19 tháng 2 năm 2027, mùng 1 đại niên âm lịch.
Nghi khai quang, giải trừ, thụ trụ, thượng lương; kỵ nhập trạch, di chuyển, cúng tế, cưới gả.
*
Mùng 1 đại niên cũng chính là ngày đầu năm mới, Tiêu Nam Chúc chính thức vượt qua thời gian thử việc hoàng lịch sư mang theo chút hoa quả lễ hạp trên đường đi đến nhà Tư Đồ Trương.
Bắt đầu từ hôm nay, anh coi như chính thức làm nhiệm vụ. Mấy ngày trước thừa dịp nhàn rỗi anh cũng coi như đã triệt để quen thuộc một chút về môi trường làm việc của mình, tuy rằng các lịch thần đều có tính cách khác nhau, bất quá tổng thể mà nói thì cũng hòa hợp. Hôm nay tân niên tân khí tượng, Tiêu Nam Chúc cũng muốn mình có thể sống ra cái triển vọng mới trong một năm mới toanh này, vậy mà mới sáng sớm anh đã xui xẻo một trận.
Lúc trước anh đáp ứng với bạn thân Tư Đồ Trương Tết nhất định sẽ qua nhà y ăn một bữa cơm, cho nên cho dù anh căn bản lười nhúc nhích vẫn phải ra cửa. Sáng sớm trời còn chưa sáng anh đã tỉnh rồi, nhưng ổ chăn mùa đông thật sự là câu người. Ngay khi anh thật vất vả mới làm xong công tác tư tưởng chuẩn bị thức dậy, thì Tiêu Nam Chúc chợt cảm thấy có động tĩnh gì đó tất tất sách sách vang lên ở cửa phòng.
Trong căn phòng mờ tối, một cái bóng đỏ khom lưng lén lén lút lút chui vào, Tiêu Nam Chúc mệt rã rời híp mắt nhìn người này một đường bò đến bên giường mình, lường trước đây là lịch thần đi làm hôm nay cho nên cũng chẳng buồn phản ứng. Cơn buồn ngủ cường liệt thúc đẩy tính cảnh giác mạnh mẽ thường ngày của Tiêu Nam Chúc theo bản năng mà thả lỏng, nhưng cũng bởi vì một lần sơ sẩy hiếm có này mà mắt thấy cái bóng kia rất nhanh vươn tay nhỏ, ngay sau đó là một chuỗi dài pháo kép bùm bùm nhét vào trong ổ chăn anh.
Tiêu Nam Chúc: "..."
Trong nháy mắt nổ tung ổ chăn khiến Tiêu Nam Chúc cả người đều bị dọa giật mình, anh "đm" một tiếng liền mang cả người lẫn chăn từ trên giường lăn xuống, biểu tình trên mặt có chút choáng váng. Kẻ cầm đầu kia ngược lại tâm tình không tồi, bởi vì mắt thấy Tiêu Nam Chúc bị trò đùa tinh quái của mình hù thành như vậy, cậu đã vui đến lăn lộn trên mặt đất. Điều này khiến cho sắc mặt của Tiêu Nam Chúc trở nên khó coi. Sau khi vẻ mặt âm trầm theo mặt đất đứng dậy, anh cũng không quản tiểu thí tử (tiểu hài tử xấu xa) vẫn luôn phí lời kêu réo mình là Xuân Tiết, là thần minh, là quang là điện là thần thoại xa xôi này, không nói hai lời liền đem tên tiểu tử ăn mặc như cái bao lì xì ấn trên mặt đất hảo hảo thu thập một phen.
"A a! ! Ngươi buông ta ra! ! Ngươi buông ta ra! ! Đại phôi đản! ! !"
Trong quá trình này, Xuân Tiết quân mặc thân đối đỏ thẫm, quần thụng thêu vàng kim, giữa mày có nốt ruồi đỏ từ lúc bắt đầu vẫn luôn tức giận lớn tiếng chửi mắng. Thế nhưng chờ sau khi Tiêu Nam Chúc mặt lạnh lục soát được hai dây pháo từ trong túi quần cậu còn dự định châm ngòi nhét vào đũng quần cậu, thì vị lịch thần thiếu tâm nhãn này liền không dám nói tiếp nữa. Thấy thế Tiêu Nam Chúc lành lạnh nở nụ cười, thu lại tàn thuốc kẹp trên đầu ngón tay đang gần kề kíp nổ của dây pháo, tiếp đến nhướng mày nói.
"Làm sao a, ngày đầu năm mới liền kiếm chuyện a? Đây là thái độ nên có để đối đãi với ông chủ mới của mình à tiểu khả ái?"
"Ô ô... ngươi... ngươi lớn mật! ! Ta chính là... ta chính là Xuân Tiết..."
Sợ đến sắc mặt đều trắng, Xuân Tiết lần đầu gặp phải loại cấp bậc đại lưu manh này, hiển nhiên là thất kinh. Cậu sợ Tiêu Nam Chúc dùng phương pháp vừa nãy của mình đối phó mình, cho nên trong lúc nhất thời biểu tình trên mặt đều có chút ủy khuất, viền mắt cũng trở nên đỏ bừng. Thấy tình hình này Tiêu Nam Chúc liền vui vẻ, dù sao anh cũng không phải thật sự muốn gây khó dễ gì Xuân Tiết, chỉ là muốn cho cậu một trận nhớ đời. Bất quá anh vẫn còn có chút hiếu kỳ, Xuân Tiết lần đầu gặp mặt này sao lại vô duyên vô cớ tìm anh gây sự? Nhưng vừa hỏi xong mới biết, nguyên nhân lại chính là từ mình mà ra.
Đại Niên và Tiểu Niên là anh em ruột. Mặc dù đại đa số thời điểm mọi người đều thích gọi Đại Niên là Xuân Tiết hơn, nhưng vẫn không thể cải biến được tính khí y chang như mang từ trong bụng mẹ ra của hai anh em.
Bởi vì ở giữa hơn kém vài ngày nên bọn họ xưa nay không cùng ra ngoài làm việc, bất quá huynh đệ thường ngày quan hệ vẫn tốt, Tiểu Niên đối với người nào ngang tàng thì đối với đại ca mình liền mềm mỏng. Xuân Tiết sủng đệ đệ bảo bối này muốn chết, chuyện hai huynh đệ này bao che khuyết điểm lẫn nhau phàm là người ở trong niên lịch đều thập phần rõ ràng. Vì vậy đối với Tiêu Nam Chúc gián tiếp gây ra cái chết cho cá chép bảo bối của đệ đệ mình, Xuân Tiết hiển nhiên là xem không vừa mắt. Vừa nghĩ lại đệ đệ bảo bối Tiểu Niên của cậu cũng bởi vì người này mà hướng mình khóc rất thương tâm, ca ca ngốc Xuân Tiết liền một chút cũng không muốn nhìn Tiêu Nam Chúc với sắc mặt tốt.
"Yên tâm đi Tiểu Niên! Ca nhất định xã giận cho đệ! Không phải chỉ là một Lịch Sư nho nhỏ thôi à? Sợ cái gì! Cho dù là cái tên Trừ Tịch kia đến, ca ca đệ đều chiếu đánh không sót huống chi là hắn ha hả ha hả... ╮(╯▽╰)╭"
Khi ra ngoài làm việc còn chính miệng hứa hẹn gì đó với đệ đệ bảo bối của mình, bây giờ hình như trở nên có chút khó khăn. Xuân Tiết có chút ảo não thổi hạ da trâu, mặt khác lại càng chán ghét tên Tiêu Nam Chúc không biết sống chết này. Thế nhưng cậu xuất sư chưa tiệp thân thì đã chết trước, còn chưa kịp thủ tiêu Tiêu Nam Chúc xã giận cho đệ đệ thì đã bị anh hai ba cú chế phục. Nghĩ như vậy, biểu tình của Xuân Tiết trở nên uất ức cực kỳ, mà Tiêu Nam Chúc rốt cuộc làm rõ chuyện gì xảy ra cũng không nhịn được cười.
"Hắc, tôi không phải đã mua một con ba ba cho em cậu rồi sao? Còn muốn thế nào a? Ba ba này sống bao lâu luôn a, trường thọ, ngụ ý cũng tốt a. Bất quá tôi nói cậu sao lại hung dữ như vậy a, hai đứa thật đúng là anh em ruột. Tiểu Niên gần đây thế nào rồi a..."
Biết rõ ngọn nguồn, Tiêu Nam Chúc cũng lười so đo với đứa nhóc Xuân Tiết hung dữ này, ném hai dây pháo xui xẻo vào thùng rác, hai tay đem Xuân Tiết đang quỳ rạp trên mặt đất bế lên, còn tiện thể nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nộn của cậu một cái. Xuân Tiết trong thâm tâm vốn còn sợ hãi thấy anh trêu đùa mình còn có chút không dám tin. Chờ khi Tiêu Nam Chúc đứng lên chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa mặt, cậu đá đá đạp đạp theo sau anh, đầu tiên là từ cửa nhà vệ sinh nhô đầu ra, tiếp theo cào khung cửa nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi không nổ tiểu... tiểu điểu của ta sao?"
"Ngoan chút sẽ không nổ, bằng không sẽ bắt luôn em cậu ra cùng nhau nổ."
Híp mắt hàm hàm hồ hồ mở miệng, Tiêu Nam Chúc đang cạo râu nên ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn Xuân Tiết một cái. Xuân Tiết vừa nghe đến Tiểu Niên lập tức cảnh giác trừng mắt nhìn Tiêu Nam Chúc, biểu tình sợ đệ đệ mình bị đại phôi đản thế này thế kia nhìn qua lại rất đáng yêu. Tiêu Nam Chúc tự mình lau mặt thấy thế cười cười, lấy tay khò khè kéo bím tóc sau đầu của cậu, tiếp theo mạn bất kinh tâm (không chút để ý) nói.
"Được rồi a, sao lại nói không nổi một câu đùa thế này. Cậu không phải mùng 1 đại niên sao? Có thể nói vài chữ cát tường không a, chờ lát nữa cùng tôi ra ngoài chúc Tết a."
Lời này vừa nói, Xuân Tiết liền một mặt mờ mịt nhìn Tiêu Nam Chúc, cậu không biết đại phôi đản nói lời này là có ý gì cho nên biểu tình nhìn qua có chút ngu ngốc. Tiêu Nam Chúc cũng không giải thích với cậu, thay quần áo mang theo quà cáp đã sớm mua xong, dẫn Xuân Tiết đến nhà Tư Đồ Trương. Anh đi taxi đến khu dân cư nhà Tư Đồ Trương, xuyên qua mấy đứa nhỏ đang chơi ném pháo ven đường, hỏi một hồi mới tìm được tiểu viện ở tuốt bên trong. Tư Đồ Trương từ sáng sớm đã ngồi xổm ở cửa chờ vừa nhìn thấy anh liền không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
"Còn tưởng cậu không đến, sáng sớm tôi đều không dám ra ngoài! Mau, mẹ tôi bị bệnh còn ở nhà chờ cậu tới đó! Mau vào, bên ngoài lạnh!"
Nhao nhao ồn ào lớn giọng nói bên tai nghe rất thân thiết, Tiêu Nam Chúc nghe vậy cười cười, vung tay đem đồ đạc đưa cho Tư Đồ Trương, còn thuận thế móc luôn bao thuốc xịn ở trong túi y. Tư Đồ Trương tức giận lườm anh một cái, tiến lên muốn vỗ vai anh nhưng Tiêu Nam Chúc lại dịch người ra, lúc này y mới phát hiện phía sau người này còn một cậu nhóc bảy tám tuổi ăn mặc hỷ khánh, dáng dấp xinh đẹp đang đứng.
"Ể, đứa nhóc này..."
Tư Đồ Trương vừa thấy Xuân Tiết liền sợ hú hồn, dù sao ngoại trừ trong phim thì bình thường thật đúng là rất khó gặp đứa nhóc nào đẹp mắt đến vậy. Y kinh ngạc nhìn Tiêu Nam Chúc, bất quá anh cũng không tỏ vẻ gì, chỉ dùng thái độ tập mãi thành quen híp mắt cười cười, sau đó đem Xuân Tiết biểu tình biệt nữu kéo đến bên người, nghiêng đầu mở miệng nói.
"Con trai tôi, giống tôi không?"
"Đm cậu..."
Bị dọa thiếu điều sặc chết, Tư Đồ Trương suýt chút nữa đã tin anh, mặt đều tái đi một nửa. Tiêu Nam Chúc thấy thế phì cười, vò vò đầu Xuân Tiết đang gắt gao trừng anh, lúc này mới chậm rì rì mở miệng giải thích.
"Đùa cậu thôi, con trai của bạn, dẫn tới cọ bữa cơm, không chê chứ?"
"Sao có thể a, cha mẹ tôi thích còn không kịp nữa là, lớn tuổi liền thích trẻ con, không phải mỗi ngày đều giục tôi sinh à... Bất quá người bạn kia của cậu, ôi, đứa nhỏ này lớn lên cũng thật anh tuấn nha..."
Tư Đồ Trương thao thao bất tuyệt khó tránh khỏi vẫn còn chút hiếu kỳ về lai lịch của Xuân Tiết, Tiêu Nam Chúc qua loa hai ba câu cho qua cũng không định nói thật. Tiến vào khoảng sân không lớn không nhỏ, một bác gái trung niên mặc áo lông đỏ thẫm nghe thấy động tĩnh thuận thế từ phòng bếp nhô đầu ra, vừa nhìn thấy Tiêu Nam Chúc trong nháy mắt trên mặt bà liền nở nụ cười vui sướng.
"A Nam a! ! Đã lớn như vậy rồi! ! Bao nhiêu năm không gặp a! ! Mau mau vào đây a! ! Uống miếng nước đường trước, dì làm trứng gà chưng cách thủy cho cháu, buổi sáng có ăn gì chưa a?"
Bao nhiêu năm không gặp không thân thiết, mẹ Tư Đồ Trương vẫn bộ dạng nhiệt tình hòa ái như trước kia, thời điểm nắm lòng bàn tay Tiêu Nam Chúc khiến tim anh đều nóng lên. Giờ khắc này nghe bà nói như vậy, Tiêu Nam Chúc cũng không khách khí, nói câu "cháu yêu dì" xong còn hướng bác gái cười vui vẻ. Thời điểm cúi đầu, mẹ Tư Đồ Trương lúc này mới chú ý tới Xuân Tiết đang đứng bên cạnh Tiêu Nam Chúc, mà vừa nhìn thấy thần quân trắng trắng nộn nộn, dáng dấp thảo hỷ bà liền lập tức lộ ra vẻ mặt trìu mến kinh hỷ đặc hữu của lão nhân gia khi nhìn thấy trẻ con.
"Nha! Đây là bảo bối nhà ai a? Lớn lên cũng thật đẹp a, ối không phải là con trai của A Nam chứ? Đến đến đến, bà nội cho gói bánh ăn nè, lớn lên thật đẹp a..."
Nói rồi mẹ Tư Đồ Trương liền lập tức móc từ trong túi tạp dề ra một chiếc bánh đai ngọc(1) bọc giấy hồng, đây là loại bánh ngọt nhỏ mà người già trong các gia đình bình thường đến Tết sẽ cho tiểu bối, thông thường còn có thể có năm mươi hoặc một trăm đồng bên trong giấy bọc. Tiền nay không nhiều, nhưng cũng là một phần tâm ý của trưởng bối đối với bọn nhỏ, trong truyền thống tập tục Trung Quốc coi như đã là thói quen từ lâu.
Tiêu Nam Chúc vừa thấy bà muốn lấy tiền mừng tuổi ra cho Xuân Tiết dĩ nhiên là muốn ngăn, dù sao tuổi của Xuân Tiết nói không chừng còn lớn hơn cả nhà bọn họ gộp lại, để mẹ Tư Đồ Trương cho cậu tiền mừng tuổi nhất định là không thích hợp. Mẹ Tư Đồ Trương lại xem hành động này của anh là khách khí, vẫn cứ muốn Xuân Tiết nhận lấy, cho dù biết Xuân Tiết không phải là con trai của Tiêu Nam Chúc cũng không chịu thu hồi tiền lì xì. Tiêu Nam Chúc triệt để bó tay chỉ có thể thỏa hiệp, cúi đầu sờ sờ đầu Xuân Tiết, tiếp theo sáp đến bên tai cậu nhỏ giọng nói.
"Cầm đồ người khác còn không nói cảm ơn, mau chúc Tết người ta đi."
Lời nói của Tiêu Nam Chúc khiến Xuân Tiết từ lúc bắt đầu vẫn luôn trầm mặc nháy cái hạ mắt, cúi đầu liếc nhìn bánh ngọt nho nhỏ trong tay, cậu nhìn lão phụ nhân hòa ái hiền lành trước mắt này, trong lòng cũng có chút ấm áp kỳ dị. Có lẽ đã quá lâu không tiếp xúc với cuộc sống con người, làm một lịch thần cô độc mà trường thọ, Xuân Tiết kỳ thực cũng có chút trông ngóng bầu không khí sôi nổi nhộn nhịp của ngày hội. Cho nên giờ khắc này khi Tiêu Nam Chúc dẫn cậu tới một gia đình rất bình thường, cậu lại ngoài ý muốn không có cảm giác phản cảm hay bài xích, mà ngược lại còn có chút yêu thích. Nghĩ như vậy, chú ý tới lão phụ nhân cước bộ chậm chạp này, Xuân Tiết khí tức gian nan ngẩng đầu, ngây thơ mở miệng nói.
"Nãi nãi, ta chúc người sang năm thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, tân niên nhất định phải vui vẻ nha~"
-------------------------------------
春节 (Chūnjié): Tết Nguyên Đán, Tết âm lịch, Tết ta, Tết Xuân. Mình để theo hán việt là Xuân Tiết.
bánh đai ngọc(1) (玉带糕): Ngọc đái cao hay còn gọi là nhất phẩm ngọc đái cao, tứ tương ngọc đái cao, là loại bánh truyền thống đặc sản của trấn Đồng Dương, thành phố Sào Hồ, tỉnh An Huy; chế tác sang trọng, chất lượng thượng thừa. Trong thời kỳ Càn Long triều Thanh, nhất phẩm ngọc đái cao được sử dụng như một cống phẩm. Hoàng đế Càn Long xuống Giang Nam, Huyện lệnh địa phương lấy bánh ngọt tiến cống hoàng đế. Sau khi nhấm nháp tấm tắc khen ngợi, ngự phong làm "Nhất phẩm ngọc đái", từ đó về sau thanh danh truyền xa. Ngọc đái cao dùng đường phèn, đào nhân, mai đỏ, mơ xanh, hoa quế, hạt sen, mứt quýt, bột gạo, dầu vừng làm nguyên liệu, qua phương pháp khoa học, áp dụng công nghệ tinh chế truyền thống mà thành. Hạch đào màu vàng như hoàng kim, mơ xanh màu xanh biếc như ngọc bích, hạt sen cùng mứt quýt như trân châu mã não; bốn phía có bột gạo viền thành biên trắng, rất giống một cái đai ngọc. Ngọc đái cao không chỉ có hương vị ngọt ngào vừa miệng, mà còn có đủ các loại công năng: tư âm cường thân, nhuận tràng ích khí, thanh viêm kiện vị, sinh tân nhuận phế.