hoa văn hóa dân tộc, cô làm thần minh ngàn vạn lần không thể quên a... Bất quá tôi cảm thấy việc mọi người bây giờ không nhớ rõ chuyện giữa cô và Đông Phương Sóc cũng rất bình thường, dù sao thể loại quan hệ nam nữ thuần khiết giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau mang đến kết cục viên mãn, quần chúng nhân dân không thích xem a! Hiện tại phim truyền hình đều chú ý đến tình cảm dây dưa cao trào chập trùng, nếu như lúc xưa cố sự của cô là Đông Phương Sóc đối với cô vừa gặp đã thương, lập lời thề ước định đào xuất sinh thiên, tiếc rằng cô lại bị hoàng đế ác bá coi trọng, vào Tết Nguyên tiêu năm đó hương tiêu ngọc vẫn lưu lại một bát bánh trôi hạt vừng, từ đó về sau quần chúng nhân dân miệng miệng truyền tụng, nói xem có bao nhiêu rung động lòng người a! Tôi cam đoan đến lúc đó độ quan tâm cùng phổ biến của cô còn cao hơn hiện tại, cô xem xem người ta ai cũng vậy, ai cũng vậy đúng không..."
Nghe Nguyên Tiêu trút bầu tâm sự xong, Tiêu Nam Chúc cảm thấy mình cần phải khuyên bảo giảng giải, đáng tiếc Nguyên Tiêu nhìn qua chính là bộ dáng buồn bực không vui, có lẽ ngày lễ truyền thống suốt nhiều năm như vậy lại bị suy yếu đã khiến tim nàng đau thắt. Nhưng sau khi nghe anh nói hưu nói vượn một hồi, Nguyên Tiêu ngược lại kinh ngạc không nói gì, qua một lúc lâu mỹ nữ này mới bỗng nhiên ngẩng đầu, cả mặt phát sáng mà nhìn chòng chọc Tiêu Nam Chúc nói.
"Lịch sư nói có lý! Ta cũng cảm thấy chuyện chính là như vậy! Ta muốn khiến đám phàm nhân kia vừa nhìn thấy bánh trôi sẽ nghĩ ngay đến Tết Nguyên tiêu ta! ! Ta không thể dễ dàng bị đào thải như vậy! ! Để ta nghĩ xem! Cố sự tình yêu được không! Nếu như hiện tại ta đem hai, ba chuyện giữa ta, Đông Phương tiên sinh và bệ hạ chỉnh lý thành sách thì sẽ có người thích xem sao! ! Bất quá ta cảm thấy so với ta một chút cảm giác cũng không có, thì bệ hạ kỳ thực lại thích ăn dấm chua của Đông Phương tiên sinh hơn a... Ơ, cái này, cũng phải đặc biệt ghi chú rõ một chút sao?"
Tiêu Nam Chúc: "... đủ rồi, cô biết quá nhiều rồi _(:3)∠)_"
*
Liên quan đến chuyện Hán Vũ Đế đến tột cùng là thẳng là cong hay là lưỡng, Tiêu Nam Chúc cuối cùng quyết định giao cho các nhà sử học vĩ đại, bản thân cũng không muốn nghiên cứu kỹ. Nguyên Tiêu trải qua sự giảng giải của anh tâm tình đã tốt lên không ít, nhiệt huyết làm việc cũng tăng vọt. Sau cơm trưa, trong nhà đã có hai người đến nhờ anh giúp đỡ xem ngày, trong đó có một người lái xe xịn đến, ăn mặc không khác gì phu nhân, người còn lại là lão thái thái lớn tuổi, ăn mặc đơn giản.
Đối với khách hàng chủ động tìm tới của, Tiêu Nam Chúc đương nhiên đều đối xử bình đẳng, bất kể là người có tiền hay người nhà bình thường, chỉ cần cuối cùng có thể sảng khoái thanh toán hóa đơn, anh đều sẽ hảo hảo làm việc cho người ta. Bà chủ giàu có tới trước kia xem ra cũng là lần đầu tới loại nhà riêng như này tìm người hỏi chuyện, vừa đến dưới lầu thấy nhà trọ kiểu cũ rách nát, trong lòng ngại nghèo hèn liền cảm thấy không giống chỗ cho cao nhân đắc đạo ở.
Bất quá chờ sau khi mang theo tài xế tiến vào gian nhà, bà trong giây lát lại cảm thấy hộ nhà này hiện ra sự rộng thoáng không nói thành lời. Trước tiên khoan bàn đến ánh sáng không biết từ chỗ nào lọt vào chiếu sáng lấp lánh cả phòng khách, mà duy nhất luồng khí bao dung ôn hòa trong không khí đã khiến cho lòng người dễ chịu, không giống nhà của một vài người hết sức ngột ngạt. Tuy rằng gia cụ bài trí đều rất đơn giản, nhưng cũng không giống mấy chỗ âm u trống trơn, tóm lại vừa đi vào liền biết đây nhất định là một nơi tốt, có phúc khí. Cảm giác này tới rất đột ngột, nhưng cũng không phải không có đạo lý, dù sao trước đây bà cũng đã đi qua không ít các công trình chùa cổ của thời đại trước tham quan, hễ là phúc địa tích góp số mệnh thượng giai đều khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng. Nghĩ như vậy, bà chủ giàu có kiến thức rộng rãi này trong đầu bỗng tính toán về hành trình hôm nay một phen. Đến lúc ngồi xuống, vừa nhìn đến một nam một nữ ngồi bên cạnh bàn trà chờ mình, nữ nhân thần sắc kiêu căng này lại không nhịn được ở trong lòng tán thưởng một câu.
Chồng bà là chính khách nổi danh, nhà mẹ đẻ lại có rất nhiều tài sản, cho nên bà chủ gọi là Vương Lệ này cả đời đều gặp nhân vật kiệt xuất, nhưng đại để kiến thức vẫn còn thiếu một chút, lại chưa từng gặp đôi nam nữ nào khí độ quang minh thuần khiết như vậy, quanh thân đều tràn ngập phúc khí. Xét về tên lịch sư tên Tiêu Nam Chúc kia thì tướng mạo cũng chỉ bình thường, thêm chút sáng sủa từ ngũ quan thâm thúy đoan chính, nhìn qua đúng là giống nhân vật chính phái, nhưng người như vậy trong xã hội đầy rẫy, gặp nhiều cũng sẽ tập mãi thành quen, thế nhưng tựa hồ là do sợi phúc vận kia quanh quẩn trên người anh không chịu tiêu tan đã làm cho nam nhân bậc trung này lập tức bắt mắt không ít. Còn nữ tử bên người anh đang rót nước mang điểm tâm cho Vương Lệ, tuy rằng trên người vẫn thấy được một chút vết tích của năm tháng, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên trong đời bà nhìn thấy một sự sống thanh lệ động lòng người như vậy.
"Tiểu thư, bình thường cô bảo dưỡng như thế nào vậy?"
Đè thấp thanh âm không nhịn được hỏi nhỏ một câu, có lẽ do mỹ mạo của Nguyên Tiêu thật sự đã có chút đả động đến vị nữ nhân rất yêu cái đẹp này, cho nên bà cũng khó nén được tò mò mà hỏi một câu. Bà đoán đây là trợ lý này nọ của Tiêu Nam Chúc, đi theo lịch sư thần thông quảng đại tất nhiên sẽ có bí pháp riêng cho mình. Mà Nguyên Tiêu nghe vậy ngược lại sửng sờ, dường như không nghĩ tới nữ tử nhân gian này lại hâm mộ dung mạo của mình. Sau khi nghiêng đầu trầm tư một chút, vị lịch thần thiện tâm dễ nói chuyện liền cười ngọt ngào trả lời.
"Chưa từng có phương pháp bảo dưỡng gì, chẳng qua ta rất thích ăn bánh trôi. Phu nhân, người cũng muốn ăn bánh trôi hả?"
Câu trả lời này làm bà chủ kia sửng sờ, bà không hiểu đây là kiểu phương pháp bảo dưỡng gì, hay là nữ nhân này không muốn nói cho bà biết? Trong lòng bà không kiềm được đố kị, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Nguyên Tiêu đã mỉm cười đứng dậy, sau đó từ trong phòng bếp bưng ra một bát bánh trôi. Vương Lệ lại không quá thích ăn mấy thứ đồ ngọt như này, dù sao tuổi cũng đã lớn, muốn giữ dáng nhất định phải ăn kiêng, bà muốn nắm giữ trái tim của chồng thì thế nào cũng phải thường xuyên cân nhắc. Cho nên chờ sau khi lễ phép tiếp nhận bát bánh trôi kia liền đặt nó lên bàn không định động vào, lại nghe Tiêu Nam Chúc trước mặt bà bỗng nhiên lên tiếng.
"Bà Vương phải không? Muốn hỏi những việc gì? Quy củ ở chỗ chúng tôi bà đều biết rồi chứ?"
Nam nhân bộ dáng kiệt ngạo rủ mắt mở miệng, ngữ khí bình đạm, khách khí. Bởi vì nhìn cách ăn mặc đã biết đây chắc chắn là một khách hàng lớn ra tay hào phóng, thế nên anh cũng phải thu lại sự lười nhác cùng nghiện thuốc mà làm tròn cấp bậc lễ nghĩa. Nguyên Tiêu bên cạnh bọn họ giờ khắc này lại lần nữa bưng lên cho bà Vương một chung trà táo đỏ cùng chồng bánh dày gạo nếp được chiên đến vàng óng hai mặt, bà chủ bộ dạng đoan trang kiềm chế kia hai mắt bình tĩnh nhìn bọn họ, dường như có điều suy nghĩ, qua hồi lâu mới dùng thanh âm hơi khô khốc hướng Tiêu Nam Chúc mở miệng.
"Ân, tôi được bạn giới thiệu tới đây, nói cậu sẽ nhìn ngày biết cát họa nên tôi tới hỏi một chút, cuối năm có quá nhiều chuyện, hôm nay mới tranh thủ được thời gian..."
Nói xong từ trong bóp da lấy ra một tờ giấy đã dùng bút máy viết xong từng hàng chữ, có một số việc liên quan đến chuyện xấu xa trong nhà, bà chủ tự xưng được giáo dưỡng rất tốt này thật chất cũng không tiện nói thành lời, chỉ có thể thẳng thắn viết ở trên giấy. Tiêu Nam Chúc ngược lại biết nghe lời phải mà tiếp nhận, sau khi nhìn lướt qua liền trực tiếp đưa cho Nguyên Tiêu bên cạnh, mà Nguyên Tiêu nghiêng đầu xem một hồi lại tiến đến bên tai Tiêu Nam Chúc nói nhỏ vài câu.
Trong suốt quá trình hai người lén lút trao đổi, Vương Lệ vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm, bà đang tự hỏi có phải người tên Tiêu Nam Chúc này không có năng lực giúp mình hay không, cho nên có vẻ hơi khẩn trương lo lắng. Mà Tiêu Nam Chúc sau khi cùng Nguyên Tiêu cố lộng huyền hư một phen coi như cũng đã hiểu rõ phiền não của vị phu nhân này đến tột cùng là gì, vì thế sau khi trả lại tờ giấy kia, anh liền hệ thống lại ngôn ngữ, bắt đầu mở miệng nói.
"Bà Vương hỏi chuyện thứ nhất liên quan đến gia đình, có lẽ là nam nhân ở ngoài chọc phải thị phi, tôi có thể nói cho bà biết, ngày 8 tháng 3 đi là tốt nhất. Ngày đó là Quốc tế Phụ nữ, phúc trạch khí vận đều hướng về nữ đồng bào, phàm là mấy thứ ô uế ảnh hưởng gia đình hài hòa, hay là phá hoại hạnh phúc hôn nhân đều sẽ yếu nhất vào ngày đó. Trước khi đi bà nên đốt hương tắm rửa một chút, tốt nhất là mang con trai qua đó, như vậy mới có thể làm ít công to. Chuyện thứ hai hỏi về ngày cưới của con trai bà, a, thực không dám giấu, con nối dõi của lệnh công tử đã lưu lạc nhân gian, chỉ không biết bây giờ nên gọi bà là bà nội hay gọi là..."
Việc Tiêu Nam Chúc muốn nói lại thôi khiến bà chủ kia trong lúc nhất thời liền trợn tròn mắt, có lẽ là do không ngờ tới đáp án cư nhiên lại là như vậy cho nên sắc mặt cứ không ngừng biến hóa, cuối cùng phát xanh. Chồng con vô liêm sỉ lại vô liêm sỉ cùng nhau khiến nữ nhân vẫn luôn thập phần kêu ngạo giận tím người, muốn gọi điện về nhà đại náo một trận, nhưng nhớ ra mình đang còn ở trong nhà người ta nên cũng không tiện lên cơn. Bất quá việc riêng tư của gia đình giàu có Tiêu Nam Chúc cũng không hứng thú tìm hiểu sâu, ngược lại là Vương Lệ vẫn sợ anh sẽ tiết lộ mấy xì căng đan này ra ngoài, cho nên sau khi đạt được mong muốn, không chỉ cho anh thù lao nên có mà còn cho anh thêm một khoản phí bịt miệng.
Cầm khoản thù lao khá là phong phú này, Tiêu Nam Chúc không kiềm được ý cười dạt dào, thấy bà lửa giận vút cao làm gia tăng tàn nhang trên mặt, anh liền muốn nhân cơ hội làm người tốt. Tiêu Nam Chúc đẩy bát bánh trôi còn đang bốc hơi nóng đến trước mặt Vương Lệ, Vương Lệ thấy thế không rõ lý do, đưa mắt nhìn anh thì lại thấy nam nhân trẻ tuổi này dáng cười tà khí mà cười với mình.
"Bánh trôi này có thể là đồ tốt, bà Vương nếu không ngại thì ăn một viên đi, thanh xuân mỹ mạo đều bao bên trong, chỉ hôm nay mới có thể ăn..."
Vừa nghe lời này, đôi mắt Vương Lệ sáng ngời, lý trí cho rằng trên cõi đời này không thể tồn tại linh dược gì có thể giúp người ta lấy lại thanh xuân mỹ mạo, nhưng sau khi bà run rẩy bưng bát bánh trôi lên, dưới cái nhìn chằm chằm ý vị thâm trường của Tiêu Nam Chúc mà như hổ đói ăn hết một viên, thì kèm theo hương vị kỳ quái bà lại cảm nhận được một sự thoải mái không nói nên lời tràn ngập trong lồng ngực mình, sắc mặt vốn khó coi liền trở nên dung quang rạng rỡ.
"Đây... đây..."
Mừng rỡ dùng màn hình điện thoại soi chiếu gương mặt hồng hào của mình, hận không thể ngay lập tức chụp một tấm gửi đến vòng bạn bè, Vương Lệ phải đến nửa ngày mới khắc chế được tâm tình mừng như điên của mình, lúc sau còn liên tục khẩn cầu Tiêu Nam Chúc cho mua thêm một bát, nhưng những thứ hiếm lạ sở dĩ hiếm lạ là bởi vì sức mạnh mới mẻ vẫn còn, cho nên Tiêu Nam Chúc cùng Nguyên Tiêu tất nhiên sẽ không biết chừng mực mà thỏa mãn lòng tham của nữ nhân này, chỉ nói 'muốn ăn thì chờ 15 tháng Giêng năm sau lại đến' xong liền cự tuyệt. Vương Lệ thấy vậy cũng rất thất vọng, nhưng đối với năng lực của Tiêu Nam Chúc đã trăm phần trăm tin tưởng.
Bởi vì Vương Lệ ra tay hào phóng nên thời điểm tiễn vị phu nhân này ra về Tiêu Nam Chúc cũng tỏ ra nhiệt tình hơn mấy phần, nhưng ngay khi anh chuẩn bị trở vào nhà thì lại có một lão thái thái men theo địa chỉ để tìm cũng đã đúng lúc đến nơi.
--------------------------------------------------------
(1): câu gốc là "Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt" (khi núi không còn góc cạnh, trời đất hợp thành một, thiếp mới rời xa chàng) trong Hoàn Châu Cách Cách.
đố đèn(2) (灯谜) : một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường
ma lạt thang(3) (麻辣烫): là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.